Giang Tang Du vẫn duy trì trạng thái thất thần đứng trên sân như thế, trong khi vị trí Bạch Nặc Ngôn đứng đã trống trơn, cô khẽ hé mắt, nếu không lầm, hẳn cha cô đang tìm Bạch Nặc Ngôn tâm sự. Khoảng thời gian gần đây, ông Giang Bác Nghi không ngừng tìm cơ hội tiếp cận Bạch Nặc Ngôn, giải quyết các vấn đề khó khăn hiện nay trong công việc của Bạch Nặc Ngôn, tìm cách xâm nhập vào thế giới của Bạch Nặc Ngôn. Giang Bác Nghi quá mong mỏi có thể bù đắp cho những năm tháng thiếu tình thương của Bạch Nặc Ngôn, dù nhìn từ một phương diện khác, ông cũng không nợ nần gì Bạch Nặc Ngôn. Vì trước đây ông Giang Bác Nghi không hề biết đến sự tồn tại của Bạch Nặc Ngôn, đến lúc biết được, thì Bạch Nặc Ngôn đã qua cái tuổi cần cha mẹ chăm sóc, nên những thiếu xót này, luôn khiến ông Giang Bác Nghi cảm thấy áy náy không nguôi.
Giang Tang Du có thể lý giải được những suy nghĩ của ông Giang Bác Nghi, đồng thời cũng có thể hiểu được sự bất hòa trong ánh mắt của Bạch Nặc Ngôn.
Cô vẫn đứng đây, lúc này cô rất cần sự yên tĩnh.
Cô ngồi xuống gốc cây bồ đào, yên lặng lắng nghe tiếng côn trùng kêu râm ran từ trong bụi cỏ.
Ngày trước cô từng nghe những người già kể lại, rằng nếu ngồi dưới gốc cây bồ đào, có thể nghe thấy những lời thì thầm tâm sự của Ngưu Lang và Chức Nữ khi trời đất xe duyên cho họ gặp nhau mỗi năm một lần.
Nhưng chắc tâm trạng cô đang rất rối loạn, nên cô chẳng thể nghe thấy gì.
Cô ngây người trong chốc lát, nhớ lại những chuyện đã xảy ra từ rất lâu rồi. Cô đã rất thích Bạch Nặc Ngôn, thích cái thái độ tự do tự tại của cô ấy, cô ấy luôn làm những việc cô ấy thích mà không bao giờ thèm để ý đến cái nhìn của người khác. Đó là những việc mà không bao giờ cô có thể làm được, mỗi khi làm bất kỳ chuyện gì, cô đều e ngại sẽ tổn thương đến người này, hoặc ảnh hưởng đến người kia, thế nên chính cô cũng tự chán ghét bản thân mình.
Dù có thích đến đâu, cũng không có nghĩa là Giang Tang Du cô luôn phải chấp nhận thất bại thảm hại trước Bạch Nặc Ngôn.
Đã từng kinh nghiệm một lần, vậy là đủ, cô không muốn lặp lại lần thứ hai.
Cô đứng dậy, đi vào trong nhà.
Bà Lý Tình đang ngồi trên sofa trước đại sảnh, trông bà hơi mệt mỏi dựa vào thành ghế, một bàn thay bà đặt lên trán, ánh mắt bà mê mang với những ưu tư.
Giang Tang Du chậm rãi đi đến ngồi bên bà Lý Tình, đệm ghế sofa lún sâu bởi thêm một hơi thở.
Cô nắm lấy tay bà Lý Tình:
- Mẹ.
Giọng cô mang theo sự vui vẻ cùng trấn an. Cô biết, trên tầng hai, cha đang ở cùng Bạch Nặc Ngôn. Không phải bà Lý Tình quá mức để tâm đến sự tồn tại của Bạch Nặc Ngôn, mà do thân phận của Bạch Nặc Ngôn quá đặc thù, nên bà Lý Tình không thể phản đối hay có bất kỳ lời nói khó nghe nào đối với Bạch Nặc Ngôn, vì như vậy sẽ tạo nên những khúc mắc trong lòng ông Giang Bác Nghi, và từ đó ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng giữa họ, đó chính là điều bà Lý Tình luôn tránh. Là vợ chồng đã nhiều năm, chẳng lẽ bà Lý Tình không hiểu những dự định trong lòng chồng mình. Bà vốn không có ý kiến đối với Bạch Nặc Ngôn, nhưng mỗi lần bắt gặp ánh mắt xa cách cùng cái thái độ chẳng chút tình thân của Bạch Nặc Ngôn, bà luôn cho rằng tất cả những cố gắng của ông Giang Bác Nghi đều sẽ vô ích. Điều quan trọng nhất chính là, Bạch Nặc Ngôn luôn thích quan sát người khác, mỗi khi ánh mắt của cô lướt một vòng, dường như cô ấy có thể nhìn thấu suốt lòng dạ mỗi người, cùng với một chút tư thái trêu tức của một người ngoài cuộc đang đứng xem trò hay. Bạch Nặc Ngôn như vậy, sao có thể khiến bà Lý Tình có chút thiện cảm nào chứ.
Bà Lý Tình vỗ nhẹ vào cánh tay Giang Tang Du:
- Vừa tiễn Nghi Triết ra ngoài à?
Giang Tang Du gật đầu, tựa đầu vào vai bà Lý Tình, khiến cô cảm thấy rất ấm áp.
Ngược lại, bà Lý Tình lại rất hậm hực, nhẹ nhàng vừa cười vừa mắng yêu cô con gái:
- Nghi Triết cũng không còn ít tuổi nữa, chuyện của các con bao giờ mới quyết định đây?
Khóe miệng Giang Tang Du nhếch lên tạo thành một đường cong nho nhỏ:
- Bây giờ cũng rất tốt mà mẹ.
Bà Lý Tình lắc đầu:
- Con ấy, rốt cuộc là con định như thế nào?
Giang Tang Du bĩu môi, nũng nịu:
- Con thì có thể có ý định gì, cứ để vậy đi.
Bà Lý Tình cũng hiểu, hẳn là con gái bà còn đang ngượng ngùng, nên bà không khỏi buồn cười:
- Hai ông bà Trình bên kia rất quan tâm đến việc này, nhất định hỏi bao giờ con có thời gian, để hai người đích thân đến nhà hỏi thăm, con thử nói xem bao giờ con mới có thời gian đây?
Giang Tang Du cúi đầu:
- Mẹ, con không thèm để ý đến mẹ nữa đâu.
Nói xong, cô đứng dậy, đi lên tầng hai.
Bà Lý Tình nhìn theo bóng lưng của con gái, không nén được nụ cười hạnh phúc, vừa vặn ông Giang Bác Nghi từ tầng hai đi xuống.
Giang Tang Du ngọt ngào gọi một tiếng “Cha”, rồi lướt qua ông Giang Bác Nghi.
Bà Lý Tình nhìn chồng mình, một tiếng thở dài khẽ thoáng qua không chút dấu vết.
Giang Tang Du đi đến trước cửa phòng mình, cô dừng bước, cuối cùng lại chuyển hường, đi về hướng ngược lại.
Bạch Nặc Ngôn vẫn chưa ngủ, Giang Bác Nghi nói rất nhiều chuyện với cô, sao bây giờ con người ta cứ thích hoài niệm đến thế, cứ mãi hoài niệm về quá khứ đã qua, lại còn không ngại nhắc đi nhắc lại cho người khác biết. Ít nhất, con người Bạch Nặc Ngôn cô chẳng bao giờ có hứng thú với chuyện của người khác, nhất là những câu chuyện đó cho thấy mẹ cô đã ngốc nghếch đến thế nào. Nhưng cô không muốn thể hiện thái độ thiếu hứng thú của mình trước mặt người khác, nên cứ phải ngồi nghe Giang Bác Nghi hoài niệm.
Nhưng khi ông Giang Bác Nghi về, chính cô cũng không ngủ được, cô vớ đại một quyển tạp chí lật giở lọa xạ.
Giang Tang Du gõ cửa, mỗi nhịp đều rất trầm ổn, với một tầng suất cố định.
Bạch Nặc Ngôn luôn khóa cửa cẩn thận trước khi đi ngủ, đó là một thói quen thâm căn cố đế.
Cô âm thầm đếm, đến lần thứ 5, mới đứng dậy mở cửa.
Bạch Nặc Ngôn mở cửa, dựa vào thành cửa, cô nhìn đánh giá Giang Tang Du với một khuôn mặt không mang theo bất kỳ biểu cảm nào.
- Còn chưa ngủ sao?
Giang Tang Du gật đầu:
- Em muốn tâm sự với chị một chút.
Dường như Bạch Nặc Ngôn nghe được một câu chuyện rất buồn cười, khóe miệng khẽ cong vô cùng chế nhạo.
Giang Tang Du cực kỳ không thích cái thái độ này, nên di chuyển ánh mắt sang một vị trí khác.
- Lâu lắm chúng mình không nói chuyện với nhau rồi nhỉ.
Thì ra đối phương thật lòng muốn ôn lại chuyện xưa với mình, ánh mắt Bạch Nặc Nặc Ngôn tùy ý đảo vài vòng:
- Thật không?
Thế nhưng cô lại chẳng chút mong đợi với chuyện này.
Giang Tang Du đi vào giữa phòng:
- Đã quen với nơi này chưa? Có cần phải thay đổi gì không?
Bạch Nặc Ngôn xoay người nhìn cô:
- Cứ thế là được rồi, ở đâu tôi cũng đều thích nghi được hết.
Trong phòng không có ghế, nên Giang Tang Du ngồi thẳng xuống giường. Cô ngó qua quyển tạp chí Bạch Nặc Ngôn vừa xem, cầm lên lật vào trang, cuối cùng dừng mắt trên ảnh một chiếc bánh ngọt.
- Loại bánh ngọt làm từ bơ thực vật này chỉ có hại chứ không có lợi cho sức khỏe.
Bạch Nặc Ngôn nhăn mặt, trên thị trường có loại thức ăn nào có lợi cho sức khỏe chứ. Cách đây không lâu, lan tràn các thông tin sữa chua có vấn đề, xúc xích có vấn đề, nước ngọt có vấn đề, sữa bột có vấn đề, dầu ăn có vấn đề…, quá nhiều đồ có vấn đề còn chưa kể đến, nên hai từ “sức khỏe” này quá xa xỉ rồi. Nhưng cô cũng không thèm phản bác lời nói của Giang Tang Du, nói chung là bàn luận về vấn đề này với đối phương thì quá lãng phí thời gian.
Bạch Nặc Ngôn đi đến ngồi đối diện Giang Tang Du, dựa cả người vào tủ, không biết là đang nghĩ về điều gì. Cùng lúc đó, Giang Tang Du gập quyển tạp chí lại, xếp rất ngăn nắp vào ngăn tủ.
Đôi mắt Giang Tang Du hơi lóe sáng, đánh giá một lượt các vật dụng trong phòng, cuối cùng mới nói:
- Mấy hôm trước em gặp lại học trưởng Mạnh, điều này gợi em nhớ đến không ít chuyện cũ.
Hôm nay hình như là ngày để hoài niệm, sao ai cũng đến tìm cô để kể chuyện cũ thế nhỉ.
Khóe miệng Bạch Nặc Ngôn khẽ mỉm cười:
- Sống cùng một thành phố, gặp nhau là chuyện đương nhiên.
Giang Tang Du cũng chẳng nói sai:
- Bây giờ nhớ lại, đúng là em đã gặp Mạnh học trưởng được một thời gian quá lâu rồi. Ngay từ giây phút học đầu tiên đến trường cao trung em nhìn thấy anh ấy, em nhận thấy sự tồn tại của anh ấy, sau đó lại luôn nghe ngóng các thông tin có liên quan đến anh ấy, có lẽ cái tên đó đã ảnh hưởng quá mật thiết đến em trong 3 năm học cao trung. Nghĩ lại, thời gian thật tàn nhẫn, chớp mắt nhớ về ngày ấy, mới nhận ra mình đã từng ôm ấp một mối tình ngọt ngào.
- Con người luôn tiến về phía trước, không ai có thể luôn sống trong quá khứ.
Giang Tang Du cúi thấp đầu:
- Có lẽ lúc đó thật đẹp biết bao, tuy nó chỉ hạn hẹp trong suy nghĩ của một người, luôn mong đợi một cái nhăn mặt nhíu mày, một nụ cười của người ấy.
Ánh mắt cô giương lên, dừng lại trên khuôn mặt Bạch Nặc Ngôn:
- Chị đã từng như vậy chưa, ánh mắt luôn chỉ dừng lại trên bóng dáng một người, mỗi lần thấy người ấy là trái tim đập rộn rã, nếu không được gặp lại thấy trống vắng vô cùng?
Bạch Nặc Ngôn vẫn không nói gì.
- Em đã từng cảm thấy như vậy, thật lòng quan tâm đến một người, muốn vì một người mà dè dặt lưu tất cả dũng khí.
Sắc mặt Giang Tang Du trở nên trầm tĩnh.
- Chị cũng biết, người ấy chính là Mạnh Tân Duy, chính là Mạnh học trưởng. Anh ấy chính là tất cả tuổi thanh xuân của em, đó là mối tình thời thiếu nữ em luôn ấp ủ. Chị không thể biết được cảm giác trái tim em đã từng đập rộn ràng mỗi khi em nhìn thấy anh ấy như thế nào đâu, chị không thể biết sự lóng ngóng, cuống quýt của em mỗi khi em nhìn thấy anh ấy đâu, chị không bao giờ để tâm đến bất cứ điều gì, có lẽ vì chị đã quen được người ta theo đuổi, nên chị không biết yêu một người là chuyện khó khăn đau khổ đến mức nào đâu.
Bạch Nặc Ngôn vẫn chưa muốn nói chuyện, đúng vậy, cô chẳng biết bất cứ điều gì, chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì, chưa từng yêu thích một ai, cũng chưa từng thổ lộ với bất kỳ ai, chưa từng bị bất kỳ ai từ chối, chưa từng vì nhìn thấy ai đó mà tim đập rộn ràng, đúng vậy, cô nở nụ cười, mang theo sự châm chọc.
Giang Tang Du nhìn Bạch Nặc Ngôn, không quan tâm vì sao cô vẫn chưa nói, vẫn tiếp tục men theo những suy nghĩ của mình:
- Chị biết em quan tâm đến Mạnh học trưởng đến mức nào, có thể anh ấy không thích em, nên kết quả của em chỉ có thể như vậy. Dù trong lòng em không hề dễ chịu, nhưng em vẫn phải chấp nhận chuyện đó, làm gì có chuyện lúc nào cũng thuận theo suy nghĩ của một người.
Lần này Bạch Nặc Ngôn không thể tiếp tục im lặng:
- Kể cả cô có oán hận hay không cam tâm, dù nhìn cô như vậy tôi rất thỏa mãn đấy, có lẽ trong lòng cô, cô vẫn cảm thấy bất công, cô vẫn oán giận tôi, dù bên ngoài cô vẫn luôn đối xử với tôi rất hòa nhã thân thiện, nhưng sâu trong lòng cô vẫn luôn trách tôi.
- Không có.
Ngay cả khi kích động, Giang Tang Du vẫn rất nhỏ nhẹ.
– Mạnh học trưởng không thích em, đây chính là nguyên nhân em bị từ chối, kể cả chưa nói đến chuyện từ chối, thì không thích vẫn là không thích. Em phải chấp nhận một kết quả như vậy, em không hề oán giận chút nào.
Bạch Nặc Ngôn nở nụ cười, không biết cô cảm thấy Giang Tang Du dối trá ở đâu, nhưng tóm lại cô vẫn giữ nguyên vẻ mặt trêu tức.
- Em chỉ muốn nói với chị, về mặt tình cảm, từ trước đến nay em vẫn luôn vô cùng trân trọng. Cho nên, xin chị hãy quý trọng tình cảm của người khác.
Bạch Nặc Ngôn trừng mắt:
- Có ý gì? Tôi không hiểu.
- Em vẫn quý trọng tình cảm của em hồi đó, dù em không thể có được anh ấy, em không thể có được một kết thúc viên mãn. Em cũng trân trọng tình cảm của em của hiện tại như vậy, em sẽ không tha thứ cho bất kỳ ai phá hoại nó.
Ánh mắt Bạch Nặc Ngôn như xuyên thấu:
- Chỉ có người không có cảm giác an toàn mới phải lo tình cảm của mình bị người thứ ba phá hoại.
Giọng Giang Tang Du vẫn nhỏ nhẹ:
- Đối với tình cảm của mình, em rất có cảm giác an toàn, em cũng tin vào người mình đã lựa chọn, đồng thời em tin rằng, lần này em sẽ có một kết quả tốt đẹp. Nhưng nếu có ai đó nhúng tay vào sẽ khiến cho tất cả trở nên lúng túng, sẽ khiến cha mẹ khó xử, cũng sẽ làm cho gia đình này trở nên không còn hòa thuận. Em chỉ không hi vọng chuyện đó sẽ xảy ra. – Cô lại nhìn Bạch Nặc Ngôn. – Chuyên tình cảm, không phải vì sợ người thứ ba xem vào, quan trọng là dựa vào thái độ của chính mình, em tin tưởng Trình Nghi Triết.
Sắc mặt Bạch Nặc Ngôn trắng nhợt:
- Nói đến chuyện ngấm ngầm phá hoại, tôi nghe mà không hiểu nổi.
Ánh mắt Giang Tang Du hơi lạnh giá:
- Em chỉ hi vọng có thể bảo vệ tình cảm của mình, em chỉ có ý như vậy.
- Vậy cô không cần phải nói với tôi những chuyện này.
Rốt cục Giang Tang Du cũng không thể ngồi yên:
- Trong căn hộ của Trình Nghi Triết có một cuốn sách, trên sách có bút tích của chị.
Thật ra, đó là cuốn sách Bạch Nặc Ngôn yêu thích nhất, nên cô viết lên đó những suy nghĩ mà mình tâm đắc nhất, những chi tiết cô cảm thấy thú vị nhất.
- Cô có thể nghĩ rằng tôi đã tặng Trình Nghi Triết cuốn sách đó, để đút lót anh ta, để trở thành phát ngôn viên cho nhãn hiệu của anh ta, cũng có thể vì Trình Nghi Triết cầm nhầm cuốn sách nào đó, có thể cho rằng chính là tôi đã cố tình để quên trong túi sách của Trình Nghi Triết, để anh ấy biết đến sự tồn tại của một nhân vật nhỏ bé như tôi…
- Chị biết rõ em đang nói đến cái gì, không cần đẩy câu chuyện xoay quanh anh ấy.
Giọng Giang Tang Du trở nên lạnh nhạt.
Rốt cục bạch Nặc Ngôn không thể nhịn được nữa:
- Vậy thì sao? Nếu thật sự Trình Nghi Triết đã ngủ với tôi, thì cô sẽ có thể bỏ anh ta sao?
Thời khắc này, không khí cuối cùng đã lạnh xuống mức 0 độ.
Hơi thở trầm mặc sôi trào trong không khí, Giang Tang Du ngẩng mặt lên:
- Chuyện quá khứ, em không quan tâm, em chỉ để ý đến tương lai.
Bạch Nặc Ngôn cười cười:
- Vậy cô cứ cô gắng bảo vệ thật chặt cái tương lai của cô đi.
Giang Tang Du đứng thẳng dậy:
- Có thể em vẫn hi vọng như cũ, bất kể mối quan hệ của chị và anh ấy trong quá khứ có là gì, đến được thì đi được, không cần phải có bất kỳ sự dây dưa nào thêm nữa. Anh ấy là vị hôn phu của em, không ai có thể thay đổi được điều này, nên em không hi vọng sau này mọi người gặp nhau sẽ phải lung tung.
Bạch Nặc Ngôn cũng chẳng nói đúng sai, Giang Tang Du tự đi ra ngoài.
Sau khi nghe thấy tiếng bước chân đã xa dần, Bạch Nặc Ngôn mới ném quyển tạp chí mà Giang Tang Du đã cất cẩn thận xuống đất.
Sau này sẽ lung tung, nếu Giang Tang Du đã tin tưởng Trình Nghi Triết, thì đó chính là nhất định cho rằng Bạch Nặc Ngôn cô đã quyến rũ Trình Nghi Triết.
Trong mắt người khác, Bạch Nặc Ngôn cô chính là loại người hạ tiện như vậy đấy, chính là loại người thấp hèn như vậy đấy, chính là loại người khiến người ta buồn nôn như vậy đấy.
Đây chính là vị trí thật sự của cô trong lòng người khác.
Cô ngã xuống giường, có lẽ ngay từ khi sinh ra, cô không nên có những mơ tưởng xa vời đến những thứ thuộc về người khác như vậy ?
Tay cô nắm chặt một góc chăn, rất lâu sau cô vo tròn nó lại thành một đống, khiến nó trở nên nhăn nhúm.
Giai đoạn gần đây tâm trạng của Bạch Nặc Ngôn không sao có thể tốt hơn được, chỉ có thể trốn trong phòng viết lời bài hát, nhưng không sao có thể ghép nhạc vào. Sau mấy ngày chuyển đến đây, tận mắt chứng kiến Trình Nghi Triết luôn xuất hiện bên cạnh Giang Tang Du, Giang Tang Du như chú chim nhỏ nép vào vòng tay Trình Nghi Triết, tạo nên một tình yêu thắm thiết mà không ai có thể nghi ngờ.
Tâm trạng Bạch Nặc Ngôn rất phức tạp, những mâu thuẫn cứ chồng chất một chỗ, khiến cô rất khó chịu. Thế nhưng cô không hề trốn tránh, cố gắng thản nhiên nhìn về phía Trình Nghi Triết và Giang Tang Du.
Đôi tình nhân ấy quá quen thuộc, cứ hết lần này đến lần khác rơi vào tầm mắt cô.
Rất lâu sau, Bạch Nặc Ngôn còn nghĩ, phải chăng cô có tiềm chất tự ngược, nếu không tại sao hết lần này đến lần khác cô lại có thể đứng nhìn hai người đó thân mật như vậy chứ.
Bạch Nặc Ngôn như vậy, rất cần phát tiết.
Rất ít khi cô một mình đến quán bar, trong đầu cô vẫn nhớ rõ, cô đã hứa với người nào đó rằng, cô sẽ không tự đến những chỗ như thế một mình. Nhưng cô không thể giữ lời hứa này, dù đó là một trong những ưu điểm của cô, ít nhất cô luôn tin tưởng vào cảm xúc của bản thân hơn những suy nghĩ của người ngoài, thế nên cô lại thấy bản thân kém cỏi hơn không ít.
Không khí xa hoa trụy lạc, nhộn nhạo với không ít giọng nói, hoàn toàn khuấy đảo những suy nghĩ của cô.
Cô rất muốn khóc, rất rất muốn.
Cô là loại người tâm địa xấu xa, nhưng lại không biết phải làm việc xấu như thế nào, vì cô quá nhát gan, ngay cả muốn tổn thương một ai đó cô cũng không biết phải làm sao.
Có lẽ cô sợ rằng chính trái tim thủy tinh mỏng manh của cô không thể chịu được hậu quả đó.
Giang Tang Du có thể lý giải được những suy nghĩ của ông Giang Bác Nghi, đồng thời cũng có thể hiểu được sự bất hòa trong ánh mắt của Bạch Nặc Ngôn.
Cô vẫn đứng đây, lúc này cô rất cần sự yên tĩnh.
Cô ngồi xuống gốc cây bồ đào, yên lặng lắng nghe tiếng côn trùng kêu râm ran từ trong bụi cỏ.
Ngày trước cô từng nghe những người già kể lại, rằng nếu ngồi dưới gốc cây bồ đào, có thể nghe thấy những lời thì thầm tâm sự của Ngưu Lang và Chức Nữ khi trời đất xe duyên cho họ gặp nhau mỗi năm một lần.
Nhưng chắc tâm trạng cô đang rất rối loạn, nên cô chẳng thể nghe thấy gì.
Cô ngây người trong chốc lát, nhớ lại những chuyện đã xảy ra từ rất lâu rồi. Cô đã rất thích Bạch Nặc Ngôn, thích cái thái độ tự do tự tại của cô ấy, cô ấy luôn làm những việc cô ấy thích mà không bao giờ thèm để ý đến cái nhìn của người khác. Đó là những việc mà không bao giờ cô có thể làm được, mỗi khi làm bất kỳ chuyện gì, cô đều e ngại sẽ tổn thương đến người này, hoặc ảnh hưởng đến người kia, thế nên chính cô cũng tự chán ghét bản thân mình.
Dù có thích đến đâu, cũng không có nghĩa là Giang Tang Du cô luôn phải chấp nhận thất bại thảm hại trước Bạch Nặc Ngôn.
Đã từng kinh nghiệm một lần, vậy là đủ, cô không muốn lặp lại lần thứ hai.
Cô đứng dậy, đi vào trong nhà.
Bà Lý Tình đang ngồi trên sofa trước đại sảnh, trông bà hơi mệt mỏi dựa vào thành ghế, một bàn thay bà đặt lên trán, ánh mắt bà mê mang với những ưu tư.
Giang Tang Du chậm rãi đi đến ngồi bên bà Lý Tình, đệm ghế sofa lún sâu bởi thêm một hơi thở.
Cô nắm lấy tay bà Lý Tình:
- Mẹ.
Giọng cô mang theo sự vui vẻ cùng trấn an. Cô biết, trên tầng hai, cha đang ở cùng Bạch Nặc Ngôn. Không phải bà Lý Tình quá mức để tâm đến sự tồn tại của Bạch Nặc Ngôn, mà do thân phận của Bạch Nặc Ngôn quá đặc thù, nên bà Lý Tình không thể phản đối hay có bất kỳ lời nói khó nghe nào đối với Bạch Nặc Ngôn, vì như vậy sẽ tạo nên những khúc mắc trong lòng ông Giang Bác Nghi, và từ đó ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng giữa họ, đó chính là điều bà Lý Tình luôn tránh. Là vợ chồng đã nhiều năm, chẳng lẽ bà Lý Tình không hiểu những dự định trong lòng chồng mình. Bà vốn không có ý kiến đối với Bạch Nặc Ngôn, nhưng mỗi lần bắt gặp ánh mắt xa cách cùng cái thái độ chẳng chút tình thân của Bạch Nặc Ngôn, bà luôn cho rằng tất cả những cố gắng của ông Giang Bác Nghi đều sẽ vô ích. Điều quan trọng nhất chính là, Bạch Nặc Ngôn luôn thích quan sát người khác, mỗi khi ánh mắt của cô lướt một vòng, dường như cô ấy có thể nhìn thấu suốt lòng dạ mỗi người, cùng với một chút tư thái trêu tức của một người ngoài cuộc đang đứng xem trò hay. Bạch Nặc Ngôn như vậy, sao có thể khiến bà Lý Tình có chút thiện cảm nào chứ.
Bà Lý Tình vỗ nhẹ vào cánh tay Giang Tang Du:
- Vừa tiễn Nghi Triết ra ngoài à?
Giang Tang Du gật đầu, tựa đầu vào vai bà Lý Tình, khiến cô cảm thấy rất ấm áp.
Ngược lại, bà Lý Tình lại rất hậm hực, nhẹ nhàng vừa cười vừa mắng yêu cô con gái:
- Nghi Triết cũng không còn ít tuổi nữa, chuyện của các con bao giờ mới quyết định đây?
Khóe miệng Giang Tang Du nhếch lên tạo thành một đường cong nho nhỏ:
- Bây giờ cũng rất tốt mà mẹ.
Bà Lý Tình lắc đầu:
- Con ấy, rốt cuộc là con định như thế nào?
Giang Tang Du bĩu môi, nũng nịu:
- Con thì có thể có ý định gì, cứ để vậy đi.
Bà Lý Tình cũng hiểu, hẳn là con gái bà còn đang ngượng ngùng, nên bà không khỏi buồn cười:
- Hai ông bà Trình bên kia rất quan tâm đến việc này, nhất định hỏi bao giờ con có thời gian, để hai người đích thân đến nhà hỏi thăm, con thử nói xem bao giờ con mới có thời gian đây?
Giang Tang Du cúi đầu:
- Mẹ, con không thèm để ý đến mẹ nữa đâu.
Nói xong, cô đứng dậy, đi lên tầng hai.
Bà Lý Tình nhìn theo bóng lưng của con gái, không nén được nụ cười hạnh phúc, vừa vặn ông Giang Bác Nghi từ tầng hai đi xuống.
Giang Tang Du ngọt ngào gọi một tiếng “Cha”, rồi lướt qua ông Giang Bác Nghi.
Bà Lý Tình nhìn chồng mình, một tiếng thở dài khẽ thoáng qua không chút dấu vết.
Giang Tang Du đi đến trước cửa phòng mình, cô dừng bước, cuối cùng lại chuyển hường, đi về hướng ngược lại.
Bạch Nặc Ngôn vẫn chưa ngủ, Giang Bác Nghi nói rất nhiều chuyện với cô, sao bây giờ con người ta cứ thích hoài niệm đến thế, cứ mãi hoài niệm về quá khứ đã qua, lại còn không ngại nhắc đi nhắc lại cho người khác biết. Ít nhất, con người Bạch Nặc Ngôn cô chẳng bao giờ có hứng thú với chuyện của người khác, nhất là những câu chuyện đó cho thấy mẹ cô đã ngốc nghếch đến thế nào. Nhưng cô không muốn thể hiện thái độ thiếu hứng thú của mình trước mặt người khác, nên cứ phải ngồi nghe Giang Bác Nghi hoài niệm.
Nhưng khi ông Giang Bác Nghi về, chính cô cũng không ngủ được, cô vớ đại một quyển tạp chí lật giở lọa xạ.
Giang Tang Du gõ cửa, mỗi nhịp đều rất trầm ổn, với một tầng suất cố định.
Bạch Nặc Ngôn luôn khóa cửa cẩn thận trước khi đi ngủ, đó là một thói quen thâm căn cố đế.
Cô âm thầm đếm, đến lần thứ 5, mới đứng dậy mở cửa.
Bạch Nặc Ngôn mở cửa, dựa vào thành cửa, cô nhìn đánh giá Giang Tang Du với một khuôn mặt không mang theo bất kỳ biểu cảm nào.
- Còn chưa ngủ sao?
Giang Tang Du gật đầu:
- Em muốn tâm sự với chị một chút.
Dường như Bạch Nặc Ngôn nghe được một câu chuyện rất buồn cười, khóe miệng khẽ cong vô cùng chế nhạo.
Giang Tang Du cực kỳ không thích cái thái độ này, nên di chuyển ánh mắt sang một vị trí khác.
- Lâu lắm chúng mình không nói chuyện với nhau rồi nhỉ.
Thì ra đối phương thật lòng muốn ôn lại chuyện xưa với mình, ánh mắt Bạch Nặc Nặc Ngôn tùy ý đảo vài vòng:
- Thật không?
Thế nhưng cô lại chẳng chút mong đợi với chuyện này.
Giang Tang Du đi vào giữa phòng:
- Đã quen với nơi này chưa? Có cần phải thay đổi gì không?
Bạch Nặc Ngôn xoay người nhìn cô:
- Cứ thế là được rồi, ở đâu tôi cũng đều thích nghi được hết.
Trong phòng không có ghế, nên Giang Tang Du ngồi thẳng xuống giường. Cô ngó qua quyển tạp chí Bạch Nặc Ngôn vừa xem, cầm lên lật vào trang, cuối cùng dừng mắt trên ảnh một chiếc bánh ngọt.
- Loại bánh ngọt làm từ bơ thực vật này chỉ có hại chứ không có lợi cho sức khỏe.
Bạch Nặc Ngôn nhăn mặt, trên thị trường có loại thức ăn nào có lợi cho sức khỏe chứ. Cách đây không lâu, lan tràn các thông tin sữa chua có vấn đề, xúc xích có vấn đề, nước ngọt có vấn đề, sữa bột có vấn đề, dầu ăn có vấn đề…, quá nhiều đồ có vấn đề còn chưa kể đến, nên hai từ “sức khỏe” này quá xa xỉ rồi. Nhưng cô cũng không thèm phản bác lời nói của Giang Tang Du, nói chung là bàn luận về vấn đề này với đối phương thì quá lãng phí thời gian.
Bạch Nặc Ngôn đi đến ngồi đối diện Giang Tang Du, dựa cả người vào tủ, không biết là đang nghĩ về điều gì. Cùng lúc đó, Giang Tang Du gập quyển tạp chí lại, xếp rất ngăn nắp vào ngăn tủ.
Đôi mắt Giang Tang Du hơi lóe sáng, đánh giá một lượt các vật dụng trong phòng, cuối cùng mới nói:
- Mấy hôm trước em gặp lại học trưởng Mạnh, điều này gợi em nhớ đến không ít chuyện cũ.
Hôm nay hình như là ngày để hoài niệm, sao ai cũng đến tìm cô để kể chuyện cũ thế nhỉ.
Khóe miệng Bạch Nặc Ngôn khẽ mỉm cười:
- Sống cùng một thành phố, gặp nhau là chuyện đương nhiên.
Giang Tang Du cũng chẳng nói sai:
- Bây giờ nhớ lại, đúng là em đã gặp Mạnh học trưởng được một thời gian quá lâu rồi. Ngay từ giây phút học đầu tiên đến trường cao trung em nhìn thấy anh ấy, em nhận thấy sự tồn tại của anh ấy, sau đó lại luôn nghe ngóng các thông tin có liên quan đến anh ấy, có lẽ cái tên đó đã ảnh hưởng quá mật thiết đến em trong 3 năm học cao trung. Nghĩ lại, thời gian thật tàn nhẫn, chớp mắt nhớ về ngày ấy, mới nhận ra mình đã từng ôm ấp một mối tình ngọt ngào.
- Con người luôn tiến về phía trước, không ai có thể luôn sống trong quá khứ.
Giang Tang Du cúi thấp đầu:
- Có lẽ lúc đó thật đẹp biết bao, tuy nó chỉ hạn hẹp trong suy nghĩ của một người, luôn mong đợi một cái nhăn mặt nhíu mày, một nụ cười của người ấy.
Ánh mắt cô giương lên, dừng lại trên khuôn mặt Bạch Nặc Ngôn:
- Chị đã từng như vậy chưa, ánh mắt luôn chỉ dừng lại trên bóng dáng một người, mỗi lần thấy người ấy là trái tim đập rộn rã, nếu không được gặp lại thấy trống vắng vô cùng?
Bạch Nặc Ngôn vẫn không nói gì.
- Em đã từng cảm thấy như vậy, thật lòng quan tâm đến một người, muốn vì một người mà dè dặt lưu tất cả dũng khí.
Sắc mặt Giang Tang Du trở nên trầm tĩnh.
- Chị cũng biết, người ấy chính là Mạnh Tân Duy, chính là Mạnh học trưởng. Anh ấy chính là tất cả tuổi thanh xuân của em, đó là mối tình thời thiếu nữ em luôn ấp ủ. Chị không thể biết được cảm giác trái tim em đã từng đập rộn ràng mỗi khi em nhìn thấy anh ấy như thế nào đâu, chị không thể biết sự lóng ngóng, cuống quýt của em mỗi khi em nhìn thấy anh ấy đâu, chị không bao giờ để tâm đến bất cứ điều gì, có lẽ vì chị đã quen được người ta theo đuổi, nên chị không biết yêu một người là chuyện khó khăn đau khổ đến mức nào đâu.
Bạch Nặc Ngôn vẫn chưa muốn nói chuyện, đúng vậy, cô chẳng biết bất cứ điều gì, chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì, chưa từng yêu thích một ai, cũng chưa từng thổ lộ với bất kỳ ai, chưa từng bị bất kỳ ai từ chối, chưa từng vì nhìn thấy ai đó mà tim đập rộn ràng, đúng vậy, cô nở nụ cười, mang theo sự châm chọc.
Giang Tang Du nhìn Bạch Nặc Ngôn, không quan tâm vì sao cô vẫn chưa nói, vẫn tiếp tục men theo những suy nghĩ của mình:
- Chị biết em quan tâm đến Mạnh học trưởng đến mức nào, có thể anh ấy không thích em, nên kết quả của em chỉ có thể như vậy. Dù trong lòng em không hề dễ chịu, nhưng em vẫn phải chấp nhận chuyện đó, làm gì có chuyện lúc nào cũng thuận theo suy nghĩ của một người.
Lần này Bạch Nặc Ngôn không thể tiếp tục im lặng:
- Kể cả cô có oán hận hay không cam tâm, dù nhìn cô như vậy tôi rất thỏa mãn đấy, có lẽ trong lòng cô, cô vẫn cảm thấy bất công, cô vẫn oán giận tôi, dù bên ngoài cô vẫn luôn đối xử với tôi rất hòa nhã thân thiện, nhưng sâu trong lòng cô vẫn luôn trách tôi.
- Không có.
Ngay cả khi kích động, Giang Tang Du vẫn rất nhỏ nhẹ.
– Mạnh học trưởng không thích em, đây chính là nguyên nhân em bị từ chối, kể cả chưa nói đến chuyện từ chối, thì không thích vẫn là không thích. Em phải chấp nhận một kết quả như vậy, em không hề oán giận chút nào.
Bạch Nặc Ngôn nở nụ cười, không biết cô cảm thấy Giang Tang Du dối trá ở đâu, nhưng tóm lại cô vẫn giữ nguyên vẻ mặt trêu tức.
- Em chỉ muốn nói với chị, về mặt tình cảm, từ trước đến nay em vẫn luôn vô cùng trân trọng. Cho nên, xin chị hãy quý trọng tình cảm của người khác.
Bạch Nặc Ngôn trừng mắt:
- Có ý gì? Tôi không hiểu.
- Em vẫn quý trọng tình cảm của em hồi đó, dù em không thể có được anh ấy, em không thể có được một kết thúc viên mãn. Em cũng trân trọng tình cảm của em của hiện tại như vậy, em sẽ không tha thứ cho bất kỳ ai phá hoại nó.
Ánh mắt Bạch Nặc Ngôn như xuyên thấu:
- Chỉ có người không có cảm giác an toàn mới phải lo tình cảm của mình bị người thứ ba phá hoại.
Giọng Giang Tang Du vẫn nhỏ nhẹ:
- Đối với tình cảm của mình, em rất có cảm giác an toàn, em cũng tin vào người mình đã lựa chọn, đồng thời em tin rằng, lần này em sẽ có một kết quả tốt đẹp. Nhưng nếu có ai đó nhúng tay vào sẽ khiến cho tất cả trở nên lúng túng, sẽ khiến cha mẹ khó xử, cũng sẽ làm cho gia đình này trở nên không còn hòa thuận. Em chỉ không hi vọng chuyện đó sẽ xảy ra. – Cô lại nhìn Bạch Nặc Ngôn. – Chuyên tình cảm, không phải vì sợ người thứ ba xem vào, quan trọng là dựa vào thái độ của chính mình, em tin tưởng Trình Nghi Triết.
Sắc mặt Bạch Nặc Ngôn trắng nhợt:
- Nói đến chuyện ngấm ngầm phá hoại, tôi nghe mà không hiểu nổi.
Ánh mắt Giang Tang Du hơi lạnh giá:
- Em chỉ hi vọng có thể bảo vệ tình cảm của mình, em chỉ có ý như vậy.
- Vậy cô không cần phải nói với tôi những chuyện này.
Rốt cục Giang Tang Du cũng không thể ngồi yên:
- Trong căn hộ của Trình Nghi Triết có một cuốn sách, trên sách có bút tích của chị.
Thật ra, đó là cuốn sách Bạch Nặc Ngôn yêu thích nhất, nên cô viết lên đó những suy nghĩ mà mình tâm đắc nhất, những chi tiết cô cảm thấy thú vị nhất.
- Cô có thể nghĩ rằng tôi đã tặng Trình Nghi Triết cuốn sách đó, để đút lót anh ta, để trở thành phát ngôn viên cho nhãn hiệu của anh ta, cũng có thể vì Trình Nghi Triết cầm nhầm cuốn sách nào đó, có thể cho rằng chính là tôi đã cố tình để quên trong túi sách của Trình Nghi Triết, để anh ấy biết đến sự tồn tại của một nhân vật nhỏ bé như tôi…
- Chị biết rõ em đang nói đến cái gì, không cần đẩy câu chuyện xoay quanh anh ấy.
Giọng Giang Tang Du trở nên lạnh nhạt.
Rốt cục bạch Nặc Ngôn không thể nhịn được nữa:
- Vậy thì sao? Nếu thật sự Trình Nghi Triết đã ngủ với tôi, thì cô sẽ có thể bỏ anh ta sao?
Thời khắc này, không khí cuối cùng đã lạnh xuống mức 0 độ.
Hơi thở trầm mặc sôi trào trong không khí, Giang Tang Du ngẩng mặt lên:
- Chuyện quá khứ, em không quan tâm, em chỉ để ý đến tương lai.
Bạch Nặc Ngôn cười cười:
- Vậy cô cứ cô gắng bảo vệ thật chặt cái tương lai của cô đi.
Giang Tang Du đứng thẳng dậy:
- Có thể em vẫn hi vọng như cũ, bất kể mối quan hệ của chị và anh ấy trong quá khứ có là gì, đến được thì đi được, không cần phải có bất kỳ sự dây dưa nào thêm nữa. Anh ấy là vị hôn phu của em, không ai có thể thay đổi được điều này, nên em không hi vọng sau này mọi người gặp nhau sẽ phải lung tung.
Bạch Nặc Ngôn cũng chẳng nói đúng sai, Giang Tang Du tự đi ra ngoài.
Sau khi nghe thấy tiếng bước chân đã xa dần, Bạch Nặc Ngôn mới ném quyển tạp chí mà Giang Tang Du đã cất cẩn thận xuống đất.
Sau này sẽ lung tung, nếu Giang Tang Du đã tin tưởng Trình Nghi Triết, thì đó chính là nhất định cho rằng Bạch Nặc Ngôn cô đã quyến rũ Trình Nghi Triết.
Trong mắt người khác, Bạch Nặc Ngôn cô chính là loại người hạ tiện như vậy đấy, chính là loại người thấp hèn như vậy đấy, chính là loại người khiến người ta buồn nôn như vậy đấy.
Đây chính là vị trí thật sự của cô trong lòng người khác.
Cô ngã xuống giường, có lẽ ngay từ khi sinh ra, cô không nên có những mơ tưởng xa vời đến những thứ thuộc về người khác như vậy ?
Tay cô nắm chặt một góc chăn, rất lâu sau cô vo tròn nó lại thành một đống, khiến nó trở nên nhăn nhúm.
Giai đoạn gần đây tâm trạng của Bạch Nặc Ngôn không sao có thể tốt hơn được, chỉ có thể trốn trong phòng viết lời bài hát, nhưng không sao có thể ghép nhạc vào. Sau mấy ngày chuyển đến đây, tận mắt chứng kiến Trình Nghi Triết luôn xuất hiện bên cạnh Giang Tang Du, Giang Tang Du như chú chim nhỏ nép vào vòng tay Trình Nghi Triết, tạo nên một tình yêu thắm thiết mà không ai có thể nghi ngờ.
Tâm trạng Bạch Nặc Ngôn rất phức tạp, những mâu thuẫn cứ chồng chất một chỗ, khiến cô rất khó chịu. Thế nhưng cô không hề trốn tránh, cố gắng thản nhiên nhìn về phía Trình Nghi Triết và Giang Tang Du.
Đôi tình nhân ấy quá quen thuộc, cứ hết lần này đến lần khác rơi vào tầm mắt cô.
Rất lâu sau, Bạch Nặc Ngôn còn nghĩ, phải chăng cô có tiềm chất tự ngược, nếu không tại sao hết lần này đến lần khác cô lại có thể đứng nhìn hai người đó thân mật như vậy chứ.
Bạch Nặc Ngôn như vậy, rất cần phát tiết.
Rất ít khi cô một mình đến quán bar, trong đầu cô vẫn nhớ rõ, cô đã hứa với người nào đó rằng, cô sẽ không tự đến những chỗ như thế một mình. Nhưng cô không thể giữ lời hứa này, dù đó là một trong những ưu điểm của cô, ít nhất cô luôn tin tưởng vào cảm xúc của bản thân hơn những suy nghĩ của người ngoài, thế nên cô lại thấy bản thân kém cỏi hơn không ít.
Không khí xa hoa trụy lạc, nhộn nhạo với không ít giọng nói, hoàn toàn khuấy đảo những suy nghĩ của cô.
Cô rất muốn khóc, rất rất muốn.
Cô là loại người tâm địa xấu xa, nhưng lại không biết phải làm việc xấu như thế nào, vì cô quá nhát gan, ngay cả muốn tổn thương một ai đó cô cũng không biết phải làm sao.
Có lẽ cô sợ rằng chính trái tim thủy tinh mỏng manh của cô không thể chịu được hậu quả đó.
/92
|