Một lần nữa chiếc xe gắn máy đi đến cửa xổ, xen lẫn với âm thanh của xe là tiếng la lớn như mưa gió: "Tiểu thư, đèn lớn hư rồi, rất nguy hiểm, cô đừng có lái xe nữa!"
"Chút tài mọn này mà cũng dám dùng? Anh cho rằng tôi sẽ tin sao?" Cô sớm đã bị cơn tức giận cùng kinh sợ đả kích, suy nghĩ đã trở nên hỗn loạn, không chút suy nghĩ bật thốt lên.
"Chính cô nhìn đi! Cô đi như vậy sẽ dễ đụng vào người khác, trên con đường này có rất nhiều xe gắn máy."
Lúc này cô mới tỉnh táo lại một chút, nghiêm túc cẩn thận nhìn phía trước, quả nhiên chỉ thấy bên tay phải có một cột đèn sáng rực.
Cô vội vàng thắng xe dừng lại, chuẩn bị xuống xe nhìn thử, những vẫn không yên lòng, khẩn trương hỏi: "Anh, anh không phải là kẻ cướp sao?"
‘Giết người đêm mưa’ cũng dừng lại ở bên cạnh xe cô tức giận lớn tiếng chửa mắng: "Cái gì đánh cái gì cướp! Tôi vừa mới nhìn lầm cô đi xe gắn máy, thiếu chút nữa đã đụng phải. Tốt bụng mà không được báo đáp, bị đụng đáng đời!" Nói xong hắn tức giận quay đầu xe gắn máy rời đi.
Chúc Kỳ Trinh nhìn kính chiếu hậu, mãi cho đến khi đèn sau đui xe gắn máy không nhìn thấy nữa, mới mở cửa xuống nhìn. Mưa rơi quá lớn, trên xe cũng không có ô, cô đội mưa mở nắp động cơ, loay hoay trong chốc lát, cũng không tìm thấy dây đèn ở đâu. Trong cơn tức giận, cô hướng về phía đầu xe đá mạnh một cước, "Mẹ nó, hư lúc nào không hư, cố tình lúc này xe giống như bị tuột xích, xem ta có hủy ngươi khong!"
Trở lại ngồi lên xe, toàn thân đã bị mưa làm ướt đẫm, nhưng không có tâm tình để ý nhiều, tùy tiện cầm khăn giấy lau lau, tiếp tục chậm rãi lái xe đến J thị.
Cô nghĩ, nếu như lại có một người coi mình như xe gáy máy mà xử lí, cũng không biết chiếc xe QQ nhỏ này có vượt qua nổi không nữa.
Lái xe hồi lâu, cô phát hiện hai bên đường có không ít tiệm cơm nhỏ, chính giữa còn có mấy quầy bán đồ lặt vặt, cô vội vàng lại xe tới bên đường dừng lại, đi mua một đen bin cầm tay cùng áo mưa sau đó lên đường lần nữa.
Sau đó...cô mặc áo mưa vào, nhìn thấy chiếc xe đối diện, cũng không quản xe hơi hay là mô tô, bật đèn bin liền hướng tới cửa xổ bên ngoài.
Cô nghĩ, mặc dù ánh sáng có chút nhỏ, nhưng dầu gì cũng là đèn! Làm như vậy chắc không ai nhận là xe gắn máy đâu?
Vốn là khốn đốn, bởi vì vừa rồi lăn lộn giày vò, ngược lại có tinh thân gấp trăm lần, mãi cho đến khi tờ mờ sáng, cô mới bỏ đi áo mưa, bắt đầu lái xe bình thường.
Lúc này lái xe, lái thẳng đến mười giờ ngày mai, mới tới chỗ khu vực gặp nạn của Đôg Phương Càn. Chỉ là còn chưa tiến vào thôn trang, liền bị đất đá trôi ngăn trở đường đi.
Cô mặc áo mưa xuống xe, vừa nhìn thấy một đám lính từ dưới đất lỡ bò qua đây. Cô vội vàng chạy lại hỏi: "Anh lính, có thể giúp tôi đi qua đây được hay không?"
Chiến sĩ đi đằng trước nhất từ đất lỡ nhảy xuống, vừa lau khuôn mặt đầy nước mưa vừa nói: "Bên trong thôn cũng ngập rồi, cô đi vào làm gì?"
Chúc Kỳ Trinh kinh hãi, "Cái gì? cũng ngập rồi hả? Còn chiến sĩ nào ở bên trong hay không?"
"Mới vừa rồi chúng tôi đi vào là để tiến hành cứu hộ lần cuối, không có ai ở bên trong cả."
Lập tức cô khẩn trương đôi tay phát run, dùng sức bắt được tay áo của chiến sĩ, lớn tiếng hỏi: "Đông Phương Càn đâu? Liên trưởng Đông Phương Càn của các anh đâu?"
"Cô gái, Liên Trưởng của chúng tôi không phải gọi là Đông Phương Càn, cô nói sai rồi?"
Nghe loại đáp án như thế, một tia hi vọng cuối cùng bao quanh lấy cô cũng bị tiêu diệt, nước mắt không tự chủ chảy xuống, cô lắc đầu rống to: "Không phải không phải, chính là cái thôn này, ngày hôm qua anh ấy gọi tới nói đang ở thôn này. Anh là người mới tới sao? Liên Trưởng các anh là ai cũng không biết sao?"
Phía sau mấy chiến sĩ rối rít từ trên đất lỡ nhảy xuống, nghe vậy đều dừng lại vây xem chen miệng vào: "Người nào nói chúng ta không nhận ra Liên Trưởng!
"Cô gái, cô nói là chiến sĩ lúc trước sao? Bọn họ sau khi giải cứu sau đã được điều đi rồi, hôm nay chúng tôi mới được phái tới."
"Đúng vậy, lần này điều bộ đội đi rất nhiều, chúng tôi cũng từ ngoài tỉnh tới đây trợ giúp."
Chúc Kỳ Trinh ngượng ngùng lặp lại, "Ngoài tỉnh điều tới....Anh bị điều đi rồi...." Đột nhiên cô giống như nhớ ra cái gì, chợt xoay người vội vàng đi tới chỗ xe, tìm điện thoại mở máy lên.
Mấy chiến sĩ thấy cô như vậy, vì vậy cũng đi theo cô tới bên cạnh xe, nói: "Cô gái, bên trong đã không đi vào được, chúng tôi dẫn cô đi tới trấn phía trước, nơi đó có mấy chiến sĩ, nói không chừng người cô muốn tìm đang ở nơi đó."
Bây giờ cô không có ý định nghe bất cứ lời nào, cô chỉ muốn mau sớm liên lạc với Đông Phương Càn, trước khi đi cô đã có cảm giác bất an, hiện tại bây giờ cả hơi sức cô cũng không có, mềm nhũn dựa vào xe, chờ đợi điện thoại di động theo trình tự mở máy.
Mới vừa mở máy xong, đột nhiên có rất nhiều tin nhắn hiển thị lên, cô vội vàng mở ra, kiểm tra từng cái.
Hai cái đầu tiên là của anh trai, mắng Chúc Kỳ Trinh tùy hứng không hiểu chuyện, tin nhắn thứ ba, thời gian là chín giờ tối, người gửi là mặt cá ươn...
"Lập tức mở điện thoại nếu không khi trở về anh sẽ không tha cho em"
Tin nhắn thứ tư vẫn là của mặt cá ươn..."Chớ hồ đồ trở về cho anh”
Tin nhắn thứ năm, vẫn là..."Em đang ở đâu? Rốt cuộc có thấy tin nhắn của anh hay không?"
Tin nhắn thứ sáu..."Mau trả lời điện thoại của anh, anh đang ở nóc nhà, nơi này tín hiệu rất tốt"
Tin nhắn thứ bảy...."Chúc Kỳ Trinh, hiện tại anh ra lệnh cho em, nhanh chóng mở máy!"
Tin nhắn thứ tám..."Chúc Kỳ Trinh, cầu xin em, mở máy đi, trở về em phạt anh đứng tư thế quân đội bao lâu cũng được"
Tin nhắn thứ chín..."Bây giờ là rạng sáng bốn giờ, anh sẽ một mực ở nóc nhà chờ điện thoại của em”
Tin nhắn thứ mười..."Chúc Kỳ Trinh!"
Tin nhắn thứ mười một..." Chúc Kỳ Trinh. . . Chúc Kỳ Trinh. . . Chúc Kỳ Trinh. . . Chúc Kỳ Trinh" tin nhắn này giống như cái trước, tên mình tràn đầy màn hình điện thoại, toàn bộ đều là tên của mình...
Đông Phương Càn, anh một mực chờ điện thoại của cô sao? Đêm qua mưa lớn như vậy, anh đứng ở nóc nhà dầm mưa cả đêm sao? Những chuyện này thực sự là một mặt cá ươn đối với mình luôn luôn không có cảm xúc sao?
Cô cắn môi dưới, trong lòng là vị ngọt ngào ngán đên tột đỉnh, nhưng lại không khống chế được nước mắt tràn ra, cô vừa khóc vừa cười lầm bầm lầu bầu, "Mặt cá ươn, em tới đây rồi....Xem em có phạt chết anh không? Còn dám hung dữ với em...Em sẽ không cút về, em không trả lời điện thoại của anh, ai bảo lúc trước anh khinh dễ em..."
Bên cạnh một đám chiến sĩ mang vẻ mặt mờ mịt, mọi người nhìn thẳng vào mắt lẫn nhau, suy đoán cô gái trước mặt không phải là đầu óc không bình thường chứ?
"Cô gái, cô đi theo chúng tôi nhanh lên, dẫn cô đi ra ngoài xong chúng tôi còn có nhiệm vụ khác!"
Chúc Kỳ Trinh lại cười chạy tới chỗ đất lỡ, hướng chỗ cao bò lên, vừa chạy vừa kêu: "Các anh chờ tôi một chút, tôi gọi điện cho lão công đã!" Đứng ở chỗ cao, cô giơ điện thoại di động hướng bốn phương tám hướng nhìn một lần, rốt cuộc tìm được chỗ có góc độ tín hiệu tốt nhất, vì vậy nhanh chóng bấm số điện thoại.
Điện thoại mới vang đã được nhận, "Alo, là chị dâu phải không?" Người nghe điện thoại cũng không phải là Đông Phương Càn.
"Tôi là Chúc Kỳ Trinh, cậu là ai? Đông Phương Càn đâu?"
"Chị dâu, em là An Dịch. Liên Trưởng đi ra ngoài tham gia cứu viện rồi, ra lệnh cho em chờ điện thoại của chị. Bây giờ chị đang ở đâu?"
Anh cả đêm không ngủ mà vẫn tham gia cứu viện? Chúc Kỳ Trinh vừa lo lắng vừa đau lòng trả lời. "Tôi đang ở trước thôn lúc trước của các cậu."
"Chị dâu, vậy chị chờ em, em tới đón chị."
"Ở chỗ này, tôi gặp mấy người chiến sĩ, bọn họ nói sẽ mang tôi vào trong trấn, các cậu đang ở trên trấn sao?"
"Không phải, chỉ là cách trấn không xa, vậy chị cùng bọn họ đi tới trấn có bộ đội chờ em, em lập tức sẽ tới đón chị ngay."
Cúp điện thoại cô để cho tất cả các chiến sĩ lên xe một lượt, chiếc xe QQ nhỏ chen vào 7 người chiến sĩ, nhét một lớp người đi vào, cô không khỏi sợ hãi than nhẹ, quả nhiên tiềm lực của con người là vô hạn! Sau đó cô cẩn thận từng li từng tí lái xe, chở mọi người hướng đường lên trấn.
Sau hơn một giờ, An Dịch cùng Chúc Kỳ Trinh thuận lợi gặp mặt, sau mấy câu khách sáo, thế nhưng cậu lại nghiêm túc nói với Chúc Kỳ Trinh: "Chị dâu, Liên Trưởng ra lệnh cho em lái xe đưa chị trở về."
"Cái gì?" Chúc Kỳ Trinh không thể tin được? Cô từ nơi xa xôi lái xe chịu đựng một đêm chạy tới đây, thậm chí cũng không cho mọi người biết, bây giờ tới rồi lại bảo mình trở về? Đúng là nói giỡn! Trong lòng mới vì tin nhắn của Đông Phương Càn mà cao hứng ngọt ngào, trong nháy mắt liền hóa thành hư không, "Anh có bệnh à? Tôi cũng đã đến rồi còn bắt tôi trở về?"
"Chị dâu," An Dịch tính tình tốt giải thích, "Ở lại thôn rất nguy hiểm, hơn nửa thôn cũng bị ngập rồi, nhiệm vụ của chúng em rất nặng, Liên Trưởng sợ không có thời gian chăm sóc cho chị."
"Tôi có tay có chân, muốn anh chăm sóc cái gì. Hơn nữa, các cậu có thể ở lại tại sao tôi không thể? Còn nữa..., tôi ngồi xe cậu đi về, vậy xe tôi thì sao?"
"Liên Trưởng nói, chiếc xe này nên sớm ném đi."
Chúc Kỳ Trinh âm thầm đồng ý, xe này cũng đã hỏng nát rồi, ngày hôm qua thiếu chút nữa đã bị cô vứt bỏ cái mạng nhỏ! Chỉ là, cô vẫn bất mãn kêu lên: "Không cần không cần, tôi muốn nhìn thấy Đông Phương Càn, cậu dẫn tôi đi, nếu không một mình tôi sẽ đi, đừng tưởng không có cậu tôi không tìm được người!" Cô đở chân trên đất còn đọng nước, nhẹ giọng mắng "Mặt cá ươn, cố ý không cho em qua đó, ghê tởm!"
An Dịch chần chừ trong chốc lát, quyết định nói: "Tốt, chị dâu, em dẫn chị vào thôn, " lại vừa lo lắng bồi thêm một câu: "Chỉ là, ngàn vạn lần chị đừng cùng Liên Trưởng đánh nhau, nơi đây có rất nhiều những bộ đội từ nơi khác tới! Liên trưởng rất để ý mặt mũi, cái đó..." Cậu cười hì hì, "Chị cũng biết mà...."
Chúc Kỳ Trinh đỏ mặt cắn răng nghĩ, bây giờ tôi giống như đang kiếm chuyện sinh sự sao? Cô từ ngàn dặm xa xôi chạy tới chỉ vì muốn đánh nhau? Bất quá trong nháy mắt cũng có chút xẩu hổ, trước kia, quả thật cô đã làm chuyện này.... Hình như khi đó người ta nói chưa kết hôn là những người không hiểu chuyện! Cậu ta sao lại nhớ được?
Tự biết đuối lý, cô làm bộ như không có chú ý tới lời nói của An Dịch, không nhịn được nói: "Đi mau đi mau, nếu không đi thì trời sẽ tối mất."
Hai người đi mấy dặm đường, dòng sông chảy ven đường rất nhanh và sâu, đến trước một cái cầu, nước trên đất cũng không quá lớn, cả cây cầu cũng bị nước lũ màu vàng chảy xiếc bao phủ, chỉ là thường cách một đoạn lộ ra nữa đầu cầu có trụ đá, mới mơ hồ phát hiện ra dưới dòng nước lũ là một cái cầu.
"Chị dâu, nơi này có chút nguy hiểm, chị nắm chặt quần áo của em vào."
Chúc Kỳ Trinh không chút do dự nắm chặt chiếc áo của cậu, cẩn thận bước từng bước dưới chân, không nhìn thấy đường đi trong nước, thật sự vô cùng không có cảm giác an toàn, bản năng phản ứng của con người trong trường hợp này là cực kì cẩn thận.
Tiếp theo, An Dịch mang theo hướng trên núi bò lên, cậu nói đi như vậy mới có thể vòng qua nước lũ.
Chúc Kỳ Trinh càng ngày kinh hãi, cũng dần dần hiểu tại sao Đông Phương Càn phải bảo mình trở về. Nơi này có lũ vô cùng nghiêm trọng, nhưng chỗ trũng của địa phương, đều bị nược ngập một mảnh, mới vừa đi ngang qua một thôn, căn bản không nhìn ra hình dáng lúc đầu, chỉ loáng thoáng nhìn thấy vài nóc nhà trời lên trên mặt nước.
Tình hình này cùng với thông tin video mà cô xem không khác nhau lắm, nhưng hình ảnh lại hoàn toàn bất đồng, người lạc vào tình hình tai nạn nước lũ như vậy, cái loạn khủng hoảng hoảng sợ như vậy cách màn ảnh không có cách nào có thể thể nghiệm được.
"Chút tài mọn này mà cũng dám dùng? Anh cho rằng tôi sẽ tin sao?" Cô sớm đã bị cơn tức giận cùng kinh sợ đả kích, suy nghĩ đã trở nên hỗn loạn, không chút suy nghĩ bật thốt lên.
"Chính cô nhìn đi! Cô đi như vậy sẽ dễ đụng vào người khác, trên con đường này có rất nhiều xe gắn máy."
Lúc này cô mới tỉnh táo lại một chút, nghiêm túc cẩn thận nhìn phía trước, quả nhiên chỉ thấy bên tay phải có một cột đèn sáng rực.
Cô vội vàng thắng xe dừng lại, chuẩn bị xuống xe nhìn thử, những vẫn không yên lòng, khẩn trương hỏi: "Anh, anh không phải là kẻ cướp sao?"
‘Giết người đêm mưa’ cũng dừng lại ở bên cạnh xe cô tức giận lớn tiếng chửa mắng: "Cái gì đánh cái gì cướp! Tôi vừa mới nhìn lầm cô đi xe gắn máy, thiếu chút nữa đã đụng phải. Tốt bụng mà không được báo đáp, bị đụng đáng đời!" Nói xong hắn tức giận quay đầu xe gắn máy rời đi.
Chúc Kỳ Trinh nhìn kính chiếu hậu, mãi cho đến khi đèn sau đui xe gắn máy không nhìn thấy nữa, mới mở cửa xuống nhìn. Mưa rơi quá lớn, trên xe cũng không có ô, cô đội mưa mở nắp động cơ, loay hoay trong chốc lát, cũng không tìm thấy dây đèn ở đâu. Trong cơn tức giận, cô hướng về phía đầu xe đá mạnh một cước, "Mẹ nó, hư lúc nào không hư, cố tình lúc này xe giống như bị tuột xích, xem ta có hủy ngươi khong!"
Trở lại ngồi lên xe, toàn thân đã bị mưa làm ướt đẫm, nhưng không có tâm tình để ý nhiều, tùy tiện cầm khăn giấy lau lau, tiếp tục chậm rãi lái xe đến J thị.
Cô nghĩ, nếu như lại có một người coi mình như xe gáy máy mà xử lí, cũng không biết chiếc xe QQ nhỏ này có vượt qua nổi không nữa.
Lái xe hồi lâu, cô phát hiện hai bên đường có không ít tiệm cơm nhỏ, chính giữa còn có mấy quầy bán đồ lặt vặt, cô vội vàng lại xe tới bên đường dừng lại, đi mua một đen bin cầm tay cùng áo mưa sau đó lên đường lần nữa.
Sau đó...cô mặc áo mưa vào, nhìn thấy chiếc xe đối diện, cũng không quản xe hơi hay là mô tô, bật đèn bin liền hướng tới cửa xổ bên ngoài.
Cô nghĩ, mặc dù ánh sáng có chút nhỏ, nhưng dầu gì cũng là đèn! Làm như vậy chắc không ai nhận là xe gắn máy đâu?
Vốn là khốn đốn, bởi vì vừa rồi lăn lộn giày vò, ngược lại có tinh thân gấp trăm lần, mãi cho đến khi tờ mờ sáng, cô mới bỏ đi áo mưa, bắt đầu lái xe bình thường.
Lúc này lái xe, lái thẳng đến mười giờ ngày mai, mới tới chỗ khu vực gặp nạn của Đôg Phương Càn. Chỉ là còn chưa tiến vào thôn trang, liền bị đất đá trôi ngăn trở đường đi.
Cô mặc áo mưa xuống xe, vừa nhìn thấy một đám lính từ dưới đất lỡ bò qua đây. Cô vội vàng chạy lại hỏi: "Anh lính, có thể giúp tôi đi qua đây được hay không?"
Chiến sĩ đi đằng trước nhất từ đất lỡ nhảy xuống, vừa lau khuôn mặt đầy nước mưa vừa nói: "Bên trong thôn cũng ngập rồi, cô đi vào làm gì?"
Chúc Kỳ Trinh kinh hãi, "Cái gì? cũng ngập rồi hả? Còn chiến sĩ nào ở bên trong hay không?"
"Mới vừa rồi chúng tôi đi vào là để tiến hành cứu hộ lần cuối, không có ai ở bên trong cả."
Lập tức cô khẩn trương đôi tay phát run, dùng sức bắt được tay áo của chiến sĩ, lớn tiếng hỏi: "Đông Phương Càn đâu? Liên trưởng Đông Phương Càn của các anh đâu?"
"Cô gái, Liên Trưởng của chúng tôi không phải gọi là Đông Phương Càn, cô nói sai rồi?"
Nghe loại đáp án như thế, một tia hi vọng cuối cùng bao quanh lấy cô cũng bị tiêu diệt, nước mắt không tự chủ chảy xuống, cô lắc đầu rống to: "Không phải không phải, chính là cái thôn này, ngày hôm qua anh ấy gọi tới nói đang ở thôn này. Anh là người mới tới sao? Liên Trưởng các anh là ai cũng không biết sao?"
Phía sau mấy chiến sĩ rối rít từ trên đất lỡ nhảy xuống, nghe vậy đều dừng lại vây xem chen miệng vào: "Người nào nói chúng ta không nhận ra Liên Trưởng!
"Cô gái, cô nói là chiến sĩ lúc trước sao? Bọn họ sau khi giải cứu sau đã được điều đi rồi, hôm nay chúng tôi mới được phái tới."
"Đúng vậy, lần này điều bộ đội đi rất nhiều, chúng tôi cũng từ ngoài tỉnh tới đây trợ giúp."
Chúc Kỳ Trinh ngượng ngùng lặp lại, "Ngoài tỉnh điều tới....Anh bị điều đi rồi...." Đột nhiên cô giống như nhớ ra cái gì, chợt xoay người vội vàng đi tới chỗ xe, tìm điện thoại mở máy lên.
Mấy chiến sĩ thấy cô như vậy, vì vậy cũng đi theo cô tới bên cạnh xe, nói: "Cô gái, bên trong đã không đi vào được, chúng tôi dẫn cô đi tới trấn phía trước, nơi đó có mấy chiến sĩ, nói không chừng người cô muốn tìm đang ở nơi đó."
Bây giờ cô không có ý định nghe bất cứ lời nào, cô chỉ muốn mau sớm liên lạc với Đông Phương Càn, trước khi đi cô đã có cảm giác bất an, hiện tại bây giờ cả hơi sức cô cũng không có, mềm nhũn dựa vào xe, chờ đợi điện thoại di động theo trình tự mở máy.
Mới vừa mở máy xong, đột nhiên có rất nhiều tin nhắn hiển thị lên, cô vội vàng mở ra, kiểm tra từng cái.
Hai cái đầu tiên là của anh trai, mắng Chúc Kỳ Trinh tùy hứng không hiểu chuyện, tin nhắn thứ ba, thời gian là chín giờ tối, người gửi là mặt cá ươn...
"Lập tức mở điện thoại nếu không khi trở về anh sẽ không tha cho em"
Tin nhắn thứ tư vẫn là của mặt cá ươn..."Chớ hồ đồ trở về cho anh”
Tin nhắn thứ năm, vẫn là..."Em đang ở đâu? Rốt cuộc có thấy tin nhắn của anh hay không?"
Tin nhắn thứ sáu..."Mau trả lời điện thoại của anh, anh đang ở nóc nhà, nơi này tín hiệu rất tốt"
Tin nhắn thứ bảy...."Chúc Kỳ Trinh, hiện tại anh ra lệnh cho em, nhanh chóng mở máy!"
Tin nhắn thứ tám..."Chúc Kỳ Trinh, cầu xin em, mở máy đi, trở về em phạt anh đứng tư thế quân đội bao lâu cũng được"
Tin nhắn thứ chín..."Bây giờ là rạng sáng bốn giờ, anh sẽ một mực ở nóc nhà chờ điện thoại của em”
Tin nhắn thứ mười..."Chúc Kỳ Trinh!"
Tin nhắn thứ mười một..." Chúc Kỳ Trinh. . . Chúc Kỳ Trinh. . . Chúc Kỳ Trinh. . . Chúc Kỳ Trinh" tin nhắn này giống như cái trước, tên mình tràn đầy màn hình điện thoại, toàn bộ đều là tên của mình...
Đông Phương Càn, anh một mực chờ điện thoại của cô sao? Đêm qua mưa lớn như vậy, anh đứng ở nóc nhà dầm mưa cả đêm sao? Những chuyện này thực sự là một mặt cá ươn đối với mình luôn luôn không có cảm xúc sao?
Cô cắn môi dưới, trong lòng là vị ngọt ngào ngán đên tột đỉnh, nhưng lại không khống chế được nước mắt tràn ra, cô vừa khóc vừa cười lầm bầm lầu bầu, "Mặt cá ươn, em tới đây rồi....Xem em có phạt chết anh không? Còn dám hung dữ với em...Em sẽ không cút về, em không trả lời điện thoại của anh, ai bảo lúc trước anh khinh dễ em..."
Bên cạnh một đám chiến sĩ mang vẻ mặt mờ mịt, mọi người nhìn thẳng vào mắt lẫn nhau, suy đoán cô gái trước mặt không phải là đầu óc không bình thường chứ?
"Cô gái, cô đi theo chúng tôi nhanh lên, dẫn cô đi ra ngoài xong chúng tôi còn có nhiệm vụ khác!"
Chúc Kỳ Trinh lại cười chạy tới chỗ đất lỡ, hướng chỗ cao bò lên, vừa chạy vừa kêu: "Các anh chờ tôi một chút, tôi gọi điện cho lão công đã!" Đứng ở chỗ cao, cô giơ điện thoại di động hướng bốn phương tám hướng nhìn một lần, rốt cuộc tìm được chỗ có góc độ tín hiệu tốt nhất, vì vậy nhanh chóng bấm số điện thoại.
Điện thoại mới vang đã được nhận, "Alo, là chị dâu phải không?" Người nghe điện thoại cũng không phải là Đông Phương Càn.
"Tôi là Chúc Kỳ Trinh, cậu là ai? Đông Phương Càn đâu?"
"Chị dâu, em là An Dịch. Liên Trưởng đi ra ngoài tham gia cứu viện rồi, ra lệnh cho em chờ điện thoại của chị. Bây giờ chị đang ở đâu?"
Anh cả đêm không ngủ mà vẫn tham gia cứu viện? Chúc Kỳ Trinh vừa lo lắng vừa đau lòng trả lời. "Tôi đang ở trước thôn lúc trước của các cậu."
"Chị dâu, vậy chị chờ em, em tới đón chị."
"Ở chỗ này, tôi gặp mấy người chiến sĩ, bọn họ nói sẽ mang tôi vào trong trấn, các cậu đang ở trên trấn sao?"
"Không phải, chỉ là cách trấn không xa, vậy chị cùng bọn họ đi tới trấn có bộ đội chờ em, em lập tức sẽ tới đón chị ngay."
Cúp điện thoại cô để cho tất cả các chiến sĩ lên xe một lượt, chiếc xe QQ nhỏ chen vào 7 người chiến sĩ, nhét một lớp người đi vào, cô không khỏi sợ hãi than nhẹ, quả nhiên tiềm lực của con người là vô hạn! Sau đó cô cẩn thận từng li từng tí lái xe, chở mọi người hướng đường lên trấn.
Sau hơn một giờ, An Dịch cùng Chúc Kỳ Trinh thuận lợi gặp mặt, sau mấy câu khách sáo, thế nhưng cậu lại nghiêm túc nói với Chúc Kỳ Trinh: "Chị dâu, Liên Trưởng ra lệnh cho em lái xe đưa chị trở về."
"Cái gì?" Chúc Kỳ Trinh không thể tin được? Cô từ nơi xa xôi lái xe chịu đựng một đêm chạy tới đây, thậm chí cũng không cho mọi người biết, bây giờ tới rồi lại bảo mình trở về? Đúng là nói giỡn! Trong lòng mới vì tin nhắn của Đông Phương Càn mà cao hứng ngọt ngào, trong nháy mắt liền hóa thành hư không, "Anh có bệnh à? Tôi cũng đã đến rồi còn bắt tôi trở về?"
"Chị dâu," An Dịch tính tình tốt giải thích, "Ở lại thôn rất nguy hiểm, hơn nửa thôn cũng bị ngập rồi, nhiệm vụ của chúng em rất nặng, Liên Trưởng sợ không có thời gian chăm sóc cho chị."
"Tôi có tay có chân, muốn anh chăm sóc cái gì. Hơn nữa, các cậu có thể ở lại tại sao tôi không thể? Còn nữa..., tôi ngồi xe cậu đi về, vậy xe tôi thì sao?"
"Liên Trưởng nói, chiếc xe này nên sớm ném đi."
Chúc Kỳ Trinh âm thầm đồng ý, xe này cũng đã hỏng nát rồi, ngày hôm qua thiếu chút nữa đã bị cô vứt bỏ cái mạng nhỏ! Chỉ là, cô vẫn bất mãn kêu lên: "Không cần không cần, tôi muốn nhìn thấy Đông Phương Càn, cậu dẫn tôi đi, nếu không một mình tôi sẽ đi, đừng tưởng không có cậu tôi không tìm được người!" Cô đở chân trên đất còn đọng nước, nhẹ giọng mắng "Mặt cá ươn, cố ý không cho em qua đó, ghê tởm!"
An Dịch chần chừ trong chốc lát, quyết định nói: "Tốt, chị dâu, em dẫn chị vào thôn, " lại vừa lo lắng bồi thêm một câu: "Chỉ là, ngàn vạn lần chị đừng cùng Liên Trưởng đánh nhau, nơi đây có rất nhiều những bộ đội từ nơi khác tới! Liên trưởng rất để ý mặt mũi, cái đó..." Cậu cười hì hì, "Chị cũng biết mà...."
Chúc Kỳ Trinh đỏ mặt cắn răng nghĩ, bây giờ tôi giống như đang kiếm chuyện sinh sự sao? Cô từ ngàn dặm xa xôi chạy tới chỉ vì muốn đánh nhau? Bất quá trong nháy mắt cũng có chút xẩu hổ, trước kia, quả thật cô đã làm chuyện này.... Hình như khi đó người ta nói chưa kết hôn là những người không hiểu chuyện! Cậu ta sao lại nhớ được?
Tự biết đuối lý, cô làm bộ như không có chú ý tới lời nói của An Dịch, không nhịn được nói: "Đi mau đi mau, nếu không đi thì trời sẽ tối mất."
Hai người đi mấy dặm đường, dòng sông chảy ven đường rất nhanh và sâu, đến trước một cái cầu, nước trên đất cũng không quá lớn, cả cây cầu cũng bị nước lũ màu vàng chảy xiếc bao phủ, chỉ là thường cách một đoạn lộ ra nữa đầu cầu có trụ đá, mới mơ hồ phát hiện ra dưới dòng nước lũ là một cái cầu.
"Chị dâu, nơi này có chút nguy hiểm, chị nắm chặt quần áo của em vào."
Chúc Kỳ Trinh không chút do dự nắm chặt chiếc áo của cậu, cẩn thận bước từng bước dưới chân, không nhìn thấy đường đi trong nước, thật sự vô cùng không có cảm giác an toàn, bản năng phản ứng của con người trong trường hợp này là cực kì cẩn thận.
Tiếp theo, An Dịch mang theo hướng trên núi bò lên, cậu nói đi như vậy mới có thể vòng qua nước lũ.
Chúc Kỳ Trinh càng ngày kinh hãi, cũng dần dần hiểu tại sao Đông Phương Càn phải bảo mình trở về. Nơi này có lũ vô cùng nghiêm trọng, nhưng chỗ trũng của địa phương, đều bị nược ngập một mảnh, mới vừa đi ngang qua một thôn, căn bản không nhìn ra hình dáng lúc đầu, chỉ loáng thoáng nhìn thấy vài nóc nhà trời lên trên mặt nước.
Tình hình này cùng với thông tin video mà cô xem không khác nhau lắm, nhưng hình ảnh lại hoàn toàn bất đồng, người lạc vào tình hình tai nạn nước lũ như vậy, cái loạn khủng hoảng hoảng sợ như vậy cách màn ảnh không có cách nào có thể thể nghiệm được.
/69
|