chương 171.1: Thân thế
Phong thư này của Dao Anh theo ưng đưa thư xuyên qua núi cao trùng điệp, đến khi qua Sa Thành, bị người chặn lại, cho một mồi lửa.
Ngoài Thánh Thành.
Sắc trời tối hù, tuyết ngược phong thao*
*gió tuyết đan xen.
Tất Sa dẫn hầu cận đạp tuyết đi, trên mũ mềm bông tuyết rơi đầy, sau lưng có tiếng vó ngựa lộc cộc, một đội người ngựa từ thành nội vọt ra, đuổi kịp anh ta.
Anh ta lập tức cảnh giác, ra hiệu hầu cận, chậm rãi rút bội đao, lúc thấy rõ mặt người đến, ngây ra.
Người đến là Trưởng sử phủ công chúa Xích Mã. "Tướng quân, chuyện lớn không ổn!"
Mí mắt Tất Sa giật đùng đùng: "Vương phát bệnh rồi?"
Người tới sửng sốt, lắc đầu: "Tướng quân, Tiểu Vương tử Mạc Bì Đa gϊếŧ phò mã A Khắc Liệt! Công chúa Xích Mã thương tâm muốn chết, xin ngài mau chóng về thành!"
A Khắc Liệt chết rồi?
Anh ta đột ngột nhấc dây cương, thúc ngựa quay người, xông về Thánh Thành.
Trong phủ công chúa đầy tiếng gào khóc, người hầu nô bộc quỳ gối ngoài hành lang, khóc lóc đau thương, các tướng lĩnh Cấm Vệ quân đứng dưới hiên, ai nấy từng khuôn mặt đầy vẻ phẫn nộ, mấy quan viên đứng một bên, đang thảo luận gì đấy với họ.
Tất Sa vội vàng vào nhà, thi thể A Khắc Liệt nằm trong vũng máu, người đã ngừng thở. Công chúa Xích Mã nằm trước người hắn, nước mắt đầy mặt.
Tất Sa quỳ rạp xuống đất.
"Người là Mạc Bì Đa gϊếŧ." Công chúa Xích Mã ngẩng đầu, lau đi nước mắt, mặt lạnh băng, "Là La Già hạ lệnh, Mạc Bì Đa đã nhận tội."
Tất Sa hồi phục tinh thần, cười lạnh phản bác: "Không thể nào! Sao Vương lại muốn gϊếŧ A Khắc Liệt? Mạc Bì Đa đâu? Tôi tự mình hỏi cậu ta!"
Tất Sa chau mày: "Sao Vương lại gϊếŧ người cơ chứ! Người đừng nói bậy, tôi sẽ tra ra chân tướng, không để A Khắc Liệt chết oan."
Công chúa Xích Mã khàn giọng cười lạnh, giọng như một con rắn uốn lượn mà qua, "Sao La Già muốn gϊếŧ ta à? Bởi vì ta biết thân thế của nó! Nó gϊếŧ nhiều người như vậy để che giấu bí mật, còn gϊếŧ cả chủ chùa, giờ thì, nó muốn xuống tay với ta!"
Tất Sa ngơ ngác nhìn công chúa Xích Mã, trong mắt đầy kinh hãi.
Trong một chớp mắt, chuyện thế gia qua lại thân mật với Xích Mã, đại chiến qua đi, triều đình bình yên đến quỷ dị, Mạc Bì Đa đâu đâu cũng bị người làm khó dễ, thương đội đột tử, sư trong chùa xác thực Tô Đan Cổ, Ba Murs vào tù... tất cả cùng xông lên đầu, một ánh chớp gào thét lóe lên trong não, anh ta rõ ràng tất cả.
Tất Sa trừng mắt nhìn Xích Mã, bỗng đứng dậy, trường đao ra khỏi vỏ, nhanh như chớp lóe, chưa đến một hơi, lưỡi đao kề ngay họng công chúa Xích Mã.
La Già từng nhắc nhở anh ta, bảo tra thử người lui tới với Xích Mã, anh ta nói, từ sau khi thành hôn cô ta đã cắt đứt lui tới với đám kia.
Là anh ta lần lượt bao che cho Xích Mã, bảo vệ công chúa trước mặt La Già, anh quá rõ công chúa biết một bí mật động trời, vẫn khờ dại cho là cô ta sẽ không làm ra chuyện khác thường.
Tất Sa hối hận biết đã chẳng làm.
Công chúa Xích Mã thét lên: "Ngươi lại muốn vì La Già mà gϊếŧ ta?" Lưỡi đao dán lên da thịt, chỉ cần dùng chút sức là có thể cắt đứt họng Xích Mã.
Cô ta hoảng sợ vùng vẫy: "Tất Sa, ngươi điên rồi!"
Tất Sa phát run cả người, nhìn mặt công chúa Xích Mã, chần chừ một chút.
Một tiếng vang thật lớn, cửa sau lưng anh ta đóng lại, tiếng bước chân tràn vào, nhóm Tướng quân trẻ tuổi xông vào phòng, sống đao chém vào trên cánh tay anh.
Trường đao trong tay anh bị người đoạt. Công chúa Xích Mã thừa cơ leo qua một bên, kịch liệt ho khan, da mặt căng cứng: "Tất Sa, đừng vùng vẫy nữa, đã muộn rồi."
Tất Sa lạnh lùng liếc cô ta, cười tự giễu.
Đúng nhỉ, chậm rồi, tất cả đã chậm rồi, Xích Mã đã lọt vào mưu kế kẻ khác, hẳn đám thế gia đã biết thân thế của La Già.
Dù La Già đoán ra tất cả, cho anh ta phối hợp với Mạc Bì Đa dụ ra hung phạm... Nhưng bây giờ hung phạm là ai vốn không còn là quan trọng, một khi bí mật vạch trần, ngay cả La Già cũng không khống chế nổi thế cục.
"Ta thật sự là ngu ngốc... thế mà lại tin tưởng ngươi..." Hai mắt anh đỏ bừng, căm hận quét mắt qua công chúa Xích Mã.
Ngay hôn lễ, cô ta nói đến tha thiết, muốn hòa giải với La Già, La Già cho cô cơ hội thì cô ta lại âm thầm cùng thế gia cấu kết.
A Khắc Liệt chết trên tay cô ta.
Anh ta nhìn quanh một vòng, đối mặt với đám Tướng quân từng người một.
Vài người mặt lộ vẻ xấu hổ, dời mắt, mấy người còn lại vẻ kiên định, nói: "Tất Sa, chúng tôi không có lựa chọn, chúng tôi trung thành với Vương thất, với gia tộc Đàm Ma." Họ quỳ xuống một gối trước anh.
Tất Sa không nói một lời, quay đầu liền xông ra ngoài.
"Ngăn nó lại!" tiếng công chúa Xích Mã lạnh lùng nói.
Đám người phóng tới, đen thui đầy những đầu người. Mặt Tất Sa không chút cảm xúc, đánh tan tất cả người ngăn trước chân, đoạt một con ngựa, không quay đầu lại chạy về hướng Vương Tự.
Bên ngoài phủ công chúa người người nhốn nháo, quân cận vệ ba tầng trong, ba tầng ngoài chờ ngoài cửa phủ, quan viên trong triều đã đến hơn phân nửa, hầu hết đều là con em thế gia.
Nhìn thấy Tất Sa, họ rần rần xúm lại. Tất Sa cũng không thèm nhìn một cái, xông ra phố dài.
Mấy bóng người từ nhiều hướng phi thân nhào tới lưng ngựa, ba chân bốn cẳng ôm lấy anh ta, một cổ tay chặt mạnh, trước mắt anh ta tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Xích Mã tóc tai bù xù đuổi theo ra cửa phủ, nhìn thấy Tất Sa bị khống chế, thở phào, giận dữ hướng ra đám đông nói: "Không thể đợi thêm nữa, Tất Sa sẽ không chịu, chúng ta không thể nào thuyết phục nó, giờ cứ đi Vương Tự, đòi lại một công đạo cho phò mã!"
Đám người liếc nhau, Lang tướng cận vệ Trung quân rút bội đao, cao giọng nói: "Vương Tự bị bao vây, trú quân các nơi chưa kịp phản ứng, không thể tới gấp rút tiếp viện. Vương bị kẻ gian che mắt, liên tục bao che người Hán, trọng dụng ngoại tộc, để che giấu bí mật, tàn sát Tướng quân trẻ tuổi trong triều và phò mã, hôm nay chúng ta nhất định phải cầm được chiếu thư thoái vị của Vương!"
Binh sĩ trước thềm cùng lao nhao hưởng ứng.
Đám quan chức vây quanh công chúa Xích Mã chạy đến Vương Tự, tiếng gió chìm ngập trong tiếng bước chân dày đặc.
Vương Tự đứng lặng thinh trong tuyết lớn.
Tăng binh nhìn thấy biển người đen nghịt tuôn qua, hoảng loạn trong chớp mắt, quay vô bẩm báo, có người đánh chuông đồng cảnh báo, tiếng chuông vang vọng trong gió tuyết, nặng nề trang nghiêm.
Lang tướng cưỡi trên lưng ngựa, hô to: "Mấy ngày qua tuấn kiệt nhi lang ở Thánh Thành chết rất nhiều, hôm nay phò mã cũng chết không rõ ràng, chúng ta muốn gặp mặt Vương, mong Vương cho một câu trả lời!"
Tuyết lớn đầy trời, quân cận vệ tầng tầng thúc đẩy, như bức tường vững vàng từng bước, muốn chà đạp vỡ tan mọi vật ngăn trước mặt.
Tăng binh liên tục lùi về sau.
Trong giằng co, ầm ầm mấy tiếng, cửa chùa mở rộng.
Tăng binh nâng bảo tọa hoa sen tràn ra hành lang, đứng trên bậc, người ngồi trên bảo tọa đảo mắt một vòng, người vận cà sa, thần sắc mang bệnh, dáng vẻ tiều tụy, khí thế lại như vực sâu, như dãy núi nguy nga, một ánh mắt liền khiến người kìm lòng không đặng mà thần phục với dưới chân ngài.
Tất cả yên ắng lại, tĩnh mịch như nước lặng, chỉ có vài tiếng hít thở khẩn trương, mấy kỵ sĩ cận vệ sợ đến vỡ mật, run run rẩy rẩy quỳ xuống, binh khí trong tay rơi xuống đất.
Rầm rầm, đám khác bừng tỉnh, theo sau bỏ vũ khí, quỳ xuống.
Lang tướng và quan viên cũng không nhịn được khϊếp sợ vì khí thế Đàm Ma La Già, sững ra hồi lâu mới lấy lại tinh thần, cắn răng hô to: "Tất cả đứng lên! Cầm vũ khí lên!"
Đám binh sĩ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhặt vũ khí, nhưng đều cúi đầu, không dám nhìn Đàm Ma La Già trên đài.
Duyên Giác đứng bên cạnh Đàm Ma La Già, ra khỏi hàng quát hỏi: "Các ngươi tự tiện xông vào Vương Tự! Tội đáng chém!"
Đám binh sĩ run run.
Lang tướng cười lạnh hai tiếng, bước lên: "Bọn ta không có tội! Vương, ngài sai Mạc Bì Đa gϊếŧ A Khắc Liệt, thêm nữa, cái chết chủ chùa cũng quá kỳ quặc! Hôm nay, đại thần trong triều, công chúa Xích Mã, các đại lãnh chúa đều ở đây, ngài..."
Vút vút, vũ tiễn xé không mà tới, lang tướng còn chưa nói xong, kêu thảm một tiếng, rơi khỏi lưng ngựa.
Biến cố phát sinh, tình thế đột nhiên thay đổi, đám quan chức còn chưa kịp phản ứng, tăng binh mai phục đã lâu từ ba mặt đường hẻm xông ra, trên tường bóng người lay động, lố nhố giương cung, Ba Murs đứng trên tường phất cờ, chỉ huy người bắn cung.
Mũi tên nhắm ngay đám người trước bậc, chỉ cần Đàm Ma La Già ra lệnh một tiếng, vạn tên cùng bắn.
Có mai phục!
Đám quan chức quá sợ hãi, cuống quít trốn ra sau lưng thân binh, hốt hoảng lui lại. Tất cả giao lộ đều bị tăng binh chặn lại, phía trên tường tăng binh căng cung cài tên.
Đám quan chức bị ép lùi xuống bậc thềm dài, dựa sát vào nhau mờ mịt nhìn quanh. Công chúa Xích Mã sợ hết hồn, dưới bảo vệ của thân binh lùi ra ngoài điện, tăng binh vẫn theo sát như bóng với hình, bao vây cả bọn.
Trên đài, Đàm Ma La Già bỗng che miệng ho khan.
Duyên Giác giật mình, vội vàng lệnh tăng binh nâng ngài ấy về điện. Ba Murs tìm tới Tất Sa đang chịu trói, mở dây trói đưa anh ta về đại điện.
Tất Sa từ từ tỉnh lại, bỗng bật dậy, nắm lấy vạt áo Ba Murs: "Lập tức đưa Vương rời Thánh Thành, đi Cao Xương, nhanh!"
Ba Murs sững sờ, họ mới vừa vặn chuẩn bị thu lưới, sao phải rời đi?
"Tướng quân, ngài đừng lo lắng, quan viên và quân cận vệ xông vào Vương Tự đều đã bị bắt, công chúa Xích Mã cũng bị bắt... Vương đã phái người đi quân doanh các nơi, phong tỏa quân bộ, chúng không lật được trời..."
Chắc hẳn đám này có liên quan đến mấy hung án, mặc dù không để lại chút kẽ hở, bắt hết người sẽ có thể tra ra chút ít. Đàm Ma La Già bảo cậu ta dùng thân phận Nhϊếp Chính Vương vào tù, chính là muốn họ buông lỏng, lộ ra đuôi cáo.
Không ngờ là họ không kiên nhẫn vậy.
Tất Sa trừng to mắt, khuôn mặt méo xệch: "Không còn kịp rồi! Bắt nhiều người hơn nữa cũng không kịp! Đi nhanh lên! Chúng biết tất cả mọi chuyện rồi!"
Ba Murs hơi hồi hộp trong lòng: "Tướng quân, có chuyện gì?"
Tất Sa không giải thích, xông vào nội điện, "Vương, ngài buộc phải lập tức rời Thánh Thành!"
Đàm Ma La Già đã giao phó xong mọi chuyện từ sớm, người đã gần như mất đi ý thức, nghe vậy, khẽ cau mày, tỉnh lại, ánh mắt rơi lên mặt anh ta.
Lúc này, nghe tiếng bước chân dồn dập ngoài điện, một tăng binh bước nhanh xông vào nội điện: "Vương, quân cận vệ, Cấm Vệ quân, trú binh phòng giữ thành... tất cả đột nhiên đều không nghe hiệu lệnh! Người mà chúng ta phái đi không phải bị bắt, mà là quay trở về dẫn đường cho bọn họ! Tể tướng, quan Đoạn Sự dẫn đầu, đi về Vương Tự! Bọn họ muốn chúng ta thả công chúa Xích Mã!"
Lại có một tăng binh chạy vào, mặt mờ mịt: "Vương, trưởng lão trong chùa yêu cầu chúng ta rời khỏi Vương Tự... Trưởng lão nói, bọn họ muốn gặp mặt Vương, mời Vương thoái vị..."
Mặt Duyên Giác trắng bệch, máu khắp người bay thẳng lên đỉnh đầu.
Quân cận vệ có dị động, bá quan theo công chúa Xích Mã mạnh mẽ xông tới Vương Tự, tất cả trú binh khác đều hè nhau phản bội, ngay cả tăng nhân cũng đến bức Vương thoái vị.
Vì cái gì chứ?!
Vương nhân từ như vậy, được bao người kính yêu, lúc đối kháng với thế gia, Cấm Vệ quân và cận vệ Trung quân cũng trung thành bảo vệ bên cạnh Vương, vì đâu mà lần này đột nhiên họ đều không nghe hiệu lệnh của Vương nữa?
Xưa nay công chúa Xích Mã không được lòng người, sao tất cả bọn Tể tướng đều cùng một giuộc với cô ta?
Đàm Ma La Già mặt không đổi sắc, nhìn Tất Sa.
"Tất Sa, cậu giấu ta chuyện gì?"
Chàng hỏi, thần tình lạnh nhạt, cứ như đã sớm ngờ tới sẽ có hôm nay.
Tất Sa rưng rưng, quỳ xuống dập đầu.
Anh đã giấu La Già hơn hai mươi năm, rốt cục vẫn không thể che giấu.
"Vương... Mẹ ruột của ngài không phải Tiên Vương Hậu... Mẹ ngài là một nô ɭệ trong Vương cung... Bà là một người Hán..."
Duyên Giác và Ba Murs ngây dại.
Người Vương Đình sao có thể tiếp nhận Phật Tử của họ là con của một nô ɭệ người Hán!
Đàm Ma La Già ngây người một lúc.
"Thì ra là vậy."
Chàng tỉnh táo nói, đôi mắt xanh như vũng nước lặng, không gợn sóng.
Thảo nào Xích Mã lại vì chuyện của Trương gia đoạn tuyệt với chàng, hận chàng nhiều năm thế.
Chàng là do nô ɭệ người Hán sinh ra, Xích Mã chưa từng coi chàng là đệ đệ.
"Tất Sa." Đàm Ma La Già hỏi, "Mẹ ruột ta đâu rồi?"
Tất Sa khàn giọng nức nở: "Sau khi sinh ngài, bà ấy đã qua đời. Vương hậu căm ghét bà, không muốn giữ lại ngài, sai người ném ngài xuống sông... Thế nhưng lúc ngài sinh ra trên trời có dị tượng, ráng mây vãi khắp, nhạc tiên bồng bềnh, như có Thần Phật hiện thế, người Thánh Thành tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Nhũ mẫu tin Phật, không dám sát sinh, khuyên Vương hậu giữ lại ngài, nói vừa vặn có thể lợi dụng chuyện dị tượng khi ngài ra đời dọa thế gia. Lúc ấy bản thân Vương hậu hai ngày trước cũng đã sinh ra một người con trai, bà sợ con mình bị thế gia đoạt đi, nghe lời đề nghị của nhũ mẫu, cho người giao ngài cho thế gia..."
Ai sẽ đi chú ý một tên nô ɭệ không đáng chú ý? Mãi đến khi cô gái Hán sinh con, người Vương cung mới phát hiện bà mang thai. Không ai biết mấy ngày này Vượng cung lần lượt có hai vị Vương tử ra đời.
Về sau, Đàm Ma La Già thay con trai của Vương hậu bị thế gia cầm tù, nếm tận mọi gian khổ.
Tiếng Tất Sa không còn lưu loát.
Bí mật này luôn chôn giấu nơi đáy lòng anh ta, anh không dám nói sự thật cho La Già, anh biết dù La Già có biết thân thế mình, vẫn sẽ vì nghĩa không quay đầu gánh gánh nặng này, nhưng nếu La Già biết, sẽ thương tâm đến chừng nào! Hơn nữa rất có thể sẽ ảnh hưởng tâm tư La Già, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.
Từ lúc vừa ra đời, La Già đã là quân cờ của Vương hậu!
Đàm Ma La Già nhìn Tất Sa: "Con trai mà Vương hậu sinh, phải anh hay không?"
Duyên Giác Ba Murs trợn to mắt, thật không thể tin được.
Cả người Tất Sa run lên, nước mắt như mưa.
"Là ta."
Anh là anh trai La Già, lớn hơn La Già hai ngày.
Vương hậu biết thế gia sẽ không bỏ qua cho nhà Đàm Ma, lặng lẽ đưa Tất Sa qua phủ Tiên Công chúa. Công chúa nuôi lớn anh, để anh kế thừa tước vị họ A Sử Na.
Anh từ nhỏ không lo không nghĩ, cẩm y ngọc thực, nhận mọi sủng ái, lớn lên ghẹo hoa bắt bướm, chưa từng chịu qua một tí ti đau khổ, còn La Già luôn bị giam trong Hình đường u ám, không thấy ánh mặt trời.
Sau khi anh biết thân thế của mình, đi Hình đường một chuyến, anh đã nhìn thấy người thiếu niên đang đọc kinh Phật trong lao thất kia, trong lòng áy náy không chịu được. Anh vốn nghĩ La Già sẽ là một người u ám thâm trầm, mẫn cảm hung bạo, nhưng La Già lại trầm ổn bình thản thế đấy, so với bọn hắn La Già còn muốn thông minh, muốn khắc khổ hơn tất cả.
Vương Hậu, dưỡng mẫu, công chúa Xích Mã đều nói với Tất Sa, để La Già làm Vương chỉ là ngộ biến tùng quyền, đợi nhà Đàm Ma lớn mạnh, họ liền gϊếŧ La Già, để anh ta làm Vương.
Tất Sa không muốn làm Vương, La Già chịu khổ nhiều nhường ấy, sao Vương Hậu có thể lợi dụng xong không chút lưu tình diệt trừ cậu ấy?
Tất Sa trở thành hầu cận của Đàm Ma La Già, thề vĩnh viễn trung thành với La Già, anh muốn dùng lòng trung thành của mình để đền bù cho La Già, La Già là đệ đệ của anh, một mình gánh cả nhà Đàm Ma, còn người ca ca là anh này tận tình hưởng lạc, chỉ có dùng cái này để chuộc tội.
Về sau, Vương hậu chết đi, dưỡng mẫu cũng đã qua đời. công chúa Xích Mã khuyên Tất Sa khôi phục thân phận Vương tử, tranh quyền với La Già, Tất Sa quả quyết cự tuyệt, đã hẹn định với Xích Mã, cả đời này, không ai được nói ra thân phận của La Già.
Tất Sa biết, nếu thân phận La Già bại lộ, tuyệt đối sẽ không dùng cách gϊếŧ người để che đậy bí mật, nhưng thế gia sẽ không bỏ qua cơ hội hãm hại La Già này! Cho nên La Già không thể thoái vị.
Hiện tại, dự cảm của anh ta đã thành sự thật.
Xích Mã vẫn tiết lộ bí mật ra ngoài.
Tất Sa khàn giọng khóc rống: "Xích Mã là tỷ tỷ của ta... lúc bé tỷ chịu nhiều khổ sở... Ta cứ nghĩ chỉ cần quan tâm chăm sóc chị thật tốt, chị ấy sẽ không phản bội ta... Vương, là ta hại ngài."
Trễ rồi, nói gì cũng đã trễ rồi, dù anh làm gì cũng không thể đền bù món nợ thiếu La Già.
Anh quỳ sát đất, dập đầu không ngừng, trán máu me đầm đìa.
Trán đột nhiên mát lạnh.
Tất Sa ngẩng đầu.
Đàm Ma La Già tay cầm Pháp trượng mạ vàng, điểm lên mi tâm anh, "Thế này cũng tốt... Sau khi ta chết, anh kế nhiệm Vương vị, có thể mau chóng ổn định thế cục... Thế gia không thể gϊếŧ hết, cũng không thể nhẹ buông, kế hoạch ta đã định sẵn đều đã nói với anh, cứ theo từng bước một mà đi... Nguy cơ lần này, cũng là cơ hội để anh lập uy... Phật Tử không thể vĩnh viễn chiếm lấy Vương vị... dùng ta làm mồi nhử, dẫn dụ ra tất cả, Tất Sa, tìm Mạc Bì Đa, nội ứng ngoại hợp với cậu ấy..."
Tất Sa há hốc, chấn kinh, áy náy, chua xót... Từng cơn trào lên trong lòng, kiềm không được, khóc ra tiếng.
"Vương, còn ngài?"
La Già nên làm gì đây?
Đàm Ma La Già nâng tầm mắt, nhìn về hướng Đông ngoài cửa sổ.
"Nhớ kỹ chuyện anh đã nhận lời ta."
Nước mắt Tất Sa như suối trào.
Bỗng rít lên mấy tiếng bén nhọn, mũi tên xuyên rách màn nỉ, cắm xuống thảm trong điện, đuôi tên lật phật.
Tiếng bước chân hỗn loạn ngoài điện, ánh lửa lồng lên, tiếng kêu la liên tiếp. Duyên Giác tỉnh táo lại, run rẩy bổ nhào đến trước giường.
"Vương, chúng ta từ mật đạo rời đi đi!"
Đại thần Vương Đình biết thân thế Vương, chắc chắn sẽ phế ngài!
Gió thổi qua, màn nỉ nhẹ lay, một phòng hương trầm thơm trong trẻo lạnh mát.
Đàm Ma La Già người mặc cà sa rộng rãi, thân hình gầy gò, ngồi ngay ngắn trên giường, vuốt Phật châu trong tay, thản nhiên nói: "Chư hành vô thường, thị sinh diệt pháp, sinh diệt diệt dĩ, tịch diệt vi nhạc."
Nhiều năm trước, lúc chàng lựa chọn đeo lên mặt nạ Tô Đan Cổ, đã đoán được kết cục chính mình.
Ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục.
Chỉ là chàng không nghĩ tới, nguyên nhân là thân thế.
Cũng may, chàng cảm giác được mưa gió sắp nổi lên, đã đưa tiễn nàng.
"Các ngươi đi theo Tất Sa, phụ tá anh ấy làm Vương, không cần lo cho ta, ta... đại nạn sắp tới, không gì đáng lo." Tay chàng cầm Phật châu, nói với Duyên Giác Ba Murs.
Duyên Giác khóc ra tiếng. Ba Murs hai mắt đỏ bừng.
"Còn cơ hội! Còn cơ hội!"
Tất Sa bỗng nhiên nhào dậy, rút bội đao trên lưng Ba Murs xông ra nội điện, hai mắt đỏ như máu.
"Đóng kín cửa chùa! Hôm nay người nào xông vào chùa, toàn bộ gϊếŧ, một người cũng không tha!"
Bên ngoài hỗn loạn tưng bừng, tăng binh, sư trong chùa gấp gáp xoay mòng mòng, nghe vậy, trợn mắt. "Gϊếŧ tất?"
Tất Sa xách đao, bước đi như bay: "Tất cả đều gϊếŧ! Một tên cũng không chừa lại!"
Anh ta chạy thẳng đến phía công chúa Xích Mã bị giam giữ, một đao chặt xuống.
Gϊếŧ Xích Mã, không còn ai có thể nghi ngờ thân phận La Già, gϊếŧ tỷ ấy!
Công chúa Xích Mã tóc rối tung, răng lập cập, ngơ ngác nhìn Tất Sa bổ đao tới mình.
Điên rồi! Nó điên rồi!
"Tất Sa, ta là tỷ tỷ của ngươi! Là người thân duy nhất của ngươi!"
Tất Sa tiếp tục chém tới.
Công chúa Xích Mã thét chói tai né ra.
"Tướng quân!" Người bên cạnh dọa đến hét to, ôm lấy hông anh.
"Tướng quân! Đừng xúc động! Nhiều người thế này, không thể gϊếŧ hết đâu!"
"Tướng quân!" Ba Murs đuổi tới, "Vương đã hôn mê."
Tất Sa bỗng tỉnh táo lại, quăng trường đao, quay người xông về nội điện.
Đàm Ma La Già đã bất tỉnh, chàng vốn đã lao tâm lao lực quá độ, cảm giác được thời gian không còn nhiều, giờ lại biết ra thân thế, có ý chí sắt thép mấy cũng không chịu nổi.
Tất Sa bình tĩnh lại, vuốt mặt lau sạch nước mắt, ánh mắt ủ dột ra hiệu Duyên Giác cõng Đàm Ma La Già.
"Đi! Theo mật đạo rời đi! Đi Cao Xương!"
La Già khổ sở chèo chống, tổn hao hết tâm huyết cho Vương Đình, chỉ vì do người Hán sinh ra, tất cả cận vệ Trung quân đều phản chiến.
Lời tiên tri của sư tôn thành sự thật.
Người ngoài không gϊếŧ được La Già, kẻ địch mạnh không chiến thắng được La Già. Người một nhà ra tay, đao mới chém được vào xương, La Già lòng như tro nguội.
Cả người Tất Sa huyết khí cuồn cuộn.
Loạn cục Thánh Thành này, anh ta mặc kệ!
Những sắp xếp, những kế hoạch trước đó của La Già... anh ta đều không muốn quản!
Anh chỉ cần La Già sống sót!
Chí ít, hãy để La Già khi còn sống, có thể gặp lại Văn Chiêu công chúa một lần!
Mấy người xông vào mật đạo.
chương 171.2: Thân thế
Trung quân Vương Đình vũ trang đầy đủ, trùng điệp vây quanh Vương Tự, tất cả lối ra đều có cận vệ lớp lớp trấn giữ, giáp và bội đao lấp lóe ánh sắc lạnh, sư trong chùa nơm nớp lo sợ, tập trung ở đại điện, thầm niệm kinh văn.
Bát Nhã đang ở Kinh đường sao chép kinh Phật, nghe rối loạn phía bên ngoài chạy ra, nhìn thấy binh sĩ kiểm tra khắp nơi, cằm suýt rớt.
Sao tăng binh lại thả hết mấy người vào đây? Bọn hắn điên rồi sao?
Cậu mắng to tăng binh, rồi mắng binh sĩ: "Sao các ngươi có thể bất kính với Vương chứ?"
Binh sĩ lùa đám sư vào một chỗ, nhốt lại.
Tể tướng đứng trên đài cao, hét lớn: "Phật Tử không xứng là Vương! Hắn không phải là huyết mạch của Vương Hậu! Tất Sa mới là con trai của Vương hậu!"
Công chúa Xích Mã được người nâng lên đài, cô ta cực kỳ phẫn nộ, lấy ra hai phần chiếu thư.
"Trước khi Tiên Vương và Tiên Vương Hậu lâm chung, từng để lại di chiếu, truyền vị cho con trai của Vương Hậu. Đàm Ma La Già không phải con ruột của Vương Hậu, mà chính là do một nô ɭệ người Hán sinh ra! Năm đó Trương gia vì lẫn lộn huyết mạch Vương thất mới đưa hắn lên Vương vị, Vương chân chính, là Tất Sa!"
Đám người ngây ra như phỗng.
Bát Nhã đứng giữa một đám sư, lòng bàn chân phát lạnh.
Phật Tử không phải Vương?
Các sư tâm loạn như ma, khẽ bàn luận: "Chúng ta nên làm gì đây?"
Tể tướng nhìn dưới đài: "Mời trưởng lão đi lên!"
Một cụ sư già từ từ bước lên bậc cấp, nhìn đám sư đang kinh hoàng dưới đài, thở dài.
"Phật Tử không phải do Vương Hậu sinh ra... Hắn sợ thân phận bại lộ, gϊếŧ chủ chùa, phò mã, còn có cả quan viên trong triều... Trước khi chủ chùa tịch diệt có để lại một phong thư..."
Mặt mũi cụ đầy đau đớn. "Phật Tử chính là Nhϊếp Chính Vương Tô Đan Cổ."
"Ta là sư đệ của Ba La Lưu Chi, từng thấy Phật Tử luyện công pháp, là một bí pháp của Phật môn, luyện công pháp này, nếu tâm trí không ổn định có thể sẽ bị phản phệ, phát cuồng gϊếŧ người, bây giờ, thân phận Phật Tử đã bại lộ... Nếu không ngăn cản, hẳn sẽ thành ma..." Lời ông vừa buông, mấy sư ôm một đống binh khí, sách, mặt nạ đến trước mặt mọi người.
"Ta thề trước Phật Đà, câu nào cũng là thật, nếu có nói ngoa, vĩnh viễn đọa lạc vào địa ngục. Phật Tử chính là Tô Đan Cổ, mỗi lần Phật Tử bế quan đều chỉ để che giấu tai mắt người thôi."
Trong trời tuyết lớn, đột nhiên có tiếng sấm nổ vang.
Sấm lăn qua từng cơn, bên tai đám người ầm ầm không ngừng, người run rẩy không thôi.
Phật Tử lại chính là Nhϊếp Chính Vương!
Phật Tử sát sinh vô số!
Tu La Kim Cang gϊếŧ người như ngóe, Phật pháp cao thâm từ bi Phật Tử, là cùng một người!
Bát Nhã cạn kiệt sức lực cả người, ngã xuống đất.
Trong hỗn loạn, mấy binh sĩ từ phía sau vọt ra: "Bọn chúng chạy rồi! Bên trong không ai, chắc chắn đã chạy theo mật đạo!"
"Ai biết cửa vào mật đạo?"
Đám người lắc đầu.
Một cận vệ cao giọng nói: "Có một lối ra mật đạo thông với vườn thú!"
"Không thể thả Tô Đan Cổ đi... Hắn đã bắt đầu lạm sát kẻ vô tội..." Cụ sư già lắc đầu thở dài, chắp tay trước ngực, "Hoặc là tiếp tục để hắn làm Vương, hoặc là, gϊếŧ hắn..."
Tể tướng và đám kia trao đổi một ánh mắt, rất nhanh ra quyết định.
Họ không thể chấp nhận con một nô ɭệ người Hán làm Vương, Phật Tử và Nhϊếp Chính Vương là một, để lại là tai hoạ ngầm, hơn nữa không thể khống chế, nhất định phải diệt trừ Phật Tử, đưa Tất Sa lên ngồi vào vị.
"Đuổi theo!"
Khôi giáp đao kiếm va chạm, toàn bộ binh sĩ đều đuổi theo. Bát Nhã ngây ngô đuổi theo họ.
Tin tức sớm đã truyền khắp mỗi một nơi hẻo lánh Thánh Thành.
Ngoài Vương Tự biển người mãnh liệt, dân chúng ngơ ngác đứng ngoài cửa chùa, thần sắc sợ sệt, có người la to, có người lớn tiếng cãi nhau, nhiều tín đồ thành kính quỳ trong tuyết, oa oa khóc lớn, đầy bi thương.
Phật Tử và Nhϊếp Chính Vương là một! Phật Tử mà họ thờ phụng không phải là con của Vương hậu, chỉ là con trai của một nô ɭệ người Hán!
"Ta không tin đâu!"
"Là giả! Phật Tử đã niết bàn, Tô Đan Cổ này là giả! Hắn giả mạo Phật Tử!"
Từng tín đồ gào khóc vọt tới đập vào cửa chùa, văng cả máu tươi.
Trước mắt Bát Nhã chỉ thấy mờ mịt, sờ mặt, phát hiện đầy nước mắt.
Phật Tử của cậu, là giả.
Bát Nhã quay người chạy đi.
Binh sĩ, tăng binh, bá tính, quan viên, từng lớp từng lớp người phóng tới vườn thú.
Thân binh canh giữ vườn thú tiến lên ngăn cản, công chúa Xích Mã giơ lên di chiếu, cận vệ Trung quân bước ra hét lớn: "Di chiếu Tiên Vương, Tiên Vương Hậu ở đây, các ngươi nhanh chóng lui ra!"
Người ngã ngựa đổ, tiếng người, tiếng ngựa hí, mấy đoàn người va vào nhau, không ai biết nên nghe ai chỉ huy, khắp nơi đầy những bóng người hoảng hốt và tiếng kêu la, rối bời.
Tất Sa, Duyên Giác Ba Murs đưa Đàm Ma La Già xông ra mật đạo, lên mấy con ngựa theo phía sau núi chạy đi, một con báo đốm hoa ngũ sắc theo sát cạnh họ. Hơn hai mươi thân vệ trung thành yểm hộ cho họ, vừa giục ngựa vừa bắn tên, bắn ngã quân cận vệ đuổi theo.
"Là báo của Tô Đan Cổ! Quả nhiên Phật Tử là Tô Đan Cổ!"
"Bắt chúng lại!"
"Bắt lấy Phật Tử giả đã làm bẩn Phật pháp!"
Từng tiếng kích động hô to trong đám người bắt đầu buông, loạn xị bát nháo, đám người vọt tới.
Vũ tiễn vèo vèo bắn, thân vệ liên tiếp rớt ngựa.
Bỗng nhiên, hai bên con đường dài có tiếng vó ngựa dồn dập, cận vệ kỵ sĩ áo lam bào trắng vai mang trường cung từ sau núi đá bao phủ bởi tuyết trắng phi ra, kéo căng trường cung, vây bọn Tất Sa vào giữa.
Tên như mưa châu chấu, cả đám trên cánh tay, trên vai, trên đùi đều trúng tiễn, cắn răng chặt đứt mũi tên.
Báo đốm gầm thét mấy tiếng, đứng thẳng người nhào về phía một cận vệ chuẩn bị bắn tên, cứng rắn cắn nửa bàn tay của hắn.
Cận vệ bưng bàn tay máu thịt be bét, tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn giữa tuyết không.
Mọi người thầm sợ hãi, đám khác rút đao tiến lên, từng đao từng đao đâm báo đốm, báo đốm tức giận rít gào, nhảy đến trước một cận vệ, vuốt sắc một quào, trực tiếp rạch bụng cận vệ. Cận vệ thất kinh hồn vía, thúc ngựa lùi qua một bên, trốn ra sau núi đá, mười mấy người đồng thời giương cung.
Vũ tiễn chụp vào báo đốm.
"A Ly, cẩn thận!" Tất Sa hét lớn.
Báo đốm linh hoạt vòng đi vòng về tránh né, nhào về phía cận vệ, nhóm cận vệ nén sợ hãi tiến lên vật lộn với nó, trường thương, trường đao, trường mâu rơi xuống, người báo đốm cắm đầy tiễn, lớp da bóng loáng rất nhanh bị máu tươi tưới đẫm, vẫn không ngừng chồm lên, bảo hộ chủ nhân của nó.
Nhóm cận vệ thấy nó gần như cạn kiệt sức lực, thừa cơ cùng nhau tiến lên, trường thương cắm thật sâu vào người nó, báo đốm không ngừng giãy giụa, sau khi cắn chết và bị thương mấy cận vệ, quay lại ngó qua Đàm Ma La Già thoi thóp trên lưng ngựa, giơ móng vuốt, tê liệt ngã xuống. Cận vệ tiến tới, trường thương chợt đâm xuống.
Cơ thể báo đốm co quắp mấy lần, không nhúc nhích.
"A Ly!"
Duyên Giác khóc rống.
Trên bầu trời một tiếng ưng rít hùng hồn, một con ưng to lớn đột nhiên đáp xuống, móng sắc hung dữ chụp xuống quân cận vệ. Quân cận vệ cuống quít bắn tên, sau khi ưng cào bị thương mấy cận vệ, gào thé, mang theo hai cây vũ tiễn bay lên không trung, càng bay càng thấp.
"Già Lâu La!" Duyên Giác hô to, "Chạy mau đi! Chạy mau đi!"
Tất Sa hai mắt đỏ đến bật máu, ngẩng đầu nhìn cận vệ chen chúc vây quanh và dân chúng xa xa.
"Các ngươi cứ thế mà nhìn Vương của các ngươi bị người đuổi gϊếŧ sao!"
Dân chúng nhìn nhau.
Duyên Giác tuyệt vọng hô to: "Các ngươi tránh ra! Vương sắp chết rồi, các ngươi cứ nhất định phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt sao?"
"Cầu các ngươi, tránh ra!"
"Hơn mười năm trước, lúc Bắc Nhung vây thành, tất cả đám quan lại quyền quý mang người mang của chạy trốn, Vương mới mười ba tuổi, lý ra có thể chạy, nhưng ngài không! Ngài biết Bắc Nhung chắc chắn sẽ đồ thành, đã dẫn tăng binh quay lại, bảo vệ Thánh Thành."
"Tám năm trước trời vào hạ, tuyết trên núi mãi chưa tan, trong vòng trăm dặm không có một ngọn cỏ, các nơi gặp hoạ, Vương mở kho riêng của ngài, cứu tế bá tánh, cứu người vô số!"
"Bảy năm trước, Vương tự mình mang binh quét sạch các bộ lạc cướp bóc trên con đường giao thương, thông thương với các nước phương Tây hỗ trợ mua bán, giảm thuế, hấp dẫn thương nhân, làm cho phố chợ Thánh Thành trở thành phiên chợ phồn vinh bậc nhất trên con đường giao thương."
"Quý tộc san bằng trang viên của các ngươi, cướp đi vợ con của các ngươi, cướp đoạt gia tài của các ngươi, Nhϊếp Chính Vương chủ trì công đạo cho các ngươi, ngài chấp pháp theo lẽ công bằng, dưới đao chưa từng có một oan hồn!"
"Mỗi lần Bắc Nhung xâm chiếm, Vương mặc giáp ra trận, cúc cung tận tụy, chỉ để bảo đảm cho dân ngài yên ổn giàu có."
"Vương biết mình sống không lâu, thành lập minh ước với các nước, để bảo đảm sau khi ngài đi Vương Đình còn có thể trường trì cửu an..."
"Vương chưa từng có lòng riêng!"
Duyên Giác kêu khóc: "Cũng chỉ vì ngài không phải là con trai của Vương Hậu, các ngươi liền muốn hủy hoại ngài ấy ư?"
Trên mặt các binh sĩ lộ ra xúc động, có người lặng lẽ buông binh khí.
Đồng liêu của Tất Sa ruổi ngựa tiến lên, hắn là một trong những thuộc cấp ngày xưa Đàm Ma La Già nể trọng, "Tất Sa, hắn không phải Vương của chúng ta, hắn là con của nô ɭệ người Hán, hắn thiên vị người Hán, thiên vị người dị tộc, hắn không xứng là Quân Vương Vương Đình!"
"Đúng, hắn là Tô Đan Cổ!"
"Hắn không xứng làm Phật Tử!"
"Hắn tẩu hỏa nhập ma rồi, không thể thả hắn đi!"
"Con trai của người Hán không xứng làm Vương của chúng ta! Càng không xứng làm Phật Tử của chúng ta! Hắn lừa gạt chúng ta! Lừa gạt Phật Đà! Hắn đáng chết!"
"Hắn làm nhơ Phật Tự!"
Dân chúng lạnh lùng thốt.
Các binh sĩ run lên, nắm chặt bội đao.
Tất Sa ruổi ngựa tiến lên, ánh mắt đảo qua trên mặt binh sĩ chưa chịu lùi bước và những người dân thờ ơ kia, ngửa mặt lên trời cười to.
"Ta từng cho rằng, La Già thật sự sẽ nổi điên."
"Ta giờ giờ phút phút theo dõi ngài thật kỹ, sợ ngài bởi vì động tình mà dao động tâm chí."
"Ta sợ ngài vì yêu mà muốn tẩu hỏa nhập ma, ta phí hết tâm tư ngăn cản ngài."
Tất Sa quay đầu nhìn Đàm Ma La Già.
"Ngài không có, từ đầu đến cuối ngài luôn nhớ kỹ trách nhiệm mình, người ngài yêu cũng tôn trọng tín ngưỡng và lựa chọn của ngài, không ép ngài bỏ xuống thân phận mình."
Tất Sa ngẩng lên, nhìn về đám binh sĩ luôn cản đường và dân chúng đầy giận dữ chung quanh, nhổ một ngụm nước bọt, há miệng cười.
"Ta không hề ngờ, có một ngày, ép La Già vào đường cùng, là con dân của ngài! Là Vương Đình mà ngài dùng tâm huyết bảo vệ!"
"Không phải ngài không xứng là Quân Vương của Vương Đình, mà là các ngươi không xứng có Vương là ngài!"
Trên con đường dài hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng gió tuyết thét gào.
Tướng lĩnh quân cận vệ chau mày, trao đổi ánh mắt.
Không phải họ không biết Đàm Ma La Già vất vả bao năm qua, nhưng Vương Đình chưa từng có tiền lệ để một người con của nô ɭệ người Hán leo lên ngôi vị Vương, hơn nữa, thân là Phật Tử Đàm Ma La Già vậy mà cùng với Nhϊếp Chính Vương là một, ngài gϊếŧ nhiều người thế, thế gia rất thù hận Tô Đan Cổ, dân chúng cũng không cách nào tiếp nhận thân thế Đàm Ma La Già, họ đã quyết định nâng Tất Sa vào vị, buộc phải bức Đàm Ma La Già thoái vị.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên: "Hắn đã sớm biết thân phận mình, mấy năm qua luôn nghĩ cách bao che người Hán, hắn muốn dâng Vương Đình cho người Hán! Thả hắn, hắn sẽ tìm người Hán ở Ngụy triều, dẫn người Hán đánh trở ngược!"
"Chẳng lẽ sau này chúng ta muốn bị người Hán nô dịch sao?"
"Không phải tộc ta, trong lòng ắt nghĩ khác!"
Tướng lĩnh cận vệ tỉnh táo lại, rống to: "Không thể thả hắn! Hắn sẽ cấu kết với người Hán!"
Tất Sa rút đao: "Ai dám ngăn cản ta?!"
Ngay lúc đám người công kích nặng nề, công chúa Xích Mã dẫn người lao đến, "Tất Sa, đệ quay lại!"
Sắc mặt Tất Sa âm trầm như nước, hai mắt đỏ lên, giục ngựa ngăn trước Duyên Giác, Đàm Ma La Già không còn rõ ràng, đang được Duyên Giác che chắn.
Công chúa Xích Mã hận đến nghiến răng: "Tất Sa, đệ mới là Vương của Vương Đình, ta đồng ý với đệ, buông tha La Già, chỉ phế đi Vương vị của nó!"
Tất Sa mặt lạnh: "Xuẩn phụ! Ngươi cho rằng ngươi nói là có thể chắc chắn à? Ngươi cho rằng những người giúp ngươi bố cục sẽ bỏ qua La Già à? Ngươi cho rằng chúng phế đi La Già, sẽ trung thành với ta?"
Công chúa Xích Mã giận tím mặt: "Ta có di chiếu của Phụ Vương và Mẫu thân, tăng nhân trong chùa, văn võ bá quan trong triều, cận vệ Trung quân, tăng binh, còn có dân chúng Thánh Thành... Tất cả đều đứng về phía ta! Bọn họ đều trung thành với họ Đàm Ma! Sở dĩ La Già có được ủng hộ của họ, còn không phải vì nó mang họ Đàm Ma ư!"
Ánh mắt Tất Sa u ám: "Đàm Ma gia thất thế từ lâu rồi! Vinh hoa của ngươi, Vương Đình yên ổn, mấy năm qua tiêu dao của ta, đều là La Già dùng mạng mà kiếm! Không có La Già, Thánh Thành đã bị chiến vó Bắc chinh chà đạp từ lâu rồi! Thân thế La Già sao lại lan truyền ra nhanh đến thế? Đại quân các lộ sao lại chậm chạp không đến? Chuyện Tô Đan Cổ là ai tiết lộ? Có kẻ kích động lòng người, đảo loạn thế cục! Ngươi chẳng qua cũng chỉ là quân cờ bị chúng lợi dụng thôi!"
"Đợi đến lúc chúng đạt được mục đích, ta chẳng qua cũng chỉ thành tên bù nhìn, vì sao thế gia thật lòng mời ta chứ?"
Anh ta vừa dứt lời, rít nhọn vài tiếng, mũi tên từ bốn phương tám hướng bắn ra, mang theo sát khí lạnh lẽo thẳng tắp chụp tới anh.
Công chúa Xích Mã cuồng nộ, quất một roi qua tướng lĩnh bên cạnh: "Ai bảo các ngươi bắn tên? Làm bị thương Tất Sa thì sao? Hắn là Vương của các ngươi!"
Các tướng lĩnh vội né, hạ lệnh dừng bắn.
Thế nhưng trong hỗn loạn, binh sĩ nghe không rõ lời chỉ huy, không ngừng có người cao giọng chửi rủa, tên từng mũi tiếp từng mũi lại bay tán loạn trên đỉnh đầu mọi người.
"Tướng quân, bên này!"
Mười mấy con ngựa từ phía sau xông vào quân cận vệ, những người trên lưng ngựa dáng vẻ khôi ngô, mạnh mẽ phá một lỗ trống, nam tử cầm đầu ra hiệu Tất Sa: "Tướng quân, lối này!"
Tất Sa nhận ra Kim Bột và bộ hạ của hắn, sững sờ, lập tức thúc ngựa xông tới, Duyên Giác, Ba Murs và thân vệ khác nhanh chóng đuổi theo.
Kim Bột và bộ hạ che chắn cho họ xông ra trùng vây.
Quân cận vệ hoảng loạn trong một chớp mắt, đánh ngựa đuổi theo, lại có một con ngựa từ bên cạnh phóng ra, trường đao múa loạn.
Người chính là thân vệ Bát Nhã của Phật Tử, đúng là cậu đã đưa Kim Bột và bộ hạ đến.
Cậu móc từ trong tay áo rơi ra một đống chông sắt, ngăn cản phía sau đám Tất Sa.
"Mặc kệ Vương có phải con trai Vương Hậu không..." Cậu rút trường đao, xếp tay Phật hiệu.
Một mũi tên xuyên thấu ngực cậu, mang theo một chùm máu tươi.
Cậu hoành đao lập mã, ngăn trước cửa ra vào chật hẹp con đường dài, trên mặt tròn tràn ngập kiên định.
"Ta chỉ biết là, Vương đã cứu đám nô ɭệ như bọn ta, để bọn ta có thể học Phật giống như ngài, để bọn ta ăn no mặc ấm, không cần tiếp tục ăn đói mặc rách, không cần lo lắng vô duyên vô cớ bị người xách loạn côn đánh chết..."
Cậu một đao ném lăn một binh cận vệ.
"Vương xem ta là người." Dù Vương có phải Phật Tử không, có phải Quân chủ không, cậu cũng sẽ không phản bội Vương.
Vũ tiễn vèo vèo, cắm đầy người cậu.
Bát Nhã ngã xuống lưng ngựa.
Tất Sa quay lại, muốn rách cả mí mắt, truy binh đuổi theo, anh không dám dừng lại, giục ngựa phi nước đại, đưa Duyên Giác xông vào trong hẻm núi, quay sang Kim Bột ôm quyền.
"Không ngờ tới lúc nguy nan, Vương tử sẽ đứng ra."
Kim Bột đáp lễ, cười nói: "Ta là Vương tử Bắc Nhung, nếu không phải Phật Tử đặc xá ta, sao ta có thể sống tới ngày nay chứ? Hơn nữa trước kia Phật Tử đã cứu ta một lần, ta còn thiếu nợ Phật Tử, sao có thể thấy chết không cứu!"
Tất Sa cười lạnh, Kim Bột có thể vì La Già không để ý sinh tử, dân chúng Vương Đình lại đối với La Già như giày rách bỏ đi.
Anh ta rút chủy thủ, giao cho Duyên Giác: "Các ngươi đưa Vương đi Cao Xương, thế gia sẽ không bỏ qua cho Vương, chỉ có Văn Chiêu công chúa mới có thể cứu Vương."
Duyên Giác nghẹn ngào nhận chủy thủ: "Còn Tướng quân?"
Tất Sa đội khăn trùm đầu, che kín mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt: "Ta đi ngăn chặn chúng."
Tiếng vó ngựa ngày càng gần, đám người rưng rưng nhìn nhau, mỗi người ôm quyền, vội vàng tách ra.
...
Bọn Duyên Giác theo mật đạo theo đầu kia sau núi chạy ra ngoài, bỏ xa truy binh lại đằng sau.
Vừa ra khỏi vách đá, xa xa trong tuyết chạy đến một đại đội, từ xa nhìn lại, như dòng lũ đen phun trào, lá cờ màu đen đón gió phần phật bay.
Là Hữu quân trú đóng gần đó.
Đoàn Duyên Giác toát mồ hôi lạnh, luôn bảo vệ Đàm Ma La Già vào giữa.
Một khoái mã từ trong Hữu quân phi ra, chạy vội tới trước mặt họ, lớn tiếng nói: "Công chúa Xích Mã và văn võ đại thần trong triều đã chiêu cáo thiên hạ, Tô Đan Cổ là con trai người Hán, không xứng đáng tiếp tục dùng họ Đàm Ma Gia, Tướng quân của bọn ta không muốn thương tổn các ngươi, các ngươi đi nhanh lên!"
Tim Duyên Giác thả lỏng, lập tức dâng lên một tia hi vọng: "Các ngươi có thể cho chúng ta mấy con ngựa không?"
Người tới lắc đầu, giương cung cài tên, một tên bắn dưới chân ngựa Duyên Giác: "Không bắt các ngươi đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, các ngươi đi đi! Nếu ngươi không đi, đừng trách chúng ta ra tay không lưu tình!"
Duyên Giác cười đến bi thương, dẫn thân vệ quay người, đi về hướng khác.
Bọn họ ngang qua Bạch Thành, vài toà trang viên, mấy bộ lạc.
Mấy người này đều từng chịu ơn huệ của Vương.
Tất cả nhìn thấy họ, tránh như rắn rít.
"Đi mau đi mau! Bọn ta không thu nhận các ngươi!"
Bọn họ muốn xin nước và thuốc trị thương, họ đóng chặt cửa thành, không cho phép vào thành, mặc kệ đám người kêu to khóc cầu ngoài cửa thành. Còn có kẻ đuổi gϊếŧ họ, muốn trói lại đưa đi Thánh Thành lãnh thưởng.
Kim Bột cả giận nói: "Dân Vương Đình cũng giống người Bắc Nhung ta vậy, không cần khách khí với chúng, trực tiếp ra tay cướp đoạt đi!"
Duyên Giác hết hi vọng, không còn cầu cứu mấy thành trấn đi ngang qua nữa, muốn thứ gì để bọn Kim Bột đi đoạt, một đường ra roi thúc ngựa, tránh thoát lần lượt truy sát, cuối cùng đã tới Sa Thành.
Tướng thủ thành Sa Thành bị điều đi, đám Duyên Giác ngụy trang thành tín đồ cầu y, trà trộn vào trong thành, chỉ chờ ra khỏi Sa Thành là có thể đi Cao Xương.
Trong thành người người nhốn nháo, không khí ngột ngạt, hai bên phố dài đầy ắp người, ai nấy mang theo cả nhà lớn nhỏ, khiêng túi đồ lớn nhỏ, vẻ bi thương.
"Xảy ra chuyện gì?" Duyên Giác tìm người nghe ngóng.
"Sắp có đánh nhau!" Một dân du mục ôm con vội vàng chạy tới, "Vương tử Bắc Nhung Hải Đô A Lăng đánh tới! Mang theo mười vạn đại quân! Chúng muốn san bằng Vương Đình!"
Duyên Giác giật cả mình, tiếp tục nghe ngóng, nghe xong, túa mồ hôi lạnh.
Thì ra, mấy ngày trước, đại thần trong triều lấy danh nghĩa Tiên Vương, Tiên Vương Hậu và công chúa Xích Mã phế Đàm Ma La Già, lập Tất Sa làm Vương. Họ sợ đại quân các lộ tạo phản, triệu tất cả tướng lĩnh về Thánh Thành, phái tâm phúc của mình tiếp quản quân đội, mấy phe thế lực rất nhanh có mâu thuẫn, kèn cựa không ngừng, chiếu thư quân lệnh bay loạn đầy trời, sáng một phong sắc lệnh, đêm lại là một phong sắc lệnh, trong quân hỗn loạn tưng bừng.
Các bộ lạc nhỏ chung quanh nghe nói Vương Đình lập Tân Vương, nhao nhao tự lập.
Hải Đô A Lăng Bắc Nhung vừa vặn mượn một đám quân, chuẩn bị tiến đánh Tây quân, trước đoạt vài thị trấn quan trọng cổ vũ lòng người, không ngờ Vương Đình có nội loạn, lúc này thay đổi tuyến đường, đi thuyết phục những thế lực luôn thèm nhỏ dãi Vương Đình, thỉnh cầu mượn binh, cứ vậy tập kết được mấy vạn binh mã.
Cửa phía Đông của Vương Đình do một bộ lạc lớn trấn thủ, nghe nói Đàm Ma La Già bị thế gia làm hại, bi phẫn không thôi, trực tiếp rộng mở cửa, liên quân Bắc Nhung đầy vui mừng, từ phía Đông đi tắt qua con đường xuyên qua sa mạc, trực tiếp tiến đánh Thánh Thành.
Nghe nói hiện giờ đại quân đã tới gần Thánh Thành.
Trong triều rắn mất đầu, ngay cả việc do ai lãnh binh cũng muốn nhốn nháo long trời lở đất, chưa tới một tháng đã liên tiếp ăn mấy thất bại. Dân chúng Vương Đình nhớ tới khi xưa Bắc Nhung đồ thành thủ đoạn tàn nhẫn, đầy kinh sợ, đành gói ghém hành lý chạy về hướng Tây.
Trong lòng Duyên Giác bách vị tạp trần.
Là người Vương Đình, đương nhiên cậu không hy vọng Thánh Thành bị Bắc Nhung chiếm lĩnh, nhưng trải qua chuyện Đàm Ma La Già bị phế, giờ cậu không hơi đâu đi lo lắng cho dân Thánh Thành.
Cậu chỉ muốn đưa Đàm Ma La Già đi Cao Xương, để La Già đoàn tụ cùng Văn Chiêu công chúa.
"Giấu Vương, đừng cho ngài biết việc này." Duyên Giác căn dặn thân vệ.
Mấy ngày qua Đàm Ma La Già lúc ngủ lúc tỉnh, khi tỉnh lại hỏi thế cục Thánh Thành, bọn họ sợ chàng lo lắng, lừa chàng nói Tất Sa đã khống chế triều đình.
Thân vệ trầm giọng đáp vâng, quay lại bên cạnh xe ngựa.
Kim Bột cưỡi ngựa canh giữ ngoài cửa sổ xe, đang nói chuyện với người bên trong.
Duyên Giác tiến lên, nói: "Tôi tìm đội buôn tơ lụa mua một phần văn thư ra khỏi thành, để có thể đi Cao Xương."
Một bàn tay vén rèm xe, tiếng Đàm Ma La Già: "Liên quân Bắc Nhung đến đâu rồi?"
Đám người ngẩn ra.
...
Vương Đình, Thánh Thành.
Liên quân Bắc Nhung thế như chẻ tre, liên tục đánh gục vài chục tòa trọng trấn, Thánh Thành tràn ngập nguy hiểm.
Triều đình không ngừng phát chiếu thư, bộ lạc kế cận rề rà không chịu đến cứu viện: Bọn hắn chỉ nhận Phật Tử, chiếu lệnh kẻ khác không mời nổi bọn hắn.
Sau khi tiền tuyến lại một lần nữa truyền về tin bại trận, người dân Thánh Thành nhao nhao trốn đi, vừa mới ra khỏi thành, phía trước bụi đất tung bay, tiếng kèn khiến người kinh ngạc run sợ vang lên, liên quân Bắc Nhung thân mang chiến giáp đen như sóng biển từ bốn phương tám hướng tuôn đến Thánh Thành, từng lá cờ đen bay múa trong gió phần phật, khí thế ngập trời.
Dân chúng hồn phi phách tán, quay đầu chạy về.
Bắc Nhung liên quân cũng không vội công thành, trước đóng quân tại chỗ, đào móc công sự, dân chúng trong thành tự an ủi mình: Có lẽ người Bắc Nhung không dám công thành.
Hôm sau, Bắc Nhung trống trận như sấm, bắt đầu công thành.
Quân canh giữ Thánh Thành không ngờ Bắc Nhung công thành nhanh thế, rối loạn vội vàng ứng chiến, dựa vào xe cung nỏ Đàm Ma La Già cải tiến đánh lùi đợt tấn công thứ nhất của liên quân.
Liên quân Bắc Nhung không có dáng vẻ chỉnh tề bằng thiết kỵ Bắc Nhung, nhưng cách tác chiến của chúng càng thêm linh hoạt, sau mấy ngày tấn công mạnh mẽ không xong, khiêng khí giới công thành, tập trung binh lực chuyên môn phá hủy xe cung nỏ trên đầu.
Mười ngày sau, cỗ xe cung nỏ cuối cùng của Thánh Thành hoàn toàn không thể dùng.
Tất cả đều biết liên quân Bắc Nhung sẽ trắng trợn đồ thành, đến lúc đó nam nữ già trẻ tất cả đều chạy không khỏi vận mệnh bị chà đạp, toàn bộ tráng đinh trong thành đều leo lên đầu thành thủ thành.
Dưới đầu thành, thi thể chồng chất như núi.
Hôm nay, trời còn chưa sáng, vài toà đại doanh của liên quân Bắc Nhung mở cửa doanh, tiếng kèn tu tu thổi, kỵ binh chỉnh tề đội ngũ rồi phi ra đại doanh trước, tiếp theo, bộ binh xếp hàng mà ra, mấy vạn binh mã bày trận đạp Thánh Thành dưới chân, tiếng trống, tiếng vó ngựa và tiếng hò hét hung hãn của các binh sĩ cổ động vang vọng núi sông.
Liên quân Bắc Nhung lại tấn công mạnh hơn.
Dân chúng trong thành kinh hoàng muôn dạng, khóc lóc thảm thiết.
Trên đầu thành, binh sĩ Vương Đình đầy tuyệt vọng.
Đột nhiên, trên bầu trời rơi xuống một tiếng ưng kêu uy nghiêm, một con ưng to lớn lướt qua chiến trận.
Các binh sĩ ngẩn ra, mắt lộ vẻ cuồng nhiệt.
Nơi chân trời, ẩn hiện như có dải đen phun trào.
Có người hô to thành tiếng, nước mắt nhao nhao.
Ánh ban mai đổ xuống, lá cờ trắng tuyết thêu chỉ vàng đón nắng trời rực rỡ, nhẹ nhàng tung bay.
-------------------------------
Wappatd: claretter_812
____________________
/208
|