Nguyên Soái Bất Đắc Dĩ

Chương 6 - Chương 6

/22


Một tháng sau, dưới sự giúp đỡ của hai anh em họ Trần, tôi đã có thể dùng đao kiếm, cưỡi ngựa, bắn tên khá thuần thục. Tuy không thể so sánh với Trần Ngạn “bản chính”, chí ít cũng đã vượt xa kẻ vốn không biết gì như trước. Trần Đường bảo tôi đã khôi phục được bảy phần. Điều này khiến tôi rất phấn khởi. Nghĩ mà xem, Trần Ngạn là nhân tài số một của quốc gia. Có được bảy phần mười bản lĩnh của anh ta, về sau tôi “hành tẩu giang hồ” sẽ không còn phải lo bị bắt nạt nữa rồi. Hiện tại tôi đã có thể vung đao, đánh cận chiến ngang cơ với Trần Đường. Riêng khoản bắn tên, Trần Ninh nói tôi so với trước đây không sai biệt nhiều lắm, chính là chỉ cần mục tiêu ở trong tầm mắt, cho dù di động nhanh đến mấy, tôi đều có thể bắn hạ.

Vết thương trên ngực nhờ khả năng hồi phục của cơ thể này và thuốc tốt mà đã không còn trở ngại. Chỉ để lại một vết sẹo, song tôi cũng chẳng lấy làm phiền. Đàn ông mà, trên người có một, hai vết sẹo chả ảnh hưởng gì. Cho dù sẹo nằm trên ngực hay ở mông cũng chẳng sao hết.

Tôi và Trần Đường đang nghỉ giải lao, uống trà dưới tán cây trong sân viện thì Trần Ninh hốt hoảng chạy vào. Tôi lắc đầu thở dài, cậu chàng này lúc nào cũng vội vội vàng vàng, không giữ được bình tĩnh sau này sao có thể thăng chức đây? Trần Đường cũng là một tướng quân, nhưng Trần Ninh hiện tại chỉ là một giáo úy. Tôi cầm lấy chén sạch, rót trà đưa tới trước mặt “Trần giáo úy”, nhẹ nhàng cười:

“Uống miếng trà đi, đệ gấp gáp như vậy không phải là bị cô nương nào đuổi theo đấy chứ?”.

Trần Ninh đón lấy chén trong tay tôi nhưng không uống, đặt xuống bàn, vừa thở vừa nói:

“Đại ca, không ổn rồi. Hoàng thượng vừa cho người đến truyền khẩu dụ, muốn đại ca lập tức hồi kinh”.

Tôi nhìn cậu ta nghi hoặc. Không phải đang đánh trận sao, tuy là hiện tại sắp tới mùa đông, hai quân tạm thời ngừng chiến, nhưng ai biết quân địch lúc nào thì nổi máu muốn tập kích. Thấy ánh mắt tôi, Trần Ninh liền giải thích:

“Là Khương Nguyện. Hắn bẩm báo với hoàng thượng chuyện đại ca bị mất trí nhớ. Còn dám đặt điều nói đại ca hiện tại không thể cầm quân, xin hoàng thượng thay nguyên soái”.

Tôi thầm nghĩ, cũng đâu phải là bịa đặt. Tôi quả thật không có khả năng lãnh binh đánh giặc. Mấy chục vạn người theo tôi chạy loạn tìm chết, không bằng để người khác thay thế. Nói vậy, chuyện về kinh lần này lại vừa vặn hợp ý tôi. Chỉ là, việc tôi bị mất trí nhớ nhưng không bẩm báo lên trên, liệu có bị xem là khi quân gì đó không? Nếu thế thì không ổn, tôi muốn đổi nghề, chứ không phải muốn đổi cách chết. Tôi gãi tai hỏi:

“Khương Nguyện có lai lịch thế nào? Anh ta có thù đoạt thê với tôi à?”.

Hai anh em bọn họ cũng không còn ngạc nhiên với chuyện tôi cái gì cũng đều quên sạch, Trần Đường nhẹ giọng giải đáp thắc mắc:

“Khương Nguyện với đại ca không có tư thù, nhưng trong lòng ông ta có bất mãn. Khương gia nhiều đời là võ tướng, trước kia gia tộc bọn họ ở trong triều luôn là một cây đại thụ. Không chỉ chi trưởng của Khương gia nhiều đời giữ chức tể tướng, mà các chi phụ cũng không ít người giữ chức quan trọng trong triều. Nhưng từ khi đại ca được hoàng thượng trọng dụng, lại phong đại ca làm đại nguyên soái, Khương Nguyện liền đối với chúng ta ôm hận. Lần này trở về, chỉ e ông ta sẽ gây bất lợi, đại ca nhất định phải đề phòng”.

Tôi gật gật đầu. Cái này cũng giống như Ngô Phi với Tô Khải Bạch đây mà. Chỉ khác, lão già Khương Nguyện so với Ngô Phi kia thì khó đối phó hơn hẳn. Tể tướng, chính là quyền lực dưới một người trên vạn người. Kẻ như vậy, nếu không thể kết thân, cũng tuyệt đối đừng kết oán. Ông ta muốn làm nguyên soái? Tôi ngược lại chỉ muốn làm dân thường. Không có mâu thuẫn thì sẽ không có án mạng, tôi cứ yên tâm về kinh từ quan là được.

Thấy tôi im lặng không nói gì, Trần Ninh lo lắng:

“Đại ca, phải làm thế nào?”.

Tôi lại nghĩ đến một vấn đề khác, hỏi:

“Hoàng thượng chỉ triệu mình tôi trở về? Vậy các đệ thì sao?”.

Trần Ninh buồn buồn đáp:

“Hoàng thượng nghe đại ca mất trí nhớ, muốn nhị ca cùng huynh trở về bẩm rõ mọi chuyện. Đệ phải ở lại quân doanh đợi lệnh”.

Tôi thầm than trong lòng, Trần Đường so với Trần Ninh khó qua mặt hơn, tôi muốn từ chức cậu ta khẳng định sẽ ngăn cản. Nhưng dù sao bớt đi một người, cơ hội bỏ trốn cũng sẽ nhiều hơn. Cứ về kinh thành, gặp vị hoàng thượng kia trước rồi tính vậy.

Tôi cùng Trần Đường mang theo mười người, phóng ngựa đi mất năm ngày thì về đến kinh thành. Không có thời gian tham quan đường xá, sau khi hồi phủ tắm rửa thay y phục, lập tức phải tiến cung diện thánh.

Trong điện, bá quan văn võ đều đã tập hợp đông đủ, nghiêm chỉnh đứng ở hai bên, ở giữa là tôi và Trần Đường đang quỳ:

“Mạt tướng tham kiến hoàng thượng”.

Phía trên có giọng nói đàn ông trẻ tuổi vọng xuống:

“Bình thân”.

Tôi cùng Trần Đường tạ ơn rồi đứng dậy. Người ngồi trên cao kia bất ngờ lại là một thanh niên còn rất trẻ, đoán chừng chỉ cỡ tuổi Trần Ninh. Anh ta nhìn tôi cười, ánh mắt không có vẻ gì là tức giận, tôi thầm thở phào trong lòng. Hoàng đế trẻ tuổi tươi cười nói:

“Chuyện ở thành Bắc Bình, trẫm đã nghe. Trần Ngạn, khanh làm rất tốt. Cả trận chiến ở Mang Cốc, khanh đúng là không làm trẫm thất vọng”.

Tôi vội chắp tay, thành thật trả lời:

“Là bổn phận của mạt tướng”.

Lúc này bên cạnh có một giọng nói sắc lạnh:

“Trần tướng quân, nghe nói ngươi đã mất trí nhớ? Tại sao không sớm bẩm cáo lên thánh thượng? Ngươi muốn khi quân phạm thượng sao?”.

Tôi liếc mắt nhìn người




/22

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status