Ánh mắt Dạ Kiếm Ly trong trẻo, giống như có thể nhìn thấu lòng ta. Một lúc lâu sau, hắn chỉ thản nhiên hỏi tiếp: “Cô sống, chỉ để báo thù thôi sao?”.
Ta nằm trên giường, buồn ngủ nhưng sao cũng không ngủ được. Ngoài cửa sổ trời đã gần tối, gió rét xào xạc, nồng đậm mùi không khí vào đông. Ta mở gói giấy dầu đặt lên trên gối, bên trong chứa đầy bánh ngọt ta trộm được từ nhà bếp, lúc rời khỏi còn bị Dạ Kiếm Ly cướp mất hai cái, đây là bánh hạt dẻ ta thích ăn nhất, thật đáng ghét.
Ta tiện tay bốc một cái bánh ném vào miệng, quanh quẩn trong đầu là câu nói của Dạ Kiếm Ly “Cô sống, chỉ để báo thù thôi sao”, ta suy nghĩ mãi, đến mức cảm thấy choáng váng.
Bởi vì báo thù, ta không giống như trước kia, hay là, căn bản đã không còn là chính ta nữa.
Lúc đầu, ta cố gắng sinh tồn, đến lúc tìm được bạn bè, chỉ muốn sống mãi như vậy, vui vui vẻ vẻ, đến hết đời. Nhưng mà từ bao giờ, chuyện đã biến thành như thế này? Ta muốn đích thân báo thù, bị buộc đi đến bước đường ngày hôm nay, nhưng mà thiên hạ này thì có liên quan gì đến ta? Chiến tranh khói súng, âm mưu chốn thâm cung, ta thật sự có thể ngăn cản được sao?
Từ lúc nào ta đã bị cuốn vào cái vòng xoáy này?
Thật đau đầu, lại ăn thêm một cái bánh, mềm xốp thơm ngọt, sướng cả miệng. Nhai nhai một lúc, đột nhiên cảm thấy bình thường trở lại, thôi, lão nương đây làm được gì thì cũng đã làm rồi, ta cũng không phải là có thể thay đổi thiên hạ, thích ra sao thì ra, suy nghĩ nhiều như vậy chỉ tổ lãng phí tế bào não vốn đã không nhiều!
Dạ Kiếm Ly nói rất hay, nếu đã nghĩ là đúng thì cứ làm thôi, ta bây giờ muốn báo thù, vậy thì cứ làm một trận oanh liệt cho xong, sau đó thì chẳng cần quan tâm ai làm hoàng đế, chỉ cần lấy lại Ngân Hàng và tiền bạc trong đó, rồi cùng lão Trương, Tiểu Liên lên núi làm thổ phỉ, đến lúc đó tiêu dao tự do tự tại, muốn sống sung sướng kiểu gì cũng được.
Bóng áo đỏ lướt qua trong đầu.
Tim ta đập mạnh, đột nhiên nghĩ đến cảnh Dạ Kiếm Ly làm thổ phỉ, buồn cười quá đi mất.
Một làn gió mát nhẹ nhàng thổi qua hai gò má, ta biết ai vừa bước vào. Có thể vào phòng ngủ của Độc Cô Bạch mà không cần thông báo, ngoại trừ ta thì cũng chỉ có chính hắn.
Ta trấn tĩnh, chắc là do cuộc sống thổ phỉ tương lai mang lại cho ta hy vọng. Ta quay đầu lại nhìn hắn mỉm cười, “Ngươi đã về rồi”.
Độc Cô Bạch ngẩn ra, sau màn kích động đêm qua, hắn đương nhiên không ngờ ta sẽ có thái độ như vậy. Nhưng hắn cũng không mỉm cười, chỉ nhẹ gật đầu, ánh mắt ôn hòa làm người ta cảm thấy mông lung khó đoán.
“Ngươi muốn lừa gạt ta sao?”.
Đôi mắt hắn khẽ giật, rồi nhanh chóng hiểu ra dụng ý của ta, “Không có”.
“Nếu vậy…”, ta cố gắng kiềm chế sóng to gió lớn trong lòng, “Ta muốn biết tất cả mọi chuyện, ngươi nói cho ta biết có được không?”.
Hắn nhìn ta thật lâu, dường như đã trôi qua vài thế kỷ.
“Được”.
Độc Cô Bạch rốt cuộc nở nụ cười, không nhìn đến ta nữa, hắn bước tới gần cửa sổ, bên ngoài giăng đầy sương đêm, lất phất trên những ngọn cỏ xanh vương mùi thơm mát mẻ.
Một giây đó, ta bỗng cảm thấy trong mắt hắn không phải là cảnh trí ngoài cửa sổ, mà là cả thiên hạ Đông Lăng.
Hắn mỉm cười, vẻ mặt đau thương sâu sắc.
“… Ta chỉ không nỡ”.
Ta không nói gì, sự đau khổ ức chế càn quét trong lòng.
“Ta… Khụ khụ… Không có, khụ khụ…”.
Ta đứng dậy rót một chén trà đưa cho hắn, hắn không nhận lấy, cũng không quay đầu lại. Ho một hồi lâu, cuối cùng dằn xuống.
“Cả đời này, ta đều sống trong đau khổ, chưa từng được tận hưởng cuộc sống mình mong muốn, cũng chưa bao giờ để cho người khác nhìn thấy con người thật của ta. Thật lòng, ta hận thiên hạ này, hận tất cả những người hạnh phúc hơn ta, thậm chí ta cũng thấy sợ con người thật này của mình. Tất cả mọi người đều nghĩ rằng ta đã bị bỏ rơi, nhưng bọn họ đâu có biết, ta mới là vị thần đứng trên đầu bọn họ, đùa bỡn bọn họ trong lòng bàn tay”.
Ta kinh ngạc nhìn bóng lưng của hắn, thanh dật xuất trần, vì sao trước giờ ta không phát hiện ra, hơi thở ôn hòa dịu dàng của hắn, thật ra khô khốc tiêu điều, hắn chỉ ngụy trang không để cho bất cứ kẻ nào tới gần.
“Ta đương nhiên biết rõ trong lòng Thái hậu đang suy nghĩ cái gì, ta cũng biết rõ mưu kế và lòng tham của Tiêu Kiến Nhân, trò vặt vãnh của Tư Mã Đồng Lạc đương nhiên cũng không thoát khỏi mắt ta, ta thậm chí còn biết, Niệm Vãn cùng nàng trở lại đây, là một người khác”.
Tay ta run lên, tách trà loảng xoảng rơi xuống đất, vỡ thành năm sáu mảnh, nước trà bắn ra bốn phía, bốc lên từng sợi khí nóng.
Hắn giả bộ làm một kẻ không biết gì, lẳng lặng đứng đây mỉm cười một mình, bày mưu tính kế nắm gọn trăm họ trong tay, giỏi một tên Độc Cô Bạch!
Ta ngồi xổm xuống nhặt lên từng mảnh vỡ, hai tay run rẩy không kiềm chế được.
“Có lẽ nếu có được thiên hạ này, ta sẽ thấy vui vẻ. Nhưng mà…”.
Một bàn tay lạnh lẽo xanh xao đặt lên tay ta, ngăn ta nhặt những mảnh sứ bén nhọn.
“Không cần nhặt, cẩn thận bị thương”, hắn khẽ mỉm cười, đột nhiên nói ra một câu chẳng liên quan gì đến vấn đề chính.
“Ngươi… Ngươi làm sao mà biết nhiều như vậy?”, giọng nói của ta cũng run rẩy không kém.
Hắn không trả lời, chỉ nắm lấy bàn tay ta.
“Thanh Phong Các thật sự rất đáng sợ, nếu bị Tiêu Kiến Nhân thâu tóm, vấn đề sẽ khó giải quyết vô cùng. Ta gặp được Ứng Thiên Nguyệt đúng là tình cờ, ta thường nghĩ rằng ông trời cũng muốn giúp ta, ta nhờ nàng ấy khuyên Các chủ Thanh Phong Các làm việc cho ta, nàng ấy lại nói rằng Các chủ rất ghét việc có liên quan tới triều đình, nhất quyết sẽ không đồng ý. Lúc đó ta còn đang suy nghĩ xem làm sao để thuyết phục Các chủ, nhưng không ngờ… Nàng ấy nhận lời rằng, trong vòng hai năm, sẽ hai tay dâng Thanh Phong Các lên cho ta. Ta… đồng ý”.
Ta bỗng dưng hiểu ra, Tiểu Hồng muốn soán ngôi đổi chủ Thanh Phong Các, cho nên phải giết ta, nhưng nàng ta cũng biết rõ người trong thôn đều là tâm phúc của ta, cho nên tiên hạ thủ vi cường[1], giết sạch mọi người trong thôn…
Hai mắt ta đỏ ngầu, trở tay nắm lấy tay Độc Cô Bạch, trong lòng bàn tay còn vướng một mảnh sứ vỡ, khiến cho cả hai đều bị quẹt đứt tay, máu đỏ lập tức tuôn ra.
Thế nhưng hắn vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm, dịu dàng ưu nhã như lúc mới quen, “Hòa Nhan, chuyện may mắn nhất kiếp này của ta là đi Tô Châu một chuyến, cứu được nàng…”.
Ta ráng nuốt nước mắt, “Nếu không phải tại ngươi, ta cần gì ai cứu?”.
Tay hắn run lên, chậm rãi nhắm mắt lại, “Sai lầm lớn cũng đã gây ra rồi, ta… không muốn nhiều lời”.
Độc Cô Bạch không muốn hại ta, nhưng tất cả mọi chuyện đều do hắn mà nên.
Nói cho cùng, hay là do sự ích kỷ của Tiểu Hồng?
Máu của ta và hắn hòa chung lại một dòng, tí tách rơi xuống mặt đất rồi chậm rãi khô lại, màu đỏ tươi đến mức khiến người ta giật mình.
“Ngươi từ đầu đã biết tất cả, vì sao không ra tay?”.
“Vì sao phải ra tay?”.
“Ngươi… Không sợ huynh ấy sẽ…”.
“Ai sẽ lên làm hoàng đế, vốn đã không còn liên quan đến ta”.
Trong lòng ta kích động, ngẩng đầu nhìn thẳng ánh mắt dịu dàng của hắn.
“Huống chi… Hắn họ Dạ, có đúng không?”.
Ta vươn tay, xoa xoa giữa trán Độc Cô Bạch, nơi hai đầu lông mày nhăn lại bởi nụ cười, cất giấu nét đau khổ.
Ta muốn xoa dịu nét đau khổ này, cũng có thể là muốn xoa dịu nỗi đau khổ trong lòng hắn.
Nói xin lỗi sao? Quá đơn giản, quá nhẹ nhàng, nhưng thật ra thì ta có cái gì phải xin lỗi hắn đâu? Hắn mới là người phải xin lỗi ta thật nhiều, nhưng mà, nhìn hắn, chỉ cảm thấy khổ sở.
Món nợ giữa ta và hắn, không phải một hai lời là có thể nói rõ.
Thiên hạ a…
* * *
Ta chụm tay lại, bỗng cảm thấy tạo hình này hơi bị nam tính quá, nên đành đổi thành động tác chống cằm giả vờ suy tư.
Nơi này, chắc Dạ Kiếm Ly sẽ không mò đến đâu…
“Ơ, cô đang làm cái gì vậy? Luyện nội công sao?”.
Cái tên này đúng là âm hồn không tan a a a a a a.
“Phủ nay cũng rất lớn mà”, ta nhìn hắn đầy khó chịu, “Tại sao ta đi đâu cũng đụng phải huynh a?”.
“Rảnh rỗi đi dạo lòng vòng thôi”, Dạ Kiếm Ly thong thả bước tới gần, “Có ai quy định ta không được tới đây sao?”.
Nói nhảm, huynh đi dạo đến nhà vệ sinh nữ mà coi là bình thường sao?!
“Tam điện hạ, thật ngại quá, nhà xí nam ở bên kia cơ”.
Dạ Kiếm Ly lại đỏ mặt, người này thật là, muốn gặp ta thì cứ việc nói thẳng, làm gì mà phải quanh co lòng vòng.
“Ta không có định đi nhà xí,” hắn tức giận, đột nhiên lại hỏi bằng giọng kỳ lạ: “Nhìn cô khỏe mạnh đi nhà xí như vậy, coi bộ tâm trạng không tệ nha, chẳng lẽ đã giải quyết xong chuyện rồi sao?”.
“Ừm… Cứ xem như là xong rồi đi”, ta cười cười, “Rốt cuộc ta đã tìm được mục tiêu cuối cùng”.
“Là cái gì?”.
“Giết hai người, một là tỳ nữ, một là tướng quân, sau đó bị triều đình truy kích, ép lên Lương Sơn làm thổ phỉ”.
“Thổ phỉ?”, Dạ Kiếm Ly cười lớn, “Cô đó, không bao giờ nghĩ đến chuyện mà con gái bình thường nên nghĩ đến sao hả?”.
“Con gái bình thường nên nghĩ cái gì?”, ta đảo mắt, “A, cũng đúng, hẳn là phải tìm một phu quân rồi cùng nhau làm thổ phỉ”.
Dạ Kiếm Ly hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt lại nhìn về nơi khác.
“Vậy thì…”, ta cười mờ ám, “Tiểu Dạ Tử, huynh có nguyện ý cùng ta lên núi làm thổ phỉ không?”.
Ta nằm trên giường, buồn ngủ nhưng sao cũng không ngủ được. Ngoài cửa sổ trời đã gần tối, gió rét xào xạc, nồng đậm mùi không khí vào đông. Ta mở gói giấy dầu đặt lên trên gối, bên trong chứa đầy bánh ngọt ta trộm được từ nhà bếp, lúc rời khỏi còn bị Dạ Kiếm Ly cướp mất hai cái, đây là bánh hạt dẻ ta thích ăn nhất, thật đáng ghét.
Ta tiện tay bốc một cái bánh ném vào miệng, quanh quẩn trong đầu là câu nói của Dạ Kiếm Ly “Cô sống, chỉ để báo thù thôi sao”, ta suy nghĩ mãi, đến mức cảm thấy choáng váng.
Bởi vì báo thù, ta không giống như trước kia, hay là, căn bản đã không còn là chính ta nữa.
Lúc đầu, ta cố gắng sinh tồn, đến lúc tìm được bạn bè, chỉ muốn sống mãi như vậy, vui vui vẻ vẻ, đến hết đời. Nhưng mà từ bao giờ, chuyện đã biến thành như thế này? Ta muốn đích thân báo thù, bị buộc đi đến bước đường ngày hôm nay, nhưng mà thiên hạ này thì có liên quan gì đến ta? Chiến tranh khói súng, âm mưu chốn thâm cung, ta thật sự có thể ngăn cản được sao?
Từ lúc nào ta đã bị cuốn vào cái vòng xoáy này?
Thật đau đầu, lại ăn thêm một cái bánh, mềm xốp thơm ngọt, sướng cả miệng. Nhai nhai một lúc, đột nhiên cảm thấy bình thường trở lại, thôi, lão nương đây làm được gì thì cũng đã làm rồi, ta cũng không phải là có thể thay đổi thiên hạ, thích ra sao thì ra, suy nghĩ nhiều như vậy chỉ tổ lãng phí tế bào não vốn đã không nhiều!
Dạ Kiếm Ly nói rất hay, nếu đã nghĩ là đúng thì cứ làm thôi, ta bây giờ muốn báo thù, vậy thì cứ làm một trận oanh liệt cho xong, sau đó thì chẳng cần quan tâm ai làm hoàng đế, chỉ cần lấy lại Ngân Hàng và tiền bạc trong đó, rồi cùng lão Trương, Tiểu Liên lên núi làm thổ phỉ, đến lúc đó tiêu dao tự do tự tại, muốn sống sung sướng kiểu gì cũng được.
Bóng áo đỏ lướt qua trong đầu.
Tim ta đập mạnh, đột nhiên nghĩ đến cảnh Dạ Kiếm Ly làm thổ phỉ, buồn cười quá đi mất.
Một làn gió mát nhẹ nhàng thổi qua hai gò má, ta biết ai vừa bước vào. Có thể vào phòng ngủ của Độc Cô Bạch mà không cần thông báo, ngoại trừ ta thì cũng chỉ có chính hắn.
Ta trấn tĩnh, chắc là do cuộc sống thổ phỉ tương lai mang lại cho ta hy vọng. Ta quay đầu lại nhìn hắn mỉm cười, “Ngươi đã về rồi”.
Độc Cô Bạch ngẩn ra, sau màn kích động đêm qua, hắn đương nhiên không ngờ ta sẽ có thái độ như vậy. Nhưng hắn cũng không mỉm cười, chỉ nhẹ gật đầu, ánh mắt ôn hòa làm người ta cảm thấy mông lung khó đoán.
“Ngươi muốn lừa gạt ta sao?”.
Đôi mắt hắn khẽ giật, rồi nhanh chóng hiểu ra dụng ý của ta, “Không có”.
“Nếu vậy…”, ta cố gắng kiềm chế sóng to gió lớn trong lòng, “Ta muốn biết tất cả mọi chuyện, ngươi nói cho ta biết có được không?”.
Hắn nhìn ta thật lâu, dường như đã trôi qua vài thế kỷ.
“Được”.
Độc Cô Bạch rốt cuộc nở nụ cười, không nhìn đến ta nữa, hắn bước tới gần cửa sổ, bên ngoài giăng đầy sương đêm, lất phất trên những ngọn cỏ xanh vương mùi thơm mát mẻ.
Một giây đó, ta bỗng cảm thấy trong mắt hắn không phải là cảnh trí ngoài cửa sổ, mà là cả thiên hạ Đông Lăng.
Hắn mỉm cười, vẻ mặt đau thương sâu sắc.
“… Ta chỉ không nỡ”.
Ta không nói gì, sự đau khổ ức chế càn quét trong lòng.
“Ta… Khụ khụ… Không có, khụ khụ…”.
Ta đứng dậy rót một chén trà đưa cho hắn, hắn không nhận lấy, cũng không quay đầu lại. Ho một hồi lâu, cuối cùng dằn xuống.
“Cả đời này, ta đều sống trong đau khổ, chưa từng được tận hưởng cuộc sống mình mong muốn, cũng chưa bao giờ để cho người khác nhìn thấy con người thật của ta. Thật lòng, ta hận thiên hạ này, hận tất cả những người hạnh phúc hơn ta, thậm chí ta cũng thấy sợ con người thật này của mình. Tất cả mọi người đều nghĩ rằng ta đã bị bỏ rơi, nhưng bọn họ đâu có biết, ta mới là vị thần đứng trên đầu bọn họ, đùa bỡn bọn họ trong lòng bàn tay”.
Ta kinh ngạc nhìn bóng lưng của hắn, thanh dật xuất trần, vì sao trước giờ ta không phát hiện ra, hơi thở ôn hòa dịu dàng của hắn, thật ra khô khốc tiêu điều, hắn chỉ ngụy trang không để cho bất cứ kẻ nào tới gần.
“Ta đương nhiên biết rõ trong lòng Thái hậu đang suy nghĩ cái gì, ta cũng biết rõ mưu kế và lòng tham của Tiêu Kiến Nhân, trò vặt vãnh của Tư Mã Đồng Lạc đương nhiên cũng không thoát khỏi mắt ta, ta thậm chí còn biết, Niệm Vãn cùng nàng trở lại đây, là một người khác”.
Tay ta run lên, tách trà loảng xoảng rơi xuống đất, vỡ thành năm sáu mảnh, nước trà bắn ra bốn phía, bốc lên từng sợi khí nóng.
Hắn giả bộ làm một kẻ không biết gì, lẳng lặng đứng đây mỉm cười một mình, bày mưu tính kế nắm gọn trăm họ trong tay, giỏi một tên Độc Cô Bạch!
Ta ngồi xổm xuống nhặt lên từng mảnh vỡ, hai tay run rẩy không kiềm chế được.
“Có lẽ nếu có được thiên hạ này, ta sẽ thấy vui vẻ. Nhưng mà…”.
Một bàn tay lạnh lẽo xanh xao đặt lên tay ta, ngăn ta nhặt những mảnh sứ bén nhọn.
“Không cần nhặt, cẩn thận bị thương”, hắn khẽ mỉm cười, đột nhiên nói ra một câu chẳng liên quan gì đến vấn đề chính.
“Ngươi… Ngươi làm sao mà biết nhiều như vậy?”, giọng nói của ta cũng run rẩy không kém.
Hắn không trả lời, chỉ nắm lấy bàn tay ta.
“Thanh Phong Các thật sự rất đáng sợ, nếu bị Tiêu Kiến Nhân thâu tóm, vấn đề sẽ khó giải quyết vô cùng. Ta gặp được Ứng Thiên Nguyệt đúng là tình cờ, ta thường nghĩ rằng ông trời cũng muốn giúp ta, ta nhờ nàng ấy khuyên Các chủ Thanh Phong Các làm việc cho ta, nàng ấy lại nói rằng Các chủ rất ghét việc có liên quan tới triều đình, nhất quyết sẽ không đồng ý. Lúc đó ta còn đang suy nghĩ xem làm sao để thuyết phục Các chủ, nhưng không ngờ… Nàng ấy nhận lời rằng, trong vòng hai năm, sẽ hai tay dâng Thanh Phong Các lên cho ta. Ta… đồng ý”.
Ta bỗng dưng hiểu ra, Tiểu Hồng muốn soán ngôi đổi chủ Thanh Phong Các, cho nên phải giết ta, nhưng nàng ta cũng biết rõ người trong thôn đều là tâm phúc của ta, cho nên tiên hạ thủ vi cường[1], giết sạch mọi người trong thôn…
Hai mắt ta đỏ ngầu, trở tay nắm lấy tay Độc Cô Bạch, trong lòng bàn tay còn vướng một mảnh sứ vỡ, khiến cho cả hai đều bị quẹt đứt tay, máu đỏ lập tức tuôn ra.
Thế nhưng hắn vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm, dịu dàng ưu nhã như lúc mới quen, “Hòa Nhan, chuyện may mắn nhất kiếp này của ta là đi Tô Châu một chuyến, cứu được nàng…”.
Ta ráng nuốt nước mắt, “Nếu không phải tại ngươi, ta cần gì ai cứu?”.
Tay hắn run lên, chậm rãi nhắm mắt lại, “Sai lầm lớn cũng đã gây ra rồi, ta… không muốn nhiều lời”.
Độc Cô Bạch không muốn hại ta, nhưng tất cả mọi chuyện đều do hắn mà nên.
Nói cho cùng, hay là do sự ích kỷ của Tiểu Hồng?
Máu của ta và hắn hòa chung lại một dòng, tí tách rơi xuống mặt đất rồi chậm rãi khô lại, màu đỏ tươi đến mức khiến người ta giật mình.
“Ngươi từ đầu đã biết tất cả, vì sao không ra tay?”.
“Vì sao phải ra tay?”.
“Ngươi… Không sợ huynh ấy sẽ…”.
“Ai sẽ lên làm hoàng đế, vốn đã không còn liên quan đến ta”.
Trong lòng ta kích động, ngẩng đầu nhìn thẳng ánh mắt dịu dàng của hắn.
“Huống chi… Hắn họ Dạ, có đúng không?”.
Ta vươn tay, xoa xoa giữa trán Độc Cô Bạch, nơi hai đầu lông mày nhăn lại bởi nụ cười, cất giấu nét đau khổ.
Ta muốn xoa dịu nét đau khổ này, cũng có thể là muốn xoa dịu nỗi đau khổ trong lòng hắn.
Nói xin lỗi sao? Quá đơn giản, quá nhẹ nhàng, nhưng thật ra thì ta có cái gì phải xin lỗi hắn đâu? Hắn mới là người phải xin lỗi ta thật nhiều, nhưng mà, nhìn hắn, chỉ cảm thấy khổ sở.
Món nợ giữa ta và hắn, không phải một hai lời là có thể nói rõ.
Thiên hạ a…
* * *
Ta chụm tay lại, bỗng cảm thấy tạo hình này hơi bị nam tính quá, nên đành đổi thành động tác chống cằm giả vờ suy tư.
Nơi này, chắc Dạ Kiếm Ly sẽ không mò đến đâu…
“Ơ, cô đang làm cái gì vậy? Luyện nội công sao?”.
Cái tên này đúng là âm hồn không tan a a a a a a.
“Phủ nay cũng rất lớn mà”, ta nhìn hắn đầy khó chịu, “Tại sao ta đi đâu cũng đụng phải huynh a?”.
“Rảnh rỗi đi dạo lòng vòng thôi”, Dạ Kiếm Ly thong thả bước tới gần, “Có ai quy định ta không được tới đây sao?”.
Nói nhảm, huynh đi dạo đến nhà vệ sinh nữ mà coi là bình thường sao?!
“Tam điện hạ, thật ngại quá, nhà xí nam ở bên kia cơ”.
Dạ Kiếm Ly lại đỏ mặt, người này thật là, muốn gặp ta thì cứ việc nói thẳng, làm gì mà phải quanh co lòng vòng.
“Ta không có định đi nhà xí,” hắn tức giận, đột nhiên lại hỏi bằng giọng kỳ lạ: “Nhìn cô khỏe mạnh đi nhà xí như vậy, coi bộ tâm trạng không tệ nha, chẳng lẽ đã giải quyết xong chuyện rồi sao?”.
“Ừm… Cứ xem như là xong rồi đi”, ta cười cười, “Rốt cuộc ta đã tìm được mục tiêu cuối cùng”.
“Là cái gì?”.
“Giết hai người, một là tỳ nữ, một là tướng quân, sau đó bị triều đình truy kích, ép lên Lương Sơn làm thổ phỉ”.
“Thổ phỉ?”, Dạ Kiếm Ly cười lớn, “Cô đó, không bao giờ nghĩ đến chuyện mà con gái bình thường nên nghĩ đến sao hả?”.
“Con gái bình thường nên nghĩ cái gì?”, ta đảo mắt, “A, cũng đúng, hẳn là phải tìm một phu quân rồi cùng nhau làm thổ phỉ”.
Dạ Kiếm Ly hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt lại nhìn về nơi khác.
“Vậy thì…”, ta cười mờ ám, “Tiểu Dạ Tử, huynh có nguyện ý cùng ta lên núi làm thổ phỉ không?”.
/102
|