Sáng hôm sau, lúc Dao Anh tỉnh lại, xoa xoa đầu, ngẩn ra một chốc.
Từng chuyện xảy ra hôm qua thoáng hiện trong đầu.
Nàng sờ soạng cái đầu không có tóc của La Già, còn hôn lên.
Cảm xúc và không khác mấy so với nàng tưởng tượng, mượt mà, lòng bàn tay cọ qua, tê tê dại dại.
Bóng nắng dưới màn thủy tinh chao động, một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi đi vào phòng, ngược sáng, lớp cà sa đỏ thắm phủ một vầng sáng nhẹ, nhìn trang nghiêm thánh khiết.
Bốn mắt nhìn nhau.
Dao Anh nhớ tới đêm qua ôm hôn đầu ngài ấy, hơi chột dạ.
Đàm Ma La Già đi đến cạnh giường, tay bưng một bát thuốc ấm, hỏi: "Còn đau đầu không?"
Giọng ôn hòa.
"Không đau."
Dao Anh lắc đầu, nhẹ giọng đáp, ánh mắt vẫn không nhịn được lướt lên đầu chàng.
Tối hôm qua đã hôn lên đấy.
Đàm Ma La Già ngước mắt, nhìn nhau một lúc, hầu kết bỗng nhúc nhích, dời mắt, đưa bát ra trước. "Uống."
Dao Anh nhận bát ngửi ngửi, một mùi thơm chua ngọt, uống vào chợt cảm thấy thật tỉnh táo sảng khoái.
Đàm Ma La Già nhìn nàng uống xong, nhận bát đứng dậy đi ra.
Dao Anh nhìn bóng lưng chàng, nhẹ nhoẻn miệng, xem ra đêm qua chàng không tức giận.
Nàng đứng xuống đất, rửa mặt, viết phong thư sai thân binh đưa qua chỗ Lý Trọng Kiền, đêm qua trong buổi yến tiệc nàng và Lý Trọng Kiền thảo luận chuyện Hải Đô A Lăng, lúc ấy nhiều người nhiều miệng, không tiện nói chuyện.
Y quan Thiên Trúc bỗng tìm tới, vẻ mặt kinh hoàng. "Công chúa điện hạ, công chúa Man Đạt bị tạm giam rồi!" ông hiện giờ là trợ thủ của Đề Bà Mông Đạt, lần này cũng theo đến Vương Đình.
"Chuyện khi nào? Ai hạ lệnh?"
Y quan nói: "Trời còn chưa sáng đã có người tay cầm mật lệnh đi dịch quán, hẳn là Phật Tử hạ chiếu lệnh."
Nàng trấn an y quan vài câu, đi tìm Đàm Ma La Già.
Đề Bà Mông Đạt đang bó thuốc cho Đàm Ma La Già, nàng ở ngoài chờ một lát đợi ông đi ra, lập tức đi vào.
Trong phòng mùi thuốc gay mũi, hơi nước tràn ngập.
Nàng đẩy rèm châu, thấy rõ cảnh trong phòng, giật mình.
Đàm Ma La Già ngồi dựa trước thư án, cà sa nửa cởi, ở trần, cơ bắp căng cứng, trên vai rịn đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, vẻ đau đớn.
Sáng sớm chàng còn bưng thuốc cho nàng uống, chỉ chớp mắt đã thế này.
Dao Anh cắn môi.
Tất Sa ở một bên vắt khăn, thấy nàng vào đến, con mắt xoay chuyển yên lặng lui ra.
Dao Anh nhẹ chau mày, đi đến ngồi xuống cạnh thư án, cầm lấy khăn.
"Hôm nay lại đổi loại thuốc khác ạ?" mấy ngày qua Đề Bà Mông Đạt thử mấy đơn thuốc mới, những lần trước La Già không phản ứng lớn thế này.
Dao Anh ngồi dậy, cầm khăn trong tay đặt lên bờ vai sũng mồ hôi của chàng, còn chưa làm gì, người chàng đã căng thẳng hơn, mạch máu nổi gân xanh, quanh người ẩn hiện như có luồng sát khí lượn lờ.
Khi chàng là Đàm Ma La Già tuyệt đối không vận công, gần đây như chàng có dấu hiệu khống chế không nổi công pháp, chưa vận công chân khí đã phun trào.
Đề Bà Mông Đạt nói, không nghĩ ra cách, có thể chàng sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Nghĩ đến kết cục của Đàm Ma La Già, lòng Dao Anh chua xót, nhìn đôi mắt xanh lạnh lùng của chàng, không lùi ra mà dùng khăn êm ái lau vai lưng trần của chàng.
Nàng cúi đầu chuyên tâm lau cho chàng, hơi thở phả vào trước ngực, lên vai chàng, ngón tay phớt qua da thịt trần trụi của chàng.
Ẩm ướt dinh dính, mềm mại.
Người Đàm Ma La Già rung động, mồ hôi hột lăn, đè tay Dao Anh lại.
"Để ta tự lau." Chàng nói, giọng khàn đục.
"Đừng nhúc nhích, em giúp chàng." Dao Anh đẩy tay chàng ra, tiếp tục lau giúp.
Đàm Ma La Già rũ mắt, ngắm đỉnh đầu nàng gần trong gang tấc, nhắm lại mắt, bất động.
Dao Anh lau xong thấy sắc mặt chàng tốt hơn ban nãy, rửa tay rót chén nước cho chàng uống.
Chàng uống một hớp, hầu kết nhấp nhô, kéo cà sa tuột đến bên hông mặc lại, cầm Phật châu mang lại lên cổ tay mở ra một quyển kinh.
Dao Anh thở một hơi dài nhẹ nhõm, ngồi quỳ trước chàng, "Pháp sư nhốt công chúa Man Đạt lại rồi ạ?"
Đàm Ma La Già gật đầu.
Dao Anh dở khóc dở cười: "Vì nàng ấy nói chuyện song tu với em hả?"
Đàm Ma La Già vẫn đọc kinh văn, nói: "Đêm qua cô ta cho nàng uống rượu Thanh Hoa."
Dao Anh sững sờ, "Không sai, nàng mời em uống rượu Thanh Hoa... rượu này có vấn đề ạ?"
Trong yến hội hôm qua, nàng và công chúa Man Đạt uống rượu nho, sau đó vòng về lại cùng uống vài chén rượu, từ từ hơi thấy say. Đêm qua nàng hơi lơ mơ, tùy hứng hơn bình thường nhưng thần trí vẫn rõ ràng, lúc rời yến hội mạch suy nghĩ nàng vẫn rõ ràng, còn thảo luận thật lâu với Lý Trọng Kiền chuyện của Hải Đô A Lăng, đến sau khi về đình viện, cả người thả lỏng, men say mới dâng lên.
Đàm Ma La Già dời mắt, lấy lời khai của Man Đạt.
Rượu có vấn đề. Rượu Thanh Hoa kíᏂ ŧᏂíᏂ khí huyết, có tác dụng tăng thêm lòng dũng cảm, trước khi dũng sĩ xuất chinh hay tỉ võ trước đó thường uống. Ngoài ra, nếu kết hợp với mùi thuốc huân trong phòng chàng sẽ khiến người uống rượu phản ứng kịch liệt hơn.
Công chúa Man Đạt nhận tội, cô ta biết Thiên Trúc y quan và Đề Bà Mông Đạt gần đây nghiên cứu dược vật gì, đặc biệt chuẩn bị rượu Thanh Hoa. Rượu nàng cất giữ so với bình thường càng thuần đậm, có thể phóng đại cảm giác người, để cho người ta triệt để buông lỏng, làm chuyện mà bình thường muốn làm nhưng không dám.
"Rượu này sau khi uống có thể khiến lòng người thư sướng, lâng lâng. Nghe được mùi thuốc, cảm giác càng nhạy bén, còn nữa, nếu thích một mùi hương, hay thích một người, khi uống, sẽ không tự giác muốn đắm chìm bên trong hương vị đó, muốn gần gũi người mình thích đó..."
Cô này thề thốt, bảo chỉ muốn giúp Dao Anh, không vụиɠ ŧяộʍ hạ thuốc hại người trong rượu của Dao Anh.
Nguyên văn lời khai của Man Đạt: "Rượu này thật sự không có tác hại, chính ta cũng thường uống, không chỉ không có điểm xấu, còn có thể trợ hứng!"
Dao Anh xem hết lời khai, mí mắt giật giật.
Thảo nào tối hôm qua lúc công chúa Man Đạt mời nàng nếm rượu nói sức ngấm sẽ rất lớn.
Dao Anh buông lời khai, trầm ngâm một lát, giương mi nhìn Đàm Ma La Già.
"Chỉ là một chén rượu thôi, đêm qua em hơi say... Lúc trước anh trai không cho em uống nhiều rượu, vì em luôn dùng thuốc, không thể uống rượu, hơn nữa vì khi em say lại thích quấn lấy người mà quậy..."
Nàng dừng lại một chút, giải thích nói, "Như là đêm qua ấy... muốn hôn chàng."
Đêm qua nàng chỉ hơi lơ mơ thôi, vẫn biết mình làm gì, rượu Thanh Hoa chẳng qua chỉ giúp nàng hoàn toàn thả lỏng, không ảnh hưởng tâm tư của nàng.
Trong phòng yên ắng, yên như một vùng nước lặng sâu không thấy đáy.
Đàm Ma La Già nắm chặt quyển kinh.
Ngoài cửa sổ vang tiếng bước chân, Ba Murs vào nhà, đứng ôm quyền ngoài màn xin chỉ thị: "Vương, Tiểu Vương Tử bộ lạc Ô Cát Lý Mạc Bì Đa trở về."
Đàm Ma La Già lấy lại tinh thần, buông quyển kinh, nhìn Dao Anh. "Lần này chỉ là một chén rượu, nếu là thứ khác thì sao?"
Dao Anh ngơ ngẩn.
Chàng giận chẳng phải chén rượu kia, mà là lo lắng Man Đạt lừa nàng uống thứ gì khác.
"Về sau em sẽ lưu ý."
"Tạm thời không thể thả công chúa Man Đạt." Đàm Ma La Già nói, "Ta có chuyện xử lý, mời công chúa tránh mặt."
Dao Anh ừm đáp, đứng dậy ra khỏi phòng, báo y quan Thiên Trúc, công chúa Man Đạt sẽ không sao.
...
Y quan Thiên Trúc vấn an công chúa Man Đạt, báo tin cho nàng.
Hơn nửa đêm công chúa Man Đạt bị người bắt lại tra hỏi, nổi trận lôi đình, giận mà không dám nói gì, sau khi thành thật khai báo hết, trong lòng chửi mắng Đàm Ma La Già, thấy y quan Thiên Trúc đến, mừng quá đỗi, biết Đàm Ma La Già tạm thời không chịu thả người, thu nỗi vui mừng, hàng mày dựng đứng.
"Chả nhẽ đêm qua Văn Chiêu công chúa còn chưa đắc thủ?"
Y quan Thiên Trúc liếc nàng.
Công chúa Man Đạt híp mắt, Văn Chiêu công chúa đúng là cạn lời, nàng phải ngẫm cách khác mới được.
...
Mạc Bì Đa áp giải quý tộc Bắc Nhung đầu hàng về Thánh Thành, tin tức rất nhanh truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Đàm Ma La Già đi Vương Tự tiếp kiến Mạc Bì Đa, Tất Sa Duyên Giác cũng đi theo.
Ba Murs cười híp mắt nói, sau khi Tiểu Vương tử Kim Bột đầu hàng, sẽ chính thức dâng lên thư hàng vào mấy ngày sau đại điển.
Dao Anh đang xử lý mấy việc vặt đợi Đàm Ma La Già về. Chợt nghe tiếng bước chân dồn dập ngoài hành lang, thân binh vội vã vào nhà, "Thất Nương, A Lang và Thái tử điện hạ đánh nhau, A Lang muốn gϊếŧ Thái tử, bọn tôi cản không được!"
Dao Anh biến sắc, vứt bút, y phục cũng chưa thay, cưỡi ngựa thẳng đến dịch quán.
Sứ đoàn Cao Xương ở một góc trong hiên phía Nam dịch quán, Lý Huyền Trinh bị thương, Dao Anh phái mấy người trông chừng hắn, đợi hắn có thể cưỡi ngựa liền tiễn về Cao Xương, rồi đưa đi Lương Châu, mấy ngày nay thân binh của nàng luôn trông coi, đề phòng hắn và Lý Trọng Kiền chạm mặt.
Lòng Dao Anh nóng như lửa đốt, không phải nàng lo lắng cho Lý Huyền Trinh, mà là sợ Lý Trọng Kiền đánh bị thương hắn sẽ xảy ra chuyện.
Nàng giục ngựa chạy gấp, hỏi: "Tự nhiên sao anh ta muốn gϊếŧ Thái tử?"
Thân binh bám sát nàng, nói: "Đêm qua ở yến hội A Lang uống say, ngài dặn dò bọn tôi coi sóc A Lang, bọn tôi đưa A Lang về chỗ ở, ngài ấy đã nằm xuống ngủ... Đang yên đang lành ai ngờ sáng nay A Lang tỉnh rượu, sực nhớ tới Thái tử, tìm đến thân binh trông coi Thái tử hỏi mấy câu, nổi trận lôi đình, xách kiếm phóng tới chỗ Thái tử, hết chặt rồi chém, sém chút gϊếŧ Thái tử... Chúng tiểu nhân khuyên can, A Lang không nghe..."
"A Lang mắng to Thái tử là đồ súc sinh!"
Dao Anh căng thẳng trong lòng.
Lý Trọng Kiền biết gì rồi?
Nàng giơ roi giục ngựa đuổi tới dịch quán, mấy thân binh đang loạn thành một bầy thấy nàng tới, lập tức lấy được chỗ tin cậy, vây quanh nàng đi vào trong.
Viện tử Lý Huyền Trinh rất vắng vẻ, ngựa nàng chạy một đường không dừng vó, bước nhanh qua hành lang, thở hồng hộc, xông vào gian phòng trong cùng.
Cả phòng rất bừa bộn, cánh cửa kiên cố bị chém vụn, bùn đắp bệ cửa cũng có nhiều vết tích chém vào, bóng người dao động nhảy nhót, từ xa đã nghe được tiếng đao kiếm tấn công, xen lẫn tiếng kêu sợ hãi và giọng khuyên can của thân binh.
Thân binh đẩy chiếc tủ rương đổ sụp chận ngay miệng cửa, Dao Anh bước vào phòng, còn chưa kịp thấy tình cảnh trong phòng, một luồng sắc kiếm cuốn theo sát khí lạnh băng lướt tới nàng.
"Thất Nương! Coi chừng!"
"A Lang, Thất Nương đến rồi! Nhanh dừng tay!"
Dao Anh còn chưa kịp phản ứng, ánh kiếm bay lượn mà tới, ngay khóe mắt nhìn thấy một bóng người xông lại nhanh như chớp.
Chưởng phong đầy sát khí khuấy động khắp phòng ngưng đột ngột, đám người trợn mắt, không dám thở mạnh.
Dao Anh không nhúc nhích, chỉ thấy ánh sắc lạnh lóe lên trước mắt.
Cách chóp mũi nàng chỉ một đầu ngón tay, một thanh trường đao bơm đầy nội lực và một thanh trường kiếm tấn công, lửa tóe ra, kình phong phun trào.
Tất cả mọi người trong phòng ngây người.
Dao Anh che mắt, ngã xuống đất.
"Minh Nguyệt nô!"
"A Nguyệt!"
Hai giọng nói hoảng sợ vang lên cùng lúc, trường đao và trường kiếm từ trong tay chủ nhân rơi thẳng xuống đất. Hai người cùng nhào đến Dao Anh.
Dao Anh được người ôm lật lại, trước mắt hoàn toàn mờ mịt, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
"Anh?" Nàng nhẹ giọng hô lên.
Lý Trọng Kiền run cả người, hung dữ đẩy Lý Huyền Trinh ra, mắt phượng tràn đầy lệ khí, cắn răng gằn giọng: "Súc sinh, ngươi dám chạm vào góc áo con bé thử xem?"
Lý Huyền Trinh rũ mắt, buông lỏng tay.
Dao Anh nghe tiếng níu tay áo của Lý Trọng Kiền: "Anh, mắt em đau."
Lý Trọng Kiền nhanh chóng cúi đầu, lòng nóng như lửa, nhẹ nhàng kéo tay Dao Anh, không thấy vết máu, thở phào.
Thân binh vội đưa khăn nóng, hắn bận tay bịu chân, cầm khăn đắp lên mắt Dao Anh, ôm nàng quay người ra khỏi phòng.
/208
|