Cố Ngôn Chi không ngồi xuống, chỉ đứng cách đó không xa.
Vương An An căng thăng nhìn nét mặt Cố Ngôn Chi, cô muốn tìm một chút dấu vết trên nét mặt của anh.
Chỉ là vẻ mặt lúc này của Cố Ngôn Chi rất khác, kể từ khi cô biết Cố Ngôn Chi, hiếm khi thấy anh lộ ra vẻ mặt nào khác.
Cố Ngôn Chi cũng không gạt Vương An An, anh lúc nào cũng bình tĩnh lý trí hơn người, đợi một chút rồi nói nhanh: “Vẫn giống kết quả lúc trước.”
Vương An An “ồ” một tiếng theo phản xạ, giống như không hề có phản ứng gì cả.
Cố Ngôn Chi cũng không an ủi cô, đứng đó một lát.
Vương An An cũng không sợ hãi, có lẽ đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, nhưng mà cũng có một chút đau khổ.
Nhưng may là người nói cho cô biết tin này không phải là Uông Uông, nếu là Uông Uông, cô nhất định sẽ không kiềm chế được bật khóc, không, có lẽ Uông Uông còn khóc khủng khiếp hơn cả cô…..
Cô biết biểu hiện của Uông Uông không tốt lắm, nhưng cô có thể hiểu được cách làm của Uông Uông, cũng giống lúc đầu cô không dám nói cho cha mẹ mình biết, bất kể là người kiên cường đến đâu, khi đối mặt với người thân nhất ngã bệnh thì cũng không thể giữ được tỉnh táo…. Huống chi với Uông Uông, cô là toàn bộ thế giới của anh…..
Nhưng cô không quen thân với Cố Ngôn Chi, cho nên lúc nhìn Cố Ngôn Chi, cô có thể kiềm chế được nước mắt, có thể cố gắng giống như Cố Ngôn Chi, cố gắng lý trí đối mặt với bệnh của mình.
Hơn nữa cô còn nợ Cố Ngôn Chi tiền thuốc thang, nếu mình có chuyện gì bất trắc, cô phải trả nợ người ta thế nào đây.
Cô cố gắng ra vẻ không sao nói: "A, nếu như vậy, thì phải điều trị thôi.”
Cố Ngôn Chi không lập tức đi ngay, một lát sau hỏi cô: “Có muốn ăn cơm trưa không?”
Vương An An đang đói bụng, sáng sớm đã phải đi kiểm tra, lúc nãy mới lót dạ chút cơm thừa ngày hôm qua mang về.
Cô liền gật đầu một cái.
Nhìn căn tin trong bệnh viện lớn vậy mà lại bừa bộn tới vậy.
Có lẽ vấn đề ở đây là vệ sinh, bên trong cũng không nhận được bao nhiêu tiền, cho nên chỉ muốn làm đại cho xong.
Cố Ngôn Chi tìm vị trí để Vương An An ngồi đợi.
Sau khi tìm được chỗ, Vương An An định kéo ghế ngồi, không ngờ Cố Ngôn Chi đã kéo ghế cho cô ngồi trước.
Động tác kia rất tự nhiên, tuyệt đối không hề có cảm giác đang lấy lòng.
Thật ra thì kể từ sau khi cô bị bệnh, cô liền cảm giác Cố Ngôn Chi là lạ, người luôn nói những lời độc ác trước mặt cô, giờ bỗng trở nên khách khí như vậy, cô quả thực có chút không chịu nổi.
Một lúc sau Cố Ngôn Chi mang đồ ăn lại.
Cô cố gắng ăn một miếng thật lớn, người bình thường sau khi biết tin tức này, chẳng có tâm trạng để ăn, thật ra cô cũng vậy, cũng không muốn ăn gì cả, chỉ là từ nhỏ cô đã như vậy, cô không muốn khi còn chưa cố gắng đã bị gục ngã.
Có lẽ là do động tác hơi lớn, làm Cố Ngôn Chi chú ý tới.
Cố Ngôn Chi ngẩng đầu nhìn cô một cái, cô vội vàng xin lỗi giải thích: "Tôi muốn ăn nhiều một chút, ăn nhiều mới có sức khoẻ tốt."
Cố Ngôn Chi không lên tiếng, anh ăn cơm ít hơn cô một chút, khẩu vị cũng nhẹ hơn.
Trước kia Vương An An ghét anh, bây giờ mới biết quả thật Cố Ngôn Chi thật sự là rất xuất sắc, lúc anh ăn cơm, rất nhiều cô gái luôn nhìn về hướng anh.
Nhưng dáng vẻ khi ăn cơm này, không biết tại sao Vương An An lại nhớ tới dáng vẻ của cậu bé ăn mày năm đó, mới đầu cái gì cũng ăn, giống như người điên vậy, có mấy lần cô đưa đồ ăn cho cậu, chỉ sợ cậu sẽ ăn luôn cả đầu ngón tay của mình, nhưng sau này khi cô mang cậu về nhà, cô mơ hồ cảm thấy cậu bỗng dưng lịch sự, giống như một đứa trẻ có giáo dục, nếu không phải do cô bất chấp thái độ phản đối của bố mẹ mình khi đó, cậu bé ăn mày đó đã sớm bị đuổi ra ngoài đường.
Thật ra thì Vương An An cũng có chút tò mò về cuộc sống của Cố Ngôn Chi, thêm mấy chuyện không biết Cố Ngôn Chi đã giải quyết thế nào, còn có vị hôn thê của anh ta nữa…. Hai người rốt cuộc là yêu nhau hay giết nhau a…..
Dù sao đối với cô mà nói Cố Ngôn Chi là một người vô cùng bí ẩn.
Cô chợt phát hiện trên cổ tay Cố Ngôn Chi có một dải băng đỏ hồng, lúc đầu trên tay anh có một vết sẹo, bây giờ lộ ra có chút chói mắt ngoài ý muốn.
Cô vội vàng nhíu mày hỏi.
Vốn cho rằng do Cố Ngôn Chi không cẩn thận bị thương , kết quả Cố Ngôn Chi nhàn nhạt trả lời một câu: "Uông Uông làm."
Vương An An a một tiếng. . . . . .
Uông Uông?
Tại sao Uông Uông lại muốn làm như vậy? Vương An An quả thật rất sợ hải.
"Hôm qua sau khi tiễn cô lên phòng, cậu ta không chịu đi, cứ đứng dưới lầu.” Cố Ngôn Chi mặt không đổi sắc thuật lại: “Tôi muốn anh ta dừng lại.”
Anh ngừng lại một chút: "Vì phản kháng tôi, cậu ta đã dùng dây chì của hàng rào để tổn thương mình."
Vương An An miệng không thể khép lại được, cô đã từng thấy dàn hàng rào của bệnh việc, việc này cũng quá doạ người rồi, nhỡ đứt động mạch thì phải làm sao?
Cô liền vội vàng nói :"Vậy sao anh làm gì mà không ngăn cản anh ấy, anh ấy bị thương thì sao….”
Lời này vô cùng thiên vị , giống như Cố Ngôn Chi bị thương là bởi vì anh không ngăn cản vậy.
Cố Ngôn Chi cái gì cũng không muốn nói, im lặng đem đĩa cơm trước mặt đến bên cạnh thùng rác, đổ thẳng đồ ăn thừa vào trong đó.
Hơn nữa Cố Ngôn Chi cũng không cùng cô về phòng, sau khi đưa cô đến cầu thang thì lặp tức trở về.
Vương An An biết mình nói sai, chỉ là Cố Ngôn Chi giận cô cũng không phải là lần một lần hai, cô hơi bực mình nhưng cũng không để trong lòng.
Sau khi trở về phòng bệnh, cô lại nghĩ tới sợi dây chuyền, không nhịn được muốn tìm lại một lần nữa, kết quả vẫn là không thấy.
Một lúc sau, cô gái ở cùng cô trở về phòng nói với cô: "Đúng rồi, An An a, tôi nhìn thấy cô để một sợi dây chuyền trên bàn, lúc tôi ra ngoài sợ có người vào lấy, nên đã để dưới gối cho cô….”
Lúc này Vương An An mới vội vàng sờ sờ dưới gối, quả nhiên tìm thấy.
Cô đúng thật là dở khóc dở cười, cũng không biết nên cảm kích hay thầm mắng chị gái này mấy câu a.
Nhưng lúc cô chuẩn bị đeo, cô gái kia chợt nói: "Ai nha, cô đừng đeo, cô đang có bệnh, cô mà mang…”
Lời này chỉ muốn nhắc nhở cô, Vương An An liền không muốn đeo nữa, lại nói lúc đi kiểm ra còn phải tháo ra tháo vào, dễ mất.
Cô liền cất sợi dây chuyền vào trong ngăn kéo.
Sau khi vào phòng nói chuyện một lúc, Vương An An lại đi dạo một chút, đến chiều muộn mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Lúc vào phòng, có một người mang đồ đến nói với Vương An An: “Cô là Vương An An sao?”
Vương An An gật đầu nhìn đối phương.
Người đó tìm được đúng người, nói nhanh: "À, không có chuyện gì đâu, chỉ hôm nay nhân viên đổi ga giường do không chú ý nên đã cầm luôn vật này của cô đi.”
Sau đó liền đưa sợi dây chuyền đến trước mặt Vương An An.
Vương An An há hốc mồm, sợi dây chuyền kia giống hệt sợi dây mà cô vừa cất khi nãy.
Bạn cùng phòng của cô cũng giương mắt nhìn, hai người đều rất ăn ý không lên tiếng.
Người kia vẫn không phát hiện ra có điều gì khác thường, dặn dò đôi câu: “Cô đeo cũng được, nhưng phải chú ý tới không được đến tuyến dịch lim-pha, có biết không?"
Vương An An rất biết điều gật đầu một cái, chờ sau khi người đó đi, cô vội vàng lấy sợi dây chuyền trong ngăn kéo ra.
So sánh hai cái, ngoại trừ cũ mới có chút khác nhau, còn lại giống hệt nhau, à khác biệt duy nhất có lẽ à sợi dây vừa được mang tới ngắn hơn một chút…….
Hôm nay lúc cô tìm sợi dây chỉ có Cố Ngôn Chi, hơn nữa nguyên liệu có thể làm cũng không có người thứ hai biết chọn…
Chỉ là. . . . . . Vương An An ngây người nhìn hai sợi dây giống nhau này, nếu quả thật là người kia làm, vậy thì ít nhất cần phải mất tới sau tiếng mới có thể làm xong vật này rồi mang tới cho cô . . . . .
Cô có chút bất ngờ, trong nháy mắt như thể sợi dây kia biết cắn người, cô không dám đụng vào
Vương An An căng thăng nhìn nét mặt Cố Ngôn Chi, cô muốn tìm một chút dấu vết trên nét mặt của anh.
Chỉ là vẻ mặt lúc này của Cố Ngôn Chi rất khác, kể từ khi cô biết Cố Ngôn Chi, hiếm khi thấy anh lộ ra vẻ mặt nào khác.
Cố Ngôn Chi cũng không gạt Vương An An, anh lúc nào cũng bình tĩnh lý trí hơn người, đợi một chút rồi nói nhanh: “Vẫn giống kết quả lúc trước.”
Vương An An “ồ” một tiếng theo phản xạ, giống như không hề có phản ứng gì cả.
Cố Ngôn Chi cũng không an ủi cô, đứng đó một lát.
Vương An An cũng không sợ hãi, có lẽ đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, nhưng mà cũng có một chút đau khổ.
Nhưng may là người nói cho cô biết tin này không phải là Uông Uông, nếu là Uông Uông, cô nhất định sẽ không kiềm chế được bật khóc, không, có lẽ Uông Uông còn khóc khủng khiếp hơn cả cô…..
Cô biết biểu hiện của Uông Uông không tốt lắm, nhưng cô có thể hiểu được cách làm của Uông Uông, cũng giống lúc đầu cô không dám nói cho cha mẹ mình biết, bất kể là người kiên cường đến đâu, khi đối mặt với người thân nhất ngã bệnh thì cũng không thể giữ được tỉnh táo…. Huống chi với Uông Uông, cô là toàn bộ thế giới của anh…..
Nhưng cô không quen thân với Cố Ngôn Chi, cho nên lúc nhìn Cố Ngôn Chi, cô có thể kiềm chế được nước mắt, có thể cố gắng giống như Cố Ngôn Chi, cố gắng lý trí đối mặt với bệnh của mình.
Hơn nữa cô còn nợ Cố Ngôn Chi tiền thuốc thang, nếu mình có chuyện gì bất trắc, cô phải trả nợ người ta thế nào đây.
Cô cố gắng ra vẻ không sao nói: "A, nếu như vậy, thì phải điều trị thôi.”
Cố Ngôn Chi không lập tức đi ngay, một lát sau hỏi cô: “Có muốn ăn cơm trưa không?”
Vương An An đang đói bụng, sáng sớm đã phải đi kiểm tra, lúc nãy mới lót dạ chút cơm thừa ngày hôm qua mang về.
Cô liền gật đầu một cái.
Nhìn căn tin trong bệnh viện lớn vậy mà lại bừa bộn tới vậy.
Có lẽ vấn đề ở đây là vệ sinh, bên trong cũng không nhận được bao nhiêu tiền, cho nên chỉ muốn làm đại cho xong.
Cố Ngôn Chi tìm vị trí để Vương An An ngồi đợi.
Sau khi tìm được chỗ, Vương An An định kéo ghế ngồi, không ngờ Cố Ngôn Chi đã kéo ghế cho cô ngồi trước.
Động tác kia rất tự nhiên, tuyệt đối không hề có cảm giác đang lấy lòng.
Thật ra thì kể từ sau khi cô bị bệnh, cô liền cảm giác Cố Ngôn Chi là lạ, người luôn nói những lời độc ác trước mặt cô, giờ bỗng trở nên khách khí như vậy, cô quả thực có chút không chịu nổi.
Một lúc sau Cố Ngôn Chi mang đồ ăn lại.
Cô cố gắng ăn một miếng thật lớn, người bình thường sau khi biết tin tức này, chẳng có tâm trạng để ăn, thật ra cô cũng vậy, cũng không muốn ăn gì cả, chỉ là từ nhỏ cô đã như vậy, cô không muốn khi còn chưa cố gắng đã bị gục ngã.
Có lẽ là do động tác hơi lớn, làm Cố Ngôn Chi chú ý tới.
Cố Ngôn Chi ngẩng đầu nhìn cô một cái, cô vội vàng xin lỗi giải thích: "Tôi muốn ăn nhiều một chút, ăn nhiều mới có sức khoẻ tốt."
Cố Ngôn Chi không lên tiếng, anh ăn cơm ít hơn cô một chút, khẩu vị cũng nhẹ hơn.
Trước kia Vương An An ghét anh, bây giờ mới biết quả thật Cố Ngôn Chi thật sự là rất xuất sắc, lúc anh ăn cơm, rất nhiều cô gái luôn nhìn về hướng anh.
Nhưng dáng vẻ khi ăn cơm này, không biết tại sao Vương An An lại nhớ tới dáng vẻ của cậu bé ăn mày năm đó, mới đầu cái gì cũng ăn, giống như người điên vậy, có mấy lần cô đưa đồ ăn cho cậu, chỉ sợ cậu sẽ ăn luôn cả đầu ngón tay của mình, nhưng sau này khi cô mang cậu về nhà, cô mơ hồ cảm thấy cậu bỗng dưng lịch sự, giống như một đứa trẻ có giáo dục, nếu không phải do cô bất chấp thái độ phản đối của bố mẹ mình khi đó, cậu bé ăn mày đó đã sớm bị đuổi ra ngoài đường.
Thật ra thì Vương An An cũng có chút tò mò về cuộc sống của Cố Ngôn Chi, thêm mấy chuyện không biết Cố Ngôn Chi đã giải quyết thế nào, còn có vị hôn thê của anh ta nữa…. Hai người rốt cuộc là yêu nhau hay giết nhau a…..
Dù sao đối với cô mà nói Cố Ngôn Chi là một người vô cùng bí ẩn.
Cô chợt phát hiện trên cổ tay Cố Ngôn Chi có một dải băng đỏ hồng, lúc đầu trên tay anh có một vết sẹo, bây giờ lộ ra có chút chói mắt ngoài ý muốn.
Cô vội vàng nhíu mày hỏi.
Vốn cho rằng do Cố Ngôn Chi không cẩn thận bị thương , kết quả Cố Ngôn Chi nhàn nhạt trả lời một câu: "Uông Uông làm."
Vương An An a một tiếng. . . . . .
Uông Uông?
Tại sao Uông Uông lại muốn làm như vậy? Vương An An quả thật rất sợ hải.
"Hôm qua sau khi tiễn cô lên phòng, cậu ta không chịu đi, cứ đứng dưới lầu.” Cố Ngôn Chi mặt không đổi sắc thuật lại: “Tôi muốn anh ta dừng lại.”
Anh ngừng lại một chút: "Vì phản kháng tôi, cậu ta đã dùng dây chì của hàng rào để tổn thương mình."
Vương An An miệng không thể khép lại được, cô đã từng thấy dàn hàng rào của bệnh việc, việc này cũng quá doạ người rồi, nhỡ đứt động mạch thì phải làm sao?
Cô liền vội vàng nói :"Vậy sao anh làm gì mà không ngăn cản anh ấy, anh ấy bị thương thì sao….”
Lời này vô cùng thiên vị , giống như Cố Ngôn Chi bị thương là bởi vì anh không ngăn cản vậy.
Cố Ngôn Chi cái gì cũng không muốn nói, im lặng đem đĩa cơm trước mặt đến bên cạnh thùng rác, đổ thẳng đồ ăn thừa vào trong đó.
Hơn nữa Cố Ngôn Chi cũng không cùng cô về phòng, sau khi đưa cô đến cầu thang thì lặp tức trở về.
Vương An An biết mình nói sai, chỉ là Cố Ngôn Chi giận cô cũng không phải là lần một lần hai, cô hơi bực mình nhưng cũng không để trong lòng.
Sau khi trở về phòng bệnh, cô lại nghĩ tới sợi dây chuyền, không nhịn được muốn tìm lại một lần nữa, kết quả vẫn là không thấy.
Một lúc sau, cô gái ở cùng cô trở về phòng nói với cô: "Đúng rồi, An An a, tôi nhìn thấy cô để một sợi dây chuyền trên bàn, lúc tôi ra ngoài sợ có người vào lấy, nên đã để dưới gối cho cô….”
Lúc này Vương An An mới vội vàng sờ sờ dưới gối, quả nhiên tìm thấy.
Cô đúng thật là dở khóc dở cười, cũng không biết nên cảm kích hay thầm mắng chị gái này mấy câu a.
Nhưng lúc cô chuẩn bị đeo, cô gái kia chợt nói: "Ai nha, cô đừng đeo, cô đang có bệnh, cô mà mang…”
Lời này chỉ muốn nhắc nhở cô, Vương An An liền không muốn đeo nữa, lại nói lúc đi kiểm ra còn phải tháo ra tháo vào, dễ mất.
Cô liền cất sợi dây chuyền vào trong ngăn kéo.
Sau khi vào phòng nói chuyện một lúc, Vương An An lại đi dạo một chút, đến chiều muộn mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Lúc vào phòng, có một người mang đồ đến nói với Vương An An: “Cô là Vương An An sao?”
Vương An An gật đầu nhìn đối phương.
Người đó tìm được đúng người, nói nhanh: "À, không có chuyện gì đâu, chỉ hôm nay nhân viên đổi ga giường do không chú ý nên đã cầm luôn vật này của cô đi.”
Sau đó liền đưa sợi dây chuyền đến trước mặt Vương An An.
Vương An An há hốc mồm, sợi dây chuyền kia giống hệt sợi dây mà cô vừa cất khi nãy.
Bạn cùng phòng của cô cũng giương mắt nhìn, hai người đều rất ăn ý không lên tiếng.
Người kia vẫn không phát hiện ra có điều gì khác thường, dặn dò đôi câu: “Cô đeo cũng được, nhưng phải chú ý tới không được đến tuyến dịch lim-pha, có biết không?"
Vương An An rất biết điều gật đầu một cái, chờ sau khi người đó đi, cô vội vàng lấy sợi dây chuyền trong ngăn kéo ra.
So sánh hai cái, ngoại trừ cũ mới có chút khác nhau, còn lại giống hệt nhau, à khác biệt duy nhất có lẽ à sợi dây vừa được mang tới ngắn hơn một chút…….
Hôm nay lúc cô tìm sợi dây chỉ có Cố Ngôn Chi, hơn nữa nguyên liệu có thể làm cũng không có người thứ hai biết chọn…
Chỉ là. . . . . . Vương An An ngây người nhìn hai sợi dây giống nhau này, nếu quả thật là người kia làm, vậy thì ít nhất cần phải mất tới sau tiếng mới có thể làm xong vật này rồi mang tới cho cô . . . . .
Cô có chút bất ngờ, trong nháy mắt như thể sợi dây kia biết cắn người, cô không dám đụng vào
/61
|