Điện thoại đầu kia im lặng một lát, tiếng nói Đường Duệ lúc này hơi run rẩy lọt vào tai Phong Sính
"Phong Sính, cậu rốt cuộc có ý gì?"
"Không có ý gì" Phong Sính không nghĩ sẽ nói "Giữa chúng ta không đạt được quan hệ hợp tác, lại nói, quyền nắm cổ phần trong tay chính là do cô dùng thủ đoạn đạt được, tôi sẽ không cùng cô giao dịch".
Phong Sính nói xong, liền cúp điện thoại.
Đường Ý tự nhiên sẽ không ngốc đến nỗi nghĩ rằng lời Phong Sính nói thực sự là muốn cùng Đường Duệ tiếp tục đấu đến cùng, kỳ thực trong mắt người đàn ông lúc này, cho tới bây giờ không coi Đường Duệ là đối thủ, lúc di chúc được công bố, anh vững như núi Thái Sơn, không chút nào biểu hiện sự lo lắng. Lúc đầu ở trong mắt Đường Ý, Phong Sính quá lắm cũng chỉ là công tử nhà giàu quần áo lụa là mà thôi, mà nay, trên người đàn ông biểu lộ ra sự trầm ổn và có chí khí, tựa hồ sự lịch lãm và trưởng thành trải qua những việc như vậy mới từ từ tạo nên.
Đường Ý lui trở lại.
Phong Sính cúp điện thoại trở về, ngồi đối diện cô, Đường Ý làm bộ lơ đãng hỏi "Điện thoại của ai vậy?"
"Công ty"
"Có việc gấp sao?"
"Không có" Phong Sính lắc đầu, thay cô gắp bánh bao hấp Thượng Hải "Mấy thứ này làm sao ăn no được? Có muốn ăn cơm không?"
Đường Ý vừa muốn lắc đầu, điện thoại Phong Sính lại lần nữa vang lên. Lần này anh không có tránh cô, trực tiếp nhận "Alo?"
"Phong tổng" Người trong công ty đương nhiên xưng hô với anh như vậy, Đường Ý cũng không nghe được rõ ràng, nhưng trên mặt Phong Sính mơ hồ lộ ra mấy phần ngưng trọng, giống như cùng bên ngoài trời như nhau, tối tăm không rõ, làm cho người khác cảm thấy bất an.
Sau một hồi, bên kia không có động tĩnh, nhưng Đường Ý thấy động tác Phong Sính vẫn vậy, hình như vẫn đang suy nghĩ.
Trong túi một tiếng chuông truyền đến, khiến cả người kinh ngạc, Đường Ý lấy điện thoại ra, thấy tên chị gọi.
Đường Duệ khi nghe Phong Sính nói, trước tiên đương nhiên tìm Đường Ý hỏi, cô không nhận, đem điện thoại tắt đi, gửi cho Đường Duệ một tin nhắn "Chị, em sẽ qua bên chị một chuyến"
Phong Sính quay sang nhìn cô "Anh muốn đến công ty, em về nhà trước đi"
"Được"
Phong Sính thấy cô cất di động "Điện thoại của ai? Đường Duệ?"
"Vâng, em muốn qua đó một chuyến"
"Anh đưa em đi"
Ở trên xe, Đường Ý cảm thấy muốn cùng Phong Sính thương lượng lại "Em phải đem chuyện này nói cho chị, em sợ sau này chị biết, sẽ trách em là làm cho chị ấy gián tiếp hại Phong Gia"
Phong Sính một tay chống đầu, có chút không yên lòng "Tùy em, Tiêu Đằng muốn chỉ là anh không mua số cổ phần đó mà thôi, còn về việc có mua được số cổ phần trong tay Đường Duệ không, hắn còn phải xem bản lĩnh của chính mình"
Đi tới Phong gia, quản gia trước kia đã đi rồi, lúc này đã đổi thành một người phụ nữ trung niên bốn mươi tuổi.
Bà dẫn Đường Ý lên lầu, Đường Duệ đang đứng ngắm cảnh cùng con trai, nhìn thấy em gái, liền bảo cô qua đây "Đường Đường, ngồi đi".
Đường Duệ không thể chờ đợi liền mở miệng "Phong Sính rốt cuộc có ý gì? Chẳng lẽ hắn còn không chịu buông tha chị và Gạo?"
"Không phải như vậy" Đường Ý sốt ruột giải thích "Chị, chuyện này là do em"
"Em?"
Đường Ý cảm thấy không cần phải giấu diếm, lại nói đây là chị của mình, cô đem sự tình nói rõ ràng cho Đường Duệ nghe. Chị cô sau khi nghe xong, vẻ mặt khó có thể tin "Tiêu Đằng ... Cậu ấy, cậu ấy cư nhiên có thể làm ra chuyện như vậy?"
"Hiện tại, Tiêu Đằng đang nhắm tới quyền nắm cổ phần trong tay chị, hơn nữa em hôm nay đã gặp anh ta, anh ta nhất định phải giành được, nếu không, sợ là kéo em cùng anh ta xuống"
Sự khiếp sợ trong mắt Đường Duệ còn chưa tan "Cậu ấy thực sự ... Đường Đường, cậu ấy không phải rất yêu em sao?"
"Chị, em cảm thấy Tiêu Đằng đã đi đến ngõ cụt, em không có lòng tin anh ấy sẽ quay đầu lại".
"Đường Đường, vậy chị phải làm gì? Ảnh chụp đã lấy về chưa?"
"Phong Sính buông tay việc thu mua, Tiêu Đằng cũng giữ chữ tín, nhưng em chỉ sợ anh ta sẽ không chịu để yên, anh ta nếu còn muốn lấy thứ đó để trao đổi với chị quyền nắm cổ phần, chúng ta liền quá bị động."
Đường Duệ giật mình, nhìn chằm chằm Đường Ý, hôm nay thật có nhiều tin tức khó có thể tin "Đường Ý, Phong Sính thực sự là vì em mà buông tay?"
Đường Ý thở ra "Em cũng cảm thấy, giống như một giấc mộng"
"Chuyện như vậy nếu như rơi trên người Triển Niên, khẳng định ông ấy không do dự buông tay chị, Đường Đường, Phong Sính đối với em, do mục đích ban đầu không tốt nên bây giờ yêu thương sâu sắc, thực sự là không đơn giản".
"Yêu thương sâu sắc?" Tim Đường Ý đập mạnh, ánh mắt cũng mơ màng.
"Nếu không phải tình cảm sâu nặng, cần gì phải thay em làm như vậy, tấm hình kia liên quan đến em và Tiêu Đằng, mặc kệ Tiêu Đằng có tung ra hay không, người được lợi nhất không phải là Phong Sính sao? Nhưng cậu ấy lại lựa chọn con đường khó khăn nhất là bảo vệ em, tâm tư này, em không nhìn ra sao?"
Đường Ý có chút hoảng hốt, Đường Duệ than nhẹ "Chuyện trên thương trường, người lừa ta gạt, người ở trong cuộc, lâu sẽ thay đổi", Đường Duệ như nghĩ tới điều gì, lại nói "Đường Đường, Tiêu Đằng đã làm đến một bước này, cậu ấy chắc chắn sẽ không bởi vì Phong Sính dừng tay mà ngừng lại, mục đích cuối cùng của cậu ấy chính là quyền nắm cổ phần".
"Chị, tạm thời mặc kệ, mấy ngày nay em nhức đầu lắm, em muốn ngủ một giấc, đem chuyện này giao cho Phong Sính, không biết khó xử hoặc là khó khăn, em giao cho anh ấy, dựa vào anh ấy đi".
Đường Duệ kinh ngạc việc Đường Ý lại nói những lời như vậy, trước đây em gái mình độc lập hiếu thắng, cho dù chết cũng không chịu ỷ lại người khác, nhưng hôm nay nhìn cô...
Thực sự là mệt mỏi, Đường Ý gối tay nằm trên giường, khuôn mặt chìm đắm trong ánh đèn của gian phòng, bỗng nhiên, dưới lầu truyền đến tiếng bước chân.
"Phu nhân, phu nhân, công ty luật sư và trợ lý Phong thiếu tới, nói có chuyện tìm bà".
Đường Ý giật mình ngồi dậy.
Hai người đi xuống, Đường Ý nhìn thấy trợ lý đem một phần tài liệu để trên bàn trà, Đường Duệ quét mắt "Chẳng lẽ, Phong Sính thay đổi ý định?"
"Phong phu nhân, Phong thiếu nhờ chúng tôi chuyển cho bà một câu, hi vọng bà không bán quyền nắm cổ phần, công ty hiện nay đang phát triển, hàng năm tiền lãi cũng không ít, Phong thiếu có thể đảm bảo với bà, quyền sở hữu nắm cổ phần trong tay vĩnh viễn thuộc về bà, huống hồ, bây giờ có người đang nhắm vào, chỉ có bà đồng ý, sự tình mới lắng lại".
Đường Duệ liếc nhìn em bên cạnh "Chuyện tiếp theo, Phong Sính đã chuẩn bị xong chưa?"
"Phu nhân yên tâm, bà nếu tin lời Phong thiếu, cậu ấy cũng sẽ không làm bà thất vọng".
Lo lắng trong lòng Đường Duệ lúc này mới vơi đi một chút, tựa hồ đây là phương pháp tốt nhất, cô chỉ cần giữ chặt trong tay quyền nắm cổ phần, Tiêu Đằng cũng sẽ không đến nỗi buộc cô bán đi?
Đường Duệ đặt bút ký, luật sư đem tài liệu thu về, "Công ty lập tức sẽ tuyên bố, phu nhân, chúng tôi xin cáo từ".
Bọn họ đến vội vàng, đi cũng vội vàng.
"Chị, chị ký được thật là tốt"
"Lúc trước khi định bán quyền nắm cổ phần, cũng không sợ Phong Sính sau lưng ta giở trò sao? Hiện tại chuyện này liên quan đến em, chị cũng muốn thử một lần, lại nói, chị cũng không có gì tổn thất, hiện tại tiền trong ngân hàng của chị cũng không ít, đủ để chị và Gạo dùng cả đời"
Đường Ý khóe miệng cười, nhưng trong lòng vẫn còn lo lắng.
Cùng Đường Duệ ở lại đến trưa, lúc sắp tối, Đường Ý mới đứng dậy rời đi.
Trở lại Ức cư, Đường Ý đi lên lầu, cho rằng Phong Sính không có ở nhà, lúc đi ngang qua thư phòng, lại nghe thấy bên trong có động tĩnh, Đường Ý đi qua đẩy cửa ra, bị tình cảnh trước mắt làm hoảng sợ, trên bàn sách mất trật tự bày đầy tài liệu, Phong Sính cũng không ngẩng đầu lên, chân mày nhíu chặt, trong tay đang ký tập văn kiện.
Đường Ý đứng tại chỗ, không đi vào quấy rầy anh, cô rất ít khi thấy bộ dáng này của Phong Sính, mặc dù bận rộn cấp bách, Đường Ý cũng không nhìn ra anh có chút nào nôn nóng, một bóng người cao to đang làm việc trên bàn lớn, trên người lộ ra mị lực, lại là điểm hấp dẫn trí mạng.
Đường Ý lặng lẽ xoay người, đi ra ngoài.
Trở lại phòng ngủ nghỉ ngơi, lúc người giúp việc đi lên kêu cô xuống ăn cơm chiều, cô cũng không nghe thấy.
Ngủ được một giấc dài, đến khi cảm thấy trên cổ ngứa ngáy, Đường Ý cười lật người, "Đừng động, để em ngủ đi"
Trên người bỗng nhiên nhẹ tênh, toàn thân Phong Sính nằm phía sau lưng cô "Anh cũng ngủ một lúc, mệt mỏi quá"
Đường Ý nghe thấy âm thanh bên tai, cô chậm rãi mở mắt ra, ngoài cửa sổ cảnh sắc đã về đêm. Chỉ có ánh đèn mơ hồ vẫn sáng "Mấy giờ rồi?"
"Không biết"
Đường Ý đẩy anh ra, Phong Sính thuận thế ngã xuống giường, cô xoa xoa hai mắt, kêu lên "Chín giờ, anh đã ăn cơm chiều chưa?"
"Ngủ trước đã ăn sau" Phong Sính lôi cánh tay cô, làm cho cô ngã trước ngực mình, Đường Ý ngẩng đầu, nhìn thấy sắc mặt anh tiều tụy, hình như rất mệt "Phong Sính?"
Người đàn ông nhẹ đáp, bỗng nhiên mở mắt ra, đứng dậy từ trong ngăn kéo lấy đồ ra đưa cho Đường Ý "Ảnh chụp đã cầm về"
"Anh đi tìm Tiêu Đằng?"
"Ừ"
Đường Ý lấy điện thoại xóa bức ảnh kia, Phong Sính liếc mắt nhìn cô, có lẽ đoán ra được lo ngại trong lòng cô "Hắn không nên lưu lại ảnh, nếu sau này hắn còn dám đem ảnh chụp uy hiếp em, anh sẽ cho nhóm người đến xử lý hắn"
"Chuyện quyền nắm cổ phần thế nào rồi?"
Phong Sính hai tay chống ngồi dậy "Anh nghĩ ra phương pháp giải quyết, anh có ý thu mua quyền nắm cổ phần trong tay hai cổ đông khác, nhưng anh biết một khi anh làm như vậy, nhất định sẽ bức điên Tiêu Đằng, đến lúc đó, hắn sẽ không từ thủ đoạn. Cho nên, anh trước công bố với bên ngoài quyền nắm cổ phần trong tay chị em vĩnh viễn không bán, tiếp đến, anh để Tiêu Đằng thuận lợi mua quyền nắm cổ phần trong tay hai cổ đông đó, như vậy, biểu hiện ra chúng ta ai cũng không thắng, tưởng như hai bên cùng trên vạch xuất phát, thực tế, tất cả các đơn đặt hàng của Tần gia còn phụ thuộc vào anh, anh ít nhất không cần lo sau này hắn lưu lại chuyện tấm ảnh"
"Nói đến Tiêu Đằng, quyền nắm cổ phần anh và hắn ngang hàng, hắn cũng không tính là thua, chỉ là những ngày kế tiếp, chúng ta cũng khó qua" Phong Sính sờ mắt Đường Ý, chuyện này quá phức tạp, anh lo cô không hiểu.
"Khó khăn?"
Phong sính gật gật đầu "Còn có một trận đánh lớn đang chờ, anh sợ sẽ không có nhiều thời gian chăm sóc em".
/106
|