“A Đan ngoan, Mục Túc sẽ không làm hại ngươi.”
Mục Túc tự đặt tên cho đứa nhỏ là A Đan, vừa dụ hống nó vừa đi theo Quang. Đột nhiên Quang dừng lại.
“Mục Túc, trốn ra đằng sau ta mau.”
“Xảy ra chuyện gì, Quang?”
“Có người bao vây chúng ta.”
Quang cảm giác được có người đang thiết lập vòng vây bọn họ. Bốn phía đều phát ra tiếng người di động.
Quang đem tất cả vũ khí giơ lên trước người. Nhìn thấy cách đó không xa có một cái đầu người nhú ra, Quang lập tức la lớn.
“Các ngươi nếu là người của bộ lạc thì nói cho thủ lĩnh của các ngươi biết, ta tên là Quang, người đằng sau ta chính là giống cái của ta tên Mục Túc. Chúng ta là lữ nhân chẳng qua đi ngang qua nơi này muốn cùng các ngươi trao đổi ít đồ vật, không có ác ý, có thể dẫn chúng ta đi gặp thủ lĩnh của các ngươi không?”
“Chính là bọn họ, ngươi nhìn xem, là đứa nhỏ kia kìa.”
Một số người bước ra từ đằng sau tảng đá, liên tục chỉ chỏ bọn họ.
Một người tiến lên trước mấy bước.
“Ta tên Lực, là đội trưởng bộ lạc vùng núi. Đứa nhỏ mà giống cái của ngươi đang ôm chính là con của các ngươi sao?”
“Không phải. Chúng ta nhặt được ở hạ du sông. Nó là người trong tộc các ngươi?”
“Phải, nhưng đứa trẻ kia là do bọn ta cố ý thả xuống nước tế Thủy thần.”
Mục Túc kéo Quang lại.
“Quang, sao lại có thể như vậy?”
Bọn người kia hình như đang tổ chức một cái nghi thức tế thần kinh khủng nào đó thì phải. Nếu y trả lại đứa nhỏ cho bọn họ, bọn họ lại đưa đứa nhỏ đi chịu chết lần nữa thì sao, y thật không nỡ.
“Thủy Thần? Nơi đó có Thủy Thần?”
“Chúng ta tin Thủy Thần sống tại hạ du sông. Cùng quay về bộ lạc đi, chúng ta sẽ từ từ nói cho các ngươi nghe.”
Quang và Mục Túc cùng theo tộc nhân vùng núi trở về bộ lạc của bọn hắn.
Quang theo phép tắc tỏ ý muốn gặp tộc trưởng của bọn họ.
“Tộc trưởng của chúng ta đã chết trước đó không lâu. Chúng ta đang lựa chọn một trong hai đứa con của người làm thủ lĩnh kế tiếp, nhưng mọi người vẫn còn chưa thống nhất ý kiến.”
“Các ngươi nói đã có người nhìn thấy Thủy Thần sao?”
“Không có, nhưng tộc nhân đều tin Thủy Thần sống tại hạ du sông.”
“Tại sao?”
“Hàng năm, cứ đến ngày nóng nhất, con sông mẹ của chúng ta sẽ chảy ngược dòng, băng phủ đầy mặt sông, hơn nữa sẽ không còn bất cứ động vật sống ở dưới sông nữa. Tộc của chúng ta vì thế mà nảy sinh vấn đề lương thực.”
“Các ngươi ở ngay tại sườn núi. Tại sao cứ đi đánh bắt động vật trong nước thế? Trên núi thức ăn cũng có rất nhiều mà.”
“Trên núi là địa bàn của sói và rắn. Mấy vị tộc trưởng trước của chúng ta đã từng cảnh báo, nếu không phải vì bất đắc dĩ, chúng ta tốt nhất không nên lên núi. Vốn mấy năm trước chúng ta còn có thể xuống chân núi tìm thức ăn, nhưng trước đó không lâu một bộ phận tộc nhân khác di chuyển đến sống dưới chân núi, tộc nhân một mình đi săn thú sẽ rất nguy hiểm hơn nữa tộc trưởng lại vừa đúng lúc chết. Mọi người không còn cách nào, đành phải ra sông đánh cá, nhưng nhìn lên trời, lại thấy đến thời điểm Thủy Thần làm phép nghịch lưu dòng sông rồi. Cho nên chúng ta mới đem đứa nhỏ đi tế thần. Hiện tại lại bị các ngươi ôm trở lại, chúng ta cũng không biết bước tiếp theo phải làm gì nữa.”
“Mẹ của đứa nhỏ đâu? Trước đem con trả lại cho nàng đã, Quang có lẽ sẽ giúp các ngươi nghĩ được biện pháp.”
Tộc nhân nhìn nhau.
“Cha của đứa nhỏ bị rắn độc cắn chết rồi. Mẹ nó cũng mới bệnh chết gần đây. Nó không có người nào nguyện ý thu dưỡng chiếu cố hết, cho nên….”
Nói trắng ra thì chính là đứa nhỏ không được ai nhận nuôi nên chịu kiếp làm tế phẩm cho hà bá.
Nghe đến đó, Mục Túc liền vui vẻ.
“Đứa nhỏ này, chúng ta nuôi.”
“Mục Túc ngươi tự nuôi nó nha.”
“Ừ!”
Mục Túc lộ ra nụ cười rực rỡ. Tóm lại, đứa nhỏ này y đã không nỡ đem trả rồi, giờ lại biết nó là cô nhi thì lại càng yên tâm ra cớ dành quyền nuôi nấng hơn.
Buổi tối ăn cơm xong, Quang ôm Mục Túc ngắm trăng. Đứa nhỏ đột nhiên khóc lớn, Quang lập tức xách đứa nhỏ lên. Mục Túc lập tức đuổi theo đằng sau.
“Quang, ngươi đem con đi đâu đó?”
“Nó gây cản trở. Quang đưa nó đi tìm người cho sữa. Lúc nãy Quang mới vừa nhìn thấy có giống cái đang cho đứa con bú sữa. Quang xách nó tới đó bú ké.”
“Người ta chịu sao?”
“Có thể cho nàng một chút thức ăn để trao đổi a. Quang nghĩ nàng sẽ chịu giúp ngươi chăm nó một đêm.”
“Một đêm? Buổi tối ngươi muốn làm gì?”
“Giao phối!”
Mục Túc tự đặt tên cho đứa nhỏ là A Đan, vừa dụ hống nó vừa đi theo Quang. Đột nhiên Quang dừng lại.
“Mục Túc, trốn ra đằng sau ta mau.”
“Xảy ra chuyện gì, Quang?”
“Có người bao vây chúng ta.”
Quang cảm giác được có người đang thiết lập vòng vây bọn họ. Bốn phía đều phát ra tiếng người di động.
Quang đem tất cả vũ khí giơ lên trước người. Nhìn thấy cách đó không xa có một cái đầu người nhú ra, Quang lập tức la lớn.
“Các ngươi nếu là người của bộ lạc thì nói cho thủ lĩnh của các ngươi biết, ta tên là Quang, người đằng sau ta chính là giống cái của ta tên Mục Túc. Chúng ta là lữ nhân chẳng qua đi ngang qua nơi này muốn cùng các ngươi trao đổi ít đồ vật, không có ác ý, có thể dẫn chúng ta đi gặp thủ lĩnh của các ngươi không?”
“Chính là bọn họ, ngươi nhìn xem, là đứa nhỏ kia kìa.”
Một số người bước ra từ đằng sau tảng đá, liên tục chỉ chỏ bọn họ.
Một người tiến lên trước mấy bước.
“Ta tên Lực, là đội trưởng bộ lạc vùng núi. Đứa nhỏ mà giống cái của ngươi đang ôm chính là con của các ngươi sao?”
“Không phải. Chúng ta nhặt được ở hạ du sông. Nó là người trong tộc các ngươi?”
“Phải, nhưng đứa trẻ kia là do bọn ta cố ý thả xuống nước tế Thủy thần.”
Mục Túc kéo Quang lại.
“Quang, sao lại có thể như vậy?”
Bọn người kia hình như đang tổ chức một cái nghi thức tế thần kinh khủng nào đó thì phải. Nếu y trả lại đứa nhỏ cho bọn họ, bọn họ lại đưa đứa nhỏ đi chịu chết lần nữa thì sao, y thật không nỡ.
“Thủy Thần? Nơi đó có Thủy Thần?”
“Chúng ta tin Thủy Thần sống tại hạ du sông. Cùng quay về bộ lạc đi, chúng ta sẽ từ từ nói cho các ngươi nghe.”
Quang và Mục Túc cùng theo tộc nhân vùng núi trở về bộ lạc của bọn hắn.
Quang theo phép tắc tỏ ý muốn gặp tộc trưởng của bọn họ.
“Tộc trưởng của chúng ta đã chết trước đó không lâu. Chúng ta đang lựa chọn một trong hai đứa con của người làm thủ lĩnh kế tiếp, nhưng mọi người vẫn còn chưa thống nhất ý kiến.”
“Các ngươi nói đã có người nhìn thấy Thủy Thần sao?”
“Không có, nhưng tộc nhân đều tin Thủy Thần sống tại hạ du sông.”
“Tại sao?”
“Hàng năm, cứ đến ngày nóng nhất, con sông mẹ của chúng ta sẽ chảy ngược dòng, băng phủ đầy mặt sông, hơn nữa sẽ không còn bất cứ động vật sống ở dưới sông nữa. Tộc của chúng ta vì thế mà nảy sinh vấn đề lương thực.”
“Các ngươi ở ngay tại sườn núi. Tại sao cứ đi đánh bắt động vật trong nước thế? Trên núi thức ăn cũng có rất nhiều mà.”
“Trên núi là địa bàn của sói và rắn. Mấy vị tộc trưởng trước của chúng ta đã từng cảnh báo, nếu không phải vì bất đắc dĩ, chúng ta tốt nhất không nên lên núi. Vốn mấy năm trước chúng ta còn có thể xuống chân núi tìm thức ăn, nhưng trước đó không lâu một bộ phận tộc nhân khác di chuyển đến sống dưới chân núi, tộc nhân một mình đi săn thú sẽ rất nguy hiểm hơn nữa tộc trưởng lại vừa đúng lúc chết. Mọi người không còn cách nào, đành phải ra sông đánh cá, nhưng nhìn lên trời, lại thấy đến thời điểm Thủy Thần làm phép nghịch lưu dòng sông rồi. Cho nên chúng ta mới đem đứa nhỏ đi tế thần. Hiện tại lại bị các ngươi ôm trở lại, chúng ta cũng không biết bước tiếp theo phải làm gì nữa.”
“Mẹ của đứa nhỏ đâu? Trước đem con trả lại cho nàng đã, Quang có lẽ sẽ giúp các ngươi nghĩ được biện pháp.”
Tộc nhân nhìn nhau.
“Cha của đứa nhỏ bị rắn độc cắn chết rồi. Mẹ nó cũng mới bệnh chết gần đây. Nó không có người nào nguyện ý thu dưỡng chiếu cố hết, cho nên….”
Nói trắng ra thì chính là đứa nhỏ không được ai nhận nuôi nên chịu kiếp làm tế phẩm cho hà bá.
Nghe đến đó, Mục Túc liền vui vẻ.
“Đứa nhỏ này, chúng ta nuôi.”
“Mục Túc ngươi tự nuôi nó nha.”
“Ừ!”
Mục Túc lộ ra nụ cười rực rỡ. Tóm lại, đứa nhỏ này y đã không nỡ đem trả rồi, giờ lại biết nó là cô nhi thì lại càng yên tâm ra cớ dành quyền nuôi nấng hơn.
Buổi tối ăn cơm xong, Quang ôm Mục Túc ngắm trăng. Đứa nhỏ đột nhiên khóc lớn, Quang lập tức xách đứa nhỏ lên. Mục Túc lập tức đuổi theo đằng sau.
“Quang, ngươi đem con đi đâu đó?”
“Nó gây cản trở. Quang đưa nó đi tìm người cho sữa. Lúc nãy Quang mới vừa nhìn thấy có giống cái đang cho đứa con bú sữa. Quang xách nó tới đó bú ké.”
“Người ta chịu sao?”
“Có thể cho nàng một chút thức ăn để trao đổi a. Quang nghĩ nàng sẽ chịu giúp ngươi chăm nó một đêm.”
“Một đêm? Buổi tối ngươi muốn làm gì?”
“Giao phối!”
/51
|