Lúc thang máy đến tầng mười bảy, hai người trước sau chen lấn ra ngoài, Mục Thanh trả lại bản thiết kế cho cô, cũng không nói mình thấy như thế nào, chỉ gật đầu xem như chào hỏi, trực tiếp đi vào trong, bày ra dáng vẻ cách xa người khác ngàn dậm, lạnh lùng vô cùng, An Dịch thấy người này thật là quái lạ, nhưng dù sao cũng sẽ không dính dáng gì với anh, cô cũng không thèm để ý.
Bây giờ là chính giờ rưỡi sáng, cách thời gian hẹn trước sớm nửa giờ. Tầng lầu này vẫn yên lặng như lần trước, đi đến nơi, Na Na trước đây đã từng gặp cô một lần vẫn còn nhớ rõ cô, mỉm cười nói Tổng giám đốc Chu nói cô đến thì cứ việc đi vào ~ Đúng rồi tôi là Na Na, còn cô?
Na Na là mẫu người Chu Húc thích, có lồi có lõng, vóc người nhanh nhẹn, tóc quăn gợn sóng, khuôn mặt quyến rũ như thiên nga, nét mặt tinh xảo, ăn mặc cũng không tầm thường, rất hiện đại, cảm giác cô ấy vô cùng phù hợp với thời trang công sở.
An Dịch giới thiệu bản thân, Na Na nói, Cô xinh đẹp như vậy, tên cũng dễ nghe, thật làm người khác ghen tị mà.
Cô gái nhỏ An từ nhỏ tới lớn đều được người khác khen vẻ ngoài, nên sớm đã tê liệt với những lời khen này. Vì thế rất bình tĩnh, không hề bị người khác khen mà lay động. Cô và Na Na tùy ý trò chuyên đôi câu với sự kiên trì trao đổi số điện thoại di động của Na Na, lúc này cô mới đi đến phòng làm việc của Chu Kiến.
Cô không giống như Chu Húc, đương nhiên sẽ không gõ cửa mới hai cái đã đi vào, chờ bên trong có ý bảo, An Dịch mới đẩy cửa kiếng phòng làm việc rồi bước vào, sau đó đưa mắc liền thấy Mục Thanh đang đứng bên hồ cho cá ăn.
Trong hồ đều là cá chép vô cùng rực rỡ, số lượng đếm không hết, lúc này đều bơi lên mặt nước giành đồ ăn, màu trắng, màu đỏ, màu đen, màu vàng, màu quất, xem như là ngũ sắc đi.
Ánh mắt của cô chỉ khẽ đảo qua trên người anh một cái, không hề dừng lại. Sau đó nhìn Chu Kiến gọi một tiếng anh ba, dưới sự ra hiệu của anh ngồi xuống ghế sa lon.
Chờ Na Na đem cà phê đến rồi đi ra ngoài, Chu Kiến ngồi bên cạnh, nở nụ cười rạng rỡ hỏi, Bên ngoài đang mưa, vẫn chưa hết? Làm sao đến được?
An Dịch nói ngồi xe buýt, Chu Kiến liền thuận thế hỏi cô ở đâu, cô nói vị trí đại khái, Chu Kiến cố làm ra vẻ kinh ngạc, A, nơi này xa như vậy, còn phải đổi xe đến? An Dịch nói gì đó, Chu Kiến không để ý chỉ liếc mắt nhìn xem phản ứng của người anh em tốt, thấy cậu ta không có phản ứng gì, lại quay sang An Dịch vô cùng dịu dàng nói, Hẳn là nên để A Húc đón em, vẫn còn mưa mà, con gái rất vất vả.
Không biết có phải ảo giác hay không, An Dịch thấy anh họ của bạn thân mình hôm nay có chút kỳ quái, quá thân thiết, lần trước ở trước mặt Chu Húc cũng không nhiệt tình như vậy, có chút giống như sói đuôi dài, dù sao cũng rất lạ, làm cô không tự chủ được cảm thấy nên đề phòng.
Cô không dự định tiếp tục chủ đề không ý nghĩa này, trực tiếp đưa túi văn kiện ra, Em vẽ năm bản thiết kế, anh xem thử đi.
Chu Kiến vẫn không biết mình bị cô gái này đề phòng, tâm tư của anh đều đặt trên người Mục Thanh! Ngày đó hai người ra về trong tâm trạng không tốt, sau này là do anh nhỏ giọng khép nép đi tìm vị này hòa giải, không chỉ thừa nhận sự lệch lạc của mình, còn kiểm điểm một phen, đảm bảo sau này nhất định sẽ có thái độ đàng hoàng, tuyệt đối không khi dễ cô gái này vân vân, dù sao chính là nói rất nhiều, chỉ kém không có dập đầu tạ tội. Ngẫm lại vẫn còn ấm ức, đương nhiên điều này càng làm cho anh thêm tin tưởng, người anh em tốt của mình có ý với cô gái trước mặt này.
Tuy rằng tâm tư không thuần khiết, nhưng Chu Húc rất nghiêm túc với công việc. Anh nhận lấy túi văn kiện mà An Dịch đưa tới, lấy ra lật xem từng cái, nét cười trên mặt đều thu vào, có chút nghiêm túc.
Mục Thanh đã cho cá ăn xong, anh trở lại, ngồi xuống một ghế sô pha khác. Anh cao, chân lại dài, ngồi cũng không đoàng hoàng, như lúc trong thang máy vậy biểu hiện không thèm đếm xỉa ai, nhưng cũng không có cách nào khiến người khác không nhìn người này.
Chí ít An Dịch không thể làm như không thấy, nhịn không được đưa mắt nhìn. Đúng lúc bắt gặp ánh mắt của đối phương, mắt anh là lạo mắt xếch hẹp dài, đường nét trên gương mặt rõ ràng rất có hương vị. Dáng vẻ không ra sao, thế nào cũng không phải loại người khiến cho người khác có cảm giác là người đàng hoàng.
Tuy rằng chỉ bốn mắt giao nhau ngắn ngủi, nhưng An Dịch cũng không hoảng loạn, cô là một cô gái bình tĩnh, liếc anh một cái cũng không phạm pháp, ai bảo anh thích ngồi đối diện cô chứ, cô lại không bị mù.
Chu Kiến xem bản vẽ xong, trên gương mặt thật thà lại treo ý cười, Bản vẽ không tệ, rất có sáng kiến, cũng không nói chỗ nào tốt, chỉ hỏi ngược lại, Anh nghe A Húc nói em không muốn tiền lương, chỉ nhận tiền nhuận bút hả?
An Dịch liếc nhìn bản vẽ bị Chu Kiến tùy ý vứt trên bàn trà một cách lộn xộn rồi thu ánh mắt lại, gật đầu nói, Anh ba nguyện ý giúp em, em đã rất cảm kích, nhưng mà vấn đề tiền lương, em không làm việc nên không lấy tiền, dù sao cũng không danh chánh ngôn thuận.
Chu Kiến nói, Nếu anh ký hợp đồng với em, em chính người trong công ty, lãnh lương rất bình thường, em không cần gánh nặng, đây đều là chuyện hiển nhiên.
Lần thứ hai An Dịch đưa mắt nhìn bản vẽ bị bỏ lại của mình, cô cố chấp lắc đầu, Thực sự không cần, cám ơn ý tốt của anh ba.
Chu Kiến không biết nói gì, đưa tới chỗ tốt cũng không nhận, cô gái này cũng quá bướng bỉnh. Không phải là rất thiếu tiền sao, không phải là mỗi tháng không có một khoản tiền là không được sao? Thanh cao có thể giải quyết vấn đề à? Thật tốt, vẫn là tuổi trẻ, vừa mới tốt nghiệp đều có khí phách.Anh lại nhìn người anh em tốt của mình, vẻ mặt hiện lên Không phải là em không giúp, là cô ấy không cho em giúp vô cùng vô tội. Mục Thanh lười phản ứng với cậu ta, trực tiếp dời ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trời âm u, không biết ngày mai có sáng lên không.
Chu Kiến cũng không phải dạng người tốt gì, nếu người ta không cảm kích, anh cũng không quấn chặt ý kiến. Không khuyên nữa, đứng lên đi tới bàn làm việc cầm hai bản tài liệu đã in quay trở lại, đưa tới nói, Em xem một chút xem có chỗ nào cần sửa không? Nếu như không có, thì ký tên vào.
An Dịch tin tưởng Chu Húc, cho nên cũng tin tưởng Chu Kiến, cô chỉ nhìn khái quát qua, nghĩ không có vấn đề gì lớn, liền cầm bút chuẩn bị ký. Mục Thanh nãy giờ vẫn luôn yên lặng lúc này lại nghiêng người giựt lấy bản hợp đồng trong tay cô, khiến cô kinh ngạc và khó hiểu, lạnh nhạt lật xem hợp đồng, anh xem rất nhanh, nhưng sau khi xem xong lại chỉ vào điều mười ba, mười lăm, mười chín, hai mươi ba nói với Chu Kiến, Những thứ này không thích hợp, cô ấy chỉ bán bản thảo, không phải bán thân, nếu đã không nhận tiền lương của cậu, không được coi là quan hệ thuê mướn, chỉ có thể coi hai bên hợp tác buôn bán thôi, sửa đi.
Khóe miệng Chu Kiến giật giật, thấy cặp mắt xinh đẹp của An Dịch mở to nhìn mình rất đề phòng, ánh mắt kia coi anh như là một người xấu vậy, anh cảm thấy mình bị oan, Những thứ này đều là quy tắc trong nghề quy định, nếu như bán bản thiết kế cho anh, đương nhiên anh sẽ không bán bản thiết kế này cho người khác, cũng không thể cung cấp dịch vụ tương tự cho công ty khác. An Dịch nếu em không tin anh cũng có thể đến công ty khác hỏi thăm một chút, A Húc là em họ anh, em lại là bạn tốt của A Húc, anh chắc chắn sẽ không hãm hại em.
An Dịch vẫn chưa nói mình nghĩ như thế nào, Mục Thanh đã vô cùng lạnh lùng lên tiếng chặn anh ta, Nếu là quy tắc trong nghề, đó là sự trói buộc của đạo đức, không cần thiết phải viết trong hợp đồng, giấy trắng mực đen, là muốn pháp luật phụ trách nhiệm, được rồi, đừng dài dòng nữa, nhanh sửa đi, bằng không để cho A Húc biết, thấy cậu và nó cãi nhau cũng không khó.
Người này không phải là anh em của mình! Tuyệt đối không phải! Nhất định là không phải!
Chu Kiến hận đến nghiến răng, anh thật sự không có ý xấu, tất cả đều theo qui định mà, nếu thật sự muốn nói, chỉ có thể nói anh thật sự không suy nghĩ cho cô gái này thôi. Dù sao cũng có phải vợ anh đâu, chỉ là một cô gái có chút quan hệ với em họ mình, vì cái gì mà anh phải quan tâm nhiều đến cô gái này chứ!
Trời đất chứng giám, anh thật sự không phải là người xấu! Đương nhiên cũng không tính là người tốt thôi!
Tuy rằng rất oán hận, nhưng thấy ánh mắt anh em tốt của mình bức người như vậy, Chu Kiến đành phải ôm trái tim đã vỡ tan nát cầm bản hợp đồng ra ngoài. Anh là ông chủ, chuyện sửa hợp đồng này, đương nhiên là giao cho thuộc hạ làm rồi!
Chờ phòng làm việc chỉ có hai người, An Dịch đứng lên nói lời cám ơn với Mục Thanh, Cám ơn đại ca.
Vẻ mặt Mục Thanh vẫn lạnh lùng như cũ, anh ngồi ở đó, không nhúc nhích gì chỉ thản nhiên nói rằng, Lời cậu ta nói đều là thật, tình huống giống như em, đều ký hợp đồng như vậy, đừng suy nghĩ nhiều.
Em biết, vì thế muốn cám ơn đại ca đã giúp em.
Tuy rằng thấy người đàn ông trước mặt rất kỳ quái, cũnh không hiểu vì sao anh ấy lại giúp mình, nhưng An Dịch là một người biết tốt xấu, không cảm thấy đối phương có ác ý dày đặc gì, vì thế ân tình này cô vẫn nhận lấy.
Mục Thanh không trả lời cô, anh đứng lên khỏi ghế salon, đi đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài, lúc này anh giống như người nói lời tạm biệt ở thang máy vậy, cách xa người ngoài ngàn dặm, giống như là người vừa mở miệng giúp cô không phải anh vậy.
An Dịch thấy người ta rõ ràng không muốn nói nhiều với cô, cô cũng không làm người ta ngại, cúi người xuống sắp xếp lại bản vẽ đang lộn xộn trên bàn trà, rồi bỏ vào bên trong túi đựng bản thảo.
Em là vì A Kiến vứt bừa bãi bản thảo đó, thấy cậu ta không tôn trọng tác phẩm của em, cho nên mới kiên quyết không nhận tiền lương sao?
Chẳng biết từ lúc nào Mục Thanh đã trở lại, bước đi của anh giống như không có tiếng động, bỗng nhiên có tiếng nói vang trên đầu, An Dịch ngạc nhiên một chút, theo quán tính ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc anh hạ mắt xuống lần thứ hai bốn mắt giao nhau.
Ánh mắt của anh, sâu thẳm, trong veo, giống như anh vậy khiến cho người ta phải nhìn chăm chú.
Mặc dù có chút ngẩn ra, nhưng phản ứng của cô rất nhanh, ánh mắt đảo qua lại, suy nghĩ cẩn thận câu hỏi của anh, cô lắc đầu nói không phải, Tôi không thanh cao như vậy, vì chuyện nhỏ nhặt này mà không kiếm tiền. Đúng là vô công không nhận lộc, giống như đại ca anh nói, tôi và anh ba không phải quan hệ làm thuê, là quan hệ buôn bán, tôi chưa từng nghe mua đồ của người ta còn phát tiền lương cho, tuy rằng tôi thiếu tiền, nhưng không nhận lợi ích này, anh ba nể mặt mũi Chu Húc thấy tôi đáng thương, tôi cảm kích anh ấy, nhưng tôi cũng không muốn người khác bố thí mình.
Thấy vẻ mặt anh lạnh nhạt, cô nhìn anh chăm chú nói, Tôi biết anh thấy anh ba cho tôi cơ hội, mua bản thảo của tôi cũng là một loại bố thí, tôi biết tự lượng sức mình, không tự cho là đúng, nhưng đây là thành quả tôi nỗ lực, hoàn toàn khác với không làm mà hưởng, có thể có chút lừa người lừa mình, nhưng chí ít trong lòng tôi cũng dễ chịu hơn. Nói đến đây, cô chợt cười, nụ cười như mùa xuân rực rỡ, hiện lên một vẻ dịu dàng khác thường, cô nói, Tôi cũng biết bản vẽ này không tốt lắm, anh và anh ba nhìn xong không phát biểu ý kiến, anh ba còn tiện tay ném một bên, những điều này đã nói lên không ổn, nhưng tôi thật sự rất cần con đường kiếm tiền này, cho nên phải mặt dày một lần.
Chắc là bởi vì vừa rồi anh giúp cô, cũng có thể là do anh thờ ơ không nói gì cả, không biết tại sao An Dịch, nhịn không được đã nói rất nhiều, bình thường cô là một người ít nói, nhưng lần này lại có chút phá lệ.
Bây giờ là chính giờ rưỡi sáng, cách thời gian hẹn trước sớm nửa giờ. Tầng lầu này vẫn yên lặng như lần trước, đi đến nơi, Na Na trước đây đã từng gặp cô một lần vẫn còn nhớ rõ cô, mỉm cười nói Tổng giám đốc Chu nói cô đến thì cứ việc đi vào ~ Đúng rồi tôi là Na Na, còn cô?
Na Na là mẫu người Chu Húc thích, có lồi có lõng, vóc người nhanh nhẹn, tóc quăn gợn sóng, khuôn mặt quyến rũ như thiên nga, nét mặt tinh xảo, ăn mặc cũng không tầm thường, rất hiện đại, cảm giác cô ấy vô cùng phù hợp với thời trang công sở.
An Dịch giới thiệu bản thân, Na Na nói, Cô xinh đẹp như vậy, tên cũng dễ nghe, thật làm người khác ghen tị mà.
Cô gái nhỏ An từ nhỏ tới lớn đều được người khác khen vẻ ngoài, nên sớm đã tê liệt với những lời khen này. Vì thế rất bình tĩnh, không hề bị người khác khen mà lay động. Cô và Na Na tùy ý trò chuyên đôi câu với sự kiên trì trao đổi số điện thoại di động của Na Na, lúc này cô mới đi đến phòng làm việc của Chu Kiến.
Cô không giống như Chu Húc, đương nhiên sẽ không gõ cửa mới hai cái đã đi vào, chờ bên trong có ý bảo, An Dịch mới đẩy cửa kiếng phòng làm việc rồi bước vào, sau đó đưa mắc liền thấy Mục Thanh đang đứng bên hồ cho cá ăn.
Trong hồ đều là cá chép vô cùng rực rỡ, số lượng đếm không hết, lúc này đều bơi lên mặt nước giành đồ ăn, màu trắng, màu đỏ, màu đen, màu vàng, màu quất, xem như là ngũ sắc đi.
Ánh mắt của cô chỉ khẽ đảo qua trên người anh một cái, không hề dừng lại. Sau đó nhìn Chu Kiến gọi một tiếng anh ba, dưới sự ra hiệu của anh ngồi xuống ghế sa lon.
Chờ Na Na đem cà phê đến rồi đi ra ngoài, Chu Kiến ngồi bên cạnh, nở nụ cười rạng rỡ hỏi, Bên ngoài đang mưa, vẫn chưa hết? Làm sao đến được?
An Dịch nói ngồi xe buýt, Chu Kiến liền thuận thế hỏi cô ở đâu, cô nói vị trí đại khái, Chu Kiến cố làm ra vẻ kinh ngạc, A, nơi này xa như vậy, còn phải đổi xe đến? An Dịch nói gì đó, Chu Kiến không để ý chỉ liếc mắt nhìn xem phản ứng của người anh em tốt, thấy cậu ta không có phản ứng gì, lại quay sang An Dịch vô cùng dịu dàng nói, Hẳn là nên để A Húc đón em, vẫn còn mưa mà, con gái rất vất vả.
Không biết có phải ảo giác hay không, An Dịch thấy anh họ của bạn thân mình hôm nay có chút kỳ quái, quá thân thiết, lần trước ở trước mặt Chu Húc cũng không nhiệt tình như vậy, có chút giống như sói đuôi dài, dù sao cũng rất lạ, làm cô không tự chủ được cảm thấy nên đề phòng.
Cô không dự định tiếp tục chủ đề không ý nghĩa này, trực tiếp đưa túi văn kiện ra, Em vẽ năm bản thiết kế, anh xem thử đi.
Chu Kiến vẫn không biết mình bị cô gái này đề phòng, tâm tư của anh đều đặt trên người Mục Thanh! Ngày đó hai người ra về trong tâm trạng không tốt, sau này là do anh nhỏ giọng khép nép đi tìm vị này hòa giải, không chỉ thừa nhận sự lệch lạc của mình, còn kiểm điểm một phen, đảm bảo sau này nhất định sẽ có thái độ đàng hoàng, tuyệt đối không khi dễ cô gái này vân vân, dù sao chính là nói rất nhiều, chỉ kém không có dập đầu tạ tội. Ngẫm lại vẫn còn ấm ức, đương nhiên điều này càng làm cho anh thêm tin tưởng, người anh em tốt của mình có ý với cô gái trước mặt này.
Tuy rằng tâm tư không thuần khiết, nhưng Chu Húc rất nghiêm túc với công việc. Anh nhận lấy túi văn kiện mà An Dịch đưa tới, lấy ra lật xem từng cái, nét cười trên mặt đều thu vào, có chút nghiêm túc.
Mục Thanh đã cho cá ăn xong, anh trở lại, ngồi xuống một ghế sô pha khác. Anh cao, chân lại dài, ngồi cũng không đoàng hoàng, như lúc trong thang máy vậy biểu hiện không thèm đếm xỉa ai, nhưng cũng không có cách nào khiến người khác không nhìn người này.
Chí ít An Dịch không thể làm như không thấy, nhịn không được đưa mắt nhìn. Đúng lúc bắt gặp ánh mắt của đối phương, mắt anh là lạo mắt xếch hẹp dài, đường nét trên gương mặt rõ ràng rất có hương vị. Dáng vẻ không ra sao, thế nào cũng không phải loại người khiến cho người khác có cảm giác là người đàng hoàng.
Tuy rằng chỉ bốn mắt giao nhau ngắn ngủi, nhưng An Dịch cũng không hoảng loạn, cô là một cô gái bình tĩnh, liếc anh một cái cũng không phạm pháp, ai bảo anh thích ngồi đối diện cô chứ, cô lại không bị mù.
Chu Kiến xem bản vẽ xong, trên gương mặt thật thà lại treo ý cười, Bản vẽ không tệ, rất có sáng kiến, cũng không nói chỗ nào tốt, chỉ hỏi ngược lại, Anh nghe A Húc nói em không muốn tiền lương, chỉ nhận tiền nhuận bút hả?
An Dịch liếc nhìn bản vẽ bị Chu Kiến tùy ý vứt trên bàn trà một cách lộn xộn rồi thu ánh mắt lại, gật đầu nói, Anh ba nguyện ý giúp em, em đã rất cảm kích, nhưng mà vấn đề tiền lương, em không làm việc nên không lấy tiền, dù sao cũng không danh chánh ngôn thuận.
Chu Kiến nói, Nếu anh ký hợp đồng với em, em chính người trong công ty, lãnh lương rất bình thường, em không cần gánh nặng, đây đều là chuyện hiển nhiên.
Lần thứ hai An Dịch đưa mắt nhìn bản vẽ bị bỏ lại của mình, cô cố chấp lắc đầu, Thực sự không cần, cám ơn ý tốt của anh ba.
Chu Kiến không biết nói gì, đưa tới chỗ tốt cũng không nhận, cô gái này cũng quá bướng bỉnh. Không phải là rất thiếu tiền sao, không phải là mỗi tháng không có một khoản tiền là không được sao? Thanh cao có thể giải quyết vấn đề à? Thật tốt, vẫn là tuổi trẻ, vừa mới tốt nghiệp đều có khí phách.Anh lại nhìn người anh em tốt của mình, vẻ mặt hiện lên Không phải là em không giúp, là cô ấy không cho em giúp vô cùng vô tội. Mục Thanh lười phản ứng với cậu ta, trực tiếp dời ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trời âm u, không biết ngày mai có sáng lên không.
Chu Kiến cũng không phải dạng người tốt gì, nếu người ta không cảm kích, anh cũng không quấn chặt ý kiến. Không khuyên nữa, đứng lên đi tới bàn làm việc cầm hai bản tài liệu đã in quay trở lại, đưa tới nói, Em xem một chút xem có chỗ nào cần sửa không? Nếu như không có, thì ký tên vào.
An Dịch tin tưởng Chu Húc, cho nên cũng tin tưởng Chu Kiến, cô chỉ nhìn khái quát qua, nghĩ không có vấn đề gì lớn, liền cầm bút chuẩn bị ký. Mục Thanh nãy giờ vẫn luôn yên lặng lúc này lại nghiêng người giựt lấy bản hợp đồng trong tay cô, khiến cô kinh ngạc và khó hiểu, lạnh nhạt lật xem hợp đồng, anh xem rất nhanh, nhưng sau khi xem xong lại chỉ vào điều mười ba, mười lăm, mười chín, hai mươi ba nói với Chu Kiến, Những thứ này không thích hợp, cô ấy chỉ bán bản thảo, không phải bán thân, nếu đã không nhận tiền lương của cậu, không được coi là quan hệ thuê mướn, chỉ có thể coi hai bên hợp tác buôn bán thôi, sửa đi.
Khóe miệng Chu Kiến giật giật, thấy cặp mắt xinh đẹp của An Dịch mở to nhìn mình rất đề phòng, ánh mắt kia coi anh như là một người xấu vậy, anh cảm thấy mình bị oan, Những thứ này đều là quy tắc trong nghề quy định, nếu như bán bản thiết kế cho anh, đương nhiên anh sẽ không bán bản thiết kế này cho người khác, cũng không thể cung cấp dịch vụ tương tự cho công ty khác. An Dịch nếu em không tin anh cũng có thể đến công ty khác hỏi thăm một chút, A Húc là em họ anh, em lại là bạn tốt của A Húc, anh chắc chắn sẽ không hãm hại em.
An Dịch vẫn chưa nói mình nghĩ như thế nào, Mục Thanh đã vô cùng lạnh lùng lên tiếng chặn anh ta, Nếu là quy tắc trong nghề, đó là sự trói buộc của đạo đức, không cần thiết phải viết trong hợp đồng, giấy trắng mực đen, là muốn pháp luật phụ trách nhiệm, được rồi, đừng dài dòng nữa, nhanh sửa đi, bằng không để cho A Húc biết, thấy cậu và nó cãi nhau cũng không khó.
Người này không phải là anh em của mình! Tuyệt đối không phải! Nhất định là không phải!
Chu Kiến hận đến nghiến răng, anh thật sự không có ý xấu, tất cả đều theo qui định mà, nếu thật sự muốn nói, chỉ có thể nói anh thật sự không suy nghĩ cho cô gái này thôi. Dù sao cũng có phải vợ anh đâu, chỉ là một cô gái có chút quan hệ với em họ mình, vì cái gì mà anh phải quan tâm nhiều đến cô gái này chứ!
Trời đất chứng giám, anh thật sự không phải là người xấu! Đương nhiên cũng không tính là người tốt thôi!
Tuy rằng rất oán hận, nhưng thấy ánh mắt anh em tốt của mình bức người như vậy, Chu Kiến đành phải ôm trái tim đã vỡ tan nát cầm bản hợp đồng ra ngoài. Anh là ông chủ, chuyện sửa hợp đồng này, đương nhiên là giao cho thuộc hạ làm rồi!
Chờ phòng làm việc chỉ có hai người, An Dịch đứng lên nói lời cám ơn với Mục Thanh, Cám ơn đại ca.
Vẻ mặt Mục Thanh vẫn lạnh lùng như cũ, anh ngồi ở đó, không nhúc nhích gì chỉ thản nhiên nói rằng, Lời cậu ta nói đều là thật, tình huống giống như em, đều ký hợp đồng như vậy, đừng suy nghĩ nhiều.
Em biết, vì thế muốn cám ơn đại ca đã giúp em.
Tuy rằng thấy người đàn ông trước mặt rất kỳ quái, cũnh không hiểu vì sao anh ấy lại giúp mình, nhưng An Dịch là một người biết tốt xấu, không cảm thấy đối phương có ác ý dày đặc gì, vì thế ân tình này cô vẫn nhận lấy.
Mục Thanh không trả lời cô, anh đứng lên khỏi ghế salon, đi đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài, lúc này anh giống như người nói lời tạm biệt ở thang máy vậy, cách xa người ngoài ngàn dặm, giống như là người vừa mở miệng giúp cô không phải anh vậy.
An Dịch thấy người ta rõ ràng không muốn nói nhiều với cô, cô cũng không làm người ta ngại, cúi người xuống sắp xếp lại bản vẽ đang lộn xộn trên bàn trà, rồi bỏ vào bên trong túi đựng bản thảo.
Em là vì A Kiến vứt bừa bãi bản thảo đó, thấy cậu ta không tôn trọng tác phẩm của em, cho nên mới kiên quyết không nhận tiền lương sao?
Chẳng biết từ lúc nào Mục Thanh đã trở lại, bước đi của anh giống như không có tiếng động, bỗng nhiên có tiếng nói vang trên đầu, An Dịch ngạc nhiên một chút, theo quán tính ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc anh hạ mắt xuống lần thứ hai bốn mắt giao nhau.
Ánh mắt của anh, sâu thẳm, trong veo, giống như anh vậy khiến cho người ta phải nhìn chăm chú.
Mặc dù có chút ngẩn ra, nhưng phản ứng của cô rất nhanh, ánh mắt đảo qua lại, suy nghĩ cẩn thận câu hỏi của anh, cô lắc đầu nói không phải, Tôi không thanh cao như vậy, vì chuyện nhỏ nhặt này mà không kiếm tiền. Đúng là vô công không nhận lộc, giống như đại ca anh nói, tôi và anh ba không phải quan hệ làm thuê, là quan hệ buôn bán, tôi chưa từng nghe mua đồ của người ta còn phát tiền lương cho, tuy rằng tôi thiếu tiền, nhưng không nhận lợi ích này, anh ba nể mặt mũi Chu Húc thấy tôi đáng thương, tôi cảm kích anh ấy, nhưng tôi cũng không muốn người khác bố thí mình.
Thấy vẻ mặt anh lạnh nhạt, cô nhìn anh chăm chú nói, Tôi biết anh thấy anh ba cho tôi cơ hội, mua bản thảo của tôi cũng là một loại bố thí, tôi biết tự lượng sức mình, không tự cho là đúng, nhưng đây là thành quả tôi nỗ lực, hoàn toàn khác với không làm mà hưởng, có thể có chút lừa người lừa mình, nhưng chí ít trong lòng tôi cũng dễ chịu hơn. Nói đến đây, cô chợt cười, nụ cười như mùa xuân rực rỡ, hiện lên một vẻ dịu dàng khác thường, cô nói, Tôi cũng biết bản vẽ này không tốt lắm, anh và anh ba nhìn xong không phát biểu ý kiến, anh ba còn tiện tay ném một bên, những điều này đã nói lên không ổn, nhưng tôi thật sự rất cần con đường kiếm tiền này, cho nên phải mặt dày một lần.
Chắc là bởi vì vừa rồi anh giúp cô, cũng có thể là do anh thờ ơ không nói gì cả, không biết tại sao An Dịch, nhịn không được đã nói rất nhiều, bình thường cô là một người ít nói, nhưng lần này lại có chút phá lệ.
/10
|