Dịch giả: My
Trong viện, Chu Nguyên cảnh giác nhìn lão nhân áo xám trước mắt này. Mặc dù nhìn bên ngoài lão không hề có nguyên khí ba động, nhưng hắn cũng hiểu được, đó là bởi vì nguyên khí được thu liễm một cách hoàn hảo.
Thực lực của lão nhân áo xám quả nhiên sâu không lường được, thậm chí có thể đã siêu việt Thái Sơ cảnh.
- Tiền bối… - Chu Nguyên ôm quyền, thần sắc cung kính. Hắn nhìn thoáng qua Tô Ấu Vi, nói:
- Không biết tiền bối tìm Ấu Vi là có việc gì?
Lão nhân áo xám cười nhạt nói:
- Lão phu muốn mang nàng đi. Loại địa phương này sẽ chỉ làm lãng phí thiên phú của nàng. Nàng không nên tiêu hao thời gian ở chỗ này.
Chu Nguyên giật mình, trong lòng chợt dâng lên một chút cảm xúc phức tạp, nhìn sang Tô Ấu Vi. Cô gái nhỏ vô cùng bẩn thỉu bị hắn kéo lên trước mặt y quán ngày ấy, bây giờ cũng đã bắt đầu tỏa ra quang mang của chính mình. Từ lúc mới bắt đầu, Chu Nguyên đã biết thiên phú của Tô Ấu Vi không giống bình thường.
Sớm muộn gì nàng cũng sẽ tự tỏa ánh sáng chói lòa.
Với thiên phú của Tô Ấu Vi, nếu như có một xuất thân tốt hơn, có thể sớm một chút tiếp xúc với tu luyện, sợ rằng bây giờ nàng đã sớm đã trở thành nữ thần được vô số thiên kiêu ham mộ.
Mà hắn chỉ là điện hạ của một vương triều nho nhỏ như vậy, e rằng chảng đáng để người ta liếc mắt nhìn một cái.
Trong lòng cảm thán, Chu Nguyên nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Ấu Vi có thể được tiền bối coi trọng, đó là cơ duyên của nàng.
Hoàn toàn chính xác! Đúng như vị lão nhân mặc hôi bào này vừa nói, với thiên phú của Tô Ấu Vi, nếu để nàng lưu lại Đại Chu vương triều, thật sự là lang phí nhân tài.
Phượng Hoàng ứng dừng Ngô Đồng, mà không phải cây khô thông thường.
Tô Ấu Vi có thể nhận được sự coi trọng của vị lão nhân áo xám này, Chu Nguyên cũng là thật lòng vì nàng cảm thấy vui vẻ.
Lão nhân áo bào xám cười cười, nói:
- Thế nhưng nàng lại không quá tình nguyện đây.
Chu Nguyên sững sờ, nhìn về phía Tô Ấu Vi. Thiếu nữ tránh ánh mắt của hắn, miệng nhỏ hơi chu lên, nói:
- Ta không nói không muốn a!
Lão nhân áo bào xám gật gật đầu, nói:
- Chỉ là nàng có một điều kiện...
Hắn nhìn chằm chằm Chu Nguyên, nói:
- Nàng muốn ta đưa ngươi đi cùng.
Chu Nguyên cười khổ một tiếng. Làm sao hắn không biết tâm tư của nàng. Tô Ấu Vi tất nhiên cũng nhìn ra vị lão nhân mặc hôi bào này sâu không lường được, cho nên nếu như có thể đưa hắn theo, đối với hắn mà nói, cũng là một phần cơ duyên.
Lão nhân mặc hôi bào cười nhạt, ánh mắt của hắn lướt qua người Chu Nguyên, nói:
- Ngươi kỳ thật cũng không phải người bình thường. Người đã từng sở hữu Thánh Long khí vận, dĩ nhiên thiên phú cũng sẽ không hề yếu.
- Nhưng mà... duyên phận của ta cũng không thích hợp với ngươi.
Tô Ấu Vi nghe vậy, lập tức cuống lên, nói:
- Vì sao? Thiên phú của điện hạ không hề thua kém ta!
Đôi mắt của lão nhân này nhìn như đục ngầu, nhưng phảng phất lại có được ánh sáng thâm thúy. Hắn nhìn chăm chú Chu Nguyên, chậm rãi nói:
- Ở trên người hắn, ta mơ hồ cảm giác được một cỗ hơi thở hết sức mạnh mẽ lưu lại. Cho nên, sợ là hắn đã tự có duyên phận của mình. Ta cũng không nên nhúng tay vào.
Chu Nguyên trong lòng hơi kinh hãi. Vị lão nhân này nói tới khí tức cường đại lưu lại trên người hắn, chẳng lẽ là sư phụ Thương Uyên sao? Không nghĩ tới đã một năm mà người trước mắt này vẫn có thể phát giác ra. Xem ra thực lực của hắn không cách nào tưởng tượng.
Tô Ấu Vi khẽ cắn răng, nói:
- Nếu ngươi không mang theo điện hạ, vậy ta cũng không đi!
Lão nhân mặc áo bào xám cười lên, chỉ vào Tô Ấu Vi nói:
- Ngươi tiểu nha đầu này, thật sự là thân ở trong phúc mà không biết hưởng phúc. Ngươi có biết lão phu là ai không? Trên đời này có bao nhiêu thiên tài muốn theo ta đấy!
Tô Ấu Vi hơi cúi người trước mặt lão nhân, nghiêm túc nói:
- Ấu Vi biết được tiền bối nhìn trúng là phúc phận của ta. Nhưng tiền bối có thể nhìn thấy ta ngày hôm nay là nhờ điện hạ đã từng giúp đỡ ta. Nếu như không có điện hạ, Tô Ấu Vi cũng không có bộ dáng bây giờ.
Có lẽ, nếu ngày đó gia gia nàng bệnh nặng không ai cứu trị, tiểu nữ hài không nơi nương tựa kia cũng sẽ chết dần trong sự lạnh lẽo đó.
Lão nhân giật mình, vuốt nhẹ chòm râu.
Chu Nguyên than nhẹ một tiếng. Hắn mỉm cười với Tô Ấu Vi, bàn tay đặt ở trên vai mềm mại của nàng, tiếng nói ôn nhu:
- Ấu Vi, ta biết ngươi cảm kích ta lúc đầu đã giúp đỡ ngươi. Nhưng đó cũng không phải lý do để trói buộc ngươi ở bên cạnh ta. Ta coi ngươi như bằng hữu tốt nhất, cho nên ta cũng hi vọng, ngươi có thể có được điều kiện tu luyện tốt nhất.
Cảm nhận được động tác của Chu Nguyên, khuôn mặt Tô Ấu Vi ửng đỏ một chút. Nhưng khi nghe đến bằng hữu tốt nhất, đôi mắt trong veo long lanh nước của nàng lại kín đáo ảm đạm xuống.
- Nhưng mà điện hạ... Lần này từ biệt, sẽ rất lâu sau mưới có thể gặp lại. - Tô Ấu Vi cắn chặt môi đỏ, hốc mắt đã bắt đầu ửng hồng.
Nàng đã có thành thói quen đi theo Chu Nguyên, cảm thụ được khí tức của hắn, nghe thanh âm của hắn. Dưới cái nhìn của nàng, dù cho tương lai có phấn khích thế nào, chỉ sợ cũng không thể sánh bằng những gì khắc cốt minh tâm đã trải qua trong Đại Chu phủ một năm qua.
Lần này nếu là chia xa, ngay cả nàng cũng không biết, lần sau gặp lại sẽ là năm nào tháng nào.
Vừa nghĩ tới một màn kia, cho dù Tô Ấu Vi luôn ra vẻ kiên cường vẫn cảm thấy rất đau lòng.
Chu Nguyên cười cười, vươn tay ra, nhẹ nhàng gạt đi giọt nước mắt vương trên lông mi thon dài, nói:
- Yên tâm đi! Ngươi hãy tin tưởng ta, chúng ta nhất định sẽ có ngày gặp lại.
Hắn dừng một chút, cười nói:
- Nhưng mà hiện tại ta lại đang lo lắng đến lúc đó ngươi quá xuất sắc, vì vậy sẽ cảm thấy quen biết một điện hạ ở nơi thâm sơn cùng cốc như ta là một việc mất thể diện a.
Tô Ấu Vi nín khóc, mỉm cười nói khẽ:
- Điện hạ, dù là địa phương phồn hoa đi nữa, nhưng trong mắt ta, cũng không sánh bằng Đại Chu phủ. Dù người khác có là thiên kiêu, trong mắt ta, cũng không sánh bằng ngươi.
Lão nhân ở một bên vậy, lập tức liếc mắt, nói:
- Ngươi nha đầu này là thấy quá ít người mà thôi, tiểu tử này đâu có tốt như ngươi nói.
Nhưng mà Tô Ấu Vi lại không thèm để ý đến lời của hắn.
- Điện hạ, sau này ngươi sẽ đến tìm ta sao? - Tô Ấu Vi nhìn chằm chằm Chu Nguyên, đôi mắt tràn đầy chờ mong.
- Có. Ta nhất định sẽ đi tìm ngươi. - Chu Nguyên nghiêm túc nói.
Trong lòng hắn, Tô Ấu Vi cũng chiếm một vị trí rất quan trọng. Tương lai nếu có cơ hội, hắn chắc chắn sẽ đi tìm nàng, xem cuộc sống của nàng thế nào.
Tô Ấu Vi mặt giãn ra, cười khẽ, nét cười thanh lệ mang theo một vẻ tươi đẹp. Nàng do dự một chút, bỗng nhiên lấy hết dũng khí tiến lên một bước, run rẩy vươn tay ra, ôm lấy Chu Nguyên.
Đột nhiên được ôm trong ngực ôn hương nhuyễn ngọc làm cho Chu Nguyên ngẩn người, hắn có thể cảm nhận được ly biệt đau thương trong lòng Tô Ấu Vi, thế là cũng xòe bàn tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng an ủi nàng.
Tô Ấu Vi rất nhanh rời khỏi ngực Chu Nguyên, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng trốn vào trong phòng.
Trong ngực không còn cảm giác mềm mại, làm cho Chu Nguyên có chút có chút thất vọng, cảm thấy mất mát, ly biệt ảm đạm tràn ngập trái tim hắn. Tô Ấu Vi quen thuộc đi theo hắn, hắn sao lại không quen thuộc ở bên thiếu nữ mỹ lệ kiên cường này.
Khục!
Lão nhân mặc áo bào xám ho khan một tiếng, có chút khó chịu nhìn Chu Nguyên một chút. Sau đó lão thở dài một hơi, nói:
- Tiểu tử, mặc kệ như thế nào, lão phu vẫn phải cảm tạ ngươi đã giúp ta thuyết phục nha đầu này.
Mặc dù rất không nguyện ý, nhưng lão nhân vẫn phải thừa nhận, nếu như Chu Nguyên không gật đầu, chỉ sợ nha đầu bướng bỉnh này thật sự sẽ không đi theo hắn.
Chu Nguyên cười cười, ôm quyền với lão nhân áo xám, nói:
- Hi vọng tiền bối về sau sẽ chiếu cố nàng thật tốt!
Chuyện này ngươi yên tâm, không phải người nào cũng có thể đi theo lão phu. Lão phu tuyển người rất kén chọn, mà nếu đã chọn được rồi, dĩ nhiên sẽ dốc hết tất cả. - Lão nhân mặc hôi bào liếc xéo Chu Nguyên một chút, nói:
- Lão phu không đưa ngươi đi, ngươi không thất vọng sao?
Chu Nguyên cười nhạt một tiếng, nói:
- Tiền bối lúc trước cũng đã nói, đều có duyên phận, dù ta không đi cùng tiền bối, tương lai, ta cũng chưa chắc sẽ bình thường.
Đây cũng không phải là hắn tự đại. Hắn tu luyện "Tổ Long Kinh", càng là tu "Hỗn Độn Thần Ma Quan Tưởng Pháp". Mặc dù hắn không biết lai lịch lão nhân trước mắt này ra sao, nhưng hắn lại tin tưởng, chỉ cần hắn có thể đem tự thân sở học tu thành, nhất định sẽ có ngày ngạo nghễ trước thế gian.
- Nha, còn có chút cốt khí.
Lão nhân mặc hôi bào cười cười, có chút tán thưởng Chu Nguyên. Hắn nghĩ nghĩ rồi nói tiếp:
- Lão phu không muốn nợ nhân tình. Ngươi đã giúp ta, vậy lão phu cũng giúp ngươi một lần.
- Lão phu không có duyên phận với ngươi, nhưng có thể chỉ điểm…
Chu Nguyên nghe vậy, ánh mắt tập trung, trịnh trọng nói:
- Vậy vãn bối xin rửa tai lắng nghe.
Trong viện, Chu Nguyên cảnh giác nhìn lão nhân áo xám trước mắt này. Mặc dù nhìn bên ngoài lão không hề có nguyên khí ba động, nhưng hắn cũng hiểu được, đó là bởi vì nguyên khí được thu liễm một cách hoàn hảo.
Thực lực của lão nhân áo xám quả nhiên sâu không lường được, thậm chí có thể đã siêu việt Thái Sơ cảnh.
- Tiền bối… - Chu Nguyên ôm quyền, thần sắc cung kính. Hắn nhìn thoáng qua Tô Ấu Vi, nói:
- Không biết tiền bối tìm Ấu Vi là có việc gì?
Lão nhân áo xám cười nhạt nói:
- Lão phu muốn mang nàng đi. Loại địa phương này sẽ chỉ làm lãng phí thiên phú của nàng. Nàng không nên tiêu hao thời gian ở chỗ này.
Chu Nguyên giật mình, trong lòng chợt dâng lên một chút cảm xúc phức tạp, nhìn sang Tô Ấu Vi. Cô gái nhỏ vô cùng bẩn thỉu bị hắn kéo lên trước mặt y quán ngày ấy, bây giờ cũng đã bắt đầu tỏa ra quang mang của chính mình. Từ lúc mới bắt đầu, Chu Nguyên đã biết thiên phú của Tô Ấu Vi không giống bình thường.
Sớm muộn gì nàng cũng sẽ tự tỏa ánh sáng chói lòa.
Với thiên phú của Tô Ấu Vi, nếu như có một xuất thân tốt hơn, có thể sớm một chút tiếp xúc với tu luyện, sợ rằng bây giờ nàng đã sớm đã trở thành nữ thần được vô số thiên kiêu ham mộ.
Mà hắn chỉ là điện hạ của một vương triều nho nhỏ như vậy, e rằng chảng đáng để người ta liếc mắt nhìn một cái.
Trong lòng cảm thán, Chu Nguyên nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Ấu Vi có thể được tiền bối coi trọng, đó là cơ duyên của nàng.
Hoàn toàn chính xác! Đúng như vị lão nhân mặc hôi bào này vừa nói, với thiên phú của Tô Ấu Vi, nếu để nàng lưu lại Đại Chu vương triều, thật sự là lang phí nhân tài.
Phượng Hoàng ứng dừng Ngô Đồng, mà không phải cây khô thông thường.
Tô Ấu Vi có thể nhận được sự coi trọng của vị lão nhân áo xám này, Chu Nguyên cũng là thật lòng vì nàng cảm thấy vui vẻ.
Lão nhân áo bào xám cười cười, nói:
- Thế nhưng nàng lại không quá tình nguyện đây.
Chu Nguyên sững sờ, nhìn về phía Tô Ấu Vi. Thiếu nữ tránh ánh mắt của hắn, miệng nhỏ hơi chu lên, nói:
- Ta không nói không muốn a!
Lão nhân áo bào xám gật gật đầu, nói:
- Chỉ là nàng có một điều kiện...
Hắn nhìn chằm chằm Chu Nguyên, nói:
- Nàng muốn ta đưa ngươi đi cùng.
Chu Nguyên cười khổ một tiếng. Làm sao hắn không biết tâm tư của nàng. Tô Ấu Vi tất nhiên cũng nhìn ra vị lão nhân mặc hôi bào này sâu không lường được, cho nên nếu như có thể đưa hắn theo, đối với hắn mà nói, cũng là một phần cơ duyên.
Lão nhân mặc hôi bào cười nhạt, ánh mắt của hắn lướt qua người Chu Nguyên, nói:
- Ngươi kỳ thật cũng không phải người bình thường. Người đã từng sở hữu Thánh Long khí vận, dĩ nhiên thiên phú cũng sẽ không hề yếu.
- Nhưng mà... duyên phận của ta cũng không thích hợp với ngươi.
Tô Ấu Vi nghe vậy, lập tức cuống lên, nói:
- Vì sao? Thiên phú của điện hạ không hề thua kém ta!
Đôi mắt của lão nhân này nhìn như đục ngầu, nhưng phảng phất lại có được ánh sáng thâm thúy. Hắn nhìn chăm chú Chu Nguyên, chậm rãi nói:
- Ở trên người hắn, ta mơ hồ cảm giác được một cỗ hơi thở hết sức mạnh mẽ lưu lại. Cho nên, sợ là hắn đã tự có duyên phận của mình. Ta cũng không nên nhúng tay vào.
Chu Nguyên trong lòng hơi kinh hãi. Vị lão nhân này nói tới khí tức cường đại lưu lại trên người hắn, chẳng lẽ là sư phụ Thương Uyên sao? Không nghĩ tới đã một năm mà người trước mắt này vẫn có thể phát giác ra. Xem ra thực lực của hắn không cách nào tưởng tượng.
Tô Ấu Vi khẽ cắn răng, nói:
- Nếu ngươi không mang theo điện hạ, vậy ta cũng không đi!
Lão nhân mặc áo bào xám cười lên, chỉ vào Tô Ấu Vi nói:
- Ngươi tiểu nha đầu này, thật sự là thân ở trong phúc mà không biết hưởng phúc. Ngươi có biết lão phu là ai không? Trên đời này có bao nhiêu thiên tài muốn theo ta đấy!
Tô Ấu Vi hơi cúi người trước mặt lão nhân, nghiêm túc nói:
- Ấu Vi biết được tiền bối nhìn trúng là phúc phận của ta. Nhưng tiền bối có thể nhìn thấy ta ngày hôm nay là nhờ điện hạ đã từng giúp đỡ ta. Nếu như không có điện hạ, Tô Ấu Vi cũng không có bộ dáng bây giờ.
Có lẽ, nếu ngày đó gia gia nàng bệnh nặng không ai cứu trị, tiểu nữ hài không nơi nương tựa kia cũng sẽ chết dần trong sự lạnh lẽo đó.
Lão nhân giật mình, vuốt nhẹ chòm râu.
Chu Nguyên than nhẹ một tiếng. Hắn mỉm cười với Tô Ấu Vi, bàn tay đặt ở trên vai mềm mại của nàng, tiếng nói ôn nhu:
- Ấu Vi, ta biết ngươi cảm kích ta lúc đầu đã giúp đỡ ngươi. Nhưng đó cũng không phải lý do để trói buộc ngươi ở bên cạnh ta. Ta coi ngươi như bằng hữu tốt nhất, cho nên ta cũng hi vọng, ngươi có thể có được điều kiện tu luyện tốt nhất.
Cảm nhận được động tác của Chu Nguyên, khuôn mặt Tô Ấu Vi ửng đỏ một chút. Nhưng khi nghe đến bằng hữu tốt nhất, đôi mắt trong veo long lanh nước của nàng lại kín đáo ảm đạm xuống.
- Nhưng mà điện hạ... Lần này từ biệt, sẽ rất lâu sau mưới có thể gặp lại. - Tô Ấu Vi cắn chặt môi đỏ, hốc mắt đã bắt đầu ửng hồng.
Nàng đã có thành thói quen đi theo Chu Nguyên, cảm thụ được khí tức của hắn, nghe thanh âm của hắn. Dưới cái nhìn của nàng, dù cho tương lai có phấn khích thế nào, chỉ sợ cũng không thể sánh bằng những gì khắc cốt minh tâm đã trải qua trong Đại Chu phủ một năm qua.
Lần này nếu là chia xa, ngay cả nàng cũng không biết, lần sau gặp lại sẽ là năm nào tháng nào.
Vừa nghĩ tới một màn kia, cho dù Tô Ấu Vi luôn ra vẻ kiên cường vẫn cảm thấy rất đau lòng.
Chu Nguyên cười cười, vươn tay ra, nhẹ nhàng gạt đi giọt nước mắt vương trên lông mi thon dài, nói:
- Yên tâm đi! Ngươi hãy tin tưởng ta, chúng ta nhất định sẽ có ngày gặp lại.
Hắn dừng một chút, cười nói:
- Nhưng mà hiện tại ta lại đang lo lắng đến lúc đó ngươi quá xuất sắc, vì vậy sẽ cảm thấy quen biết một điện hạ ở nơi thâm sơn cùng cốc như ta là một việc mất thể diện a.
Tô Ấu Vi nín khóc, mỉm cười nói khẽ:
- Điện hạ, dù là địa phương phồn hoa đi nữa, nhưng trong mắt ta, cũng không sánh bằng Đại Chu phủ. Dù người khác có là thiên kiêu, trong mắt ta, cũng không sánh bằng ngươi.
Lão nhân ở một bên vậy, lập tức liếc mắt, nói:
- Ngươi nha đầu này là thấy quá ít người mà thôi, tiểu tử này đâu có tốt như ngươi nói.
Nhưng mà Tô Ấu Vi lại không thèm để ý đến lời của hắn.
- Điện hạ, sau này ngươi sẽ đến tìm ta sao? - Tô Ấu Vi nhìn chằm chằm Chu Nguyên, đôi mắt tràn đầy chờ mong.
- Có. Ta nhất định sẽ đi tìm ngươi. - Chu Nguyên nghiêm túc nói.
Trong lòng hắn, Tô Ấu Vi cũng chiếm một vị trí rất quan trọng. Tương lai nếu có cơ hội, hắn chắc chắn sẽ đi tìm nàng, xem cuộc sống của nàng thế nào.
Tô Ấu Vi mặt giãn ra, cười khẽ, nét cười thanh lệ mang theo một vẻ tươi đẹp. Nàng do dự một chút, bỗng nhiên lấy hết dũng khí tiến lên một bước, run rẩy vươn tay ra, ôm lấy Chu Nguyên.
Đột nhiên được ôm trong ngực ôn hương nhuyễn ngọc làm cho Chu Nguyên ngẩn người, hắn có thể cảm nhận được ly biệt đau thương trong lòng Tô Ấu Vi, thế là cũng xòe bàn tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng an ủi nàng.
Tô Ấu Vi rất nhanh rời khỏi ngực Chu Nguyên, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng trốn vào trong phòng.
Trong ngực không còn cảm giác mềm mại, làm cho Chu Nguyên có chút có chút thất vọng, cảm thấy mất mát, ly biệt ảm đạm tràn ngập trái tim hắn. Tô Ấu Vi quen thuộc đi theo hắn, hắn sao lại không quen thuộc ở bên thiếu nữ mỹ lệ kiên cường này.
Khục!
Lão nhân mặc áo bào xám ho khan một tiếng, có chút khó chịu nhìn Chu Nguyên một chút. Sau đó lão thở dài một hơi, nói:
- Tiểu tử, mặc kệ như thế nào, lão phu vẫn phải cảm tạ ngươi đã giúp ta thuyết phục nha đầu này.
Mặc dù rất không nguyện ý, nhưng lão nhân vẫn phải thừa nhận, nếu như Chu Nguyên không gật đầu, chỉ sợ nha đầu bướng bỉnh này thật sự sẽ không đi theo hắn.
Chu Nguyên cười cười, ôm quyền với lão nhân áo xám, nói:
- Hi vọng tiền bối về sau sẽ chiếu cố nàng thật tốt!
Chuyện này ngươi yên tâm, không phải người nào cũng có thể đi theo lão phu. Lão phu tuyển người rất kén chọn, mà nếu đã chọn được rồi, dĩ nhiên sẽ dốc hết tất cả. - Lão nhân mặc hôi bào liếc xéo Chu Nguyên một chút, nói:
- Lão phu không đưa ngươi đi, ngươi không thất vọng sao?
Chu Nguyên cười nhạt một tiếng, nói:
- Tiền bối lúc trước cũng đã nói, đều có duyên phận, dù ta không đi cùng tiền bối, tương lai, ta cũng chưa chắc sẽ bình thường.
Đây cũng không phải là hắn tự đại. Hắn tu luyện "Tổ Long Kinh", càng là tu "Hỗn Độn Thần Ma Quan Tưởng Pháp". Mặc dù hắn không biết lai lịch lão nhân trước mắt này ra sao, nhưng hắn lại tin tưởng, chỉ cần hắn có thể đem tự thân sở học tu thành, nhất định sẽ có ngày ngạo nghễ trước thế gian.
- Nha, còn có chút cốt khí.
Lão nhân mặc hôi bào cười cười, có chút tán thưởng Chu Nguyên. Hắn nghĩ nghĩ rồi nói tiếp:
- Lão phu không muốn nợ nhân tình. Ngươi đã giúp ta, vậy lão phu cũng giúp ngươi một lần.
- Lão phu không có duyên phận với ngươi, nhưng có thể chỉ điểm…
Chu Nguyên nghe vậy, ánh mắt tập trung, trịnh trọng nói:
- Vậy vãn bối xin rửa tai lắng nghe.
/1499
|