Người Yêu Kết Hôn 1 Tặng 1: Giám Đốc Xin Vui Lòng Ký Nhận!
Chương 18: Lạc Thần Tâm, cô đúng là không giống với trước kia
/4401
|
Mục Diệc Thần cho phép người phụ nữ này gọi điện thoại cho hắn, cô không phải nên rất vui mừng mà đồng ý sao?
Lại còn dám phản bác!
Không đúng, người phụ nữ này tâm địa rất sâu, chắc lại là đang giả bộ.
Có khi, qua ngày mai cô lại dựa đó mà kiếm cớ, một ngày gọi đến ba bốn lần để quấn lấy hắn cũng không chứng.
Nghĩ tới đây, lập tức Mục Diệc Thần lại nói thêm một câu, "Buổi tối, chỉ khi thật sự có chuyện gì đó mới gọi cho tôi, còn những lúc bình thường thì tuyệt đối không được quấy rầy tôi, dù cô có gọi, tôi cũng sẽ không nghe máy, hiểu chưa hả?"
Lạc Thần Hi gật đầu liên tục, "Hiểu rồi, tôi hiểu rồi. Anh không muốn nhìn thấy tôi, thì đương nhiên cũng không muốn nhận được điện thoại của tôi. Anh yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không gọi điện cho anh, cho dù là báo tin, thì tôi cũng sẽ chỉ nhắn tin mà thôi!"
Kỳ thực không cần Mục Diệc Thần cảnh cáo, cô cũng sẽ không tự mình đi chuốc phiền phức.
Cô còn ước gì bản thân có thể tránh xa khỏi Mục Diệc Thần một chút đây!
Thái độ tự giác của Lạc Thần Hi rất chân thành, đang muốn xem thử lần này liệu Mục Diệc Thần đã hài lòng hay chưa.
Kết quả vừa ngẩng đầu... Chuyện gì nữa vậy? Sao cô có cảm giác như nét mặt của Mục Diệc Thần lại càng đen hơn khi nãy...
"Rất tốt!" Mục Diệc Thần nghiến răng mà phun ra hai chữ, rồi lại nói "Cô nhớ kỹ lấy!"
"Ừ, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ!"
Lạc Thần Hi thấy sắc mặt hắn không được ổn lắm, chỉ sợ lại chọc giận hắn, vì thế, thái độ càng thêm tốt, càng thêm ngoan ngoãn.
Mục Diệc Thần nhìn cô đang chớp chớp đôi mắt to, bày ra một mặt vẻ mặt vô tội, lại còn hơi cúi người, cảm giác như đang cực kỳ uất ức!
"Mục Diệc Thần, xong rồi chứ? Nếu không còn chuyện gì thì tôi trở về phòng nghỉ ngơi trước nha." Lạc Thần Hi đẩy một cái hắn, muốn đứng dậy.
Nhưng ai ngờ, cô đẩy đến mấy lần, người đàn ông phía trước vẫn không một chút nhúc nhích, thân thể cao to cường tráng vẫn vững vàng như cũ mà giam trên thân thể của cô, ánh mắt thâm trầm nhìn cô.
"Anh... Anh sao lại nhìn như tôi như vậy chứ?." Lạc Thần Hi bị hắn nhìn có chút sợ hãi.
Môi mỏng của Mục Diệc Thần khẽ mở, phun ra một câu làm cho cô sợ đến mức mất mật.
"Lạc Thần Tâm, cô đúng là không giống với trước kia.
Nghe hắn nói thế, Lạc Thần Hi Tâm nhất thời không đáp lại được gì.
Có ý gì vậy? Lẽ nào Mục Diệc Thần đã nhìn ra gì đó sao?
Không phải chứ?
Trong tài liệu mà Lạc An Quốc đưa cô xem rõ ràng viết, quan hệ giữa Mục Diệc Thần cùng Lạc Thần Tâm vô cùng xa cách. Kể từ sau khi hai người đính hôn thì cũng chẳng gặp nhau được mấy lần, Mục Diệc Thần xem Thần Tâm không khác gì người xa lạ.
Lạc Thần Hi cười gượng hai tiếng, "Không giống chỗ nào chứ? Chỉ là chúng ta trước đây chưa biết rõ lẫn nhau? Hiện tại, đã ở chung một nhà, đương nhiên sẽ phát hiện đối phương có chút khác so tưởng tượng, chuyện này cũng rất bình thường mà!"
Cô mạnh mẽ giải thích một lèo, nói xong liền bày ra một đôi mắt mèo tròn xoe, chờ đợi phản ứng của Mục Diệc Thần.
Hi vọng hắn nhanh chóng thả cô ra.
Mục Diệc Thần phì cười một tiếng, "Chỉ mong thực sự như vậy... Tôi mặc kệ việc hôm nay cô về muộn như vậy, rốt cuộc có phải là trở về Lạc gia thật hay không. Tôi chỉ cảnh cáo cô một lần này mà thôi, nếu cô đã thành con dâu của Mục gia, thì cho dù cô đi đâu cũng chính là đại diện cho mặt mũi của Mục gia! Những thứ quan hệ phóng túng trước đây của cô, hãy xóa sạch sẽ cho tôi. Nếu để tôi biết cô còn dính líu tới bất kỳ người đàn ông nào...Tôi đảm bảo sẽ khiến cô phải hối hận cả đời đấy."
Trước đây, bọn Hạ Cẩn Tư từng trêu chọc rằng hắn sớm muộn cũng sẽ bị Lạc Thần Tâm cắm cho một cái sừng to, nhưng, xưa nay hắn đều không để trong lòng.
Nếu đã là người phụ nữ hắn không thèm để ý, thì dù có làm chuyện gì cũng đều không liên quan tới hắn.
Nhưng tối hôm nay, khi lần nữa nghe được câu nói kia, hắn lại cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Cảm giác không thoải mái đó, lúc phát hiện đêm khuya Lạc Thần Hi mới trở về, trong nháy mắt, lại càng bị đẩy lên đến đỉnh điểm.
Lạc Thần Hi trong óc cứ ù ù cạc cạc.
Nghe đến đây, cô mới nhận ra, vừa nãy, Mục Diệc Thần vẫn không tin tưởng chuyện "điện thoại di động hết pin" mà cô nói.
Trong lòng của hắn, thậm chí đã sớm khẳng định cô ở bên ngoài lêu lổng rồi.
Đáy mắt của Lạc Thần Hi hiện lên vẻ tức giận, "Mục Diệc Thần, suy nghĩ của anh thật xấu xa! Vừa nãy tôi đã giải thích rồi, anh có tin hay không thì tùy? Còn bây giờ, anh tránh ra cho tôi!"
Lại còn dám phản bác!
Không đúng, người phụ nữ này tâm địa rất sâu, chắc lại là đang giả bộ.
Có khi, qua ngày mai cô lại dựa đó mà kiếm cớ, một ngày gọi đến ba bốn lần để quấn lấy hắn cũng không chứng.
Nghĩ tới đây, lập tức Mục Diệc Thần lại nói thêm một câu, "Buổi tối, chỉ khi thật sự có chuyện gì đó mới gọi cho tôi, còn những lúc bình thường thì tuyệt đối không được quấy rầy tôi, dù cô có gọi, tôi cũng sẽ không nghe máy, hiểu chưa hả?"
Lạc Thần Hi gật đầu liên tục, "Hiểu rồi, tôi hiểu rồi. Anh không muốn nhìn thấy tôi, thì đương nhiên cũng không muốn nhận được điện thoại của tôi. Anh yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không gọi điện cho anh, cho dù là báo tin, thì tôi cũng sẽ chỉ nhắn tin mà thôi!"
Kỳ thực không cần Mục Diệc Thần cảnh cáo, cô cũng sẽ không tự mình đi chuốc phiền phức.
Cô còn ước gì bản thân có thể tránh xa khỏi Mục Diệc Thần một chút đây!
Thái độ tự giác của Lạc Thần Hi rất chân thành, đang muốn xem thử lần này liệu Mục Diệc Thần đã hài lòng hay chưa.
Kết quả vừa ngẩng đầu... Chuyện gì nữa vậy? Sao cô có cảm giác như nét mặt của Mục Diệc Thần lại càng đen hơn khi nãy...
"Rất tốt!" Mục Diệc Thần nghiến răng mà phun ra hai chữ, rồi lại nói "Cô nhớ kỹ lấy!"
"Ừ, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ!"
Lạc Thần Hi thấy sắc mặt hắn không được ổn lắm, chỉ sợ lại chọc giận hắn, vì thế, thái độ càng thêm tốt, càng thêm ngoan ngoãn.
Mục Diệc Thần nhìn cô đang chớp chớp đôi mắt to, bày ra một mặt vẻ mặt vô tội, lại còn hơi cúi người, cảm giác như đang cực kỳ uất ức!
"Mục Diệc Thần, xong rồi chứ? Nếu không còn chuyện gì thì tôi trở về phòng nghỉ ngơi trước nha." Lạc Thần Hi đẩy một cái hắn, muốn đứng dậy.
Nhưng ai ngờ, cô đẩy đến mấy lần, người đàn ông phía trước vẫn không một chút nhúc nhích, thân thể cao to cường tráng vẫn vững vàng như cũ mà giam trên thân thể của cô, ánh mắt thâm trầm nhìn cô.
"Anh... Anh sao lại nhìn như tôi như vậy chứ?." Lạc Thần Hi bị hắn nhìn có chút sợ hãi.
Môi mỏng của Mục Diệc Thần khẽ mở, phun ra một câu làm cho cô sợ đến mức mất mật.
"Lạc Thần Tâm, cô đúng là không giống với trước kia.
Nghe hắn nói thế, Lạc Thần Hi Tâm nhất thời không đáp lại được gì.
Có ý gì vậy? Lẽ nào Mục Diệc Thần đã nhìn ra gì đó sao?
Không phải chứ?
Trong tài liệu mà Lạc An Quốc đưa cô xem rõ ràng viết, quan hệ giữa Mục Diệc Thần cùng Lạc Thần Tâm vô cùng xa cách. Kể từ sau khi hai người đính hôn thì cũng chẳng gặp nhau được mấy lần, Mục Diệc Thần xem Thần Tâm không khác gì người xa lạ.
Lạc Thần Hi cười gượng hai tiếng, "Không giống chỗ nào chứ? Chỉ là chúng ta trước đây chưa biết rõ lẫn nhau? Hiện tại, đã ở chung một nhà, đương nhiên sẽ phát hiện đối phương có chút khác so tưởng tượng, chuyện này cũng rất bình thường mà!"
Cô mạnh mẽ giải thích một lèo, nói xong liền bày ra một đôi mắt mèo tròn xoe, chờ đợi phản ứng của Mục Diệc Thần.
Hi vọng hắn nhanh chóng thả cô ra.
Mục Diệc Thần phì cười một tiếng, "Chỉ mong thực sự như vậy... Tôi mặc kệ việc hôm nay cô về muộn như vậy, rốt cuộc có phải là trở về Lạc gia thật hay không. Tôi chỉ cảnh cáo cô một lần này mà thôi, nếu cô đã thành con dâu của Mục gia, thì cho dù cô đi đâu cũng chính là đại diện cho mặt mũi của Mục gia! Những thứ quan hệ phóng túng trước đây của cô, hãy xóa sạch sẽ cho tôi. Nếu để tôi biết cô còn dính líu tới bất kỳ người đàn ông nào...Tôi đảm bảo sẽ khiến cô phải hối hận cả đời đấy."
Trước đây, bọn Hạ Cẩn Tư từng trêu chọc rằng hắn sớm muộn cũng sẽ bị Lạc Thần Tâm cắm cho một cái sừng to, nhưng, xưa nay hắn đều không để trong lòng.
Nếu đã là người phụ nữ hắn không thèm để ý, thì dù có làm chuyện gì cũng đều không liên quan tới hắn.
Nhưng tối hôm nay, khi lần nữa nghe được câu nói kia, hắn lại cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Cảm giác không thoải mái đó, lúc phát hiện đêm khuya Lạc Thần Hi mới trở về, trong nháy mắt, lại càng bị đẩy lên đến đỉnh điểm.
Lạc Thần Hi trong óc cứ ù ù cạc cạc.
Nghe đến đây, cô mới nhận ra, vừa nãy, Mục Diệc Thần vẫn không tin tưởng chuyện "điện thoại di động hết pin" mà cô nói.
Trong lòng của hắn, thậm chí đã sớm khẳng định cô ở bên ngoài lêu lổng rồi.
Đáy mắt của Lạc Thần Hi hiện lên vẻ tức giận, "Mục Diệc Thần, suy nghĩ của anh thật xấu xa! Vừa nãy tôi đã giải thích rồi, anh có tin hay không thì tùy? Còn bây giờ, anh tránh ra cho tôi!"
/4401
|