Mục Túc chỉ có nước nằm yên. Bước tiếp theo Quang chắc chắn lột luôn cái khố của hắn ra, áp lên người y bắt đầu giao phối. Nhưng lần này, Quang chỉ lột trần truồng y ra, dựa vào ánh lửa bên ngoài chiếu vào mà nhìn Mục Túc từ đầu tới chân, sau đó xoay người lấy một cái bình đất nhỏ ở trong túi ra.
Bình bị phong kín, Quang dùng chủy thủ mở nắp bình ra, lập tức tỏa ra một mùi thơm kỳ dị.
“Quang, là gì vậy?”
“Ta cùng với bộ tộc Vu sư trao đổi đó. Hắn nói dùng cái này xức vào chỗ bị bầm tím, sau đó xoa bóp thì có thể tiêu trừ được đau nhức lẫn vết bầm. Hơn nữa thứ này còn có thể uống. Mùi vị có chút lạt, nhưng sau đó đầu óc sẽ trở nên ngất ngất làm cho người ta dị thường vui vẻ. Quang lúc trưởng thành đã uống hết một bình xem như là ăn mừng rồi, đây là bình thứ hai.”
Mục Túc ngồi dậy, kê mũi ngửi.
“Thơm quá.”
“Mục Túc nằm xuống. Quang dùng cái này xoa bóp cho ngươi.”
“Ừ.”
Mục Túc biết điều nằm xuống. Quang cho một ít nước ra tay rồi bôi lên những mảng xanh tím trên người Mục Túc, dùng tay xoa nắn một chút. Chỗ bị bôi nước rất nóng nhưng lại không còn đau như trước nữa.
Vết bầm tím cũng giảm đi rất nhiều.
“Ừ…. A….. Thật thoải mái a.”
Mục Túc phát ra tiếng kêu thoải mái. Quang đang xoa bóp cả người Mục Túc, đột nhiên nói.
“Mục Túc đừng kêu nữa. Tiếng kêu của ngươi làm Quang muốn giao phối a. Ngươi xem, tính khí của ta dựng lên cứng ngắc rồi.”
Quang vì chứng thực lời nói, liền lật khố của mình lên cho Mục Túc nhìn.
Vật kia của Quang quả nhiên đã dựng lên rồi. Vừa cứng lại vừa to thẳng. Mục Túc hâm mộ nhìn nó, yên tĩnh lại.
Quang đột nhiên cúi đầu liếm liếm lên những chỗ trên người Mục Túc bị xoa bóp đến đỏ ửng.
“Ha ha!”
Mục Túc sợ nhột liền điên cuồng tránh né.
“Quang…. rất nhột….. đừng liếm…. ha ha…”
“Quang đã từng thấy ba mẹ dã thú liếm con tụi nó như vậy a. Những đứa con đó có vẻ rất cao hứng.
Mục Túc không thích sao?”
“Mục Túc không phải không thích, chỉ là có chút ngứa, hắc hắc.”
Mục Túc lùi thân thể lại, né né, Quang lại đuổi theo liếm. Quang bỗng nghiêm mặt, chế trụ hai chân Mục Túc, liếm lên tính khí của y.
“Quang!”
Mục túc run rẩy kêu lên. Tính khí vì bị Quang liếm cũng từ từ cứng lên.
“Dương cụ của Mục Túc sáng loang loáng thật đáng yêu.”
Quang lại a ô một cái ngậm tính khí của Mục Túc vào miệng, cắn cắn.
“A! Quang đừng.”
Mục Túc cắn môi muốn khóc. Quang sẽ không xem tinh khí của y giống như của mấy con hổ hươu nai và ăn luôn đi. Y hình như nghe nói ăn cái này bổ lắm a. Nhưng Quang đâu phải là Thực Nhân Tộc, bất quá cũng khó nói lắm, Quang đã đi qua rất nhiều nơi, nếu có đi qua nơi người ta ăn dương cụ người thì thiệt là đáng sợ a.
Cũng may mà Quang cũng đem dương cụ y phun ra. Mục Túc thở phào nhẹ nhõm.
“Mục Túc toàn thân đều rất đáng yêu.”
Quang nằm xuống, ôm lấy Mục Túc vào lòng, ghé vào lỗ tai y mà nói. Quang đưa bàn tay to của mình tới giữa háng Mục Túc, không ngừng xoa bóp thưởng thức tính khí đáng yêu kia.
Mục Túc ôm lấy cánh tay Quang, rất nhanh đã phải thất thủ phát tiết.
Mục Túc phát tiết xong, hô hấp của Quang cũng trở nên dồn dập, nhưng Quang chỉ ôm lấy y mà không áp y xuống đất.
“Quang không làm sao?”
Mục Túc tâm tình phức tập. Y tự nói với bản thân không phải là y muốn Quang làm y, mà là do Quang đột nhiên tự kiềm chế bản thân nên cảm thấy rất kỳ quái. Hơn nữa, thà hiện tại trước khi ngủ làm luôn cho xong, còn hơn là ngủ giữa chừng lại bị đánh thức để làm a.
Nhưng Quang chỉ ôm lấy Mục Túc.
“Mục Túc hôm nay mệt, còn bị kinh sợ, trên người cũng bị bầm rất nhiều. Quang muốn để ngươi nghỉ ngơi. Ngủ đi Mục Túc. Quang ôm ngươi ngủ.”
Bình bị phong kín, Quang dùng chủy thủ mở nắp bình ra, lập tức tỏa ra một mùi thơm kỳ dị.
“Quang, là gì vậy?”
“Ta cùng với bộ tộc Vu sư trao đổi đó. Hắn nói dùng cái này xức vào chỗ bị bầm tím, sau đó xoa bóp thì có thể tiêu trừ được đau nhức lẫn vết bầm. Hơn nữa thứ này còn có thể uống. Mùi vị có chút lạt, nhưng sau đó đầu óc sẽ trở nên ngất ngất làm cho người ta dị thường vui vẻ. Quang lúc trưởng thành đã uống hết một bình xem như là ăn mừng rồi, đây là bình thứ hai.”
Mục Túc ngồi dậy, kê mũi ngửi.
“Thơm quá.”
“Mục Túc nằm xuống. Quang dùng cái này xoa bóp cho ngươi.”
“Ừ.”
Mục Túc biết điều nằm xuống. Quang cho một ít nước ra tay rồi bôi lên những mảng xanh tím trên người Mục Túc, dùng tay xoa nắn một chút. Chỗ bị bôi nước rất nóng nhưng lại không còn đau như trước nữa.
Vết bầm tím cũng giảm đi rất nhiều.
“Ừ…. A….. Thật thoải mái a.”
Mục Túc phát ra tiếng kêu thoải mái. Quang đang xoa bóp cả người Mục Túc, đột nhiên nói.
“Mục Túc đừng kêu nữa. Tiếng kêu của ngươi làm Quang muốn giao phối a. Ngươi xem, tính khí của ta dựng lên cứng ngắc rồi.”
Quang vì chứng thực lời nói, liền lật khố của mình lên cho Mục Túc nhìn.
Vật kia của Quang quả nhiên đã dựng lên rồi. Vừa cứng lại vừa to thẳng. Mục Túc hâm mộ nhìn nó, yên tĩnh lại.
Quang đột nhiên cúi đầu liếm liếm lên những chỗ trên người Mục Túc bị xoa bóp đến đỏ ửng.
“Ha ha!”
Mục Túc sợ nhột liền điên cuồng tránh né.
“Quang…. rất nhột….. đừng liếm…. ha ha…”
“Quang đã từng thấy ba mẹ dã thú liếm con tụi nó như vậy a. Những đứa con đó có vẻ rất cao hứng.
Mục Túc không thích sao?”
“Mục Túc không phải không thích, chỉ là có chút ngứa, hắc hắc.”
Mục Túc lùi thân thể lại, né né, Quang lại đuổi theo liếm. Quang bỗng nghiêm mặt, chế trụ hai chân Mục Túc, liếm lên tính khí của y.
“Quang!”
Mục túc run rẩy kêu lên. Tính khí vì bị Quang liếm cũng từ từ cứng lên.
“Dương cụ của Mục Túc sáng loang loáng thật đáng yêu.”
Quang lại a ô một cái ngậm tính khí của Mục Túc vào miệng, cắn cắn.
“A! Quang đừng.”
Mục Túc cắn môi muốn khóc. Quang sẽ không xem tinh khí của y giống như của mấy con hổ hươu nai và ăn luôn đi. Y hình như nghe nói ăn cái này bổ lắm a. Nhưng Quang đâu phải là Thực Nhân Tộc, bất quá cũng khó nói lắm, Quang đã đi qua rất nhiều nơi, nếu có đi qua nơi người ta ăn dương cụ người thì thiệt là đáng sợ a.
Cũng may mà Quang cũng đem dương cụ y phun ra. Mục Túc thở phào nhẹ nhõm.
“Mục Túc toàn thân đều rất đáng yêu.”
Quang nằm xuống, ôm lấy Mục Túc vào lòng, ghé vào lỗ tai y mà nói. Quang đưa bàn tay to của mình tới giữa háng Mục Túc, không ngừng xoa bóp thưởng thức tính khí đáng yêu kia.
Mục Túc ôm lấy cánh tay Quang, rất nhanh đã phải thất thủ phát tiết.
Mục Túc phát tiết xong, hô hấp của Quang cũng trở nên dồn dập, nhưng Quang chỉ ôm lấy y mà không áp y xuống đất.
“Quang không làm sao?”
Mục Túc tâm tình phức tập. Y tự nói với bản thân không phải là y muốn Quang làm y, mà là do Quang đột nhiên tự kiềm chế bản thân nên cảm thấy rất kỳ quái. Hơn nữa, thà hiện tại trước khi ngủ làm luôn cho xong, còn hơn là ngủ giữa chừng lại bị đánh thức để làm a.
Nhưng Quang chỉ ôm lấy Mục Túc.
“Mục Túc hôm nay mệt, còn bị kinh sợ, trên người cũng bị bầm rất nhiều. Quang muốn để ngươi nghỉ ngơi. Ngủ đi Mục Túc. Quang ôm ngươi ngủ.”
/51
|