"Hảo, ta cùng các ngươi đi, nhưng tuyệt đối không được đụng vào hắn, bằng không ta sẽ làm cho các ngươi hối hận không kịp!" Cắn răng, Mị Ngạn Nhi từng câu từng chữ nói.
Bọn quan sai bị khí thế của nàng làm cho sững sờ.
"Mị nhi?" Thạch Mặc có chút bất an gọi nàng, trong lá thư rốt cuộc viết cái gì mà lại làm sắc mặt của nàng trở nên khó coi như thế.
"Yên tâm đi, ta không sao, ngươi hãy ngoan ngoãn ở lại chỗ này đợi ta trở lại, có nghe hay không?" Vốn cho rằng chuyện này là do đại quản gia nhà hộ bộ thượng thư xếp đặt mọi chuyện, lại không ngờ đến dĩ nhiên là do mẫu vương nhà nàng sắp xếp, cũng không biết mẫu vương từ lúc nào đã biết nàng ở chỗ này, lại chờ đến lúc này mới ra tay.
Lá thư vừa nãy chính là tín thư của mẫu vương, lên mặt giảng bài: mừng thọ hồi phủ!
Đơn giản bốn chữ nhưng lại làm nàng không thể cự tuyệt mệnh lệnh.
"..." Thạch Mặc thật không biết nên nói gì cho phải, sự tình đã không thể nằm trong vòng khống chế của hắn.
Cuối cùng Mị Ngạn Nhi cũng đi theo đám quan sai, Thạch Mặc cau mày đứng ở trong tiệm bánh bao, nhìn theo Mị Ngạn Nhi đang dần mất hút khỏi tầm mắt.
Người cuối cùng cũng rời đi nhưng... tại sao lại dùng phương thức này mà rời đi chứ, nếu là do mình làm thì tuyệt đối sẽ không liên lụy đến người khác, hắn nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp cứu nàng... Thạch Mặc ánh mắt kiên định, trong làm âm thầm nghĩ đến.
…
Mị Ngạn Nhi đi theo đám quan sai tựu một đường đi đến hình phủ của kinh thành, đây là nơi chuyên môn phụ trách những sự vụ liên quan đến dân sự.
Từ rât xa Mị Ngạn Nhi đã thấy một bóng dáng quen thuộc, đúng là là phủ doãn đại nhân Trương Lương Ngọc, một nữ nhân hơn ba mươi tuổi, nữ nhi của nàng cũng chính là bằng hữu của nàng, cho nên cũng không sai nhận thức nữ nhân này.
“…Ngạn tiểu vương gia?” Trương Lương Ngọc thấy quan sai đem người về, do dự nhìn người đang đi trước họ, thấy đối phương gật đầu khẳng định mới mang theo nghi vấn hỏi nàng một câu.
Ngạn tiểu vương gia cũng là một người quen của nàng, nhưng Ngạn tiểu vương gia trước mắt này lại chỉ có ba phần tương tự, Tuy Thương vương gia nói với nàng Ngạn tiểu vương gia dịch dung, nhưng nàng cũng không dám nhận loạn người a.
“Trương đại nhân, mẫu vương có gì phân phó, ngài cứ nói thẳng a.” Không để ý tới bộ dạng si ngốc của quan gia khi nghe đại nhân nhà mình xưng hô nàng, Mị Ngạn Nhi trực tiếp hỏi.
“Dạ dạ dạ, Thương vương gia phân phó, người trực tiếp về phủ là được rồi.”
“Bổn vương liền cáo từ.” Mị Ngạn Nhi cũng không chút khách khí, xoay người rồi rời đi.
“Cung kính tiểu vương gia.” Sau lưng vang lên thanh âm của Trương Lương Ngọc.
…
Mị Ngạn Nhi một người một mình đi hướng đến Thương Vương phủ, vừa đi vừa cẩn thận suy ngẫm lại những chuyện đã trải qua, đoán rằng mẫu vương đã sớm biết nàng đang ở nơi nào, chỉ là không đến bắt nàng mà thôi, sau đó mới dựa vào chuyện Thượng thư phủ mà lấy cớ đẩy nàng về nhà, mà làm sao mẫu vương có thể biết hành tung của mình, Mị Ngạn Nhi cũng không quá chắc chắn, bất quá mẫu vương cũng biết chuyện của quản gia nhà Thượng thư phủ, khiến cho nàng không khỏi không suy đoán, về phần thuộc hạ ngầm của mẫu vương…
Kỳ thật đây cũng không phải chuyện tình làm nàng giật mình, dù sao nàng thân là tiểu vương gia, bên người cũng có một vài người thủ hộ cũng không phải là chuyện kỳ quái, nghĩ như vậy, nàng hết thảy biết mẫu vương liền cái gì cũng biết rồi, như vậy về chuyện tình của Thạch Mặc mẫu vương cũng như vậy biết rồi?
Tâm Mị Ngạn Nhi không khỏi có chút ít bất an, lần trước việc mẫu vương bức hôn cùng việc bắt người… mẫu vương tính tình quái dị, từ trước đến nay ai cũng nói không biết mẫu vương sẽ đối phó họ như thế nào, xem ra trước phải đi một chuyến thăm phụ phi mới được, có phụ phi bên cạnh, mẫu vương sẽ thoáng khiêm tốn một chút.
Ai, cũng không biết tỷ muội huynh đệ của nàng thế nào rồi, là dựa theo an bài của mẫu vương hay trốn né, cũng có khi không trốn thì cũng né.
Mẫu vương có chín phi tử, mưa móc chia đều, có chín hài tử, bốn nam năm nữ, trong phủ nàng là lão nhị, phía trên còn có một ca ca cũng đã lập gia đình, mà đệ muội phía sau trừ lão ngũ còn có trắc phi bên ngoài thì còn lại đều là độc thân.
Lúc còn đang suy nghĩ thì nàng đã đi đến cửa chính của Thương vương phủ, nhấc chân muốn đi vào thì lại bị thị vệ cản lại.
“Vương phủ trọng địa, người đến là người vào?” Thủ vệ ngăn cản Mị Ngạn Nhi lớn tiếng quát hỏi.
“Làm càn, liền tiểu vương gia cũng dám ngăn cản, các ngươi là không muốn sống nữa sao?” Mị Ngạn nhi nói thì nói thế nhưng vẫn biết cùng dịch dung của mình có quan hệ, làm người khác liền không nhận ra, vừa nói vừa một bên cầm ngọc bội chứng minh thân phận của mình ra!
Hóa trang trên mặt đều là do chính nàng nghiên cứu chế tạo rồi mới vẽ loạn trên mặt, nếu không dùng dung dịch đặc biệt thì liền rửa không sạch, nàng hiện tại trong tay cũng không có dung dịch nên không còn cách nào mang gương mặt kia trở về.
“Ngọc bội của Ngạn tiểu vương gia? Ngài… ngài là tiểu vương gia?” thủ vệ không thể tin nổi hỏi, chênh lệch lớn như vậy nàng cũng không dám tin tưởng a.
“Hừ.” Hừ một tiếng, Mị Ngạn Nhi cũng không quan tâm đến thủ vệ vẫn đang nghi hoặc như cũ, nghênh ngang bước vào Vương phủ, tuy thủ vệ không quá tin tưởng vào Mị Ngạn Nhi, nhưng là thấy ngọc bội như thấy người, các nàng cũng không dám ngăn cản người cầm ngọc bội tiến vào, nhưng có người xa lạ tiến vào thủ vệ cũng phải phái một người vào phủ thông báo một tiếng với tổng quản.
Mị Ngạn Nhi trên đường nhìn thấy vài người hầu quen thuộc, người hầu chỉ là nghi hoặc nhìn nàng, cũng không hành lễ, thẳng tới khi tổng quản vội vàng đi tới, sau khi nhìn kỹ chân diện nàng vài lần mới khẳng định kêu một tiếng “Tiểu vương gia.”
“Mẫu vương đâu?” Mị Ngạn Nhi hỏi.
(mm: bà già ta đâu :v?)
" Tại thư phòng chờ người. " tổng quản đáp lại.
Mị Ngạn Nhi liền không nói gì thêm nữa, cũng buông tha ý niệm đi tìm phụ phi trong đầu, thẳng tiến đến thư phòng.
Bọn quan sai bị khí thế của nàng làm cho sững sờ.
"Mị nhi?" Thạch Mặc có chút bất an gọi nàng, trong lá thư rốt cuộc viết cái gì mà lại làm sắc mặt của nàng trở nên khó coi như thế.
"Yên tâm đi, ta không sao, ngươi hãy ngoan ngoãn ở lại chỗ này đợi ta trở lại, có nghe hay không?" Vốn cho rằng chuyện này là do đại quản gia nhà hộ bộ thượng thư xếp đặt mọi chuyện, lại không ngờ đến dĩ nhiên là do mẫu vương nhà nàng sắp xếp, cũng không biết mẫu vương từ lúc nào đã biết nàng ở chỗ này, lại chờ đến lúc này mới ra tay.
Lá thư vừa nãy chính là tín thư của mẫu vương, lên mặt giảng bài: mừng thọ hồi phủ!
Đơn giản bốn chữ nhưng lại làm nàng không thể cự tuyệt mệnh lệnh.
"..." Thạch Mặc thật không biết nên nói gì cho phải, sự tình đã không thể nằm trong vòng khống chế của hắn.
Cuối cùng Mị Ngạn Nhi cũng đi theo đám quan sai, Thạch Mặc cau mày đứng ở trong tiệm bánh bao, nhìn theo Mị Ngạn Nhi đang dần mất hút khỏi tầm mắt.
Người cuối cùng cũng rời đi nhưng... tại sao lại dùng phương thức này mà rời đi chứ, nếu là do mình làm thì tuyệt đối sẽ không liên lụy đến người khác, hắn nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp cứu nàng... Thạch Mặc ánh mắt kiên định, trong làm âm thầm nghĩ đến.
…
Mị Ngạn Nhi đi theo đám quan sai tựu một đường đi đến hình phủ của kinh thành, đây là nơi chuyên môn phụ trách những sự vụ liên quan đến dân sự.
Từ rât xa Mị Ngạn Nhi đã thấy một bóng dáng quen thuộc, đúng là là phủ doãn đại nhân Trương Lương Ngọc, một nữ nhân hơn ba mươi tuổi, nữ nhi của nàng cũng chính là bằng hữu của nàng, cho nên cũng không sai nhận thức nữ nhân này.
“…Ngạn tiểu vương gia?” Trương Lương Ngọc thấy quan sai đem người về, do dự nhìn người đang đi trước họ, thấy đối phương gật đầu khẳng định mới mang theo nghi vấn hỏi nàng một câu.
Ngạn tiểu vương gia cũng là một người quen của nàng, nhưng Ngạn tiểu vương gia trước mắt này lại chỉ có ba phần tương tự, Tuy Thương vương gia nói với nàng Ngạn tiểu vương gia dịch dung, nhưng nàng cũng không dám nhận loạn người a.
“Trương đại nhân, mẫu vương có gì phân phó, ngài cứ nói thẳng a.” Không để ý tới bộ dạng si ngốc của quan gia khi nghe đại nhân nhà mình xưng hô nàng, Mị Ngạn Nhi trực tiếp hỏi.
“Dạ dạ dạ, Thương vương gia phân phó, người trực tiếp về phủ là được rồi.”
“Bổn vương liền cáo từ.” Mị Ngạn Nhi cũng không chút khách khí, xoay người rồi rời đi.
“Cung kính tiểu vương gia.” Sau lưng vang lên thanh âm của Trương Lương Ngọc.
…
Mị Ngạn Nhi một người một mình đi hướng đến Thương Vương phủ, vừa đi vừa cẩn thận suy ngẫm lại những chuyện đã trải qua, đoán rằng mẫu vương đã sớm biết nàng đang ở nơi nào, chỉ là không đến bắt nàng mà thôi, sau đó mới dựa vào chuyện Thượng thư phủ mà lấy cớ đẩy nàng về nhà, mà làm sao mẫu vương có thể biết hành tung của mình, Mị Ngạn Nhi cũng không quá chắc chắn, bất quá mẫu vương cũng biết chuyện của quản gia nhà Thượng thư phủ, khiến cho nàng không khỏi không suy đoán, về phần thuộc hạ ngầm của mẫu vương…
Kỳ thật đây cũng không phải chuyện tình làm nàng giật mình, dù sao nàng thân là tiểu vương gia, bên người cũng có một vài người thủ hộ cũng không phải là chuyện kỳ quái, nghĩ như vậy, nàng hết thảy biết mẫu vương liền cái gì cũng biết rồi, như vậy về chuyện tình của Thạch Mặc mẫu vương cũng như vậy biết rồi?
Tâm Mị Ngạn Nhi không khỏi có chút ít bất an, lần trước việc mẫu vương bức hôn cùng việc bắt người… mẫu vương tính tình quái dị, từ trước đến nay ai cũng nói không biết mẫu vương sẽ đối phó họ như thế nào, xem ra trước phải đi một chuyến thăm phụ phi mới được, có phụ phi bên cạnh, mẫu vương sẽ thoáng khiêm tốn một chút.
Ai, cũng không biết tỷ muội huynh đệ của nàng thế nào rồi, là dựa theo an bài của mẫu vương hay trốn né, cũng có khi không trốn thì cũng né.
Mẫu vương có chín phi tử, mưa móc chia đều, có chín hài tử, bốn nam năm nữ, trong phủ nàng là lão nhị, phía trên còn có một ca ca cũng đã lập gia đình, mà đệ muội phía sau trừ lão ngũ còn có trắc phi bên ngoài thì còn lại đều là độc thân.
Lúc còn đang suy nghĩ thì nàng đã đi đến cửa chính của Thương vương phủ, nhấc chân muốn đi vào thì lại bị thị vệ cản lại.
“Vương phủ trọng địa, người đến là người vào?” Thủ vệ ngăn cản Mị Ngạn Nhi lớn tiếng quát hỏi.
“Làm càn, liền tiểu vương gia cũng dám ngăn cản, các ngươi là không muốn sống nữa sao?” Mị Ngạn nhi nói thì nói thế nhưng vẫn biết cùng dịch dung của mình có quan hệ, làm người khác liền không nhận ra, vừa nói vừa một bên cầm ngọc bội chứng minh thân phận của mình ra!
Hóa trang trên mặt đều là do chính nàng nghiên cứu chế tạo rồi mới vẽ loạn trên mặt, nếu không dùng dung dịch đặc biệt thì liền rửa không sạch, nàng hiện tại trong tay cũng không có dung dịch nên không còn cách nào mang gương mặt kia trở về.
“Ngọc bội của Ngạn tiểu vương gia? Ngài… ngài là tiểu vương gia?” thủ vệ không thể tin nổi hỏi, chênh lệch lớn như vậy nàng cũng không dám tin tưởng a.
“Hừ.” Hừ một tiếng, Mị Ngạn Nhi cũng không quan tâm đến thủ vệ vẫn đang nghi hoặc như cũ, nghênh ngang bước vào Vương phủ, tuy thủ vệ không quá tin tưởng vào Mị Ngạn Nhi, nhưng là thấy ngọc bội như thấy người, các nàng cũng không dám ngăn cản người cầm ngọc bội tiến vào, nhưng có người xa lạ tiến vào thủ vệ cũng phải phái một người vào phủ thông báo một tiếng với tổng quản.
Mị Ngạn Nhi trên đường nhìn thấy vài người hầu quen thuộc, người hầu chỉ là nghi hoặc nhìn nàng, cũng không hành lễ, thẳng tới khi tổng quản vội vàng đi tới, sau khi nhìn kỹ chân diện nàng vài lần mới khẳng định kêu một tiếng “Tiểu vương gia.”
“Mẫu vương đâu?” Mị Ngạn Nhi hỏi.
(mm: bà già ta đâu :v?)
" Tại thư phòng chờ người. " tổng quản đáp lại.
Mị Ngạn Nhi liền không nói gì thêm nữa, cũng buông tha ý niệm đi tìm phụ phi trong đầu, thẳng tiến đến thư phòng.
/66
|