Biệt thự nhà họ Giang không quá lớn, nhưng lại tọa lạc ở một vị trí tương đối thuận lợi, trong biệt thự có hồ nhân tạo và diện tích khuôn viên khá lớn, trong khi khu vực phòng ở lại hơi nhỏ.
Thế nhưng, trong ngôi nhà không quá lớn ấy, tràn ngập sự ấm áp.
Trình Nghi Triết đang ngồi trên bàn ăn, nhìn bà Lý Tình sai bảo ông Giang Bác Nghi làm việc nọ việc kia, trong khi Giang Tang Du đang chịu trách nhiệm nấu mì sủi cảo vằn thắn. Cuối cùng, toàn bộ bát đũa sẽ do ông Giang Bác Nghi phụ trách.
Mặc dù chỉ là bữa cơm bình thường, anh lại thấy được sự ấm áp mà từ trước đến nay anh chưa bao giờ được cảm nhận. Từ nhỏ anh đã được coi là người nối nghiệp, bất kể làm việc gì cũng bị yêu cầu hết sức nghiêm khắc. Anh sống với ông nội từ bé, ông là người rất nghiêm khắc, chuyên tâm dạy bảo anh, cả đời anh chưa từng nhận được một lời khen ngợi từ ông. Mối quan hệ của anh đối với cha mẹ tương đối nhạt nhẽo, đến tận bây giờ vẫn chưa từng hoan thanh tiếu ngữ, cũng bởi tình cảm vi diệu ấy, nên anh chuyển thẳng ra ở riêng bên ngoài, thỉnh thoảng mới về nhà thăm cha mẹ.
Trước cảnh này, nói không ngưỡng mộ, nhất định là giả.
Sau khi ăn cơm xong, bà Lý Tình nháy mắt, bảo Giang Tang Du đưa Trình Nghi Triết ra ngoài đi dạo một chút.
Gần biệt thự có trồng đủ loại hoa, từng khóm từng khóm nở hoa, ngược lại trông khá khác thường.
Hoàn hôn buông xuống con đường họ đang dạo bước, trên bầu trời tỏa ánh sáng mông lung, anh ngắm nhìn những bông hoa bên đường.
- Tất cả hoa ở đây đều do em trồng à?
- Lúc nhàn rỗi chẳng biết làm gì, em có trồng một ít cây cảnh hoa lá, anh nhìn đấy, em đúng là thể loại vô công rồi nghề mà.
Anh nín cười không nổi:
- Đây là yêu thích riêng của mỗi người, đâu có gì xấu đâu.
Đi thêm vài bước, trong không khí thoang thoảng hương thơm ngan ngát, khiến tâm tình trở nên khoan khoái.
Cô ngửi thấy mùi thơm, rất vui mừng:
- Hoa hoàng lan lại nở rồi, thích quá. Rất thơm đúng không anh?
Anh gật gù:
- Cây này lá trông rất giống cây hoàng thụ.
- Vâng, rất giống, nhưng cây hoàng thụ thì không có hoa, còn cây này hoa nở rất đẹp.
Cô nhìn nhìn.
- Anh còn nhớ cây hoàng lan trồng trên sân trường em không? Mỗi khi hoa nở, lúc nào cũng có một tốp sinh viên kéo nhau đi hái hoa, cuối cùng hoa hoàng lan chỉ còn nở mỗi trên ngọn cây. Mỗi khi em quay về phòng ngủ, chỉ có thể từ xa ngắm nhìn hoa hoàng lan mà thôi.
Anh sinh hoạt trong trường không nhiều, nên không chú ý đến những chuyện này, lúc này anh chỉ có thể gật đầu.
Cô thích nói về hương thơm, về màu trắng ngà của hoa quế, màu trắng tiinh khiết của hoa sơn chi, màu vàng của hoa mai, hương thơm ngát xóa tan hết mọi phiền não trong cuộc sống.
Sắc trời đã dần tối, anh lấy điện thoại di động ra xem giờ, cũng đến lúc phải xin phép ra về.
Cô nhận ra dụng ý của anh, lần đầu tiên cô gọi tên anh:
- Trình Nghi Triết.
Anh quay lại nhìn cô, nét mặt cô rất nghiêm túc, khiến anh ngạc nhiên.
Cô từ từ mở miệng:
- Hiện em vẫn chưa muốn kết hôn, hơn nữa đối với em hôn nhân là chuyện lớn cả đời, em muốn hai chúng ta dành thêm nhiều thời gian để tìm hiểu đối phương. Nên em muốn chúng ta bắt đầu làm bạn trước, anh có đồng ý chờ đợi tốc độ chậm chạp của em không?
Trình Nghi Triết sửng sốt mất vài giây, mới hiểu được ý cô, không do dự mà lập tức gật đầu.
- Cảm ơn.
Anh hơi nhíu mày, giữa họ luôn tồn tại một cảm giác vô hình, hết lần này đến lần khác anh không thể nói được là không đúng ở đâu.
( ở chỗ anh không yêu chị này, anh còn có chị Bạch đấy anh, bao giờ anh mới nhận ra chứ).
Giang Tang Du tiễn anh ra ngoài, nhìn thấy anh lái xe đi khuất, mới quay về nghe thẩm tra và phán quyết của bà Lý Tình và ông Giang Bác Nghi.
Nhưng lần này, cô không thấy phiền chút nào.
Lúc cô về đến phòng, cô ngắm lại những bức tranh Trình Nghi Triết đã vẽ cô từ nhiều năm nay, mỗi bức tranh là một dáng vẻ khác nhau, mặc dù bút pháp còn kém xa họa sĩ chuyên nghiệp, nhưng lại có thể dễ dàng nhận ra tâm ý của anh.
Cô yên lặng ngắm nghía từng bức, không nén nổi bật cười, có lẽ cô cần phải tiến thêm một bước.
Tại đúng thời điểm, gặp được đúng người.
Dạo này Bạch Nặc Ngôn lúc nào cũng thấy bực mình, mặt dù Uông Đàn luôn coi sự bực bội của cô là một chuyện quá đỗi bình thường, câu cửa miệng của cô lúc nào cũng là “ Hôm nay tôi chết vì chán mất”, giống như mỗi ngày cô đều sống trong cảnh tràn ngập phiền chán.
Cô còn nhớ từ hồi đại học, cô đã không thích nghe giảng, lúc nào cô cũng tự nhủ, bây giờ có nghe cũng vô ích, đến lúc thi thể nào cô cũng quên. Đến thời điểm thật sự thi, còn một ngày cô hoãn một ngày, cho đến trước ngày thi một hôm, cô mới không cam tâm mà mở sách ra xem một chút, nếu hôm sau chiều mới thi, cô tự an ủi bản thân dành đến sáng hẵng xem vẫn kịp. Tới sáng hôm sau cô lại rất buồn bực mà ngắm đống tài liệu, sao hôm qua cô không cố nhai nốt đi chứ?
Lúc nào cô cũng thích đẩy tất cả mọi chuyện đến cuối cùng, nhưng đến lúc cần hoàn thành, cô luôn thiếu khiên nhẫn, làm qua loa đại khái cho xong, quan trọng là tốc độ chứ không để ý đến chất lượng. Sau đó, vì không làm tốt cô lại bực bội tự trách, cứ như thế, hết lần này đến lần khác.
Đến lúc thấy nhàm chán, cô sẽ đông muốn tây tưởng, nhớ lại những chuyện đã xảy ra, giống như ngày còn học đại học, có thể nếu cô thật sự thích học, cô cũng không quay về học lại,mà nàng cũng không tình nguyện kể cho bất cứ ai chuyện này. Cô nhớ rõ có một lần cô ngồi trong phòng thể dục buôn chuyện, vô tình kể về một chuyện rất thần kỳ, hồi tốt nghiệp tiểu học, cô gặp dịch SARS, tốt nghiệp sơ trung cô gặp một trận hạn hán trăm năm mới có, tốt nghiệp trung học cô gặp biểu tình, cả một đoàn người đi đường hô vang phản đối quân huấn, đó trở thành một kỷ niệm khó quên. Lúc ấy cô cười nói với cô nữ sinh kia, nhất định phải tránh xa mấy đàn anh đàn chị bị học lại, nếu không sẽ bị lây nhiễm vận đen của họ, lúc nói chuyện đó cô cũng không quá để tâm.
Đối với quá khứ, trí nhớ của cô luôn khắc sâu, bất kể là người cô có quan tâm hay không. Cô còn có thể nhớ rõ, hồi học tiểu học cô ngồi cùng bàn với một hotboy, lúc ấy họ còn cãi nhau mấy lần. Đến sơ trung thấy nam sinh đó đá bóng trên sân trường, cô còn xấu tính nghĩ, đồ lùn đó đá gì mà đá chứ.
Nếu trí nhớ của cô không quá sâu sắc như thế, có lẽ cuộc đời cô đã không trở nên mê muội như bây giờ. Quá mù quáng, sau mỗi lần khủng hoảng, cô lại tự nói với bản thân được ngày nào hay ngày đấy, mãi mãi không tính toán ngày mai rồi sẽ ra sao, vì ngày đó rồi cuối cùng cũng sẽ đến trước mắt cô, thế nên cô không cần thất vọng hay chờ đợi.
Mà bây giờ, cô thật sự thấy nhàm chán, ngay cả suy nghĩ cũng lười, nên cô đành phải đến chỗ Trình Nghi Triết.
Anh đang ngồi trước máy tính, thỉnh thoảng lại nhíu mày, rồi lại xoa xoa cằm, nghiêng người, không biết đang suy tính gì.
Anh luôn luôn không thích bộc lộ, rất ghét bị người khác nhìn thấu, điểm này tính hai người khá giống nhau.
Cô đã đến ngồi khá lâu, nhưng người này vẫn coi cô như người vô hình. Cô phải tạo ra một chút cảm giác tồn tại, để người ta coi thường như vậy, từ trước đến nay không phải là tác phong của cô.
Cô thừa nhận, trong nội tâm cô có điểm tự coi thường, cô muốn gây chuyện gì đó, để chứng minh bản thân tồn tại ở một vị trí đặc biệt. Ví dụ như trước đây khá lâu, bạn cùng phòng về quê mang lên một ít đặc sản, cô sẽ luôn muốn thêm hơn mọi người một chút, cứ như nếu vậy cô sẽ chứng minh rằng cô không giống người thường, mặc dù cô rõ ràng không thích cô bạn cùng phòng đó. Càng nhìn càng thấy con người cô rất mâu thuẫn, lúc nào cũng muốn người ta đãi ngộ khác người bình thường, dù chuyện đó không hề có ý nghĩa gì.
Nàng đến trước mặt Trình Nghi Triết, thấy anh đang xem một clip gì đó.
Rất khéo, thật vừa vặn, trong phim đang trình chiếu hai quang cảnh đối lập, của một bên xã hội thượng lưu và một bên là những người nghèo khổ, có một chiếc xế xịn đang rước một cô tân nương. Màn này cũng giống như nhiều tin tức cô đã được xem trước đây cô từng được xem, vì vậy cô rất không tử tế, nở một nụ cười.
Trình Nghi Triết kinh ngạc nhìn cô, nhưng không lên tiếng.
Cô mặc một chiếc váy không tay, rất ngắn, chỉ vừa vặn che kín bắp đùi. Cô thích cảm giác mát mẻ, lại càng thích khoe đôi chân trắng nõn. Giờ phút này, cô vòng bàn tay nhỏ bé khoác lên cánh tay Trình Nghi Triết, cằm cô chống trên vai anh, tóc anh đâm đâm lên da mặt cô, chất tóc người này thật là tốt nha, có thể làm người khác bị thương nữa chứ.
- Cười gì thế?
Trình Nghi Triết vươn tay, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nhẹ nhàng xoa xoa nắn nắn như đang nghịch.
- Em đang cười cái mẩu tin em từng đọc, viết về một hôn lễ vô cùng xa hoa tốn kém của một siêu sao. Dưới bài viết đó có rất nhiều bình luận, thậm chí có nhiều người đồng thanh nhất trỉ hỏi, nhiều tiền thế sao không đi giúp cho người nghèo khổ, tại sao hôn lễ lại cần lãng phí vậy.
Khóe miệng cô giương cao một nụ cười:
- Sao trên đời có nhiều thánh mẫu đến như vậy chứ, tiền của người ta cho dù có đem đốt cũng không phải việc của bọn họ nhé, cần gì phải đến lượt họ bàn luận? Người ta có tiền, vì sao không cho phép người ta hưởng thụ, dựa vào cái gì nhất định phải đi quyên góp cho người nghèo chứ? Em cho rằng có tiền cũng không nên đem tặng nhu thế, mà có cho hay không lại là tự do của mỗi người, người khác không có tư cách để mang ra thuyết giáo.
Khóe miệng Trình Nghi Triết cũng giương cao một nụ cười:
- Em đang cười cái video này đúng không?
Cô mới chỉ xem một phần của nội dung, cho dù công nhận nhưng cô vẫn vô cùng bài xích nụ cười của anh:
- Anh có ý gì đấy? Viện trợ cho mọi người để được tuyên dương, cống hiến cho đất nước để lưu danh thiên cổ? Những thứ đó thì có ý nghĩa gì chứ? Dù anh có bỏ ra nhiều hơn nữa, cũng chỉ lưu lại bất quá một cái tên, chuyện đó đối với bản thân cũng đâu thật sự quan trọng, em chỉ thích làm những việc mình thích, miễn sao không tổn hại đến người khác là được. Tại sao phải yêu cầu bản thân cao như thế chứ? Em từng chứng kiến rất nhiều người tranh cãi trong một web forum, về chuyện một cuốn sách nào đó đã đổ oan cho một đại anh hùng, đến nỗi rất nhiều người không thể thừa nhận Viêm Hoàng tiên tổ.. Lúc đó em thấy rất buồn cười, cái người mở topic đó sao mà thừa hơi thế, cứ làm như bản thân yêu nước lắm không bằng. Như em đây, em chỉ thừa nhận em là do mẹ em sinh ra, em là cháu của ông bà ngoại em, Viêm Hoàng là ai, lão nương đây không thèm biết, đó chẳng qua chỉ là một nhân vật trong sách giáo khoa. Em không cần thiết phải vì một nhân vật như thế mà náo loạn với người ta. Anh xem anh xem, bao nhiêu người khoe khoang ca ngợi lịch sử lâu đời Trung Quốc đến thế nào, vĩ đại ra sao, sau đó suốt ngày lặp đi lặp lại giải thích đất nước ta hào hùng đến thế nào. Những khẩu hiệu đó đâu cần mấy người đó suốt ngày hô hoán, quốc gia này có vĩ đại hay không cũng không quan trọng, quan trọng là nó có thể cung cấp cho chúng ta một cuộc sống ổn định an toàn hay không, thức ăn đảm bảo dinh dưỡng hay không, chất lượng sữa bột có tốt hay không. Nếu ngay cả những chuyện này cũng không làm được, cường quốc đứng đầu thế giới có ý nghĩa gì chứ?
Trình Nghi Triết bất khả tư nghị nhìn cô:
- Em luôn suy nghĩ sâu sắc thế sao?
Cô nhìn lên trần nhà:
- Em luôn luôn chú ý đến vấn đề bản chất tối thượng của xã hội.
Anh nín cười:
- Thật ra anh muốn nói, em lúc nào cũng lạc đề thế à?
Cô mấp máy môi, bị người ta nói trúng sự thật rất ghét nhé. Khi còn học cao trung, trong các bài làm văn, điểm cô không bao giờ cao, chỉ có mỗi lần điểm cực kỳ cao. Cô cười nhạo một nam sinh khác sáng tác văn chương kém, còn bị lạc đề. Cô vừa chê bạn kia xong, giáo viên ngữ văn đi đến nói với cô: “Bạch Nặc Ngôn, lần này cuối cùng em cũng không bị lạc đề. Lối viết văn của em cực kỳ rối, dù viết rất hay, nhưng luôn bị lạc đề, nên không biết phải cho điểm thế nào cho tốt.”
- Em lạc đề chỗ nào.
Trình Nghi Triết chỉ vào cái video:
- Lời nói của em chính là cách em nhìn nhận cư xử như thế nào trong cuộc sống của chính mình, đâu có ai để cho em vô duyên vô cớ đi tuyên truyền sự bất mãn với xã hội. Hơn nữa em nói thử xem vì sao có nhiều người lại phản cảm và ác ý với những người có tiền đó vậy. Không phải lúc nào người ta cũng hâm mộ, cũng ghen ghét, mà trong nước bây giờ phú hào nhiều như nấm, toàn là những người đầu cơ trục lợi cướp tiền của xã hội, phất nhanh sau một đêm, tự nhiên sẽ khiến người khác phải bất bình.
Anh thấy cô hơi hoảng hốt:
- Có nói em cũng không hiểu.
- Em..
Cô dừng lại một chút.
- Em chỉ muốn nói, em chỉ là một người bình thường, em không muốn trở thành một người vĩ đại. Em thích chơi gì thì chơi, chơi tất cả các trò mà mình thích. Cứ muốn tìm ý nghĩa cuộc sống, người sống như thế rốt cuộc có mệt không chứ? Chuyện có ý nghĩa nhất với em là ăn và ngủ, có tiền để tiêu, muốn bộ quần áo nào đẹp cũng có tiền để mua.
- Điểm này em rất có tiền đồ.
May là Bạch Nặc Ngôn có móng tay, cô xấu bụng để một vết đỏ trên cổ anh.
- Điểm này em rất có tiền đồ.
Trình Nghi Triết cầm lấy ngón tay cô, ngậm vào miệng, cắn một cái rất mạnh, cô đau đến nỗi run cả người.
Lúc ấy, cô nhớ đến lời một nữa minh tinh, cô ấy từng nói, cô mơ ước một cuộc sống bình bình phàm phàm, cô không hi vọng bản thân xuất chúng, bởi vì phàm là người xuất sắc, cuộc sống nhất định sẽ như đang ở trên cáp treo vậy, phập phồng lo sợ, không được thoải mái, cô chỉ hi vọng cuộc sống của mình trở nên vô cùng giản dị, không khiến người khác chú ý. Rất nhiều người vì quá bình thường mà mơ ước trở nên oai phong lẫm liệt, lại có người chỉ luôn theo đuổi tế thủy trường lưu.
Trong lòng cô, ý nghĩa thật sự của một cuộc sống chân chính đại khái là được trải nghiệm một cuộc sống bình yên.
Cần gì phải bận tâm đến ý nghĩa cuộc sống, thế giới này vốn không thế phân biệt rõ ràng đúng sai đen trắng, được sống vui vẻ ngày nào, hay ngày ấy.
Cô thấy đây không phải là thời điểm không thể quấy rầy, không cần phải câu nệ lời nói, liền nghĩ đến cảnh lúc già, không biết bản thân có phải hối hận vì mình quá nhu thuận.
Nghĩ gì làm nấy, chỉ cần không vượt quá giới hạn, đều có thể nói ra.
Cô đưa tay với con chuột, tắt phim.
- Xem mấy cái này thì có gì hay, giống hệt như đang ở trên giảng đường ý. Có phải anh tiếc vì ngày xưa đi học nghe chính trị ít quá, nên bây giờ bổ xung kiến thức không?
Trình Nghi Triết nhìn dấu răng nhàn nhạt của mình trên đầu ngón tay cô.
- Em chẳng lẽ muốn anh dạy thêm?
Cô lại dời con chuột đi, trực tiếp tắt máy tính, sau đó chuyển cơ thể đến trước mặt anh:
- Nhìn em xem em có đẹp không?
Một tay Trình Nghi Triết nắn cằm, nhìn làn váy trong suốt của cô, một hồi lâu, anh mới vươn tay, nắm lấy phần ngực hiện lên trên làn váy bó sát, nhẹ nhàng sờ nắn.
- Anh rất có tố chất làm kẻ háo sắc.
Cô cười ha ha, sau đó ngược lại tiến vào lòng anh.
Anh đón lấy cơ thể cô, nhẹ nhàng hôn lên cái cổ thắng nõn cúi đầu nói:
- Em rất thích bị kẻ háo sắc lợi dụng nhỉ?
- Em rất khổ tâm đấy chứ. – Cô giả vờ níu cổ anh. – Em thật sự rất khổ tâm.
Tốc độ tư duy của cô hẳn là cực nhanh, suy nghĩ lúc nào cũng kỳ quái, anh bế cô lên:
- Khổ tâm cái gì thế?
- Em thích tất cả các nam chính trong rất nhiều tiểu thuyết võ hiệp của Cổ Long. Anh nói xem, chưa kể đến Sở Lưu Hương hoa tâm, dù sao em vẫn không thích con người đó. Hôm nay em mới nhận ra, cho dù ngươi khác đều cho rằng Lý Tầm Hoan yêu Lâm Thi Âm, vậy mà cuối cùng anh ta lại ở bên Tôn Tiểu Hồng, em đặc biệt không thể chấp nhận. Trước kia em đặc biệt thích “Viên nguyệt loan đao”, có Đình Bằng và Thanh Thanh, bây giờ em lại thấy, thật ra Đình Bằng cũng hoa tâm, mập mờ với nhiều cô gái. Trong các tiểu thuyết sau này, em cực kỳ thích “Kiếm khách Tam thiếu gia”, hồi ấy em còn ngưỡng mộ một nam nhân tốt như Tạ Hiểu Phong, đó là hình tượng đàn ông hoàn mỹ trong lòng em, em luôn muốn anh ấy sẽ ở bên Mộ Dung Thu Địch, có trời mới biết vì sao họ không ở bên nhau, đúng là bi kịch. Mà Tạ Hiểu Phong chẳng biết ở với ai sinh ra Tạ Tiểu Ngọc, em cũng không thích”
Cô dùng sức níu cổ anh, tất cả những chuyện mà cô yêu thích, cuối cùng đều là bi kịch.
Cô từng thích cô gái tóc trắng trong “Tái ngoại kỳ hiệp” , đó lại là một bi kịch thẩm thiết nhất, thương tâm đến mức cô không dám xem lại.
Trình Nghi Triết không biết có nghiêm túc lắng nghe cô nói không, tay anh luồn vào trong mân mê mảnh eo thon gọn của cô:
- Hóa ra em đã sớm từng trải như vậy, từ hồi tiểu học đã xem mấy loại phim tình cảm này.
- Em chỉ để tâm đến những chuyện tình cảm như thế hơn người bình thường một chút thôi.
- Đúng vậy, bình thường hồi đó anh chỉ toàn nhìn bằng khen của mình mà ảo não, tại sao lại có nhiều giấy khen thế chứ, thật lãng phí giấy.
Cô cắn cắn môi, nhìn cái bản mặt thập phần trêu tức cực kỳ đáng ghét kia, một mực cắn lấy miệng anh, bắt đầu trận chiến mới.
Thế nhưng, trong ngôi nhà không quá lớn ấy, tràn ngập sự ấm áp.
Trình Nghi Triết đang ngồi trên bàn ăn, nhìn bà Lý Tình sai bảo ông Giang Bác Nghi làm việc nọ việc kia, trong khi Giang Tang Du đang chịu trách nhiệm nấu mì sủi cảo vằn thắn. Cuối cùng, toàn bộ bát đũa sẽ do ông Giang Bác Nghi phụ trách.
Mặc dù chỉ là bữa cơm bình thường, anh lại thấy được sự ấm áp mà từ trước đến nay anh chưa bao giờ được cảm nhận. Từ nhỏ anh đã được coi là người nối nghiệp, bất kể làm việc gì cũng bị yêu cầu hết sức nghiêm khắc. Anh sống với ông nội từ bé, ông là người rất nghiêm khắc, chuyên tâm dạy bảo anh, cả đời anh chưa từng nhận được một lời khen ngợi từ ông. Mối quan hệ của anh đối với cha mẹ tương đối nhạt nhẽo, đến tận bây giờ vẫn chưa từng hoan thanh tiếu ngữ, cũng bởi tình cảm vi diệu ấy, nên anh chuyển thẳng ra ở riêng bên ngoài, thỉnh thoảng mới về nhà thăm cha mẹ.
Trước cảnh này, nói không ngưỡng mộ, nhất định là giả.
Sau khi ăn cơm xong, bà Lý Tình nháy mắt, bảo Giang Tang Du đưa Trình Nghi Triết ra ngoài đi dạo một chút.
Gần biệt thự có trồng đủ loại hoa, từng khóm từng khóm nở hoa, ngược lại trông khá khác thường.
Hoàn hôn buông xuống con đường họ đang dạo bước, trên bầu trời tỏa ánh sáng mông lung, anh ngắm nhìn những bông hoa bên đường.
- Tất cả hoa ở đây đều do em trồng à?
- Lúc nhàn rỗi chẳng biết làm gì, em có trồng một ít cây cảnh hoa lá, anh nhìn đấy, em đúng là thể loại vô công rồi nghề mà.
Anh nín cười không nổi:
- Đây là yêu thích riêng của mỗi người, đâu có gì xấu đâu.
Đi thêm vài bước, trong không khí thoang thoảng hương thơm ngan ngát, khiến tâm tình trở nên khoan khoái.
Cô ngửi thấy mùi thơm, rất vui mừng:
- Hoa hoàng lan lại nở rồi, thích quá. Rất thơm đúng không anh?
Anh gật gù:
- Cây này lá trông rất giống cây hoàng thụ.
- Vâng, rất giống, nhưng cây hoàng thụ thì không có hoa, còn cây này hoa nở rất đẹp.
Cô nhìn nhìn.
- Anh còn nhớ cây hoàng lan trồng trên sân trường em không? Mỗi khi hoa nở, lúc nào cũng có một tốp sinh viên kéo nhau đi hái hoa, cuối cùng hoa hoàng lan chỉ còn nở mỗi trên ngọn cây. Mỗi khi em quay về phòng ngủ, chỉ có thể từ xa ngắm nhìn hoa hoàng lan mà thôi.
Anh sinh hoạt trong trường không nhiều, nên không chú ý đến những chuyện này, lúc này anh chỉ có thể gật đầu.
Cô thích nói về hương thơm, về màu trắng ngà của hoa quế, màu trắng tiinh khiết của hoa sơn chi, màu vàng của hoa mai, hương thơm ngát xóa tan hết mọi phiền não trong cuộc sống.
Sắc trời đã dần tối, anh lấy điện thoại di động ra xem giờ, cũng đến lúc phải xin phép ra về.
Cô nhận ra dụng ý của anh, lần đầu tiên cô gọi tên anh:
- Trình Nghi Triết.
Anh quay lại nhìn cô, nét mặt cô rất nghiêm túc, khiến anh ngạc nhiên.
Cô từ từ mở miệng:
- Hiện em vẫn chưa muốn kết hôn, hơn nữa đối với em hôn nhân là chuyện lớn cả đời, em muốn hai chúng ta dành thêm nhiều thời gian để tìm hiểu đối phương. Nên em muốn chúng ta bắt đầu làm bạn trước, anh có đồng ý chờ đợi tốc độ chậm chạp của em không?
Trình Nghi Triết sửng sốt mất vài giây, mới hiểu được ý cô, không do dự mà lập tức gật đầu.
- Cảm ơn.
Anh hơi nhíu mày, giữa họ luôn tồn tại một cảm giác vô hình, hết lần này đến lần khác anh không thể nói được là không đúng ở đâu.
( ở chỗ anh không yêu chị này, anh còn có chị Bạch đấy anh, bao giờ anh mới nhận ra chứ).
Giang Tang Du tiễn anh ra ngoài, nhìn thấy anh lái xe đi khuất, mới quay về nghe thẩm tra và phán quyết của bà Lý Tình và ông Giang Bác Nghi.
Nhưng lần này, cô không thấy phiền chút nào.
Lúc cô về đến phòng, cô ngắm lại những bức tranh Trình Nghi Triết đã vẽ cô từ nhiều năm nay, mỗi bức tranh là một dáng vẻ khác nhau, mặc dù bút pháp còn kém xa họa sĩ chuyên nghiệp, nhưng lại có thể dễ dàng nhận ra tâm ý của anh.
Cô yên lặng ngắm nghía từng bức, không nén nổi bật cười, có lẽ cô cần phải tiến thêm một bước.
Tại đúng thời điểm, gặp được đúng người.
Dạo này Bạch Nặc Ngôn lúc nào cũng thấy bực mình, mặt dù Uông Đàn luôn coi sự bực bội của cô là một chuyện quá đỗi bình thường, câu cửa miệng của cô lúc nào cũng là “ Hôm nay tôi chết vì chán mất”, giống như mỗi ngày cô đều sống trong cảnh tràn ngập phiền chán.
Cô còn nhớ từ hồi đại học, cô đã không thích nghe giảng, lúc nào cô cũng tự nhủ, bây giờ có nghe cũng vô ích, đến lúc thi thể nào cô cũng quên. Đến thời điểm thật sự thi, còn một ngày cô hoãn một ngày, cho đến trước ngày thi một hôm, cô mới không cam tâm mà mở sách ra xem một chút, nếu hôm sau chiều mới thi, cô tự an ủi bản thân dành đến sáng hẵng xem vẫn kịp. Tới sáng hôm sau cô lại rất buồn bực mà ngắm đống tài liệu, sao hôm qua cô không cố nhai nốt đi chứ?
Lúc nào cô cũng thích đẩy tất cả mọi chuyện đến cuối cùng, nhưng đến lúc cần hoàn thành, cô luôn thiếu khiên nhẫn, làm qua loa đại khái cho xong, quan trọng là tốc độ chứ không để ý đến chất lượng. Sau đó, vì không làm tốt cô lại bực bội tự trách, cứ như thế, hết lần này đến lần khác.
Đến lúc thấy nhàm chán, cô sẽ đông muốn tây tưởng, nhớ lại những chuyện đã xảy ra, giống như ngày còn học đại học, có thể nếu cô thật sự thích học, cô cũng không quay về học lại,mà nàng cũng không tình nguyện kể cho bất cứ ai chuyện này. Cô nhớ rõ có một lần cô ngồi trong phòng thể dục buôn chuyện, vô tình kể về một chuyện rất thần kỳ, hồi tốt nghiệp tiểu học, cô gặp dịch SARS, tốt nghiệp sơ trung cô gặp một trận hạn hán trăm năm mới có, tốt nghiệp trung học cô gặp biểu tình, cả một đoàn người đi đường hô vang phản đối quân huấn, đó trở thành một kỷ niệm khó quên. Lúc ấy cô cười nói với cô nữ sinh kia, nhất định phải tránh xa mấy đàn anh đàn chị bị học lại, nếu không sẽ bị lây nhiễm vận đen của họ, lúc nói chuyện đó cô cũng không quá để tâm.
Đối với quá khứ, trí nhớ của cô luôn khắc sâu, bất kể là người cô có quan tâm hay không. Cô còn có thể nhớ rõ, hồi học tiểu học cô ngồi cùng bàn với một hotboy, lúc ấy họ còn cãi nhau mấy lần. Đến sơ trung thấy nam sinh đó đá bóng trên sân trường, cô còn xấu tính nghĩ, đồ lùn đó đá gì mà đá chứ.
Nếu trí nhớ của cô không quá sâu sắc như thế, có lẽ cuộc đời cô đã không trở nên mê muội như bây giờ. Quá mù quáng, sau mỗi lần khủng hoảng, cô lại tự nói với bản thân được ngày nào hay ngày đấy, mãi mãi không tính toán ngày mai rồi sẽ ra sao, vì ngày đó rồi cuối cùng cũng sẽ đến trước mắt cô, thế nên cô không cần thất vọng hay chờ đợi.
Mà bây giờ, cô thật sự thấy nhàm chán, ngay cả suy nghĩ cũng lười, nên cô đành phải đến chỗ Trình Nghi Triết.
Anh đang ngồi trước máy tính, thỉnh thoảng lại nhíu mày, rồi lại xoa xoa cằm, nghiêng người, không biết đang suy tính gì.
Anh luôn luôn không thích bộc lộ, rất ghét bị người khác nhìn thấu, điểm này tính hai người khá giống nhau.
Cô đã đến ngồi khá lâu, nhưng người này vẫn coi cô như người vô hình. Cô phải tạo ra một chút cảm giác tồn tại, để người ta coi thường như vậy, từ trước đến nay không phải là tác phong của cô.
Cô thừa nhận, trong nội tâm cô có điểm tự coi thường, cô muốn gây chuyện gì đó, để chứng minh bản thân tồn tại ở một vị trí đặc biệt. Ví dụ như trước đây khá lâu, bạn cùng phòng về quê mang lên một ít đặc sản, cô sẽ luôn muốn thêm hơn mọi người một chút, cứ như nếu vậy cô sẽ chứng minh rằng cô không giống người thường, mặc dù cô rõ ràng không thích cô bạn cùng phòng đó. Càng nhìn càng thấy con người cô rất mâu thuẫn, lúc nào cũng muốn người ta đãi ngộ khác người bình thường, dù chuyện đó không hề có ý nghĩa gì.
Nàng đến trước mặt Trình Nghi Triết, thấy anh đang xem một clip gì đó.
Rất khéo, thật vừa vặn, trong phim đang trình chiếu hai quang cảnh đối lập, của một bên xã hội thượng lưu và một bên là những người nghèo khổ, có một chiếc xế xịn đang rước một cô tân nương. Màn này cũng giống như nhiều tin tức cô đã được xem trước đây cô từng được xem, vì vậy cô rất không tử tế, nở một nụ cười.
Trình Nghi Triết kinh ngạc nhìn cô, nhưng không lên tiếng.
Cô mặc một chiếc váy không tay, rất ngắn, chỉ vừa vặn che kín bắp đùi. Cô thích cảm giác mát mẻ, lại càng thích khoe đôi chân trắng nõn. Giờ phút này, cô vòng bàn tay nhỏ bé khoác lên cánh tay Trình Nghi Triết, cằm cô chống trên vai anh, tóc anh đâm đâm lên da mặt cô, chất tóc người này thật là tốt nha, có thể làm người khác bị thương nữa chứ.
- Cười gì thế?
Trình Nghi Triết vươn tay, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nhẹ nhàng xoa xoa nắn nắn như đang nghịch.
- Em đang cười cái mẩu tin em từng đọc, viết về một hôn lễ vô cùng xa hoa tốn kém của một siêu sao. Dưới bài viết đó có rất nhiều bình luận, thậm chí có nhiều người đồng thanh nhất trỉ hỏi, nhiều tiền thế sao không đi giúp cho người nghèo khổ, tại sao hôn lễ lại cần lãng phí vậy.
Khóe miệng cô giương cao một nụ cười:
- Sao trên đời có nhiều thánh mẫu đến như vậy chứ, tiền của người ta cho dù có đem đốt cũng không phải việc của bọn họ nhé, cần gì phải đến lượt họ bàn luận? Người ta có tiền, vì sao không cho phép người ta hưởng thụ, dựa vào cái gì nhất định phải đi quyên góp cho người nghèo chứ? Em cho rằng có tiền cũng không nên đem tặng nhu thế, mà có cho hay không lại là tự do của mỗi người, người khác không có tư cách để mang ra thuyết giáo.
Khóe miệng Trình Nghi Triết cũng giương cao một nụ cười:
- Em đang cười cái video này đúng không?
Cô mới chỉ xem một phần của nội dung, cho dù công nhận nhưng cô vẫn vô cùng bài xích nụ cười của anh:
- Anh có ý gì đấy? Viện trợ cho mọi người để được tuyên dương, cống hiến cho đất nước để lưu danh thiên cổ? Những thứ đó thì có ý nghĩa gì chứ? Dù anh có bỏ ra nhiều hơn nữa, cũng chỉ lưu lại bất quá một cái tên, chuyện đó đối với bản thân cũng đâu thật sự quan trọng, em chỉ thích làm những việc mình thích, miễn sao không tổn hại đến người khác là được. Tại sao phải yêu cầu bản thân cao như thế chứ? Em từng chứng kiến rất nhiều người tranh cãi trong một web forum, về chuyện một cuốn sách nào đó đã đổ oan cho một đại anh hùng, đến nỗi rất nhiều người không thể thừa nhận Viêm Hoàng tiên tổ.. Lúc đó em thấy rất buồn cười, cái người mở topic đó sao mà thừa hơi thế, cứ làm như bản thân yêu nước lắm không bằng. Như em đây, em chỉ thừa nhận em là do mẹ em sinh ra, em là cháu của ông bà ngoại em, Viêm Hoàng là ai, lão nương đây không thèm biết, đó chẳng qua chỉ là một nhân vật trong sách giáo khoa. Em không cần thiết phải vì một nhân vật như thế mà náo loạn với người ta. Anh xem anh xem, bao nhiêu người khoe khoang ca ngợi lịch sử lâu đời Trung Quốc đến thế nào, vĩ đại ra sao, sau đó suốt ngày lặp đi lặp lại giải thích đất nước ta hào hùng đến thế nào. Những khẩu hiệu đó đâu cần mấy người đó suốt ngày hô hoán, quốc gia này có vĩ đại hay không cũng không quan trọng, quan trọng là nó có thể cung cấp cho chúng ta một cuộc sống ổn định an toàn hay không, thức ăn đảm bảo dinh dưỡng hay không, chất lượng sữa bột có tốt hay không. Nếu ngay cả những chuyện này cũng không làm được, cường quốc đứng đầu thế giới có ý nghĩa gì chứ?
Trình Nghi Triết bất khả tư nghị nhìn cô:
- Em luôn suy nghĩ sâu sắc thế sao?
Cô nhìn lên trần nhà:
- Em luôn luôn chú ý đến vấn đề bản chất tối thượng của xã hội.
Anh nín cười:
- Thật ra anh muốn nói, em lúc nào cũng lạc đề thế à?
Cô mấp máy môi, bị người ta nói trúng sự thật rất ghét nhé. Khi còn học cao trung, trong các bài làm văn, điểm cô không bao giờ cao, chỉ có mỗi lần điểm cực kỳ cao. Cô cười nhạo một nam sinh khác sáng tác văn chương kém, còn bị lạc đề. Cô vừa chê bạn kia xong, giáo viên ngữ văn đi đến nói với cô: “Bạch Nặc Ngôn, lần này cuối cùng em cũng không bị lạc đề. Lối viết văn của em cực kỳ rối, dù viết rất hay, nhưng luôn bị lạc đề, nên không biết phải cho điểm thế nào cho tốt.”
- Em lạc đề chỗ nào.
Trình Nghi Triết chỉ vào cái video:
- Lời nói của em chính là cách em nhìn nhận cư xử như thế nào trong cuộc sống của chính mình, đâu có ai để cho em vô duyên vô cớ đi tuyên truyền sự bất mãn với xã hội. Hơn nữa em nói thử xem vì sao có nhiều người lại phản cảm và ác ý với những người có tiền đó vậy. Không phải lúc nào người ta cũng hâm mộ, cũng ghen ghét, mà trong nước bây giờ phú hào nhiều như nấm, toàn là những người đầu cơ trục lợi cướp tiền của xã hội, phất nhanh sau một đêm, tự nhiên sẽ khiến người khác phải bất bình.
Anh thấy cô hơi hoảng hốt:
- Có nói em cũng không hiểu.
- Em..
Cô dừng lại một chút.
- Em chỉ muốn nói, em chỉ là một người bình thường, em không muốn trở thành một người vĩ đại. Em thích chơi gì thì chơi, chơi tất cả các trò mà mình thích. Cứ muốn tìm ý nghĩa cuộc sống, người sống như thế rốt cuộc có mệt không chứ? Chuyện có ý nghĩa nhất với em là ăn và ngủ, có tiền để tiêu, muốn bộ quần áo nào đẹp cũng có tiền để mua.
- Điểm này em rất có tiền đồ.
May là Bạch Nặc Ngôn có móng tay, cô xấu bụng để một vết đỏ trên cổ anh.
- Điểm này em rất có tiền đồ.
Trình Nghi Triết cầm lấy ngón tay cô, ngậm vào miệng, cắn một cái rất mạnh, cô đau đến nỗi run cả người.
Lúc ấy, cô nhớ đến lời một nữa minh tinh, cô ấy từng nói, cô mơ ước một cuộc sống bình bình phàm phàm, cô không hi vọng bản thân xuất chúng, bởi vì phàm là người xuất sắc, cuộc sống nhất định sẽ như đang ở trên cáp treo vậy, phập phồng lo sợ, không được thoải mái, cô chỉ hi vọng cuộc sống của mình trở nên vô cùng giản dị, không khiến người khác chú ý. Rất nhiều người vì quá bình thường mà mơ ước trở nên oai phong lẫm liệt, lại có người chỉ luôn theo đuổi tế thủy trường lưu.
Trong lòng cô, ý nghĩa thật sự của một cuộc sống chân chính đại khái là được trải nghiệm một cuộc sống bình yên.
Cần gì phải bận tâm đến ý nghĩa cuộc sống, thế giới này vốn không thế phân biệt rõ ràng đúng sai đen trắng, được sống vui vẻ ngày nào, hay ngày ấy.
Cô thấy đây không phải là thời điểm không thể quấy rầy, không cần phải câu nệ lời nói, liền nghĩ đến cảnh lúc già, không biết bản thân có phải hối hận vì mình quá nhu thuận.
Nghĩ gì làm nấy, chỉ cần không vượt quá giới hạn, đều có thể nói ra.
Cô đưa tay với con chuột, tắt phim.
- Xem mấy cái này thì có gì hay, giống hệt như đang ở trên giảng đường ý. Có phải anh tiếc vì ngày xưa đi học nghe chính trị ít quá, nên bây giờ bổ xung kiến thức không?
Trình Nghi Triết nhìn dấu răng nhàn nhạt của mình trên đầu ngón tay cô.
- Em chẳng lẽ muốn anh dạy thêm?
Cô lại dời con chuột đi, trực tiếp tắt máy tính, sau đó chuyển cơ thể đến trước mặt anh:
- Nhìn em xem em có đẹp không?
Một tay Trình Nghi Triết nắn cằm, nhìn làn váy trong suốt của cô, một hồi lâu, anh mới vươn tay, nắm lấy phần ngực hiện lên trên làn váy bó sát, nhẹ nhàng sờ nắn.
- Anh rất có tố chất làm kẻ háo sắc.
Cô cười ha ha, sau đó ngược lại tiến vào lòng anh.
Anh đón lấy cơ thể cô, nhẹ nhàng hôn lên cái cổ thắng nõn cúi đầu nói:
- Em rất thích bị kẻ háo sắc lợi dụng nhỉ?
- Em rất khổ tâm đấy chứ. – Cô giả vờ níu cổ anh. – Em thật sự rất khổ tâm.
Tốc độ tư duy của cô hẳn là cực nhanh, suy nghĩ lúc nào cũng kỳ quái, anh bế cô lên:
- Khổ tâm cái gì thế?
- Em thích tất cả các nam chính trong rất nhiều tiểu thuyết võ hiệp của Cổ Long. Anh nói xem, chưa kể đến Sở Lưu Hương hoa tâm, dù sao em vẫn không thích con người đó. Hôm nay em mới nhận ra, cho dù ngươi khác đều cho rằng Lý Tầm Hoan yêu Lâm Thi Âm, vậy mà cuối cùng anh ta lại ở bên Tôn Tiểu Hồng, em đặc biệt không thể chấp nhận. Trước kia em đặc biệt thích “Viên nguyệt loan đao”, có Đình Bằng và Thanh Thanh, bây giờ em lại thấy, thật ra Đình Bằng cũng hoa tâm, mập mờ với nhiều cô gái. Trong các tiểu thuyết sau này, em cực kỳ thích “Kiếm khách Tam thiếu gia”, hồi ấy em còn ngưỡng mộ một nam nhân tốt như Tạ Hiểu Phong, đó là hình tượng đàn ông hoàn mỹ trong lòng em, em luôn muốn anh ấy sẽ ở bên Mộ Dung Thu Địch, có trời mới biết vì sao họ không ở bên nhau, đúng là bi kịch. Mà Tạ Hiểu Phong chẳng biết ở với ai sinh ra Tạ Tiểu Ngọc, em cũng không thích”
Cô dùng sức níu cổ anh, tất cả những chuyện mà cô yêu thích, cuối cùng đều là bi kịch.
Cô từng thích cô gái tóc trắng trong “Tái ngoại kỳ hiệp” , đó lại là một bi kịch thẩm thiết nhất, thương tâm đến mức cô không dám xem lại.
Trình Nghi Triết không biết có nghiêm túc lắng nghe cô nói không, tay anh luồn vào trong mân mê mảnh eo thon gọn của cô:
- Hóa ra em đã sớm từng trải như vậy, từ hồi tiểu học đã xem mấy loại phim tình cảm này.
- Em chỉ để tâm đến những chuyện tình cảm như thế hơn người bình thường một chút thôi.
- Đúng vậy, bình thường hồi đó anh chỉ toàn nhìn bằng khen của mình mà ảo não, tại sao lại có nhiều giấy khen thế chứ, thật lãng phí giấy.
Cô cắn cắn môi, nhìn cái bản mặt thập phần trêu tức cực kỳ đáng ghét kia, một mực cắn lấy miệng anh, bắt đầu trận chiến mới.
/92
|