Ngay từ sáng sớm, trợ lý Tưởng đã bị tổng giám đốc của mình gọi riêng vào phòng làm việc. Khi nhận được cuộc điện thoại đó, anh tự kiểm điểm lại bản thân xem dạo gần đây có làm sai chuyện gì không, sau khi xem xét kỹ càng mọi chuyện một lần nữa, ngoại trừ một số sai xót vô cùng nhỏ, anh thực sự không thể nhớ nổi bản thân đã gây ra lỗi gì. Nhưng nếu đó không phải chuyện lớn, tổng giám đốc Trình nhất định sẽ không vội vàng gọi riêng anh như vậy, cũng không biết cấp dưới có gây chuyện gì, khiến lão tổng đổ hết mọi tội lên đầu anh hay không.
Phải đến 20 phút sau, anh mới nhận ra mình đang lãng phí thời gian, căn bản đó không phải là những chuyện do anh tưởng tượng.
Trình Nghi Triết chỉ thị cho anh, bất kể thế nào, phải sắp xếp cho anh ta 3 ngày, trong 3 ngày này, bất kể có chuyện gì phát sinh khẩn cấp đều không được phép gọi điện cho anh, đương nhiên đây đại biểu cho một tình huống hết sức khẩn cấp, hiện tại công ty vẫn đang bề bộn rất nhiều việc, nhưng những việc khẩn thiết thì hình như đều đã được hoàn tất.
Trợ lý Tưởng bước khỏi phòng làm việc, vẫn không thể tin nổi chuyện này, 3 ngày không quấy rầy tổng giám đốc Trình, cứ dài như một thế kỷ vậy.
Thế nhưng anh lại nghĩ, hẳn Trình tổng muốn ôm được mỹ nhân về, nên cần thời gian vun đắp tình cảm với mỹ nhân.
Nhưng chờ đến ngày hôm sau, khi Giang Tang Du đến Hoàn Nghệ tìm Trình Nghi Triết, trợ lý Tưởng mới phát hiện ra phán đoán của mình hoàn toàn sai, nhưng anh vẫn truyền đạt với Giang Tang Du dựa theo lời dặn dò của Trình Nghi Triết: cần giải quyết một sự cố khẩn cấp ở thành phố H nên đã lên đường đi công tác gấp.
Giang Tang Du vẫn gọi điện cho Trình Nghi Triết nhưng không có tín hiệu, cô chỉ có thể âm thầm lo lắng.
Việc Giang Tang Du không gọi được điện thoại lại khiến trợ lý Trình ngạc nhiên hơn, Trình Nghi Triết có 3 số điện thoại, một là số dành cho công việc, do anh luôn bảo quản, một là số anh sử dụng cho các mối quan hệ bạn bè bình thường, còn một số là số tư nhân, nếu không phải là tình huống đặc biệt thì không được gọi.
Số điện thoại mà Giang Tang Du sử dụng để gọi cho Trình Nghi Triết là số dành cho bạn bè, tại sao tổng giám đốc Trình vẫn chưa tiết lộ với người đẹp số điện thoại riêng tư của anh?
Đây chỉ là những suy đoán riêng của trợ lý Tưởng, đối với Giang Tang Du anh vẫn duy trì sự im lặng.
Trong khi đó ở Vân Thành lại đang diễn ra một cảnh rất kỳ lạ.
Bạch Nặc Ngôn ngồi vắt chéo chân, tư thế như một cô công chúa đang rửa tai lắng nghe, Trình Nghi Triết vẫn luôn ngồi bên kia, mắt anh vẫn theo dõi chương trình quảng cáo trên TV, im lặng không nói.
Đến khi Bạch Nặc Ngôn thu chân lại, mắt quét qua TV, cô phát hiện ra đó là tiết mục quảng cáo một loại đồ lót mát xa vị trí nhạy cảm của nam giới. cô rất không hiền lành nở một nụ cười. Nghe thấy tiếng cười, Trình Nghi Triết lấy lại tinh thần, chuyển kênh không để lại dấu vết.
Miệng cô còn hơi khô. Người đàn ông này gọi cô đến, không biết là có chuyện gì.
Cô liếm môi:
- Gọi em đến làm gì?
- Em cảm thấy là vì chuyện gì?
Anh quan sát cô một lần từ đầu đến chân, ánh mắt anh như đang muốn đánh giá lại giá trị của cô.
- Chuyện gì cũng có thể.
Trình Nghi Triết cảm thấy không cần lãng phí nước bọt để khích bác cô, nhất là trong đầu anh vẫn để ý chuyện Bạch Nặc Ngôn dám bỏ đi cùng Mạnh Tân Duy, chuyện này làm cho lòng anh vẫn khó chịu không yên. Anh ngồi gần cô, châm một điếu thuốc, cố tình nhả khói vào mặt cô.
Trong lòng cô đang thầm mắng anh, trên mặt cô lộ ra sự khinh bỉ.
Anh lại cười:
- Lúc em ở bên Mạnh Tân Duy, chắc chắn không bao giờ để lộ ra biểu cảm này đâu nhỉ?
- Đương nhiên, lúc em ở bên anh ấy, vui sướng còn không kịp nữa là.
Anh cười lạnh:
- Mối quan hệ giữa em và anh ta là gì?
Giọng nói anh trầm thấp, xem ra tâm trạng không vui cho lắm.
- Tình nhân.
Cô cười bí hiểm.
Trình Nghi Triết kẹp thuốc trên đầu ngón tay, đốt đốt một sợi tóc cô, tạo nên một làn khói xám. Cô tức giận nhìn anh, anh lại cười.
- Mắt Mạnh Tân Duy không kém cỏi đến thế chứ?
Cô rất muốn trở mặt, nhưng rồi suy nghĩ một chút, cô lấy tay vuốt lại sợ tóc.
- Tất nhiên là kém hơn anh rồi, người chỉ luôn để ý đến tiên nữ Giang thôi.
Trình Nghi Triết chăm chú nhìn lên mặt cô, như thể từ trước đến nay anh chưa bao giờ nghiêm túc nhìn cô như vậy. Ánh mắt anh từ trước đến nay chưa bao giờ tầm thường, cô không phải là kiểu người quá quan tâm đến vẻ đẹp của bản thân và lôi nó ra để tự sướng, đột nhiên trong lòng anh lại thấy hốt hoảng.
- Anh nhìn em làm gì?
Trình Nghi Triết ném thuốc vào gạt tàn.
- Có chỗ nào muốn đi không?
Cô sững sờ, sao tự nhiên anh ta lại mở miệng nói chuyện này, đột nhiên trong đầu hiện ra một ý nghĩ, nhưng vẫn chưa rõ ràng:
- Như thế nào?
- Có hay không?
Anh tiếp tục cố chấp hỏi.
Từ lúc bước vào phòng, cô đã nhận ra có điểm khác lạ, nên vẫn thăm dò:
- Em muốn đi đến đâu, liền đi đến đó sao?
- Đúng thế.
Tâm trạng từ từ chìm xuống.
- Anh đưa em đi sao?
- Đúng thế.
Tâm trạng cô như rơi xuống vực sâu vạn trượng, thì ra đây là quyết tâm của anh, là việc cuối cùng anh muốn làm trước khi rời khỏi cô.
Nhưng cô vẫn cười, cho dù hít thở không thông, hô hấp đã ngừng trệ.
- Hay lắm.
Muốn đi đến đâu, liền đi đến đó.
Lúc chuẩn bị rời đi, Trình Nghi Triết lại suy nghĩ, cuối cùng đến số điện thoại riêng tư anh cũng không mang theo, anh chỉ đi 3 ngày, công ty liệu có thể xảy ra chuyện gì lộn xộn chứ. Hơn nữa, anh nhìn lại Bạch Nặc Ngôn, đây có lẽ là chuyến đi cuối cùng của hai người, sau đó cả hai sẽ trở thành người xa lạ.
Thế nên cố gắng hết sức có thể, để đối phương không phải cảm thấy mất vui.
Bất kể mối quan hệ giữa Bạch Nặc Ngôn và Mạnh Tân Duy có là gì, anh đều không cần phải nghĩ đến, bất kể tương lai của anh và Giang Tang Du đến đâu, trong 3 ngày này, thế giới của anh chỉ có Bạch Nặc Ngôn.
Họ không chuẩn bị hành lý, Bạch Nặc Ngôn nói chỉ cần có tiền, còn sợ thiếu gì đây?
Trình Nghi Triết cảm thấy, cảm thấy cách cô nói chuyện rất khó nghe, nhưng không thể phản bác lời này.
Anh không biết cô định đi đến đâu, cô cũng không nói gì.
Khi đến một bến xe buýt khá vắng vẻ, cô khó khăn mở miệng xin lỗi:
- Chuyến xe trước hình như vừa mới đi, phải 30 phút sau mới có chuyến tiếp theo, chúng ta đợi khoảng 30 phút, anh không ngại chứ?
Anh rất muốn nói, anh chưa bao giờ phải chờ đợi người khác như vậy, từ trước đến nay đều là người khác phải chờ anh.
Thế nhưng anh vẫn nghe lời cô:
- Không sao đâu.
Khi họ ngồi ở đại sảnh bến xe, thấy bến xe trở nên thật nhỏ bé, gọi là đại sảnh thế nhưng chỉ rộng bằng một cửa hàng nhỏ với vài chỗ ngồi. Mỗi chỗ là một chiếc ghế màu xanh đậm, rất cũ, nước sơn trên ghế đều bong gần hết. Bạch Nặc Ngôn thấy rất rõ lúc Trình Nghi Triết ngồi xuống, khuôn mặt anh hơi co rút, nhưng không còn cách nào khác, trong 3 ngày này cô muốn để anh ngồi lên những chiếc ghế tồi tàn như vậy, đã là con người đều phải thích ứng với hoàn cảnh, chẳng phải sao?
Sắc mặt Trình Nghi Triết trở nên âm trầm, Bạch Nặc Ngôn ghé vào bên tai anh nói:
- Bộ dạng anh thế này, người ta sẽ nghi anh bị móc ví mất sạch tiền đấy.
Anh nhìn cô chằm chằm, mặc dù vẫn còn nhưng đã không quá âm trầm:
- Anh tưởng người ta sẽ nghi anh bị em bắt cóc chứ.
Vẫn có thể nói đùa, xem ra tâm trạng vẫn chưa quá xấu.
Cô muốn tự an ủi bản thân như vậy, nên nhéo nhéo khóe miệng anh:
- Nếu vậy. Cười lên.
Trình Nghi Triết gạt tay cô, cô lại tiếp tục nhéo miệng anh, cái bộ dạng thâm trầm của anh rất khó coi, cứ như anh sắp trở mặt vậy.
Cuối cùng không còn cách nào khác, Trình Nghi Triết chỉ có thể quay đầu, tranh xa cô ra.
30 phút cũng không quá lâu, Bạch Nặc Ngôn rất nhanh kéo anh lên xe.
Chuyến xe này không quá đông, vì hiện không phải ngày cuối tuần hay ngày nghỉ lễ, nên không có nhiều học sinh và người ngoại tỉnh công tác trong thành phố phải về nhà, bến xe vắng hơn bình thường.
Một lần nữa Trình Nghi Triết thắc mắc, nhưng Bạch Nặc Ngôn không trả lời anh, chỉ kéo thẳng anh đến chỗ ngồi.
- Mỗi lần về nhà em đều đi xe này. – Cô cười cười – Anh đợi một lát em sẽ chỉ cho anh.
Anh cũng không hứng thú với mấy chuyện này lắm, chỉ để ý những từ trọng điểm, “em về nhà”.
Trong lòng anh lại thoáng buồn bực, không biết cô đang định làm gì, có lẽ anh từng nghĩ có phải cô định đưa anh về nhà cô không, nhưng chắc cô sẽ không làm những việc ngớ ngẩn như vậy đâu.
Xe đang chạy trên đường cao tốc, thật xui xẻo, phía trước đang bị tắc đường.
Đến khi xuống xe, Bạch Nạc Ngôn đòi đến thăm một ngôi trường trung học, anh còn chưa kịp mở miệng, tự cô lại quyết định hủy bỏ.
Sau đó họ lại tiếp tục ngồi xe, lần này tâm trạng của Bạch Nặc Ngôn trở nên tốt hơn nhiều.
- Chúng ta sẽ tiếp tục đi xe buýt qua 5 con đường nữa, đầu tiên là đường XX, sau đó là XX….
Cô kể tên rất nhiều địa danh, về ngôi trường trung học đầu tiên cô học, .. sau đó cô nhìn Trình Nghi Triết.
- Vào những ngày cố định sẽ có phiên chợ họp trên phố, sẽ có rất nhiều người bán hàng sẽ mang hàng đến bán, nếu đi dạo phố vào ngày đó, sẽ mua được rất nhiều đồ.
Anh chưa từng tận mắt nhìn thấy, nhưng có thể tưởng tượng ra.
Anh nhớ rõ cô từng nói sẽ đi qua 5 con đường, nhưng mới đến con đường thư 3, cô đã kéo anh xuống xe, sau đó lại đổi xe. Anh tức muốn ngất, không biết cô đang định làm gì, cũng may, chuyến xe lần này rất đông, anh chỉ có thể đứng, không có thời gian để bực tức băn khoăn nữa.
Xuống xe, Trình Nghi Triết nghĩ, có lẽ đây chính là con phố Bạch Nặc Ngôn nói đến.
Có một tấm biển trên đường cái ghi “Phố Thanh Dương”.
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Trình Nghi Triết đó là, ai nói không khí ở nông thôn rất trong lành chứ, toàn là bụi đất, anh tuyệt đối không tin mấy lời vớ vẩn đó nữa. Lá cây hai bên đường đều bám đầy bụi, cả đường đi không có một cái thùng rác nào, thỉnh thoảng lại có vài đống rác thải chất đống ngay ven đường, người ta còn có thể ngẫu nhiên bắt gặp có người cho trẻ con đái ỉa ngay trên phố.
Hai mắt Trình Nghi Triết nhắm lại, anh không thể tin vào sự thật này.
- Em định đưa anh đến đây à?
Cô mấp máy môi:
- Đúng thế.
Cô kéo tay anh, như một đôi tình nhân thật sự. Việc đầu tiên họ làm là đi thuê nhà, vì cô không thích ở khách sạn, cô luôn cảm thấy những thứ mình đang dùng đã từng bị vô số người khác dùng qua. Họ thuê được một căn phòng không tồi, gần như có sẵn đầy đủ các đồ gia dụng thiết yếu. Sau đó Bạch Nặc Ngôn kéo Trình Nghi Triết đi mua chăn màn và ga giường, cô cũng mua đầy đủ các loại vật dụng cần thiết.
Lần đầu tiên Trình Nghi Triết nhận ra, Bạch Nặc Ngôn còn biết mặc cả.
Đến giờ ăn cơm, họ ăn tạm bên ngoài, nhưng Trình Nghi Triết gần như không dám chạm đến đũa bát, nhất là khi anh nhìn thấy trong quán có cái quạt treo tường bị phủ bởi một lớp dầu đen kịt.
Ăn cơm xong, Bạch Nặc Ngôn còn nghĩ, thật không phải, liệu Trình Nghi Triết có bị cô làm cho đau mắt không nhỉ.
Một ngày, vô cùng mệt mỏi trôi qua.
Sau khi về đến phòng, Bạch Nặc Ngôn nấu cho Trình Nghi Triết một gói mì ăn liền, rất may anh rất biết nhìn hoàn cảnh, không hề chê mì gói khó nuốt.
Ngày hôm sau, Bạch Nặc Ngôn đưa Trình Nghi Triết đi mua quần áo.
Đây là một cửa hàng quần áo khá nổi tiếng, nhưng danh tiếng này chỉ giới hạn trong khu phố này thôi.
Trình Nghi Triết kháng nghị, nhưng bị Bạch Nặc Ngôn bỏ qua:
- Anh định mặc một bộ quần áo hết ngày này sang ngày khác đấy à?
Sắc mặt Trình Nghi Triết trở nên đen kịt.
Thế nhưng Bạch Nặc Ngôn vẫn kéo anh đi thử quần áo, bộ quần áo đắt nhất ở chỗ này giá cũng chỉ có 300 đồng, vẻ mặt Trình Nghi Triết tỏ rõ anh không muốn chạm vào những quần áo đã từng bị nhiều người thử qua. Trước thái độ của anh, Bạch Nặc Ngôn không muốn kể với anh rằng, trước khi cô học đại học, những loại quần áo có giá trên 100 đồng cô cũng không bao giờ mua nổi. Lần đầu tiên cô được mặc một cái quần jean giá 78 đồng, cô đã sung sướng soi gương quay một vòng, nhưng đây là một trong những bí mật cô không bao giờ muốn chia sẻ cùng ai.
Bạch Nặc Ngôn chọn một bộ quần áo, ném cho anh.
- Đi thay đi.
Ánh mắt anh chăm chú nhìn vào gương mặt cô, vô cùng bất mãn, cô lại đẩy anh đến phòng thay đồ.
- Đi nhanh lên, coi như chết một lần thôi.
- Em đi mà chết.
Thật hiếm khi anh nổi cáu với cô, cô lại cười rất sing sướng.
Kể cả khi Trình Nghi Triết mặc quần áo trong cửa hàng này, Bạch Nặc Ngôn mới hiểu rõ, trang phục đắt hay rẻ khác nhau ở điểm gì, đó chính là sự bất đồng về khí chất.
- Em nhìn gì vậy?
Trình Nghi Triết ngắm Bạch Nặc Ngôn qua tấm gương trong phòng, bộ dạng lúc này trông rất buồn cười.
- Đẹp đấy.
Trình Nghi Triết không nhịn được cười, sao lại có người mở to mắt mà nói điêu như thế chứ.
Bạch Nặc Ngôn cảm thấy hình như mình đúng là một người đặc biệt keo kiệt, nhưng dù sao một người keo kiệt như cô vẫn chịu bỏ tiền mang quần áo của Trình Nghi Triết đi giặt khô, cô đúng là vẫn rất tử tế.
Đến buổi tối, Bạch Nặc Ngôn kéo Trình Nghi Triết đến một quảng trường nhỏ, ở đấy có rất nhiều người cao tuổi đang khiêu vũ.
Bạch Nặc Ngôn nhanh chóng gia nhập với họ, một đám người cùng vui vẻ nhảy múa.
Trình Nghi Triết đứng một bên không mở miệng, cô đang đi một đôi giày cao gót, dáng cô nhảy như đang chơi đấu vật, khiến người xem muốn chạy ngay lại đỡ cô.
Bạch Nặc Ngôn là một người có lực tay vô cùng yếu.
Hồi nàng học đại học, môn thể dục bắt buộc trong kỳ là bóng chuyền, muốn qua phải đối chuyền để bóng không rơi xuống đất, hơn nữa sẽ có người tính điểm, đo độ cao của đường bóng. Lần đó Trình Nghi Triết vô tình đến phòng tập thể dục, anh thấy rất nhiều người vây lại xem, có nam sinh còn cười : “ Nữ sinh này chơi bóng chuyền, cảm giác như xem hai quả bóng đang nhảy.”
Miêu tả đó về cô không hề sai chút nào, độ cao cô nhảy mỗi khi cô chuyền bóng khiến người xem không thể nói nổi lên lời, thấp đến kinh người, hơn nữa, trái bóng chuyền rất nhanh rơi xuống mặt đất, hết lần này đến lần khác cô cứ nhảy qua nhảy lại đỡ bóng. Giáo viên thể dục đó không dám nói cô chơi bóng chuyền khiến anh ta đau tim, chỉ nói cô nhảy quá thấp, đánh bóng không có lực. Cuối cùng giáo viên đó hỏi cô đánh được bao nhiêu quả, cô còn rất tự hào nói rằng, cô đánh được những một trăm linh ba quả. Thật đáng tiếc là cô còn không biết xấu hổ. Kết thúc tiết học bóng chuyền, cô chạy đến khoe với một bạn cùng lớp: “Tôi đã chọn môn bóng chuyền là môn thể thao nhẹ nhất trên thế giới rồi đấy. Nếu là môn khác chắc tôi không qua được đâu.”
Cô cười tươi đến mức người ta muốn chọc ghẹo cô vài câu.
Nhất là khi cô chơi bóng chuyền, mỗi chuyển động của cô, cực kỳ không có khí lực, cứ như coi bản thân là một trái bóng, nhấp nha nhấp nhổm.
Bây giờ cũng như vậy.
Anh không nén được sự vui vẻ, khoanh tay trước ngực, nhìn cô đang lung tung bát nháo trong đám đông.
Có một cô bé chạy đến trước mặt anh.
- Anh ơi, anh ơi.
Anh ngồi xổm xuống.
- Chuyện gì vậy?
- Chị ấy là bạn gái của anh đúng không?
Anh nhăn mày, chỉ cười.
- Em biết chắc mà.
Cô bé chạy đến bên cạnh mẹ.
- Con đã nói đó là bạn gái của anh trai đó mà, cứ nhìn kỹ họ mà xem.
Mẹ cô bé tỏ ra bất đắc dĩ, áy náy cười với Trình Nghi Triết.
Trình Nghi Triết cũng không ngại, lúc anh quay đầu lại, nhận ra Bạch Nặc Ngôn đã không còn ở đấy.
Anh cuống cuồng chạy ra ngoài, vừa định kêu lên, đã thấy bị người ta ôm lấy:
- Đang lo lắng cho em à?
Cô leo lên lưng anh.
- Anh Trình thân mến, cõng em đi.
Giống như một đứa trẻ đang nhõng nhẽo.
Người anh căng cứng, nhưng vẫn cõng cô lên, cô sung sướng ngồi trên lưng anh.
- Em thích.
Cô tạm ngừng lại.
- Anh cõng em như vậy.
Nhưng thật ra cô muốn nói, em thích anh…. Phía sau chỉ có mấy chữ, nhưng cô không muốn nói ra, để bản thân trở nên đột ngột như vậy.
Có thể anh cần biết, có thể là không, có thể càng không cần phải hiểu rõ ràng tất cả, hoặc là không cần biết thì hơn.
Phải đến 20 phút sau, anh mới nhận ra mình đang lãng phí thời gian, căn bản đó không phải là những chuyện do anh tưởng tượng.
Trình Nghi Triết chỉ thị cho anh, bất kể thế nào, phải sắp xếp cho anh ta 3 ngày, trong 3 ngày này, bất kể có chuyện gì phát sinh khẩn cấp đều không được phép gọi điện cho anh, đương nhiên đây đại biểu cho một tình huống hết sức khẩn cấp, hiện tại công ty vẫn đang bề bộn rất nhiều việc, nhưng những việc khẩn thiết thì hình như đều đã được hoàn tất.
Trợ lý Tưởng bước khỏi phòng làm việc, vẫn không thể tin nổi chuyện này, 3 ngày không quấy rầy tổng giám đốc Trình, cứ dài như một thế kỷ vậy.
Thế nhưng anh lại nghĩ, hẳn Trình tổng muốn ôm được mỹ nhân về, nên cần thời gian vun đắp tình cảm với mỹ nhân.
Nhưng chờ đến ngày hôm sau, khi Giang Tang Du đến Hoàn Nghệ tìm Trình Nghi Triết, trợ lý Tưởng mới phát hiện ra phán đoán của mình hoàn toàn sai, nhưng anh vẫn truyền đạt với Giang Tang Du dựa theo lời dặn dò của Trình Nghi Triết: cần giải quyết một sự cố khẩn cấp ở thành phố H nên đã lên đường đi công tác gấp.
Giang Tang Du vẫn gọi điện cho Trình Nghi Triết nhưng không có tín hiệu, cô chỉ có thể âm thầm lo lắng.
Việc Giang Tang Du không gọi được điện thoại lại khiến trợ lý Trình ngạc nhiên hơn, Trình Nghi Triết có 3 số điện thoại, một là số dành cho công việc, do anh luôn bảo quản, một là số anh sử dụng cho các mối quan hệ bạn bè bình thường, còn một số là số tư nhân, nếu không phải là tình huống đặc biệt thì không được gọi.
Số điện thoại mà Giang Tang Du sử dụng để gọi cho Trình Nghi Triết là số dành cho bạn bè, tại sao tổng giám đốc Trình vẫn chưa tiết lộ với người đẹp số điện thoại riêng tư của anh?
Đây chỉ là những suy đoán riêng của trợ lý Tưởng, đối với Giang Tang Du anh vẫn duy trì sự im lặng.
Trong khi đó ở Vân Thành lại đang diễn ra một cảnh rất kỳ lạ.
Bạch Nặc Ngôn ngồi vắt chéo chân, tư thế như một cô công chúa đang rửa tai lắng nghe, Trình Nghi Triết vẫn luôn ngồi bên kia, mắt anh vẫn theo dõi chương trình quảng cáo trên TV, im lặng không nói.
Đến khi Bạch Nặc Ngôn thu chân lại, mắt quét qua TV, cô phát hiện ra đó là tiết mục quảng cáo một loại đồ lót mát xa vị trí nhạy cảm của nam giới. cô rất không hiền lành nở một nụ cười. Nghe thấy tiếng cười, Trình Nghi Triết lấy lại tinh thần, chuyển kênh không để lại dấu vết.
Miệng cô còn hơi khô. Người đàn ông này gọi cô đến, không biết là có chuyện gì.
Cô liếm môi:
- Gọi em đến làm gì?
- Em cảm thấy là vì chuyện gì?
Anh quan sát cô một lần từ đầu đến chân, ánh mắt anh như đang muốn đánh giá lại giá trị của cô.
- Chuyện gì cũng có thể.
Trình Nghi Triết cảm thấy không cần lãng phí nước bọt để khích bác cô, nhất là trong đầu anh vẫn để ý chuyện Bạch Nặc Ngôn dám bỏ đi cùng Mạnh Tân Duy, chuyện này làm cho lòng anh vẫn khó chịu không yên. Anh ngồi gần cô, châm một điếu thuốc, cố tình nhả khói vào mặt cô.
Trong lòng cô đang thầm mắng anh, trên mặt cô lộ ra sự khinh bỉ.
Anh lại cười:
- Lúc em ở bên Mạnh Tân Duy, chắc chắn không bao giờ để lộ ra biểu cảm này đâu nhỉ?
- Đương nhiên, lúc em ở bên anh ấy, vui sướng còn không kịp nữa là.
Anh cười lạnh:
- Mối quan hệ giữa em và anh ta là gì?
Giọng nói anh trầm thấp, xem ra tâm trạng không vui cho lắm.
- Tình nhân.
Cô cười bí hiểm.
Trình Nghi Triết kẹp thuốc trên đầu ngón tay, đốt đốt một sợi tóc cô, tạo nên một làn khói xám. Cô tức giận nhìn anh, anh lại cười.
- Mắt Mạnh Tân Duy không kém cỏi đến thế chứ?
Cô rất muốn trở mặt, nhưng rồi suy nghĩ một chút, cô lấy tay vuốt lại sợ tóc.
- Tất nhiên là kém hơn anh rồi, người chỉ luôn để ý đến tiên nữ Giang thôi.
Trình Nghi Triết chăm chú nhìn lên mặt cô, như thể từ trước đến nay anh chưa bao giờ nghiêm túc nhìn cô như vậy. Ánh mắt anh từ trước đến nay chưa bao giờ tầm thường, cô không phải là kiểu người quá quan tâm đến vẻ đẹp của bản thân và lôi nó ra để tự sướng, đột nhiên trong lòng anh lại thấy hốt hoảng.
- Anh nhìn em làm gì?
Trình Nghi Triết ném thuốc vào gạt tàn.
- Có chỗ nào muốn đi không?
Cô sững sờ, sao tự nhiên anh ta lại mở miệng nói chuyện này, đột nhiên trong đầu hiện ra một ý nghĩ, nhưng vẫn chưa rõ ràng:
- Như thế nào?
- Có hay không?
Anh tiếp tục cố chấp hỏi.
Từ lúc bước vào phòng, cô đã nhận ra có điểm khác lạ, nên vẫn thăm dò:
- Em muốn đi đến đâu, liền đi đến đó sao?
- Đúng thế.
Tâm trạng từ từ chìm xuống.
- Anh đưa em đi sao?
- Đúng thế.
Tâm trạng cô như rơi xuống vực sâu vạn trượng, thì ra đây là quyết tâm của anh, là việc cuối cùng anh muốn làm trước khi rời khỏi cô.
Nhưng cô vẫn cười, cho dù hít thở không thông, hô hấp đã ngừng trệ.
- Hay lắm.
Muốn đi đến đâu, liền đi đến đó.
Lúc chuẩn bị rời đi, Trình Nghi Triết lại suy nghĩ, cuối cùng đến số điện thoại riêng tư anh cũng không mang theo, anh chỉ đi 3 ngày, công ty liệu có thể xảy ra chuyện gì lộn xộn chứ. Hơn nữa, anh nhìn lại Bạch Nặc Ngôn, đây có lẽ là chuyến đi cuối cùng của hai người, sau đó cả hai sẽ trở thành người xa lạ.
Thế nên cố gắng hết sức có thể, để đối phương không phải cảm thấy mất vui.
Bất kể mối quan hệ giữa Bạch Nặc Ngôn và Mạnh Tân Duy có là gì, anh đều không cần phải nghĩ đến, bất kể tương lai của anh và Giang Tang Du đến đâu, trong 3 ngày này, thế giới của anh chỉ có Bạch Nặc Ngôn.
Họ không chuẩn bị hành lý, Bạch Nặc Ngôn nói chỉ cần có tiền, còn sợ thiếu gì đây?
Trình Nghi Triết cảm thấy, cảm thấy cách cô nói chuyện rất khó nghe, nhưng không thể phản bác lời này.
Anh không biết cô định đi đến đâu, cô cũng không nói gì.
Khi đến một bến xe buýt khá vắng vẻ, cô khó khăn mở miệng xin lỗi:
- Chuyến xe trước hình như vừa mới đi, phải 30 phút sau mới có chuyến tiếp theo, chúng ta đợi khoảng 30 phút, anh không ngại chứ?
Anh rất muốn nói, anh chưa bao giờ phải chờ đợi người khác như vậy, từ trước đến nay đều là người khác phải chờ anh.
Thế nhưng anh vẫn nghe lời cô:
- Không sao đâu.
Khi họ ngồi ở đại sảnh bến xe, thấy bến xe trở nên thật nhỏ bé, gọi là đại sảnh thế nhưng chỉ rộng bằng một cửa hàng nhỏ với vài chỗ ngồi. Mỗi chỗ là một chiếc ghế màu xanh đậm, rất cũ, nước sơn trên ghế đều bong gần hết. Bạch Nặc Ngôn thấy rất rõ lúc Trình Nghi Triết ngồi xuống, khuôn mặt anh hơi co rút, nhưng không còn cách nào khác, trong 3 ngày này cô muốn để anh ngồi lên những chiếc ghế tồi tàn như vậy, đã là con người đều phải thích ứng với hoàn cảnh, chẳng phải sao?
Sắc mặt Trình Nghi Triết trở nên âm trầm, Bạch Nặc Ngôn ghé vào bên tai anh nói:
- Bộ dạng anh thế này, người ta sẽ nghi anh bị móc ví mất sạch tiền đấy.
Anh nhìn cô chằm chằm, mặc dù vẫn còn nhưng đã không quá âm trầm:
- Anh tưởng người ta sẽ nghi anh bị em bắt cóc chứ.
Vẫn có thể nói đùa, xem ra tâm trạng vẫn chưa quá xấu.
Cô muốn tự an ủi bản thân như vậy, nên nhéo nhéo khóe miệng anh:
- Nếu vậy. Cười lên.
Trình Nghi Triết gạt tay cô, cô lại tiếp tục nhéo miệng anh, cái bộ dạng thâm trầm của anh rất khó coi, cứ như anh sắp trở mặt vậy.
Cuối cùng không còn cách nào khác, Trình Nghi Triết chỉ có thể quay đầu, tranh xa cô ra.
30 phút cũng không quá lâu, Bạch Nặc Ngôn rất nhanh kéo anh lên xe.
Chuyến xe này không quá đông, vì hiện không phải ngày cuối tuần hay ngày nghỉ lễ, nên không có nhiều học sinh và người ngoại tỉnh công tác trong thành phố phải về nhà, bến xe vắng hơn bình thường.
Một lần nữa Trình Nghi Triết thắc mắc, nhưng Bạch Nặc Ngôn không trả lời anh, chỉ kéo thẳng anh đến chỗ ngồi.
- Mỗi lần về nhà em đều đi xe này. – Cô cười cười – Anh đợi một lát em sẽ chỉ cho anh.
Anh cũng không hứng thú với mấy chuyện này lắm, chỉ để ý những từ trọng điểm, “em về nhà”.
Trong lòng anh lại thoáng buồn bực, không biết cô đang định làm gì, có lẽ anh từng nghĩ có phải cô định đưa anh về nhà cô không, nhưng chắc cô sẽ không làm những việc ngớ ngẩn như vậy đâu.
Xe đang chạy trên đường cao tốc, thật xui xẻo, phía trước đang bị tắc đường.
Đến khi xuống xe, Bạch Nạc Ngôn đòi đến thăm một ngôi trường trung học, anh còn chưa kịp mở miệng, tự cô lại quyết định hủy bỏ.
Sau đó họ lại tiếp tục ngồi xe, lần này tâm trạng của Bạch Nặc Ngôn trở nên tốt hơn nhiều.
- Chúng ta sẽ tiếp tục đi xe buýt qua 5 con đường nữa, đầu tiên là đường XX, sau đó là XX….
Cô kể tên rất nhiều địa danh, về ngôi trường trung học đầu tiên cô học, .. sau đó cô nhìn Trình Nghi Triết.
- Vào những ngày cố định sẽ có phiên chợ họp trên phố, sẽ có rất nhiều người bán hàng sẽ mang hàng đến bán, nếu đi dạo phố vào ngày đó, sẽ mua được rất nhiều đồ.
Anh chưa từng tận mắt nhìn thấy, nhưng có thể tưởng tượng ra.
Anh nhớ rõ cô từng nói sẽ đi qua 5 con đường, nhưng mới đến con đường thư 3, cô đã kéo anh xuống xe, sau đó lại đổi xe. Anh tức muốn ngất, không biết cô đang định làm gì, cũng may, chuyến xe lần này rất đông, anh chỉ có thể đứng, không có thời gian để bực tức băn khoăn nữa.
Xuống xe, Trình Nghi Triết nghĩ, có lẽ đây chính là con phố Bạch Nặc Ngôn nói đến.
Có một tấm biển trên đường cái ghi “Phố Thanh Dương”.
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Trình Nghi Triết đó là, ai nói không khí ở nông thôn rất trong lành chứ, toàn là bụi đất, anh tuyệt đối không tin mấy lời vớ vẩn đó nữa. Lá cây hai bên đường đều bám đầy bụi, cả đường đi không có một cái thùng rác nào, thỉnh thoảng lại có vài đống rác thải chất đống ngay ven đường, người ta còn có thể ngẫu nhiên bắt gặp có người cho trẻ con đái ỉa ngay trên phố.
Hai mắt Trình Nghi Triết nhắm lại, anh không thể tin vào sự thật này.
- Em định đưa anh đến đây à?
Cô mấp máy môi:
- Đúng thế.
Cô kéo tay anh, như một đôi tình nhân thật sự. Việc đầu tiên họ làm là đi thuê nhà, vì cô không thích ở khách sạn, cô luôn cảm thấy những thứ mình đang dùng đã từng bị vô số người khác dùng qua. Họ thuê được một căn phòng không tồi, gần như có sẵn đầy đủ các đồ gia dụng thiết yếu. Sau đó Bạch Nặc Ngôn kéo Trình Nghi Triết đi mua chăn màn và ga giường, cô cũng mua đầy đủ các loại vật dụng cần thiết.
Lần đầu tiên Trình Nghi Triết nhận ra, Bạch Nặc Ngôn còn biết mặc cả.
Đến giờ ăn cơm, họ ăn tạm bên ngoài, nhưng Trình Nghi Triết gần như không dám chạm đến đũa bát, nhất là khi anh nhìn thấy trong quán có cái quạt treo tường bị phủ bởi một lớp dầu đen kịt.
Ăn cơm xong, Bạch Nặc Ngôn còn nghĩ, thật không phải, liệu Trình Nghi Triết có bị cô làm cho đau mắt không nhỉ.
Một ngày, vô cùng mệt mỏi trôi qua.
Sau khi về đến phòng, Bạch Nặc Ngôn nấu cho Trình Nghi Triết một gói mì ăn liền, rất may anh rất biết nhìn hoàn cảnh, không hề chê mì gói khó nuốt.
Ngày hôm sau, Bạch Nặc Ngôn đưa Trình Nghi Triết đi mua quần áo.
Đây là một cửa hàng quần áo khá nổi tiếng, nhưng danh tiếng này chỉ giới hạn trong khu phố này thôi.
Trình Nghi Triết kháng nghị, nhưng bị Bạch Nặc Ngôn bỏ qua:
- Anh định mặc một bộ quần áo hết ngày này sang ngày khác đấy à?
Sắc mặt Trình Nghi Triết trở nên đen kịt.
Thế nhưng Bạch Nặc Ngôn vẫn kéo anh đi thử quần áo, bộ quần áo đắt nhất ở chỗ này giá cũng chỉ có 300 đồng, vẻ mặt Trình Nghi Triết tỏ rõ anh không muốn chạm vào những quần áo đã từng bị nhiều người thử qua. Trước thái độ của anh, Bạch Nặc Ngôn không muốn kể với anh rằng, trước khi cô học đại học, những loại quần áo có giá trên 100 đồng cô cũng không bao giờ mua nổi. Lần đầu tiên cô được mặc một cái quần jean giá 78 đồng, cô đã sung sướng soi gương quay một vòng, nhưng đây là một trong những bí mật cô không bao giờ muốn chia sẻ cùng ai.
Bạch Nặc Ngôn chọn một bộ quần áo, ném cho anh.
- Đi thay đi.
Ánh mắt anh chăm chú nhìn vào gương mặt cô, vô cùng bất mãn, cô lại đẩy anh đến phòng thay đồ.
- Đi nhanh lên, coi như chết một lần thôi.
- Em đi mà chết.
Thật hiếm khi anh nổi cáu với cô, cô lại cười rất sing sướng.
Kể cả khi Trình Nghi Triết mặc quần áo trong cửa hàng này, Bạch Nặc Ngôn mới hiểu rõ, trang phục đắt hay rẻ khác nhau ở điểm gì, đó chính là sự bất đồng về khí chất.
- Em nhìn gì vậy?
Trình Nghi Triết ngắm Bạch Nặc Ngôn qua tấm gương trong phòng, bộ dạng lúc này trông rất buồn cười.
- Đẹp đấy.
Trình Nghi Triết không nhịn được cười, sao lại có người mở to mắt mà nói điêu như thế chứ.
Bạch Nặc Ngôn cảm thấy hình như mình đúng là một người đặc biệt keo kiệt, nhưng dù sao một người keo kiệt như cô vẫn chịu bỏ tiền mang quần áo của Trình Nghi Triết đi giặt khô, cô đúng là vẫn rất tử tế.
Đến buổi tối, Bạch Nặc Ngôn kéo Trình Nghi Triết đến một quảng trường nhỏ, ở đấy có rất nhiều người cao tuổi đang khiêu vũ.
Bạch Nặc Ngôn nhanh chóng gia nhập với họ, một đám người cùng vui vẻ nhảy múa.
Trình Nghi Triết đứng một bên không mở miệng, cô đang đi một đôi giày cao gót, dáng cô nhảy như đang chơi đấu vật, khiến người xem muốn chạy ngay lại đỡ cô.
Bạch Nặc Ngôn là một người có lực tay vô cùng yếu.
Hồi nàng học đại học, môn thể dục bắt buộc trong kỳ là bóng chuyền, muốn qua phải đối chuyền để bóng không rơi xuống đất, hơn nữa sẽ có người tính điểm, đo độ cao của đường bóng. Lần đó Trình Nghi Triết vô tình đến phòng tập thể dục, anh thấy rất nhiều người vây lại xem, có nam sinh còn cười : “ Nữ sinh này chơi bóng chuyền, cảm giác như xem hai quả bóng đang nhảy.”
Miêu tả đó về cô không hề sai chút nào, độ cao cô nhảy mỗi khi cô chuyền bóng khiến người xem không thể nói nổi lên lời, thấp đến kinh người, hơn nữa, trái bóng chuyền rất nhanh rơi xuống mặt đất, hết lần này đến lần khác cô cứ nhảy qua nhảy lại đỡ bóng. Giáo viên thể dục đó không dám nói cô chơi bóng chuyền khiến anh ta đau tim, chỉ nói cô nhảy quá thấp, đánh bóng không có lực. Cuối cùng giáo viên đó hỏi cô đánh được bao nhiêu quả, cô còn rất tự hào nói rằng, cô đánh được những một trăm linh ba quả. Thật đáng tiếc là cô còn không biết xấu hổ. Kết thúc tiết học bóng chuyền, cô chạy đến khoe với một bạn cùng lớp: “Tôi đã chọn môn bóng chuyền là môn thể thao nhẹ nhất trên thế giới rồi đấy. Nếu là môn khác chắc tôi không qua được đâu.”
Cô cười tươi đến mức người ta muốn chọc ghẹo cô vài câu.
Nhất là khi cô chơi bóng chuyền, mỗi chuyển động của cô, cực kỳ không có khí lực, cứ như coi bản thân là một trái bóng, nhấp nha nhấp nhổm.
Bây giờ cũng như vậy.
Anh không nén được sự vui vẻ, khoanh tay trước ngực, nhìn cô đang lung tung bát nháo trong đám đông.
Có một cô bé chạy đến trước mặt anh.
- Anh ơi, anh ơi.
Anh ngồi xổm xuống.
- Chuyện gì vậy?
- Chị ấy là bạn gái của anh đúng không?
Anh nhăn mày, chỉ cười.
- Em biết chắc mà.
Cô bé chạy đến bên cạnh mẹ.
- Con đã nói đó là bạn gái của anh trai đó mà, cứ nhìn kỹ họ mà xem.
Mẹ cô bé tỏ ra bất đắc dĩ, áy náy cười với Trình Nghi Triết.
Trình Nghi Triết cũng không ngại, lúc anh quay đầu lại, nhận ra Bạch Nặc Ngôn đã không còn ở đấy.
Anh cuống cuồng chạy ra ngoài, vừa định kêu lên, đã thấy bị người ta ôm lấy:
- Đang lo lắng cho em à?
Cô leo lên lưng anh.
- Anh Trình thân mến, cõng em đi.
Giống như một đứa trẻ đang nhõng nhẽo.
Người anh căng cứng, nhưng vẫn cõng cô lên, cô sung sướng ngồi trên lưng anh.
- Em thích.
Cô tạm ngừng lại.
- Anh cõng em như vậy.
Nhưng thật ra cô muốn nói, em thích anh…. Phía sau chỉ có mấy chữ, nhưng cô không muốn nói ra, để bản thân trở nên đột ngột như vậy.
Có thể anh cần biết, có thể là không, có thể càng không cần phải hiểu rõ ràng tất cả, hoặc là không cần biết thì hơn.
/92
|