*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cái ôm của Mạc Bì Đa đến bất ngờ, Dao Anh có phần không kịp chuẩn bị.
Ngực của cậu vô cùng nóng, căng tràn, mang theo chút khẩn trương thấp thỏm, lại có mấy phần không sợ hãi của thiếu niên, giống như lưỡi đao mới ra lò, tia lửa bắn tung toé, vừa chạm đến, dấy lên hừng hực lửa đỏ.
Trước khi Dao Anh kịp phản ứng, Mạc Bì Đa buông tay, lùi một bước dài, sờ sờ chóp mũi, tươi sáng cười. “Kìm lòng không được, mạo phạm công chúa, đợi tôi về, nhất định chịu tội với công chúa, tuỳ người trách phạt!”
Cậu hành đại lễ với Dao Anh, cười chạy đi, nhảy lên lưng ngựa, nhấc cương phóng ngựa đuổi kịp kỵ binh bộ lạc mình.
Dao Anh đứng nguyên tại chỗ, đưa mắt nhìn một người một ngựa dưới màn trời xanh thẫm hoà vào đại quân nhổ trại.
Thân binh đầy kinh hoàng xách đao lao đến, nhìn nhau, họ còn chưa nghĩ ra là nên đánh Mạc Bì Đa Vương tử chạy hay là nên yên lặng đứng một bên ngó phong cảnh, Vương tử đã chạy mất dép!
Dao Anh cười cười, lắc đầu với họ, “Không sao.”
Thân binh tra đao vào vỏ, lui về chỗ cũ.
Một người nhỏ giọng hỏi đám kia: “Công chúa thích tiểu Vương tử Mạc Bì Đa phải không nhỉ?”
Người khác đáp: “Cho là không thích, thì công chúa cũng không ghét Vương tử Mạc Bì Đa, hồi ở Trường An đó, lang quân ái mộ công chúa nhiều như vậy, công chúa chưa hề cười với ai nha…”
“Các ngươi nghĩ nhiều rồi, A Lang tới, ngài sẽ không đồng ý công chúa gả cho Vương tử ngoại tộc đâu…”
“Đúng đó, A Lang tuyệt đối không cho đâu! Vừa rồi nếu A Lang ở đây có mà đã rút đao chặt tay Mạc Bì Đa Vương tử từ lâu rồi ấy!”
…
Tiếng kèn ngưng lại, mấy ngàn kỵ binh chạy xuống sườn núi, cát bụi bốc cao mấy trượng, nhưng không có lấy một tiếng người rầm rì, chỉ có tiếng ngựa hí như tiếng mưa rơi.
Trong gió truyền đến tiếng thân binh trò chuyện, dù không phải gần, nhưng câu câu rõ ràng.
Sắc mặt Đàm Ma La Già như thường, thúc ngựa quay người, gió lồng vào áo bào chàng, lộ ra một thanh trường đao sắc lạnh lẫm liệt cạnh chân.
Tất Sa đuổi theo sau, định nói lại thôi, do dự sau một lúc lâu, nói: “Mạc Bì Đa anh tư bừng bừng phấn chấn, ngày sau ắt có thành tựu.”
Đàm Ma La Già ừ đáp.
Thiếu niên tự có thiếu niên cuồng, đao ra khỏi vỏ, lộ ra sắc bén.
Tiểu Mạc Bì Đa lớn hơn nàng vài tuổi, lúc nàng đứng cạnh cậu ấy, nụ cười toả sáng.
Nàng cười, gió trời lay động, mưa hoa trời rực rỡ rơi.
*chú thích tg: Gió trời thổi hoa trời, rực rỡ như mưa trích từ “Tặng Niệm Pháp Hoa Kinh tăng”
Hai người ghì chạy xuống sườn núi, Tất Sa nhịn không được nhẹ giọng hỏi: “Nhiếp Chính Vương muốn đi tạm biệt công chúa không ạ?”
Đàm Ma La Già liếc sang anh ta, sửa lại mặt nạ. Tất Sa bị ánh mắt chàng nhìn đến toát mồ hôi lạnh cả người, nới lỏng cương, nhảy xuống lưng ngựa, quỳ một chân.
Đàm Ma La Già nắm thật chặt dây cương, “Tất Sa, đây là lần cuối cùng nhắc nhở, đừng thăm dò ta.”
“Mạt tướng biết tội.” Tất Sa quỳ dưới đất.
Đàm Ma La Già ngắm nhìn dãy núi hùng vĩ nơi chân trời, nói: “Vương Đình và Ngụy quốc kết minh, liên quan đến chuyện các Châu ở Tây Vực, Vương Đình sẽ không nhúng tay, nhưng mỗi một bức văn thư bắt buộc phải có hai ấn ký của Thái tử Ngụy quốc và Văn Chiêu công chúa, thiếu bất kỳ cái nào, Vương Đình không đáp lại. Thủ lệnh ta đã viết xong, đưa đến Thánh Thành trước rồi quay lại thông báo toàn quân.”
Tất Sa giật mình, thưa vâng.
Thân binh giơ quân kỳ vây quanh Đàm Ma La Già rời đi.
Chàng giục ngựa đi nhanh, dáng người cao lớn đoan chính, không quay đầu. Mấy đội tiên phong thúc ngựa lao vùn vụt, theo sát trước chàng.
Tất Sa đứng dậy, nhìn bóng lưng La Già đi xa, trong lòng bách vị tạp trần.
Với tâm tính của La Già, ngài muốn làm chuyện gì, giữ lại ai, bất kỳ ai cũng không ngăn được ngài ấy.
Việc mình có thể làm chỉ là không ngừng thuyết phục nhắc nhở.
Trước mắt chính là kết quả mà Tất Sa muốn thấy. Anh trai Văn Chiêu công chúa sẽ đến Vương Đình, sẽ đưa nàng rời đi.
Ý chí Đàm Ma La Già kiên định, cũng không bị mê hoặc bởi tình yêu, dù biết Văn Chiêu công chúa rời đi bất kỳ lúc nào vẫn không dao động buông lỏng. Từ trước đến giờ, trước mặt Văn Chiêu ngài ấy chưa từng biểu hiện tí nào lạ thường.
Hai người chưa từng vượt Lôi Trì* một bước.
*Lôi Trì, một địa danh cổ của TQ, ý là không vượt qua giới hạn, có tích xưa nhưng tạm thời lười edit.
Nhưng trong lòng Tất Sa không thấy buông lỏng tí nào.
Đoạn tuyệt dục tình đúng là có thể khiến La Già không có nhược điểm, phòng tẩu hỏa nhập ma… Nhưng cả đời này La Già sẽ vĩnh viễn cô độc.
Trước kia, Tất Sa không cảm thấy La Già cô độc.
La Già quá mức xuất chúng, ngài cô độc càng giống với một Phật Tử lạnh lẽo trong suốt cao ngạo từ trên cao quan sát nhân gian, ngài cơ trí tỉnh táo, không thèm để ý đến cái nhìn của người khác, không cần ai làm bạn.
Nhưng giờ đây, Tất Sa phát hiện La Già thật cô độc.
Bởi vì khi Lý Dao Anh và La Già bên nhau, thoạt nhìn đã đầy khác biệt.
Tất Sa không khỏi nghi ngờ: Mình trăm phương ngàn kế ngăn cản Lý Dao Anh ở lại, với La Già mà nói, thật sự có đúng không?
…
Dao Anh mãi đến giữa đêm mới biết Tô Đan Cổ đã cùng Mạc Bì Đa nhổ trại rời đi, đêm nay không về lều nghỉ nữa.
Tin tức là do thân vệ tâm phúc của Tất Sa tới báo cho nàng.
Nàng kinh ngạc hỏi: “Mai Tướng quân về ư?”
Thân vệ lắc đầu.
Dao Anh ngẩn ra, buông bút, đứng dậy đi đến trước hòm xiểng, tìm kiếm một lúc, nhanh chóng gói thành một gói đưa cho thân vệ: “Làm phiền ngươi đưa thuốc và quần áo đến cho Tướng quân.”
Thân vệ vâng lời, chỉ sau chốc lát cầm bao đồ về lại, nói: “Công chúa, chủ nhân nói lần này Tướng quân dẫn quân tiến vào Tát Mỗ Cốc quyết chiến với Ngõa Hãn Khả Hãn, đội quân không mang quân nhu, hành quân với tốc độ nhanh nhất trong đêm vượt qua núi tuyết, lúc này hẳn đã xa hơn trăm dặm, thám báo của chúng ta hành động đơn độc, không dám đơn lẻ qua núi tuyết, đi ba ngày cũng không đuổi kịp họ. Mớ đồ này công chúa cứ cất lại đi.”
Dao Anh kinh ngạc, bình thường khi Tô Đan Cổ đi doanh địa khác, dù chỉ sáng hôm sau đã về, cũng sẽ nói một tiếng với nàng, lần này ngài ấy muốn cùng Ngõa Hãn Khả Hãn quyết chiến, sao cứ im ắng mà đi?
“Duyên Giác còn ở doanh địa không?”
“Không ạ.”
Dao Anh lặng thinh.
Đến cả Duyên Giác Tô Đan Cổ cũng dẫn đi, khi bị thương hay công pháp phản phệ, Duyên Giác có thể chăm sóc ngài ấy, ngài ấy cùng Lý Huyền Trinh lập minh ước, bố trí xong đội hình — trước khi đi ngài đã làm xong mọi dự định.
Chỉ chừa lại mỗi nàng.
Dao Anh ngồi ngây ra trước đèn.
Thân binh của nàng thấy dáng vẻ không tập trung của nàng, hỏi: “Công chúa, có gì không ổn sao ạ?”
Dao Anh lấy lại tinh thần, lắc đầu: “Không có, chỉ là ta…”
Nàng chỉ là cảm thấy khi Tô Đan Cổ ra đi, nhất định sẽ tới tạm biệt nàng.
Ngài ấy không đến, lòng nàng có phần vắng vẻ.
Dao Anh ngẩn một lúc rồi bình tâm tiếp tục chỉnh lý văn thư.
Tô Đan Cổ bận rộn quân vụ, Lý Huyền Trinh đưa tin vị trí chủ lực của đại quân Khả Hãn Bắc Nhung đến, ngài ấy vội vã bài binh bố trận, không để ý đến nàng cũng đâu có gì lạ.
Dù sao nàng chỉ là một người ngoài.
Lòng nàng nghĩ vậy, nghe thấy tiếng màn nỉ rung, lập tức ngẩng nhìn, cứ luôn cảm giác như Tô Đan Cổ quay về.
Trong chỗ khuất Lý Huyền Trinh phát giác lòng nàng không ở, mắt phượng nhắm: “Muội đang lo lắng cho bọn Nhiếp Chính Vương à? Muội làm sao mà biết hắn thế?”
Dao Anh nghe tiếng hắn, chợt nhớ trong lều đêm nay chỉ còn lại hai người họ, quơ lấy quyển sổ, đứng dậy ra ngoài.
Lý Huyền Trinh không thể động đậy, nhìn chằm chằm vào tấm màn nỉ đung đưa, ánh mắt âm trầm.
Dao Anh tìm đến đại trướng của Tất Sa..
Tất Sa đang quản lý giao lương thảo áp vận, đang muốn đi tìm Dao Anh, thấy nàng đến, mí mắt nhảy lộp độp.
Dao Anh đưa mấy tập sổ sách xử lý xong cho anh ta, trực tiếp hỏi: “Tướng quân, trước khi nhổ trại Nhiếp Chính Vương có nhắn lại gì không?”
Tất Sa cười cười, nói: “Tôi đang muốn báo cho công chúa đây, Nhiếp Chính Vương dặn dò tôi chăm lo công chúa cho tốt, công chúa là bạn tốt cũng là khách của Vương Đình ta. Chiến sự phía Tát Mỗ Cốc có thể sẽ giằng co rất lâu, các tuyến đại quân đều nhổ trại chạy đến Tát Mỗ Cốc, công chúa không cần theo quân nữa. Ngày mai, công chúa hãy theo hậu quân áp vận lương thảo rút về Sa Thành, hỗ trợ xử lý phân phối vũ khí hậu phương.”
Ý là muốn đưa Dao Anh rời đi.
Dao Anh không nói, đúng là giống phong cách Tô Đan Cổ.
Tất Sa nói tiếp: “Bây giờ xung quanh Sa Thành trăm dặm đã bị chúng ta quét sạch, hậu phương sẽ không còn mấy đội kỵ binh nhỏ của Bắc Nhung. Nếu anh của công chúa đến Cao Xương, hẳn sẽ cùng sứ giả Cao Xương đến Vương Đình, công chúa đi Sa Thành đợi, thứ nhất, chuyện phân phối vũ khí cần có người thu xếp, thứ hai, việc của Tây quân nhất định phải có công chúa tự mình ra mặt, với cả, công chúa có thể sớm gặp anh mình.”
Dao Anh nghe vậy, nhíu mày suy tư một lát, chợt bừng tỉnh: Tất cả lý do đều nghe rất hợp lý, nhưng trực giác của nàng biết điều cuối cùng mới thật sự là nguyên nhân, Tô Đan Cổ biết nàng sáng chiều ngóng được đoàn tụ với Lý Trọng Kiền mới sắp xếp hết xong xuôi mọi thứ cho nàng.
“Sao Nhiếp Chính Vương không chính miệng nói với ta?”
Tất Sa cụp mắt, “Nhiếp Chính Vương quá bận.” Bởi vì chính miệng nói với người, là chính tay đưa người đi, ngài ấy sợ mình dao động, bị người nhìn ra manh mối. Chỉ có vội vàng ly biệt, mới có thể làm nhạt đi tất cả.
Dao Anh ước gì có thể sớm gặp lại Lý Trọng Kiền, phía Tây quân đúng là nàng cũng phải gặp mặt trao đổi với đám Dương Thiên, nhưng vui vẻ qua đi, trong thâm tâm nàng vẫn thẫn thờ đâu đây.
Nàng lấy ra một phong thư đưa cho Tất Sa: “Đây là thư ta viết cho Nhiếp Chính Vương, mong Tướng quân chuyển đến Nhiếp Chính Vương giúp ta.”
Tất Sa nhận thư, gật đầu, thương lượng vài chi tiết với Dao Anh, đưa mắt nhìn nàng bước ra, cầm lấy lá thư, thần sắc giãy dụa, chần chừ lát rồi tiện tay nhét vào giữa một quyển sách xếp trên bàn sách.
vài địa danh Tây Vực có thật bằng tiếng Việt – còn chính xác đất của Cao tăng Quân chủ thì mình tưởng tượng đâu đó thật giàu ở giữa khu này đi ha
…
Hôm sau, Dao Anh lên đường, theo hậu quân rút về Sa Thành.
Lý Huyền Trinh tạm thời đi cùng họ, đợi vết thương hắn tốt hơn có thể xuôi Nam, đi đường vòng vẫn trôi chảy hơn đi thẳng con đường giữa Tây Vực, rồi từ Yên Kỳ, Ngũ Phong đến Qua Châu, an toàn hơn là trực tiếp đi đường phía Bắc.
Trên đường đi, Dao Anh tiếp tục cho thân binh một ngày gửi bốn lần thư cho Lý Trọng Kiền, bảo đảm thư tín không bị chặn toàn bộ.
Vết thương đám Dương Niệm Hương dần dần tốt hơn, bắt đầu giúp nàng xử lý việc Tây quân.
Một ngày nọ, Dương Niệm Hương phàn nàn với Dao Anh, nói chỉ cần liên quan đến việc các châu của Tây Vực, thân binh đưa tin yêu cầu chắc chắn phải có ấn ký của nàng và Lý Huyền Trinh, thiếu một cũng không được.
Mới đầu Dao Anh không nghĩ nhiều, hôm đó lại nghe thuộc hạ nhắc đến việc Vương Đình yêu cầu nghiêm ngặt đến khắc nghiệt, chỉ cần không phù hợp thì tất cả văn thư bị trả về, trong lòng buồn bực, mới hỏi Tướng quân hậu quân: “Mỗi bức văn thư đều phải đủ ấn là lệnh ai thế?”
Tướng quân đáp: “A Sử Na tướng quân giải thích chuyện kết minh với Vương, thủ lệnh là từ Thánh Thành đưa đến, phía trên có chữ ký của Vương, là lệnh của Vương, cho nên mạt tướng không dám thất lễ.”
Dao Anh ngẩn ra. Là lệnh của Đàm Ma La Già, trong đó tất có thâm ý.
Nàng gọi Dương Niệm Hương đến bảo cậu tìm hết các văn thư mà quan viên Vương Đình thông qua lẫn trả về, lật xem từng bức một.
Dương Niệm Hương khẩn trương hỏi: “Công chúa, có phải chúng ta sai chỗ nào không?”
Dao Anh lắc đầu, hỏi: “Những văn thư này đều được lưu trữ sao?”
Dương Niệm Hương gật đầu: “Vương Đình sẽ lưu lại, họ lấy giấy dầu tơ lụa chép lại văn thư, cất giữ trong thư quán, nơi đây khí hậu khô ráo, nghe nói có thể giữ văn thư phân loại rất lâu.”
Dao Anh có một phỏng đoán trong lòng.
Đàm Ma La Già đang giúp nàng.
Nàng là Văn Chiêu công chúa Ngụy quốc sau khi đoàn tụ Lý Trọng Kiền sẽ về Trung Nguyên, khi đó dù cho Tây quân thuận lợi thu về đất mất khiến Lý Đức kiêng kị, nàng cũng muốn đề phòng Lý Đức sai đại thần tiếp quản Tây quân.
Nên nàng mới đưa ra kết minh giữa Tây quân, Ngụy quốc và Vương Đình, Dương Thiên, thế gia Hà Tây một đầu tán thành, họ tín nhiệm nàng một người được Phật Tử Vương Đình che chở hơn, không hi vọng ai khác tiếp quản Tây quân. Các bộ lạc nhỏ khác cũng mong nàng đảm nhiệm thủ lĩnh Tây quân, vì Ngụy quốc còn chưa thể phái đại quân đến, mà trước mắt Vương Đình có thể xuất binh che chở họ, cũng vì nàng được Phật Tử che chở, theo họ thấy, nàng có thể mượn binh từ Vương Đình dễ như trở bàn tay.
Dao Anh làm vậy là trấn an Dương Thiên, lôi kéo nhiều hơn những thế gia bộ lạc còn chưa quyết định, để việc trưng binh thuận lợi hơn, mà cũng có tư tâm của mình.
Việc này nàng không nhắc với Đàm Ma La Già, không ngờ ngài ấy đã sớm nghĩ đến, yêu cầu quan viên trên mỗi bức văn thư buộc phải có ấn ký của Tây quân, chính là đang giúp nàng dựng nên uy vọng, xác định thân phận thủ lĩnh Tây quân của nàng, như thế về sau Lý Đức không thể lấy cớ gì chất vấn địa vị của nàng.
Đến cả khó khăn khi nàng về Trung Nguyên có thể sẽ gặp phải, Đàm Ma La Già cũng đã nghĩ đến.
Vì đâu mà ngài ấy tốt với nàng đến vậy?
Dao Anh ngồi ngây ra, Dương Niệm Hương hỏi: “Công chúa, văn thư không có vấn đề gì chứ?”
“Không có.” Dao Anh xếp chồng mấy tờ giấy, “Cứ theo yêu cầu của Vương Đình mà làm.”
…
Sau khi Tất Sa đưa tiễn Dao Anh đã dẫn mấy đại quân còn lại lên đường, sau nửa tháng cuối cùng đã đuổi kịp Đàm Ma La Già.
Thám báo không ngừng đưa tin về, xác nhận chủ lực của Ngõa Hãn Khả Hãn đang tranh thủ chiếm địa hình có lợi trước, chuẩn bị cho đại chiến. Đàm Ma La Già ra lệnh từng nhóm đại quân tiến vào Tát Mỗ Cốc, đưa lưng về phía thung lũng hạ trại.
“Không cần che giấu hành tung nữa.”
Mệnh lệnh vừa truyền xuống, quân Vương Đình không cố kỵ nữa, thám báo Bắc Nhung rất nhanh phát hiện tung tích của đội tiên phong Vương Đình, ngay tức khắc bị dọa đến hồn phi phách tán, nhanh chóng chạy về quân doanh thông báo.
Lúc này, đám Tất Sa và Đàm Ma La Già đã dùng dây thừng lặng lẽ leo lên đỉnh núi quan sát đại doanh Bắc Nhung từ xa. Từ lá cờ trên không của quân doanh không phân biệt được có phải đại trướng của Ngõa Hãn Khả Hãn hay không, xem quy mô ước chừng một vạn.
Tất Sa nói: “Chẳng mấy chốc Ngõa Hãn Khả Hãn sẽ phái một người con đến dò xét thực lực chúng ta, trận đầu nên đánh sao đây ạ? Để cổ vũ sĩ khí, nên thắng một trận lớn? Tôi nguyện ra quân ạ!”
Đàm Ma La Già lắc đầu: “Không, trận đầu tiên, nhất định phải thua.”
Tất Sa sửng sốt.
Đàm Ma La Già gọi Mạc Bì Đa đến: “Ngày mai cậu dẫn ba ngàn quân tiên phong ra trận.”
Mạc Bì Đa ôm quyền đáp vang, hai mắt tỏa sáng kích động.
Tất Sa nhìn Mạc Bì Đa cao hứng bừng bừng rời đi, ngơ ra.
Đàm Ma La Già liếc sang anh ta. “Cậu cho rằng ta có tư tâm à?”
Tất Sa vội cúi đầu.
Đàm Ma La Già đón ánh nắng nghiêng chiếu xuống giữa núi tuyết, đứng chắp tay, áo bào phần phật.
“Ta đối với Văn Chiêu công chúa có tham niệm*.” Chàng khẽ nói.
Tim Tất Sa tự nhiên nhảy lên. Đàm Ma La Già vẫn thản nhiên, hỏi: “Tất Sa, nữ tử trong thế tục theo đuổi tình yêu, muốn có được gì?”
Tất Sa từ trong chấn kinh lấy lại tinh thần, nhắm mắt trả lời: “Dĩ nhiên là muốn cùng tình lang yêu mến như chim liền cành, muốn vợ chồng hòa hợp, vĩnh kết đồng tâm, nam hoan nữ ái, đại để thế…”
Đàm Ma La Già thản nhiên nói: “Ta không phải người thế tục.”
Văn Chiêu công chúa là nữ tử thế tục, theo đuổi niềm vui chốn hồng trần, còn chàng là người tu hành, đã quy y Phật môn, gánh vác Vương Đình, thứ nàng muốn, chàng đều không cho được.
Đã như vậy, cần gì phải khuấy động cuộc sống của nàng.
Tất Sa nặng nề trong lòng.
Đàm Ma La Già tỉnh táo lý trí đến vậy, dù có tham niệm với Văn Chiêu công chúa cũng có thể khắc chế ẩn nhẫn, anh ta tin La Già sẽ không vì ghen mà cố ý an bài Mạc Bì Đa đi tiên phong, cũng chính vì thế mà anh càng thấy khó chịu.
La Già không cho phép mình ghen tỵ, bởi ngài biết, ghen tỵ cũng là buông thả.
Vừa vặn cho thấy, ngài ấy ghen.
Ôm hả? Ra trận! =))).(đọc mà thấy buồn cười anh vãi vì anh lớn hơn ng ta có tí tuổi mà kêu ng ta Tiểu này Tiểu nọ, lại còn bọn thiếu niên đứng với nhau)
Cái ôm của Mạc Bì Đa đến bất ngờ, Dao Anh có phần không kịp chuẩn bị.
Ngực của cậu vô cùng nóng, căng tràn, mang theo chút khẩn trương thấp thỏm, lại có mấy phần không sợ hãi của thiếu niên, giống như lưỡi đao mới ra lò, tia lửa bắn tung toé, vừa chạm đến, dấy lên hừng hực lửa đỏ.
Trước khi Dao Anh kịp phản ứng, Mạc Bì Đa buông tay, lùi một bước dài, sờ sờ chóp mũi, tươi sáng cười. “Kìm lòng không được, mạo phạm công chúa, đợi tôi về, nhất định chịu tội với công chúa, tuỳ người trách phạt!”
Cậu hành đại lễ với Dao Anh, cười chạy đi, nhảy lên lưng ngựa, nhấc cương phóng ngựa đuổi kịp kỵ binh bộ lạc mình.
Dao Anh đứng nguyên tại chỗ, đưa mắt nhìn một người một ngựa dưới màn trời xanh thẫm hoà vào đại quân nhổ trại.
Thân binh đầy kinh hoàng xách đao lao đến, nhìn nhau, họ còn chưa nghĩ ra là nên đánh Mạc Bì Đa Vương tử chạy hay là nên yên lặng đứng một bên ngó phong cảnh, Vương tử đã chạy mất dép!
Dao Anh cười cười, lắc đầu với họ, “Không sao.”
Thân binh tra đao vào vỏ, lui về chỗ cũ.
Một người nhỏ giọng hỏi đám kia: “Công chúa thích tiểu Vương tử Mạc Bì Đa phải không nhỉ?”
Người khác đáp: “Cho là không thích, thì công chúa cũng không ghét Vương tử Mạc Bì Đa, hồi ở Trường An đó, lang quân ái mộ công chúa nhiều như vậy, công chúa chưa hề cười với ai nha…”
“Các ngươi nghĩ nhiều rồi, A Lang tới, ngài sẽ không đồng ý công chúa gả cho Vương tử ngoại tộc đâu…”
“Đúng đó, A Lang tuyệt đối không cho đâu! Vừa rồi nếu A Lang ở đây có mà đã rút đao chặt tay Mạc Bì Đa Vương tử từ lâu rồi ấy!”
…
Tiếng kèn ngưng lại, mấy ngàn kỵ binh chạy xuống sườn núi, cát bụi bốc cao mấy trượng, nhưng không có lấy một tiếng người rầm rì, chỉ có tiếng ngựa hí như tiếng mưa rơi.
Trong gió truyền đến tiếng thân binh trò chuyện, dù không phải gần, nhưng câu câu rõ ràng.
Sắc mặt Đàm Ma La Già như thường, thúc ngựa quay người, gió lồng vào áo bào chàng, lộ ra một thanh trường đao sắc lạnh lẫm liệt cạnh chân.
Tất Sa đuổi theo sau, định nói lại thôi, do dự sau một lúc lâu, nói: “Mạc Bì Đa anh tư bừng bừng phấn chấn, ngày sau ắt có thành tựu.”
Đàm Ma La Già ừ đáp.
Thiếu niên tự có thiếu niên cuồng, đao ra khỏi vỏ, lộ ra sắc bén.
Tiểu Mạc Bì Đa lớn hơn nàng vài tuổi, lúc nàng đứng cạnh cậu ấy, nụ cười toả sáng.
Nàng cười, gió trời lay động, mưa hoa trời rực rỡ rơi.
*chú thích tg: Gió trời thổi hoa trời, rực rỡ như mưa trích từ “Tặng Niệm Pháp Hoa Kinh tăng”
Hai người ghì chạy xuống sườn núi, Tất Sa nhịn không được nhẹ giọng hỏi: “Nhiếp Chính Vương muốn đi tạm biệt công chúa không ạ?”
Đàm Ma La Già liếc sang anh ta, sửa lại mặt nạ. Tất Sa bị ánh mắt chàng nhìn đến toát mồ hôi lạnh cả người, nới lỏng cương, nhảy xuống lưng ngựa, quỳ một chân.
Đàm Ma La Già nắm thật chặt dây cương, “Tất Sa, đây là lần cuối cùng nhắc nhở, đừng thăm dò ta.”
“Mạt tướng biết tội.” Tất Sa quỳ dưới đất.
Đàm Ma La Già ngắm nhìn dãy núi hùng vĩ nơi chân trời, nói: “Vương Đình và Ngụy quốc kết minh, liên quan đến chuyện các Châu ở Tây Vực, Vương Đình sẽ không nhúng tay, nhưng mỗi một bức văn thư bắt buộc phải có hai ấn ký của Thái tử Ngụy quốc và Văn Chiêu công chúa, thiếu bất kỳ cái nào, Vương Đình không đáp lại. Thủ lệnh ta đã viết xong, đưa đến Thánh Thành trước rồi quay lại thông báo toàn quân.”
Tất Sa giật mình, thưa vâng.
Thân binh giơ quân kỳ vây quanh Đàm Ma La Già rời đi.
Chàng giục ngựa đi nhanh, dáng người cao lớn đoan chính, không quay đầu. Mấy đội tiên phong thúc ngựa lao vùn vụt, theo sát trước chàng.
Tất Sa đứng dậy, nhìn bóng lưng La Già đi xa, trong lòng bách vị tạp trần.
Với tâm tính của La Già, ngài muốn làm chuyện gì, giữ lại ai, bất kỳ ai cũng không ngăn được ngài ấy.
Việc mình có thể làm chỉ là không ngừng thuyết phục nhắc nhở.
Trước mắt chính là kết quả mà Tất Sa muốn thấy. Anh trai Văn Chiêu công chúa sẽ đến Vương Đình, sẽ đưa nàng rời đi.
Ý chí Đàm Ma La Già kiên định, cũng không bị mê hoặc bởi tình yêu, dù biết Văn Chiêu công chúa rời đi bất kỳ lúc nào vẫn không dao động buông lỏng. Từ trước đến giờ, trước mặt Văn Chiêu ngài ấy chưa từng biểu hiện tí nào lạ thường.
Hai người chưa từng vượt Lôi Trì* một bước.
*Lôi Trì, một địa danh cổ của TQ, ý là không vượt qua giới hạn, có tích xưa nhưng tạm thời lười edit.
Nhưng trong lòng Tất Sa không thấy buông lỏng tí nào.
Đoạn tuyệt dục tình đúng là có thể khiến La Già không có nhược điểm, phòng tẩu hỏa nhập ma… Nhưng cả đời này La Già sẽ vĩnh viễn cô độc.
Trước kia, Tất Sa không cảm thấy La Già cô độc.
La Già quá mức xuất chúng, ngài cô độc càng giống với một Phật Tử lạnh lẽo trong suốt cao ngạo từ trên cao quan sát nhân gian, ngài cơ trí tỉnh táo, không thèm để ý đến cái nhìn của người khác, không cần ai làm bạn.
Nhưng giờ đây, Tất Sa phát hiện La Già thật cô độc.
Bởi vì khi Lý Dao Anh và La Già bên nhau, thoạt nhìn đã đầy khác biệt.
Tất Sa không khỏi nghi ngờ: Mình trăm phương ngàn kế ngăn cản Lý Dao Anh ở lại, với La Già mà nói, thật sự có đúng không?
…
Dao Anh mãi đến giữa đêm mới biết Tô Đan Cổ đã cùng Mạc Bì Đa nhổ trại rời đi, đêm nay không về lều nghỉ nữa.
Tin tức là do thân vệ tâm phúc của Tất Sa tới báo cho nàng.
Nàng kinh ngạc hỏi: “Mai Tướng quân về ư?”
Thân vệ lắc đầu.
Dao Anh ngẩn ra, buông bút, đứng dậy đi đến trước hòm xiểng, tìm kiếm một lúc, nhanh chóng gói thành một gói đưa cho thân vệ: “Làm phiền ngươi đưa thuốc và quần áo đến cho Tướng quân.”
Thân vệ vâng lời, chỉ sau chốc lát cầm bao đồ về lại, nói: “Công chúa, chủ nhân nói lần này Tướng quân dẫn quân tiến vào Tát Mỗ Cốc quyết chiến với Ngõa Hãn Khả Hãn, đội quân không mang quân nhu, hành quân với tốc độ nhanh nhất trong đêm vượt qua núi tuyết, lúc này hẳn đã xa hơn trăm dặm, thám báo của chúng ta hành động đơn độc, không dám đơn lẻ qua núi tuyết, đi ba ngày cũng không đuổi kịp họ. Mớ đồ này công chúa cứ cất lại đi.”
Dao Anh kinh ngạc, bình thường khi Tô Đan Cổ đi doanh địa khác, dù chỉ sáng hôm sau đã về, cũng sẽ nói một tiếng với nàng, lần này ngài ấy muốn cùng Ngõa Hãn Khả Hãn quyết chiến, sao cứ im ắng mà đi?
“Duyên Giác còn ở doanh địa không?”
“Không ạ.”
Dao Anh lặng thinh.
Đến cả Duyên Giác Tô Đan Cổ cũng dẫn đi, khi bị thương hay công pháp phản phệ, Duyên Giác có thể chăm sóc ngài ấy, ngài ấy cùng Lý Huyền Trinh lập minh ước, bố trí xong đội hình — trước khi đi ngài đã làm xong mọi dự định.
Chỉ chừa lại mỗi nàng.
Dao Anh ngồi ngây ra trước đèn.
Thân binh của nàng thấy dáng vẻ không tập trung của nàng, hỏi: “Công chúa, có gì không ổn sao ạ?”
Dao Anh lấy lại tinh thần, lắc đầu: “Không có, chỉ là ta…”
Nàng chỉ là cảm thấy khi Tô Đan Cổ ra đi, nhất định sẽ tới tạm biệt nàng.
Ngài ấy không đến, lòng nàng có phần vắng vẻ.
Dao Anh ngẩn một lúc rồi bình tâm tiếp tục chỉnh lý văn thư.
Tô Đan Cổ bận rộn quân vụ, Lý Huyền Trinh đưa tin vị trí chủ lực của đại quân Khả Hãn Bắc Nhung đến, ngài ấy vội vã bài binh bố trận, không để ý đến nàng cũng đâu có gì lạ.
Dù sao nàng chỉ là một người ngoài.
Lòng nàng nghĩ vậy, nghe thấy tiếng màn nỉ rung, lập tức ngẩng nhìn, cứ luôn cảm giác như Tô Đan Cổ quay về.
Trong chỗ khuất Lý Huyền Trinh phát giác lòng nàng không ở, mắt phượng nhắm: “Muội đang lo lắng cho bọn Nhiếp Chính Vương à? Muội làm sao mà biết hắn thế?”
Dao Anh nghe tiếng hắn, chợt nhớ trong lều đêm nay chỉ còn lại hai người họ, quơ lấy quyển sổ, đứng dậy ra ngoài.
Lý Huyền Trinh không thể động đậy, nhìn chằm chằm vào tấm màn nỉ đung đưa, ánh mắt âm trầm.
Dao Anh tìm đến đại trướng của Tất Sa..
Tất Sa đang quản lý giao lương thảo áp vận, đang muốn đi tìm Dao Anh, thấy nàng đến, mí mắt nhảy lộp độp.
Dao Anh đưa mấy tập sổ sách xử lý xong cho anh ta, trực tiếp hỏi: “Tướng quân, trước khi nhổ trại Nhiếp Chính Vương có nhắn lại gì không?”
Tất Sa cười cười, nói: “Tôi đang muốn báo cho công chúa đây, Nhiếp Chính Vương dặn dò tôi chăm lo công chúa cho tốt, công chúa là bạn tốt cũng là khách của Vương Đình ta. Chiến sự phía Tát Mỗ Cốc có thể sẽ giằng co rất lâu, các tuyến đại quân đều nhổ trại chạy đến Tát Mỗ Cốc, công chúa không cần theo quân nữa. Ngày mai, công chúa hãy theo hậu quân áp vận lương thảo rút về Sa Thành, hỗ trợ xử lý phân phối vũ khí hậu phương.”
Ý là muốn đưa Dao Anh rời đi.
Dao Anh không nói, đúng là giống phong cách Tô Đan Cổ.
Tất Sa nói tiếp: “Bây giờ xung quanh Sa Thành trăm dặm đã bị chúng ta quét sạch, hậu phương sẽ không còn mấy đội kỵ binh nhỏ của Bắc Nhung. Nếu anh của công chúa đến Cao Xương, hẳn sẽ cùng sứ giả Cao Xương đến Vương Đình, công chúa đi Sa Thành đợi, thứ nhất, chuyện phân phối vũ khí cần có người thu xếp, thứ hai, việc của Tây quân nhất định phải có công chúa tự mình ra mặt, với cả, công chúa có thể sớm gặp anh mình.”
Dao Anh nghe vậy, nhíu mày suy tư một lát, chợt bừng tỉnh: Tất cả lý do đều nghe rất hợp lý, nhưng trực giác của nàng biết điều cuối cùng mới thật sự là nguyên nhân, Tô Đan Cổ biết nàng sáng chiều ngóng được đoàn tụ với Lý Trọng Kiền mới sắp xếp hết xong xuôi mọi thứ cho nàng.
“Sao Nhiếp Chính Vương không chính miệng nói với ta?”
Tất Sa cụp mắt, “Nhiếp Chính Vương quá bận.” Bởi vì chính miệng nói với người, là chính tay đưa người đi, ngài ấy sợ mình dao động, bị người nhìn ra manh mối. Chỉ có vội vàng ly biệt, mới có thể làm nhạt đi tất cả.
Dao Anh ước gì có thể sớm gặp lại Lý Trọng Kiền, phía Tây quân đúng là nàng cũng phải gặp mặt trao đổi với đám Dương Thiên, nhưng vui vẻ qua đi, trong thâm tâm nàng vẫn thẫn thờ đâu đây.
Nàng lấy ra một phong thư đưa cho Tất Sa: “Đây là thư ta viết cho Nhiếp Chính Vương, mong Tướng quân chuyển đến Nhiếp Chính Vương giúp ta.”
Tất Sa nhận thư, gật đầu, thương lượng vài chi tiết với Dao Anh, đưa mắt nhìn nàng bước ra, cầm lấy lá thư, thần sắc giãy dụa, chần chừ lát rồi tiện tay nhét vào giữa một quyển sách xếp trên bàn sách.
vài địa danh Tây Vực có thật bằng tiếng Việt – còn chính xác đất của Cao tăng Quân chủ thì mình tưởng tượng đâu đó thật giàu ở giữa khu này đi ha
…
Hôm sau, Dao Anh lên đường, theo hậu quân rút về Sa Thành.
Lý Huyền Trinh tạm thời đi cùng họ, đợi vết thương hắn tốt hơn có thể xuôi Nam, đi đường vòng vẫn trôi chảy hơn đi thẳng con đường giữa Tây Vực, rồi từ Yên Kỳ, Ngũ Phong đến Qua Châu, an toàn hơn là trực tiếp đi đường phía Bắc.
Trên đường đi, Dao Anh tiếp tục cho thân binh một ngày gửi bốn lần thư cho Lý Trọng Kiền, bảo đảm thư tín không bị chặn toàn bộ.
Vết thương đám Dương Niệm Hương dần dần tốt hơn, bắt đầu giúp nàng xử lý việc Tây quân.
Một ngày nọ, Dương Niệm Hương phàn nàn với Dao Anh, nói chỉ cần liên quan đến việc các châu của Tây Vực, thân binh đưa tin yêu cầu chắc chắn phải có ấn ký của nàng và Lý Huyền Trinh, thiếu một cũng không được.
Mới đầu Dao Anh không nghĩ nhiều, hôm đó lại nghe thuộc hạ nhắc đến việc Vương Đình yêu cầu nghiêm ngặt đến khắc nghiệt, chỉ cần không phù hợp thì tất cả văn thư bị trả về, trong lòng buồn bực, mới hỏi Tướng quân hậu quân: “Mỗi bức văn thư đều phải đủ ấn là lệnh ai thế?”
Tướng quân đáp: “A Sử Na tướng quân giải thích chuyện kết minh với Vương, thủ lệnh là từ Thánh Thành đưa đến, phía trên có chữ ký của Vương, là lệnh của Vương, cho nên mạt tướng không dám thất lễ.”
Dao Anh ngẩn ra. Là lệnh của Đàm Ma La Già, trong đó tất có thâm ý.
Nàng gọi Dương Niệm Hương đến bảo cậu tìm hết các văn thư mà quan viên Vương Đình thông qua lẫn trả về, lật xem từng bức một.
Dương Niệm Hương khẩn trương hỏi: “Công chúa, có phải chúng ta sai chỗ nào không?”
Dao Anh lắc đầu, hỏi: “Những văn thư này đều được lưu trữ sao?”
Dương Niệm Hương gật đầu: “Vương Đình sẽ lưu lại, họ lấy giấy dầu tơ lụa chép lại văn thư, cất giữ trong thư quán, nơi đây khí hậu khô ráo, nghe nói có thể giữ văn thư phân loại rất lâu.”
Dao Anh có một phỏng đoán trong lòng.
Đàm Ma La Già đang giúp nàng.
Nàng là Văn Chiêu công chúa Ngụy quốc sau khi đoàn tụ Lý Trọng Kiền sẽ về Trung Nguyên, khi đó dù cho Tây quân thuận lợi thu về đất mất khiến Lý Đức kiêng kị, nàng cũng muốn đề phòng Lý Đức sai đại thần tiếp quản Tây quân.
Nên nàng mới đưa ra kết minh giữa Tây quân, Ngụy quốc và Vương Đình, Dương Thiên, thế gia Hà Tây một đầu tán thành, họ tín nhiệm nàng một người được Phật Tử Vương Đình che chở hơn, không hi vọng ai khác tiếp quản Tây quân. Các bộ lạc nhỏ khác cũng mong nàng đảm nhiệm thủ lĩnh Tây quân, vì Ngụy quốc còn chưa thể phái đại quân đến, mà trước mắt Vương Đình có thể xuất binh che chở họ, cũng vì nàng được Phật Tử che chở, theo họ thấy, nàng có thể mượn binh từ Vương Đình dễ như trở bàn tay.
Dao Anh làm vậy là trấn an Dương Thiên, lôi kéo nhiều hơn những thế gia bộ lạc còn chưa quyết định, để việc trưng binh thuận lợi hơn, mà cũng có tư tâm của mình.
Việc này nàng không nhắc với Đàm Ma La Già, không ngờ ngài ấy đã sớm nghĩ đến, yêu cầu quan viên trên mỗi bức văn thư buộc phải có ấn ký của Tây quân, chính là đang giúp nàng dựng nên uy vọng, xác định thân phận thủ lĩnh Tây quân của nàng, như thế về sau Lý Đức không thể lấy cớ gì chất vấn địa vị của nàng.
Đến cả khó khăn khi nàng về Trung Nguyên có thể sẽ gặp phải, Đàm Ma La Già cũng đã nghĩ đến.
Vì đâu mà ngài ấy tốt với nàng đến vậy?
Dao Anh ngồi ngây ra, Dương Niệm Hương hỏi: “Công chúa, văn thư không có vấn đề gì chứ?”
“Không có.” Dao Anh xếp chồng mấy tờ giấy, “Cứ theo yêu cầu của Vương Đình mà làm.”
…
Sau khi Tất Sa đưa tiễn Dao Anh đã dẫn mấy đại quân còn lại lên đường, sau nửa tháng cuối cùng đã đuổi kịp Đàm Ma La Già.
Thám báo không ngừng đưa tin về, xác nhận chủ lực của Ngõa Hãn Khả Hãn đang tranh thủ chiếm địa hình có lợi trước, chuẩn bị cho đại chiến. Đàm Ma La Già ra lệnh từng nhóm đại quân tiến vào Tát Mỗ Cốc, đưa lưng về phía thung lũng hạ trại.
“Không cần che giấu hành tung nữa.”
Mệnh lệnh vừa truyền xuống, quân Vương Đình không cố kỵ nữa, thám báo Bắc Nhung rất nhanh phát hiện tung tích của đội tiên phong Vương Đình, ngay tức khắc bị dọa đến hồn phi phách tán, nhanh chóng chạy về quân doanh thông báo.
Lúc này, đám Tất Sa và Đàm Ma La Già đã dùng dây thừng lặng lẽ leo lên đỉnh núi quan sát đại doanh Bắc Nhung từ xa. Từ lá cờ trên không của quân doanh không phân biệt được có phải đại trướng của Ngõa Hãn Khả Hãn hay không, xem quy mô ước chừng một vạn.
Tất Sa nói: “Chẳng mấy chốc Ngõa Hãn Khả Hãn sẽ phái một người con đến dò xét thực lực chúng ta, trận đầu nên đánh sao đây ạ? Để cổ vũ sĩ khí, nên thắng một trận lớn? Tôi nguyện ra quân ạ!”
Đàm Ma La Già lắc đầu: “Không, trận đầu tiên, nhất định phải thua.”
Tất Sa sửng sốt.
Đàm Ma La Già gọi Mạc Bì Đa đến: “Ngày mai cậu dẫn ba ngàn quân tiên phong ra trận.”
Mạc Bì Đa ôm quyền đáp vang, hai mắt tỏa sáng kích động.
Tất Sa nhìn Mạc Bì Đa cao hứng bừng bừng rời đi, ngơ ra.
Đàm Ma La Già liếc sang anh ta. “Cậu cho rằng ta có tư tâm à?”
Tất Sa vội cúi đầu.
Đàm Ma La Già đón ánh nắng nghiêng chiếu xuống giữa núi tuyết, đứng chắp tay, áo bào phần phật.
“Ta đối với Văn Chiêu công chúa có tham niệm*.” Chàng khẽ nói.
Tim Tất Sa tự nhiên nhảy lên. Đàm Ma La Già vẫn thản nhiên, hỏi: “Tất Sa, nữ tử trong thế tục theo đuổi tình yêu, muốn có được gì?”
Tất Sa từ trong chấn kinh lấy lại tinh thần, nhắm mắt trả lời: “Dĩ nhiên là muốn cùng tình lang yêu mến như chim liền cành, muốn vợ chồng hòa hợp, vĩnh kết đồng tâm, nam hoan nữ ái, đại để thế…”
Đàm Ma La Già thản nhiên nói: “Ta không phải người thế tục.”
Văn Chiêu công chúa là nữ tử thế tục, theo đuổi niềm vui chốn hồng trần, còn chàng là người tu hành, đã quy y Phật môn, gánh vác Vương Đình, thứ nàng muốn, chàng đều không cho được.
Đã như vậy, cần gì phải khuấy động cuộc sống của nàng.
Tất Sa nặng nề trong lòng.
Đàm Ma La Già tỉnh táo lý trí đến vậy, dù có tham niệm với Văn Chiêu công chúa cũng có thể khắc chế ẩn nhẫn, anh ta tin La Già sẽ không vì ghen mà cố ý an bài Mạc Bì Đa đi tiên phong, cũng chính vì thế mà anh càng thấy khó chịu.
La Già không cho phép mình ghen tỵ, bởi ngài biết, ghen tỵ cũng là buông thả.
Vừa vặn cho thấy, ngài ấy ghen.
Ôm hả? Ra trận! =))).(đọc mà thấy buồn cười anh vãi vì anh lớn hơn ng ta có tí tuổi mà kêu ng ta Tiểu này Tiểu nọ, lại còn bọn thiếu niên đứng với nhau)
/208
|