Lam Nguyệt gương mặt không chút biểu cảm, bình tĩnh thản nhiên bước vào.
Dung nhan vốn không thể dùng từ ngữ có thể hình dung được.
Gương mặt nhỏ nhắn trắng noãn, đôi môi anh đào nhỏ xinh, mũi thon cao, mi mục như vẽ, đặc biệt là đôi mắt, sáng tựa tinh quang, lấp lánh có thần, tựa như thu cả ngân hà vào bên trong.
Nàng gương mặt tựa như trời cao tỉ mỉ điêu khắc, hiện tại tuổi không lớn, gương mặt thượng chút non nớt lại mang theo không hợp độ tuổi biểu cảm.
Phượng Lam Uyển vi không thấy thân thể cứng đờ, trong mắt lướt qua không thể tin tưởng.
Ghen tị chợt lướt qua, nhanh đến mức không ai kịp nhìn thấy.
Lam Nguyệt cũng không nhìn người trong đại sảnh, đây là nàng lần đầu dùng mặt thật gặp người, không cần nghĩ cũng biết, bọn họ có bao nhiêu kinh ngạc, ganh tị.
Phượng Lâm Thiên ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm nàng, Lam Nguyệt muốn bỏ qua cũng khó, ngẩn đầu nhìn hắn.
Phượng Lâm Thiên giật mình, bỗng nhiên rùng mình một cái, bàn tay nắm tay ghế chợt siết chặt.
Không vì cái khác, ánh mắt nữ nhi này quá mức lạnh lùng, lạnh đến mức hắn không dám lại nhìn thẳng.
Nhìn kia giống như đúc dung nhan, hắn không thể kiềm chế trong lòng run rẩy.
Quá giống! Quả thực quá giống!
Mà La di nương thất thần xong chợt giật mình tỉnh táo, bộ dạng hoa lê đáy vũ, cầm khăn tay lau nước mắt, một bộ yếu đuối đến cực hạn nói:
"Lão gia, người phải làm chủ cho ta, làm chủ cho Thanh Nhi, là nàng! Chắc chắn là nàng! Là nàng hại Thanh Nhi!"
"La thị, ngươi đừng vội kết luận, đều là người nhà, Nguyệt Nhi nàng không cố ý.."
Phong Mị Nhi nhân lúc này nhẹ nhàng an ủi, lời lại mang theo mặt khác ý vị.
Lam Nguyệt không thể nói nổi, đám người này lại chuyện gì a! Hôm qua nàng vừa về đến liền tìm nàng phiền toái rồi? Thực sự không thể để nàng yên tĩnh sao?
"Được rồi!"
Phượng Lâm Thiên âm trầm nói, lại nhìn xuống Lam Nguyệt, thanh âm uy nghiêm không thể nghi ngờ:
"Nghiệt nữ! Ngươi còn gì để nói!"
Lam Nguyệt: "..."
Nàng không biết bản thân lại bị gán tội gì rồi!?
Lão cha, ngươi già rồi hồ đồ sao!? Ngươi không nói gì, ta nhận cái gì nha?
"Tướng quân, ngươi lại muốn đem tội danh gì chụp đến đầu ta rồi?"
Lam Nguyệt thanh âm nhàn nhạt, bất hỷ bất nộ.
Phượng Lâm Thiên há mồm, lại không nói được lời nào, hắn có chút xấu hổ, nhưng nhiều hơn lại là tức giận!
Nghiệt nữ này lại dám ăn nói với hắn như vậy! Đúng là vô pháp vô thiên!
Nhưng không đợi hắn lên tiếng, La di nương nhào đến muốn đánh Lam Nguyệt.
Lam Nguyệt bất động thanh sắc né tránh, La di nương mặc dù có thể tu luyện, thiên phú lại quá tệ, cũng chỉ mới là Sơ Linh Cảnh sơ cấp.
La thị vồ hụt, ngã nhào xuống đất, hét lên:
"Tiện nhân! Ngươi hại Thanh Nhi thảm như vậy còn giả vờ không biết! Đê tiện! Vô sỉ! Ta muốn giết ngươi"
Phong Mị Nhi vội kêu người đến, đem La thị kéo lên, giữ nàng bình tĩnh lại.
Lam Nguyệt cười lạnh nhìn hết thảy, mở miệng:
"La di nương nói giỡn, Tam muội không phải linh lực giả sao? Nghe nói đã đột phá đến Tụ Linh Cảnh sơ kỳ rồi? Ta một cái không tu luyện phế vật, làm thế nào hại nàng!?"
Không phải các ngươi mở miệng đều nói ta phế vật sao? Đúng ta chính là phế vật! Hiện tại ta chính là cắn chết không buông, các ngươi làm gì được ta?
La di nương bị nói đến nghẹn họng, tức giận đến không được nhìn Lam Nguyệt, ánh mắt oán độc.
Phượng Lâm Thiên lại trầm mặc, hắn lại bị kích đến quên mất, vốn Lam Nguyệt không thể tu luyện, hắn lại mỗi lần đều trách nàng. Nghĩ đến đây, Phượng Lâm Thiên lại có chút áy náy.
Lam Nguyệt thu hồi ánh mắt cười lạnh, áy náy? Hắn vốn chưa từng xem nàng là nữ nhi, có cái gì áy náy?
Phong Mị Nhi thấy không ổn, liếc nhìn Phượng Lam Uyển, Phượng Lam Uyển hiểu ý, ra dấu cho bên cạnh nha hoàn.
Nha hoàn kia tiến lên, quỳ xuống trước mặt Lam Nguyệt, Lam Nguyệt liếc nhìn nàng một cái liền nhận ra, là Xuân Nhi, một trong hai nha hoàn thân cận của Phượng Lam Thanh.
Xuân Nhi một bộ sợ hãi lại có chút phẫn nộ liếc Lam Nguyệt sau đó đối Phượng Lâm Thiên nói:
"Lão gia, nô tì tận mắt chứng kiến, Tam tiểu thư đêm qua đến viện tử của Nhị tiểu thư, vốn tiểu thư là có ý tốt muốn đến xin lỗi nhị tiểu thư, nô tì sợ tiểu thư một mình không tốt lắm, bèn lén lút theo sao. Thật... thật không ngờ...."
Nói đến đây, Xuân Nhi dường như sợ hãi nhìn Lam Nguyệt, Phượng Lâm Thiên thấy vậy, gương mặt trầm xuống, lạnh giọng quát:
"Không ngờ cái gì!"
Xuân Nhi run lên, vội tới tấp quỳ lạy, dường như bị doạ sợ, liên tục nói:
"Ta không... Nhị tiểu thư đừng giết ta,.. ta không nói... Tướng quân tha mạng.."
Phong Mị Nhi thấy vậy, ân cần mở miệng an ủi:
"Không cần lo sợ, ta cho ngươi làm chủ, đảm bảo không ai dám động ngươi, nói đi, ta chỉ ngươi chỗ dựa"
Trong lòng lại cười lạnh liên tục, thầm nghĩ, Phượng Lam Nguyệt, dù ngươi giảo biện đến đâu cũng không tránh khỏi kiếp này!!
Nghĩ đến đây, đôi mắt Phong Mị Nhi ánh lên vẻ ngoan độc.
Phượng Lam Uyển từ đầu đến cuối im lặng không nói, một bộ không liên quan, cao cao tại thượng.
Còn lại đều ôm một bộ xem kịch vui bộ dáng, mặc dù không phải toàn bộ phượng gia nhân đều ở nhưng cũng không ít thiếp thất cùng thứ nam thứ nữ ở. Tất cả đều cười trên nỗi đau của người khác.
Ai cũng hết sức rõ ràng, lần này Phượng Lam Nguyệt trốn không thoát! Vu oan? Vậy thì như thế nào!? Liên quan gì đến bọn họ? Đó là vì ngươi năng lực không đủ, bị người giẫm dưới chân mà thôi!
Xuân Nhi được đảm bảo, dường như tự tin không ít, chỉ thẳng vào Lam Nguyệt nói:
" Tiểu thư phát hiện nhị tiểu thư cùng một nam tử lén lút gặp gỡ, còn làm chuyện đồi bại gia phong! Tam tiểu thư tức giận muốn chạy đi thông báo cho mọi người, lại bị nam nhân kia đánh ngất đi, nô tì vì quá hoảng sợ, núp trong bụi cây cắn chặt răng hoảng sợ nhìn hết thải! Nhị tiểu thư bảo nam nhân kia hủy đan điền của tam tiểu thư, còn nói tam tiểu thư luôn mắng nàng phế vật, liền căm giận muốn tam tiểu thư cũng phải giống nàng ta! Xong nam tử kia đem tiểu thư đi, cũng không biết sau xảy ra chuyện gì, nô tì quá hoảng sợ, vội chạy đi, sau liền sợ quá mà bất tỉnh nhân sự, đến sáng mới tỉnh dậy, tiểu thư liền,... Hức hức..."
Lam Nguyệt: "..."
Nếu nàng không phải người trong cuộc, chắc chắn sẽ tin tưởng, quả thực quá đặc sắc, chuẩn bị đều chu toàn không kẽ hở, chẳng những khiến nàng thành kẻ hãm hại Phượng Lam Thanh, còn mang tội tư thông, danh dự quét rác.
Chiêu này của Phong Mị Nhi, quả nhiên đủ độc!
Dung nhan vốn không thể dùng từ ngữ có thể hình dung được.
Gương mặt nhỏ nhắn trắng noãn, đôi môi anh đào nhỏ xinh, mũi thon cao, mi mục như vẽ, đặc biệt là đôi mắt, sáng tựa tinh quang, lấp lánh có thần, tựa như thu cả ngân hà vào bên trong.
Nàng gương mặt tựa như trời cao tỉ mỉ điêu khắc, hiện tại tuổi không lớn, gương mặt thượng chút non nớt lại mang theo không hợp độ tuổi biểu cảm.
Phượng Lam Uyển vi không thấy thân thể cứng đờ, trong mắt lướt qua không thể tin tưởng.
Ghen tị chợt lướt qua, nhanh đến mức không ai kịp nhìn thấy.
Lam Nguyệt cũng không nhìn người trong đại sảnh, đây là nàng lần đầu dùng mặt thật gặp người, không cần nghĩ cũng biết, bọn họ có bao nhiêu kinh ngạc, ganh tị.
Phượng Lâm Thiên ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm nàng, Lam Nguyệt muốn bỏ qua cũng khó, ngẩn đầu nhìn hắn.
Phượng Lâm Thiên giật mình, bỗng nhiên rùng mình một cái, bàn tay nắm tay ghế chợt siết chặt.
Không vì cái khác, ánh mắt nữ nhi này quá mức lạnh lùng, lạnh đến mức hắn không dám lại nhìn thẳng.
Nhìn kia giống như đúc dung nhan, hắn không thể kiềm chế trong lòng run rẩy.
Quá giống! Quả thực quá giống!
Mà La di nương thất thần xong chợt giật mình tỉnh táo, bộ dạng hoa lê đáy vũ, cầm khăn tay lau nước mắt, một bộ yếu đuối đến cực hạn nói:
"Lão gia, người phải làm chủ cho ta, làm chủ cho Thanh Nhi, là nàng! Chắc chắn là nàng! Là nàng hại Thanh Nhi!"
"La thị, ngươi đừng vội kết luận, đều là người nhà, Nguyệt Nhi nàng không cố ý.."
Phong Mị Nhi nhân lúc này nhẹ nhàng an ủi, lời lại mang theo mặt khác ý vị.
Lam Nguyệt không thể nói nổi, đám người này lại chuyện gì a! Hôm qua nàng vừa về đến liền tìm nàng phiền toái rồi? Thực sự không thể để nàng yên tĩnh sao?
"Được rồi!"
Phượng Lâm Thiên âm trầm nói, lại nhìn xuống Lam Nguyệt, thanh âm uy nghiêm không thể nghi ngờ:
"Nghiệt nữ! Ngươi còn gì để nói!"
Lam Nguyệt: "..."
Nàng không biết bản thân lại bị gán tội gì rồi!?
Lão cha, ngươi già rồi hồ đồ sao!? Ngươi không nói gì, ta nhận cái gì nha?
"Tướng quân, ngươi lại muốn đem tội danh gì chụp đến đầu ta rồi?"
Lam Nguyệt thanh âm nhàn nhạt, bất hỷ bất nộ.
Phượng Lâm Thiên há mồm, lại không nói được lời nào, hắn có chút xấu hổ, nhưng nhiều hơn lại là tức giận!
Nghiệt nữ này lại dám ăn nói với hắn như vậy! Đúng là vô pháp vô thiên!
Nhưng không đợi hắn lên tiếng, La di nương nhào đến muốn đánh Lam Nguyệt.
Lam Nguyệt bất động thanh sắc né tránh, La di nương mặc dù có thể tu luyện, thiên phú lại quá tệ, cũng chỉ mới là Sơ Linh Cảnh sơ cấp.
La thị vồ hụt, ngã nhào xuống đất, hét lên:
"Tiện nhân! Ngươi hại Thanh Nhi thảm như vậy còn giả vờ không biết! Đê tiện! Vô sỉ! Ta muốn giết ngươi"
Phong Mị Nhi vội kêu người đến, đem La thị kéo lên, giữ nàng bình tĩnh lại.
Lam Nguyệt cười lạnh nhìn hết thảy, mở miệng:
"La di nương nói giỡn, Tam muội không phải linh lực giả sao? Nghe nói đã đột phá đến Tụ Linh Cảnh sơ kỳ rồi? Ta một cái không tu luyện phế vật, làm thế nào hại nàng!?"
Không phải các ngươi mở miệng đều nói ta phế vật sao? Đúng ta chính là phế vật! Hiện tại ta chính là cắn chết không buông, các ngươi làm gì được ta?
La di nương bị nói đến nghẹn họng, tức giận đến không được nhìn Lam Nguyệt, ánh mắt oán độc.
Phượng Lâm Thiên lại trầm mặc, hắn lại bị kích đến quên mất, vốn Lam Nguyệt không thể tu luyện, hắn lại mỗi lần đều trách nàng. Nghĩ đến đây, Phượng Lâm Thiên lại có chút áy náy.
Lam Nguyệt thu hồi ánh mắt cười lạnh, áy náy? Hắn vốn chưa từng xem nàng là nữ nhi, có cái gì áy náy?
Phong Mị Nhi thấy không ổn, liếc nhìn Phượng Lam Uyển, Phượng Lam Uyển hiểu ý, ra dấu cho bên cạnh nha hoàn.
Nha hoàn kia tiến lên, quỳ xuống trước mặt Lam Nguyệt, Lam Nguyệt liếc nhìn nàng một cái liền nhận ra, là Xuân Nhi, một trong hai nha hoàn thân cận của Phượng Lam Thanh.
Xuân Nhi một bộ sợ hãi lại có chút phẫn nộ liếc Lam Nguyệt sau đó đối Phượng Lâm Thiên nói:
"Lão gia, nô tì tận mắt chứng kiến, Tam tiểu thư đêm qua đến viện tử của Nhị tiểu thư, vốn tiểu thư là có ý tốt muốn đến xin lỗi nhị tiểu thư, nô tì sợ tiểu thư một mình không tốt lắm, bèn lén lút theo sao. Thật... thật không ngờ...."
Nói đến đây, Xuân Nhi dường như sợ hãi nhìn Lam Nguyệt, Phượng Lâm Thiên thấy vậy, gương mặt trầm xuống, lạnh giọng quát:
"Không ngờ cái gì!"
Xuân Nhi run lên, vội tới tấp quỳ lạy, dường như bị doạ sợ, liên tục nói:
"Ta không... Nhị tiểu thư đừng giết ta,.. ta không nói... Tướng quân tha mạng.."
Phong Mị Nhi thấy vậy, ân cần mở miệng an ủi:
"Không cần lo sợ, ta cho ngươi làm chủ, đảm bảo không ai dám động ngươi, nói đi, ta chỉ ngươi chỗ dựa"
Trong lòng lại cười lạnh liên tục, thầm nghĩ, Phượng Lam Nguyệt, dù ngươi giảo biện đến đâu cũng không tránh khỏi kiếp này!!
Nghĩ đến đây, đôi mắt Phong Mị Nhi ánh lên vẻ ngoan độc.
Phượng Lam Uyển từ đầu đến cuối im lặng không nói, một bộ không liên quan, cao cao tại thượng.
Còn lại đều ôm một bộ xem kịch vui bộ dáng, mặc dù không phải toàn bộ phượng gia nhân đều ở nhưng cũng không ít thiếp thất cùng thứ nam thứ nữ ở. Tất cả đều cười trên nỗi đau của người khác.
Ai cũng hết sức rõ ràng, lần này Phượng Lam Nguyệt trốn không thoát! Vu oan? Vậy thì như thế nào!? Liên quan gì đến bọn họ? Đó là vì ngươi năng lực không đủ, bị người giẫm dưới chân mà thôi!
Xuân Nhi được đảm bảo, dường như tự tin không ít, chỉ thẳng vào Lam Nguyệt nói:
" Tiểu thư phát hiện nhị tiểu thư cùng một nam tử lén lút gặp gỡ, còn làm chuyện đồi bại gia phong! Tam tiểu thư tức giận muốn chạy đi thông báo cho mọi người, lại bị nam nhân kia đánh ngất đi, nô tì vì quá hoảng sợ, núp trong bụi cây cắn chặt răng hoảng sợ nhìn hết thải! Nhị tiểu thư bảo nam nhân kia hủy đan điền của tam tiểu thư, còn nói tam tiểu thư luôn mắng nàng phế vật, liền căm giận muốn tam tiểu thư cũng phải giống nàng ta! Xong nam tử kia đem tiểu thư đi, cũng không biết sau xảy ra chuyện gì, nô tì quá hoảng sợ, vội chạy đi, sau liền sợ quá mà bất tỉnh nhân sự, đến sáng mới tỉnh dậy, tiểu thư liền,... Hức hức..."
Lam Nguyệt: "..."
Nếu nàng không phải người trong cuộc, chắc chắn sẽ tin tưởng, quả thực quá đặc sắc, chuẩn bị đều chu toàn không kẽ hở, chẳng những khiến nàng thành kẻ hãm hại Phượng Lam Thanh, còn mang tội tư thông, danh dự quét rác.
Chiêu này của Phong Mị Nhi, quả nhiên đủ độc!
/101
|