Công ty của Chu Kiến ở nội thành Vũ Lăng, lúc đầu buôn bán quần áo, sau lại chuyển thành tự cung tự cấp, sáng lập nên nhãn hiệu thời trang nữ của riêng mình - Young. Nhãn hiệu này đối với người trong giới thì vẫn còn khá non trẻ, chỗ đứng không tính là ổn, quy mô cũng bình thường, nhưng lại rất thích hợp cho người trẻ tuổi đến nơi này ra sức làm một lần.
An Dịch đứng sau lưng Chu Húc, hôm nay cô ăn mặc đặc biệt hơn thường ngày, không còn là quần jean luộm thuộm nữa, mà lần đồ công sở màu đen, trời sinh cô có vóc dáng, mặc cái gì cũng đẹp cả, mặc đồ công sở, càng vô cùng xinh đẹp.
Vào thang máy, Chu Húc nói với An Dịch, Anh họ tớ cũng họ Chu, là người tốt, đợi lát nữa cậu gặp anh ấy không cần khẩn trương, mọi chuyện đã có người bạn thân này lo, cậu cứ yên tâm. Cậu ta vỗ ngực mình, ra vẻ mọi chuyện đã được tính trước rồi hãy yên tâm.
An Dịch khẽ giật khóe môi, tặng cho cậu ta một nụ cười yếu ớt, làm cho Chu Húc có chút kinh sợ, làm dáng vẻ đau tim, An Dịch, nụ cười này của cậu, làm trái tim tớ loạn nhịp. Mặc dù cậu ta nói có vẻ khoa trương, nhưng An Dịch đúng là một mỹ nhân hiếm có. Cô có gương mặt vô cùng tinh xảo. Mắt to, mũi cao, môi hồng, da trắng nõn gần như là trong suốt, mái tóc ngắn lộn xộn, bởi vì bình thường hay mặc quần áo trung tính, vóc dáng cao gầy, hơn nữa tính cách khá lạnh lùng, không giống như vẻ mặt của một cô gái bình thường, cho nên rất khó phân được nét đẹp trung tính, mấy thứ này để lên người cô là một loại khí chất hấp dẫn.
Đáng tiếc Chu Húc không thích khoản này của cô nàng, vị này thích nhất là tính cách mềm mại của con gái, nhưng cậu ta cũng khá thích tính cach1 của An Dịch, vì thế quan hệ hai người khá hài hòa.
An Dịch cũng biết cậu ta thích như vậy, nên cũng không nghĩ lung tung, chỉ liếc cậu ta một cái coi như đáp lại.
Công ty chiếm ba tầng mười lăm, mười sáu, mười bảy, bọn họ trực tiếp đến tầng mười bảy. Chu Húc giải thích, Tầng mười lăm là bộ phận nghiệp vụ, phát triển marketing, tầng mười sáu là bộ phận thiết kế, tầng mười bảy, tầng cao nhất là khu làm việc.
An Dịch nhìn xung quanh, thấy tầng này có diện tích rất lớn, phòng làm việc được ngăn cách bởi lớp kính thủy tinh, có phòng làm việc không buông cửa chớp xuống, từ bên ngoài có thể nhìn thấy bên trong, một hay nhiều người đang làm việc, thảo luận, đường đi rất yên tĩnh, không tiếng động gì lớn.
Mọi người trong đó chắc hẳn đã quen với việc Chu Húc đến, nhìn thấy cậu ta cũng không có gì ngạc nhiên, ngược lại mỹ nữ này còn nở nụ cười e thẹn, giọng điệu uốn éo tức giận với Chu Húc, Tổng giám đốc Chu đang ở phòng làm việc chờ, Chu tiên sinh và... Cô ta liếc nhìn An Dịch, khẽ bất ngờ, nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười, Và vị tiểu thư này có thể đi vào.
Chu Húc nháy mắt với vị mỹ nữ kia, cười một cái thật đẹp, Na Na, anh đi gặp anh trai anh trước, đợi lát nữa chúng ta trò chuyện sau. Nói xong còn nháy mắt trái khiến mỹ nữa kia đỏ cả mặt.
An Dịch đứng bên cạnh thấy hết màn đó, cô đã quá quen với tính tình của cậu bạn mình, thoạt nhìn cậu ta có chút thích trêu hoa, nhưng bản thân cũng không chơi bời, tương đối giữa mình trong sạch, chỉ là thích trêu chọc con gái đẹp thôi.
Tạm biệt Na Na đầy lưu luyến, Chu Húc dẫn An Dịch đi vào bên trong, đến gian phòng kính cuối cùng, cửa chớp che hơn phân nữa, không thấy rõ được bên trong như thế nào, trên cửa còn ghi bảng khắc chữ màu vàng ( phòng làm việc của tổng giám đốc).
Tùy ý gõ cửa hai cái, không chờ người bên trong lên tiếng, Chu Húc đã đẩy cửa bước vô, An Dịch cũng tự nhiên theo bạn tốt của mình bước vào bên trong, theo thói quen cô nhìn xung quanh, diện tích phòng làm việc không lớn, hình như nhỏ hơn nhà cô một chút... Cách trang trí cũng đơn giản, ba ghế sô pha để ngồi thảo luận, bàn trà gỗ thô sơ, hai giá sách, thứ sang trọng nhất có lẽ là bàn làm việc màu đỏ sậm của ông chủ, ước chừng dài hai thước, khá to.
Chu Kiến thấy em họ nhà mình, vô cùng vui vẻ, tự động đứng lên khỏi ghế, bắt chuyện nói, Anh đã đoán em sẽ đến, quay ra nhìn An Dịch, lông mày khẽ nhíu, nói với em họ, Vị này chính là bạn thân của em, một mỹ nữ rất có tài đúng không?
Chu Húc rất muốn hỏi anh cậu một câu, anh biết rồi còn cố hỏi làm gì, nhưng dù sao cũng là anh em thân thiết, vẫn muốn giữ mặt mũi cho người ta, vì vậy Chu Húc gọi một tiếng anh ba, sau đó gật đầu nói, Chính là cô ấy. Nói rồi tiếp tục làm người giới thiệu, chỉ vào An Dịch nói với anh của cậu, Đây là bạn thân của em, An Dịch. , lại nhìn An Dịch, giới thiệu anh họ của mình, Đây là anh họ tớ, Chu Kiến, đừng thấy anh ấy không ra gì, thật ra là người rất tốt. Vừa nói xong đã bị anh họ cốc đầu một cái, cậu ta còn rất phối hợp a một tiếng, nhe răng trợn mắt đùa giỡn.
Chu Kiến lười phản ứng với em mình, anh bắt tay với An Dịch, An tiểu thư.
An Dịch kêu Chu Kiến một tiếng tổng giám đốc Chu, Chu Kiến liền nói, Cô là bạn tốt của A Húc, cứ theo nó gọi tôi một tiếng anh ba đi. An Dịch không phải loại người làm màu, người ta đã nể mặt, cô đương nhiên cũng nhận lấy, đổi giọng gọi Chu Kiến một tiếng anh ba, sau đó cũng kêu đối phương gọi thẳng tên cô là được.
Đến đây, quan hệ hai người đã kéo gần lại thêm một chút.
Ba người ngồi xuống, Na Na gõ cửa bước vào, bưng khay đựng ba ly cà phê, sau đó lần lượt để từng ly theo thứ tự xuống cho từng người, cử chỉ đúng mức, trên mặt cũng giữ nguyên nụ cười bình thường, không như lúc nãy liếc mắt đưa tình với Chu Húc ở ngoài, nhìn qua vô cùng lễ độ.
Đây là một người biết giữ thân phận. An Dịch nghĩ như vậy.
Chờ Na Na ra ngoài, Chu Kiến mới mở lời, anh nói với An Dịch, Tôi nghe A Húc nói bây giờ mở trang web, bán quần áo do chính mình thiết kế? Là muốn tự gây dựng sự nghiệp sao?
An Dịch cũng không dấu diếm, cô nghĩ Chu Húc đã nói với Chu Kiến tình huống của cô, vì vậy cô nói sự thật, Tôi học chuyên kế toán, nhưng bây giờ công việc kế toán không dễ tìm, cho dù tìm được, người chỉ mới tốt nghiệp không có kinh nghiệm làm việc như tôi, tiền lương không cao, bây giờ tôi vì chút chuyện riêng nên mỗi tháng đều cần một khoảng tiền, tiền lương quá thấp, tôi không thể nào sống nổi, mở trang web là phương pháp kiếm tiền lúc học đại học vô tình nghĩ ra, kinh doanh hơn hai năm, tuy rằng mỗi tháng kiếm không quá nhiều, nhưng khá cao hơn đi làm, chí ít mỗi tháng cũng có thể tiêu xài chút ít.
Vậy cô vẫn dự định tiếp tục làm như vậy sao? Người trẻ tuổi cần tiếp xúc với xã hội nhiều hơn. Anh thấy, mở trang web là việc làm của trạch nữ, thực sự không có tiền đồ.
An Dịch cười cười, Hiện tại thì tôi muốn qua thời điểm mấu chốt đã.
Cô không phải là người thích cười, ngày thường vẻ mặt cô tương đối lạnh lùng, lại có chút hờ hững, làm cho người khác cảm thấy khó tiếp cận, nhưng lúc cười, sẽ khiến cho người khác thấy như tắm gió xuân vậy, giống như lúc này đây, Chu Kiến nghĩ cô gái này thật có lực hấp dẫn trí mạng với đàn ông, cũng may anh rất chung thủy với bà xã mình, ngoại trừ bà xã thì tất cả đàn bàn khác đều là mây bay.
Vậy sao hôm nay cô lại đến đây? Chu Kiến khó hiểu hỏi. Nếu cô đến làm việc ở đây, tiền lương cũng sẽ cao hơn chỗ khác, hơn nữa cô không có đào tạo chuyên sâu, chỉ là nghiệp dư, mặc dù có năng lực, nhưng cũng thiếu sót.
An Dịch có chút ngập ngừng, liếc mắt nhìn bạn tốt của mình, Chu Húc nháy mắt với cô, cô bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cố gắng nói tiếp, Tôi có một ý tưởng, chỉ là có chút không biết lượng sức, mong anh ba nghe một chút, nếu như thấy có thể, đó là do ngài để mắt đến tôi, nhưng nếu không được, đó là do tôi thiếu năng lực, ngài nghe qua đừng để ý.
Ngay cả từ ngài cũng dùng đến, Chu Kiến nhìn em họ mình một ý thâm thúy, nhưng rất ôn hòa với An Dịch, Đừng lo, có ý kiến gì nói ngay, tôi cũng không phải là yêu quái ăn thịt, tôi là thương nhân, buôn bán phải xem trọng nhân nghĩa, cô là bạn của A Húc, càng không cần khách sáo.
Trong lòng An Dịch nghĩ, anh họ của Chu Húc thật ra khá tốt đó, nét mặt cô cũng ổn định lại nhiều, cô nói, Tôi cũng biết lượng sức mình, ngày hôm nay có thể gặp anh ba, kỳ thực là nhờ nể tình Chu Húc, muốn cho tôi cơ hội, đề bạc tôi, vì thế tôi nghĩ như thế này, chính là mỗi tháng tôi đưa một ít bản thiết kế cho anh ba chọn, nếu thấy được thì mua lại, nếu thấy không được, đó là do tôi không có thực lực, sau này sẽ không ngừng cố gắng.
Nói trắng ra là cách để kiếm tiền, không cần phải sáng chín giờ đi làm, chiều năm giờ tan việc, lại không cần quan tâm đến việc trong cửa hàng, cũng có thể kiếm nhiều tiền hơn. Bởi vì đối phương là anh họ của Chu Húc, cô mới yên tâm nói ra những lời này, không biết lượng sức là thật, nhưng cũng là chuyện cả hai cùng có lợi, đôi bên không ai mất mát gì. Nếu như là những người khác, cô sẽ lo lắng, hiện tại việc sao chép rất nhiều và nghiêm trọng, nếu giao bản thảo cho người mình không biết, họ rất có thể trở mặt.
Chu Kiến nghe xong không nhịn được liền cười, anh thấy cô gái trước mặt này rất thông minh, chẳng những thế còn thấy ý nghĩ của cô không hề kỳ lạ, cũng chẳng phải không biết lượng sức, Mặc dù anh không phải học thiết kế, nhưng mấy năm qua cũng tiếp xúc nhiều với ngành thiết kế quần áo, kiến thức rộng rãi, mắt nhìn cũng rất tốt, vì thế lúc em họ cho anh ta xem bản thiết kế, anh vừa liếc mắt đã nhìn ra được người thiết kế này đặc biệt sáng tạo, nếu như không phải thấy An Dịch quả thật có tài, cho dù là em họ, anh cũng sẽ không lãng phí thời gian quý giá của mình đón tiếp một người không liên quan.
An Dịch nói xong thì cúi đầu xuống, cô thấy có chút ngượng ngùng, mặc dù tính cách cô lạnh nhạt, da mặt cũng dày, nhưng ít nhiều vẫn có chút xấu hổ.
Chu Húc chờ bạn tốt nói xong, cũng biết đã đến mình ra tay, cậu vỗ vai anh họ mình, Em thấy đề nghị của An Dịch tốt vô cùng, lại không gây tổn thất gì cho anh, anh còn do dự gì nữa!
Chu Kiến trừng mắt nhìn cậu ta, khẽ đưa tay ra đánh tên đáng ghét này! Lại nhìn An Dịch, lúc này sắc mặt anh trở nên ôn hòa, anh nói với An Dịch, Đề nghị của cô, tôi thấy rất tốt, cô xem như vậy được không, tuần này cô đưa trước cho tôi ba bản thiết kế, lấy mùa xuân làm chủ đề, thiết kế theo khuôn là trang phục nữ, vận động dành cho mùa xuân, nếu như tôi thấy không tệ, chúng ta lập tức ký hợp đồng, cô sẽ làm thiết kế cho công ty, mỗi tháng sẽ có tiền lương cộng thêm tiền thưởng, tiền thù lao khác, về phần tiền thù lao nhiều hay ít, đến lúc đó gặp tình huống cụ thể rồi quyết định, cô thấy thế nào?
Cái này đã tốt hơn là không có, An Dịch vốn định khách sáo một chút, cô thấy mình đã được món hời lớn! Chỉ là còn chưa kịp lên tiếng, cửa phòng bị người khác đẩy ra, một người đàn ông cao lớn đi đến, âu phục thẳng thớm, da ngăm đen, ngũ quan rất đàng hoàng, có thể nói là khá đẹp trai.
Thấy anh ta, An Dịch vẫn bình thường, nhưng người đó thấy An Dịch rõ ràng khá bất ngờ.
An Dịch đứng sau lưng Chu Húc, hôm nay cô ăn mặc đặc biệt hơn thường ngày, không còn là quần jean luộm thuộm nữa, mà lần đồ công sở màu đen, trời sinh cô có vóc dáng, mặc cái gì cũng đẹp cả, mặc đồ công sở, càng vô cùng xinh đẹp.
Vào thang máy, Chu Húc nói với An Dịch, Anh họ tớ cũng họ Chu, là người tốt, đợi lát nữa cậu gặp anh ấy không cần khẩn trương, mọi chuyện đã có người bạn thân này lo, cậu cứ yên tâm. Cậu ta vỗ ngực mình, ra vẻ mọi chuyện đã được tính trước rồi hãy yên tâm.
An Dịch khẽ giật khóe môi, tặng cho cậu ta một nụ cười yếu ớt, làm cho Chu Húc có chút kinh sợ, làm dáng vẻ đau tim, An Dịch, nụ cười này của cậu, làm trái tim tớ loạn nhịp. Mặc dù cậu ta nói có vẻ khoa trương, nhưng An Dịch đúng là một mỹ nhân hiếm có. Cô có gương mặt vô cùng tinh xảo. Mắt to, mũi cao, môi hồng, da trắng nõn gần như là trong suốt, mái tóc ngắn lộn xộn, bởi vì bình thường hay mặc quần áo trung tính, vóc dáng cao gầy, hơn nữa tính cách khá lạnh lùng, không giống như vẻ mặt của một cô gái bình thường, cho nên rất khó phân được nét đẹp trung tính, mấy thứ này để lên người cô là một loại khí chất hấp dẫn.
Đáng tiếc Chu Húc không thích khoản này của cô nàng, vị này thích nhất là tính cách mềm mại của con gái, nhưng cậu ta cũng khá thích tính cach1 của An Dịch, vì thế quan hệ hai người khá hài hòa.
An Dịch cũng biết cậu ta thích như vậy, nên cũng không nghĩ lung tung, chỉ liếc cậu ta một cái coi như đáp lại.
Công ty chiếm ba tầng mười lăm, mười sáu, mười bảy, bọn họ trực tiếp đến tầng mười bảy. Chu Húc giải thích, Tầng mười lăm là bộ phận nghiệp vụ, phát triển marketing, tầng mười sáu là bộ phận thiết kế, tầng mười bảy, tầng cao nhất là khu làm việc.
An Dịch nhìn xung quanh, thấy tầng này có diện tích rất lớn, phòng làm việc được ngăn cách bởi lớp kính thủy tinh, có phòng làm việc không buông cửa chớp xuống, từ bên ngoài có thể nhìn thấy bên trong, một hay nhiều người đang làm việc, thảo luận, đường đi rất yên tĩnh, không tiếng động gì lớn.
Mọi người trong đó chắc hẳn đã quen với việc Chu Húc đến, nhìn thấy cậu ta cũng không có gì ngạc nhiên, ngược lại mỹ nữ này còn nở nụ cười e thẹn, giọng điệu uốn éo tức giận với Chu Húc, Tổng giám đốc Chu đang ở phòng làm việc chờ, Chu tiên sinh và... Cô ta liếc nhìn An Dịch, khẽ bất ngờ, nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười, Và vị tiểu thư này có thể đi vào.
Chu Húc nháy mắt với vị mỹ nữ kia, cười một cái thật đẹp, Na Na, anh đi gặp anh trai anh trước, đợi lát nữa chúng ta trò chuyện sau. Nói xong còn nháy mắt trái khiến mỹ nữa kia đỏ cả mặt.
An Dịch đứng bên cạnh thấy hết màn đó, cô đã quá quen với tính tình của cậu bạn mình, thoạt nhìn cậu ta có chút thích trêu hoa, nhưng bản thân cũng không chơi bời, tương đối giữa mình trong sạch, chỉ là thích trêu chọc con gái đẹp thôi.
Tạm biệt Na Na đầy lưu luyến, Chu Húc dẫn An Dịch đi vào bên trong, đến gian phòng kính cuối cùng, cửa chớp che hơn phân nữa, không thấy rõ được bên trong như thế nào, trên cửa còn ghi bảng khắc chữ màu vàng ( phòng làm việc của tổng giám đốc).
Tùy ý gõ cửa hai cái, không chờ người bên trong lên tiếng, Chu Húc đã đẩy cửa bước vô, An Dịch cũng tự nhiên theo bạn tốt của mình bước vào bên trong, theo thói quen cô nhìn xung quanh, diện tích phòng làm việc không lớn, hình như nhỏ hơn nhà cô một chút... Cách trang trí cũng đơn giản, ba ghế sô pha để ngồi thảo luận, bàn trà gỗ thô sơ, hai giá sách, thứ sang trọng nhất có lẽ là bàn làm việc màu đỏ sậm của ông chủ, ước chừng dài hai thước, khá to.
Chu Kiến thấy em họ nhà mình, vô cùng vui vẻ, tự động đứng lên khỏi ghế, bắt chuyện nói, Anh đã đoán em sẽ đến, quay ra nhìn An Dịch, lông mày khẽ nhíu, nói với em họ, Vị này chính là bạn thân của em, một mỹ nữ rất có tài đúng không?
Chu Húc rất muốn hỏi anh cậu một câu, anh biết rồi còn cố hỏi làm gì, nhưng dù sao cũng là anh em thân thiết, vẫn muốn giữ mặt mũi cho người ta, vì vậy Chu Húc gọi một tiếng anh ba, sau đó gật đầu nói, Chính là cô ấy. Nói rồi tiếp tục làm người giới thiệu, chỉ vào An Dịch nói với anh của cậu, Đây là bạn thân của em, An Dịch. , lại nhìn An Dịch, giới thiệu anh họ của mình, Đây là anh họ tớ, Chu Kiến, đừng thấy anh ấy không ra gì, thật ra là người rất tốt. Vừa nói xong đã bị anh họ cốc đầu một cái, cậu ta còn rất phối hợp a một tiếng, nhe răng trợn mắt đùa giỡn.
Chu Kiến lười phản ứng với em mình, anh bắt tay với An Dịch, An tiểu thư.
An Dịch kêu Chu Kiến một tiếng tổng giám đốc Chu, Chu Kiến liền nói, Cô là bạn tốt của A Húc, cứ theo nó gọi tôi một tiếng anh ba đi. An Dịch không phải loại người làm màu, người ta đã nể mặt, cô đương nhiên cũng nhận lấy, đổi giọng gọi Chu Kiến một tiếng anh ba, sau đó cũng kêu đối phương gọi thẳng tên cô là được.
Đến đây, quan hệ hai người đã kéo gần lại thêm một chút.
Ba người ngồi xuống, Na Na gõ cửa bước vào, bưng khay đựng ba ly cà phê, sau đó lần lượt để từng ly theo thứ tự xuống cho từng người, cử chỉ đúng mức, trên mặt cũng giữ nguyên nụ cười bình thường, không như lúc nãy liếc mắt đưa tình với Chu Húc ở ngoài, nhìn qua vô cùng lễ độ.
Đây là một người biết giữ thân phận. An Dịch nghĩ như vậy.
Chờ Na Na ra ngoài, Chu Kiến mới mở lời, anh nói với An Dịch, Tôi nghe A Húc nói bây giờ mở trang web, bán quần áo do chính mình thiết kế? Là muốn tự gây dựng sự nghiệp sao?
An Dịch cũng không dấu diếm, cô nghĩ Chu Húc đã nói với Chu Kiến tình huống của cô, vì vậy cô nói sự thật, Tôi học chuyên kế toán, nhưng bây giờ công việc kế toán không dễ tìm, cho dù tìm được, người chỉ mới tốt nghiệp không có kinh nghiệm làm việc như tôi, tiền lương không cao, bây giờ tôi vì chút chuyện riêng nên mỗi tháng đều cần một khoảng tiền, tiền lương quá thấp, tôi không thể nào sống nổi, mở trang web là phương pháp kiếm tiền lúc học đại học vô tình nghĩ ra, kinh doanh hơn hai năm, tuy rằng mỗi tháng kiếm không quá nhiều, nhưng khá cao hơn đi làm, chí ít mỗi tháng cũng có thể tiêu xài chút ít.
Vậy cô vẫn dự định tiếp tục làm như vậy sao? Người trẻ tuổi cần tiếp xúc với xã hội nhiều hơn. Anh thấy, mở trang web là việc làm của trạch nữ, thực sự không có tiền đồ.
An Dịch cười cười, Hiện tại thì tôi muốn qua thời điểm mấu chốt đã.
Cô không phải là người thích cười, ngày thường vẻ mặt cô tương đối lạnh lùng, lại có chút hờ hững, làm cho người khác cảm thấy khó tiếp cận, nhưng lúc cười, sẽ khiến cho người khác thấy như tắm gió xuân vậy, giống như lúc này đây, Chu Kiến nghĩ cô gái này thật có lực hấp dẫn trí mạng với đàn ông, cũng may anh rất chung thủy với bà xã mình, ngoại trừ bà xã thì tất cả đàn bàn khác đều là mây bay.
Vậy sao hôm nay cô lại đến đây? Chu Kiến khó hiểu hỏi. Nếu cô đến làm việc ở đây, tiền lương cũng sẽ cao hơn chỗ khác, hơn nữa cô không có đào tạo chuyên sâu, chỉ là nghiệp dư, mặc dù có năng lực, nhưng cũng thiếu sót.
An Dịch có chút ngập ngừng, liếc mắt nhìn bạn tốt của mình, Chu Húc nháy mắt với cô, cô bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cố gắng nói tiếp, Tôi có một ý tưởng, chỉ là có chút không biết lượng sức, mong anh ba nghe một chút, nếu như thấy có thể, đó là do ngài để mắt đến tôi, nhưng nếu không được, đó là do tôi thiếu năng lực, ngài nghe qua đừng để ý.
Ngay cả từ ngài cũng dùng đến, Chu Kiến nhìn em họ mình một ý thâm thúy, nhưng rất ôn hòa với An Dịch, Đừng lo, có ý kiến gì nói ngay, tôi cũng không phải là yêu quái ăn thịt, tôi là thương nhân, buôn bán phải xem trọng nhân nghĩa, cô là bạn của A Húc, càng không cần khách sáo.
Trong lòng An Dịch nghĩ, anh họ của Chu Húc thật ra khá tốt đó, nét mặt cô cũng ổn định lại nhiều, cô nói, Tôi cũng biết lượng sức mình, ngày hôm nay có thể gặp anh ba, kỳ thực là nhờ nể tình Chu Húc, muốn cho tôi cơ hội, đề bạc tôi, vì thế tôi nghĩ như thế này, chính là mỗi tháng tôi đưa một ít bản thiết kế cho anh ba chọn, nếu thấy được thì mua lại, nếu thấy không được, đó là do tôi không có thực lực, sau này sẽ không ngừng cố gắng.
Nói trắng ra là cách để kiếm tiền, không cần phải sáng chín giờ đi làm, chiều năm giờ tan việc, lại không cần quan tâm đến việc trong cửa hàng, cũng có thể kiếm nhiều tiền hơn. Bởi vì đối phương là anh họ của Chu Húc, cô mới yên tâm nói ra những lời này, không biết lượng sức là thật, nhưng cũng là chuyện cả hai cùng có lợi, đôi bên không ai mất mát gì. Nếu như là những người khác, cô sẽ lo lắng, hiện tại việc sao chép rất nhiều và nghiêm trọng, nếu giao bản thảo cho người mình không biết, họ rất có thể trở mặt.
Chu Kiến nghe xong không nhịn được liền cười, anh thấy cô gái trước mặt này rất thông minh, chẳng những thế còn thấy ý nghĩ của cô không hề kỳ lạ, cũng chẳng phải không biết lượng sức, Mặc dù anh không phải học thiết kế, nhưng mấy năm qua cũng tiếp xúc nhiều với ngành thiết kế quần áo, kiến thức rộng rãi, mắt nhìn cũng rất tốt, vì thế lúc em họ cho anh ta xem bản thiết kế, anh vừa liếc mắt đã nhìn ra được người thiết kế này đặc biệt sáng tạo, nếu như không phải thấy An Dịch quả thật có tài, cho dù là em họ, anh cũng sẽ không lãng phí thời gian quý giá của mình đón tiếp một người không liên quan.
An Dịch nói xong thì cúi đầu xuống, cô thấy có chút ngượng ngùng, mặc dù tính cách cô lạnh nhạt, da mặt cũng dày, nhưng ít nhiều vẫn có chút xấu hổ.
Chu Húc chờ bạn tốt nói xong, cũng biết đã đến mình ra tay, cậu vỗ vai anh họ mình, Em thấy đề nghị của An Dịch tốt vô cùng, lại không gây tổn thất gì cho anh, anh còn do dự gì nữa!
Chu Kiến trừng mắt nhìn cậu ta, khẽ đưa tay ra đánh tên đáng ghét này! Lại nhìn An Dịch, lúc này sắc mặt anh trở nên ôn hòa, anh nói với An Dịch, Đề nghị của cô, tôi thấy rất tốt, cô xem như vậy được không, tuần này cô đưa trước cho tôi ba bản thiết kế, lấy mùa xuân làm chủ đề, thiết kế theo khuôn là trang phục nữ, vận động dành cho mùa xuân, nếu như tôi thấy không tệ, chúng ta lập tức ký hợp đồng, cô sẽ làm thiết kế cho công ty, mỗi tháng sẽ có tiền lương cộng thêm tiền thưởng, tiền thù lao khác, về phần tiền thù lao nhiều hay ít, đến lúc đó gặp tình huống cụ thể rồi quyết định, cô thấy thế nào?
Cái này đã tốt hơn là không có, An Dịch vốn định khách sáo một chút, cô thấy mình đã được món hời lớn! Chỉ là còn chưa kịp lên tiếng, cửa phòng bị người khác đẩy ra, một người đàn ông cao lớn đi đến, âu phục thẳng thớm, da ngăm đen, ngũ quan rất đàng hoàng, có thể nói là khá đẹp trai.
Thấy anh ta, An Dịch vẫn bình thường, nhưng người đó thấy An Dịch rõ ràng khá bất ngờ.
/10
|