Dao Anh ôm Kim Tướng quân về viện tử, ngạc nhiên phát hiện mấy người Tạ Thanh đã về.
Cả đám gặp nhau, bọn Tạ Xung thấy ưng đưa thư, hưng phấn khó nhịn, vây quanh tranh nhau cho nó ăn.
Kim Tướng quân phấn chấn tinh thần, vuốt bấu chặt giá đỡ. Mười thân binh duỗi cánh tay dài đưa miếng thịt, chờ mong nhìn nó.
Kim Tướng quân ngạo mạn liếc một vòng, mổ khối thịt một thân binh đưa đến, cùng với dáng vẻ yếu đuối ban nãy bị Già Lâu La công kích như hai con.
Trong đêm, Duyên Giác dẫn ưng nô đến dạy thân binh cách huấn luyện ưng đưa thư.
Sáng hôm sau, Dao Anh bị tiếng bình bịch leng keng va chạm đánh thức, soạt một tiếng, có thứ gì va mạnh vào cánh cửa.
Tiếng bước chân loạn xạ, thân binh lo lắng la lên. Trong hỗn loạn xen lẫn một hai tiếng kêu trong trẻo gấp gáp.
Dao Anh giật mình ngồi dậy, choàng vội lớp áo da, mở cửa phòng ra.
Hai bóng đen quấn đấu giữa không trung, vuốt sắc nhọn không hề lưu tình chụp đối phương, lông chim bay lả tả.
Dao Anh kéo nhẹ khóe miệng: sao Già Lâu La lại đánh nhau với Kim Tướng quân nhỉ?
Kim Tướng quân địch không lại Già Lâu La, đột nhiên thu hai cánh, đáp xuống, nhào về phía Dao Anh.
Ưng nô chạy đến huýt gọi, nâng cánh tay đeo bảo vệ đưa Kim Tướng quân đi, nàng vừa thức dậy, không mang dụng cụ bảo vệ sẽ bị vuốt ưng bấu bị thương.
Kim Tướng quân được ưng nô mang đi, Già Lâu La đập hai cánh, bóng dáng mạnh mẽ biến mất sau tường viện tuyết trắng bao phủ.
Dao Anh siết áo da, dở khóc dở cười: Chả nhẽ toàn bộ Vương Tự đều là lãnh địa của Già Lâu La hở? Xem ra đành phải mang Kim Tướng quân ra ngoại thành rồi.
Nàng tính toán, quay người về phòng, thuận mắt liếc dưới chân, mũi chân đụng phải một khối mềm mại, chợt rùng mình cả người.
Trước cửa ngổn ngang lộn xộn, bày một đống chuột chết.
“Mớ chuột này là ưng của Phật Tử đưa đến đó ạ.” Tạ Xung vừa mới luyện quyền, mồ hôi đầy người, ghé vào cạnh cửa hiên thở, “Đưa đến bảy, tám con luôn!”
Dao Anh giật mình. Không phải Già Lâu La đang nhận lỗi với nàng ấy chứ? Dao Anh nhìn đám chuột chết, lắc đầu bật cười, cho người đến dọn đi, gọi thân binh lại kể chuyện Chu Lục Vân.
Nàng muốn tìm một người đi dịch quán theo dõi sứ đoàn Bắc Nhung.
Tạ Xung lập tức xung phong, làm điệu bộ cắt cổ: “Công chúa, thuộc hạ có thể thần không biết quỷ không hay giết cô ta.”
Dao Anh lắc đầu. Tạ Xung thất vọng đầy mặt.
Dao Anh gọi một cái tên khác: “Tạ Nham, ngươi nói tiếng Hồ rành nhất, hãy đi dịch quán theo dõi sứ đoàn Bắc Nhung nhé.”
Tạ Nham dáng người to cao, trong đám thân binh cậu ta học tiếng Hồ nhanh nhất, mẹ lại là người Hồ, cậu giống nét của mẹ, mặc áo bào ngắn ủng cao vào nhìn qua chẳng khác người Hồ.
“Nhớ, không phải ngươi đi giết người.”
Tạ Nham đáp lời, hỏi: “Công chúa, thuộc hạ cần phải làm gì ạ?”
“Cứ theo dõi sát chúng, dù phát sinh chuyện gì cũng đừng kinh động chúng.” Dao Anh dặn dò. Trưởng công chúa hiểu Chu Lục Vân, biết cô ta chẳng làm nên đại sự mà vẫn đưa cô ta đi sứ, hẳn phải có nguyên nhân khác.
Tạ Nham gật đầu: “Thuộc hạ nhớ kỹ.”
Dùng xong điểm tâm, Dao Anh viết mấy phong thư cho Dương Thiên, Uất Trì Đạt Ma, đội buôn ở ngoại thành.
Thân binh nói, giờ khó mà đưa tin ra: “Bốn quân của Vương Đình rất ngang ngược, lấy tiếng giới nghiêm mà trấn giữ mỗi cửa thành, từ giờ trở đi, các sư của Vương Tự không thể ra ngoài, càng không thể rời Thánh Thành, mọi thư tín đều bị bọn họ giữ lại.”
Tạ Xung thấp giọng, lo lắng nói: “Phật Tử có bị thất thế hoàn toàn không nhỉ? Công chúa, chúng ta có cần tính toán trước không?”
Mấy người khác sầu theo, ở ngoài thành đã ba lớp trong ba lớp ngoài đầy nghịt tư binh của thế gia, Phật Tử chỉ có mỗi Trung quân, nếu chọn một Nhiếp Chính Vương mới như Đổng Trác, sau này chẳng phải Phật Tử đành thành bù nhìn sao?
Dao Anh không giải thích gì, chỉ dặn họ mấy ngày tới đừng ra ngoài đi lại.
Đang loạn xị bận bịu, bên ngoài có người vào bẩm báo: “Công chúa, tùy tùng của A Sử Na Tướng quân đến.”
Người đến thân mặc áo lam Trung quân, áo khoác ngắn tay, bào mỏng màu trắng, giơ đồng phù của Tất Sa lên, “Công chúa, A Sử Na Tướng quân mời ngài đi hang trữ sách kinh một chuyến, có chuyện muốn thương lượng với ngài, là chuyện hôm qua Tướng quân nhắc đến với ngài.”
Dao Anh nhớ rõ, cầm bức thư đã viết xong lên, theo cận vệ ra khỏi viện tử.
Không khí trong chùa nặng nề trang nghiêm, các sư tụ tập trước đại điện tụng kinh, mấy hành lang viện lạc đều trống, mãi không thấy một bóng người. Dao Anh đi theo sau lưng cận vệ rất lâu, nhẹ chau mày, hang trữ sách kinh ở hướng Bắc của chùa, địa thế hẳn phải càng lúc càng cao mới đúng, sao cảm giác như đoạn đường này đang đi về hướng Nam nhỉ?
Nàng nhìn lại cận vệ, xác định một trong đám cận vệ đúng là tùy tùng của Tất Sa, trong lòng buồn bực, nháy mắt với Tạ Thanh bên cạnh.
Hai người im lặng dùng ánh mắt trao đổi một lúc, Tạ Thanh mặt lạnh tanh, nắm chặt chuôi đao.
Dao Anh bình tĩnh, nhìn xung quanh một vòng, bốn bề yên tĩnh, đối phương có bốn người, ai cũng cao to, khí thế hung hãn, một mình Tạ Thanh ứng phó không nổi.
Trong đầu nàng tính toán rất nhanh, chưa kịp nghĩ cách thoát thân, bỗng cận vệ chợt dừng bước, khẽ xoay người mở lớn năm ngón tay, tung một mớ bột phấn về phía nàng.
Dao Anh vẫn luôn chú ý động tác của cận vệ, thấy vậy nhanh chóng nín thở, đưa tay áo bịt mũi miệng, lùi lại tức khắc, không dám chờ một giây, xoay người chạy. Nàng không thể giúp Tạ Thanh một tay, ở lại chỉ vướng víu, chạy càng xa càng tốt.
Cận vệ không ngờ Dao Anh phản ứng rất nhanh, sững ra một lát, gấp gáp phóng tới, Tạ Thanh rút đao ra khỏi vỏ đón lấy, hai cận vệ bên cạnh cũng rút đao chém tới, nàng rút người né, thủ thế chặt chẽ.
Một cận vệ khác thừa cơ nhào về phía Dao Anh.
Tạ Thanh nôn nóng trong lòng, xoay qua định ngăn cản, nhưng ba tên kia lập tức tản ra ngăn cản lối đi của nàng, nàng không thể thoát thân, đành nghiến răng chống đỡ.
Dao Anh nhận ra hang đá chỗ Phật tháp cao ngất xa xa, nhanh chân chạy tới, tiếng bước chân sau lưng càng gấp, cận vệ đã đuổi theo, bóng người cao lớn ào tới, bàn tay to như quạt hương bồ chụp bím tóc nàng.
Một luồng gió đánh tới sau ót, ngón tay lạnh buốt nắm chặt lấy bờ vai của nàng.
…
Sau khi Dao Anh rời đi, đám Tạ Xung tiếp tục luyện quyền.
Nghe trước cửa vang tiếng bước chân, mấy tên cận vệ Trung quân đeo đao đi vào viện tử, nói: “Văn Chiêu công chúa đâu? A Sử Na Tướng quân mời ngài đi hang đá trữ kinh sách.”
Đám Tạ Xung rất kinh ngạc: “Không phải mới rồi các ngươi vừa truyền lời sao? Công chúa đã đi hang trữ kinh sách rồi.”
Cận vệ đưa mắt nhìn nhau, lập tức quay đầu đuổi theo, chạy thẳng đến hang sách cũng chẳng thấy Dao Anh, không khỏi chấn kinh. “Nhanh đi bẩm báo Tướng quân!”
Tất Sa đang phòng thủ ngay trước điện, cận vệ tìm tới báo cáo, anh chợt biến sắc.
“Không nên kinh động đến Vương.” Tất Sa rất nhanh tỉnh táo lại, trầm giọng dặn cận vệ.
“Chia hai đội cẩn thận tìm từ Nam đến Bắc, hiện giờ canh gác đang nghiêm ngặt khắp nơi, không ai có thể mang công chúa ra khỏi Vương Tự, chắc chắn chúng còn trốn ở trong chùa.”
Cận vệ lo lắng nói: “Tướng quân, chúng có cầm đồng phù của ngài, có thể đã ra khỏi chùa! Tình thế trước mắt hẳn phải nhờ các tăng binh giúp đỡ, nhanh chóng tìm người, có điều tăng binh chỉ nghe lệnh của Vương…”
Sắc mặt Tất Sa âm trầm như nước. Sắp sửa mở đại hội đề cử lập ra Tân Nhiếp Chính Vương, anh ta không muốn làm Đàm Ma La Già phân tâm. Nhưng mà nếu Văn Chiêu công chúa bị bắt giấu đi, có xảy ra chuyện gì… lương tâm của anh ta khó mà yên bình.
Công chúa đã nói coi mình là bạn.
Tất Sa nhắm mắt, xoay người vào điện.
Đàm Ma La Già đưa lưng về phía anh ta, đang kết già ngồi ở Phật tiền, hô hấp như có như không, như đã vào cảnh giới thiền định.
Tất Sa quỳ một chân xuống. “Vương, Văn Chiêu công chúa bị thuộc hạ của tôi mạo danh dẫn đi…Có lẽ giờ đã bị đưa ra khỏi Vương Tự, xin Vương lệnh cho tăng binh nghiêm ngặt lục soát.”
Trong điện tĩnh như nước lặng, yên lặng như tờ.
Tất Sa đợi một lát, nghĩ Đàm Ma La Già không nghe thấy, do dự có nên lặp lại lần nữa không, ngẩng lên, ngây ra.
Đàm Ma La Già đã đi tới trước mặt anh, bước chân nhẹ chậm ung dung, khuôn mặt trầm tĩnh, đôi mắt xanh tĩnh mịch không chút gợn sóng.
Chỉ có đôi mày rậm đẹp như dãy núi nhẹ xoắn lại. “Chuyện bao lâu rồi?”
Tất Sa lấy lại tinh thần, đáp: “Mới tức thì.”
Nét mặt Đàm Ma La Già không lộ cảm xúc gì, phóng ra nội điện, triệu tập tăng binh bảo vệ đại điện, “Đi hướng Nam tìm.”
Phía Bắc dưới chân núi Phật tháp như rừng, hang đá dày đặc, cách mỗi nửa canh giờ đều có tăng binh qua lại tuần sát. Phía Nam địa thế tương đối bằng phẳng trống trải, có mấy khu lớn phòng ở của các sư bỏ trống, mấy hôm nay tăng binh đều rút về đại điện phía Bắc, nếu có kẻ muốn đưa Dao Anh rời Vương Tự, chắc chắn rất dễ đào thoát từ hướng này.
Đàm Ma La Già ra lệnh một tiếng, tăng binh lập tức hành động, tản ra theo từng tuyến đường mình phụ trách tuần tra.
Lòng Tất Sa nóng như lửa đốt, dẫn cận vệ tìm kiếm cả tuyến đường. Tìm một lát thì nghe thấy tiếng hô hoán từ hướng Nam.
“Tìm được rồi!”
“Tìm thấy Văn Chiêu công chúa!”
“Văn Chiêu công chúa bình an vô sự.”
Tất Sa rất vui mừng, dẫn người đi đón.
Thấy bóng người di chuyển trên hành lang, mấy tăng binh vây quanh Dao Anh và Tạ Thanh đi xuống bậc thềm đá.
Dao Anh bím tóc lỏng lẻo, quần áo lộn xộn, vẻ chật vật, bước chân hơi khập khiễng.
Tạ Thanh đi sát sau nàng, vừa đánh một trận, trên mặt, cổ, cánh tay vương mấy vết máu, lưng bị thương nhẹ, máu loang lổ ra áo bào, mặt vẫn lạnh băng, tay nắm chặt bội đao.
Tim Tất Sa căng lên, không dám chớp mắt nhìn Dao Anh từ xa, thấy đúng là nàng không bị thương, thở hắt ra thật dài, tảng đá trong lòng rơi xuống, bước nhanh đến đón, cởi bào trắng trên vai bao lấy nàng, nói khẽ: “Cũng do tôi sơ sẩy khiến công chúa bị sợ hãi.”
Dao Anh suýt thì bị cận vệ đưa đi, lòng còn lo sợ: “Tuỳ tùng của Tướng quân chạy mất rồi.”
Vẻ mặt Tất Sa rất nghiêm nghị, cười lạnh: “Y chạy không được bao xa đâu.” Anh liếc Dao Anh, nhẹ nhàng nói: “Để tôi đưa công chúa về.”
Dao Anh gật đầu.
Lúc này, một tăng binh bước nhanh tới ngăn lại: “Vương đã dặn, Văn Chiêu công chúa không cần về nữa.” Nói xong, y ra hiệu Dao Anh đi theo mình.
Dao Anh nhìn Tất Sa. Tất Sa lộ vẻ cứng đờ trong một chớp mắt, khóe miệng giật giật, ánh mắt lấp lánh, rời rạc.
Dao Anh nghĩ nghĩ, bảo Tạ Thanh về rồi đuổi theo tăng binh.
Tất Sa cũng theo sau.
Hai người theo tăng binh dẫn qua một hành lang vẽ đầy bích hoạ, ánh tuyết phản chiếu vào trong hành lang, bóng ảnh xanh viền vàng lung linh rực rỡ, trên mặt đất lồng một lớp ánh sáng như nước, gió sớm gợi qua chuông gió trên mái hiên, leng keng rung động.
Lộng lẫy yên lặng, pháp tướng trang nghiêm.
Dao Anh đột nhiên kịp phản ứng, đây là một đường hẻm khác thông với thiền thất Đàm Ma La Già.
Duyên Giác canh giữ ở trước cửa, nhìn thấy Dao Anh, nét mặt như trút được gánh nặng, nhấc màn nỉ.
Tất Sa và Dao Anh một trước một sau bước vào thiền thất.
Một ánh mắt trong lạnh quét tới, như tia chớp lướt qua, dừng lại trên người Dao Anh.
Đàm Ma La Già đứng trước cửa sổ, quay sang nhìn nàng, thân mặc cà sa đỏ rộng rãi, nếp áo gấp như nước, nổi bật lên thân hình cao ngất. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ nghiêng chiếu, vẩy lên khuôn mặt chàng, trên khuôn mặt tuấn tú như một bức tranh thuỷ mặc thoáng mở, ngũ quan rất sắc sảo, đôi mắt xanh biếc cụp xuống.
Dao Anh đối mặt ánh mắt ấy, chợt thấy hơi khó thở.
Cả đám gặp nhau, bọn Tạ Xung thấy ưng đưa thư, hưng phấn khó nhịn, vây quanh tranh nhau cho nó ăn.
Kim Tướng quân phấn chấn tinh thần, vuốt bấu chặt giá đỡ. Mười thân binh duỗi cánh tay dài đưa miếng thịt, chờ mong nhìn nó.
Kim Tướng quân ngạo mạn liếc một vòng, mổ khối thịt một thân binh đưa đến, cùng với dáng vẻ yếu đuối ban nãy bị Già Lâu La công kích như hai con.
Trong đêm, Duyên Giác dẫn ưng nô đến dạy thân binh cách huấn luyện ưng đưa thư.
Sáng hôm sau, Dao Anh bị tiếng bình bịch leng keng va chạm đánh thức, soạt một tiếng, có thứ gì va mạnh vào cánh cửa.
Tiếng bước chân loạn xạ, thân binh lo lắng la lên. Trong hỗn loạn xen lẫn một hai tiếng kêu trong trẻo gấp gáp.
Dao Anh giật mình ngồi dậy, choàng vội lớp áo da, mở cửa phòng ra.
Hai bóng đen quấn đấu giữa không trung, vuốt sắc nhọn không hề lưu tình chụp đối phương, lông chim bay lả tả.
Dao Anh kéo nhẹ khóe miệng: sao Già Lâu La lại đánh nhau với Kim Tướng quân nhỉ?
Kim Tướng quân địch không lại Già Lâu La, đột nhiên thu hai cánh, đáp xuống, nhào về phía Dao Anh.
Ưng nô chạy đến huýt gọi, nâng cánh tay đeo bảo vệ đưa Kim Tướng quân đi, nàng vừa thức dậy, không mang dụng cụ bảo vệ sẽ bị vuốt ưng bấu bị thương.
Kim Tướng quân được ưng nô mang đi, Già Lâu La đập hai cánh, bóng dáng mạnh mẽ biến mất sau tường viện tuyết trắng bao phủ.
Dao Anh siết áo da, dở khóc dở cười: Chả nhẽ toàn bộ Vương Tự đều là lãnh địa của Già Lâu La hở? Xem ra đành phải mang Kim Tướng quân ra ngoại thành rồi.
Nàng tính toán, quay người về phòng, thuận mắt liếc dưới chân, mũi chân đụng phải một khối mềm mại, chợt rùng mình cả người.
Trước cửa ngổn ngang lộn xộn, bày một đống chuột chết.
“Mớ chuột này là ưng của Phật Tử đưa đến đó ạ.” Tạ Xung vừa mới luyện quyền, mồ hôi đầy người, ghé vào cạnh cửa hiên thở, “Đưa đến bảy, tám con luôn!”
Dao Anh giật mình. Không phải Già Lâu La đang nhận lỗi với nàng ấy chứ? Dao Anh nhìn đám chuột chết, lắc đầu bật cười, cho người đến dọn đi, gọi thân binh lại kể chuyện Chu Lục Vân.
Nàng muốn tìm một người đi dịch quán theo dõi sứ đoàn Bắc Nhung.
Tạ Xung lập tức xung phong, làm điệu bộ cắt cổ: “Công chúa, thuộc hạ có thể thần không biết quỷ không hay giết cô ta.”
Dao Anh lắc đầu. Tạ Xung thất vọng đầy mặt.
Dao Anh gọi một cái tên khác: “Tạ Nham, ngươi nói tiếng Hồ rành nhất, hãy đi dịch quán theo dõi sứ đoàn Bắc Nhung nhé.”
Tạ Nham dáng người to cao, trong đám thân binh cậu ta học tiếng Hồ nhanh nhất, mẹ lại là người Hồ, cậu giống nét của mẹ, mặc áo bào ngắn ủng cao vào nhìn qua chẳng khác người Hồ.
“Nhớ, không phải ngươi đi giết người.”
Tạ Nham đáp lời, hỏi: “Công chúa, thuộc hạ cần phải làm gì ạ?”
“Cứ theo dõi sát chúng, dù phát sinh chuyện gì cũng đừng kinh động chúng.” Dao Anh dặn dò. Trưởng công chúa hiểu Chu Lục Vân, biết cô ta chẳng làm nên đại sự mà vẫn đưa cô ta đi sứ, hẳn phải có nguyên nhân khác.
Tạ Nham gật đầu: “Thuộc hạ nhớ kỹ.”
Dùng xong điểm tâm, Dao Anh viết mấy phong thư cho Dương Thiên, Uất Trì Đạt Ma, đội buôn ở ngoại thành.
Thân binh nói, giờ khó mà đưa tin ra: “Bốn quân của Vương Đình rất ngang ngược, lấy tiếng giới nghiêm mà trấn giữ mỗi cửa thành, từ giờ trở đi, các sư của Vương Tự không thể ra ngoài, càng không thể rời Thánh Thành, mọi thư tín đều bị bọn họ giữ lại.”
Tạ Xung thấp giọng, lo lắng nói: “Phật Tử có bị thất thế hoàn toàn không nhỉ? Công chúa, chúng ta có cần tính toán trước không?”
Mấy người khác sầu theo, ở ngoài thành đã ba lớp trong ba lớp ngoài đầy nghịt tư binh của thế gia, Phật Tử chỉ có mỗi Trung quân, nếu chọn một Nhiếp Chính Vương mới như Đổng Trác, sau này chẳng phải Phật Tử đành thành bù nhìn sao?
Dao Anh không giải thích gì, chỉ dặn họ mấy ngày tới đừng ra ngoài đi lại.
Đang loạn xị bận bịu, bên ngoài có người vào bẩm báo: “Công chúa, tùy tùng của A Sử Na Tướng quân đến.”
Người đến thân mặc áo lam Trung quân, áo khoác ngắn tay, bào mỏng màu trắng, giơ đồng phù của Tất Sa lên, “Công chúa, A Sử Na Tướng quân mời ngài đi hang trữ sách kinh một chuyến, có chuyện muốn thương lượng với ngài, là chuyện hôm qua Tướng quân nhắc đến với ngài.”
Dao Anh nhớ rõ, cầm bức thư đã viết xong lên, theo cận vệ ra khỏi viện tử.
Không khí trong chùa nặng nề trang nghiêm, các sư tụ tập trước đại điện tụng kinh, mấy hành lang viện lạc đều trống, mãi không thấy một bóng người. Dao Anh đi theo sau lưng cận vệ rất lâu, nhẹ chau mày, hang trữ sách kinh ở hướng Bắc của chùa, địa thế hẳn phải càng lúc càng cao mới đúng, sao cảm giác như đoạn đường này đang đi về hướng Nam nhỉ?
Nàng nhìn lại cận vệ, xác định một trong đám cận vệ đúng là tùy tùng của Tất Sa, trong lòng buồn bực, nháy mắt với Tạ Thanh bên cạnh.
Hai người im lặng dùng ánh mắt trao đổi một lúc, Tạ Thanh mặt lạnh tanh, nắm chặt chuôi đao.
Dao Anh bình tĩnh, nhìn xung quanh một vòng, bốn bề yên tĩnh, đối phương có bốn người, ai cũng cao to, khí thế hung hãn, một mình Tạ Thanh ứng phó không nổi.
Trong đầu nàng tính toán rất nhanh, chưa kịp nghĩ cách thoát thân, bỗng cận vệ chợt dừng bước, khẽ xoay người mở lớn năm ngón tay, tung một mớ bột phấn về phía nàng.
Dao Anh vẫn luôn chú ý động tác của cận vệ, thấy vậy nhanh chóng nín thở, đưa tay áo bịt mũi miệng, lùi lại tức khắc, không dám chờ một giây, xoay người chạy. Nàng không thể giúp Tạ Thanh một tay, ở lại chỉ vướng víu, chạy càng xa càng tốt.
Cận vệ không ngờ Dao Anh phản ứng rất nhanh, sững ra một lát, gấp gáp phóng tới, Tạ Thanh rút đao ra khỏi vỏ đón lấy, hai cận vệ bên cạnh cũng rút đao chém tới, nàng rút người né, thủ thế chặt chẽ.
Một cận vệ khác thừa cơ nhào về phía Dao Anh.
Tạ Thanh nôn nóng trong lòng, xoay qua định ngăn cản, nhưng ba tên kia lập tức tản ra ngăn cản lối đi của nàng, nàng không thể thoát thân, đành nghiến răng chống đỡ.
Dao Anh nhận ra hang đá chỗ Phật tháp cao ngất xa xa, nhanh chân chạy tới, tiếng bước chân sau lưng càng gấp, cận vệ đã đuổi theo, bóng người cao lớn ào tới, bàn tay to như quạt hương bồ chụp bím tóc nàng.
Một luồng gió đánh tới sau ót, ngón tay lạnh buốt nắm chặt lấy bờ vai của nàng.
…
Sau khi Dao Anh rời đi, đám Tạ Xung tiếp tục luyện quyền.
Nghe trước cửa vang tiếng bước chân, mấy tên cận vệ Trung quân đeo đao đi vào viện tử, nói: “Văn Chiêu công chúa đâu? A Sử Na Tướng quân mời ngài đi hang đá trữ kinh sách.”
Đám Tạ Xung rất kinh ngạc: “Không phải mới rồi các ngươi vừa truyền lời sao? Công chúa đã đi hang trữ kinh sách rồi.”
Cận vệ đưa mắt nhìn nhau, lập tức quay đầu đuổi theo, chạy thẳng đến hang sách cũng chẳng thấy Dao Anh, không khỏi chấn kinh. “Nhanh đi bẩm báo Tướng quân!”
Tất Sa đang phòng thủ ngay trước điện, cận vệ tìm tới báo cáo, anh chợt biến sắc.
“Không nên kinh động đến Vương.” Tất Sa rất nhanh tỉnh táo lại, trầm giọng dặn cận vệ.
“Chia hai đội cẩn thận tìm từ Nam đến Bắc, hiện giờ canh gác đang nghiêm ngặt khắp nơi, không ai có thể mang công chúa ra khỏi Vương Tự, chắc chắn chúng còn trốn ở trong chùa.”
Cận vệ lo lắng nói: “Tướng quân, chúng có cầm đồng phù của ngài, có thể đã ra khỏi chùa! Tình thế trước mắt hẳn phải nhờ các tăng binh giúp đỡ, nhanh chóng tìm người, có điều tăng binh chỉ nghe lệnh của Vương…”
Sắc mặt Tất Sa âm trầm như nước. Sắp sửa mở đại hội đề cử lập ra Tân Nhiếp Chính Vương, anh ta không muốn làm Đàm Ma La Già phân tâm. Nhưng mà nếu Văn Chiêu công chúa bị bắt giấu đi, có xảy ra chuyện gì… lương tâm của anh ta khó mà yên bình.
Công chúa đã nói coi mình là bạn.
Tất Sa nhắm mắt, xoay người vào điện.
Đàm Ma La Già đưa lưng về phía anh ta, đang kết già ngồi ở Phật tiền, hô hấp như có như không, như đã vào cảnh giới thiền định.
Tất Sa quỳ một chân xuống. “Vương, Văn Chiêu công chúa bị thuộc hạ của tôi mạo danh dẫn đi…Có lẽ giờ đã bị đưa ra khỏi Vương Tự, xin Vương lệnh cho tăng binh nghiêm ngặt lục soát.”
Trong điện tĩnh như nước lặng, yên lặng như tờ.
Tất Sa đợi một lát, nghĩ Đàm Ma La Già không nghe thấy, do dự có nên lặp lại lần nữa không, ngẩng lên, ngây ra.
Đàm Ma La Già đã đi tới trước mặt anh, bước chân nhẹ chậm ung dung, khuôn mặt trầm tĩnh, đôi mắt xanh tĩnh mịch không chút gợn sóng.
Chỉ có đôi mày rậm đẹp như dãy núi nhẹ xoắn lại. “Chuyện bao lâu rồi?”
Tất Sa lấy lại tinh thần, đáp: “Mới tức thì.”
Nét mặt Đàm Ma La Già không lộ cảm xúc gì, phóng ra nội điện, triệu tập tăng binh bảo vệ đại điện, “Đi hướng Nam tìm.”
Phía Bắc dưới chân núi Phật tháp như rừng, hang đá dày đặc, cách mỗi nửa canh giờ đều có tăng binh qua lại tuần sát. Phía Nam địa thế tương đối bằng phẳng trống trải, có mấy khu lớn phòng ở của các sư bỏ trống, mấy hôm nay tăng binh đều rút về đại điện phía Bắc, nếu có kẻ muốn đưa Dao Anh rời Vương Tự, chắc chắn rất dễ đào thoát từ hướng này.
Đàm Ma La Già ra lệnh một tiếng, tăng binh lập tức hành động, tản ra theo từng tuyến đường mình phụ trách tuần tra.
Lòng Tất Sa nóng như lửa đốt, dẫn cận vệ tìm kiếm cả tuyến đường. Tìm một lát thì nghe thấy tiếng hô hoán từ hướng Nam.
“Tìm được rồi!”
“Tìm thấy Văn Chiêu công chúa!”
“Văn Chiêu công chúa bình an vô sự.”
Tất Sa rất vui mừng, dẫn người đi đón.
Thấy bóng người di chuyển trên hành lang, mấy tăng binh vây quanh Dao Anh và Tạ Thanh đi xuống bậc thềm đá.
Dao Anh bím tóc lỏng lẻo, quần áo lộn xộn, vẻ chật vật, bước chân hơi khập khiễng.
Tạ Thanh đi sát sau nàng, vừa đánh một trận, trên mặt, cổ, cánh tay vương mấy vết máu, lưng bị thương nhẹ, máu loang lổ ra áo bào, mặt vẫn lạnh băng, tay nắm chặt bội đao.
Tim Tất Sa căng lên, không dám chớp mắt nhìn Dao Anh từ xa, thấy đúng là nàng không bị thương, thở hắt ra thật dài, tảng đá trong lòng rơi xuống, bước nhanh đến đón, cởi bào trắng trên vai bao lấy nàng, nói khẽ: “Cũng do tôi sơ sẩy khiến công chúa bị sợ hãi.”
Dao Anh suýt thì bị cận vệ đưa đi, lòng còn lo sợ: “Tuỳ tùng của Tướng quân chạy mất rồi.”
Vẻ mặt Tất Sa rất nghiêm nghị, cười lạnh: “Y chạy không được bao xa đâu.” Anh liếc Dao Anh, nhẹ nhàng nói: “Để tôi đưa công chúa về.”
Dao Anh gật đầu.
Lúc này, một tăng binh bước nhanh tới ngăn lại: “Vương đã dặn, Văn Chiêu công chúa không cần về nữa.” Nói xong, y ra hiệu Dao Anh đi theo mình.
Dao Anh nhìn Tất Sa. Tất Sa lộ vẻ cứng đờ trong một chớp mắt, khóe miệng giật giật, ánh mắt lấp lánh, rời rạc.
Dao Anh nghĩ nghĩ, bảo Tạ Thanh về rồi đuổi theo tăng binh.
Tất Sa cũng theo sau.
Hai người theo tăng binh dẫn qua một hành lang vẽ đầy bích hoạ, ánh tuyết phản chiếu vào trong hành lang, bóng ảnh xanh viền vàng lung linh rực rỡ, trên mặt đất lồng một lớp ánh sáng như nước, gió sớm gợi qua chuông gió trên mái hiên, leng keng rung động.
Lộng lẫy yên lặng, pháp tướng trang nghiêm.
Dao Anh đột nhiên kịp phản ứng, đây là một đường hẻm khác thông với thiền thất Đàm Ma La Già.
Duyên Giác canh giữ ở trước cửa, nhìn thấy Dao Anh, nét mặt như trút được gánh nặng, nhấc màn nỉ.
Tất Sa và Dao Anh một trước một sau bước vào thiền thất.
Một ánh mắt trong lạnh quét tới, như tia chớp lướt qua, dừng lại trên người Dao Anh.
Đàm Ma La Già đứng trước cửa sổ, quay sang nhìn nàng, thân mặc cà sa đỏ rộng rãi, nếp áo gấp như nước, nổi bật lên thân hình cao ngất. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ nghiêng chiếu, vẩy lên khuôn mặt chàng, trên khuôn mặt tuấn tú như một bức tranh thuỷ mặc thoáng mở, ngũ quan rất sắc sảo, đôi mắt xanh biếc cụp xuống.
Dao Anh đối mặt ánh mắt ấy, chợt thấy hơi khó thở.
/208
|