Bài hát kết thúc, tôi nhanh chóng rút tay ra, căn bản là đại não đã ngừng hoạt động rồi, câu đầu tiên thốt lên là: "Bạn trai tôi tìm có việc, tôi xin phép ra ngoài nghe điện thoại."
Trong phòng mọi người đang ồn ào khen Ứng Nhan hát hay, máy lại chạy tới một bài nữa, khách hàng mỹ nữ kia mắt sáng lấp lánh, trực tiếp chạy tới, nũng nịu vây lấy Ứng Nhan đòi hát chung.
Lời tôi bị âm thanh ồn ào của đám đông át đi, không biết Ứng Nhan có nghe thấy không, chỉ thấy hắn buông tay tôi như không có việc gì, khách khí chu đáo đi theo cô gái kia cùng chọn bài, mấy bài tiếp theo toàn là bọn họ song ca. Cái này gọi là tinh anh tụ hội thì mạnh càng thêm mạnh. Giọng Ứng Nhan sang sảng mà trong trẻo, giống như đại bàng Nhất Phi Trùng Thiên dang cánh, mà giọng cô gái kia mượt mà uyển chuyển, cứ như bồ câu sóng cánh cùng đại bàng một đôi vậy. Hai người phối hợp nhịp nhàng, hát đến vô cùng tình cảm, còn nắm tay nhìn nhau, rất chi là cảm động. Tôi phỏng chừng hai người này song ca cũng chẳng thua kém gì ngôi sao ca nhạc.
Nhìn thấy Ứng Nhan với cô gái kia, lại nghe giọng hát thâm tình của hắn, tôi âm thầm thấy may mắn, may mà hồi nãy mọi người ùa tới đúng lúc, bằng không để hắn nghe thấy lời tôi nói thì gay to. Người ta chẳng qua chỉ là theo cảm xúc bài hát mà nắm tay, tôi lại cương quyết tự kỉ quy việc mình giật tay ra là độc ác.
Ứng Nhan không lại chỗ tôi ngồi nữa, hắn khách sáo ngồi tiếp chuyện với khách hàng, ngồi đó híp mắt lại trò chuyện với bọn họ thật thú vị, thỉnh thoảng còn hát song ca với họ mấy bài, cô gái trẻ kia xem ra cực kì vui vẻ, không ngờ cái tên đồ Kiết bủn xỉn ấy mà cũng có thê thốt ra lời hay ý đẹp như thế, Ứng Nhan đêm nay thật khiến người ta phải mở rộng tầm mắt à nha.
Lúc Trình Gia Gia gọi đến thì Ứng Nhan đang ca bài "Cầu Phật", đây là lần thứ hai Trình Gia Gia gọi điện cho tôi, lần đầu anh gọi đến là lúc tôi với Ứng Nhan song ca, không nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Lần này tôi cũng chẳng nghe thấy tiếng chuông, lúc ấy tôi còn đang nghe say sưa, cái bài "Cầu Phật" này là bài tôi ghét nhất, lúc trước có cái công ty nằm dưới lầu chúng tôi thường xuyên bật bài này, suốt ngày cứ ca ầm ầm không ngớt, đến nỗi tất cả người trong công ty tôi đều muốn điên, cuối cùng hội đồng lại phản đối thì cái bài này mới được tắt.
Tôi vừa nghe vừa nghĩ, phỏng chừng Ứng Nhan cũng quen cái bài này lắm. Lần này Ứng Nhan đơn ca, đưa lưng về phía mọi người, nhìn màn hình hát thật diễn cảm, ngay cả cái bài tôi vừa nghe đã muốn nôn mà cũng làm cho mọi người cảm động không thôi, bóng lưng hắn cầm micro khiến tôi có chút chua xót.
Bởi vì tôi nghe rất nhập tâm nên một lúc lâu sau mới nghe thấy điện thoại của Trình Gia Gia. Trong phòng ồn quá, tôi đành phải ngượng ngùng đi vòng qua Ứng Nhan đang hát mà ra ngoài cửa, lúc tôi đóng cửa thì Ứng Nhan đang hát "Chúng ta có thể không, có thể không gặp lại một lần nữa..." câu này, hắn hát một nửa lại ngừng giữa chừng, ha ha, xem ra hắn cũng giống tôi, ngắt câu hát sai, aii, Ứng Nhan dù sao cũng chỉ là dân nghiệp dư thôi.
Trình Gia Gia rất có kiên nhẫn gọi điện thoại, tiếng chuông reo lên không ngừng, nhưng khi tôi bắt máy, ngữ khí của anh chẳng hềỨng Nhang dung như thế, anh bất mãn lên tiếng: "Nha Nha, sao hồi nãy em không nghe điện thoại?"
Tôi gãi gãi đầu, cầm điện thoại vô thức đi lên phía trước: "A, lần đầu anh gọi em thì em đang hát với Ứng Nhan nên không nghe thấy tiếng chuông reo."
Đầu di động bên kia im lặng một chút, rồi Trình Gia Gia đổi sang loại khẩu khí có vẻ tùy tiện nói: "Ứng Nhan hát hay lắm đúng không, trước kia nó nằm trong hàng ngũ thập đại danh ca của trường anh đó."
Tôi liên tục gật đầu, nhiệt liệt ca ngợi: "Đúng thế, đúng thế, em cũng không ngờ luôn, oa, cái tên đó hát lên so với bình thường thiệt chẳng giống nhau chút nào nha. Hồi nãy nghe em mê say, xém chút không nghe thấy anh gọi điện đó."
Trình Gia Gia liền giả bộ ho khụ khụ mấy cái: "Chú ý chú ý, hiện giờ anh mới là bạn trai em, đừng có tùy tiện khen đàn ông khác trước mặt anh, làm anh thấy mất mặt lắm."
"Biết rồi biết rồi, sau này em ở trước mặt anh thì không khen ngoài mặt, khen trong lòng là được chứ gì?" Tôi cười hì hì. Này, có phải anh cố ý nói, là anh đang ghen không? Oa, ý nghĩ này làm lòng tôi lâng lâng vui sướng.
"Ơ, tiểu nha đầu này tiến bộ ghê nhỉ, đối đáp lanh lẹ dữ." Trình Gia Gia ngoài cười trong không cười, nói, rồi lập tức xoay như gió đổi chiều, chuyển sang giọng điệu uy hiếp: "Nha đầu em đừng có hòng đắc ý, xem đêm nay về anh xử em thế nào!"
"Aaa, em sợ quá đi à ~" Tôi giả bộ run run giọng. Nhất thời không để ý, tôi đã chấp nhận tối nay gặp anh mất rồi.
Quả nhiên Trình Gia Gia bắt đầu đắc ý, nhe răng cười: "Tốt, tối nay sẽ cho em thưởng thức sự lợi hại của anh."
Này này, lời này nghe sao mà ba chấm thế hử? Trên TV, mấy tên ác bá chẳng phải vẫn hay nói câu này khi cười dâm đãng tiến lại gần tiểu nương tử sao, còn nâng mặt tiểu nương tử lên, nói: "Được lắm, đêm nay sẽ cho nàng thưởng thức sự lợi hại của bổn đại gia."
"Bọn em chừng nào thì xong? Anh qua đón em." Lời tiếp theo của Trình Gia Gia cắt đứt suy nghĩ miên man của tôi.
A, anh đến thật á! Tuy rằng chúng tôi là nam nữ đương quen nhau, nhưng dẫn anh về nhà qua đêm có phải là tiến triển quá nhanh rồi không? Tôi còn là thiếu nữ trong sáng thuần khiết à nha.
"Cái này, bọn em phỏng chừng còn lâu lắm." Tôi bắt đầu lúng ta lúng túng.
"Khách hàng gì mà khó tính thế? Phải tiếp đãi lâu như vậy?" Trình Gia Gia khó hiểu.
Cái anh này có kinh nghiệm tiếp khách hàng, nên tôi không dám nói dối nhiều: "Hai nữ khách hàng, nhân viên nam trong phòng nội vụ đều đến đây, ca hát với hai vị mỹ nữ kia." Nhưng thật ra hai cô đó thích quấn lấy Ứng Nhan mà hát hơn.
Trình Gia Gia bỗng nhiên im bặt, thật lâu sau mới mở miệng: "Vậy chỉ có mình em là nữ?"
"Vâng, đúng là Ứng Nhan muốn o ép em đây mà, một khắc cũng không muốn cho người ta rỗi, mỗi người phải bề bộn nhiều việc hắn mới đắc ý." Tôi càng nghĩ càng tức, Ứng Nhan gọi tôi đến làm cái gì cơ chứ? Rõ ràng trước kia hễ tiếp khách hàng nữ thì rất hiếm khi gọi nữ nhân viên đi cùng, nếu cấp thiết lắm cũng chỉ đi có một hai người của phòng nội vụ mà thôi.
Nghe giọng nghiến răng nghiến lợi của tôi, Trình Gia Gia lại nở nụ cười: "Đừng nhíu mày thế, em cứ tiếp khách đi, trễ thế nào anh cũng rước em mà, có đại mỹ nam anh đây, tùy tiện gọi một tiếng là có mặt, em cũng nở mày nở mặt rồi."
"Hứ, chỗ em còn vài anh dễ nhìn đó nha, tặng gái đẹp là em về nhà, bọn họ mừng còn không hết nữa đó." Tôi quyết định đả kích Trình Gia Gia lần nữa, cái tên này, cứ hay "tự sướng" miết, xui cho anh là gặp phải tôi nha, tôi sẽ tự kỉ vượt mặt anh luôn, áp đảo khí thế của anh, đả kích mãnh liệt thế mạnh của anh!
Trong lúc tôi và Trình Gia Gia liếc mắt đưa tình loẹt xoẹt thì bên cạnh vang lên tiếng người: "Nha Nha, sao cô đã ra rồi?"
Lí Chính Nghĩa! Tôi oán hận mắng, xem mặt tôi đi, không thấy người ta đang xuân phong tình tứ với bạn trai sao, xem miệng tôi đi, không phải đang tâm tình nỉ non sao, phá đám người ta nói chuyện thế này, thật độc ác!
Tiểu Lí huynh tò mò, tay cầm gói thuốc của Ứng Nhan, thình thịch chạy tới: "Nha Nha, cô nói chuyện điện thoại với ai mà hăng say thế?"
Trong phòng mọi người đang ồn ào khen Ứng Nhan hát hay, máy lại chạy tới một bài nữa, khách hàng mỹ nữ kia mắt sáng lấp lánh, trực tiếp chạy tới, nũng nịu vây lấy Ứng Nhan đòi hát chung.
Lời tôi bị âm thanh ồn ào của đám đông át đi, không biết Ứng Nhan có nghe thấy không, chỉ thấy hắn buông tay tôi như không có việc gì, khách khí chu đáo đi theo cô gái kia cùng chọn bài, mấy bài tiếp theo toàn là bọn họ song ca. Cái này gọi là tinh anh tụ hội thì mạnh càng thêm mạnh. Giọng Ứng Nhan sang sảng mà trong trẻo, giống như đại bàng Nhất Phi Trùng Thiên dang cánh, mà giọng cô gái kia mượt mà uyển chuyển, cứ như bồ câu sóng cánh cùng đại bàng một đôi vậy. Hai người phối hợp nhịp nhàng, hát đến vô cùng tình cảm, còn nắm tay nhìn nhau, rất chi là cảm động. Tôi phỏng chừng hai người này song ca cũng chẳng thua kém gì ngôi sao ca nhạc.
Nhìn thấy Ứng Nhan với cô gái kia, lại nghe giọng hát thâm tình của hắn, tôi âm thầm thấy may mắn, may mà hồi nãy mọi người ùa tới đúng lúc, bằng không để hắn nghe thấy lời tôi nói thì gay to. Người ta chẳng qua chỉ là theo cảm xúc bài hát mà nắm tay, tôi lại cương quyết tự kỉ quy việc mình giật tay ra là độc ác.
Ứng Nhan không lại chỗ tôi ngồi nữa, hắn khách sáo ngồi tiếp chuyện với khách hàng, ngồi đó híp mắt lại trò chuyện với bọn họ thật thú vị, thỉnh thoảng còn hát song ca với họ mấy bài, cô gái trẻ kia xem ra cực kì vui vẻ, không ngờ cái tên đồ Kiết bủn xỉn ấy mà cũng có thê thốt ra lời hay ý đẹp như thế, Ứng Nhan đêm nay thật khiến người ta phải mở rộng tầm mắt à nha.
Lúc Trình Gia Gia gọi đến thì Ứng Nhan đang ca bài "Cầu Phật", đây là lần thứ hai Trình Gia Gia gọi điện cho tôi, lần đầu anh gọi đến là lúc tôi với Ứng Nhan song ca, không nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Lần này tôi cũng chẳng nghe thấy tiếng chuông, lúc ấy tôi còn đang nghe say sưa, cái bài "Cầu Phật" này là bài tôi ghét nhất, lúc trước có cái công ty nằm dưới lầu chúng tôi thường xuyên bật bài này, suốt ngày cứ ca ầm ầm không ngớt, đến nỗi tất cả người trong công ty tôi đều muốn điên, cuối cùng hội đồng lại phản đối thì cái bài này mới được tắt.
Tôi vừa nghe vừa nghĩ, phỏng chừng Ứng Nhan cũng quen cái bài này lắm. Lần này Ứng Nhan đơn ca, đưa lưng về phía mọi người, nhìn màn hình hát thật diễn cảm, ngay cả cái bài tôi vừa nghe đã muốn nôn mà cũng làm cho mọi người cảm động không thôi, bóng lưng hắn cầm micro khiến tôi có chút chua xót.
Bởi vì tôi nghe rất nhập tâm nên một lúc lâu sau mới nghe thấy điện thoại của Trình Gia Gia. Trong phòng ồn quá, tôi đành phải ngượng ngùng đi vòng qua Ứng Nhan đang hát mà ra ngoài cửa, lúc tôi đóng cửa thì Ứng Nhan đang hát "Chúng ta có thể không, có thể không gặp lại một lần nữa..." câu này, hắn hát một nửa lại ngừng giữa chừng, ha ha, xem ra hắn cũng giống tôi, ngắt câu hát sai, aii, Ứng Nhan dù sao cũng chỉ là dân nghiệp dư thôi.
Trình Gia Gia rất có kiên nhẫn gọi điện thoại, tiếng chuông reo lên không ngừng, nhưng khi tôi bắt máy, ngữ khí của anh chẳng hềỨng Nhang dung như thế, anh bất mãn lên tiếng: "Nha Nha, sao hồi nãy em không nghe điện thoại?"
Tôi gãi gãi đầu, cầm điện thoại vô thức đi lên phía trước: "A, lần đầu anh gọi em thì em đang hát với Ứng Nhan nên không nghe thấy tiếng chuông reo."
Đầu di động bên kia im lặng một chút, rồi Trình Gia Gia đổi sang loại khẩu khí có vẻ tùy tiện nói: "Ứng Nhan hát hay lắm đúng không, trước kia nó nằm trong hàng ngũ thập đại danh ca của trường anh đó."
Tôi liên tục gật đầu, nhiệt liệt ca ngợi: "Đúng thế, đúng thế, em cũng không ngờ luôn, oa, cái tên đó hát lên so với bình thường thiệt chẳng giống nhau chút nào nha. Hồi nãy nghe em mê say, xém chút không nghe thấy anh gọi điện đó."
Trình Gia Gia liền giả bộ ho khụ khụ mấy cái: "Chú ý chú ý, hiện giờ anh mới là bạn trai em, đừng có tùy tiện khen đàn ông khác trước mặt anh, làm anh thấy mất mặt lắm."
"Biết rồi biết rồi, sau này em ở trước mặt anh thì không khen ngoài mặt, khen trong lòng là được chứ gì?" Tôi cười hì hì. Này, có phải anh cố ý nói, là anh đang ghen không? Oa, ý nghĩ này làm lòng tôi lâng lâng vui sướng.
"Ơ, tiểu nha đầu này tiến bộ ghê nhỉ, đối đáp lanh lẹ dữ." Trình Gia Gia ngoài cười trong không cười, nói, rồi lập tức xoay như gió đổi chiều, chuyển sang giọng điệu uy hiếp: "Nha đầu em đừng có hòng đắc ý, xem đêm nay về anh xử em thế nào!"
"Aaa, em sợ quá đi à ~" Tôi giả bộ run run giọng. Nhất thời không để ý, tôi đã chấp nhận tối nay gặp anh mất rồi.
Quả nhiên Trình Gia Gia bắt đầu đắc ý, nhe răng cười: "Tốt, tối nay sẽ cho em thưởng thức sự lợi hại của anh."
Này này, lời này nghe sao mà ba chấm thế hử? Trên TV, mấy tên ác bá chẳng phải vẫn hay nói câu này khi cười dâm đãng tiến lại gần tiểu nương tử sao, còn nâng mặt tiểu nương tử lên, nói: "Được lắm, đêm nay sẽ cho nàng thưởng thức sự lợi hại của bổn đại gia."
"Bọn em chừng nào thì xong? Anh qua đón em." Lời tiếp theo của Trình Gia Gia cắt đứt suy nghĩ miên man của tôi.
A, anh đến thật á! Tuy rằng chúng tôi là nam nữ đương quen nhau, nhưng dẫn anh về nhà qua đêm có phải là tiến triển quá nhanh rồi không? Tôi còn là thiếu nữ trong sáng thuần khiết à nha.
"Cái này, bọn em phỏng chừng còn lâu lắm." Tôi bắt đầu lúng ta lúng túng.
"Khách hàng gì mà khó tính thế? Phải tiếp đãi lâu như vậy?" Trình Gia Gia khó hiểu.
Cái anh này có kinh nghiệm tiếp khách hàng, nên tôi không dám nói dối nhiều: "Hai nữ khách hàng, nhân viên nam trong phòng nội vụ đều đến đây, ca hát với hai vị mỹ nữ kia." Nhưng thật ra hai cô đó thích quấn lấy Ứng Nhan mà hát hơn.
Trình Gia Gia bỗng nhiên im bặt, thật lâu sau mới mở miệng: "Vậy chỉ có mình em là nữ?"
"Vâng, đúng là Ứng Nhan muốn o ép em đây mà, một khắc cũng không muốn cho người ta rỗi, mỗi người phải bề bộn nhiều việc hắn mới đắc ý." Tôi càng nghĩ càng tức, Ứng Nhan gọi tôi đến làm cái gì cơ chứ? Rõ ràng trước kia hễ tiếp khách hàng nữ thì rất hiếm khi gọi nữ nhân viên đi cùng, nếu cấp thiết lắm cũng chỉ đi có một hai người của phòng nội vụ mà thôi.
Nghe giọng nghiến răng nghiến lợi của tôi, Trình Gia Gia lại nở nụ cười: "Đừng nhíu mày thế, em cứ tiếp khách đi, trễ thế nào anh cũng rước em mà, có đại mỹ nam anh đây, tùy tiện gọi một tiếng là có mặt, em cũng nở mày nở mặt rồi."
"Hứ, chỗ em còn vài anh dễ nhìn đó nha, tặng gái đẹp là em về nhà, bọn họ mừng còn không hết nữa đó." Tôi quyết định đả kích Trình Gia Gia lần nữa, cái tên này, cứ hay "tự sướng" miết, xui cho anh là gặp phải tôi nha, tôi sẽ tự kỉ vượt mặt anh luôn, áp đảo khí thế của anh, đả kích mãnh liệt thế mạnh của anh!
Trong lúc tôi và Trình Gia Gia liếc mắt đưa tình loẹt xoẹt thì bên cạnh vang lên tiếng người: "Nha Nha, sao cô đã ra rồi?"
Lí Chính Nghĩa! Tôi oán hận mắng, xem mặt tôi đi, không thấy người ta đang xuân phong tình tứ với bạn trai sao, xem miệng tôi đi, không phải đang tâm tình nỉ non sao, phá đám người ta nói chuyện thế này, thật độc ác!
Tiểu Lí huynh tò mò, tay cầm gói thuốc của Ứng Nhan, thình thịch chạy tới: "Nha Nha, cô nói chuyện điện thoại với ai mà hăng say thế?"
/84
|