Ban đầu Vương An An còn chưa hiểu, chờ sau khi hiểu ra, Vương An An lập tức nổi giận, gào vào điện thoại: "Cố Ngôn Chi, anh là đồ không biết xấu hổ!"
Nhưng còn chưa dứt lời, đầu kia đã truyền đến tiếng tít tít, hiển nhiên Cố Ngôn Chi vừa nói xong, không thèm đợi cô đáp đã cụp máy rồi.
Hèn hạ! Thật hèn hạ mà!
Vương An An tức giận, máu nóng dồn lên tận óc.
Cố Ngôn Chi coi cô là loại người gì?
Cô lập tức đuổi hết mấy người giao hàng đi, những món mẹ cô đã nhận thì thôi, những món còn lại đều không nhận. Cô không cần.
Ngay từ lúc cô mắng Cố Ngôn Chi, ba mẹ Vương An An đã bắt đầu buồn phiền rồi, đồ tốt như vậy mà không nhận sao?
Vương An An vội vàng giải thích với ba mẹ cô, nói cái này không phải đưa cho cô, là người ta đưa nhầm.
Mẹ cô không tin lắm, dù sao trên hóa đơn đều là tên Vương An An.
Vương An An đành phải vừa dỗ vừa lừa mà nói đây đều là trò lừa đào, trước dụ dỗ bọn họ nhận đồ, sau đó mới tới đòi tiền.
Đến lúc này ba mẹ cô mới thôi.
Vương An An nhịn đến tối mới chờ được điện thoại của Uông Uông.
Uông Uông còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, còn rất vui vẻ hỏi Vương An An đã nhận được những quà tặng kia chưa.
Vương An An đang nhịn cả một bụng tức, nhưng vừa nghe thấy giọng nói của Uông Uông, trong nháy mắt cô đã mềm lòng.
Uông Uông cũng có biết gì đâu, cô tức giận thì tức giận, nhưng những lời Cố Ngôn Chi nói đâu có liên quan đến Uông Uông.
Vương An An hít sâu một cái, cố gắng điều chỉnh giọng nói sao cho thật thoải mái: "Haizz, đừng nói nữa, anh gửi nhiều đồ quá, tôi nhận vài món thôi, những thứ khác thực sự tôi không có chỗ mà để, tôi đã trả về rồi.... Hơn nữa về sau anh đừng gửi mấy thứ đó cho tôi nữa, tôi thực sự không cần...."
Ở đầu bên kia Uông Uông im lặng một lát, rồi hỏi: "Là có nguyên nhân khác đúng không?"
Vương An An sợ anh không vui hoặc hiểu nhầm ý cô, nên vội nói: "Không có! Không có! Thật sự là do tôi không muốn, nhà tôi nhỏ như vậy không có chỗ để. Nếu anh vẫn muốn tặng quà tôi, chờ lần sau chúng ta gặp mặt, tôi thích cái gì, anh mua tặng tôi không được sao?"
Lúc này Uông Uông mới không nói nữa.
Vương An An cũng cố gắng không để lộ quá nhiều cảm xúc. Cô xem qua nhiều tư liệu nên hiểu hai nhân cách vốn là hai người khác nhau.
Cho nên dù có tức một người thì cũng không nên giận lây sang người con lại.
Hơn nữa Uông Uông cũng không biết Cố Ngôn Chi đã nói gì.
Chỉ có điều Vương An An thuận miệng nói, Uông Uông lại tưởng thật.
Vài ngày sau, Uông Uông hẹn Vương An An đi dạo phố.
Vương An An kinh ngạc, chờ đến khi tới, Vương An An mới phát hiện Uông Uông nhìn ngốc nghếch ngây thơ, nhưng trên thực tế lại rất nhạy bén, không hề dễ lừa chút nào.
Cô thấy Uông Uông nhất định muốn đưa cô đi mua quà nên nói mình không biết mua cái gì. Kết quả Uông Uông đã sớm có sự chuẩn bị trước, hỏi người đi đường nên đi đâu mua quà tặng thì tốt nhất.
Địa chỉ được đưa ra toàn những nơi đắt cắt cổ.
Hiện giờ Vương An An không dám nhận gì từ nhà họ Cố nữa, chỉ cần cái tên độc mồm thiếu đạo đức kia nói mấy câu cũng đủ giết chết cô rồi.
Vương An An vội nói: "Haizz, chán quá! Mấy chỗ đó chán lắm..., toàn bán mấy loại quần áo thông thường, tôi không thích mấy loại đó...."
Đang nói thì Vương An An chợt nhìn thấy ở bên đường đối diện có một cửa hàng bánh ngọt.
Cửa hàng này dường như mới khai trương, trang trí cũng rất đặc biệt. Cô lập tức nói: "Hay là anh mua một cái bánh kem cho tôi đi."
Lúc trước Vương An An đã từng mua bánh ngọt ở tiệm bánh, cô nhớ giá bánh cũng không đắt lắm, một miếng khoảng mười mấy hai mươi tệ thôi.
Sau bước tiến vào, nhân viên phục vụ cửa hàng rất nhiệt tình, Vương An An cũng không biết giá cả cửa hàng này như thế nào. Để chắc chắn cô chỉ chọn một cái bánh kem Moka vị hạnh nhân bình thường.
Sau khi Vương An An gọi xong, may mà nhanh miệng hỏi giá.
Phục vụ rất khách khí trả lời: "Cái này nguyên giá là 220 tệ, hiện tại giá đặc biệt chỉ còn180 tệ thôi."
Nhìn chiếc bánh kem hình tam giác nhỏ xíu, Vương An An liền ngây người. Cô và Uông Uông không phải đã mất 360 tệ rồi sao, gần 400 đó!
Ngược lại Uông Uông rất bình tĩnh định mở ví tiền ra trả.
Vương An An vội vàng ngăn cản người phục vụ lấy bánh kem, kinh ngạc hỏi: "Chị không nhớ lầm giá tiền chứ?"
Nhân viên bán hàng mỉm cười giải thích: "Cô à, cô yên tâm, tất cả nguyên liệu của cửa hàng đều là hàng nhập khẩu, chất lượng xứng đáng với đồng tiền bỏ ra. Hơn nữa, hiện giờ cửa hàng còn đang giảm giá, đảm bảo chị sẽ hài lòng khi ăn bánh kem của cửa hàng."
Vương An An xua tay lia lịa nói, "Thật xin lỗi, tôi không mua nữa."
Nói xong cô kéo Uông Uông đi ra khỏi cửa hàng.
Uông Uông còn đang buồn bực, Vương An An nháy mắt ra hiệu lẩm bẩm: "Đùa à? Một cái bánh kem mà tận 180 tệ, là tôi ăn nó hay nó ăn tôi."
Nhìn Uông Uông đang khó hiểu nhìn cô, Vương An An cũng cảm thấy ngượng ngùng .
Cô chỉ là con nhà bình thường, gặp trường hợp này luôn cảm thấy rất lãng phí.
Vương An An cũng lúng túng giải thích: "Có thể chuyện này đối với anh thì thấy rất tự nhiên, ăn một cái bánh kem mất mấy trăm tệ cũng không thấy có gì đặc biệt. Nhưng với tôi mà nói, sẽ cảm thấy không đáng. Mất hơn một trăm tệ ăn một chiếc bánh kém như thế, thà tôi ăn chân giò còn hơn! Đúng không? Chân giò hầm cách thủy nhà họ Lưu cũng chỉ một trăm đồng, xương hầm rất nhừ, còn có nước sốt đậm đà, thêm bánh bao ăn cực ngon. Ăn no căng cũng chỉ hơn một trăm tệ. Cùng bạn bè đi ăn ở ngoài, hai người gọi vài chai bia, thêm hai đĩa thức ăn nữa là no rồi...."
Cũng bởi vì cô luôn nghĩ như vậy, nên mới hay bị nói là giống đàn ông....
Sau khi Vương An An nói xong, đợi rất lâu cũng không thấy Uông Uông trả lời. Cô tò mò ngẩng đầu lên, lại thấy Uông Uông giống như con mèo thèm ăn nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt đầy mong đợi hỏi: "Thịt chân giò đó thật sự ngon như vậy sao?"
Vương An An bật cười, sao cô lại quên Uông Uông không giống những người luôn cảm thấy cô không đủ nữ tính, không đủ dịu dàng kia cơ chứ.
Nhưng sau khi Vương An An đưa Uông Uông tới cửa hàng bán thịt chân giò họ Lưu lại có chút lo lắng. Lần trước cô cùng Uông Uông ăn thịt xiên đã bị Cố Ngôn Chi châm chọc là cho anh ta ăn dầu bẩn. Giờ lại dẫn Uông Uông đi ăn chân giò, không biết có bị Cố Ngôn Chi nói là cho ăn thịt nạc bổ tinh không nữa.
Đồ gia đình bình thường hay ăn, không giống đồ ăn được chuẩn bị riêng của Cố thiếu gia.
Nhưng nhớ tới điều này, lại khiến Vương An An bỗng tò mò với nhà họ Cố.
Lúc trước Vương An An sợ nhắc đến nhà họ Cố sẽ kích thích Uông Uông nên vẫn cố ý tránh mấy chuyện liên quan đến nhà họ Cố. Hiện tại Uông Uông đang rất cởi mở, Vương An An liền tìm cơ hội hỏi: "Đúng rồi, Uông Uông, bình thường người nhà họ Cố đối với anh thế nào, lúc gặp anh có nói gì không?"
Sau khi nói xong, Vương An An cố ý quan sát nét mặt Uông Uông.
Uông Uông hiển nhiên đã coi cô như người thân quen, không chút do dự trả lời: "Ba anh rất ghét anh, bởi vì anh không muốn ông ta đưa đứa bé kia về nhà."
"Đứa bé kia?" Vương An An lại càng tò mò, cô còn tưởng rằng đối với Uông Uông mà nói, tất cả người nhà họ Cố đều là người xa lạ chứ. Dù sao anh cũng là người đa nhân cách....
Nhưng bây giờ nghe Uông Uông trả lời thì hình như không có chuyện như vậy....
"Chính bà ta đã hại chết mẹ anh.... Bởi vì bà mang thai đứa bé kia nên ba mới muốn giết chết anh và mẹ.... Sau đó bà ta bị kết án, nhưng ba lại đưa đứa bé bà ta sinh về nhà.... Còn tìm người giúp bà ta giảm án nữa.... Anh rất không vui, bọn họ lại nói tinh thần anh có vấn đề...."
Vương An An há hốc mồm, cô vẫn cho rằng Uông Uông mới là nhân cách xuất hiện sau, là do Cố Ngôn Chi vì tránh né thực tế mới tạo ra Uông Uông....
"Lúc đó anh làm ầm ĩ, bọn họ nói đầu óc của anh có vấn đề, liền anh đưa ra nước ngoài...." Uông Uông bình tĩnh nhìn Vương An An, "Anh bị mất trí nhớ chứ không phải bị điên...."
Vương An An im lặng một lúc, cuối cùng mới hỏi, "Vậy sau đó thì sao...."
"Mấy chuyện về sau anh đều không nhớ rõ.... Hình như anh có tỉnh mấy lần, nhưng mỗi lần đều rất ngắn. Cho đến đêm hôm đó, anh tỉnh lại, rất muốn đến gặp em...."
Vương An An yên lặng đưa tới tay. Quán ăn này không sang trọng, chỉ là một quán ăn nhỏ rất bình thường. Bàn bọn họ ngồi rất nhỏ, ghế đơn giản, trên bàn còn có món chân giò hấp dẫn....
Nhưng Vương An An không có chút khẩu vị nào.
Lúc trước cô biết Uông Uông rất đáng thương bởi tận mắt thấy mẹ chết. Nhưng một đứa bé lại còn phải trải qua những chuyện như anh vừa nói, vậy thế giới này đối với anh không khác nào là ác mộng.
"Không sao đâu." Một lúc lâu sau Vương An An mới có thể mở miệng, "Uông Uông, mặc kệ những người đó đối với anh thế nào, anh còn có tôi.... Sau khi biết về anh, tôi đã đọc mấy quyển sách về tâm lý học, còn xem qua một số triết lý. Tôi có ấn tượng rất sâu với một câu nói như thế này, nó nói: ‘Người mạnh mẽ nhất là người sau khi chứng kiến những chuyện bi thảm mà vẫn có thể sống lạc quan. Những người đó mới thực sự mạnh mẽ, bởi vì không có bất cứ thứ gì có thể làm tổn thương đến họ’… Cho dù trước kia anh đã từng trải qua chuyện gì, nhưng anh xem, bây giờ anh đã xuất hiện nhiều hơn. Trước kia anh luôn ngủ say, còn bây giờ anh đang cùng tôi nói chuyện, cùng tôi ăn cơm đấy thôi… Bước kế tiếp…”
Tật thích lo chuyện bao đồng của Vương An An lại bộc phát, nếu như Diệp Song biết, nhất định sẽ mắng cô ăn no rửng mỡ mà.
Nhưng cô thật sự không thể không để ý.
Gia đình như vậy quá biến thái. Sau khi đứa bé bị kích thích như thế mà vẫn bị đưa ra nước ngoài sống một mình. Hơn nữa mấy người đó còn muốn nhân cách phụ tiêu diệt Uông Uông....
Cô mới nghe thôi đã cảm thấy buồn nôn. Tại sao có thể để Uông Uông tiếp tục sống trong gia đình như thế, huống chi những người đó đều muốn nghĩ cách làm hại Uông Uông.
Không được, cô nhất định phải làm gì đó giúp Uông Uông.
Nhưng còn chưa dứt lời, đầu kia đã truyền đến tiếng tít tít, hiển nhiên Cố Ngôn Chi vừa nói xong, không thèm đợi cô đáp đã cụp máy rồi.
Hèn hạ! Thật hèn hạ mà!
Vương An An tức giận, máu nóng dồn lên tận óc.
Cố Ngôn Chi coi cô là loại người gì?
Cô lập tức đuổi hết mấy người giao hàng đi, những món mẹ cô đã nhận thì thôi, những món còn lại đều không nhận. Cô không cần.
Ngay từ lúc cô mắng Cố Ngôn Chi, ba mẹ Vương An An đã bắt đầu buồn phiền rồi, đồ tốt như vậy mà không nhận sao?
Vương An An vội vàng giải thích với ba mẹ cô, nói cái này không phải đưa cho cô, là người ta đưa nhầm.
Mẹ cô không tin lắm, dù sao trên hóa đơn đều là tên Vương An An.
Vương An An đành phải vừa dỗ vừa lừa mà nói đây đều là trò lừa đào, trước dụ dỗ bọn họ nhận đồ, sau đó mới tới đòi tiền.
Đến lúc này ba mẹ cô mới thôi.
Vương An An nhịn đến tối mới chờ được điện thoại của Uông Uông.
Uông Uông còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, còn rất vui vẻ hỏi Vương An An đã nhận được những quà tặng kia chưa.
Vương An An đang nhịn cả một bụng tức, nhưng vừa nghe thấy giọng nói của Uông Uông, trong nháy mắt cô đã mềm lòng.
Uông Uông cũng có biết gì đâu, cô tức giận thì tức giận, nhưng những lời Cố Ngôn Chi nói đâu có liên quan đến Uông Uông.
Vương An An hít sâu một cái, cố gắng điều chỉnh giọng nói sao cho thật thoải mái: "Haizz, đừng nói nữa, anh gửi nhiều đồ quá, tôi nhận vài món thôi, những thứ khác thực sự tôi không có chỗ mà để, tôi đã trả về rồi.... Hơn nữa về sau anh đừng gửi mấy thứ đó cho tôi nữa, tôi thực sự không cần...."
Ở đầu bên kia Uông Uông im lặng một lát, rồi hỏi: "Là có nguyên nhân khác đúng không?"
Vương An An sợ anh không vui hoặc hiểu nhầm ý cô, nên vội nói: "Không có! Không có! Thật sự là do tôi không muốn, nhà tôi nhỏ như vậy không có chỗ để. Nếu anh vẫn muốn tặng quà tôi, chờ lần sau chúng ta gặp mặt, tôi thích cái gì, anh mua tặng tôi không được sao?"
Lúc này Uông Uông mới không nói nữa.
Vương An An cũng cố gắng không để lộ quá nhiều cảm xúc. Cô xem qua nhiều tư liệu nên hiểu hai nhân cách vốn là hai người khác nhau.
Cho nên dù có tức một người thì cũng không nên giận lây sang người con lại.
Hơn nữa Uông Uông cũng không biết Cố Ngôn Chi đã nói gì.
Chỉ có điều Vương An An thuận miệng nói, Uông Uông lại tưởng thật.
Vài ngày sau, Uông Uông hẹn Vương An An đi dạo phố.
Vương An An kinh ngạc, chờ đến khi tới, Vương An An mới phát hiện Uông Uông nhìn ngốc nghếch ngây thơ, nhưng trên thực tế lại rất nhạy bén, không hề dễ lừa chút nào.
Cô thấy Uông Uông nhất định muốn đưa cô đi mua quà nên nói mình không biết mua cái gì. Kết quả Uông Uông đã sớm có sự chuẩn bị trước, hỏi người đi đường nên đi đâu mua quà tặng thì tốt nhất.
Địa chỉ được đưa ra toàn những nơi đắt cắt cổ.
Hiện giờ Vương An An không dám nhận gì từ nhà họ Cố nữa, chỉ cần cái tên độc mồm thiếu đạo đức kia nói mấy câu cũng đủ giết chết cô rồi.
Vương An An vội nói: "Haizz, chán quá! Mấy chỗ đó chán lắm..., toàn bán mấy loại quần áo thông thường, tôi không thích mấy loại đó...."
Đang nói thì Vương An An chợt nhìn thấy ở bên đường đối diện có một cửa hàng bánh ngọt.
Cửa hàng này dường như mới khai trương, trang trí cũng rất đặc biệt. Cô lập tức nói: "Hay là anh mua một cái bánh kem cho tôi đi."
Lúc trước Vương An An đã từng mua bánh ngọt ở tiệm bánh, cô nhớ giá bánh cũng không đắt lắm, một miếng khoảng mười mấy hai mươi tệ thôi.
Sau bước tiến vào, nhân viên phục vụ cửa hàng rất nhiệt tình, Vương An An cũng không biết giá cả cửa hàng này như thế nào. Để chắc chắn cô chỉ chọn một cái bánh kem Moka vị hạnh nhân bình thường.
Sau khi Vương An An gọi xong, may mà nhanh miệng hỏi giá.
Phục vụ rất khách khí trả lời: "Cái này nguyên giá là 220 tệ, hiện tại giá đặc biệt chỉ còn180 tệ thôi."
Nhìn chiếc bánh kem hình tam giác nhỏ xíu, Vương An An liền ngây người. Cô và Uông Uông không phải đã mất 360 tệ rồi sao, gần 400 đó!
Ngược lại Uông Uông rất bình tĩnh định mở ví tiền ra trả.
Vương An An vội vàng ngăn cản người phục vụ lấy bánh kem, kinh ngạc hỏi: "Chị không nhớ lầm giá tiền chứ?"
Nhân viên bán hàng mỉm cười giải thích: "Cô à, cô yên tâm, tất cả nguyên liệu của cửa hàng đều là hàng nhập khẩu, chất lượng xứng đáng với đồng tiền bỏ ra. Hơn nữa, hiện giờ cửa hàng còn đang giảm giá, đảm bảo chị sẽ hài lòng khi ăn bánh kem của cửa hàng."
Vương An An xua tay lia lịa nói, "Thật xin lỗi, tôi không mua nữa."
Nói xong cô kéo Uông Uông đi ra khỏi cửa hàng.
Uông Uông còn đang buồn bực, Vương An An nháy mắt ra hiệu lẩm bẩm: "Đùa à? Một cái bánh kem mà tận 180 tệ, là tôi ăn nó hay nó ăn tôi."
Nhìn Uông Uông đang khó hiểu nhìn cô, Vương An An cũng cảm thấy ngượng ngùng .
Cô chỉ là con nhà bình thường, gặp trường hợp này luôn cảm thấy rất lãng phí.
Vương An An cũng lúng túng giải thích: "Có thể chuyện này đối với anh thì thấy rất tự nhiên, ăn một cái bánh kem mất mấy trăm tệ cũng không thấy có gì đặc biệt. Nhưng với tôi mà nói, sẽ cảm thấy không đáng. Mất hơn một trăm tệ ăn một chiếc bánh kém như thế, thà tôi ăn chân giò còn hơn! Đúng không? Chân giò hầm cách thủy nhà họ Lưu cũng chỉ một trăm đồng, xương hầm rất nhừ, còn có nước sốt đậm đà, thêm bánh bao ăn cực ngon. Ăn no căng cũng chỉ hơn một trăm tệ. Cùng bạn bè đi ăn ở ngoài, hai người gọi vài chai bia, thêm hai đĩa thức ăn nữa là no rồi...."
Cũng bởi vì cô luôn nghĩ như vậy, nên mới hay bị nói là giống đàn ông....
Sau khi Vương An An nói xong, đợi rất lâu cũng không thấy Uông Uông trả lời. Cô tò mò ngẩng đầu lên, lại thấy Uông Uông giống như con mèo thèm ăn nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt đầy mong đợi hỏi: "Thịt chân giò đó thật sự ngon như vậy sao?"
Vương An An bật cười, sao cô lại quên Uông Uông không giống những người luôn cảm thấy cô không đủ nữ tính, không đủ dịu dàng kia cơ chứ.
Nhưng sau khi Vương An An đưa Uông Uông tới cửa hàng bán thịt chân giò họ Lưu lại có chút lo lắng. Lần trước cô cùng Uông Uông ăn thịt xiên đã bị Cố Ngôn Chi châm chọc là cho anh ta ăn dầu bẩn. Giờ lại dẫn Uông Uông đi ăn chân giò, không biết có bị Cố Ngôn Chi nói là cho ăn thịt nạc bổ tinh không nữa.
Đồ gia đình bình thường hay ăn, không giống đồ ăn được chuẩn bị riêng của Cố thiếu gia.
Nhưng nhớ tới điều này, lại khiến Vương An An bỗng tò mò với nhà họ Cố.
Lúc trước Vương An An sợ nhắc đến nhà họ Cố sẽ kích thích Uông Uông nên vẫn cố ý tránh mấy chuyện liên quan đến nhà họ Cố. Hiện tại Uông Uông đang rất cởi mở, Vương An An liền tìm cơ hội hỏi: "Đúng rồi, Uông Uông, bình thường người nhà họ Cố đối với anh thế nào, lúc gặp anh có nói gì không?"
Sau khi nói xong, Vương An An cố ý quan sát nét mặt Uông Uông.
Uông Uông hiển nhiên đã coi cô như người thân quen, không chút do dự trả lời: "Ba anh rất ghét anh, bởi vì anh không muốn ông ta đưa đứa bé kia về nhà."
"Đứa bé kia?" Vương An An lại càng tò mò, cô còn tưởng rằng đối với Uông Uông mà nói, tất cả người nhà họ Cố đều là người xa lạ chứ. Dù sao anh cũng là người đa nhân cách....
Nhưng bây giờ nghe Uông Uông trả lời thì hình như không có chuyện như vậy....
"Chính bà ta đã hại chết mẹ anh.... Bởi vì bà mang thai đứa bé kia nên ba mới muốn giết chết anh và mẹ.... Sau đó bà ta bị kết án, nhưng ba lại đưa đứa bé bà ta sinh về nhà.... Còn tìm người giúp bà ta giảm án nữa.... Anh rất không vui, bọn họ lại nói tinh thần anh có vấn đề...."
Vương An An há hốc mồm, cô vẫn cho rằng Uông Uông mới là nhân cách xuất hiện sau, là do Cố Ngôn Chi vì tránh né thực tế mới tạo ra Uông Uông....
"Lúc đó anh làm ầm ĩ, bọn họ nói đầu óc của anh có vấn đề, liền anh đưa ra nước ngoài...." Uông Uông bình tĩnh nhìn Vương An An, "Anh bị mất trí nhớ chứ không phải bị điên...."
Vương An An im lặng một lúc, cuối cùng mới hỏi, "Vậy sau đó thì sao...."
"Mấy chuyện về sau anh đều không nhớ rõ.... Hình như anh có tỉnh mấy lần, nhưng mỗi lần đều rất ngắn. Cho đến đêm hôm đó, anh tỉnh lại, rất muốn đến gặp em...."
Vương An An yên lặng đưa tới tay. Quán ăn này không sang trọng, chỉ là một quán ăn nhỏ rất bình thường. Bàn bọn họ ngồi rất nhỏ, ghế đơn giản, trên bàn còn có món chân giò hấp dẫn....
Nhưng Vương An An không có chút khẩu vị nào.
Lúc trước cô biết Uông Uông rất đáng thương bởi tận mắt thấy mẹ chết. Nhưng một đứa bé lại còn phải trải qua những chuyện như anh vừa nói, vậy thế giới này đối với anh không khác nào là ác mộng.
"Không sao đâu." Một lúc lâu sau Vương An An mới có thể mở miệng, "Uông Uông, mặc kệ những người đó đối với anh thế nào, anh còn có tôi.... Sau khi biết về anh, tôi đã đọc mấy quyển sách về tâm lý học, còn xem qua một số triết lý. Tôi có ấn tượng rất sâu với một câu nói như thế này, nó nói: ‘Người mạnh mẽ nhất là người sau khi chứng kiến những chuyện bi thảm mà vẫn có thể sống lạc quan. Những người đó mới thực sự mạnh mẽ, bởi vì không có bất cứ thứ gì có thể làm tổn thương đến họ’… Cho dù trước kia anh đã từng trải qua chuyện gì, nhưng anh xem, bây giờ anh đã xuất hiện nhiều hơn. Trước kia anh luôn ngủ say, còn bây giờ anh đang cùng tôi nói chuyện, cùng tôi ăn cơm đấy thôi… Bước kế tiếp…”
Tật thích lo chuyện bao đồng của Vương An An lại bộc phát, nếu như Diệp Song biết, nhất định sẽ mắng cô ăn no rửng mỡ mà.
Nhưng cô thật sự không thể không để ý.
Gia đình như vậy quá biến thái. Sau khi đứa bé bị kích thích như thế mà vẫn bị đưa ra nước ngoài sống một mình. Hơn nữa mấy người đó còn muốn nhân cách phụ tiêu diệt Uông Uông....
Cô mới nghe thôi đã cảm thấy buồn nôn. Tại sao có thể để Uông Uông tiếp tục sống trong gia đình như thế, huống chi những người đó đều muốn nghĩ cách làm hại Uông Uông.
Không được, cô nhất định phải làm gì đó giúp Uông Uông.
/61
|