Ngoại truyện Mạnh Tân Duy
- Ái chà, lại có em gái đến hẹn máy đi ăn cơm.
Cậu bạn cùng phòng liếc nhìn Mạnh Tân Duy với một nụ cưới xấu xa, nhưng vừa thấy Mạnh Tân Duy vẫn đang đánh Boss, lập tức nhiệt huyết lại sôi trào, cậu ta quên ngay cái chuyện mờ ám mình vừa nhắc đến.
- Mày qua cửa này thế nào thế, lần nào tao đánh đến cửa này cũng bị chết.
- Tao không qua.
Mạnh Tân Duy thờ ơ mở miệng.
Cậu bạn cùng phòng có vẻ không tin:
- Đến mày mà cũng không qua á?
Mạnh Tân Duy không muốn nói thêm:
- Mày chơi đến 3 lần còn không qua, mày coi tao là thần tiên à?
Hơn thế đúng là tên này đang đóng kịch mà, đến cuối cùng Boss cũng lăn ra chết, mặc dù gần như đó là chuyện không tưởng.
Cậu bạn cùng phòng đành thở dài, sau đó lập tức hưng phấn:
- Tao thích nhất chiêu “Di hoa tiếp mộc” này, lại còn cái thế Kim Đê Độc Lập này nữa chứ.
Mạnh Tân Duy định không thèm để ý đến hắn, nhưng dường như nhớ ra việc gì không đúng:
- Mày vừa nói gì thế?
Cậu kia gãi đầu gãi tai:
- Có đàn em Tang Du hẹn mày đi ăn cơm, chắc là giờ này cô ấy đứng dưới gốc cây anh đào đợi mày rồi.
Mạnh Tân Duy gật đầu, ý nói đã biết, nên cậu bạn cùng phòng muốn tào lao thêm nhưng lại bị Mạnh Tân Duy sờ gáy, đành cụt hứng.
Trong mắt Mạnh Tân Duy, Giang Tang Du là một tiểu muội biết nghe lời. hiền lành, tốt bụng, tính cách dịu dàng. Hơn nữa, cô bé lại học cùng trường cao trung với anh, nên quan hệ của hai người cũng tự nhiên thân thiết hơn. Mạnh Tân Duy thường ít tiếp xúc với người lạ, nhưng Giang Tang Du là một ngoại lệ, lúc trước vì giúp Giang Tang Du chọn trường đại học, anh đã dùng đến mấy cái thẻ điện thoại. Thật ra từ kỳ nghỉ sau kỳ thi tốt nghiệp trung học, bắt đầu vào trường đại học, thật xấu hổ, là đàn anh nhưng anh luôn ngồi bàn cuối, đắc tội cả với giáo viên Anh ngữ, lúc nào như chỉ chực nợ môn, đến lúc đó không còn cách nào khác, anh đành thải hùa theo lũ bạn “ôm chân phật”.
Cho dù là như vậy, anh chưa bao giờ từ chối yêu cầu của Giang Tang Du.
Dù điểm Tiếng Anh của anh cũng chỉ vừa tròn 60 điểm.
Trong các trường đại học có một hiện tượng kỳ lạ, 61 điểm vẫn cao hơn 60 điểm, vẫn được coi là thi không tốt, trong khi đó được tròn 60 điểm thì lại được khen là nhân phẩm tốt.
Trong ấn tượng của anh, Giang Tang Du vô cùng dịu dàng, cô bé tham khảo ý kiến anh về những việc trong trường đại học, phương pháp học thế nào cho tốt, nên anh cũng không thể không biết xấu hổ mà vỗ ngực tự khoe bản thân suốt ngày chìm đắm trong game , coi game là cô người yêu xinh đẹp, là người vợ hiền không thể thiếu được của mình.
Ngày Giang Tang Du nhập học, Mạnh Tân Duy bừng bừng khí thế đi đến cổng trường đón cô, đưa cô đi thăm thú và giới thiệu về ngôi trường đại học.
Thật ra anh chỉ chạy theo phong trào, lũ bạn cùng phòng đều tụ tập thành một nhóm đi đón các em tân sinh viên, anh cũng không thể xa rời tập thể.
Có lẽ cũng không có ý gì, cũng có khi, chỉ xem như là bạn.
Lần đầu tiên đi ra ngoài ăn cơm cùng Giang Tang Du và rất nhiều bạn bè quen biết, vô số người dò hỏi về mối quan hệ mờ ám của hai người, anh lại chỉ nhíu mày, anh cũng không thấy quá chán ghét Giang Tang Du, nếu cứ như vậy, để cô gái này là bạn gái anh cũng không phải ý tồi.
Anh thật sự vốn không phải là một người đàn ông tốt, những thói xấu nho nhỏ của con trai, anh cũng có.
Anh cũng không ít lần đến các quán bar lớn, cũng không ít cô nàng nhảy vào lòng lôi kéo dụ dỗ anh.
Anh không ngờ sẽ có một chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Khi còn bé, ngược lại khi nói đến yêu một người, trong lòng anh lập tực nghĩ đến vô số mĩ nữ trên đời, sao phải để phục dưới váy chỉ một cô nàng nào đó chứ, làm đàn ông như thế thật quá mất mặt.
Cuộc sống so với trong tưởng tượng, chênh lệch không ít.
Rất nhiều người luôn tự cho rằng mình là người chung tình, kết quả nhận ra bản thân cũng không thủy chung đến thế.
Lại có nhiều người luôn cho rằng cả đời sẽ không bao giờ yêu một ai đến mức phải để bản thân rơi vào lưới tình, nhưng cuối cùng lại gặp được một người như thế.
Anh và Giang Tang Du cùng ra ngoài ăn cơm vài lần, anh chưa có bạn gái, cô cũng chưa có bạn trai, trên phương diện lý thuyết mà nói là rất mờ ám, tuy ban đầu anh không cho là như vậy, nhưng sau đó anh bắt đầu cân nhắc, anh nghĩ đây là một gái thích hợp để anh bảo vệ, nên anh có ý định vui đùa một chút với cô ấy, không cần phải chịu trách nhiệm, chia tay cũng sẽ chẳng đau khổ, nam nữ vui vẻ là chuyện rất bình thường.
Ngày hôm đó, anh có việc bận, nhưng không định cho cô leo cây.
Chuyện hôm đó cũng không có gì to tát, anh định cùng vài anh bạn thời cao trung tụ tập high một chút, đã lâu chưa được gặp lại nhau nên anh không muốn bỏ qua cơ hội này.
Nhưng để người khác chờ, cũng không phải là thói quen của anh.
Mặc dù trong lòng anh cũng chưa bao giờ đánh giá mình là một người tốt, nhưng có việc đột xuất phát sinh, anh cũng không đành để một cô bé phải chờ anh.
Anh thay quần áo, cầm theo cái di động của một người bạn cùng phòng, chuẩn bị thẳng tiến đến gốc cây anh đào, ít nhất anh phải đến báo cho Giang Tang Du một tiếng trước rồi đi.
Cơm thì không thể không ăn, hơn nữa Giang Tang Du không thích hợp để theo cùng anh trong những trường hợp như thế này, có những cô gái trời sinh đã chỉ để là hoa trồng trong nhà kính.
Nhưng khi anh đến dưới gốc cây anh đào, lại không nhìn thấy Giang Tang Du.
Anh chờ một lúc, vẫn chưa thấy ai đến.
Điện thoại di động đổ chuông, anh biết chắc chắn là đám hồ bằng cẩu hữu gọi đến để rục anh, hẳn bọn nó đã không thể đợi thêm:
- Họ Mạnh kia, khi nào thì mày định đến đấy hả, biết bao anh em đang chỉ đợi mỗi mày đây này.
- Tới ngay đây. Tao đang trên đường.
Dùng di động của người khác, anh cũng không quen dùng, định nhấn nút tắt, anh lại ấn nhầm thành nút chụp màn hình.
Trùng hợp, lại chụp đúng cảnh đối diện trước mắt anh, có lẽ camera của máy này có độ phân giải tương đối cao, nên quay rõ từng chi tiết của cô gái đứng sau lưng anh.
Đúng lúc, đường cong trên gương mặt cô dung hòa với tán cây anh đào đằng sau lưng cô, từ từ hiện lên vẻ quyễn rũ mỹ cảm, thấm vào lòng anh.
Anh vẫn cầm di động, chợt hoảng hốt.
Lòng anh bao năm nay đều bình thản như mặt nước hồ, lần đầu tiên xuất hiện rung động, khiến anh không kịp trở tay.
Một lúc lâu sau, anh xoay người, định nói, lại sợ giọng mình không được tự nhiên.
Cô gái ấy đứng dưới gốc cây anh đào, khóe miệng cô mỉm cười, người càng kiều diễm hơn hoa, nụ cười càng quyến rũ hơn hoa.
Y nhân y nhân, bỗng cười một tiếng.
Quân tử quân tử, thỉnh không đoạn trường.
Một người luôn không thích văn thơ như Mạnh Tân Duy , trong đầu bỗng hiện lên bốn câu thơ:
Dưới gốc cây anh đào
Tâm gặp ai chợt động
Chuông vang không nghe thấy
Tình bỗng chốc đong đầy.
Nhất kiến chung tình, nhưng người chung tình là anh, không phải cô.
- Xin chào, em là Bạch Nặc Ngôn, bạn cùng phòng với Giang Tang Du, cô ấy có việc đột xuất nên không đến được, nên nhờ em nhắn với anh một câu.
Anh vẫn đứng đó, chỉ nhíu mày, không trả lời.
Bạch Nặc Ngôn cảm thấy hình như có gì không đúng:
- Điện thoại di động của anh không gọi được, nên không thể gọi điện báo cho anh được.
Cô định giải thích lần nữa, nhưng lại âm thầm đánh giá anh, hóa ra đây chính là anh chàng đẹp trai nhất nhất vô cùng đẹp trai trong lòng Giang Tang Du nhé.
Khóe miệng của cô lại nhếch cao, một nụ cười chế giễu.
Anh gật đầu, nhìn xuống mũi chân mình:
- Đã biết.
Anh không muốn tỏ ra quá vồ vập.
- Vậy là tốt rồi.
Cô nghĩ cần tránh người này thì hơn.
Anh cười:
- Anh hơi đói, vì đứng đây đợi lâu quá, em không định cứ thế mà đi để anh ở đây chứ?
Bạch Nặc Ngôn nhìn anh, tỏ ra không tin tưởng:
- Chuyện đấy thì liên quan gì đến em?
- Đương nhiên, Tang Du hẹn anh đi ăn cơm, nên anh cũng đang muốn ăn gì đó, nếu cô ấy đã nhờ em đến thay, thì em phải đưa anh đi ăn, đạo lý này quá đơn giản còn gì?
Bạch Nặc Ngôn lại cười như nghe được tin vui:
- Được thôi.
Trong mắt cô ánh lên một chút gian xảo, đồng tử linh hoạt đảo một vòng, vô cùng tinh nghịch.
Mạnh Tân Duy nắm chặt di động trong tay, lần đầu tiên anh hiểu được thế nào là “trọng sắc khinh bạn”, chính anh đã gia nhập vào hàng ngũ này, hơn thế anh lại chẳng muốn tìm đường rút lui.
Bạch Nặc Ngôn gọi rất nhiều món, anh biết là cô cố ý.
Rõ ràng là lần đầu gặp nhau, nhưng anh liền cảm thấy rất quen thuộc với cô.
Anh biết rõ là cô cố tình, cũng biết chẳng qua anh tự cho mình là giỏi, cũng biết cô đang cố ý nặng lời.
Một người sao có thể vừa gặp đã quen thuộc với một người khác phái đến thế.
Một người sao có thể mang đến cho ta cảm xúc như được gặp điều tuyệt vời nhất trong đời đến thế.
Một người, cho đến khi cô ấy xuất hiện, mới nhận ra, dù trong rừng có muôn cây, nhưng đến khi gặp được cái cây mình muốn, thì những cây khác đã không còn là lựa chọn nữa.
Hóa ra, thật sự có một người như thế xuất hiện, dạy cho ta biết thế nào là trả giá, thế nào là cam tâm tình nguyện, thế nào là thấp hèn, thế nào là dẫu cầu xin cũng không bao giờ có được.
Anh mãi mãi khắc sâu hình ảnh một người con gái đứng dưới gốc cây anh đào, cô mặc một chiếc váy màu hồng phấn, như thấm đỏ cả linh hồn anh, gợi lên trong anh biết bao cảm xúc.
Chỉ một ánh nhìn, tự thủy lưu niên.
Dẫu biết cô vốn không phải một người con gái tốt đẹp như anh từng mơ tưởng, không phải là hình mẫu người vợ trong lòng anh định sẵn, thậm chí cô còn rất xấu tính, làm việc bất chấp hậu quả, cái gì thích là sẽ làm bằng được, nhưng rốt cuộc anh vẫn không thể buông tay.
Hóa ra, khuyết điểm của một người nào đó, lại có thể trở nên đáng yêu đến vậy trong mắt ta.
Mạnh Tân Duy biết rất rõ, anh sẽ không bao giờ có thể gặp một ai khác như vậy, dù cô gây ra những chuyện rối tinh rối mù, nhưng vẫn ngang nhiên nói với người khác cô thích làm vậy thì sao.
Anh chẳng phân biệt những chuyện thị phi của một ai đó, anh chỉ muốn được thấy cô khỏe mạnh.
Suốt đời này, sẽ không còn có ai như cô ấy.
Anh không phải là người chung tình, không phải là quân tử, càng không muốn làm thần tiên.
Chỉ cần trong mắt cô, anh là một người đàn ông tốt, một người chung thủy si tình không bao giờ đùa giỡn với tình cảm trai gái, không có mới nới cũ, nay Tần mai Sở…
Thế nên vô tình anh đã trở thành một người đàn ông tốt lúc nào không hay.
- Ái chà, lại có em gái đến hẹn máy đi ăn cơm.
Cậu bạn cùng phòng liếc nhìn Mạnh Tân Duy với một nụ cưới xấu xa, nhưng vừa thấy Mạnh Tân Duy vẫn đang đánh Boss, lập tức nhiệt huyết lại sôi trào, cậu ta quên ngay cái chuyện mờ ám mình vừa nhắc đến.
- Mày qua cửa này thế nào thế, lần nào tao đánh đến cửa này cũng bị chết.
- Tao không qua.
Mạnh Tân Duy thờ ơ mở miệng.
Cậu bạn cùng phòng có vẻ không tin:
- Đến mày mà cũng không qua á?
Mạnh Tân Duy không muốn nói thêm:
- Mày chơi đến 3 lần còn không qua, mày coi tao là thần tiên à?
Hơn thế đúng là tên này đang đóng kịch mà, đến cuối cùng Boss cũng lăn ra chết, mặc dù gần như đó là chuyện không tưởng.
Cậu bạn cùng phòng đành thở dài, sau đó lập tức hưng phấn:
- Tao thích nhất chiêu “Di hoa tiếp mộc” này, lại còn cái thế Kim Đê Độc Lập này nữa chứ.
Mạnh Tân Duy định không thèm để ý đến hắn, nhưng dường như nhớ ra việc gì không đúng:
- Mày vừa nói gì thế?
Cậu kia gãi đầu gãi tai:
- Có đàn em Tang Du hẹn mày đi ăn cơm, chắc là giờ này cô ấy đứng dưới gốc cây anh đào đợi mày rồi.
Mạnh Tân Duy gật đầu, ý nói đã biết, nên cậu bạn cùng phòng muốn tào lao thêm nhưng lại bị Mạnh Tân Duy sờ gáy, đành cụt hứng.
Trong mắt Mạnh Tân Duy, Giang Tang Du là một tiểu muội biết nghe lời. hiền lành, tốt bụng, tính cách dịu dàng. Hơn nữa, cô bé lại học cùng trường cao trung với anh, nên quan hệ của hai người cũng tự nhiên thân thiết hơn. Mạnh Tân Duy thường ít tiếp xúc với người lạ, nhưng Giang Tang Du là một ngoại lệ, lúc trước vì giúp Giang Tang Du chọn trường đại học, anh đã dùng đến mấy cái thẻ điện thoại. Thật ra từ kỳ nghỉ sau kỳ thi tốt nghiệp trung học, bắt đầu vào trường đại học, thật xấu hổ, là đàn anh nhưng anh luôn ngồi bàn cuối, đắc tội cả với giáo viên Anh ngữ, lúc nào như chỉ chực nợ môn, đến lúc đó không còn cách nào khác, anh đành thải hùa theo lũ bạn “ôm chân phật”.
Cho dù là như vậy, anh chưa bao giờ từ chối yêu cầu của Giang Tang Du.
Dù điểm Tiếng Anh của anh cũng chỉ vừa tròn 60 điểm.
Trong các trường đại học có một hiện tượng kỳ lạ, 61 điểm vẫn cao hơn 60 điểm, vẫn được coi là thi không tốt, trong khi đó được tròn 60 điểm thì lại được khen là nhân phẩm tốt.
Trong ấn tượng của anh, Giang Tang Du vô cùng dịu dàng, cô bé tham khảo ý kiến anh về những việc trong trường đại học, phương pháp học thế nào cho tốt, nên anh cũng không thể không biết xấu hổ mà vỗ ngực tự khoe bản thân suốt ngày chìm đắm trong game , coi game là cô người yêu xinh đẹp, là người vợ hiền không thể thiếu được của mình.
Ngày Giang Tang Du nhập học, Mạnh Tân Duy bừng bừng khí thế đi đến cổng trường đón cô, đưa cô đi thăm thú và giới thiệu về ngôi trường đại học.
Thật ra anh chỉ chạy theo phong trào, lũ bạn cùng phòng đều tụ tập thành một nhóm đi đón các em tân sinh viên, anh cũng không thể xa rời tập thể.
Có lẽ cũng không có ý gì, cũng có khi, chỉ xem như là bạn.
Lần đầu tiên đi ra ngoài ăn cơm cùng Giang Tang Du và rất nhiều bạn bè quen biết, vô số người dò hỏi về mối quan hệ mờ ám của hai người, anh lại chỉ nhíu mày, anh cũng không thấy quá chán ghét Giang Tang Du, nếu cứ như vậy, để cô gái này là bạn gái anh cũng không phải ý tồi.
Anh thật sự vốn không phải là một người đàn ông tốt, những thói xấu nho nhỏ của con trai, anh cũng có.
Anh cũng không ít lần đến các quán bar lớn, cũng không ít cô nàng nhảy vào lòng lôi kéo dụ dỗ anh.
Anh không ngờ sẽ có một chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Khi còn bé, ngược lại khi nói đến yêu một người, trong lòng anh lập tực nghĩ đến vô số mĩ nữ trên đời, sao phải để phục dưới váy chỉ một cô nàng nào đó chứ, làm đàn ông như thế thật quá mất mặt.
Cuộc sống so với trong tưởng tượng, chênh lệch không ít.
Rất nhiều người luôn tự cho rằng mình là người chung tình, kết quả nhận ra bản thân cũng không thủy chung đến thế.
Lại có nhiều người luôn cho rằng cả đời sẽ không bao giờ yêu một ai đến mức phải để bản thân rơi vào lưới tình, nhưng cuối cùng lại gặp được một người như thế.
Anh và Giang Tang Du cùng ra ngoài ăn cơm vài lần, anh chưa có bạn gái, cô cũng chưa có bạn trai, trên phương diện lý thuyết mà nói là rất mờ ám, tuy ban đầu anh không cho là như vậy, nhưng sau đó anh bắt đầu cân nhắc, anh nghĩ đây là một gái thích hợp để anh bảo vệ, nên anh có ý định vui đùa một chút với cô ấy, không cần phải chịu trách nhiệm, chia tay cũng sẽ chẳng đau khổ, nam nữ vui vẻ là chuyện rất bình thường.
Ngày hôm đó, anh có việc bận, nhưng không định cho cô leo cây.
Chuyện hôm đó cũng không có gì to tát, anh định cùng vài anh bạn thời cao trung tụ tập high một chút, đã lâu chưa được gặp lại nhau nên anh không muốn bỏ qua cơ hội này.
Nhưng để người khác chờ, cũng không phải là thói quen của anh.
Mặc dù trong lòng anh cũng chưa bao giờ đánh giá mình là một người tốt, nhưng có việc đột xuất phát sinh, anh cũng không đành để một cô bé phải chờ anh.
Anh thay quần áo, cầm theo cái di động của một người bạn cùng phòng, chuẩn bị thẳng tiến đến gốc cây anh đào, ít nhất anh phải đến báo cho Giang Tang Du một tiếng trước rồi đi.
Cơm thì không thể không ăn, hơn nữa Giang Tang Du không thích hợp để theo cùng anh trong những trường hợp như thế này, có những cô gái trời sinh đã chỉ để là hoa trồng trong nhà kính.
Nhưng khi anh đến dưới gốc cây anh đào, lại không nhìn thấy Giang Tang Du.
Anh chờ một lúc, vẫn chưa thấy ai đến.
Điện thoại di động đổ chuông, anh biết chắc chắn là đám hồ bằng cẩu hữu gọi đến để rục anh, hẳn bọn nó đã không thể đợi thêm:
- Họ Mạnh kia, khi nào thì mày định đến đấy hả, biết bao anh em đang chỉ đợi mỗi mày đây này.
- Tới ngay đây. Tao đang trên đường.
Dùng di động của người khác, anh cũng không quen dùng, định nhấn nút tắt, anh lại ấn nhầm thành nút chụp màn hình.
Trùng hợp, lại chụp đúng cảnh đối diện trước mắt anh, có lẽ camera của máy này có độ phân giải tương đối cao, nên quay rõ từng chi tiết của cô gái đứng sau lưng anh.
Đúng lúc, đường cong trên gương mặt cô dung hòa với tán cây anh đào đằng sau lưng cô, từ từ hiện lên vẻ quyễn rũ mỹ cảm, thấm vào lòng anh.
Anh vẫn cầm di động, chợt hoảng hốt.
Lòng anh bao năm nay đều bình thản như mặt nước hồ, lần đầu tiên xuất hiện rung động, khiến anh không kịp trở tay.
Một lúc lâu sau, anh xoay người, định nói, lại sợ giọng mình không được tự nhiên.
Cô gái ấy đứng dưới gốc cây anh đào, khóe miệng cô mỉm cười, người càng kiều diễm hơn hoa, nụ cười càng quyến rũ hơn hoa.
Y nhân y nhân, bỗng cười một tiếng.
Quân tử quân tử, thỉnh không đoạn trường.
Một người luôn không thích văn thơ như Mạnh Tân Duy , trong đầu bỗng hiện lên bốn câu thơ:
Dưới gốc cây anh đào
Tâm gặp ai chợt động
Chuông vang không nghe thấy
Tình bỗng chốc đong đầy.
Nhất kiến chung tình, nhưng người chung tình là anh, không phải cô.
- Xin chào, em là Bạch Nặc Ngôn, bạn cùng phòng với Giang Tang Du, cô ấy có việc đột xuất nên không đến được, nên nhờ em nhắn với anh một câu.
Anh vẫn đứng đó, chỉ nhíu mày, không trả lời.
Bạch Nặc Ngôn cảm thấy hình như có gì không đúng:
- Điện thoại di động của anh không gọi được, nên không thể gọi điện báo cho anh được.
Cô định giải thích lần nữa, nhưng lại âm thầm đánh giá anh, hóa ra đây chính là anh chàng đẹp trai nhất nhất vô cùng đẹp trai trong lòng Giang Tang Du nhé.
Khóe miệng của cô lại nhếch cao, một nụ cười chế giễu.
Anh gật đầu, nhìn xuống mũi chân mình:
- Đã biết.
Anh không muốn tỏ ra quá vồ vập.
- Vậy là tốt rồi.
Cô nghĩ cần tránh người này thì hơn.
Anh cười:
- Anh hơi đói, vì đứng đây đợi lâu quá, em không định cứ thế mà đi để anh ở đây chứ?
Bạch Nặc Ngôn nhìn anh, tỏ ra không tin tưởng:
- Chuyện đấy thì liên quan gì đến em?
- Đương nhiên, Tang Du hẹn anh đi ăn cơm, nên anh cũng đang muốn ăn gì đó, nếu cô ấy đã nhờ em đến thay, thì em phải đưa anh đi ăn, đạo lý này quá đơn giản còn gì?
Bạch Nặc Ngôn lại cười như nghe được tin vui:
- Được thôi.
Trong mắt cô ánh lên một chút gian xảo, đồng tử linh hoạt đảo một vòng, vô cùng tinh nghịch.
Mạnh Tân Duy nắm chặt di động trong tay, lần đầu tiên anh hiểu được thế nào là “trọng sắc khinh bạn”, chính anh đã gia nhập vào hàng ngũ này, hơn thế anh lại chẳng muốn tìm đường rút lui.
Bạch Nặc Ngôn gọi rất nhiều món, anh biết là cô cố ý.
Rõ ràng là lần đầu gặp nhau, nhưng anh liền cảm thấy rất quen thuộc với cô.
Anh biết rõ là cô cố tình, cũng biết chẳng qua anh tự cho mình là giỏi, cũng biết cô đang cố ý nặng lời.
Một người sao có thể vừa gặp đã quen thuộc với một người khác phái đến thế.
Một người sao có thể mang đến cho ta cảm xúc như được gặp điều tuyệt vời nhất trong đời đến thế.
Một người, cho đến khi cô ấy xuất hiện, mới nhận ra, dù trong rừng có muôn cây, nhưng đến khi gặp được cái cây mình muốn, thì những cây khác đã không còn là lựa chọn nữa.
Hóa ra, thật sự có một người như thế xuất hiện, dạy cho ta biết thế nào là trả giá, thế nào là cam tâm tình nguyện, thế nào là thấp hèn, thế nào là dẫu cầu xin cũng không bao giờ có được.
Anh mãi mãi khắc sâu hình ảnh một người con gái đứng dưới gốc cây anh đào, cô mặc một chiếc váy màu hồng phấn, như thấm đỏ cả linh hồn anh, gợi lên trong anh biết bao cảm xúc.
Chỉ một ánh nhìn, tự thủy lưu niên.
Dẫu biết cô vốn không phải một người con gái tốt đẹp như anh từng mơ tưởng, không phải là hình mẫu người vợ trong lòng anh định sẵn, thậm chí cô còn rất xấu tính, làm việc bất chấp hậu quả, cái gì thích là sẽ làm bằng được, nhưng rốt cuộc anh vẫn không thể buông tay.
Hóa ra, khuyết điểm của một người nào đó, lại có thể trở nên đáng yêu đến vậy trong mắt ta.
Mạnh Tân Duy biết rất rõ, anh sẽ không bao giờ có thể gặp một ai khác như vậy, dù cô gây ra những chuyện rối tinh rối mù, nhưng vẫn ngang nhiên nói với người khác cô thích làm vậy thì sao.
Anh chẳng phân biệt những chuyện thị phi của một ai đó, anh chỉ muốn được thấy cô khỏe mạnh.
Suốt đời này, sẽ không còn có ai như cô ấy.
Anh không phải là người chung tình, không phải là quân tử, càng không muốn làm thần tiên.
Chỉ cần trong mắt cô, anh là một người đàn ông tốt, một người chung thủy si tình không bao giờ đùa giỡn với tình cảm trai gái, không có mới nới cũ, nay Tần mai Sở…
Thế nên vô tình anh đã trở thành một người đàn ông tốt lúc nào không hay.
/92
|