Vuột mất quả bóng bay
Một trong những cảm giác sợ hãi nhất đối với các bạn ngày bé là gì?
Với tôi, đó là cảm giác vuột tay mất một quả bóng bay yêu thích.
Trong suy nghĩ một đứa trẻ thì quả bóng bay có thể là rất lớn nếu không nói quá nó đã từng là cả kho báu của tôi. Cái cách những đứa trẻ thèm thuồng ngắm nhìn quả bóng của tôi, một số đứa khác thì khóc thét đòi bố mẹ mua cho khiến tôi luôn hãnh diện bước qua chúng.
Thế rồi, trong một phút chốc lơ là tôi vuột tay để quả bóng bay mãi lên trời cao, thứ cảm giác hụt hẫng ngỡ ngàng và vô vọng.
Có phải là các bạn vẫn luôn nhìn theo quả bóng ấy đến khi nó chỉ còn là một chấm nhỏ và rồi biến mất tăm trên bầu trời. Sự ân hận, dằn vặt pha đậm nỗi tiếc nuối trải dài trên đường bóng bay vì biết rằng chẳng có phép mầu nào khiến chúng bay ngược trở lại.
Lớn dần lên, tôi đã chẳng còn chơi bong bóng, nhưng đôi lần vẫn phải trải qua thứ cảm giác vuột tay đánh mất ai đó mãi mãi, để rồi lại nhìn theo đến khi người ta chỉ còn là một cái chấm nhỏ nơi cuối đường vì biết cũng như trái bóng kia chẳng phép mầu nào khiến người ta quay về.
Vẹn nguyên thứ xúc cảm đau đớn ngày bé khi đứng bần thần nhìn thứ mình yêu thương bay xa, tôi đã đôi lần tưởng mình gục ngã trên con đường người ta bước đi.
Tất cả chúng ta đều sẽ quyết định cầm những quả bóng bay nào trên tay mình nhưng chỉ có tình yêu thực sự, lòng quan tâm, sự lắng lo chân thành mới khiến chung ta giữ được quả bóng đó nếu không là mãi mãi thì cũng đủ lâu để tự nguyện buông tay.
Còn bao nhiêu ngày để yêu thương được cho đi?
Nhìn lên bầu trời và đếm xem đã có bao nhiêu quả bóng vì vô tâm mà ta đánh mất?
Một đời người – tính bằng số bóng bay mất là vừa đủ khắc khoải.
Chẳng nỡ bỏ bao giờ
Tôi sợ lắm những lần bị buông tay
Nên khi nắm tôi thường không buông trước
Dù đến sau hiểu niềm tin rất ít
Vẫn chờ mong vẫn thương nhớ vô cùng.
Tôi sợ lắm những lần bị quay đi
Nới tôi đứng nhìn bờ vai ai khuất
Và nước mắt đằng sau hãy quệt vội
Mỗi người qua một kí ức mang về.
Tôi sợ lắm những lần giả vờ thương
Là người ấy sắm vai nhân tình cũ
Những lo lắng nhọc nhằn sau mặt nạ
Cố để thương nhưng chẳng cố kéo về.
Tôi thường trách mình không đủ nhẫn tâm
Để đi trước những người hay vội bước
Nhưng ai biết tình thương khi đã lỡ
Giữ thì đau – chẳng nỡ bỏ bao giờ.
Người thương nhì
Chúng ta sẽ luôn có một người mà chúng ta quyết định cất rất sâu trong lòng và mang theo suốt cả cuộc đời. Người đã mang đến cho ta đủ mọi hỉ nộ áo ố trong tình yêu, bước đến và rồi ra đi nhưng mãi mãi vẫn là một vết hằn rất đau trong ta – người đó tên là “người thương nhất”.
Chúng ta lại yêu sau một lần đổ vỡ.
Chúng ta lại tin sau một lần gục ngã.
Chúng ta lại phải đi con đường phía trước khi đã tìm được người đồng hành kế tiếp.
Sau một nỗi đau rất lớn, chúng ta nghiễm nhiên sở hữu một trái tim rắn rỏi, chúng ta nghiễm nhiên sở hữu một đôi chân vững chãi và chúng ta nghiễm nhiên biết cách nuốt nước mắt vào trong.
Nắm tay người tiếp theo, dù có thương đến mấy thì niềm tin ta cho họ gọi là thứ niềm tin còn sót lại.
Sánh vai người tiếp theo, dù có thương đến mấy thì tình cảm cho họ gọi là thứ tình cảm vơi đầy lưng chừng.
Nỗi ám ảnh của quá khứ luôn mang ta trở về với hoài niệm. Kỷ niệm cũ luôn được vô tình đặt lên cán cân so sánh.
Họ phải chăng là người thiệt thòi rất nhiều khi vẫn ngày qua ngày yêu thương chúng ta trọn vẹn nhưng với chúng ta họ chỉ mang tên “Người thương nhì”.
Bằng một sự ích kỷ và tôn sùng quá khứ, chúng ta luôn nhẫn tâm đặt họ sau “Người thương nhất.”
Có bao giờ chúng ta dừng lại và nghĩ rằng:
Người thương nhất là người đã ra đi cùng quá khứ.
Người thương nhì là người mang hiện tại về với chúng ta.
Quá khứ là điều không thể thay đổi dù chúng ta có hết đời yêu thương.
Hiện tại là điều có thể có và cũng là điều có thể trở thành quá khứ.
Vậy tại sao chúng ta vì một quá khứ đã trôi đi mà lại phải nhọc lòng đánh mất hiện tại to lớn này về tay quá khứ một lần nữa.
Hãy luôn ghi nhớ rằng: “Người thương nhì” ở hiện tại đôi khi còn giá trị hơn rất nhiều “Người thương nhất” ở quá khứ.
Lắng lòng lại và nhìn xung quanh xem chúng ta có nên ôm chầm một ai đó tên “thương nhì” vào lòng không, họ vẫn luôn nhẫn nại chờ đợi chúng ta đấy thôi.
Đến sau không bao giờ có lỗi. Ai cũng có quyền được hưởng yêu thương. Hãy rộng lòng cho quá khứ trôi đi và trân trọng hiện tại, có được không?
Có bao giờ
Có bao giờ anh tự hỏi rằng người ta bảo cô ấy rất lãng mạn, thế mà anh lại chẳng thấy cô ấy làm điều đó với anh không?
Có bao giờ anh tự hỏi rằng tại sao cô ấy không nhắn tin cho anh vào mỗi sớm mai hay chỉ đơn giản là để kết thúc một ngày không?
Có bao giờ anh tự hỏi rằng tại sao cô ấy hiếm khi ôm chặt anh không?
Có bao giờ anh tự hỏi về những chuyến đi dài đầy im lặng của cô ấy cùng anh không?
Vì cô ấy đang phải mạnh mẽ yêu anh bằng nỗi đau còn sót lại đấy anh.
Dù anh có không thấy sự lãng mạn của cô ấy thì hãy suy nghĩ xem cô ấy chưa từng quên ngày anh bước đến bên cô ấy.
Dù anh có chờ đợi mãi thì cô ấy cũng chẳng dám tự lòng gửi tin nhắn cho anh đâu, cô ấy biết điều đó sớm muộn cũng sẽ trở thành thói quen đau đớn nhất khi anh ra đi.
Dù không ôm chặt anh nhưng có phải những lúc anh yếu lòng nhất, cô ấy vẫn luôn ở phía sau ôm anh rất nhẹ nhàng không.
Dù có muốn nói thật nhiều điều với anh, cô ấy cũng sẽ im lặng để cảm nhận thấy anh nhiều hơn, để những điều ngày hôm nay sẽ được cô ấy ghi nhớ suốt đời.
Cô ấy ước chỉ có thể cởi bỏ lớp áo của mình trước mặt anh để anh thấy rằng, cô ấy chẳng còn gì ngoài những vết thương và tình yêu chân thành dành cho anh, cô ấy chỉ muốn lột trần thân thể để anh được chạm vào bờ vai đang run lên bần bật của cô ấy – chớp mắt nửa đời kiếm tìm nhau.
Thương cô ấy không phải vì tình yêu đầu đời mà hãy thương cô ấy vì sau rất nhiều nỗi đau, cô ấy vẫn lựa chọn anh.
Thương cô ấy không phải vì những ngọt ngào mà hãy thương cô ấy vì sự sâu sắc.
Thương cô ấy không phải vì những lời hứa ngàn đời hư ảo mà hãy thương cô ấy vì thực tại của những cố gắng cô ấy dành cho anh.
Thương cô ấy không phải vì những đủ đầy của cuộc sống mà hãy thương cô ấy vì những khó khăn vẫn chờ đợi.
Thương cô ấy – là điều không dễ dàng, anh có thể sẽ đôi lần đánh đổi nó bằng nỗi đau của chính mình.
Vậy anh có sẵn sàng không?
Một trong những cảm giác sợ hãi nhất đối với các bạn ngày bé là gì?
Với tôi, đó là cảm giác vuột tay mất một quả bóng bay yêu thích.
Trong suy nghĩ một đứa trẻ thì quả bóng bay có thể là rất lớn nếu không nói quá nó đã từng là cả kho báu của tôi. Cái cách những đứa trẻ thèm thuồng ngắm nhìn quả bóng của tôi, một số đứa khác thì khóc thét đòi bố mẹ mua cho khiến tôi luôn hãnh diện bước qua chúng.
Thế rồi, trong một phút chốc lơ là tôi vuột tay để quả bóng bay mãi lên trời cao, thứ cảm giác hụt hẫng ngỡ ngàng và vô vọng.
Có phải là các bạn vẫn luôn nhìn theo quả bóng ấy đến khi nó chỉ còn là một chấm nhỏ và rồi biến mất tăm trên bầu trời. Sự ân hận, dằn vặt pha đậm nỗi tiếc nuối trải dài trên đường bóng bay vì biết rằng chẳng có phép mầu nào khiến chúng bay ngược trở lại.
Lớn dần lên, tôi đã chẳng còn chơi bong bóng, nhưng đôi lần vẫn phải trải qua thứ cảm giác vuột tay đánh mất ai đó mãi mãi, để rồi lại nhìn theo đến khi người ta chỉ còn là một cái chấm nhỏ nơi cuối đường vì biết cũng như trái bóng kia chẳng phép mầu nào khiến người ta quay về.
Vẹn nguyên thứ xúc cảm đau đớn ngày bé khi đứng bần thần nhìn thứ mình yêu thương bay xa, tôi đã đôi lần tưởng mình gục ngã trên con đường người ta bước đi.
Tất cả chúng ta đều sẽ quyết định cầm những quả bóng bay nào trên tay mình nhưng chỉ có tình yêu thực sự, lòng quan tâm, sự lắng lo chân thành mới khiến chung ta giữ được quả bóng đó nếu không là mãi mãi thì cũng đủ lâu để tự nguyện buông tay.
Còn bao nhiêu ngày để yêu thương được cho đi?
Nhìn lên bầu trời và đếm xem đã có bao nhiêu quả bóng vì vô tâm mà ta đánh mất?
Một đời người – tính bằng số bóng bay mất là vừa đủ khắc khoải.
Chẳng nỡ bỏ bao giờ
Tôi sợ lắm những lần bị buông tay
Nên khi nắm tôi thường không buông trước
Dù đến sau hiểu niềm tin rất ít
Vẫn chờ mong vẫn thương nhớ vô cùng.
Tôi sợ lắm những lần bị quay đi
Nới tôi đứng nhìn bờ vai ai khuất
Và nước mắt đằng sau hãy quệt vội
Mỗi người qua một kí ức mang về.
Tôi sợ lắm những lần giả vờ thương
Là người ấy sắm vai nhân tình cũ
Những lo lắng nhọc nhằn sau mặt nạ
Cố để thương nhưng chẳng cố kéo về.
Tôi thường trách mình không đủ nhẫn tâm
Để đi trước những người hay vội bước
Nhưng ai biết tình thương khi đã lỡ
Giữ thì đau – chẳng nỡ bỏ bao giờ.
Người thương nhì
Chúng ta sẽ luôn có một người mà chúng ta quyết định cất rất sâu trong lòng và mang theo suốt cả cuộc đời. Người đã mang đến cho ta đủ mọi hỉ nộ áo ố trong tình yêu, bước đến và rồi ra đi nhưng mãi mãi vẫn là một vết hằn rất đau trong ta – người đó tên là “người thương nhất”.
Chúng ta lại yêu sau một lần đổ vỡ.
Chúng ta lại tin sau một lần gục ngã.
Chúng ta lại phải đi con đường phía trước khi đã tìm được người đồng hành kế tiếp.
Sau một nỗi đau rất lớn, chúng ta nghiễm nhiên sở hữu một trái tim rắn rỏi, chúng ta nghiễm nhiên sở hữu một đôi chân vững chãi và chúng ta nghiễm nhiên biết cách nuốt nước mắt vào trong.
Nắm tay người tiếp theo, dù có thương đến mấy thì niềm tin ta cho họ gọi là thứ niềm tin còn sót lại.
Sánh vai người tiếp theo, dù có thương đến mấy thì tình cảm cho họ gọi là thứ tình cảm vơi đầy lưng chừng.
Nỗi ám ảnh của quá khứ luôn mang ta trở về với hoài niệm. Kỷ niệm cũ luôn được vô tình đặt lên cán cân so sánh.
Họ phải chăng là người thiệt thòi rất nhiều khi vẫn ngày qua ngày yêu thương chúng ta trọn vẹn nhưng với chúng ta họ chỉ mang tên “Người thương nhì”.
Bằng một sự ích kỷ và tôn sùng quá khứ, chúng ta luôn nhẫn tâm đặt họ sau “Người thương nhất.”
Có bao giờ chúng ta dừng lại và nghĩ rằng:
Người thương nhất là người đã ra đi cùng quá khứ.
Người thương nhì là người mang hiện tại về với chúng ta.
Quá khứ là điều không thể thay đổi dù chúng ta có hết đời yêu thương.
Hiện tại là điều có thể có và cũng là điều có thể trở thành quá khứ.
Vậy tại sao chúng ta vì một quá khứ đã trôi đi mà lại phải nhọc lòng đánh mất hiện tại to lớn này về tay quá khứ một lần nữa.
Hãy luôn ghi nhớ rằng: “Người thương nhì” ở hiện tại đôi khi còn giá trị hơn rất nhiều “Người thương nhất” ở quá khứ.
Lắng lòng lại và nhìn xung quanh xem chúng ta có nên ôm chầm một ai đó tên “thương nhì” vào lòng không, họ vẫn luôn nhẫn nại chờ đợi chúng ta đấy thôi.
Đến sau không bao giờ có lỗi. Ai cũng có quyền được hưởng yêu thương. Hãy rộng lòng cho quá khứ trôi đi và trân trọng hiện tại, có được không?
Có bao giờ
Có bao giờ anh tự hỏi rằng người ta bảo cô ấy rất lãng mạn, thế mà anh lại chẳng thấy cô ấy làm điều đó với anh không?
Có bao giờ anh tự hỏi rằng tại sao cô ấy không nhắn tin cho anh vào mỗi sớm mai hay chỉ đơn giản là để kết thúc một ngày không?
Có bao giờ anh tự hỏi rằng tại sao cô ấy hiếm khi ôm chặt anh không?
Có bao giờ anh tự hỏi về những chuyến đi dài đầy im lặng của cô ấy cùng anh không?
Vì cô ấy đang phải mạnh mẽ yêu anh bằng nỗi đau còn sót lại đấy anh.
Dù anh có không thấy sự lãng mạn của cô ấy thì hãy suy nghĩ xem cô ấy chưa từng quên ngày anh bước đến bên cô ấy.
Dù anh có chờ đợi mãi thì cô ấy cũng chẳng dám tự lòng gửi tin nhắn cho anh đâu, cô ấy biết điều đó sớm muộn cũng sẽ trở thành thói quen đau đớn nhất khi anh ra đi.
Dù không ôm chặt anh nhưng có phải những lúc anh yếu lòng nhất, cô ấy vẫn luôn ở phía sau ôm anh rất nhẹ nhàng không.
Dù có muốn nói thật nhiều điều với anh, cô ấy cũng sẽ im lặng để cảm nhận thấy anh nhiều hơn, để những điều ngày hôm nay sẽ được cô ấy ghi nhớ suốt đời.
Cô ấy ước chỉ có thể cởi bỏ lớp áo của mình trước mặt anh để anh thấy rằng, cô ấy chẳng còn gì ngoài những vết thương và tình yêu chân thành dành cho anh, cô ấy chỉ muốn lột trần thân thể để anh được chạm vào bờ vai đang run lên bần bật của cô ấy – chớp mắt nửa đời kiếm tìm nhau.
Thương cô ấy không phải vì tình yêu đầu đời mà hãy thương cô ấy vì sau rất nhiều nỗi đau, cô ấy vẫn lựa chọn anh.
Thương cô ấy không phải vì những ngọt ngào mà hãy thương cô ấy vì sự sâu sắc.
Thương cô ấy không phải vì những lời hứa ngàn đời hư ảo mà hãy thương cô ấy vì thực tại của những cố gắng cô ấy dành cho anh.
Thương cô ấy không phải vì những đủ đầy của cuộc sống mà hãy thương cô ấy vì những khó khăn vẫn chờ đợi.
Thương cô ấy – là điều không dễ dàng, anh có thể sẽ đôi lần đánh đổi nó bằng nỗi đau của chính mình.
Vậy anh có sẵn sàng không?
/15
|