“Oa a!” Hà Phi kinh hô. “Anh ta mắng cậu như vậy?” Nghe xong tổ trưởng nói, Hà Phi mở to mắt.
Úy Nhân Nhân gẩy gẩy tóc, một bên hiệu chỉnh lại đồ án thiết kế, sửa đổi chỗ không đủ chu toàn.
“Không trách được người kia sao lại lạnh lùng, thì ra là không phải vấn đề do mình, chậc chậc!” Nhân Nhân nhíu chặt chân mày. “Nhìn không ra anh ấy có quá khứ như vậy, không biết anh ấy sao mà chống đỡ tới được, Hà Phi…” Cô hỏi. “Cậu có thể tưởng tượng ba mẹ cậu tự sát không?”
“Việc này…” Hà Phi ngửa mặt cau mày suy nghĩ sâu xa, cô nghiêm túc suy nghĩ đủ hai phút, lúc này mới nhìn lại Nhân Nhân trả lời. “Thứ nhất, tớ không có ba, rất khó tưởng tượng ông ấy tự sát. Thứ hai, mẹ tớ đã bỏ đi rất sớm, cho nên tớ thật sự rất khó tưởng tượng loại tâm tình này”
“Không mong đợi được gì!” Khóe mắt Nhân Nhân giật giật. “Thật… Thật đáng thương” Đã thế, cô ấy nghĩ lâu như vậy làm gì chứ?
Trần Dĩnh bước đi thong thả, đặt đề án phác thảo cuối tuần trên bàn Nhân Nhân, xoay người muốn đi.
“Dừng lại!” Nhân Nhân lạnh lùng gọi cô. Thân ảnh cao quý kia dừng lại, bễ nghễ nhìn Nhân Nhân ngồi trên ghế.
“Có chuyện gì?” Vẻ mặt lạnh như băng.
“Trần Dĩnh” Nhân Nhân nheo mắt lại. “Cậu sớm biết ba của anh ấy là ai đúng không?”
Trần Dĩnh nhếch mi, môi mỏng mỉm cười. “Sao? Đá trúng tấm sắt nữa?” Tròng mắt cô đột nhiên phát sáng.
Trần Dĩnh chết tiệt! “Hừ” Úy Nhân Nhân nghiêng mắt nhìn cô một cái. “Thật là lòng dạ hiểm độc, cũng không nói trước một tiếng”
Trần Dĩnh khom người, nhìn thẳng ánh mắt mỹ lệ của Nhân Nhân. “Đại tiểu thư, tớ sớm khuyên cậu bỏ qua, bây giờ cuối cùng cũng biết anh ta quá khó khăn để bắt lấy chưa? Cam nguyện rồi? Ha ha…”
Nghĩ đến lời Cảnh Chi Giới tối qua nhục mạ cô, lưng Nhân Nhân lại phát lạnh. Cô là xử nữ thì khẳng định sẽ được khen ngợi là cục cưng ngoan, đêm qua lại bị mắng giống như hoa si tái thế.
Nhân Nhân không để ý tới Trần Dĩnh, nữ phù thủy đáng chết này. Cô giao một chồng giấy tờ cho Hà Phi. “Giúp tớ photo những tài liệu này”
“Ờ…” Hà Phi nhận lấy, xem chi tiết một chồng tài liệu tiếng Nhật. “Trường hợp của Cao Hân, hạng mục phần mềm chi tiết của Thập Phương… Sò sốt dầu hào … Sò sốt dầu hào?” Hà Phi lật xem phần tiếp theo. “Dưa chuột hấp bánh thịt? Sách dạy nấu ăn?”
Trần Dĩnh không khỏi ghé mắt.
“Cậu ồn ào cái gì? Mau đi photo đi? Mau mau mau!” Nhân Nhân cao giọng la.
“Oa oa!” Hà Phi vuốt tập giấy tờ kia. “Cậu muốn học nấu những món đó?”
Trần Dĩnh liếc về phía Nhân Nhân, nhếch lông mày nhỏ nhắn.
Nhân Nhân nhìn thấy, cười rực rỡ. “Tớ muốn làm bữa tối thân mật cho Cảnh Chi Giới ăn” Nhân Nhân chắp tay trước ngực, tràn đầy yêu thương nói. “Anh ấy nhất định thật lâu không ăn những món ăn gia đình, không ai quan tâm anh ấy, không ai cưng chiều anh ấy, một mình anh ấy ở trong phòng cô độc vắng vẻ, mỗi ngày ăn một chút đồ ăn sẵn cho no bụng, trời ạ ~~” Nhân Nhân líu lo nói. “Thật đáng thương, nếu có người cho đưa cho anh ấy một phần cơm yêu thương, anh ấy không biết sẽ có bao nhiêu cảm động, bao nhiêu vui sướng” Sau đó yêu chết cô, há há há.
“Ha ha ha…” Thật là thua ở cô, Trần Dĩnh lạnh nhạt nói. “Tớ khuyên cậu nghĩ lại” Đột nhiên, cô cười âm hiểm. “Cậu có phải nhiệt tình quá hay không? Tớ thấy là cậu bị ánh sáng mẫu tính làm hại rồi”
“Tớ chỉ là muốn đối xử tốt với anh ấy” Anh đáng thương như thế.
“Úy Nhân Nhân, cậu năm nay hiến máu mấy lần?” Trần Dĩnh hỏi.
“Ừm, mười lần” Cô luôn luôn nhiệt huyết giúp người.
“Được mất bằng công nhận giúp đỡ của trung tâm bảo trợ rồi?”
“Ừm, năm cái” Cô luôn luôn yêu thương những người lang thang cơ nhỡ.
“Xem đi, cậu cho rằng cậu là thần, còn có lòng thương yêu nhân gian của thần sao!” Trần Dĩnh không chút lưu tình công kích cô. “Úy Nhân Nhân, tật xấu của cậu chính là lòng yêu thương tràn lan, quá độ nhiệt tình và luôn luôn tình nguyện, sẽ chỉ làm gia đình của người ta phức tạp mà thôi” Cô nghiêm nghị nhắc nhở. “Cảnh Chi Giới này cũng không phải là đàn ông thiếu máu, cần cậu nhiệt tình như vậy; anh ấy lại càng không phải là nhưng đứa trẻ lang thang cơ nhỡ trong trung tâm cần tình thương và sự quan tâm của người mẹ của cậu. Đại tiểu thư, anh ấy đã là tinh anh xã hội, đại nhân vật có uy tín danh dự, cậu cho rằng làm như thế anh ấy có vui sướng sao?” Anh chỉ sẽ cảm thấy chịu nhục!
Nhân Nhân nhăn đầu lông mày. “Ưm ~~ là nhân vật có uy tín danh dự, xã tinh anh hội vậy thì như thế nào? Đại nhân vật cũng sẽ không cô đơn? Sẽ không cần quan tâm che chở? Tớ cho cậu biết, thế giới nội tâm của anh ấy đang cần người phụ nữ hảo tâm như tớ quan tâm anh ấy đấy! Ngẫm lại xem, có người riêng v
ì mình mà yêu thương chăm sóc, tớ không hiểu anh ấy có gì không vui, cảm động cũng không kịp, Hà Phi?” Cô trừng Ôn Hà Phi. “Cậu nói, nếu như là cậu, cậu có thể rất vui mừng, rất cảm động hay không?”
Lần này Hà Phi chỉ suy nghĩ hai giây. “Có! Có người đặc biệt nấu cơm cho tớ ăn, tại sao tức giận? Tớ dĩ nhiên vui vẻ nha!” Hà Phi ra sức gật đầu.
Người thiếu căn cân ngu ngốc này, Trần Dĩnh cười lạnh. “Nếu như là tớ, đó cũng không phải là vui mừng”
“Hả?” Nhân Nhân không giải thích được. Nhưng thấy Trần Dĩnh nhếch cao cằm lên, hừ một tiếng.
“Đó căn bản là quá kinh hách, tớ không những không vui, còn sẽ làm thịt người tự cho là đúng kia, ai muốn cô ta quan tâm tới chứ? Tớ thấy cậu là ăn no rỗi việc, gà mẹ!”
“Cậu không phải” Nhân Nhân trừng cô. “Cậu máu lạnh”
“Trong ấn tượng, bản thân tớ không cảm thấy máu Cảnh Chi Giới nóng bao nhiêu” Trần Dĩnh nhìn lại Nhân Nhân. “Ừ, tớ bắt đầu phát hiện, thiên tài và ngu ngốc quả thật chỉ có một đường giới hạn, Nhân Nhân, cậu biến thành ngu ngốc rồi”
Oa a~~! “Là cậu nghĩ đến quá phức tạp!” Mắt Nhân Nhân sắc bén bắn về phía Trần Dĩnh. “Không người nào có thể từ chối sự dịu dàng, cho dù lạnh như băng đi nữa, chỉ cần lửa cháy mạnh cứ thế mà phất tới, cuối cùng cũng sẽ nhu tình như nước”
Bốp bốp bốp bốp bốp! “Rất tốt rất tốt!” Trần Dĩnh vỗ tay, cô vạch ra cho Nhân Nhân. “Giả sử Cảnh Chi Giới nhận được sự yêu thương của cậu dễ dàng mà cảm động, đầu mình chặt xuống cho cậu đá” Đần, đó là tình huống không xảy ra.
“Tốt!” Nhân Nhân vỗ bàn hét lớn. “Hà Phi!”
“Sao?” Ôn Hà Phi đang photo. “Sao thế!”
“Cậu đứng ở phía nào?”
“Lại phân ngôi thứ nữa rồi?” Thật là tai bay vạ gió, Hà Phi cầm lấy tài liệu che mặt lại. “Làm ơn, hai người các cậu gây lộn không nên ảnh hưởng đến người vô tội, tớ mới không cần khua chiêng đánh trống, Cảnh Chi Giới kia vui vẻ hay thì vui vẻ, không vui thì không vui, có gì mà phải ầm ĩ chứ? Người cũng lớn như vậy, còn vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà ầm ĩ, rất buồn cười, tổ trưởng muốn thì thuận tiện liền làm đi, Trần Dĩnh nói như thế nào thì mặc kệ, điều này có quan hệ sao?”
Nghe Hà Phi nhắc đi nhắc lại, sắc mặt của Nhân Nhân và Trần Dĩnh càng ngày càng khó coi, đồng thời quay đầu gầm thét với Hà Phi.
“Cậu câm miệng!”
“Cậu câm miệng!”
“Nhưng mà
ㄏㄡ
‘~~” Càm ràm hồi lâu, Hà Phi làm ra quyết định. “Tớ đứng ở phía tổ trưởng”
“Rất tốt” Nhân Nhân lộ ra nụ cười tà ác. “Trần Dĩnh, giả sử Cảnh Chi Giới tức giận… Ôn Hà Phi mặc cậu sai khiến, giả sử cậu thua, cậu sẽ chặt đầu xuống cho mình đá!”
“Liên quan gì đến tớ?” Hà Phi kháng nghị.
Trần Dĩnh cười lạnh. “Một lời đã định, con mèo nhỏ thân ái của mình đang thiếu người giúp nó dọn phân”
Dọn phân? “Oa a~~ -” Tức chết, Hà Phi giậm chân. “Các cậu thật sự rất quá đáng, liên quan gì đến tớ!?”
Không ai để ý đến cô, Nhân Nhân và Trần Dĩnh đối mắt, Trần Dĩnh cười lạnh, Nhân Nhân cười to.
“Một lời đã định” Trần Dĩnh định liệu trước.
“Được” Nhân Nhân tràn đầy tự tin.
“Giỏi lắm!” Hà Phi kinh hách thét chói tai.
~~***~~
Ban đêm, khi chuông cửa vang, Cảnh Chi Giới đang định cho đồ ăn vào lò vi ba.
Mở cửa, rõ ràng nhìn thấy Úy Nhân Nhân.
“Hi ~~” Cô nhếch miệng cười, anh nghiêm mặt, một bộ dạng rất không thoải mái. Cô nhiệt tình vẫy tay với anh, không hờn giận với anh, lựa chọn làm như không thấy.
Hai tròng mắt anh trợn thành hai đường thẳng nguy hiểm, không nghĩ tới trải qua chuyện đêm qua cô còn có thể tới cửa. Ánh đèn chiếu vào khiến khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của cô, cô mở to hai mắt long lanh cười với anh, cô mặc một bộ âu phục màu hồng phấn, dây lưng thon thon có nơ bên hông, giày cao gót tuyết trắng, mắt cá chân mảnh khảnh, Cảnh Chi Giới không phải không thừa nhận cô xinh đẹp giống như những người mẫu trên tạp chí.
Tóc dài đen nhánh của cô thả ra, rủ xuống bờ vai mảnh khảnh, cô ngửa mặt đối mỉm cười thân thiết với anh, phảng phất sự nhục mạ của anh đêm qua chưa từng tồn tại, Cảnh Chi Giới chăm chú nhìn cô một cái, cô thật đẹp, xương quai xanh của cô làm người ta muốn hôn. Cô thật đẹp, lông mi dài cong vểnh của cô khiến anh muốn chạm vào, cô không những không đẹp, nhưng anh lại lùi về sau một bước –
Rầm! Không chút lưu tình, đóng sầm cửa lại.
Cô là rất đẹp, không sai, nhưng cô vô cùng đáng giận! Cảnh Chi Giới không quên nhớ tối hôm qua cô khiến anh khó chịu, cô đáng chết dám thương hại anh, Shit!
Tiếng đóng cửa lạnh lùng quanh quẩn ở hành lang, đồng thời nụ cười trên mặt Nhân Nhân cứng đờ.
A oa~~~, tuyệt tình như thế!?
Nhân Nhân trừng cửa sắt, cô nhăn đầu lông mày. Hừ hừ~~ Bây giờ nếu như trở về sẽ không diễn hát được, hơn nữa Trần Dĩnh biết thì cười chết cô, Hà Phi còn có thể luân lạc tới giúp mèo yêu của Trần Dĩnh dọn phân.
Nhân Nhân kiên cường ngẩng đầu lên, tiếp cận cửa bấm chuông liên tục làm vang lên những tiếng lớn, chó nhà hàng xóm sủa điên cuồng, cô vẫn ương ngạng bấm năm phút đồng hồ. Chớ sợ chớ sợ, mặc dù vẻ mặt của anh rất đáng sợ, nhưng cô có nụ cười sáng lạn siêu cấp vô địch, tin tưởng nhất định có thể hòa tan núi băng.
“Mẹ kiếp!” Cửa bất ngờ mở, gương mặt tức giận vừa ló ra liền mắng. “Em muốn làm gì?”
Anh ra sức gầm thét, cô còn mỉm cười theo. “Muốn làm gì ư?” Cô mở móc túi xách đeo trên vai ra, lấy ra một túi xách giả bộ thuận tiện. “Cho anh, coi như là cám ơn anh giúp em sửa máy vi tính”
Cảnh Chi Giới nhận lấy, anh nhíu mi tức giận hỏi: “Đây là cái gì?”
Nhân Nhân cười rất mỹ lệ, giọng nói vừa ngọt vừa êm ái. “Anh mau mở ra”
Cảnh Chi Giới mở ra, nhìn thấy một một hộp cơm, anh trừng Úy Nhân Nhân. “Đồ ăn?”
“Đúng” Nhân Nhân gật đầu, cô giải thích. “Anh nhất định thật lâu không ăn cơm nhà, em đặc biệt làm. Anh xem có hợp khẩu vị hay không?” Cảm động sao? Hắc hắc hắc!
Cảnh Chi Giới mở nắp hộp cơm, bên trong hộp là thức ăn được phối hợp thơm ngon đẹp mắt.
Giọng nói của anh lạnh như băng. “Tại sao?” Thức ăn ở nhà? Châm chọc anh không cha không mẹ sao? Cô lại chọc cho anh phát cáu.
“Như thế nào? Thoạt nhìn ăn thật ngon sao!?” Cô lấy lòng hỏi.
Cảnh Chi Giới không đáp lời, đậy nắp hộp.
Ánh mắt của anh sắc bén, trừng khiến lông mao Nhân Nhân dựng đứng lên, cô lui một bước. Không ổn không ổn, hu hu ~~ anh không phải là nên cảm động sao? Sao lại thoạt nhìn thật giống như không cảm động, ngược lại có phần kích động như muốn giết người!?
“Tôi có bảo em làm đồ ăn sao?” Giọng nói của anh nghe rất không thoải mái, thoạt nhìn có phần phát điên.
“Ờ… Không có” Cô lắc đầu. “Nhưng mà –”
“Em có phải quá rảnh rỗi hay không?” Anh hung ác trừng. “Hay là trời sinh không đủ mắng chửi?”
Hức hức hức, rất hung ác. Nhân Nhân quyết định giả bộ ngốc trợn trắng con mắt, cô mỉm cười, vân đạm phong thanh đề nghị anh. “Anh trước tiên nếm thử qua đi, làm không tốt –” Lạnh buốt! Cô sửng sốt.
Cô kinh ngạc nhìn Cảnh Chi Giới đẩy cửa bước ra, bước đi đến trước thang máy, Ầm! Đem hộp thức ăn ném vào thùng rác. Oa oa a ~~ cô làm hai tiếng đồng hồ đó… Mặt Nhân Nhân tái rồi.
“Anh!?” Cô sợ đến nói không ra lời. Sao lại có người như thế!?
Cảnh Chi Giới ném hộp cơm, xoay người lại nhìn cô. “Tôi căm hận nhất người ta đồng tình với tôi!” Cô cho là cô là người nào? Chúa cứu thế sao!?
Một cơn gió mạnh chợt từ cửa sổ thổi vào, trong nháy mắt “Rầm” một tiếng thật là lớn, sắc mặt Cảnh Chi Giới đột biến, Nhân Nhân xoay người kinh hô.
“Oa!” Thảm, cửa… Cánh cửa đóng lại.
“Shit!” Anh mắng, anh không mang chìa khóa. Anh hung ác mà trừng Úy Nhân Nhân, vẻ mặt nghiêm khắc mà tức giận, giống như muốn giết cô. Người phụ nữ chết tiệt này, anh bị chọc tức!
“Ha ha ha…” Nhân Nhân rất biết phận lập tức lục soát lấy điện thoại ra, chột dạ cười nói với anh. “Có muốn gọi tiệm phá khóa hay không? Điện thoại cho anh mượn”
Bữa ăn tối ở trong lò vi ba, lò vi ba trong phòng, anh bị giam ở ngoài cửa, anh đói bụng, mặc áo màu xám, quần thường màu đen, sắc mặt tối tăm ngồi ở trên ghế dài, ánh mắt hung ác mà trừng mắt nhìn Úy Nhân Nhân trước cửa nhà. Anh rất đói bụng, người mở khóa cũng không ở trong tiệm, không biết bao lâu mới chạy tới. Anh muốn mắng người, lại phát hiện cô giả ngốc rất có tiềm lực, bất luận mắng như thế nào, thật giống như cũng là sai lầm của anh.
“Thợ mở khóa không có nhà, mẹ kiếp, tôi đói bụng đến nghĩ muốn giết người!” Anh mặc áo vải sợi CK, mắng chửi người lại rất lỗ mãng.
“Đây là báo ứng” Nhân Nhân thuyết giáo với anh, làm quảng cáo chính là phải phân tích, đen có thể nói thành trắng. Cô trừng anh, ánh mắt lòe lòe tỏa sáng. “Anh mới vừa lãng phí thức ăn, ném hộp cơm của em đi, bây giờ đói bụng sao?” Cô vươn ngón trỏ ra, chăm chú giả trang cho anh giải trí. “Việc này á — gọi là ác giả ác báo”
“Ác giả ác báo?” Anh cười lạnh, cô chán sống. Anh nheo mắt lại, hàm dưới khép chặt, mí mắt trái rõ ràng đang giật giật. Cô thật đúng là có dũng khí, anh nghiến răng nói: “Em hại tôi bị giam ở ngoài cửa, báo ứng của em chính là sắp bị ném xuống từ cửa sổ –” Anh cười hung ác, ngón tay cố ý bẻ tới vang lên cộp cộp, đắc ý thấy mặt cô trắng xanh.
“Hắc hắc” Nhân Nhân làm bộ nghe không hiểu uy hiếp của anh. Cô bình tĩnh mà quơ lấy điện thoại, bấm một dãy số.
Cảnh Chi Giới cau mày. “Làm gì? Tôi đã báo cho thợ khóa”
“Không” Cô cười nhìn anh. “Em báo cảnh sát, có người muốn ném em ra ngoài cửa sổ! Em không muốn chết không minh bạch” Anh thoáng chốc ngơ ngẩn, cô cười to. “Đứa ngốc, em gọi cho tiệm pizza, anh không phải là đói bụng sao?”
Cô chọc anh, anh giận đến nghiến răng nghiến lợi, lại không biết nên làm thế nào, vì sao lại có người như thế? Mắng cô, cô còn cợt nhả. Ngày thường anh tức giận chỉ cần híp mắt hung ác trừng, người bình thường ai cũng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, bỏ trốn mất dạng. Nha đầu này lại vẫn chọc đến anh, oa a~~!
Cảnh Chi Giới nói ra một câu từ trong kẽ răng — “Em cho là tôi còn có tâm tư ăn pizza sao?” Tên ngu ngốc này!
“Anh thích gà hay là lạp xưởng hay là bò? Anh có ăn cay hay không? Có muốn đồ uống hay không?” Cô tiếp tục hỏi.
Oa oa a ~~ Cô thật đúng là gọi pizza, té xỉu!
Không nghĩ tới người mở khóa không tới, pizza lại tới trước, nóng hổi, thơm ngào ngạt, Cảnh Chi Giới quyết định trước tiên tha cho cô, xế chiều anh nghiên
cứu phần mềm, loay hoay đến cái gì cũng không ăn. Anh hào hùng ăn từng miếng từng miếng pizza, đầu cũng không ngẩng, nói lời lạnh nhạt đuổi cô đi. “Em lăn đi, tôi không so đo với phụ nữ, tự tôi chờ thợ khóa”
“Lăn?” Nhân Nhân mở to mắt, hai chân lại cứng đờ, cô chỉ biểu lộ ra ngoài khuôn mặt mỹ lệ của mình. “Anh bảo em lăn?” Lần đầu tiên có đàn ông nói muốn cô lăn, lời kịch này bình thường là cô dùng để đuổi người theo đuổi, có lầm hay không? Cô kinh ngạc kinh hô, làm anh nhịn cười không được.
“Ừm, thật xin lỗi” Anh ngẩng đầu. “Úy tiểu thư, em mặc váy không để lăn, như vậy em ưu nhã mà đi thôi, mời”
Nhân Nhân túm chặc túi xách. “Anh người này sao lại như vậy?” Nhân Nhân tức giận điên rồi. “Tôi đặc biệt làm đồ ăn cho anh ăn, anh ném nó đi, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn tới. Anh là đồ quái thai! Tôi sợ anh đói, thay anh gọi pizza, anh ăn nhưng lại bảo tôi lăn? Tôi sợ một mình anh chờ thợ khóa có buồn bực, mới ở cùng anh, anh lại kính mời tôi rời đi? Cảnh tiên sinh, anh có bệnh à? Máu lạnh như vậy?” Quả nhiên người đáng thương tất có chỗ đáng hận.
“Tôi là có bệnh” Anh chậm rãi đặt pizza xuống, giương mắt nghênh đón dung nhan tức giận của cô. Ánh mắt của anh sâu mà trầm xuống, cảm giác ngạo mạn tàn nhẫn lại dửng dưng như không, anh biếng nhác cười nói: “Bệnh của tôi là vô cùng chán phụ nữ tự mình đa tình, nhất là loại người như em tự cho là tôi cần được cứu vớt, nhiệt tình quá đáng ngu ngốc, em cho là tôi thiếu niên mười bảy tuổi phải không? Vì một người dễ dàng mà cảm động đến rơi nước mắt quỳ xuống tới ôm lấy bắp đùi em, hôn ngón chân em, run rẩy lấy nói em thật tốt, hô to em là Thiên Sứ, cám ơn sự ấm áp của em cứu vớt tôi thoát khỏi vực sâu Địa Ngục. Đây chính là em muốn sao!? Em xem phim truyền hình nhiều quá rồi đó!”
Nhân Nhân giận đến phát run. “Anh, anh, anh…”
“Nếu có thể khiến cho người đàn ông máu lạnh như tôi yêu em, bị em làm cho cảm động, em sẽ hư vinh mà cảm thấy rất kiêu ngạo, rất có cảm giác thành công, có đúng hay không?”
“Anh, anh, anh…” Mắt hạnh cô trừng trừng, giận đến choáng váng. Ngược lại với vẻ kích động của cô, giọng nói của anh lại có vẻ rất bình tĩnh.
“Tôi càng không cần em, em lại càng chú ý tôi có đúng hay không?”
“A ~~” Trời ạ! Nhân Nhân bưng lấy đầu, rên rỉ. “Không!”
“Không?” Anh nhíu mi, ánh mắt sắc bén phảng phất có thể hiểu rõ hết thảy. “Tôi nói sai rồi?”
“Không ~~” Nhân Nhân sụp vai xuống, suy yếu nói. “Chúa tôi, anh nói đúng” Cô đạp vách tường một cái, giọng điệu ảo não. “Đáng chết! Anh nói đúng” Anh phân tích tâm tình của cô đến rõ rõ ràng ràng, Nhân Nhân rất là kinh hãi. “Trời ơi, anh nói đúng cực kỳ” Cô lại không có nói phản bác. Hu hu, người đàn ông này ác ma đó!
Cô không nói dối? Cô nhưng lại chán nản đầu hàng nhận thua? Cảnh Chi Giới ngạc nhiên, chợt ngửa đầu cười to.
“Ha ha ha!” Cô thật sự rất thú vị. “Trời ạ ~~ Em thật sự đúng là thừa nhận, chúa tôi!” Thua ở cô.
Cô đáng thương mà nhìn anh. “Bởi vì anh nói đúng!” Cô phát hiện mình quả thật là có loại tâm trạng này.
Cô mím môi đỏ mọng, rất không cam lòng mà thừa nhận. Bộ dáng kia của cô, đáng yêu làm cho tim anh đập nhanh, thoáng chốc rất muốn kéo cô vào trong lòng hôn một nụ hôn nóng bỏng. Ánh mắt Cảnh Chi Giới tối sầm lại, ăn no ấm áp nên suy nghĩ dâm dục, dưới ánh đèn mờ nhạt, vẻ mặt cô vô tội vứt bỏ vũ khí đầu hàng, cả người anh căng thẳng, còn muốn kéo cô tới chỗ tối điên cuồng ân ái.
“Úy Nhân Nhân”
“Hử?” Cô cảm thấy rất chán.
Anh lắc đầu, tiếp theo như có điều suy nghĩ, cơ hồ có thể nói là dùng một loại vẻ mặt rất ôn nhu nói với cô: “Em tùy thời tùy chỗ cũng đẹp như thế sao?”
Thoáng chốc, Nhân Nhân đỏ mặt, ố ồ ~~ anh vừa biến thành người đàn ông khích tình.
~~***~~
“Em buông tha đi”
“Không!” Giọng nói rất kiên trì
“Chờ mở khóa đi”
“Không, chờ đã đủ lâu” Nghe rất cố chấp.
Tiếng cười thấp trầm quanh quẩn ở hành lang.
Cảnh Chi Giới lười biếng duỗi thẳng chân dài, ngồi yên trên ghế. Anh nhìn chăm chú giai nhân xinh đẹp ở trước cửa đang cố chấp. Bên ngoài cánh cửa làm bằng inox, không giống bên trong chỉ cần mật mã có thể mở. Nhân Nhân không muốn chờ đợi nữa, cô tìm đến một đoạn thép nhỏ, biểu diễn kỹ năng đặc biệt tựa như vọng tưởng có thể mở được khóa.
Cô nghĩ đến quá ngây thơ rồi!
“Vô dụng” Anh cười cô. Nhìn cô thỉnh thoảng khom người, thỉnh thoảng kéo cánh cửa, thỉnh thoảng nhún chân, nhìn cô mím môi nghiêm túc dán lấy cánh cửa, thử dò xét vị trí ổ khóa, nhưng vẫn thất bại. Cô khom người, bộ ngực tuyết trắng như ẩn như hiện; cô nhún chân, mắt cá chân mảnh khảnh rung động lòng người. Mỗi một lần thất bại, cô liền ảo não mà mắng một tiếng, nhưng vẫn kiên trì không chịu buông tha, cô thật là một cô gái kỳ quái.
Cảnh Chi Giới thưởng thức từng tư thái mạnh mẽ nhanh nhẹn của cô, anh thỉnh thoảng mỉm cười, thỉnh thoảng cười nhẹ ho khan. Anh bỗng nhiên không vội muốn gặp thợ khóa, anh tình nguyện thưởng thức các tư thế uyển chuyển của cô, anh thỉnh thoảng mở miệng chế nhạo cô.
“Nếu dễ dàng có thể mở ra như vậy là, thợ khóa còn làm được trong giang hồ sao?”
“Nhất định có thể!” Cô đổ mồ hôi nhễ nhại mà trừng anh một cái, lai tiếp tục thử dùng đoạn thép mở khóa. “Chỉ cần để cho em chạm vào được ổ khóa, làm được, nhất định có thể” Tay cô rất nhỏ, ra ra vào vào ở khe hẹp song sắt.
Hai mươi phút sau cô còn không buông tha, anh nhíu mi không nhịn được lại chế nhạo cô.
“Đứa ngốc, em thật cố chấp” Rốt cuộc có gì phải kiên trì ?
“Anh mới ngốc!” Cô nắm chặt lấy cửa, mũi chân phải chống lên cánh cửa. “Chỉ biết là ngồi chờ chết. Đần!” Cô đổi từ bên trên khe cửa lia nhanh vào khe, cô có chút thở gấp, lại phản bác anh: “Em mới không cần ngây ngốc chờ thợ khóa, chính mình có thể đối phó”
“Nếu em thần kỳ như thế, đầu tôi chặt xuống cho em đá” Anh nói ra rất giống lời của Trần Dĩnh.
“Rất rất tốt, tất cả mọi người đều thưởng cầu cho em đá –” Dứt lời, “Rắc” một tiếng, Cảnh Chi Giới ngơ ngẩn, cửa mở ra!
Ánh mắt Nhân Nhân sáng lên Yeah thật to một tiếng, rút que thép ra. Quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời vô cùng đắc ý trừng anh, cô nhếch miệng cười, tay phải cầm que thép, tay trái chống ở ngang hông. “Cửa mở ra” Cô nháy mắt mấy cái, khiến tim của anh đập chậm nửa nhịp. Cô vô cùng đắc ý tươi cười nói: “Trên đời này, không có việc gì mà em – Úy Nhân Nhân làm không được. Như thế nào?” Cô nhếch mi, đưa tay, cao giọng hô: “Chặt đầu ra!”
“Còn tốt chứ” Không nổi cáu, Cảnh Chi Giới bỗng nhiên đi lên, trực tiếp đi đến hướng cô, cô bỗng nhiên sợ, lùi sau một bước. Anh dừng ở trước mặt cô, đưa tay túm lấy tay nhỏ bé của cô, ánh mắt khêu gợi thâm trầm rơi vào trên mặt cô, thân hình cao to kiện tráng làm Nhân Nhân không khỏi khẩn trương lên. Trên người anh phát ra nhiệt khí hại cô hô hấp rối loạn.
Anh buông mắt xuống nhìn cô, anh nắm lấy cằm cô, nâng mặt cô lên, anh khom người cho đến khi mặt anh vẻn vẹn cách cô mấy tấc, hô hấp của anh hại cô ý loạn tình mê, tiếng nói thấp trầm hòa tan đầu óc thông minh của cô. Ánh mắt của anh cực nóng, có rất nhiều tính xâm lược.
“Nhân Nhân” Anh cười thâm sâu, cười đến có chút giảo hoạt, giống như một lão hồ ly. “Em thật làm cho tôi vui mừng” Tầm mắt nóng bỏng từ ánh mắt của cô rơi vào cánh môi hồng nhuận của cô. “Em sẽ không thật sự muốn tôi chặt đầu xuống sao?”
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy” Nhân Nhân trừng anh. Lúc nãy anh nói châm chọc nhiều lắm mà!
Ánh mắt của anh lóe lên lấy ánh sáng rực rỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng. Anh bật cười. “Ông trời, tôi rất muốn em” Cô thật là cô gái kỳ quái, một người phụ nữ có thể nào thoạt nhìn rất sành đời thời thượng, mà thật ra lại rất ngây thơ nhiệt tình đến đáng yêu.
Muốn, muốn, muốn… cô? Lời nói trần trụi làm Úy Nhân Nhân khiếp sợ, sắc mặt cô đột biến. “Anh, anh, anh đừng nói sang chuyện khác!”
Anh nhíu mi, đầu ngón tay sờ nhẹ mắt phượng thật dài của cô. “Xem ra, em thật muốn tôi chặt đầu xuống?”
Nhân Nhân ra vẻ hung ác. “Đúng!” Ai bảo anh lúc nãy chế nhạo cô như vậy.
“Hử?” Anh mỉm cười. “Xem ra, tôi chỉ nên cố nghĩ cách để ngăn cản”
“Ngăn cản?”
“Để quên lời tôi nói lúc nãy” Anh giảo hoạt mà nháy mắt mấy cái.
“Trí nhớ em rất tốt!” Cô lớn tiếng cường điệu. Khỏi phải nghĩ đến quịt nợ!
“Không sao” Ma chưởng ấm áp của anh phủ lên gương mặt nhẵn mịn của cô, giọng nói của anh lười biếng, ánh mắt của anh tràn đầy tự tin, anh tiếp cận bên tai cô nói: “Tôi có thể làm cho em mất trí nhớ…”
Sao? Nhân Nhân há miệng phản bác, anh bỗng nhiên cậy mạnh lấn thân tới đây, chặn cô ở trước cửa, cửa sắt lạnh như băng khiến cô run rẩy, đồng thời anh chế trụ hai cổ tay cô, chạm vào hai gò má cô, bàn tay ngang ngược nóng hầm hập của anh chụp cổ tay cô đến đau đớn. Thân thể rắn chắc cường tráng vững vàng đè lên thân thể mềm mại của cô, môi anh phủ lên cánh môi mềm mại tựa như mật của cô, Nhân Nhân kinh hô, tiếng nói của cô trong nháy mắt bị anh nuốt hết. Anh hôn cô, chậm chạp mà nhiệt tình hôn cô. Nhân Nhân không có mất trí nhớ, nhưng cô đầu choáng mắt hoa, căn bản cái gì cũng muốn không được.
Anh thật lớn gan, đứng ở trên hành lang hôn sâu cô. Đầu lưỡi của anh ở trong miệng ấm áp của cô hoành hành, bàn tay của anh giữ chặt lấy hai tay cô, làm cô không cách nào né tránh công kích của anh. Thân thể của anh rất nóng, anh kích động rất rõ ràng, hơi thở phái nam và sự dã man mạnh mẽ kia hùng hùng hổ hổ chuyển sang nụ hôn nóng bỏng, hại cô mất đi ngôn ngữ, hơn nữa đầu gối như nhũn ra, thân thể không chịu thua kém mà hưng phấn run rẩy.
“Nhân Nhân…” Đáng chết, lý trí sắp không khống chế được, anh đột nhiên buông cô ra, ánh mắt nhiệt liệt nhìn chăm chú khuôn mặt đỏ bừng của cô, nhìn chăm chú ánh mắt mê võng của cô. Thân thể của anh vận sức chờ phát động, kích thích nóng bỏng. Lý trí của anh sẽ phải bại bởi dục vọng nguyên thủy. Anh hoắc mắt buông tay cô ra, vẻ mặt bị thống khổ đè nén, anh chau chân mày làm ánh mắt của anh trở vô cùng nghiêm khắc. Anh khát vọng cô, chết tiệt, hận không được lập tức đoạt lấy cô, nhưng anh biết cô không thể, cô không phải là cái loại phụ nữ có thể vui đùa một chút. Anh không thể thương tổn cô!
“Em đi đi” Giọng nói của anh căng thẳng, anh lùi sau một bước, nhìn cô
giống như nhìn chiếc bánh ngọt ngào nhưng không thể nhẹ nhàng nếm thử. “Không nên đấu lại…” Anh cảnh cáo cô “Em nếu xảy ra chuyện gì, tôi không phụ trách” Anh không phải là thánh nhân, cô lại càng không phải người quái dị, cô xinh đẹp đến làm cho anh muốn phạm tội.
Nhân Nhân thở gấp, còn đang hưng phấn run rẩy bởi nụ hôn của anh, một giây sau anh đã nói ra lời kinh người như vậy.
Sẽ xảy ra chuyện gì, dưới đáy lòng cô đã rõ ràng. Nghĩ tới đây, dạ dày cô căng thẳng, tim cô đập thình thịch.
Nhân Nhân vuốt âu phục bị anh làm cho loạn lên, xách lấy túi xách bước hướng đến thang máy, đi qua bên cạnh anh, cảm giác được trên người anh phát ra sức nóng đang dụ dỗ cô rơi xuống, anh bảo trì im miệng không nói, nhưng cô liếc thấy tay của anh nắm chặt thành quyền. Anh và cô đều hưng phấn sao?
Nhân Nhân ấn nút thang máy, cũng nhắc nhở mình quan trọng nên an phận thủ thường. Cửa thang máy mở ra, cô hoảng hốt mà bước vào thang máy, khi cánh cửa đóng lại, cô lại cảnh cáo mình một lần, giữ mình trong sạch là sự tất yếu. Khi thang máy đi xuống, ánh đèn trắng bệch nhợt nhạt vắng lạnh cô tịch, cô nhìn tấm kính ở thang máy, ánh mắt mê võng, cô thấy mình bị anh hôn đến đỏ cả môi. Mùi vị của anh còn càn rỡ mà lưu lại ở đầu lưỡi cô.
Thang máy đi xuống lầu một, cánh cửa mở ra, thổi vào một cơn gió lạnh, trong nháy mắt làm cánh tay Nhân Nhân nổi da gà.
Nhân Nhân sững sờ ở bên trong thang máy, nhìn quanh ánh sáng bên hàng lang của tòa nhà.
Sống tới hai mươi bảy tuổi, chưa từng có cái gì làm khó Úy Nhân Nhân, muốn cái gì, mọi chuyện đều dễ như trở bàn tay. Cô không bị đánh bại, cho đến khi Cảnh Chi Giới xuất hiện, phá vỡ thế giới ta cần ta cứ lấy của cô.
Trước mắt bừng sáng, cuộc sống của cô hoàn mỹ được không thể bắt bẻ, bao nhiêu người nuông chiều, bao nhiêu người hâm mộ, bao nhiêu người đợi hôn ngón chân cô, nhiều đàn ông trẻ tuổi kỳ vọng cô nghiêm túc trao gửi tình cảm.
Trước mắt bừng sáng, ánh sáng đến làm cho cô lại cảm thấy nhàm chán?
Một chút ít cuộc hẹn bận rộn, hao phí bao nhiêu thời gian. Một chút ít đàn ông, những lời ngon tiếng ngọt kia, những bó hoa tươi, quà tặng kia, những lần liều mạng lùng bắt điện thoại kia, những người đàn ông đau khổ chờ đợi cô ưu ái… Sao cũng không phải kẻ địch của một khóe mắt, đuôi lông mày, trong nháy mắt nhiệt liệt ôm hôn của Cảnh Chi Giới. Nhân Nhân thăm dò nhiệt độ trên môi, bỗng nhiên suy yếu mà đỡ lấy cửa thang máy, tay phải đặt lên ngực, tim cô sao lại đập dồn dập như vậy!? Cô buông mắt xuống, xoay người, lưng tựa cửa, ôm chặt túi xách, che miệng đang nóng lên, giống như đang sợ cái gì.
Cô cúi người ngắm ngón chân mỹ lệ của mình, sơn móng chân hồng nhạt xinh đẹp sao lại cô đơn như vậy. Nhân Nhân mím môi thật chặt cảnh cáo mình — Cảnh Chi Giới không phải đối tượng có thể tin tưởng, anh không phải là người tốt, anh là người đàn ông tà ác hư hỏng, anh chỉ là tên khốn nạn muốn làm tình không phải chịu trách nhiệm, loại khốn khiếp thường bị phụ nữ mắng! Mày không thể lại tìm anh ta, mày không thể tự tạo nghiệt chướng. Mày đáng giá với người đàn ông giỏi hơn thế!
Nhân Nhân bước ra khỏi thang máy, cũng không quay đầu lại rời đi. Cô bước ra đi bước đầu tiên, may mắn mình hiểu được kịp thời thoát ra. Bước thứ hai, bắt đầu cảm giác thấp thỏm. Bước thứ ba, cô nghĩ, cô nếu không muốn gặp tên ma quỷ vừa mê người vừa đáng giận này, bước thứ tư, cô nghĩ đến bọn họ sẽ không gặp mặt lại, bước thứ năm, cô dừng bước, trừng mắt nhìn bóng dáng của mình, không rét mà run, cảm giác mình giống như hoa hồng khô héo…
Nhân Nhân nhìn chằm chằm cái bóng u ám dưới chân, cô nghĩ đến những vẻ mặt Cảnh Chi Giới cứu con cá kia, bộ dáng anh tiêm formalin vào. Dạ dày cô căng thẳng, tim cô đập nhanh, cô bắt đầu hoài nghi sau khi gặp Cảnh Chi Giới, cô lại bị bệnh. Cô khát vọng anh yêu và hôn thân mật. Anh từng cậy mạnh mà tiến vào thân thể cô, mặc dù chỉ có thoáng cái, tư vị chật hẹp tắc nghẽn kia cũng không hơn gì, kỳ quái chính là cô hoài niệm cảm giác ở dưới thân anh, thích anh tràn đầy nhiệt tình cúi người ngắm nét mặt của mình, ánh mắt nhiệt liệt kia làm cô mất hồn…
Nhân Nhân giãy dụa.
Anh là một người tàn khốc lạnh lùng, cá tính hoàn toàn bất đồng với cô, có lẽ hoặc là bởi vì … dạng này, anh càng thêm hấp dẫn cô. Cùng người như thế có thể nói chuyện tình cảm sao? Nhưng nếu làm không tốt, cô chính là người phụ nữ duy nhất có thể khiến anh nhẫn nhịn mà thả tự do. Cảnh Chi Giới là người đàn ông tràn đầy sự khiêu chiến lại vô cùng mê người, anh phức tạp sâu lắng, rồi lại tràn đầy mị lực cùng thâm sâu. Nhân Nhân chẳng bao giờ thích một người đàn ông nào như vậy, cô giãy dụa, giãy dụa!
Anh tại sao mê người như vậy? Tại sao gợi cảm như vậy? Hết lần này tới lần khác vừa đẹp trai lại vừa nguy hiểm? Còn có ánh mắt thâm sâu của anh, tiếng nói thấp trầm, thật đáng chết mà sẽ làm cho phụ nữ dễ dàng cho cởi áo nới dây lưng, càng đừng nói đến vóc người cao lớn tráng tỷ lệ hoàn mỹ của anh…
Hu hu, xong! Cô thế nhưng không muốn đi …
Cô chợt nhớ tới một ca khúc — “Tình yêu chân thành là vô địch”!
Đúng vậy, trên đời này có cái gì có thể làm khó cô – Úy Nhân Nhân!?
Cô nhíu đầu lông mày, nắm chặt hai đấm. Cho dù anh là ác ma, anh là đồ tồi thì thế nào? Ác ma, đồ tồi cũng có thể động tâm! Chỉ cần cô yêu anh, dùng tình yêu vô địch cảm hóa anh, anh cũng có khả năng biết nghe lời, trên đời này nào có người không cần tình yêu!
Đúng vậy, Nhân Nhân bỗng nhiên tràn đầy lòng tin, sáng tỏ thông suốt. Cô sẽ không thua, cô vĩnh viễn vĩnh viễn không chịu thua, bởi vì cô là Úy Nhân Nhân!
Nếu như Cảnh Chi Giới là dãy núi Himalaya, cô chính là đỉnh Everest. Nếu như Cảnh Chi Giới là ma quỷ, cô sẽ phải hóa thân làm Atula. Nếu như anh là thần, cô muốn làm tín đồ của anh. Nếu như anh yêu cô, cô đúng là tình nhân kiên trinh nhất, dũng cảm nhất trên cõi đời này!
Chỉ trong nháy mắt, cô bằng lòng để anh có thể yêu cô, mà buông tha cho yêu cầu đối với tình yêu hoàn mỹ của mình, cô muốn anh ôm cô, sau đó, chầm chậm chờ anh yêu cô…
Cô đã quyết định, làm trái với tín ngưỡng nhiều năm của mình.
Đừng đọc quyển sách có mác cộp “Made in In-lậu”. Trộm cắp là hành vi thiếu ý thức.
Úy Nhân Nhân gẩy gẩy tóc, một bên hiệu chỉnh lại đồ án thiết kế, sửa đổi chỗ không đủ chu toàn.
“Không trách được người kia sao lại lạnh lùng, thì ra là không phải vấn đề do mình, chậc chậc!” Nhân Nhân nhíu chặt chân mày. “Nhìn không ra anh ấy có quá khứ như vậy, không biết anh ấy sao mà chống đỡ tới được, Hà Phi…” Cô hỏi. “Cậu có thể tưởng tượng ba mẹ cậu tự sát không?”
“Việc này…” Hà Phi ngửa mặt cau mày suy nghĩ sâu xa, cô nghiêm túc suy nghĩ đủ hai phút, lúc này mới nhìn lại Nhân Nhân trả lời. “Thứ nhất, tớ không có ba, rất khó tưởng tượng ông ấy tự sát. Thứ hai, mẹ tớ đã bỏ đi rất sớm, cho nên tớ thật sự rất khó tưởng tượng loại tâm tình này”
“Không mong đợi được gì!” Khóe mắt Nhân Nhân giật giật. “Thật… Thật đáng thương” Đã thế, cô ấy nghĩ lâu như vậy làm gì chứ?
Trần Dĩnh bước đi thong thả, đặt đề án phác thảo cuối tuần trên bàn Nhân Nhân, xoay người muốn đi.
“Dừng lại!” Nhân Nhân lạnh lùng gọi cô. Thân ảnh cao quý kia dừng lại, bễ nghễ nhìn Nhân Nhân ngồi trên ghế.
“Có chuyện gì?” Vẻ mặt lạnh như băng.
“Trần Dĩnh” Nhân Nhân nheo mắt lại. “Cậu sớm biết ba của anh ấy là ai đúng không?”
Trần Dĩnh nhếch mi, môi mỏng mỉm cười. “Sao? Đá trúng tấm sắt nữa?” Tròng mắt cô đột nhiên phát sáng.
Trần Dĩnh chết tiệt! “Hừ” Úy Nhân Nhân nghiêng mắt nhìn cô một cái. “Thật là lòng dạ hiểm độc, cũng không nói trước một tiếng”
Trần Dĩnh khom người, nhìn thẳng ánh mắt mỹ lệ của Nhân Nhân. “Đại tiểu thư, tớ sớm khuyên cậu bỏ qua, bây giờ cuối cùng cũng biết anh ta quá khó khăn để bắt lấy chưa? Cam nguyện rồi? Ha ha…”
Nghĩ đến lời Cảnh Chi Giới tối qua nhục mạ cô, lưng Nhân Nhân lại phát lạnh. Cô là xử nữ thì khẳng định sẽ được khen ngợi là cục cưng ngoan, đêm qua lại bị mắng giống như hoa si tái thế.
Nhân Nhân không để ý tới Trần Dĩnh, nữ phù thủy đáng chết này. Cô giao một chồng giấy tờ cho Hà Phi. “Giúp tớ photo những tài liệu này”
“Ờ…” Hà Phi nhận lấy, xem chi tiết một chồng tài liệu tiếng Nhật. “Trường hợp của Cao Hân, hạng mục phần mềm chi tiết của Thập Phương… Sò sốt dầu hào … Sò sốt dầu hào?” Hà Phi lật xem phần tiếp theo. “Dưa chuột hấp bánh thịt? Sách dạy nấu ăn?”
Trần Dĩnh không khỏi ghé mắt.
“Cậu ồn ào cái gì? Mau đi photo đi? Mau mau mau!” Nhân Nhân cao giọng la.
“Oa oa!” Hà Phi vuốt tập giấy tờ kia. “Cậu muốn học nấu những món đó?”
Trần Dĩnh liếc về phía Nhân Nhân, nhếch lông mày nhỏ nhắn.
Nhân Nhân nhìn thấy, cười rực rỡ. “Tớ muốn làm bữa tối thân mật cho Cảnh Chi Giới ăn” Nhân Nhân chắp tay trước ngực, tràn đầy yêu thương nói. “Anh ấy nhất định thật lâu không ăn những món ăn gia đình, không ai quan tâm anh ấy, không ai cưng chiều anh ấy, một mình anh ấy ở trong phòng cô độc vắng vẻ, mỗi ngày ăn một chút đồ ăn sẵn cho no bụng, trời ạ ~~” Nhân Nhân líu lo nói. “Thật đáng thương, nếu có người cho đưa cho anh ấy một phần cơm yêu thương, anh ấy không biết sẽ có bao nhiêu cảm động, bao nhiêu vui sướng” Sau đó yêu chết cô, há há há.
“Ha ha ha…” Thật là thua ở cô, Trần Dĩnh lạnh nhạt nói. “Tớ khuyên cậu nghĩ lại” Đột nhiên, cô cười âm hiểm. “Cậu có phải nhiệt tình quá hay không? Tớ thấy là cậu bị ánh sáng mẫu tính làm hại rồi”
“Tớ chỉ là muốn đối xử tốt với anh ấy” Anh đáng thương như thế.
“Úy Nhân Nhân, cậu năm nay hiến máu mấy lần?” Trần Dĩnh hỏi.
“Ừm, mười lần” Cô luôn luôn nhiệt huyết giúp người.
“Được mất bằng công nhận giúp đỡ của trung tâm bảo trợ rồi?”
“Ừm, năm cái” Cô luôn luôn yêu thương những người lang thang cơ nhỡ.
“Xem đi, cậu cho rằng cậu là thần, còn có lòng thương yêu nhân gian của thần sao!” Trần Dĩnh không chút lưu tình công kích cô. “Úy Nhân Nhân, tật xấu của cậu chính là lòng yêu thương tràn lan, quá độ nhiệt tình và luôn luôn tình nguyện, sẽ chỉ làm gia đình của người ta phức tạp mà thôi” Cô nghiêm nghị nhắc nhở. “Cảnh Chi Giới này cũng không phải là đàn ông thiếu máu, cần cậu nhiệt tình như vậy; anh ấy lại càng không phải là nhưng đứa trẻ lang thang cơ nhỡ trong trung tâm cần tình thương và sự quan tâm của người mẹ của cậu. Đại tiểu thư, anh ấy đã là tinh anh xã hội, đại nhân vật có uy tín danh dự, cậu cho rằng làm như thế anh ấy có vui sướng sao?” Anh chỉ sẽ cảm thấy chịu nhục!
Nhân Nhân nhăn đầu lông mày. “Ưm ~~ là nhân vật có uy tín danh dự, xã tinh anh hội vậy thì như thế nào? Đại nhân vật cũng sẽ không cô đơn? Sẽ không cần quan tâm che chở? Tớ cho cậu biết, thế giới nội tâm của anh ấy đang cần người phụ nữ hảo tâm như tớ quan tâm anh ấy đấy! Ngẫm lại xem, có người riêng v
ì mình mà yêu thương chăm sóc, tớ không hiểu anh ấy có gì không vui, cảm động cũng không kịp, Hà Phi?” Cô trừng Ôn Hà Phi. “Cậu nói, nếu như là cậu, cậu có thể rất vui mừng, rất cảm động hay không?”
Lần này Hà Phi chỉ suy nghĩ hai giây. “Có! Có người đặc biệt nấu cơm cho tớ ăn, tại sao tức giận? Tớ dĩ nhiên vui vẻ nha!” Hà Phi ra sức gật đầu.
Người thiếu căn cân ngu ngốc này, Trần Dĩnh cười lạnh. “Nếu như là tớ, đó cũng không phải là vui mừng”
“Hả?” Nhân Nhân không giải thích được. Nhưng thấy Trần Dĩnh nhếch cao cằm lên, hừ một tiếng.
“Đó căn bản là quá kinh hách, tớ không những không vui, còn sẽ làm thịt người tự cho là đúng kia, ai muốn cô ta quan tâm tới chứ? Tớ thấy cậu là ăn no rỗi việc, gà mẹ!”
“Cậu không phải” Nhân Nhân trừng cô. “Cậu máu lạnh”
“Trong ấn tượng, bản thân tớ không cảm thấy máu Cảnh Chi Giới nóng bao nhiêu” Trần Dĩnh nhìn lại Nhân Nhân. “Ừ, tớ bắt đầu phát hiện, thiên tài và ngu ngốc quả thật chỉ có một đường giới hạn, Nhân Nhân, cậu biến thành ngu ngốc rồi”
Oa a~~! “Là cậu nghĩ đến quá phức tạp!” Mắt Nhân Nhân sắc bén bắn về phía Trần Dĩnh. “Không người nào có thể từ chối sự dịu dàng, cho dù lạnh như băng đi nữa, chỉ cần lửa cháy mạnh cứ thế mà phất tới, cuối cùng cũng sẽ nhu tình như nước”
Bốp bốp bốp bốp bốp! “Rất tốt rất tốt!” Trần Dĩnh vỗ tay, cô vạch ra cho Nhân Nhân. “Giả sử Cảnh Chi Giới nhận được sự yêu thương của cậu dễ dàng mà cảm động, đầu mình chặt xuống cho cậu đá” Đần, đó là tình huống không xảy ra.
“Tốt!” Nhân Nhân vỗ bàn hét lớn. “Hà Phi!”
“Sao?” Ôn Hà Phi đang photo. “Sao thế!”
“Cậu đứng ở phía nào?”
“Lại phân ngôi thứ nữa rồi?” Thật là tai bay vạ gió, Hà Phi cầm lấy tài liệu che mặt lại. “Làm ơn, hai người các cậu gây lộn không nên ảnh hưởng đến người vô tội, tớ mới không cần khua chiêng đánh trống, Cảnh Chi Giới kia vui vẻ hay thì vui vẻ, không vui thì không vui, có gì mà phải ầm ĩ chứ? Người cũng lớn như vậy, còn vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà ầm ĩ, rất buồn cười, tổ trưởng muốn thì thuận tiện liền làm đi, Trần Dĩnh nói như thế nào thì mặc kệ, điều này có quan hệ sao?”
Nghe Hà Phi nhắc đi nhắc lại, sắc mặt của Nhân Nhân và Trần Dĩnh càng ngày càng khó coi, đồng thời quay đầu gầm thét với Hà Phi.
“Cậu câm miệng!”
“Cậu câm miệng!”
“Nhưng mà
ㄏㄡ
‘~~” Càm ràm hồi lâu, Hà Phi làm ra quyết định. “Tớ đứng ở phía tổ trưởng”
“Rất tốt” Nhân Nhân lộ ra nụ cười tà ác. “Trần Dĩnh, giả sử Cảnh Chi Giới tức giận… Ôn Hà Phi mặc cậu sai khiến, giả sử cậu thua, cậu sẽ chặt đầu xuống cho mình đá!”
“Liên quan gì đến tớ?” Hà Phi kháng nghị.
Trần Dĩnh cười lạnh. “Một lời đã định, con mèo nhỏ thân ái của mình đang thiếu người giúp nó dọn phân”
Dọn phân? “Oa a~~ -” Tức chết, Hà Phi giậm chân. “Các cậu thật sự rất quá đáng, liên quan gì đến tớ!?”
Không ai để ý đến cô, Nhân Nhân và Trần Dĩnh đối mắt, Trần Dĩnh cười lạnh, Nhân Nhân cười to.
“Một lời đã định” Trần Dĩnh định liệu trước.
“Được” Nhân Nhân tràn đầy tự tin.
“Giỏi lắm!” Hà Phi kinh hách thét chói tai.
~~***~~
Ban đêm, khi chuông cửa vang, Cảnh Chi Giới đang định cho đồ ăn vào lò vi ba.
Mở cửa, rõ ràng nhìn thấy Úy Nhân Nhân.
“Hi ~~” Cô nhếch miệng cười, anh nghiêm mặt, một bộ dạng rất không thoải mái. Cô nhiệt tình vẫy tay với anh, không hờn giận với anh, lựa chọn làm như không thấy.
Hai tròng mắt anh trợn thành hai đường thẳng nguy hiểm, không nghĩ tới trải qua chuyện đêm qua cô còn có thể tới cửa. Ánh đèn chiếu vào khiến khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của cô, cô mở to hai mắt long lanh cười với anh, cô mặc một bộ âu phục màu hồng phấn, dây lưng thon thon có nơ bên hông, giày cao gót tuyết trắng, mắt cá chân mảnh khảnh, Cảnh Chi Giới không phải không thừa nhận cô xinh đẹp giống như những người mẫu trên tạp chí.
Tóc dài đen nhánh của cô thả ra, rủ xuống bờ vai mảnh khảnh, cô ngửa mặt đối mỉm cười thân thiết với anh, phảng phất sự nhục mạ của anh đêm qua chưa từng tồn tại, Cảnh Chi Giới chăm chú nhìn cô một cái, cô thật đẹp, xương quai xanh của cô làm người ta muốn hôn. Cô thật đẹp, lông mi dài cong vểnh của cô khiến anh muốn chạm vào, cô không những không đẹp, nhưng anh lại lùi về sau một bước –
Rầm! Không chút lưu tình, đóng sầm cửa lại.
Cô là rất đẹp, không sai, nhưng cô vô cùng đáng giận! Cảnh Chi Giới không quên nhớ tối hôm qua cô khiến anh khó chịu, cô đáng chết dám thương hại anh, Shit!
Tiếng đóng cửa lạnh lùng quanh quẩn ở hành lang, đồng thời nụ cười trên mặt Nhân Nhân cứng đờ.
A oa~~~, tuyệt tình như thế!?
Nhân Nhân trừng cửa sắt, cô nhăn đầu lông mày. Hừ hừ~~ Bây giờ nếu như trở về sẽ không diễn hát được, hơn nữa Trần Dĩnh biết thì cười chết cô, Hà Phi còn có thể luân lạc tới giúp mèo yêu của Trần Dĩnh dọn phân.
Nhân Nhân kiên cường ngẩng đầu lên, tiếp cận cửa bấm chuông liên tục làm vang lên những tiếng lớn, chó nhà hàng xóm sủa điên cuồng, cô vẫn ương ngạng bấm năm phút đồng hồ. Chớ sợ chớ sợ, mặc dù vẻ mặt của anh rất đáng sợ, nhưng cô có nụ cười sáng lạn siêu cấp vô địch, tin tưởng nhất định có thể hòa tan núi băng.
“Mẹ kiếp!” Cửa bất ngờ mở, gương mặt tức giận vừa ló ra liền mắng. “Em muốn làm gì?”
Anh ra sức gầm thét, cô còn mỉm cười theo. “Muốn làm gì ư?” Cô mở móc túi xách đeo trên vai ra, lấy ra một túi xách giả bộ thuận tiện. “Cho anh, coi như là cám ơn anh giúp em sửa máy vi tính”
Cảnh Chi Giới nhận lấy, anh nhíu mi tức giận hỏi: “Đây là cái gì?”
Nhân Nhân cười rất mỹ lệ, giọng nói vừa ngọt vừa êm ái. “Anh mau mở ra”
Cảnh Chi Giới mở ra, nhìn thấy một một hộp cơm, anh trừng Úy Nhân Nhân. “Đồ ăn?”
“Đúng” Nhân Nhân gật đầu, cô giải thích. “Anh nhất định thật lâu không ăn cơm nhà, em đặc biệt làm. Anh xem có hợp khẩu vị hay không?” Cảm động sao? Hắc hắc hắc!
Cảnh Chi Giới mở nắp hộp cơm, bên trong hộp là thức ăn được phối hợp thơm ngon đẹp mắt.
Giọng nói của anh lạnh như băng. “Tại sao?” Thức ăn ở nhà? Châm chọc anh không cha không mẹ sao? Cô lại chọc cho anh phát cáu.
“Như thế nào? Thoạt nhìn ăn thật ngon sao!?” Cô lấy lòng hỏi.
Cảnh Chi Giới không đáp lời, đậy nắp hộp.
Ánh mắt của anh sắc bén, trừng khiến lông mao Nhân Nhân dựng đứng lên, cô lui một bước. Không ổn không ổn, hu hu ~~ anh không phải là nên cảm động sao? Sao lại thoạt nhìn thật giống như không cảm động, ngược lại có phần kích động như muốn giết người!?
“Tôi có bảo em làm đồ ăn sao?” Giọng nói của anh nghe rất không thoải mái, thoạt nhìn có phần phát điên.
“Ờ… Không có” Cô lắc đầu. “Nhưng mà –”
“Em có phải quá rảnh rỗi hay không?” Anh hung ác trừng. “Hay là trời sinh không đủ mắng chửi?”
Hức hức hức, rất hung ác. Nhân Nhân quyết định giả bộ ngốc trợn trắng con mắt, cô mỉm cười, vân đạm phong thanh đề nghị anh. “Anh trước tiên nếm thử qua đi, làm không tốt –” Lạnh buốt! Cô sửng sốt.
Cô kinh ngạc nhìn Cảnh Chi Giới đẩy cửa bước ra, bước đi đến trước thang máy, Ầm! Đem hộp thức ăn ném vào thùng rác. Oa oa a ~~ cô làm hai tiếng đồng hồ đó… Mặt Nhân Nhân tái rồi.
“Anh!?” Cô sợ đến nói không ra lời. Sao lại có người như thế!?
Cảnh Chi Giới ném hộp cơm, xoay người lại nhìn cô. “Tôi căm hận nhất người ta đồng tình với tôi!” Cô cho là cô là người nào? Chúa cứu thế sao!?
Một cơn gió mạnh chợt từ cửa sổ thổi vào, trong nháy mắt “Rầm” một tiếng thật là lớn, sắc mặt Cảnh Chi Giới đột biến, Nhân Nhân xoay người kinh hô.
“Oa!” Thảm, cửa… Cánh cửa đóng lại.
“Shit!” Anh mắng, anh không mang chìa khóa. Anh hung ác mà trừng Úy Nhân Nhân, vẻ mặt nghiêm khắc mà tức giận, giống như muốn giết cô. Người phụ nữ chết tiệt này, anh bị chọc tức!
“Ha ha ha…” Nhân Nhân rất biết phận lập tức lục soát lấy điện thoại ra, chột dạ cười nói với anh. “Có muốn gọi tiệm phá khóa hay không? Điện thoại cho anh mượn”
Bữa ăn tối ở trong lò vi ba, lò vi ba trong phòng, anh bị giam ở ngoài cửa, anh đói bụng, mặc áo màu xám, quần thường màu đen, sắc mặt tối tăm ngồi ở trên ghế dài, ánh mắt hung ác mà trừng mắt nhìn Úy Nhân Nhân trước cửa nhà. Anh rất đói bụng, người mở khóa cũng không ở trong tiệm, không biết bao lâu mới chạy tới. Anh muốn mắng người, lại phát hiện cô giả ngốc rất có tiềm lực, bất luận mắng như thế nào, thật giống như cũng là sai lầm của anh.
“Thợ mở khóa không có nhà, mẹ kiếp, tôi đói bụng đến nghĩ muốn giết người!” Anh mặc áo vải sợi CK, mắng chửi người lại rất lỗ mãng.
“Đây là báo ứng” Nhân Nhân thuyết giáo với anh, làm quảng cáo chính là phải phân tích, đen có thể nói thành trắng. Cô trừng anh, ánh mắt lòe lòe tỏa sáng. “Anh mới vừa lãng phí thức ăn, ném hộp cơm của em đi, bây giờ đói bụng sao?” Cô vươn ngón trỏ ra, chăm chú giả trang cho anh giải trí. “Việc này á — gọi là ác giả ác báo”
“Ác giả ác báo?” Anh cười lạnh, cô chán sống. Anh nheo mắt lại, hàm dưới khép chặt, mí mắt trái rõ ràng đang giật giật. Cô thật đúng là có dũng khí, anh nghiến răng nói: “Em hại tôi bị giam ở ngoài cửa, báo ứng của em chính là sắp bị ném xuống từ cửa sổ –” Anh cười hung ác, ngón tay cố ý bẻ tới vang lên cộp cộp, đắc ý thấy mặt cô trắng xanh.
“Hắc hắc” Nhân Nhân làm bộ nghe không hiểu uy hiếp của anh. Cô bình tĩnh mà quơ lấy điện thoại, bấm một dãy số.
Cảnh Chi Giới cau mày. “Làm gì? Tôi đã báo cho thợ khóa”
“Không” Cô cười nhìn anh. “Em báo cảnh sát, có người muốn ném em ra ngoài cửa sổ! Em không muốn chết không minh bạch” Anh thoáng chốc ngơ ngẩn, cô cười to. “Đứa ngốc, em gọi cho tiệm pizza, anh không phải là đói bụng sao?”
Cô chọc anh, anh giận đến nghiến răng nghiến lợi, lại không biết nên làm thế nào, vì sao lại có người như thế? Mắng cô, cô còn cợt nhả. Ngày thường anh tức giận chỉ cần híp mắt hung ác trừng, người bình thường ai cũng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, bỏ trốn mất dạng. Nha đầu này lại vẫn chọc đến anh, oa a~~!
Cảnh Chi Giới nói ra một câu từ trong kẽ răng — “Em cho là tôi còn có tâm tư ăn pizza sao?” Tên ngu ngốc này!
“Anh thích gà hay là lạp xưởng hay là bò? Anh có ăn cay hay không? Có muốn đồ uống hay không?” Cô tiếp tục hỏi.
Oa oa a ~~ Cô thật đúng là gọi pizza, té xỉu!
Không nghĩ tới người mở khóa không tới, pizza lại tới trước, nóng hổi, thơm ngào ngạt, Cảnh Chi Giới quyết định trước tiên tha cho cô, xế chiều anh nghiên
cứu phần mềm, loay hoay đến cái gì cũng không ăn. Anh hào hùng ăn từng miếng từng miếng pizza, đầu cũng không ngẩng, nói lời lạnh nhạt đuổi cô đi. “Em lăn đi, tôi không so đo với phụ nữ, tự tôi chờ thợ khóa”
“Lăn?” Nhân Nhân mở to mắt, hai chân lại cứng đờ, cô chỉ biểu lộ ra ngoài khuôn mặt mỹ lệ của mình. “Anh bảo em lăn?” Lần đầu tiên có đàn ông nói muốn cô lăn, lời kịch này bình thường là cô dùng để đuổi người theo đuổi, có lầm hay không? Cô kinh ngạc kinh hô, làm anh nhịn cười không được.
“Ừm, thật xin lỗi” Anh ngẩng đầu. “Úy tiểu thư, em mặc váy không để lăn, như vậy em ưu nhã mà đi thôi, mời”
Nhân Nhân túm chặc túi xách. “Anh người này sao lại như vậy?” Nhân Nhân tức giận điên rồi. “Tôi đặc biệt làm đồ ăn cho anh ăn, anh ném nó đi, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn tới. Anh là đồ quái thai! Tôi sợ anh đói, thay anh gọi pizza, anh ăn nhưng lại bảo tôi lăn? Tôi sợ một mình anh chờ thợ khóa có buồn bực, mới ở cùng anh, anh lại kính mời tôi rời đi? Cảnh tiên sinh, anh có bệnh à? Máu lạnh như vậy?” Quả nhiên người đáng thương tất có chỗ đáng hận.
“Tôi là có bệnh” Anh chậm rãi đặt pizza xuống, giương mắt nghênh đón dung nhan tức giận của cô. Ánh mắt của anh sâu mà trầm xuống, cảm giác ngạo mạn tàn nhẫn lại dửng dưng như không, anh biếng nhác cười nói: “Bệnh của tôi là vô cùng chán phụ nữ tự mình đa tình, nhất là loại người như em tự cho là tôi cần được cứu vớt, nhiệt tình quá đáng ngu ngốc, em cho là tôi thiếu niên mười bảy tuổi phải không? Vì một người dễ dàng mà cảm động đến rơi nước mắt quỳ xuống tới ôm lấy bắp đùi em, hôn ngón chân em, run rẩy lấy nói em thật tốt, hô to em là Thiên Sứ, cám ơn sự ấm áp của em cứu vớt tôi thoát khỏi vực sâu Địa Ngục. Đây chính là em muốn sao!? Em xem phim truyền hình nhiều quá rồi đó!”
Nhân Nhân giận đến phát run. “Anh, anh, anh…”
“Nếu có thể khiến cho người đàn ông máu lạnh như tôi yêu em, bị em làm cho cảm động, em sẽ hư vinh mà cảm thấy rất kiêu ngạo, rất có cảm giác thành công, có đúng hay không?”
“Anh, anh, anh…” Mắt hạnh cô trừng trừng, giận đến choáng váng. Ngược lại với vẻ kích động của cô, giọng nói của anh lại có vẻ rất bình tĩnh.
“Tôi càng không cần em, em lại càng chú ý tôi có đúng hay không?”
“A ~~” Trời ạ! Nhân Nhân bưng lấy đầu, rên rỉ. “Không!”
“Không?” Anh nhíu mi, ánh mắt sắc bén phảng phất có thể hiểu rõ hết thảy. “Tôi nói sai rồi?”
“Không ~~” Nhân Nhân sụp vai xuống, suy yếu nói. “Chúa tôi, anh nói đúng” Cô đạp vách tường một cái, giọng điệu ảo não. “Đáng chết! Anh nói đúng” Anh phân tích tâm tình của cô đến rõ rõ ràng ràng, Nhân Nhân rất là kinh hãi. “Trời ơi, anh nói đúng cực kỳ” Cô lại không có nói phản bác. Hu hu, người đàn ông này ác ma đó!
Cô không nói dối? Cô nhưng lại chán nản đầu hàng nhận thua? Cảnh Chi Giới ngạc nhiên, chợt ngửa đầu cười to.
“Ha ha ha!” Cô thật sự rất thú vị. “Trời ạ ~~ Em thật sự đúng là thừa nhận, chúa tôi!” Thua ở cô.
Cô đáng thương mà nhìn anh. “Bởi vì anh nói đúng!” Cô phát hiện mình quả thật là có loại tâm trạng này.
Cô mím môi đỏ mọng, rất không cam lòng mà thừa nhận. Bộ dáng kia của cô, đáng yêu làm cho tim anh đập nhanh, thoáng chốc rất muốn kéo cô vào trong lòng hôn một nụ hôn nóng bỏng. Ánh mắt Cảnh Chi Giới tối sầm lại, ăn no ấm áp nên suy nghĩ dâm dục, dưới ánh đèn mờ nhạt, vẻ mặt cô vô tội vứt bỏ vũ khí đầu hàng, cả người anh căng thẳng, còn muốn kéo cô tới chỗ tối điên cuồng ân ái.
“Úy Nhân Nhân”
“Hử?” Cô cảm thấy rất chán.
Anh lắc đầu, tiếp theo như có điều suy nghĩ, cơ hồ có thể nói là dùng một loại vẻ mặt rất ôn nhu nói với cô: “Em tùy thời tùy chỗ cũng đẹp như thế sao?”
Thoáng chốc, Nhân Nhân đỏ mặt, ố ồ ~~ anh vừa biến thành người đàn ông khích tình.
~~***~~
“Em buông tha đi”
“Không!” Giọng nói rất kiên trì
“Chờ mở khóa đi”
“Không, chờ đã đủ lâu” Nghe rất cố chấp.
Tiếng cười thấp trầm quanh quẩn ở hành lang.
Cảnh Chi Giới lười biếng duỗi thẳng chân dài, ngồi yên trên ghế. Anh nhìn chăm chú giai nhân xinh đẹp ở trước cửa đang cố chấp. Bên ngoài cánh cửa làm bằng inox, không giống bên trong chỉ cần mật mã có thể mở. Nhân Nhân không muốn chờ đợi nữa, cô tìm đến một đoạn thép nhỏ, biểu diễn kỹ năng đặc biệt tựa như vọng tưởng có thể mở được khóa.
Cô nghĩ đến quá ngây thơ rồi!
“Vô dụng” Anh cười cô. Nhìn cô thỉnh thoảng khom người, thỉnh thoảng kéo cánh cửa, thỉnh thoảng nhún chân, nhìn cô mím môi nghiêm túc dán lấy cánh cửa, thử dò xét vị trí ổ khóa, nhưng vẫn thất bại. Cô khom người, bộ ngực tuyết trắng như ẩn như hiện; cô nhún chân, mắt cá chân mảnh khảnh rung động lòng người. Mỗi một lần thất bại, cô liền ảo não mà mắng một tiếng, nhưng vẫn kiên trì không chịu buông tha, cô thật là một cô gái kỳ quái.
Cảnh Chi Giới thưởng thức từng tư thái mạnh mẽ nhanh nhẹn của cô, anh thỉnh thoảng mỉm cười, thỉnh thoảng cười nhẹ ho khan. Anh bỗng nhiên không vội muốn gặp thợ khóa, anh tình nguyện thưởng thức các tư thế uyển chuyển của cô, anh thỉnh thoảng mở miệng chế nhạo cô.
“Nếu dễ dàng có thể mở ra như vậy là, thợ khóa còn làm được trong giang hồ sao?”
“Nhất định có thể!” Cô đổ mồ hôi nhễ nhại mà trừng anh một cái, lai tiếp tục thử dùng đoạn thép mở khóa. “Chỉ cần để cho em chạm vào được ổ khóa, làm được, nhất định có thể” Tay cô rất nhỏ, ra ra vào vào ở khe hẹp song sắt.
Hai mươi phút sau cô còn không buông tha, anh nhíu mi không nhịn được lại chế nhạo cô.
“Đứa ngốc, em thật cố chấp” Rốt cuộc có gì phải kiên trì ?
“Anh mới ngốc!” Cô nắm chặt lấy cửa, mũi chân phải chống lên cánh cửa. “Chỉ biết là ngồi chờ chết. Đần!” Cô đổi từ bên trên khe cửa lia nhanh vào khe, cô có chút thở gấp, lại phản bác anh: “Em mới không cần ngây ngốc chờ thợ khóa, chính mình có thể đối phó”
“Nếu em thần kỳ như thế, đầu tôi chặt xuống cho em đá” Anh nói ra rất giống lời của Trần Dĩnh.
“Rất rất tốt, tất cả mọi người đều thưởng cầu cho em đá –” Dứt lời, “Rắc” một tiếng, Cảnh Chi Giới ngơ ngẩn, cửa mở ra!
Ánh mắt Nhân Nhân sáng lên Yeah thật to một tiếng, rút que thép ra. Quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời vô cùng đắc ý trừng anh, cô nhếch miệng cười, tay phải cầm que thép, tay trái chống ở ngang hông. “Cửa mở ra” Cô nháy mắt mấy cái, khiến tim của anh đập chậm nửa nhịp. Cô vô cùng đắc ý tươi cười nói: “Trên đời này, không có việc gì mà em – Úy Nhân Nhân làm không được. Như thế nào?” Cô nhếch mi, đưa tay, cao giọng hô: “Chặt đầu ra!”
“Còn tốt chứ” Không nổi cáu, Cảnh Chi Giới bỗng nhiên đi lên, trực tiếp đi đến hướng cô, cô bỗng nhiên sợ, lùi sau một bước. Anh dừng ở trước mặt cô, đưa tay túm lấy tay nhỏ bé của cô, ánh mắt khêu gợi thâm trầm rơi vào trên mặt cô, thân hình cao to kiện tráng làm Nhân Nhân không khỏi khẩn trương lên. Trên người anh phát ra nhiệt khí hại cô hô hấp rối loạn.
Anh buông mắt xuống nhìn cô, anh nắm lấy cằm cô, nâng mặt cô lên, anh khom người cho đến khi mặt anh vẻn vẹn cách cô mấy tấc, hô hấp của anh hại cô ý loạn tình mê, tiếng nói thấp trầm hòa tan đầu óc thông minh của cô. Ánh mắt của anh cực nóng, có rất nhiều tính xâm lược.
“Nhân Nhân” Anh cười thâm sâu, cười đến có chút giảo hoạt, giống như một lão hồ ly. “Em thật làm cho tôi vui mừng” Tầm mắt nóng bỏng từ ánh mắt của cô rơi vào cánh môi hồng nhuận của cô. “Em sẽ không thật sự muốn tôi chặt đầu xuống sao?”
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy” Nhân Nhân trừng anh. Lúc nãy anh nói châm chọc nhiều lắm mà!
Ánh mắt của anh lóe lên lấy ánh sáng rực rỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng. Anh bật cười. “Ông trời, tôi rất muốn em” Cô thật là cô gái kỳ quái, một người phụ nữ có thể nào thoạt nhìn rất sành đời thời thượng, mà thật ra lại rất ngây thơ nhiệt tình đến đáng yêu.
Muốn, muốn, muốn… cô? Lời nói trần trụi làm Úy Nhân Nhân khiếp sợ, sắc mặt cô đột biến. “Anh, anh, anh đừng nói sang chuyện khác!”
Anh nhíu mi, đầu ngón tay sờ nhẹ mắt phượng thật dài của cô. “Xem ra, em thật muốn tôi chặt đầu xuống?”
Nhân Nhân ra vẻ hung ác. “Đúng!” Ai bảo anh lúc nãy chế nhạo cô như vậy.
“Hử?” Anh mỉm cười. “Xem ra, tôi chỉ nên cố nghĩ cách để ngăn cản”
“Ngăn cản?”
“Để quên lời tôi nói lúc nãy” Anh giảo hoạt mà nháy mắt mấy cái.
“Trí nhớ em rất tốt!” Cô lớn tiếng cường điệu. Khỏi phải nghĩ đến quịt nợ!
“Không sao” Ma chưởng ấm áp của anh phủ lên gương mặt nhẵn mịn của cô, giọng nói của anh lười biếng, ánh mắt của anh tràn đầy tự tin, anh tiếp cận bên tai cô nói: “Tôi có thể làm cho em mất trí nhớ…”
Sao? Nhân Nhân há miệng phản bác, anh bỗng nhiên cậy mạnh lấn thân tới đây, chặn cô ở trước cửa, cửa sắt lạnh như băng khiến cô run rẩy, đồng thời anh chế trụ hai cổ tay cô, chạm vào hai gò má cô, bàn tay ngang ngược nóng hầm hập của anh chụp cổ tay cô đến đau đớn. Thân thể rắn chắc cường tráng vững vàng đè lên thân thể mềm mại của cô, môi anh phủ lên cánh môi mềm mại tựa như mật của cô, Nhân Nhân kinh hô, tiếng nói của cô trong nháy mắt bị anh nuốt hết. Anh hôn cô, chậm chạp mà nhiệt tình hôn cô. Nhân Nhân không có mất trí nhớ, nhưng cô đầu choáng mắt hoa, căn bản cái gì cũng muốn không được.
Anh thật lớn gan, đứng ở trên hành lang hôn sâu cô. Đầu lưỡi của anh ở trong miệng ấm áp của cô hoành hành, bàn tay của anh giữ chặt lấy hai tay cô, làm cô không cách nào né tránh công kích của anh. Thân thể của anh rất nóng, anh kích động rất rõ ràng, hơi thở phái nam và sự dã man mạnh mẽ kia hùng hùng hổ hổ chuyển sang nụ hôn nóng bỏng, hại cô mất đi ngôn ngữ, hơn nữa đầu gối như nhũn ra, thân thể không chịu thua kém mà hưng phấn run rẩy.
“Nhân Nhân…” Đáng chết, lý trí sắp không khống chế được, anh đột nhiên buông cô ra, ánh mắt nhiệt liệt nhìn chăm chú khuôn mặt đỏ bừng của cô, nhìn chăm chú ánh mắt mê võng của cô. Thân thể của anh vận sức chờ phát động, kích thích nóng bỏng. Lý trí của anh sẽ phải bại bởi dục vọng nguyên thủy. Anh hoắc mắt buông tay cô ra, vẻ mặt bị thống khổ đè nén, anh chau chân mày làm ánh mắt của anh trở vô cùng nghiêm khắc. Anh khát vọng cô, chết tiệt, hận không được lập tức đoạt lấy cô, nhưng anh biết cô không thể, cô không phải là cái loại phụ nữ có thể vui đùa một chút. Anh không thể thương tổn cô!
“Em đi đi” Giọng nói của anh căng thẳng, anh lùi sau một bước, nhìn cô
giống như nhìn chiếc bánh ngọt ngào nhưng không thể nhẹ nhàng nếm thử. “Không nên đấu lại…” Anh cảnh cáo cô “Em nếu xảy ra chuyện gì, tôi không phụ trách” Anh không phải là thánh nhân, cô lại càng không phải người quái dị, cô xinh đẹp đến làm cho anh muốn phạm tội.
Nhân Nhân thở gấp, còn đang hưng phấn run rẩy bởi nụ hôn của anh, một giây sau anh đã nói ra lời kinh người như vậy.
Sẽ xảy ra chuyện gì, dưới đáy lòng cô đã rõ ràng. Nghĩ tới đây, dạ dày cô căng thẳng, tim cô đập thình thịch.
Nhân Nhân vuốt âu phục bị anh làm cho loạn lên, xách lấy túi xách bước hướng đến thang máy, đi qua bên cạnh anh, cảm giác được trên người anh phát ra sức nóng đang dụ dỗ cô rơi xuống, anh bảo trì im miệng không nói, nhưng cô liếc thấy tay của anh nắm chặt thành quyền. Anh và cô đều hưng phấn sao?
Nhân Nhân ấn nút thang máy, cũng nhắc nhở mình quan trọng nên an phận thủ thường. Cửa thang máy mở ra, cô hoảng hốt mà bước vào thang máy, khi cánh cửa đóng lại, cô lại cảnh cáo mình một lần, giữ mình trong sạch là sự tất yếu. Khi thang máy đi xuống, ánh đèn trắng bệch nhợt nhạt vắng lạnh cô tịch, cô nhìn tấm kính ở thang máy, ánh mắt mê võng, cô thấy mình bị anh hôn đến đỏ cả môi. Mùi vị của anh còn càn rỡ mà lưu lại ở đầu lưỡi cô.
Thang máy đi xuống lầu một, cánh cửa mở ra, thổi vào một cơn gió lạnh, trong nháy mắt làm cánh tay Nhân Nhân nổi da gà.
Nhân Nhân sững sờ ở bên trong thang máy, nhìn quanh ánh sáng bên hàng lang của tòa nhà.
Sống tới hai mươi bảy tuổi, chưa từng có cái gì làm khó Úy Nhân Nhân, muốn cái gì, mọi chuyện đều dễ như trở bàn tay. Cô không bị đánh bại, cho đến khi Cảnh Chi Giới xuất hiện, phá vỡ thế giới ta cần ta cứ lấy của cô.
Trước mắt bừng sáng, cuộc sống của cô hoàn mỹ được không thể bắt bẻ, bao nhiêu người nuông chiều, bao nhiêu người hâm mộ, bao nhiêu người đợi hôn ngón chân cô, nhiều đàn ông trẻ tuổi kỳ vọng cô nghiêm túc trao gửi tình cảm.
Trước mắt bừng sáng, ánh sáng đến làm cho cô lại cảm thấy nhàm chán?
Một chút ít cuộc hẹn bận rộn, hao phí bao nhiêu thời gian. Một chút ít đàn ông, những lời ngon tiếng ngọt kia, những bó hoa tươi, quà tặng kia, những lần liều mạng lùng bắt điện thoại kia, những người đàn ông đau khổ chờ đợi cô ưu ái… Sao cũng không phải kẻ địch của một khóe mắt, đuôi lông mày, trong nháy mắt nhiệt liệt ôm hôn của Cảnh Chi Giới. Nhân Nhân thăm dò nhiệt độ trên môi, bỗng nhiên suy yếu mà đỡ lấy cửa thang máy, tay phải đặt lên ngực, tim cô sao lại đập dồn dập như vậy!? Cô buông mắt xuống, xoay người, lưng tựa cửa, ôm chặt túi xách, che miệng đang nóng lên, giống như đang sợ cái gì.
Cô cúi người ngắm ngón chân mỹ lệ của mình, sơn móng chân hồng nhạt xinh đẹp sao lại cô đơn như vậy. Nhân Nhân mím môi thật chặt cảnh cáo mình — Cảnh Chi Giới không phải đối tượng có thể tin tưởng, anh không phải là người tốt, anh là người đàn ông tà ác hư hỏng, anh chỉ là tên khốn nạn muốn làm tình không phải chịu trách nhiệm, loại khốn khiếp thường bị phụ nữ mắng! Mày không thể lại tìm anh ta, mày không thể tự tạo nghiệt chướng. Mày đáng giá với người đàn ông giỏi hơn thế!
Nhân Nhân bước ra khỏi thang máy, cũng không quay đầu lại rời đi. Cô bước ra đi bước đầu tiên, may mắn mình hiểu được kịp thời thoát ra. Bước thứ hai, bắt đầu cảm giác thấp thỏm. Bước thứ ba, cô nghĩ, cô nếu không muốn gặp tên ma quỷ vừa mê người vừa đáng giận này, bước thứ tư, cô nghĩ đến bọn họ sẽ không gặp mặt lại, bước thứ năm, cô dừng bước, trừng mắt nhìn bóng dáng của mình, không rét mà run, cảm giác mình giống như hoa hồng khô héo…
Nhân Nhân nhìn chằm chằm cái bóng u ám dưới chân, cô nghĩ đến những vẻ mặt Cảnh Chi Giới cứu con cá kia, bộ dáng anh tiêm formalin vào. Dạ dày cô căng thẳng, tim cô đập nhanh, cô bắt đầu hoài nghi sau khi gặp Cảnh Chi Giới, cô lại bị bệnh. Cô khát vọng anh yêu và hôn thân mật. Anh từng cậy mạnh mà tiến vào thân thể cô, mặc dù chỉ có thoáng cái, tư vị chật hẹp tắc nghẽn kia cũng không hơn gì, kỳ quái chính là cô hoài niệm cảm giác ở dưới thân anh, thích anh tràn đầy nhiệt tình cúi người ngắm nét mặt của mình, ánh mắt nhiệt liệt kia làm cô mất hồn…
Nhân Nhân giãy dụa.
Anh là một người tàn khốc lạnh lùng, cá tính hoàn toàn bất đồng với cô, có lẽ hoặc là bởi vì … dạng này, anh càng thêm hấp dẫn cô. Cùng người như thế có thể nói chuyện tình cảm sao? Nhưng nếu làm không tốt, cô chính là người phụ nữ duy nhất có thể khiến anh nhẫn nhịn mà thả tự do. Cảnh Chi Giới là người đàn ông tràn đầy sự khiêu chiến lại vô cùng mê người, anh phức tạp sâu lắng, rồi lại tràn đầy mị lực cùng thâm sâu. Nhân Nhân chẳng bao giờ thích một người đàn ông nào như vậy, cô giãy dụa, giãy dụa!
Anh tại sao mê người như vậy? Tại sao gợi cảm như vậy? Hết lần này tới lần khác vừa đẹp trai lại vừa nguy hiểm? Còn có ánh mắt thâm sâu của anh, tiếng nói thấp trầm, thật đáng chết mà sẽ làm cho phụ nữ dễ dàng cho cởi áo nới dây lưng, càng đừng nói đến vóc người cao lớn tráng tỷ lệ hoàn mỹ của anh…
Hu hu, xong! Cô thế nhưng không muốn đi …
Cô chợt nhớ tới một ca khúc — “Tình yêu chân thành là vô địch”!
Đúng vậy, trên đời này có cái gì có thể làm khó cô – Úy Nhân Nhân!?
Cô nhíu đầu lông mày, nắm chặt hai đấm. Cho dù anh là ác ma, anh là đồ tồi thì thế nào? Ác ma, đồ tồi cũng có thể động tâm! Chỉ cần cô yêu anh, dùng tình yêu vô địch cảm hóa anh, anh cũng có khả năng biết nghe lời, trên đời này nào có người không cần tình yêu!
Đúng vậy, Nhân Nhân bỗng nhiên tràn đầy lòng tin, sáng tỏ thông suốt. Cô sẽ không thua, cô vĩnh viễn vĩnh viễn không chịu thua, bởi vì cô là Úy Nhân Nhân!
Nếu như Cảnh Chi Giới là dãy núi Himalaya, cô chính là đỉnh Everest. Nếu như Cảnh Chi Giới là ma quỷ, cô sẽ phải hóa thân làm Atula. Nếu như anh là thần, cô muốn làm tín đồ của anh. Nếu như anh yêu cô, cô đúng là tình nhân kiên trinh nhất, dũng cảm nhất trên cõi đời này!
Chỉ trong nháy mắt, cô bằng lòng để anh có thể yêu cô, mà buông tha cho yêu cầu đối với tình yêu hoàn mỹ của mình, cô muốn anh ôm cô, sau đó, chầm chậm chờ anh yêu cô…
Cô đã quyết định, làm trái với tín ngưỡng nhiều năm của mình.
Đừng đọc quyển sách có mác cộp “Made in In-lậu”. Trộm cắp là hành vi thiếu ý thức.
/11
|