Bờ sông thành phố H là một thắng cảnh nổi tiếng, khi màn đêm buông xuống, rất nhiều khách thăm quan sẽ đến đây ăn barbeque, một số người tụ tập nhậu vài chai bia hay đánh bài. Những âm thanh ồn ã tuyên bố về một thành phố phồn hoa, từng hàng , từng hàng quán cóc được xếp rất chỉnh tề dọc hai bên bờ sông. Vô vàn những ngọn đèn neon phản chiếu xuống dòng sông, tỏa ánh sáng lung linh. Những chiếc xe tấp nập lao nhanh trên đường, đôi khi vang lên tiếng còi xe huyên náo, khiến người ta không khỏi quay đầu lại nhìn. Một chiếc cầu bắc qua dòng sông được xây với vô số sợi dây thừng bắt chặt cố định hai bên thành cầu. Gió vi vu thồi, từng cơn mát lạnh.
Bạch Nặc Ngôn đứng ở lan can hóng gió.
Cô đang đắn đo, không biết có nên nhảy xuống hay không. Nước sông không trong vắt để có thể nhìn thấy đáy, đến gần mặt nước có thể ngửi thấy mùi kỳ lạ bốc lên, tanh lòm như mùi thức ăn mốc lâu ngày. Cô dẫm lên những viên sỏi, từng bước từng bước rời xa bờ. Chỗ này đã không còn mùi tanh nữa, mặc dù sỏi găm vào chân rất đau, nhưng cô không bận tâm chút nào. Càng bước vào trong dòng nước, sóng vỗ vào làn da trong trẻo và lành lạnh, một cảm giác lạnh lẽo mê hoan.
Có vài đứa trẻ đang cãi nhau trên bờ, bố mẹ chúng đứng bên cạnh xem, lại có một vài học sinh, tụ tập thành từng tốp ba tốp năm rù rì trò chuyện. Xa xa có một bóng người đang cầm đèn chiếu xuống, chắc họ là những người đánh cá.
Đã rất nhiều lần, cô thích được ngồi yên lặng như vậy, để ngắm nhìn hoạt động của mọi người xung quanh, hoặc là làm vài trò nhảm nhí.
Sau khi lên bờ, cô phát hiện một chiếc xe bị sa lầy vào đá cuội, hết lần này đến lần khác lái xe đang cố gắng rồ ga phóng lên, nhưng không sao thoát được.
Không một ai có ý định đến giúp.
Cô nghe thấy tiếng cười của vài thanh niên gần đó, họ đang cười kẻ ngu ngốc lao xe xuống dưới này.
Bạch Nặc Ngôn đi đến con đường bên cạnh sông, đi giày vào, từng bước từng bước đi đến ven đường.
Trước mặt có một chỗ thuê xe đạp, có không ít đôi tình nhân thuê xe không người lái, giống như trong các bộ phim thần tượng Đài Loan, chỉ khác là xe ở đây thường cũ. Cô ngẫm nghĩ xem có nên đến đó, thực ra cô không biết lái xe, nhưng chủ quán rất nhiệt tình, thậm chí nhận dạy kèm miễn phí cho cô.
Bạch Nặc Ngôn cũng không ngờ khả năng giữ thăng bằng của mình kém đến vậy, hoặc nói cách khác là khả năng giữ an toàn của cô rất yếu, chỉ cần đối phương không giữ chặt phía sau, cô lập tức sẽ sợ hãi, mỗi khi sợ xe sẽ lảo đảo lòng vòng trên mặt đường.
Sau vài lần tiếp diễn, cô chán không học nữa.
Chủ quán thở dài không ngừng, học đi xe đạp thì không được sợ ngã.
Nhưng cô lúc nào cũng sợ đau, cô rất rất sợ đau.
Có lẽ nếu không còn gì để tiếc nuối, khi tất cả mọi chuyện đều sẽ phải trả giá đắt, thì cô cũng không muốn bản thân phải trả một cái giá cao đến vậy. Mặc dù hồi trẻ, cô cũng từng mơ mộng rất sến rằng,chỉ có mình cô và người cô yêu cùng trên một chiếc xe, lao từ trên đỉnh núi xuống. Dù sau này cô mới biết, lúc xe lao xuống sườn núi, lái xe sẽ nhất định phải nhấn phanh, khiến trọng tâm của xe dồn về phía trước, rất dễ gây tai nạn. Đúng là thực tế và tưởng tượng hoàn toàn khác nhau.
Hai ngày nay cô đi đến rất nhiều nơi, dù xảy ra vài rắc rối nhưng cô hoàn toàn không bận tâm, những chuyện sau đó trôi qua khá suôn sẻ.
Cô ăn không ít món ngon, được ngắm nhìn không ít mỹ nhân trên đường, dạo chơi không ít khu thương mại, cô thấy rất mãn nguyện.
Sau khi du lịch chán chê, cô mới chậm chạp quay lại thành phố Bắc Xuyên.
Cô cũng mua rất nhiều quà lưu niệm, rồi lại đau lòng nhận ra, không biết nên tặng ai, vì vậy cô vứt một đống chồng chất trong phòng.
Ngày đầu tiên về đến thành phố, Uông Đàn ném cho một tin tức rung rợn như bom nổ.
Giới truyền thông đưa tin , Trình Nghi Triết bị tai nạn xe cộ.
Sự việc xảy ra như sau: Trình Nghi Triết và Giang Tang Du cùng đi quyên góp cho một trường tiểu học ở một vùng ngoại ô tương đối vắng vẻ, trên đường họ gặp một trận mưa lớn, đường lớn quá trơn, xe đâm vào một gốc cây cổ thụ bên sườn dốc, suýt bị lật tung. Nhưng giới truyền thông cũng không quên nhấn mạnh, lúc đó Trình Nghi Triết vì bảo vệ Giang Tang Du nên mới bị thương.
Sau khi nghe tin này, không ít dân mạng chế nhạo, Trình Nghi Triết đã đặt trọn tính mạnh bản thân vào vụ này, nếu Giang Tang Du không gật đầu đồng ý, e rằng thiên lý khó dung.
Bạch Nặc Ngôn nhìn chằm chằm vào những dòng chữ trên báo rất lâu.
Sắc mặt Bạch Nặc Ngôn vẫn bình tĩnh, Uông Đàn thấy bộ dạng lúc này của cô cười cười:
- Cô rất quan tâm đến tin tức của anh ta nhé, mỗi lần đều đọc rất lâu, hơn nữa luôn cũng xem đi xem lại rất nhiều lần.
Cô đặt tờ báo xuống:
- Thật không? Hình như cô rất tin tưởng mấy tin đồn như thế này.
- Cô thử đoán xem bao giờ họ sẽ kết hôn.
Lòng Bạch Nặc Ngôn chợt rất căng thẳng.
- Sao cô biết họ sẽ kết hôn?
Uông Đàn vui cười hớn hở:
- Cô không thấy hai người rất xứng đôi à? Hơn nữa, Trình Nghi Triết theo đuổi Giang Tang Du từ rất lâu rồi, ai tinh ý đều có thể nhận ra gần đây họ đã chuyển sang giai đoạn yêu đương. Hai nhà lại môn đăng hộ đối, tướng mạo cũng xứng lứa vừa đôi, họ kết hôn là chuyện hiển nhiên mà.
Bạch Nặc Ngôn không thể cười nổi nữa:
- Dù thế nào đi nữa, không chừng kiếp này họ không có duyên phận phu thê đâu.
Uông Đàn nhìn chằm chằm Bạch Nặc Ngôn trong chốc lát, sau đó đột nhiên cười đến run người:
- Cô ghen tị đấy à?
Bạch Nặc Ngôn liếc cô một vòng, không thèm nói câu nào.
Uông Đàn tự nhiên nói:
- Bởi vì anh Mạnh kia vứt cô ở thành phố H, khiến cô phải một mình đi du lịch ở đó, nên cô ghen ghét người ta yêu đương ân ái ư?
- Tôi không ghen tị, càng không ngưỡng mộ.
Cô trừng mắt nhìn Uông Đàn lần nữa, rất muốn nói một câu : tôi hận.
- Ái chà, cô đừng nóng nhé, đấy là anh Mạnh phải về xử lý sự cố rất gấp ở công ty, đâu thể ngày ngày vui đùa với cô, vì rất nhiều lý do, ôi lý do vạn tuế.
Bạch Nặc Ngôn lắc đầu:
- Cô cứ ngồi đấy mà mơ tiếp đi.
Bạch Nặc Ngôn nằm trong phòng rất lâu, không sao ngủ được, lăn qua lộn lại vì nội dung trong bài báo vừa xem. Cái đồ Trình Nghi Triết vĩ đại nhà ngươi, cô biết anh ta lâu đến thế, sao cô không nhận ra anh ta có tinh thần cứu người quên thân, không hề nao núng thế nhỉ.
Thế sao không vỡ đầu mà chết luôn đi?
Hay là tàn phế cũng tốt.
Cô ôm chăn lăn lộn một vòng, thầm tự mắng bản thân lòng dạ độc ác.
Cuối cùng, cô chỉ còn biết đi tắm rửa, thay một bộ quần áo tử tế, vội vàng chạy đến bệnh viện.
Người ta coi cô như đồ chơi, cô lại coi người ta là bảo bối, nên người ta mới nói, cô rất thích bị coi thường.
Cô tự nói với bản thân, cô muốn đi cười nhạo cái bộ dạng bỉ ổi trong bộ đồ bệnh nhân kia của Trình Nghi Triết .
Nhưng khi đến bệnh viện, sau khi nói ra cái tên Trình Nghi Triết, y tá nhìn cô bằng vẻ mặt e ngại xa cách:
- Xin lỗi cô, cô không được phép vào thăm. Bệnh nhân này không cho phép bất kỳ ai đến quấy rầy.
Bạch Nặc Ngôn đứng năn nỉ ở đó thật lâu, nhưng y tá vẫn không hợp tác.
Cuối cùng, một hộ lý nói:
- Bệnh nhân đó đã thông báo, những người vớ vẩn bên ngoài đều không được phép quấy rầy, đó là vị khách đặc biệt của bệnh viện, có quyền đưa ra bất kỳ yêu cầu đặc biệt nào.
Bạch Nặc Ngôn đứng nguyên một chỗ, tầm mắt cô bắt đầu trở nên mơ hồ.
Trong mắt mọi người, Bạch Nặc Ngôn cô chỉ là một kẻ nhàn rỗi vớ vẩn. Cô dựa vào đâu mà cho rằng bản thân đặc biệt chứ, cô vốn không quan trọng như trong tưởng tượng của mình.
Anh bị thương, cũng không hề cho cô gọi một cú điện thoại nào, cũng không hề thông báo bất kỳ tin tức nào về chuyện này.
Không đúng, anh căn bản không hề liên lạc cho cô.
Mà ruột gan cô nóng như lửa đốt, vội vội vàng vàng chạy đến đây, như một kẻ ngu ngốc, nhưng ngay cả tư cách được cách vào thăm cô cũng không có.
Vốn là , giữa họ, không hề tồn tại bất cứ một mối quan hệ nào.
Sau khi ra khỏi phòng ngủ, sau khi rời khỏi giường, họ còn lại điều gì?
- Cô sao vậy?
Người hộ lý thấy sắc mặt cô nhợt nhạt, nên quan tâm hỏi thăm:
- Cô trông không ổn lắm.
Cô phất phất tay:
- Tôi không sao, chỉ là trong lòng có chuyện bực mình, sẽ bình tĩnh lại ngay thôi.
Người hộ lý gật đầu, sau đó tò mò hỏi:
- Quan hệ giữa cô và vị khách đặc biệt đó như thế nào, vì sao cô muốn vào thăm anh ta?
- Bạn bè thôi, nghe nói anh ta bị thương, tiện đường tôi ghé qua thăm.
- Vậy à.
Cô hộ lý chợt nghĩ:
- Cô thử gọi cho anh ta xem sao, chỉ cần anh ta đồng ý, chúng tôi sẽ đưa cô lên.
Bạch Nặc Ngôn cười cười:
- Tôi nghĩ, cũng không cần phải lên thăm anh ta nữa đâu.
Cô xoay người, vừa chuẩn bị rời đi, sau lưng có tiếng bước chân vội vàng đi tới.
Giang Tang Du đuổi theo cô:
- Đúng là chị mà, em còn sợ nhận nhầm cơ.
Bạch Nặc Ngôn âm thầm nhìn cặp lồng giữ nhiệt trên tay Giang Tang Du, không một dấu vết quay sang hướng khác:
- Thật tình cờ.
Giang Tang Du sóng bước bên cạnh cô:
- Chị đến bệnh viện có việc gì thế?
- Thăm một người bạn thôi.
- Đã thăm chưa?
- Hỏi y tá mới biết, người ta đã ra viện rồi.
Giang Tang Du không suy nghĩ nhiều:
- Lâu rồi không được gặp chị, nghe nói liveshow vừa rồi của chị được đánh giá rất cao, có rất nhiều bạn bè của em rất hâm mộ chị, muốn xin chữ ký của chị!
- Thật không?
Cô không muốn trả lời quá nhiều.
- Thật mà. Họ đều khen chị hát rất hay, vừa êm dịu vừa sâu sắc.
- Sao lại ở đây?
Bạch Nặc Ngôn vô tình hỏi.
Giang Tang Du hơi thẹn thùng:
- Chuyện đó, chúng em cùng đến thăm trường tiểu học xxx, kết quả là gặp một trận mưa to, xe trượt bánh, đâm vào một thân cây. Anh ấy vì bảo vệ em, nên bị thương.
Tay Bạch Nặc Ngôn túm chặt vạt áo mình.
- Trình Nghi Triết?
Gật nhẹ đầu.
- Đối xử rất tốt với em.
- Mọi người đều nói vậy. Trước kia em không có cảm giác lắm, thấy hơi nhanh, nhưng sau chuyện này em đã nhận ra, có rất nhiều chuyện xảy ra thật trùng hợp, không nhanh không chậm chút nào.
- Thương thế anh ta thế nào rồi?
Hiện tại cô chỉ quan tâm mỗi chuyện này.
- Vẫn tốt. Chỉ là gãy tay trái, đầu bị va chạm nhẹ, nhưng cũng không có chuyện gì đáng ngại.
Có chuyện đáng ngại mới tốt, không phải vừa hay khiến người ta tình nguyện lấy thân đền đáp hay sao.
Đúng là cao số thật, bị tai nạn nghiêm trọng đến thế mà chỉ bị bài vết thương bé tí.
- Thế em phải năng đến thăm nom chăm sóc anh ta nhiều vào, dù sao anh ta cũng vì em mà bị thương.
Bạch Nặc Ngôn mấp máy, vô tình mở miệng.
Giang Tang Du nhíu nhíu mày:
- Đương nhiên rồi.
Câu trả lời đó, khiến lòng Bạch Nặc Ngôn vô cùng đau đớn.
Cái cảm giác này, rất khó chịu.
Rõ ràng cô luôn khiến Giang Tang Du không tin tưởng Trình Nghi Triết, cũng muốn Trình Nghi Triết hoài nghi tình cảm giữa hai người, cô hi vọng có thể kéo dài khoảng cách của họ. Chuyện đó chỉ là giống như trong tưởng tượng của cô, chỉ là một chút mưu mẹo tính toán nhỏ nhặt, không hề có bất kỳ dụng ý phá hoại nào. Vậy mà họ vẫn ở bên nhau, hơn nữa còn không ngừng ngày càng thân thiết.
Họ nhận được nhiều lời chúc phúc khen ngợi đến vậy, họ ở ngoài sáng, còn cô, hết lần này đến lần khác không bao giờ có thể bước ra ngoài ánh sáng.
Mà định nghĩa về cô, chính là kẻ phá hoại, chính là nhân vật bị người xem vô cùng căm ghét.
Dựa vào đâu mà điều hay ý đẹp đều dành cho người ta, dựa vào đâu mà cô chỉ có thể đứng ở vị trí này.
Cô không phục.
Cô liếc mắt nhìn Giang Tang Du, so với cô, cô ấy sống trong một gia đình hạnh phúc, một cuộc sống giàu sang nhung lụa, có được địa vị cao hơn cô, bất cứ thứ gì cô đều không thể so với cô ta, cho dù cô có ghen ghét như thế nào. Nhưng vì sao đến chuyện tình cảm cô cũng thua một người như cô ta chứ, cô không bằng cô ta ở điểm nào?
Dựa vào đâu vừa sinh ra cô đã nhất định phải thua Giang tang Du, kể cả khi bản thân cô đã vô cùng nỗ lực, còn đối phương chẳng cần làm gì thì ông trời đã mang xuống đặt trước mặt cho cô ta.
Vì sao lại không thể công bằng với cô một chút , dù chỉ một chút chút thôi, có gì khó khăn đâu.
Hạnh phúc, từ trước đến nay, chưa bao giờ dành cho cô.
Cô hít thật sâu, thế nhưng trước mắt cô chỉ là một con đường mù mịt.
- Chị ơi.
Giang Tang Du kéo tay cô.
- Hôm nay về nhà ăn cơm được không?
Cả người Bạch Nặc Ngôn bỗng cứng lại, cô rút tay ra:
- Hôm nay bận rồi, xin lỗi nhé.
Thái độ đột ngột lạnh nhạt của cô, khiến Giang Tang Du hơi sửng sốt, không kịp phản ứng, Bạch Nặc Ngôn đã đi xa.
Bạch Nặc Ngôn nặng nề thở dài: cô có biết, người hiện tôi không muốn thấy nhất lúc này, chính là cô.
Bạch Nặc Ngôn đứng ở lan can hóng gió.
Cô đang đắn đo, không biết có nên nhảy xuống hay không. Nước sông không trong vắt để có thể nhìn thấy đáy, đến gần mặt nước có thể ngửi thấy mùi kỳ lạ bốc lên, tanh lòm như mùi thức ăn mốc lâu ngày. Cô dẫm lên những viên sỏi, từng bước từng bước rời xa bờ. Chỗ này đã không còn mùi tanh nữa, mặc dù sỏi găm vào chân rất đau, nhưng cô không bận tâm chút nào. Càng bước vào trong dòng nước, sóng vỗ vào làn da trong trẻo và lành lạnh, một cảm giác lạnh lẽo mê hoan.
Có vài đứa trẻ đang cãi nhau trên bờ, bố mẹ chúng đứng bên cạnh xem, lại có một vài học sinh, tụ tập thành từng tốp ba tốp năm rù rì trò chuyện. Xa xa có một bóng người đang cầm đèn chiếu xuống, chắc họ là những người đánh cá.
Đã rất nhiều lần, cô thích được ngồi yên lặng như vậy, để ngắm nhìn hoạt động của mọi người xung quanh, hoặc là làm vài trò nhảm nhí.
Sau khi lên bờ, cô phát hiện một chiếc xe bị sa lầy vào đá cuội, hết lần này đến lần khác lái xe đang cố gắng rồ ga phóng lên, nhưng không sao thoát được.
Không một ai có ý định đến giúp.
Cô nghe thấy tiếng cười của vài thanh niên gần đó, họ đang cười kẻ ngu ngốc lao xe xuống dưới này.
Bạch Nặc Ngôn đi đến con đường bên cạnh sông, đi giày vào, từng bước từng bước đi đến ven đường.
Trước mặt có một chỗ thuê xe đạp, có không ít đôi tình nhân thuê xe không người lái, giống như trong các bộ phim thần tượng Đài Loan, chỉ khác là xe ở đây thường cũ. Cô ngẫm nghĩ xem có nên đến đó, thực ra cô không biết lái xe, nhưng chủ quán rất nhiệt tình, thậm chí nhận dạy kèm miễn phí cho cô.
Bạch Nặc Ngôn cũng không ngờ khả năng giữ thăng bằng của mình kém đến vậy, hoặc nói cách khác là khả năng giữ an toàn của cô rất yếu, chỉ cần đối phương không giữ chặt phía sau, cô lập tức sẽ sợ hãi, mỗi khi sợ xe sẽ lảo đảo lòng vòng trên mặt đường.
Sau vài lần tiếp diễn, cô chán không học nữa.
Chủ quán thở dài không ngừng, học đi xe đạp thì không được sợ ngã.
Nhưng cô lúc nào cũng sợ đau, cô rất rất sợ đau.
Có lẽ nếu không còn gì để tiếc nuối, khi tất cả mọi chuyện đều sẽ phải trả giá đắt, thì cô cũng không muốn bản thân phải trả một cái giá cao đến vậy. Mặc dù hồi trẻ, cô cũng từng mơ mộng rất sến rằng,chỉ có mình cô và người cô yêu cùng trên một chiếc xe, lao từ trên đỉnh núi xuống. Dù sau này cô mới biết, lúc xe lao xuống sườn núi, lái xe sẽ nhất định phải nhấn phanh, khiến trọng tâm của xe dồn về phía trước, rất dễ gây tai nạn. Đúng là thực tế và tưởng tượng hoàn toàn khác nhau.
Hai ngày nay cô đi đến rất nhiều nơi, dù xảy ra vài rắc rối nhưng cô hoàn toàn không bận tâm, những chuyện sau đó trôi qua khá suôn sẻ.
Cô ăn không ít món ngon, được ngắm nhìn không ít mỹ nhân trên đường, dạo chơi không ít khu thương mại, cô thấy rất mãn nguyện.
Sau khi du lịch chán chê, cô mới chậm chạp quay lại thành phố Bắc Xuyên.
Cô cũng mua rất nhiều quà lưu niệm, rồi lại đau lòng nhận ra, không biết nên tặng ai, vì vậy cô vứt một đống chồng chất trong phòng.
Ngày đầu tiên về đến thành phố, Uông Đàn ném cho một tin tức rung rợn như bom nổ.
Giới truyền thông đưa tin , Trình Nghi Triết bị tai nạn xe cộ.
Sự việc xảy ra như sau: Trình Nghi Triết và Giang Tang Du cùng đi quyên góp cho một trường tiểu học ở một vùng ngoại ô tương đối vắng vẻ, trên đường họ gặp một trận mưa lớn, đường lớn quá trơn, xe đâm vào một gốc cây cổ thụ bên sườn dốc, suýt bị lật tung. Nhưng giới truyền thông cũng không quên nhấn mạnh, lúc đó Trình Nghi Triết vì bảo vệ Giang Tang Du nên mới bị thương.
Sau khi nghe tin này, không ít dân mạng chế nhạo, Trình Nghi Triết đã đặt trọn tính mạnh bản thân vào vụ này, nếu Giang Tang Du không gật đầu đồng ý, e rằng thiên lý khó dung.
Bạch Nặc Ngôn nhìn chằm chằm vào những dòng chữ trên báo rất lâu.
Sắc mặt Bạch Nặc Ngôn vẫn bình tĩnh, Uông Đàn thấy bộ dạng lúc này của cô cười cười:
- Cô rất quan tâm đến tin tức của anh ta nhé, mỗi lần đều đọc rất lâu, hơn nữa luôn cũng xem đi xem lại rất nhiều lần.
Cô đặt tờ báo xuống:
- Thật không? Hình như cô rất tin tưởng mấy tin đồn như thế này.
- Cô thử đoán xem bao giờ họ sẽ kết hôn.
Lòng Bạch Nặc Ngôn chợt rất căng thẳng.
- Sao cô biết họ sẽ kết hôn?
Uông Đàn vui cười hớn hở:
- Cô không thấy hai người rất xứng đôi à? Hơn nữa, Trình Nghi Triết theo đuổi Giang Tang Du từ rất lâu rồi, ai tinh ý đều có thể nhận ra gần đây họ đã chuyển sang giai đoạn yêu đương. Hai nhà lại môn đăng hộ đối, tướng mạo cũng xứng lứa vừa đôi, họ kết hôn là chuyện hiển nhiên mà.
Bạch Nặc Ngôn không thể cười nổi nữa:
- Dù thế nào đi nữa, không chừng kiếp này họ không có duyên phận phu thê đâu.
Uông Đàn nhìn chằm chằm Bạch Nặc Ngôn trong chốc lát, sau đó đột nhiên cười đến run người:
- Cô ghen tị đấy à?
Bạch Nặc Ngôn liếc cô một vòng, không thèm nói câu nào.
Uông Đàn tự nhiên nói:
- Bởi vì anh Mạnh kia vứt cô ở thành phố H, khiến cô phải một mình đi du lịch ở đó, nên cô ghen ghét người ta yêu đương ân ái ư?
- Tôi không ghen tị, càng không ngưỡng mộ.
Cô trừng mắt nhìn Uông Đàn lần nữa, rất muốn nói một câu : tôi hận.
- Ái chà, cô đừng nóng nhé, đấy là anh Mạnh phải về xử lý sự cố rất gấp ở công ty, đâu thể ngày ngày vui đùa với cô, vì rất nhiều lý do, ôi lý do vạn tuế.
Bạch Nặc Ngôn lắc đầu:
- Cô cứ ngồi đấy mà mơ tiếp đi.
Bạch Nặc Ngôn nằm trong phòng rất lâu, không sao ngủ được, lăn qua lộn lại vì nội dung trong bài báo vừa xem. Cái đồ Trình Nghi Triết vĩ đại nhà ngươi, cô biết anh ta lâu đến thế, sao cô không nhận ra anh ta có tinh thần cứu người quên thân, không hề nao núng thế nhỉ.
Thế sao không vỡ đầu mà chết luôn đi?
Hay là tàn phế cũng tốt.
Cô ôm chăn lăn lộn một vòng, thầm tự mắng bản thân lòng dạ độc ác.
Cuối cùng, cô chỉ còn biết đi tắm rửa, thay một bộ quần áo tử tế, vội vàng chạy đến bệnh viện.
Người ta coi cô như đồ chơi, cô lại coi người ta là bảo bối, nên người ta mới nói, cô rất thích bị coi thường.
Cô tự nói với bản thân, cô muốn đi cười nhạo cái bộ dạng bỉ ổi trong bộ đồ bệnh nhân kia của Trình Nghi Triết .
Nhưng khi đến bệnh viện, sau khi nói ra cái tên Trình Nghi Triết, y tá nhìn cô bằng vẻ mặt e ngại xa cách:
- Xin lỗi cô, cô không được phép vào thăm. Bệnh nhân này không cho phép bất kỳ ai đến quấy rầy.
Bạch Nặc Ngôn đứng năn nỉ ở đó thật lâu, nhưng y tá vẫn không hợp tác.
Cuối cùng, một hộ lý nói:
- Bệnh nhân đó đã thông báo, những người vớ vẩn bên ngoài đều không được phép quấy rầy, đó là vị khách đặc biệt của bệnh viện, có quyền đưa ra bất kỳ yêu cầu đặc biệt nào.
Bạch Nặc Ngôn đứng nguyên một chỗ, tầm mắt cô bắt đầu trở nên mơ hồ.
Trong mắt mọi người, Bạch Nặc Ngôn cô chỉ là một kẻ nhàn rỗi vớ vẩn. Cô dựa vào đâu mà cho rằng bản thân đặc biệt chứ, cô vốn không quan trọng như trong tưởng tượng của mình.
Anh bị thương, cũng không hề cho cô gọi một cú điện thoại nào, cũng không hề thông báo bất kỳ tin tức nào về chuyện này.
Không đúng, anh căn bản không hề liên lạc cho cô.
Mà ruột gan cô nóng như lửa đốt, vội vội vàng vàng chạy đến đây, như một kẻ ngu ngốc, nhưng ngay cả tư cách được cách vào thăm cô cũng không có.
Vốn là , giữa họ, không hề tồn tại bất cứ một mối quan hệ nào.
Sau khi ra khỏi phòng ngủ, sau khi rời khỏi giường, họ còn lại điều gì?
- Cô sao vậy?
Người hộ lý thấy sắc mặt cô nhợt nhạt, nên quan tâm hỏi thăm:
- Cô trông không ổn lắm.
Cô phất phất tay:
- Tôi không sao, chỉ là trong lòng có chuyện bực mình, sẽ bình tĩnh lại ngay thôi.
Người hộ lý gật đầu, sau đó tò mò hỏi:
- Quan hệ giữa cô và vị khách đặc biệt đó như thế nào, vì sao cô muốn vào thăm anh ta?
- Bạn bè thôi, nghe nói anh ta bị thương, tiện đường tôi ghé qua thăm.
- Vậy à.
Cô hộ lý chợt nghĩ:
- Cô thử gọi cho anh ta xem sao, chỉ cần anh ta đồng ý, chúng tôi sẽ đưa cô lên.
Bạch Nặc Ngôn cười cười:
- Tôi nghĩ, cũng không cần phải lên thăm anh ta nữa đâu.
Cô xoay người, vừa chuẩn bị rời đi, sau lưng có tiếng bước chân vội vàng đi tới.
Giang Tang Du đuổi theo cô:
- Đúng là chị mà, em còn sợ nhận nhầm cơ.
Bạch Nặc Ngôn âm thầm nhìn cặp lồng giữ nhiệt trên tay Giang Tang Du, không một dấu vết quay sang hướng khác:
- Thật tình cờ.
Giang Tang Du sóng bước bên cạnh cô:
- Chị đến bệnh viện có việc gì thế?
- Thăm một người bạn thôi.
- Đã thăm chưa?
- Hỏi y tá mới biết, người ta đã ra viện rồi.
Giang Tang Du không suy nghĩ nhiều:
- Lâu rồi không được gặp chị, nghe nói liveshow vừa rồi của chị được đánh giá rất cao, có rất nhiều bạn bè của em rất hâm mộ chị, muốn xin chữ ký của chị!
- Thật không?
Cô không muốn trả lời quá nhiều.
- Thật mà. Họ đều khen chị hát rất hay, vừa êm dịu vừa sâu sắc.
- Sao lại ở đây?
Bạch Nặc Ngôn vô tình hỏi.
Giang Tang Du hơi thẹn thùng:
- Chuyện đó, chúng em cùng đến thăm trường tiểu học xxx, kết quả là gặp một trận mưa to, xe trượt bánh, đâm vào một thân cây. Anh ấy vì bảo vệ em, nên bị thương.
Tay Bạch Nặc Ngôn túm chặt vạt áo mình.
- Trình Nghi Triết?
Gật nhẹ đầu.
- Đối xử rất tốt với em.
- Mọi người đều nói vậy. Trước kia em không có cảm giác lắm, thấy hơi nhanh, nhưng sau chuyện này em đã nhận ra, có rất nhiều chuyện xảy ra thật trùng hợp, không nhanh không chậm chút nào.
- Thương thế anh ta thế nào rồi?
Hiện tại cô chỉ quan tâm mỗi chuyện này.
- Vẫn tốt. Chỉ là gãy tay trái, đầu bị va chạm nhẹ, nhưng cũng không có chuyện gì đáng ngại.
Có chuyện đáng ngại mới tốt, không phải vừa hay khiến người ta tình nguyện lấy thân đền đáp hay sao.
Đúng là cao số thật, bị tai nạn nghiêm trọng đến thế mà chỉ bị bài vết thương bé tí.
- Thế em phải năng đến thăm nom chăm sóc anh ta nhiều vào, dù sao anh ta cũng vì em mà bị thương.
Bạch Nặc Ngôn mấp máy, vô tình mở miệng.
Giang Tang Du nhíu nhíu mày:
- Đương nhiên rồi.
Câu trả lời đó, khiến lòng Bạch Nặc Ngôn vô cùng đau đớn.
Cái cảm giác này, rất khó chịu.
Rõ ràng cô luôn khiến Giang Tang Du không tin tưởng Trình Nghi Triết, cũng muốn Trình Nghi Triết hoài nghi tình cảm giữa hai người, cô hi vọng có thể kéo dài khoảng cách của họ. Chuyện đó chỉ là giống như trong tưởng tượng của cô, chỉ là một chút mưu mẹo tính toán nhỏ nhặt, không hề có bất kỳ dụng ý phá hoại nào. Vậy mà họ vẫn ở bên nhau, hơn nữa còn không ngừng ngày càng thân thiết.
Họ nhận được nhiều lời chúc phúc khen ngợi đến vậy, họ ở ngoài sáng, còn cô, hết lần này đến lần khác không bao giờ có thể bước ra ngoài ánh sáng.
Mà định nghĩa về cô, chính là kẻ phá hoại, chính là nhân vật bị người xem vô cùng căm ghét.
Dựa vào đâu mà điều hay ý đẹp đều dành cho người ta, dựa vào đâu mà cô chỉ có thể đứng ở vị trí này.
Cô không phục.
Cô liếc mắt nhìn Giang Tang Du, so với cô, cô ấy sống trong một gia đình hạnh phúc, một cuộc sống giàu sang nhung lụa, có được địa vị cao hơn cô, bất cứ thứ gì cô đều không thể so với cô ta, cho dù cô có ghen ghét như thế nào. Nhưng vì sao đến chuyện tình cảm cô cũng thua một người như cô ta chứ, cô không bằng cô ta ở điểm nào?
Dựa vào đâu vừa sinh ra cô đã nhất định phải thua Giang tang Du, kể cả khi bản thân cô đã vô cùng nỗ lực, còn đối phương chẳng cần làm gì thì ông trời đã mang xuống đặt trước mặt cho cô ta.
Vì sao lại không thể công bằng với cô một chút , dù chỉ một chút chút thôi, có gì khó khăn đâu.
Hạnh phúc, từ trước đến nay, chưa bao giờ dành cho cô.
Cô hít thật sâu, thế nhưng trước mắt cô chỉ là một con đường mù mịt.
- Chị ơi.
Giang Tang Du kéo tay cô.
- Hôm nay về nhà ăn cơm được không?
Cả người Bạch Nặc Ngôn bỗng cứng lại, cô rút tay ra:
- Hôm nay bận rồi, xin lỗi nhé.
Thái độ đột ngột lạnh nhạt của cô, khiến Giang Tang Du hơi sửng sốt, không kịp phản ứng, Bạch Nặc Ngôn đã đi xa.
Bạch Nặc Ngôn nặng nề thở dài: cô có biết, người hiện tôi không muốn thấy nhất lúc này, chính là cô.
/92
|