Thời gian quay lại quảng cáo rất gấp, trong lòng Bạch Nặc Ngôn lại vô cùng bực tức, nhưng vẫn phải theo Uông Đàn đến trường quay.
Nhưng khá bất ngờ, Trình Nghi Triết đã ở đó, điều này làm hảo cảm ít ỏi trong lòng Bạch Nặc Ngôn xuống dốc không phanh.
Bạch Nặc Ngôn đạp đạp Uông Đàn:
- Sao anh ta lại ở đây?
- Nghe nói anh ta không thích cái quảng cáo trước, còn cho nhà thiết kế quảng cáo đó nghỉ luôn, nhưng thời gian phát hành quảng cáo lại đang vô cùng gấp, nên anh Trình muốn tự mình sáng tạo nội dung quảng cáo.
Cô chỉ còn biết cười khan:
- Đẹp mặt tôi chưa !
Uông Đàn cũng không dám thừa nhận.
- Cứ như là thật ý.
Bạch Nặc Ngôn nhún nhún vai, mấy nhân viên đang quay cuồng chạy quanh Trình Nghi Triết, rõ ràng anh ta đang rất bận, cô lại cứ thích quấy rầy một chút thì sao. Như vậy cũng tốt, có thể thỏa mãn một chút hy vọng xa xôi nhỏ bé của cô, cô cũng không hiểu sao mình lại muốn chứng minh vị trí của mình đặc biệt trong lòng ai đó.
- Chờ xem anh làm được gì nào?
Cô vỗ vỗ vai anh, quan hệ của họ tốt lắm không bằng.
Trình Nghi Triết trợn mắt nhìn cô một cái, rồi tiếp tục quay lại công việc.
Cô mặt dày mày dạn bỏ qua vẻ đuổi khách trên mặt anh ta.
- Sao anh còn phải làm cả những việc này! Đã điều hành công ty rồi, quảng cáo anh cũng phải làm nữa sao? Giết gà lại dùng dao mổ trâu. Hơn nữa, sao em chưa từng nghe nói anh giỏi cả mảng này nhỉ.
- Cũng đơn giản thôi.
Anh không vui vẻ nói.
Chịu trả lời cô cơ đấy, không tồi không tối, thế là tiến bộ lắm rồi.
- Tiết lộ chút đi? Để em còn chuẩn bị trước một chút chứ.
- Không cần chuẩn bị đâu, em cứ tự nhiên mà diễn, rất đơn giản.
- Diễn gì cơ?
Cô đang rất vô cùng hết sức hiếu kỳ.
- Một cô gái tham tiền.
- …
Trình Nghi Triết không hề nói sai, phim quảng cáo một đoạn phim rất đơn giản, Bạch Nặc Ngôn đóng vai một cô gái ăn vận sang trọng, đầu tiên cô từ trong phòng lao ra, hét to “ Em muốn chia tay”, sau đó cô chạy ra đường. Cô còn nhớ anh bạn trai nghèo của mình, chưa từng tặng cô một món quà đắt tiền, thậm chí chưa từng nói một lời ngọt ngào, một người đàn ông như vậy, không khỏi khiến cô thất vọng. Cô đi mãi trên đường, vô tình đi đến một cửa hàng độc quyền của Gia Ái, ở đó cô bắt gặp một đôi giày tuyệt đẹp. Đôi giày dụ dỗ những kỷ niệm của anh ùa về trong cô. Đôi giày anh đã từng tặng cô nhân ngày sinh nhật. Đôi giày anh đã tặng cô trong ngày lễ tình nhân. Thậm chí trong rất nhiều dịp lễ, anh đều tặng cho cô một đôi giày hiệu Gia Ái. Cô ngẩng mặt lên,và nhìn thấy slogan của Gia Ái: Yêu em trọn đời.
Cô vội vã chạy về căn phòng ban đầu, vừa tới cửa, cô đã thấy một đôi giày của Gia Ái, nước mắt cô cứ thế tuôn rơi.
Câu chuyện cũ rất ngắn, tràn đầy hoài niệm đồng thời cũng đẩy Gia Ái lên vị trí chủ đề. Cảnh cuối kèm theo một câu nói: có những người đàn ông chẳng biết ăn nói ngọt ngào, vì họ chỉ biết yêu thật lòng.
Lần quay lại này phải chuyển qua nhiều cảnh, nhưng diễn ra tương đối thuận lợi, dù Bạch Nặc Ngôn không phải diễn viên xuất sắc, nhưng đối với mỗi cảnh quay cô đều cố gắng diễn sao cho thật chỉnh chu.
Cô lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mi, đang bố trí sắp xếp công việc tiếp theo thì Trình Nghi Triết đi tới.
- Kết quả thế nào?
Anh hất cằm.
- Kết quả của câu chuyện xưa này ý?
Trình Nghi Triết bấy giờ mới bừng tỉnh.
- Anh không biết.
- Không phải do anh nghĩ ra à?
- Chỉ cần khống chế nội dung quảng cáo sao cho chuẩn thời gian, như vậy là thành công, tại sao anh lại phải phí tâm tư ngồi nghĩ đoạn sau chứ?
Cô buồn bực.
Anh không để ý đến cô, đi về phía nhà vệ sinh. Cô vẫn lẽo đẽo theo sau anh.
- Anh đánh giá một chút về biểu hiện của em hôm nay đi.
Không cần quá khen ngợi cô đâu, chỉ cần điểm qua những điểm tốt của cô thôi là được.
Anh hít sâu rồi nói:
- Chân em đi giày Gia Ái thoại nhìn hơi dài, nhưng vẫn khá đẹp.
- Chân của em khiến cho những người đàn bà dâm đãng chết vì ghen tị.
Trình Nghi Triết dường như hơi mỉm cười.
- Anh muốn vào vệ sinh, em thật sự muốn vào cùng anh ?
Bạch Nặc Ngôn mặt không đỏ tim không nhảy, nói:
- Em cũng vào nhà vệ sinh đấy, chẳng lẽ anh cho rằng em đi theo anh đến đây à?
Nói xong lập tức quay ngược lại hướng nhà vệ sinh nữ, trong lòng cô còn đang YY (tự sướng), có phải chưa từng thấy bao giờ đâu, có vào cùng thì sao chứ. Cô lè lưỡi, sao mình lại thế chứ… Không biết nữa.
Cô rửa tay, lại cảm thấy bản thân càng ngày càng trở nên nhàm chán, cô đặc biệt có tố chất tâm thần, nhưng sao cô vẫn thấy rất vui?
Cô nhìn vào gương tự giễu bản thân: “Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai đẹp được dường như ta?”
Rồi chính cô lại tự trả lời: “Soi gương đi, soi gương đi”
Cô nhìn lại bộ dạng trong gương của mình, mà cười khúc khích, vẩy toàn bộ nước trên tay về phía gương.
Đúng lúc Trình Nghi Triết từ phòng vệ sinh nam đi ra, nghe thấy cô hỏi câu kia, không thể kháng cự mà nhìn sang bên phòng cô đang đứng, anh nhắm hai mắt lại, dứt khoát quay đi, anh không nghe thấy bất cứ điều gì, anh cũng không nhận ra cô gái này là ai.
Từ trong nhà vệ sinh đi ra, Bạch Nặc hơi mất hứng.
Cô không ngờ Mạnh Tân Duy lại ở đây, thật hiếm có.
Khi cô đi tới, Mạnh Tân Duy đang trò chuyện với Trình Nghi Triết, giọng nói và nội dung rất khách sáo. Cô đứng yên, nhìn lại hai người đàn ông này một lần nữa, thật ra họ cũng không kém nhau là bao, đều có những ưu điểm và cả khuyết điểm, nhưng bất kể họ ở đâu đều sẽ trở thành tiêu điểm của đám đông.
Cô đã từng mơ mộng rất nhiều, đôi khi cô lại tự cười bản thân ngốc nghếch, làm sao có chuyện các hotboy như vậy vừa vặn yêu cô chứ.
Sau khi tốt nghiệp trung học, cô chơi khá thân với một bạn gái đến từ Tây Tạng, cô ấy từng kể. Khi cô ấy đứng trên thảo nguyên, từ xa nhìn thấy một chàng trai cưỡi ngựa trắng đi tới, phản ứng đầu tiên của cô đó chính là chàng hoàng tử bạch mã. Chàng trai đó tiến đến cầu hôn cô. Cô chưa kịp trả lời, anh ta đã thao thao kể lại tình sử của mình. Anh ta từng cưới một người vợ 18 tuổi, nhưng cô này không chịu sinh con cho anh ta. Hiện tại anh đang có một cô vợ 17 tuổi nữa, nhưng cũng chưa sinh được cho anh một đứa con trai. Cuối cùng anh quay lại hỏi cô một câu: “ Tại sao 19 tuổi rồi còn chần chừ gì không chịu cưới ta?”
Bạch Nặc Ngôn nghe xong không nhịn được ôm bụng cười lăn lộn. Ai nói cưỡi ngựa trắng sẽ là hoàng tử chứ, có khi chỉ là “hàng dởm” mà thôi.
Đương nhiên, hai người đàn ông trước mắt đều là hoàng tử bạch mã hàng thật giá thật, cô lại buồn cười, thấy cuộc sống sao mà tuyệt đẹp.
Có ăn có mặc, lại còn có trai đẹp để ngắm, cuộc sống chẳng phải rất đẹp đó sao?
Cô đi tới bên cạnh Mạnh Tân Duy.
- Đến xem em quay à?
Mạnh Tân Duy ngừng nói chuyện với Trình Nghi Triết, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô.
- Tiện đường ghé qua.
Thật khiến cô mất hứng mà, cứ thừa nhận là đến xem cô quay thì đã sao nào? Cho cô đỡ mất mặt.
Trình Nghi Triết như cười như không, im lặng quan sát hai người trò chuyện, tựa như xem kịch.
- Nếu Mạnh thiếu tiện đường ghé qua, vậy thuận tiện chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm. Không biết Mạnh thiếu đây có chịu để cho tôi chút thể diện không?
Trình Nghi Triết vẫn chỉ nhìn Mạnh Tân Duy, không có nửa phần để ý đến Bạch Nặc Ngôn đứng bên. Lúc này quần áo anh ta cũng không còn chỉnh chu như lúc mới đến, nhưng anh ta cũng không vì thế mà ngại.
- Vừa hay tôi cũng hơi đói, làm phiền tổng giám đốc Trình rồi.
Bạch Nặc Ngôn nhiệt huyết sôi trào, chạy đến bên cạnh Uông Đàn:
- Đến đây, cô thấy anh Trình và anh Mạnh đây, ai tốt hơn nào?
- Cô đặt bên trái một tờ 100, bên phải một tờ 100, sau đó hỏi ta bên nào giá trị hơn, làm sao ta có thể so sánh được cho cô?
Uông Đàn suy nghĩ một lúc lâu, quyết định đưa ra một câu trả lời vô cùng triết lý.
Đứng bên kia Mạnh Tân Duy đang ngắm Bạch Nặc Ngôn, lạnh nhạt nói:
- Nghi tĩnh nghi động, phảng phất tinh linh.
Sau đó mới xoay người nhìn lại Trình Nghi Triết, nói:
- Mắt nhìn của tổng giám đốc Trình đúng là không tồi nhé, chọn được cô ấy làm người phát ngôn.
- Xem ra tổng giám đốc Mạnh cũng rất ái mộ Bạch tiểu thư đây.
- Chúng tôi đã quen biết từ rất lâu rồi.
Trình Nghi Triết nheo nheo mắt, nhưng không nói gì.
Nhưng khá bất ngờ, Trình Nghi Triết đã ở đó, điều này làm hảo cảm ít ỏi trong lòng Bạch Nặc Ngôn xuống dốc không phanh.
Bạch Nặc Ngôn đạp đạp Uông Đàn:
- Sao anh ta lại ở đây?
- Nghe nói anh ta không thích cái quảng cáo trước, còn cho nhà thiết kế quảng cáo đó nghỉ luôn, nhưng thời gian phát hành quảng cáo lại đang vô cùng gấp, nên anh Trình muốn tự mình sáng tạo nội dung quảng cáo.
Cô chỉ còn biết cười khan:
- Đẹp mặt tôi chưa !
Uông Đàn cũng không dám thừa nhận.
- Cứ như là thật ý.
Bạch Nặc Ngôn nhún nhún vai, mấy nhân viên đang quay cuồng chạy quanh Trình Nghi Triết, rõ ràng anh ta đang rất bận, cô lại cứ thích quấy rầy một chút thì sao. Như vậy cũng tốt, có thể thỏa mãn một chút hy vọng xa xôi nhỏ bé của cô, cô cũng không hiểu sao mình lại muốn chứng minh vị trí của mình đặc biệt trong lòng ai đó.
- Chờ xem anh làm được gì nào?
Cô vỗ vỗ vai anh, quan hệ của họ tốt lắm không bằng.
Trình Nghi Triết trợn mắt nhìn cô một cái, rồi tiếp tục quay lại công việc.
Cô mặt dày mày dạn bỏ qua vẻ đuổi khách trên mặt anh ta.
- Sao anh còn phải làm cả những việc này! Đã điều hành công ty rồi, quảng cáo anh cũng phải làm nữa sao? Giết gà lại dùng dao mổ trâu. Hơn nữa, sao em chưa từng nghe nói anh giỏi cả mảng này nhỉ.
- Cũng đơn giản thôi.
Anh không vui vẻ nói.
Chịu trả lời cô cơ đấy, không tồi không tối, thế là tiến bộ lắm rồi.
- Tiết lộ chút đi? Để em còn chuẩn bị trước một chút chứ.
- Không cần chuẩn bị đâu, em cứ tự nhiên mà diễn, rất đơn giản.
- Diễn gì cơ?
Cô đang rất vô cùng hết sức hiếu kỳ.
- Một cô gái tham tiền.
- …
Trình Nghi Triết không hề nói sai, phim quảng cáo một đoạn phim rất đơn giản, Bạch Nặc Ngôn đóng vai một cô gái ăn vận sang trọng, đầu tiên cô từ trong phòng lao ra, hét to “ Em muốn chia tay”, sau đó cô chạy ra đường. Cô còn nhớ anh bạn trai nghèo của mình, chưa từng tặng cô một món quà đắt tiền, thậm chí chưa từng nói một lời ngọt ngào, một người đàn ông như vậy, không khỏi khiến cô thất vọng. Cô đi mãi trên đường, vô tình đi đến một cửa hàng độc quyền của Gia Ái, ở đó cô bắt gặp một đôi giày tuyệt đẹp. Đôi giày dụ dỗ những kỷ niệm của anh ùa về trong cô. Đôi giày anh đã từng tặng cô nhân ngày sinh nhật. Đôi giày anh đã tặng cô trong ngày lễ tình nhân. Thậm chí trong rất nhiều dịp lễ, anh đều tặng cho cô một đôi giày hiệu Gia Ái. Cô ngẩng mặt lên,và nhìn thấy slogan của Gia Ái: Yêu em trọn đời.
Cô vội vã chạy về căn phòng ban đầu, vừa tới cửa, cô đã thấy một đôi giày của Gia Ái, nước mắt cô cứ thế tuôn rơi.
Câu chuyện cũ rất ngắn, tràn đầy hoài niệm đồng thời cũng đẩy Gia Ái lên vị trí chủ đề. Cảnh cuối kèm theo một câu nói: có những người đàn ông chẳng biết ăn nói ngọt ngào, vì họ chỉ biết yêu thật lòng.
Lần quay lại này phải chuyển qua nhiều cảnh, nhưng diễn ra tương đối thuận lợi, dù Bạch Nặc Ngôn không phải diễn viên xuất sắc, nhưng đối với mỗi cảnh quay cô đều cố gắng diễn sao cho thật chỉnh chu.
Cô lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mi, đang bố trí sắp xếp công việc tiếp theo thì Trình Nghi Triết đi tới.
- Kết quả thế nào?
Anh hất cằm.
- Kết quả của câu chuyện xưa này ý?
Trình Nghi Triết bấy giờ mới bừng tỉnh.
- Anh không biết.
- Không phải do anh nghĩ ra à?
- Chỉ cần khống chế nội dung quảng cáo sao cho chuẩn thời gian, như vậy là thành công, tại sao anh lại phải phí tâm tư ngồi nghĩ đoạn sau chứ?
Cô buồn bực.
Anh không để ý đến cô, đi về phía nhà vệ sinh. Cô vẫn lẽo đẽo theo sau anh.
- Anh đánh giá một chút về biểu hiện của em hôm nay đi.
Không cần quá khen ngợi cô đâu, chỉ cần điểm qua những điểm tốt của cô thôi là được.
Anh hít sâu rồi nói:
- Chân em đi giày Gia Ái thoại nhìn hơi dài, nhưng vẫn khá đẹp.
- Chân của em khiến cho những người đàn bà dâm đãng chết vì ghen tị.
Trình Nghi Triết dường như hơi mỉm cười.
- Anh muốn vào vệ sinh, em thật sự muốn vào cùng anh ?
Bạch Nặc Ngôn mặt không đỏ tim không nhảy, nói:
- Em cũng vào nhà vệ sinh đấy, chẳng lẽ anh cho rằng em đi theo anh đến đây à?
Nói xong lập tức quay ngược lại hướng nhà vệ sinh nữ, trong lòng cô còn đang YY (tự sướng), có phải chưa từng thấy bao giờ đâu, có vào cùng thì sao chứ. Cô lè lưỡi, sao mình lại thế chứ… Không biết nữa.
Cô rửa tay, lại cảm thấy bản thân càng ngày càng trở nên nhàm chán, cô đặc biệt có tố chất tâm thần, nhưng sao cô vẫn thấy rất vui?
Cô nhìn vào gương tự giễu bản thân: “Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai đẹp được dường như ta?”
Rồi chính cô lại tự trả lời: “Soi gương đi, soi gương đi”
Cô nhìn lại bộ dạng trong gương của mình, mà cười khúc khích, vẩy toàn bộ nước trên tay về phía gương.
Đúng lúc Trình Nghi Triết từ phòng vệ sinh nam đi ra, nghe thấy cô hỏi câu kia, không thể kháng cự mà nhìn sang bên phòng cô đang đứng, anh nhắm hai mắt lại, dứt khoát quay đi, anh không nghe thấy bất cứ điều gì, anh cũng không nhận ra cô gái này là ai.
Từ trong nhà vệ sinh đi ra, Bạch Nặc hơi mất hứng.
Cô không ngờ Mạnh Tân Duy lại ở đây, thật hiếm có.
Khi cô đi tới, Mạnh Tân Duy đang trò chuyện với Trình Nghi Triết, giọng nói và nội dung rất khách sáo. Cô đứng yên, nhìn lại hai người đàn ông này một lần nữa, thật ra họ cũng không kém nhau là bao, đều có những ưu điểm và cả khuyết điểm, nhưng bất kể họ ở đâu đều sẽ trở thành tiêu điểm của đám đông.
Cô đã từng mơ mộng rất nhiều, đôi khi cô lại tự cười bản thân ngốc nghếch, làm sao có chuyện các hotboy như vậy vừa vặn yêu cô chứ.
Sau khi tốt nghiệp trung học, cô chơi khá thân với một bạn gái đến từ Tây Tạng, cô ấy từng kể. Khi cô ấy đứng trên thảo nguyên, từ xa nhìn thấy một chàng trai cưỡi ngựa trắng đi tới, phản ứng đầu tiên của cô đó chính là chàng hoàng tử bạch mã. Chàng trai đó tiến đến cầu hôn cô. Cô chưa kịp trả lời, anh ta đã thao thao kể lại tình sử của mình. Anh ta từng cưới một người vợ 18 tuổi, nhưng cô này không chịu sinh con cho anh ta. Hiện tại anh đang có một cô vợ 17 tuổi nữa, nhưng cũng chưa sinh được cho anh một đứa con trai. Cuối cùng anh quay lại hỏi cô một câu: “ Tại sao 19 tuổi rồi còn chần chừ gì không chịu cưới ta?”
Bạch Nặc Ngôn nghe xong không nhịn được ôm bụng cười lăn lộn. Ai nói cưỡi ngựa trắng sẽ là hoàng tử chứ, có khi chỉ là “hàng dởm” mà thôi.
Đương nhiên, hai người đàn ông trước mắt đều là hoàng tử bạch mã hàng thật giá thật, cô lại buồn cười, thấy cuộc sống sao mà tuyệt đẹp.
Có ăn có mặc, lại còn có trai đẹp để ngắm, cuộc sống chẳng phải rất đẹp đó sao?
Cô đi tới bên cạnh Mạnh Tân Duy.
- Đến xem em quay à?
Mạnh Tân Duy ngừng nói chuyện với Trình Nghi Triết, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô.
- Tiện đường ghé qua.
Thật khiến cô mất hứng mà, cứ thừa nhận là đến xem cô quay thì đã sao nào? Cho cô đỡ mất mặt.
Trình Nghi Triết như cười như không, im lặng quan sát hai người trò chuyện, tựa như xem kịch.
- Nếu Mạnh thiếu tiện đường ghé qua, vậy thuận tiện chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm. Không biết Mạnh thiếu đây có chịu để cho tôi chút thể diện không?
Trình Nghi Triết vẫn chỉ nhìn Mạnh Tân Duy, không có nửa phần để ý đến Bạch Nặc Ngôn đứng bên. Lúc này quần áo anh ta cũng không còn chỉnh chu như lúc mới đến, nhưng anh ta cũng không vì thế mà ngại.
- Vừa hay tôi cũng hơi đói, làm phiền tổng giám đốc Trình rồi.
Bạch Nặc Ngôn nhiệt huyết sôi trào, chạy đến bên cạnh Uông Đàn:
- Đến đây, cô thấy anh Trình và anh Mạnh đây, ai tốt hơn nào?
- Cô đặt bên trái một tờ 100, bên phải một tờ 100, sau đó hỏi ta bên nào giá trị hơn, làm sao ta có thể so sánh được cho cô?
Uông Đàn suy nghĩ một lúc lâu, quyết định đưa ra một câu trả lời vô cùng triết lý.
Đứng bên kia Mạnh Tân Duy đang ngắm Bạch Nặc Ngôn, lạnh nhạt nói:
- Nghi tĩnh nghi động, phảng phất tinh linh.
Sau đó mới xoay người nhìn lại Trình Nghi Triết, nói:
- Mắt nhìn của tổng giám đốc Trình đúng là không tồi nhé, chọn được cô ấy làm người phát ngôn.
- Xem ra tổng giám đốc Mạnh cũng rất ái mộ Bạch tiểu thư đây.
- Chúng tôi đã quen biết từ rất lâu rồi.
Trình Nghi Triết nheo nheo mắt, nhưng không nói gì.
/92
|