Cảm giác trái tim tan nát này….lại là do chính mình tự tay làm vỡ…
Loại đau đớn này, hắn làm sao có thể hiểu…
Bởi vì, đã bao giờ hắn yêu cô???
Yêu một người bạn trai thân với mình là sai sao?
Nếu là người khôn ngoan một chút chắc biết rõ, tình yêu ấy chỉ có chuốc lấy đau khổ, cho nên nhất định sẽ nhanh chóng chặn đứng đường ra của trái tim để thiêu rụi tình cảm ấy. Nhưng đến lúc tôi biết được lòng mình, thì đã không có cách nào quay đầu lại rồi. Như vậy, tình yêu của tôi là đúng hay sai, tôi cũng không biết nữa….
“A Đồng…..A Đồng….
Đồng Liệt Lâm…. Mau dậy đi…thầy giáo sắp đến kìa… Đồng Liệt Lâm…!!!!!”
“Im đi! Lảm nhảm gì đấy? Hôm qua tôi thức rất khuya….” Đồng Liệt Lâm nghe loáng thoáng thấy tiếng nói phá bĩnh mộng đẹp của mình, trong một phút không suy nghĩ đã rống to mà quên mất mình vẫn đang trong giờ học.
“Đồng Liệt Lâm, em có thể ngủ trong giờ học của tôi ? Tôi lệnh cho em ra bên ngoài đứng suốt buổi học này.” Lần này là một tiếng nói hoàn toàn khác, vô cùng chói tai vang lên vào tận màng nhĩ khiến Đồng Liệt Lâm thật sự tỉnh ngủ.
Nhưng tên này lại không biết điều rống to một câu không có đi qua kiểm soát của não bộ: “Tên nào ngậm miệng lại cho ta, ồn ào hết sức….”. Nhưng mà, khoan đã, đây không phải là giọng nói của tên Tiểu Lương, vậy là của ai? Đến lúc này hắn mới vội vàng mở mắt, định thần kẻ trước mặt…
Là tên mặt heo….À, không, phải gọi là thầy giáo Chu tuấn tú mới đúng.
“Thầy giáo Chu, chào thầy ạ, có chuyện gì vậy thầy?” Hắn đâm ra thiếu tự nhiên lễ phép chào hỏi.
“Em, Đồng Liệt Lâm! Sao em dám ngồi trong giờ học của tôi mà ngủ gật, đây chính xác là vô lễ, khinh thường giáo viên! Em ra ngoài phòng học đứng đó, cho đến lúc tôi cho phép, em không được vào lớp!” Thầy giáo Chu vô cùng tức giận mà mắng rất to đến nỗi quên luôn việc giữ hình tường nho nhã thường ngày.
“Vâng!”, tên họ Đồng cúi đầu lẩm nhẩm tuôn ra một tràng chửi rủa xối xả rồi nặng nề bước ra khỏi lớp học, khi đi còn ngoái lại xem vẻ mặt hào hứng của lũ bạn thưởng thức cuộc vui, không quên nhìn Tiểu Lương liếc xéo một cái.
Ầy, cô sự thật là có gọi, nhưng là bản thân hắn bảo cô câm miệng mà!!! Phương Tiểu Lương dùng khẩu hình miệng không vang tiếng nói cho hắn biết, ai bảo hắn ta mới tý tuổi đầu đã lớn tiếng với cô.
Bên này tên Đồng Liệt Lâm lại thấp giọng rủa xả, sau đó lại ngoan ngoãn ra ngoài lớp học đứng đến hết buổi.
★ ☆ ★ ☆ ★
“Tiểu Lương chết tiệt, tất cả là do cậu!!” Đồng Liệt Lâm tức giận đùng đùng nắm lấy cổ tay cô mà gào lên: “ Trời ơi là trời!! 1000 chữ chép phạt phải viết đến bao giờ đây?? Tôi sợ nhất là phải viết chữ!! Trời ạ! Làm thế nào đây? Đâm đầu vào tường chết cho rồi…”
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề, 1000 chữ đâu có gì khó khăn, cậu đầu óc thông minh nhanh nhẹn, viết một loáng là xong.” Phương Tiểu Lương cười hì hì.
Như vậy không được, hôm nay tôi có hẹn với Tiểu Phân đi xem phim rồi. Đâu có thời gian ngồi đó mà chép chữ!” Tiểu Phân là bạn gái hắn, “Tiểu Lương đáng yêu này, làm ơn đi, giúp tôi đi mà, một chút thôi sẽ không chết đâu.” Hắn lấy lòng nói.
Nụ cười của Tiểu Lương chợt cứng ngắc, nhưng sau đó bình thường trở lại mà nói :” Đại ca họ Đồng ạ, tôi với cậu đều học cùng lớp, tôi cũng có bài tập, lại còn trắc nghiệm cung đình, còn cả bản thảo để giao cho tập san của trường tôi cũng chưa có viết, hôm nay tôi không làm công cho cậu được. Công việc của tôi quả thật rất nhiều, thật xin lỗi, tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng mà không được.”
Cô nhún vai, nói:”Hay là cậu bớt hẹn hò một chút, không được sao?”
“Cậu thật sự không giúp tôi? Cậu nhẫn tâm nhìn người cậu thích nhất bị tổn thương sao?"
“Không giúp! Chuyện này tôi cũng có thể nhẫn tâm được.” Cô không chút nghĩ ngợi trả lời.
“Được, không thì thôi vậy, tôi đi tìm Tiểu Phân giúp một tay là được.” Hắn buông cô ra, rồi lại làm bộ tức khí nói:” Uổng công tôi xem cậu là bạn tốt, vậy mà ngay cả chuyện tí xíu này cậu cũng không chịu giúp tôi, thật sự là rất rất rất rất quá đáng!”
Cô nghe mà ngẩn người: “Cậu vừa nói cái gì?”
“Tôi nói cậu rất- quá- đáng, chuyện nhỏ thế này cũng không chịu giúp đỡ, uổng công tôi xem cậu là bạn tốt.” Hắn không chút bực bội thuật lại lần 2.
Thật là đau lòng, lời nói hắn phát ra vô tâm như thế lại bay đến cắm thẳng vào trái tim của cô, vô cùng đau đớn. “Đồng Liệt Lâm, nói cho cậu biết, đây là thầy giáo Chu phạt cậu!” Lời của cô càng lúc càng thêm lạnh đi vài độ C, “Là ai ngủ gật trong lớp? Cậu cho rằng tôi không có gọi cậu dậy sao? Là ai rống lên bảo tôi câm miệng?
Cô lạnh lùng nói, giống như với người xa lạ, chứ không phải là kẻ đã cùng cô lớn lên chơi chung.
“Tôi….” Thực ra cũng chỉ muốn đùa một chút thôi mà.
Chưa bao giờ thấy Tiểu Lương lạnh như băng vậy, cộng thêm liên tiếp không thể phản bác ngược lại làm hắn nhất thời tay chân luống cuống.
“Bây giờ cậu đang bị phạt, người viết chữ phạt phải là cậu, nhưng cậu lại mắc hẹn với bạn gái đi xem phim, muốn tôi đến viết chữ thay cậu, cậu cũng hoàn toàn không quan tâm xem tôi có bận không hay so với cậu thì còn nhiều hơn, cũng không quan tâm đến chút xíu nào cảm giác mà tôi phải chịu đựng.”
“Tôi….”
“Việc tôi không giúp cậu là việc chẳng đã, vậy mà chuyện này lại làm cậu cảm thấy hối hận khi xem tôi là bạn, chẳng lẽ cậu cho rằng tôi nghĩ cậu xem tôi là bạn sao?” Giọng của cô càng thêm lạnh giá, “Liệu cậu đã bao giờ hỏi qua liệu tôi có đồng ý làm bạn với kẻ ích kỉ khốn nạn như cậu không?”
“Tiểu Lương, tôi …” Hắn trong lòng đã biết mình đùa quá trớn, nhưng lời xin lỗi không sao thoát ra được, cứ vì thứ gì mà ngậm mãi trong miệng.
“Đồng Liệt Lâm, nếu đã như vậy, từ nay về sau chúng ta cũng không cần xem nhau là bạn bè nữa.” Cố kệ cho lòng đang đau nhói, cô vẫn nói ra mấy lời tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy, sau đó xoay người bước đi.
“Tiểu Lương! Không phải vậy…..Tiểu Lương ! Không phải vậy….” Hắn hoảng hốt nắm lấy tay của cô, nhất định không để cho cô đi.
Khốn kiếp thật, thường ngày nhanh mồm nhanh miệng thế nào lúc này cần thì lại không được nữa…
“Đồng Liệt Lâm, tôi không muốn gặp lại cậu.” Cô lạnh lùng hất tay hắn ra, chạy thật nhanh rời xa hắn, cố gắng khống chế nước mắt đang từ từ rớt xuống, từng hạt, từng hạt.
“Tiểu Lương….Khốn kiếp! Phương Tiểu Lương, cậu đứng lại đó cho tôi, không được chạy nữa!”
Tiểu Lương hoàn toàn không quan tâm đến giọng nói phía sau, lúc này chỉ muốn chạy thật nhanh rời xa hắn, thật xa. Như thế đấy, trước nay hắn chỉ xem cô như một thằng bạn trai, thế đấy…
Bỗng nhiên hắn cảm thấy trên mặt có chút ươn ướt, Đồng Liệt Lâm dừng lại, ngước nhìn lên bầu trời, không phải là mưa, vậy thứ ướt trên mặt là gì, ….Nước mắt sao?
Coi như là không phải đi. Cho đến nay, hắn, chưa bao giờ nhỏ một giọt nước mắt nào. Hắn kinh ngạc nhìn hướng cô chạy đi, nơi đó, đã sớm không còn bóng dáng gì nữa.
Trong lòng có chút không vui, cũng có chút đau đớn mơ hồ không rõ… Thì thôi vậy, tan học không đi cùng Tiểu Phân nữa, chịu khó chép phạt một chút, ngày mai xin lỗi Tiểu Lương là được, hẳn sẽ không giận lâu quá. Hắn lẩm bẩm tự nói với mình.
Nơi cuối chân trời, hắn không hay biết đang có một vừng mây đen từ từ tụ dâng…
Đang là thời gian nghỉ trưa, trong gian phòng học giữa vang lên từng đợt tiếng ngáy của các nam sinh.
Bỗng nhiên lúc này vang lên tiếng nói trong trẻo trầm bổng niệm “Thái Cát” của một nữ sinh, phá vỡ không khí yên tĩnh lúc nãy ở trong phòng.
“Kia Thái Cát này, một ngày không thấy, như ba tháng này! Kia Thái tiêu này, một ngày không thấy, như ba thu này! Kia thái ngải này, một ngày không thấy, như ba tuổi…”
"Con bà nó, Hàn Thiếu Đồng, cậu còn dám đọc tiếp, tôi liền kéo lưỡi cậu đấy! Đừng tưởng là có hội trưởng hội học sinh làm chỗ dựa thì có thể ở đây ầm ỹ không coi ai ra gì.” Đồng Liệt Lâm giận dữ rống to vào tai Hàn Thiếu Đồng, cốt là làm cho cô ta có thể im miệng lại
“Tại sao không thể niệm? Đây là Kinh thi Thái cát, là tình thơ truyền tụng muôn đời, có phải là cậu không biết phải không?” Hàn Thiếu Đồng buồn cười hỏi hắn, “Hơn nữa sáng nay thầy giáo vừa cho chúng ta học thuộc lòng bài này, cậu quên rồi sao?”
Đồng Liệt Lâm hừ lạnh một tiếng, không thèm quan tâm gì nữa mà đưa mắt chăm chú ra ngoài cửa sổ.
Hàn Thiếu Đồng cười gượng một cái đến gần hắn:” Nói thử xem cậu Đồng, tại sao mấy hôm nay không thấy tình nhân Lương Lương cùng đi với cậu? Lại cũng không thấy cậu ấy đi học? Hay là cậu ấy bị bệnh? Hay là các người lại cãi nhau vì cô nàng Tiểu Phân kia? Tôi nói cho cậu biết, kiểu gì cũng nên chia sẻ tình cảm cho người ta một chút, đừng có để cho Tiểu Lương cứ ngu ngốc mà chờ đợi!”
“Chúng tôi có cãi nhau hay không cậu cần quan tâm sao? Cậu cút đi bên Thượng Quan đi, còn nữa…không, cho, phép, cậu, gọi, cô, ấy, là, Lương Lương!” Đồng Liệt Lâm bị người khác nói trúng tim đen vào đúng chuyện bực mình nhất, hắn lại càng thêm lớn tiếng.
“Ha ha ha… Thì ra là cãi nhau! Cùng lắm thì cậu mang hoa đi hò hét cậu ấy, tôi biết phụ nữ là dễ mềm lòng nhất, cậu dụ dỗ được đấy. Ha ha ha…” Hàn Thiếu Đồng không quan tâm đến lời dọa nạt, vẫn tiếp tục gan lì chọc giận sư tử thêm nóng nảy.
“Cút ngay!”
“Ầy, cậu Đồng, cậu nỡ lòng nào lạnh lùng như vậy!” Cô nàng họ Hàn này quả thực lá gan rất lớn, vẫn tiếp tục không biết sống chết mà trêu chọc, “ Thực ra cậu ấy cũng không có nhiều yêu cầu, chỉ cần cậu dịu dàng với cậu ấy nhiều thêm một chút là được… Tôi cũng không ngại làm kẻ tiểu nhân nói cho cậu biết, cậu còn….” Cô nàng giả bộ ra vẻ bị tổn thương, lại còn lấy một tay lau nước mắt cá sấu.
“Con bà nó, Hàn Thiếu Đồng, đừng tưởng rằng tôi không dám đánh cậu, thằng này [bad word] cần biết cậu có ai làm chỗ dựa vẫn có thể đánh cậu đến răng cũng không còn” Hắn trong lòng cũng không muốn bạo lực, chỉ đưa tay giơ quả đấm làm bộ muốn dọa nạt cậu ta.
Trong lớp đã có vài đứa tỉnh giấc bởi cuộc nói chuyện, nắm đấm của Đồng Liệt Lâm vừa mới đưa lên không trung đã bị một bàn tay khác ngăn cản.
“Xin hỏi chuyện gì xảy ra?” Một giọng nói ôn hòa nhất thời làm không khí căng thẳng lúc nãy chùng xuống, là tên Thượng Quan Nhật vừa ra mặt cứu Hàn Thiếu Đồng, “Cậu đang làm gì vậy?”
“Thượng Quan Nhật, cậu tốt nhất nên quản cho chặt bạn gái của cậu, đừng để tôi phải bị bà cô này tra tấn suốt ngày như vậy!” Đồng Liệt Lâm hừ lạnh một tiếng, mạnh bạo hất tay của hắn ra, “Phanh” một tiếng bàn ghế ngả nghiêng, như một con rồng tức giận phun lửa dữ dội, cho đến khi bước ra khỏi phòng học còn dùng sức đạp trước cánh của phát tiết lửa giận trong lòng.
Trong lớp một đám học sinh tỏ rõ kinh hãi lùi sâu vào trong góc lớp, muốn tiến đến lấy vài món đồ nhưng không kịp nữa, chỉ dám đứng ở phía xa nhìn Đồng Liệt Lâm phá hỏng đồ vật, bàn ghế, cũng không dám xin giúp, chỉ sợ trở thành nạn nhân tiếp theo cho rồng phun lửa.
Đứng gần cánh cửa là Thượng Quan Nhật cùng Hàn Thiếu Đồng, nếu không phải vì bị dọa đến mức mềm nhũn cả người, cả 2 chắc cũng đã chạy trốn. Thượng Quan Nhật lúc này nhìn qua Hàn THiếu Đồng mặt mày tái nhợt đến dọa người, trong lòng thầm than cô ấy đã bị sợ đến sắp ngất.
“Em rốt cuộc đã làm cái gì khiến cậu ta tức khí đến như vậy?” Hắn thấp giọng hỏi, một tay nâng hông cô mong cô có thể dựa vào người hắn mà đứng vững.
“Em…Em chỉ hỏi có phải là hắn và Tiểu Lương đang cãi nhau hay không thôi, ai mà biết…hắn như thế lại có thể đánh em…” Hàn Thiếu Đồng bất chợt nghĩ đến tình cảnh vừa rồi thì không khỏi run rẩy, cảm thấy sống lưng trở nên lạnh lẽo vô cùng.
“Em cũng biết hắn đối với Phương Tiểu Lương rất khẩn trương, lại còn đi chọc vào?” Thượng Quan Nhật không đồng ý lắc đầu một cái.
“Em làm sao biết hắn ta như vậy…nhưng đến cả nữ sinh mà hắn cũng muốn đánh….” Cô nắm chặt lấy áo của hắn, đầu dịu dàng tựa vào trước ngực. Thượng Quan Nhật ôn nhu an ủi cô: “Yên tâm đi, hắn ta chỉ làm bộ thôi, sẽ không có đánh thật đâu.”
“Nhưng …”
“Em biết hắn cũng không phải mới đây, trừ phi có người cố ý tìm đến chọc giận hắn, em có bao giờ nhìn qua hắn đánh người chưa?” Hắn nhẹ giọng hỏi cô, tiện tay vuốt mặt cô một cái.
“Hình như….chưa hề” Cô cố hồi tưởng lại, thật sự là vẫn chưa thấy Đồng Liệt Lâm đánh người bao giờ.
Hắn tiếp tục an ủi cô: “ Không có, phải không? Cho nên cơ bản là hắn sẽ không dám làm gì em đâu, yên tâm được chưa?”
Coi như Đồng Liệt Lâm dám đánh nữ sinh đi, nhưng gì thì gì cũng sẽ không dám động đến một cọng tóc của cô, bởi vì hắn, Thượng Quang Nhật, nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ nào làm cho cô một chút thương tổn. “ Ừ!” Cô dịu dàng gật đầu, khẽ lấy giọng mũi, sau đó chậm rãi ngước nhìn lên hắn với tọa độ cực kì gần, cô lúc này mới đột nhiên giật mình trước mặt mọi người lại để hắn mặc nhiên tự tiện ôm lấy.
“Tôi, tôi,tôi…”
“Cậu cậu cậu….”
“Lúc nãy là anh vì cứu em nên mới ôm em.” Thượng Quan Nhật bình thản giải thích.
Thêm nữa một giây định thần, cô dùng sức đẩy hắn ra, đỏ mặt chạy nhanh ra khỏi phòng học.
Trời ạ! Cô thế nào lại để hắn ôm cô trước mặt mọi người như vậy…
Nhìn Hàn Thiếu Đồng luống cuống chạy trốn, Thượng Quan Nhật vẫn đứng đó mà không đuổi theo, hắn chỉ là nhẹ nhàng thở dài. Sau một lúc khá lâu, hắn ngước lên nhàn nhạt nhìn mọi người, nở nụ cười hết sức ngọt ngào nhưng cũng đầy uy hiếp, nói bằng giọng mũi ôn hòa:” Những chuyện vừa xảy ra, mọi người đều nên quên hết đi, có được không?”
Tất cả đều gật gật đầu ra vẻ đã đồng ý và hiểu.
Tuy nói là sợ nhất rồng phun lửa Đồng Liệt Lâm, nhưng rốt cuộc ai cũng nhất trí cho rằng đáng sợ nhất không phải Đồng Liệt Lâm, mà là cái tên nhìn có vẻ nho nhã lịch sự hội trưởng hội học sinh Thượng Quan Nhật kia. Xin cho phép bọn họ dẫn ra một câu mà Hàn Thiếu Đồng thường nói nhất về hắn: “Thượng Quan Nhật là một tên ngây thơ đội lốt kẻ nham hiểm.”
Đúng vậy, nếu như Đồng Liệt Lâm là rồng phun lửa, lấy quả đấm hủy diệt tất cả, thì Thượng Quan Nhật là một con cáo già đội lốt, chỉ cần hắn mở miệng là có thể làm hại nhân sinh, cái cười ôn hòa kia chẳng qua là bên ngoài mà thôi. Chỉ có người duy nhất mà nụ cười kia nở ra ôn hòa thật lòng, đó dĩ nhiên là cô nàng họ Hàn- Hàn Thiếu Đồng.
“Rất tốt!”, đã xong chuyện, Thượng Quan Nhật nhanh chóng bước ra khỏi phòng, không quan tâm đến nỗi sợ hãi vẫn còn lưu trong mọi người. Sau cùng bọn họ đều nhất trí đồng lòng nhìn qua quyển lịch treo trên tường. Quả nhiên là tháng 5 ngày 13, ôi trời ơi, là ngôi sao đen ở Tây phương.
Thật là một ngày đen đủi mà!
★ ☆ ★ ☆ ★
Sau một thời gian chờ đợi chờ đợi, rốt cuộc cũng nhịn được tới lúc tan học. Đồng Liệt Lâm nhanh nhẹn hót sạch sách vở vào cặp sách, sau đó giành lấy đường của thầy giáo mà bay trước ra ngoài, phát huy tuyệt đối thể lực khủng khiếp, dùng tốc độ cuồng phong chạy đến nhà của Phương Tiểu Lương.
“A Lâm, hôm nay rỗi đến chơi à?” Phương mẹ nhìn hắn đứng trước cửa, cười vui vẻ ra mở cửa.
“Phương mẹ, hôm nay Tiểu Lương sao lại nghỉ học?” Hắn cũng không có nhiều thời gian dông dài, trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.
“Tiểu Lương bị ốm rồi, sáng sớm hôm nay yếu đến mức bất tỉnh không rời giường được, cho nên xin nghỉ một buổi học.” Phương mẹ khẽ lách người sang bên, để cho hắn vào nhà. “ Mà cũng thật kì lạ, hôm qua đi học trở về liền không nói tiếng nào, về phòng cơm cũng không ăn, có hỏi xảy ra chuyện gì lại không chịu nói….A Lâm, con có biết nó có tâm sự gì không?” Phương mẹ lo lắng hỏi.
Đồng Liệt Lâm trầm mặc một lúc sau mới mở miệng:” Hôm qua con và Tiểu Lương cãi nhau…”
Phương mẹ khẽ gật đầu:” Nó còn nhỏ nói cái gì con cũng không nên để trong lòng. Hơn nữa Tiểu Lương nhà ta thường không chú ý lời nói mà hay gây ra tức giận.” Bà có linh cảm cho rằng chuyện này là do con mình khơi mào mới có thể gây ra cãi vã.
“Không, không phải là do cậu ấy, …là do con chọc tức cậu ấy trước, cậu ấy có mắng con thế nào cũng đều đúng.” Hắn tràn đầy áy náy nói, “Phương mẹ, rất xin lỗi, là do con làm cho Tiểu Lương bị ốm.”
Phương mẹ dịu dàng cười cười, “ Người con muốn xin lỗi cũng không phải là ta, mà là cái cô bé đang nằm trong phòng kia kìa!” Bà biết điều không làm phiền đến thời gian cho 2 người bọn họ, lại quây quả trở lại nhà bếp nấu cơm tối.
“À, A Lâm!” Đang đi vào nhà bếp, đột nhiên Phương mẹ quay người gọi hắn lại.
“Sao ạ?”
“Trong lúc ở bên cạnh, lưu ý một chút, biết đâu sẽ được.” bà nở nụ cười đầy ngụ ý rồi quay đi.
Đồng Liệt Lâm cắt nghĩa mãi vẫn không hiểu nổi, nhìn chằm chằm cánh cửa Phương mẹ vừa khép lại, trong lòng thốt nhiên nghĩ bà có phải là nhà ngôn ngữ học hay không.
Sau một hồi khá lâu, hắn mới giơ tay lên gõ cửa phòng Tiểu Lương, “Mời vào”. Âm thanh mềm mại từ sau cánh cửa truyền tới.
Nghe vậy hắn nhanh chóng mở khóa cửa, nhìn thấy Tiểu Lương yếu ớt nằm quay lưng về phía cửa. Nếu là thường ngày cô luôn xuất hiện trước hắn với bộ dạng gọn gàng đáng yêu thì nay nhìn cô yếu ớt đến không thể chịu nổi.
“Tiểu Lương!” Hắn nhẹ nhàng gọi tên cô, không hay biết thân thể cô đã cứng ngắc từ lúc hắn mới bước vào.
“Sao cậu lại tới đây? Có chuyện gì sao?” Một lúc sau cô mới lấy giọng hết sức lạnh nhạt đáp lời hắn, không giống như lúc trước cô rất nhiệt tình cùng hắn nói chuyện.
“Không có gì, hôm nay cậu không đi học, lớp rất lo cho cậu, cho nên tan học tôi cố ý đến thăm xem có chuyện gì.” Hắn vẫn như cũ đứng ở cửa, không dám xông thẳng vào phòng cô mà không có lời mời, “Phương mẹ nói cậu ngã bệnh, có nặng lắm không? Giờ đã cảm thấy khỏe hơn chưa?”
Cô im lặng, không có chút phản ứng.
“Tiểu Lương?” Thấy cô không có ý trả lời, hắn liền bước về trước một bước.
“Đã nộp bản chép phạt chưa?” Bỗng dưng cô hỏi.
“Ừm, đã nộp sáng nay rồi.” Quả nhiên là Phương Tiểu Lương, luôn luôn là anh em tốt với hắn, luôn quan tâm hắn, sợ hắn không chịu chép phạt sẽ bị mắng.
Nhận thức này nhất thời khiến khóe môi hắn nở ra nụ cười, “Vậy là không đi xem phim sao?” Cô lại hỏi tiếp.
“Không, vả lại hôm qua tôi với Tiểu Phân đã chia tay rồi.” Hắn đáp lời như vô cùng nhẹ nhõm, không giống như vừa kết thúc một mối tình khổ sở, ngược lại còn giống như được giải thoát.
“Phải không? Cậu không hối hận sao? Chẳng phải Lương Dung Phân là người cậu phải theo đuổi rất lâu hay sao?”
“Không hối hận, tôi còn ghét cậu ấy cực kì ấy chứ. Cứ tưởng rằng cô ta là người dịu dàng, hiểu chuyện, ai ngờ theo đuổi tới sau này mới phát hiện…Hừ, sớm biết chia tay là tốt rồi.” Hắn nhún nhún vai nói.
“Chuyện tình cảm, cậu luôn luôn đều là như vậy…” Giống như thở dài, cô nhẹ nhàng nói.
“Cậu làm sao vậy?” Hắn khẽ chau mày, nụ cười cũng biến mất, đột nhiên hắn nhận ra, hơn mười mấy năm qua vô cùng hoang phí, bởi vì hắn vẫn tựa hồ như chẳng hiểu gì về cô. Phương Tiểu Lương, cô thật xa lạ, đến nỗi hắn không biết phải làm sao để quên đi khoảng cách giữa 2 người mà chỉ cách mấy ngày trước vẫn luôn khăng khít, nay đã bắt đầu trở nên xa xôi…
“Đâu có gì, mệt mỏi chút ấy mà.” Cô kéo chăn bông lên đỉnh đầu, nặng nề xoay người vào trong.
“Này! Cậu định bệnh đến chết, hóa thành Oan Quỷ về tìm tôi báo thù sao?” Hắn bước về trước, kéo chăn bông xuống “ Tôi đã nói với cậu…”
“Cậu làm sao vậy? Sao mặt tái quá vậy?” Nghe lời này của hắn, khuôn mặt lạnh nhạt vừa rồi của cô chợt hóa thành tro.
Hắn đưa tay lên sờ trán cô, có lẽ rất nóng, hắn bất giác mắng cô: “Cậu biết là bị nóng sốt? Lại còn đem chăn bông đắp lên tận đầu, có phải muốn chết không vậy?”
Cô nhíu mày, khàn khàn giọng mở miệng: “Mạng này là của tôi, không cần cậu nhọc công quan tâm.”
“Cậu lại còn cáu với tôi?” Hắn tức giận hỏi: “Cậu còn muốn giận đến lúc nào?”
“Tôi không có.” Cô quay mặt, không muốn nhìn vào mắt hắn, lại càng không muốn mình thêm một lần trầm luân nơi đôi mắt xinh đẹp kia. “Cậu còn nói không có? Vậy cậu rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy?” Nếu không phải cô đang bị bệnh, thân thể suy nhược, hắn nhất định sẽ dạy dỗ cô một bữa. “Như vậy còn không phải là giận tôi lập tức mang đầu tôi cho cậu ngồi!”
“Tôi làm cái quái gì cùng cậu làm cái quái gì có liên quan sao? Tôi cần quái gì giận dỗi với cái đồ chết tiệt cậu?” Cô học lại giọng điệu của hắn.
“Cậu không cần bắt chước giọng điệu của tôi.”
“Đồng Liệt Lâm, cậu đừng tưởng là bạn của tôi hơn mười năm mà có thể quan tâm trông đông nom tây, tôi, Phương Tiểu Lương, là một độc lập thân thể, không cần phụ thuộc, hơn nữa, tôi cũng xin nhắc cho cậu nhớ, ngày hôm qua chúng ta đã chính thức cắt đứt quan hệ bạn bè…” Cô ho khan liên tục… cũng còn chưa nói xong, thiếu chút nữa có thể không thở nổi.
“Cậu không thể cho rằng những lời hôm qua là do vô tâm mà nói ra sao?” Hắn nhịn mà hỏi cô, hôm nay đã quyết tâm cùng cô giảng hòa, rốt cuộc cô vẫn còn giận hắn cái gì?
Cô nói theo hơi thở, nở một nụ cười yếu ớt “ Mời….”
“Đi ra ngoài…” Cô đưa ngón tay hướng ngoài cửa.
“Cái gì ?!” Hắn nổi trận lôi đình, “Cậu đuổi tôi?!”
“Đi ra ngoài, tôi thực sự không muốn gặp lại cậu!” Cô lặp lại lần nữa, cảm nhận rõ ràng trái tim mình đang tan nát—cô đang tự tay làm nó vỡ.
“Cậu!” Đồng Liệt Lâm dùng sức cắn răng, tránh nói ra những lời thô tục, hung hăng trừng mắt nhìn cô, “ Cậu muốn thế nào mới có thể tha thứ cho tôi?”
“A Đồng, ở trong lòng, cậu xem tôi là cái gì?”, Cô tuyệt vọng hỏi
Không chút nghĩ ngợi, hắn bật thốt lên,” Đương nhiên là anh em tốt cùng lớn lên”
“Anh em? Ha hả…”Cô cười khổ. Cô không nên có bất kì hi vọng nào, càng hi vọng càng rước thêm nhiều khả năng làm con tim tan nát.
“Này! Cậu …cậu làm sao vậy?” Nhìn cô bộ dạng này, hắn không nhịn được lo lắng hỏi: “Không phải là bệnh đến ấm đầu luôn rồi chứ?” Cô lắc đầu, ngậm chặt tiếng cười chua chát, thấp giọng bảo hắn: “Tôi mệt rồi, cậu đi về đi, cho tôi nghỉ ngơi một chút, được không?”
“Vậy cậu…nghỉ ngơi một chút.”
“Hẹn gặp lại.” Câu gặp lại vừa buông ra, có chút nhẹ khẫng.
“Cậu… giữ gìn sức khỏe.” Hắn trong lòng muốn nói gì đó, nhưng lại thôi, sau đó buông một câu rồi xoay người đi ra ngoài.
Nhìn bóng hắn rời đi, cô nhẹ nhàng thở ra nỗi đau đè nén ở ngực, và buông hơn một tiếng thở dài, cũng như rất nhiều nước mắt cứ bám ở khóe mắt nặng nề không chịu rớt xuống. “Chẳng qua chỉ là anh em thôi… Tôi căn bản cũng không muốn làm anh em tốt của cậu….” Cô lẩm bẩm nói.
“Tiểu Lương.” Phương mẹ đứng ở cửa, nói giọng lo âu.
Cô lạnh nhạt đến mức không thể lạnh hơn được nữa cười, “ Mẹ à, yên tâm, con không sao.” Chỉ là tan nát cõi lòng mà thôi. “Tiểu Lương, con thật muốn sang Mĩ tìm cậu con sao? Thư giãn một chút cũng tốt, đợi tâm tình khá hơn sẽ trở về…. Hay là con muốn ở lại đó lâu dài?” Phương mẹ không đành lòng nhìn con gái thống khổ như vậy, dịu dàng ôm cô vào trong lòng, “Dĩ nhiên, ba mẹ sẽ sang thăm con.”
Phương Tiểu Lương trầm mặc.
“Tiểu Lương?”
“Con nghĩ, chờ sau hết học kì này, con sẽ sang Mĩ với cậu, sau đó ở lại đó học vài năm, mở rộng tầm hiểu biết của mình.” Cô không muốn chỉ tồn tại dưới một bầu trời, làm một con ếch ngồi đáy giếng.
“Sau đó thì sao?” Phương mẹ hỏi
“Sau đo con sẽ về nước! Con không yên lòng nhìn ba mẹ ở đây.” Cô ôm lấy tay mẹ nói.
“Nhưng…” “Mẹ, con không việc gì. Hiện tại chỉ muốn yên ổn nghỉ ngơi một chút, nhanh chóng khôi phục sức khỏe để tiếp tục đến trường, sách vở đã bỏ nhiều buổi rồi.” Tiểu Lương cười cười, chậm rãi trở về giường, như một sự cự tuyệt nếu Phương mẹ còn hỏi bất kì điều gì.
Phương mẹ không thể làm gì đi khỏi phòng, để cho cô bình tĩnh một lúc.
Con gái là nợ ! Thật là khó khăn cho một người mẹ.
Loại đau đớn này, hắn làm sao có thể hiểu…
Bởi vì, đã bao giờ hắn yêu cô???
Yêu một người bạn trai thân với mình là sai sao?
Nếu là người khôn ngoan một chút chắc biết rõ, tình yêu ấy chỉ có chuốc lấy đau khổ, cho nên nhất định sẽ nhanh chóng chặn đứng đường ra của trái tim để thiêu rụi tình cảm ấy. Nhưng đến lúc tôi biết được lòng mình, thì đã không có cách nào quay đầu lại rồi. Như vậy, tình yêu của tôi là đúng hay sai, tôi cũng không biết nữa….
“A Đồng…..A Đồng….
Đồng Liệt Lâm…. Mau dậy đi…thầy giáo sắp đến kìa… Đồng Liệt Lâm…!!!!!”
“Im đi! Lảm nhảm gì đấy? Hôm qua tôi thức rất khuya….” Đồng Liệt Lâm nghe loáng thoáng thấy tiếng nói phá bĩnh mộng đẹp của mình, trong một phút không suy nghĩ đã rống to mà quên mất mình vẫn đang trong giờ học.
“Đồng Liệt Lâm, em có thể ngủ trong giờ học của tôi ? Tôi lệnh cho em ra bên ngoài đứng suốt buổi học này.” Lần này là một tiếng nói hoàn toàn khác, vô cùng chói tai vang lên vào tận màng nhĩ khiến Đồng Liệt Lâm thật sự tỉnh ngủ.
Nhưng tên này lại không biết điều rống to một câu không có đi qua kiểm soát của não bộ: “Tên nào ngậm miệng lại cho ta, ồn ào hết sức….”. Nhưng mà, khoan đã, đây không phải là giọng nói của tên Tiểu Lương, vậy là của ai? Đến lúc này hắn mới vội vàng mở mắt, định thần kẻ trước mặt…
Là tên mặt heo….À, không, phải gọi là thầy giáo Chu tuấn tú mới đúng.
“Thầy giáo Chu, chào thầy ạ, có chuyện gì vậy thầy?” Hắn đâm ra thiếu tự nhiên lễ phép chào hỏi.
“Em, Đồng Liệt Lâm! Sao em dám ngồi trong giờ học của tôi mà ngủ gật, đây chính xác là vô lễ, khinh thường giáo viên! Em ra ngoài phòng học đứng đó, cho đến lúc tôi cho phép, em không được vào lớp!” Thầy giáo Chu vô cùng tức giận mà mắng rất to đến nỗi quên luôn việc giữ hình tường nho nhã thường ngày.
“Vâng!”, tên họ Đồng cúi đầu lẩm nhẩm tuôn ra một tràng chửi rủa xối xả rồi nặng nề bước ra khỏi lớp học, khi đi còn ngoái lại xem vẻ mặt hào hứng của lũ bạn thưởng thức cuộc vui, không quên nhìn Tiểu Lương liếc xéo một cái.
Ầy, cô sự thật là có gọi, nhưng là bản thân hắn bảo cô câm miệng mà!!! Phương Tiểu Lương dùng khẩu hình miệng không vang tiếng nói cho hắn biết, ai bảo hắn ta mới tý tuổi đầu đã lớn tiếng với cô.
Bên này tên Đồng Liệt Lâm lại thấp giọng rủa xả, sau đó lại ngoan ngoãn ra ngoài lớp học đứng đến hết buổi.
★ ☆ ★ ☆ ★
“Tiểu Lương chết tiệt, tất cả là do cậu!!” Đồng Liệt Lâm tức giận đùng đùng nắm lấy cổ tay cô mà gào lên: “ Trời ơi là trời!! 1000 chữ chép phạt phải viết đến bao giờ đây?? Tôi sợ nhất là phải viết chữ!! Trời ạ! Làm thế nào đây? Đâm đầu vào tường chết cho rồi…”
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề, 1000 chữ đâu có gì khó khăn, cậu đầu óc thông minh nhanh nhẹn, viết một loáng là xong.” Phương Tiểu Lương cười hì hì.
Như vậy không được, hôm nay tôi có hẹn với Tiểu Phân đi xem phim rồi. Đâu có thời gian ngồi đó mà chép chữ!” Tiểu Phân là bạn gái hắn, “Tiểu Lương đáng yêu này, làm ơn đi, giúp tôi đi mà, một chút thôi sẽ không chết đâu.” Hắn lấy lòng nói.
Nụ cười của Tiểu Lương chợt cứng ngắc, nhưng sau đó bình thường trở lại mà nói :” Đại ca họ Đồng ạ, tôi với cậu đều học cùng lớp, tôi cũng có bài tập, lại còn trắc nghiệm cung đình, còn cả bản thảo để giao cho tập san của trường tôi cũng chưa có viết, hôm nay tôi không làm công cho cậu được. Công việc của tôi quả thật rất nhiều, thật xin lỗi, tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng mà không được.”
Cô nhún vai, nói:”Hay là cậu bớt hẹn hò một chút, không được sao?”
“Cậu thật sự không giúp tôi? Cậu nhẫn tâm nhìn người cậu thích nhất bị tổn thương sao?"
“Không giúp! Chuyện này tôi cũng có thể nhẫn tâm được.” Cô không chút nghĩ ngợi trả lời.
“Được, không thì thôi vậy, tôi đi tìm Tiểu Phân giúp một tay là được.” Hắn buông cô ra, rồi lại làm bộ tức khí nói:” Uổng công tôi xem cậu là bạn tốt, vậy mà ngay cả chuyện tí xíu này cậu cũng không chịu giúp tôi, thật sự là rất rất rất rất quá đáng!”
Cô nghe mà ngẩn người: “Cậu vừa nói cái gì?”
“Tôi nói cậu rất- quá- đáng, chuyện nhỏ thế này cũng không chịu giúp đỡ, uổng công tôi xem cậu là bạn tốt.” Hắn không chút bực bội thuật lại lần 2.
Thật là đau lòng, lời nói hắn phát ra vô tâm như thế lại bay đến cắm thẳng vào trái tim của cô, vô cùng đau đớn. “Đồng Liệt Lâm, nói cho cậu biết, đây là thầy giáo Chu phạt cậu!” Lời của cô càng lúc càng thêm lạnh đi vài độ C, “Là ai ngủ gật trong lớp? Cậu cho rằng tôi không có gọi cậu dậy sao? Là ai rống lên bảo tôi câm miệng?
Cô lạnh lùng nói, giống như với người xa lạ, chứ không phải là kẻ đã cùng cô lớn lên chơi chung.
“Tôi….” Thực ra cũng chỉ muốn đùa một chút thôi mà.
Chưa bao giờ thấy Tiểu Lương lạnh như băng vậy, cộng thêm liên tiếp không thể phản bác ngược lại làm hắn nhất thời tay chân luống cuống.
“Bây giờ cậu đang bị phạt, người viết chữ phạt phải là cậu, nhưng cậu lại mắc hẹn với bạn gái đi xem phim, muốn tôi đến viết chữ thay cậu, cậu cũng hoàn toàn không quan tâm xem tôi có bận không hay so với cậu thì còn nhiều hơn, cũng không quan tâm đến chút xíu nào cảm giác mà tôi phải chịu đựng.”
“Tôi….”
“Việc tôi không giúp cậu là việc chẳng đã, vậy mà chuyện này lại làm cậu cảm thấy hối hận khi xem tôi là bạn, chẳng lẽ cậu cho rằng tôi nghĩ cậu xem tôi là bạn sao?” Giọng của cô càng thêm lạnh giá, “Liệu cậu đã bao giờ hỏi qua liệu tôi có đồng ý làm bạn với kẻ ích kỉ khốn nạn như cậu không?”
“Tiểu Lương, tôi …” Hắn trong lòng đã biết mình đùa quá trớn, nhưng lời xin lỗi không sao thoát ra được, cứ vì thứ gì mà ngậm mãi trong miệng.
“Đồng Liệt Lâm, nếu đã như vậy, từ nay về sau chúng ta cũng không cần xem nhau là bạn bè nữa.” Cố kệ cho lòng đang đau nhói, cô vẫn nói ra mấy lời tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy, sau đó xoay người bước đi.
“Tiểu Lương! Không phải vậy…..Tiểu Lương ! Không phải vậy….” Hắn hoảng hốt nắm lấy tay của cô, nhất định không để cho cô đi.
Khốn kiếp thật, thường ngày nhanh mồm nhanh miệng thế nào lúc này cần thì lại không được nữa…
“Đồng Liệt Lâm, tôi không muốn gặp lại cậu.” Cô lạnh lùng hất tay hắn ra, chạy thật nhanh rời xa hắn, cố gắng khống chế nước mắt đang từ từ rớt xuống, từng hạt, từng hạt.
“Tiểu Lương….Khốn kiếp! Phương Tiểu Lương, cậu đứng lại đó cho tôi, không được chạy nữa!”
Tiểu Lương hoàn toàn không quan tâm đến giọng nói phía sau, lúc này chỉ muốn chạy thật nhanh rời xa hắn, thật xa. Như thế đấy, trước nay hắn chỉ xem cô như một thằng bạn trai, thế đấy…
Bỗng nhiên hắn cảm thấy trên mặt có chút ươn ướt, Đồng Liệt Lâm dừng lại, ngước nhìn lên bầu trời, không phải là mưa, vậy thứ ướt trên mặt là gì, ….Nước mắt sao?
Coi như là không phải đi. Cho đến nay, hắn, chưa bao giờ nhỏ một giọt nước mắt nào. Hắn kinh ngạc nhìn hướng cô chạy đi, nơi đó, đã sớm không còn bóng dáng gì nữa.
Trong lòng có chút không vui, cũng có chút đau đớn mơ hồ không rõ… Thì thôi vậy, tan học không đi cùng Tiểu Phân nữa, chịu khó chép phạt một chút, ngày mai xin lỗi Tiểu Lương là được, hẳn sẽ không giận lâu quá. Hắn lẩm bẩm tự nói với mình.
Nơi cuối chân trời, hắn không hay biết đang có một vừng mây đen từ từ tụ dâng…
Đang là thời gian nghỉ trưa, trong gian phòng học giữa vang lên từng đợt tiếng ngáy của các nam sinh.
Bỗng nhiên lúc này vang lên tiếng nói trong trẻo trầm bổng niệm “Thái Cát” của một nữ sinh, phá vỡ không khí yên tĩnh lúc nãy ở trong phòng.
“Kia Thái Cát này, một ngày không thấy, như ba tháng này! Kia Thái tiêu này, một ngày không thấy, như ba thu này! Kia thái ngải này, một ngày không thấy, như ba tuổi…”
"Con bà nó, Hàn Thiếu Đồng, cậu còn dám đọc tiếp, tôi liền kéo lưỡi cậu đấy! Đừng tưởng là có hội trưởng hội học sinh làm chỗ dựa thì có thể ở đây ầm ỹ không coi ai ra gì.” Đồng Liệt Lâm giận dữ rống to vào tai Hàn Thiếu Đồng, cốt là làm cho cô ta có thể im miệng lại
“Tại sao không thể niệm? Đây là Kinh thi Thái cát, là tình thơ truyền tụng muôn đời, có phải là cậu không biết phải không?” Hàn Thiếu Đồng buồn cười hỏi hắn, “Hơn nữa sáng nay thầy giáo vừa cho chúng ta học thuộc lòng bài này, cậu quên rồi sao?”
Đồng Liệt Lâm hừ lạnh một tiếng, không thèm quan tâm gì nữa mà đưa mắt chăm chú ra ngoài cửa sổ.
Hàn Thiếu Đồng cười gượng một cái đến gần hắn:” Nói thử xem cậu Đồng, tại sao mấy hôm nay không thấy tình nhân Lương Lương cùng đi với cậu? Lại cũng không thấy cậu ấy đi học? Hay là cậu ấy bị bệnh? Hay là các người lại cãi nhau vì cô nàng Tiểu Phân kia? Tôi nói cho cậu biết, kiểu gì cũng nên chia sẻ tình cảm cho người ta một chút, đừng có để cho Tiểu Lương cứ ngu ngốc mà chờ đợi!”
“Chúng tôi có cãi nhau hay không cậu cần quan tâm sao? Cậu cút đi bên Thượng Quan đi, còn nữa…không, cho, phép, cậu, gọi, cô, ấy, là, Lương Lương!” Đồng Liệt Lâm bị người khác nói trúng tim đen vào đúng chuyện bực mình nhất, hắn lại càng thêm lớn tiếng.
“Ha ha ha… Thì ra là cãi nhau! Cùng lắm thì cậu mang hoa đi hò hét cậu ấy, tôi biết phụ nữ là dễ mềm lòng nhất, cậu dụ dỗ được đấy. Ha ha ha…” Hàn Thiếu Đồng không quan tâm đến lời dọa nạt, vẫn tiếp tục gan lì chọc giận sư tử thêm nóng nảy.
“Cút ngay!”
“Ầy, cậu Đồng, cậu nỡ lòng nào lạnh lùng như vậy!” Cô nàng họ Hàn này quả thực lá gan rất lớn, vẫn tiếp tục không biết sống chết mà trêu chọc, “ Thực ra cậu ấy cũng không có nhiều yêu cầu, chỉ cần cậu dịu dàng với cậu ấy nhiều thêm một chút là được… Tôi cũng không ngại làm kẻ tiểu nhân nói cho cậu biết, cậu còn….” Cô nàng giả bộ ra vẻ bị tổn thương, lại còn lấy một tay lau nước mắt cá sấu.
“Con bà nó, Hàn Thiếu Đồng, đừng tưởng rằng tôi không dám đánh cậu, thằng này [bad word] cần biết cậu có ai làm chỗ dựa vẫn có thể đánh cậu đến răng cũng không còn” Hắn trong lòng cũng không muốn bạo lực, chỉ đưa tay giơ quả đấm làm bộ muốn dọa nạt cậu ta.
Trong lớp đã có vài đứa tỉnh giấc bởi cuộc nói chuyện, nắm đấm của Đồng Liệt Lâm vừa mới đưa lên không trung đã bị một bàn tay khác ngăn cản.
“Xin hỏi chuyện gì xảy ra?” Một giọng nói ôn hòa nhất thời làm không khí căng thẳng lúc nãy chùng xuống, là tên Thượng Quan Nhật vừa ra mặt cứu Hàn Thiếu Đồng, “Cậu đang làm gì vậy?”
“Thượng Quan Nhật, cậu tốt nhất nên quản cho chặt bạn gái của cậu, đừng để tôi phải bị bà cô này tra tấn suốt ngày như vậy!” Đồng Liệt Lâm hừ lạnh một tiếng, mạnh bạo hất tay của hắn ra, “Phanh” một tiếng bàn ghế ngả nghiêng, như một con rồng tức giận phun lửa dữ dội, cho đến khi bước ra khỏi phòng học còn dùng sức đạp trước cánh của phát tiết lửa giận trong lòng.
Trong lớp một đám học sinh tỏ rõ kinh hãi lùi sâu vào trong góc lớp, muốn tiến đến lấy vài món đồ nhưng không kịp nữa, chỉ dám đứng ở phía xa nhìn Đồng Liệt Lâm phá hỏng đồ vật, bàn ghế, cũng không dám xin giúp, chỉ sợ trở thành nạn nhân tiếp theo cho rồng phun lửa.
Đứng gần cánh cửa là Thượng Quan Nhật cùng Hàn Thiếu Đồng, nếu không phải vì bị dọa đến mức mềm nhũn cả người, cả 2 chắc cũng đã chạy trốn. Thượng Quan Nhật lúc này nhìn qua Hàn THiếu Đồng mặt mày tái nhợt đến dọa người, trong lòng thầm than cô ấy đã bị sợ đến sắp ngất.
“Em rốt cuộc đã làm cái gì khiến cậu ta tức khí đến như vậy?” Hắn thấp giọng hỏi, một tay nâng hông cô mong cô có thể dựa vào người hắn mà đứng vững.
“Em…Em chỉ hỏi có phải là hắn và Tiểu Lương đang cãi nhau hay không thôi, ai mà biết…hắn như thế lại có thể đánh em…” Hàn Thiếu Đồng bất chợt nghĩ đến tình cảnh vừa rồi thì không khỏi run rẩy, cảm thấy sống lưng trở nên lạnh lẽo vô cùng.
“Em cũng biết hắn đối với Phương Tiểu Lương rất khẩn trương, lại còn đi chọc vào?” Thượng Quan Nhật không đồng ý lắc đầu một cái.
“Em làm sao biết hắn ta như vậy…nhưng đến cả nữ sinh mà hắn cũng muốn đánh….” Cô nắm chặt lấy áo của hắn, đầu dịu dàng tựa vào trước ngực. Thượng Quan Nhật ôn nhu an ủi cô: “Yên tâm đi, hắn ta chỉ làm bộ thôi, sẽ không có đánh thật đâu.”
“Nhưng …”
“Em biết hắn cũng không phải mới đây, trừ phi có người cố ý tìm đến chọc giận hắn, em có bao giờ nhìn qua hắn đánh người chưa?” Hắn nhẹ giọng hỏi cô, tiện tay vuốt mặt cô một cái.
“Hình như….chưa hề” Cô cố hồi tưởng lại, thật sự là vẫn chưa thấy Đồng Liệt Lâm đánh người bao giờ.
Hắn tiếp tục an ủi cô: “ Không có, phải không? Cho nên cơ bản là hắn sẽ không dám làm gì em đâu, yên tâm được chưa?”
Coi như Đồng Liệt Lâm dám đánh nữ sinh đi, nhưng gì thì gì cũng sẽ không dám động đến một cọng tóc của cô, bởi vì hắn, Thượng Quang Nhật, nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ nào làm cho cô một chút thương tổn. “ Ừ!” Cô dịu dàng gật đầu, khẽ lấy giọng mũi, sau đó chậm rãi ngước nhìn lên hắn với tọa độ cực kì gần, cô lúc này mới đột nhiên giật mình trước mặt mọi người lại để hắn mặc nhiên tự tiện ôm lấy.
“Tôi, tôi,tôi…”
“Cậu cậu cậu….”
“Lúc nãy là anh vì cứu em nên mới ôm em.” Thượng Quan Nhật bình thản giải thích.
Thêm nữa một giây định thần, cô dùng sức đẩy hắn ra, đỏ mặt chạy nhanh ra khỏi phòng học.
Trời ạ! Cô thế nào lại để hắn ôm cô trước mặt mọi người như vậy…
Nhìn Hàn Thiếu Đồng luống cuống chạy trốn, Thượng Quan Nhật vẫn đứng đó mà không đuổi theo, hắn chỉ là nhẹ nhàng thở dài. Sau một lúc khá lâu, hắn ngước lên nhàn nhạt nhìn mọi người, nở nụ cười hết sức ngọt ngào nhưng cũng đầy uy hiếp, nói bằng giọng mũi ôn hòa:” Những chuyện vừa xảy ra, mọi người đều nên quên hết đi, có được không?”
Tất cả đều gật gật đầu ra vẻ đã đồng ý và hiểu.
Tuy nói là sợ nhất rồng phun lửa Đồng Liệt Lâm, nhưng rốt cuộc ai cũng nhất trí cho rằng đáng sợ nhất không phải Đồng Liệt Lâm, mà là cái tên nhìn có vẻ nho nhã lịch sự hội trưởng hội học sinh Thượng Quan Nhật kia. Xin cho phép bọn họ dẫn ra một câu mà Hàn Thiếu Đồng thường nói nhất về hắn: “Thượng Quan Nhật là một tên ngây thơ đội lốt kẻ nham hiểm.”
Đúng vậy, nếu như Đồng Liệt Lâm là rồng phun lửa, lấy quả đấm hủy diệt tất cả, thì Thượng Quan Nhật là một con cáo già đội lốt, chỉ cần hắn mở miệng là có thể làm hại nhân sinh, cái cười ôn hòa kia chẳng qua là bên ngoài mà thôi. Chỉ có người duy nhất mà nụ cười kia nở ra ôn hòa thật lòng, đó dĩ nhiên là cô nàng họ Hàn- Hàn Thiếu Đồng.
“Rất tốt!”, đã xong chuyện, Thượng Quan Nhật nhanh chóng bước ra khỏi phòng, không quan tâm đến nỗi sợ hãi vẫn còn lưu trong mọi người. Sau cùng bọn họ đều nhất trí đồng lòng nhìn qua quyển lịch treo trên tường. Quả nhiên là tháng 5 ngày 13, ôi trời ơi, là ngôi sao đen ở Tây phương.
Thật là một ngày đen đủi mà!
★ ☆ ★ ☆ ★
Sau một thời gian chờ đợi chờ đợi, rốt cuộc cũng nhịn được tới lúc tan học. Đồng Liệt Lâm nhanh nhẹn hót sạch sách vở vào cặp sách, sau đó giành lấy đường của thầy giáo mà bay trước ra ngoài, phát huy tuyệt đối thể lực khủng khiếp, dùng tốc độ cuồng phong chạy đến nhà của Phương Tiểu Lương.
“A Lâm, hôm nay rỗi đến chơi à?” Phương mẹ nhìn hắn đứng trước cửa, cười vui vẻ ra mở cửa.
“Phương mẹ, hôm nay Tiểu Lương sao lại nghỉ học?” Hắn cũng không có nhiều thời gian dông dài, trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.
“Tiểu Lương bị ốm rồi, sáng sớm hôm nay yếu đến mức bất tỉnh không rời giường được, cho nên xin nghỉ một buổi học.” Phương mẹ khẽ lách người sang bên, để cho hắn vào nhà. “ Mà cũng thật kì lạ, hôm qua đi học trở về liền không nói tiếng nào, về phòng cơm cũng không ăn, có hỏi xảy ra chuyện gì lại không chịu nói….A Lâm, con có biết nó có tâm sự gì không?” Phương mẹ lo lắng hỏi.
Đồng Liệt Lâm trầm mặc một lúc sau mới mở miệng:” Hôm qua con và Tiểu Lương cãi nhau…”
Phương mẹ khẽ gật đầu:” Nó còn nhỏ nói cái gì con cũng không nên để trong lòng. Hơn nữa Tiểu Lương nhà ta thường không chú ý lời nói mà hay gây ra tức giận.” Bà có linh cảm cho rằng chuyện này là do con mình khơi mào mới có thể gây ra cãi vã.
“Không, không phải là do cậu ấy, …là do con chọc tức cậu ấy trước, cậu ấy có mắng con thế nào cũng đều đúng.” Hắn tràn đầy áy náy nói, “Phương mẹ, rất xin lỗi, là do con làm cho Tiểu Lương bị ốm.”
Phương mẹ dịu dàng cười cười, “ Người con muốn xin lỗi cũng không phải là ta, mà là cái cô bé đang nằm trong phòng kia kìa!” Bà biết điều không làm phiền đến thời gian cho 2 người bọn họ, lại quây quả trở lại nhà bếp nấu cơm tối.
“À, A Lâm!” Đang đi vào nhà bếp, đột nhiên Phương mẹ quay người gọi hắn lại.
“Sao ạ?”
“Trong lúc ở bên cạnh, lưu ý một chút, biết đâu sẽ được.” bà nở nụ cười đầy ngụ ý rồi quay đi.
Đồng Liệt Lâm cắt nghĩa mãi vẫn không hiểu nổi, nhìn chằm chằm cánh cửa Phương mẹ vừa khép lại, trong lòng thốt nhiên nghĩ bà có phải là nhà ngôn ngữ học hay không.
Sau một hồi khá lâu, hắn mới giơ tay lên gõ cửa phòng Tiểu Lương, “Mời vào”. Âm thanh mềm mại từ sau cánh cửa truyền tới.
Nghe vậy hắn nhanh chóng mở khóa cửa, nhìn thấy Tiểu Lương yếu ớt nằm quay lưng về phía cửa. Nếu là thường ngày cô luôn xuất hiện trước hắn với bộ dạng gọn gàng đáng yêu thì nay nhìn cô yếu ớt đến không thể chịu nổi.
“Tiểu Lương!” Hắn nhẹ nhàng gọi tên cô, không hay biết thân thể cô đã cứng ngắc từ lúc hắn mới bước vào.
“Sao cậu lại tới đây? Có chuyện gì sao?” Một lúc sau cô mới lấy giọng hết sức lạnh nhạt đáp lời hắn, không giống như lúc trước cô rất nhiệt tình cùng hắn nói chuyện.
“Không có gì, hôm nay cậu không đi học, lớp rất lo cho cậu, cho nên tan học tôi cố ý đến thăm xem có chuyện gì.” Hắn vẫn như cũ đứng ở cửa, không dám xông thẳng vào phòng cô mà không có lời mời, “Phương mẹ nói cậu ngã bệnh, có nặng lắm không? Giờ đã cảm thấy khỏe hơn chưa?”
Cô im lặng, không có chút phản ứng.
“Tiểu Lương?” Thấy cô không có ý trả lời, hắn liền bước về trước một bước.
“Đã nộp bản chép phạt chưa?” Bỗng dưng cô hỏi.
“Ừm, đã nộp sáng nay rồi.” Quả nhiên là Phương Tiểu Lương, luôn luôn là anh em tốt với hắn, luôn quan tâm hắn, sợ hắn không chịu chép phạt sẽ bị mắng.
Nhận thức này nhất thời khiến khóe môi hắn nở ra nụ cười, “Vậy là không đi xem phim sao?” Cô lại hỏi tiếp.
“Không, vả lại hôm qua tôi với Tiểu Phân đã chia tay rồi.” Hắn đáp lời như vô cùng nhẹ nhõm, không giống như vừa kết thúc một mối tình khổ sở, ngược lại còn giống như được giải thoát.
“Phải không? Cậu không hối hận sao? Chẳng phải Lương Dung Phân là người cậu phải theo đuổi rất lâu hay sao?”
“Không hối hận, tôi còn ghét cậu ấy cực kì ấy chứ. Cứ tưởng rằng cô ta là người dịu dàng, hiểu chuyện, ai ngờ theo đuổi tới sau này mới phát hiện…Hừ, sớm biết chia tay là tốt rồi.” Hắn nhún nhún vai nói.
“Chuyện tình cảm, cậu luôn luôn đều là như vậy…” Giống như thở dài, cô nhẹ nhàng nói.
“Cậu làm sao vậy?” Hắn khẽ chau mày, nụ cười cũng biến mất, đột nhiên hắn nhận ra, hơn mười mấy năm qua vô cùng hoang phí, bởi vì hắn vẫn tựa hồ như chẳng hiểu gì về cô. Phương Tiểu Lương, cô thật xa lạ, đến nỗi hắn không biết phải làm sao để quên đi khoảng cách giữa 2 người mà chỉ cách mấy ngày trước vẫn luôn khăng khít, nay đã bắt đầu trở nên xa xôi…
“Đâu có gì, mệt mỏi chút ấy mà.” Cô kéo chăn bông lên đỉnh đầu, nặng nề xoay người vào trong.
“Này! Cậu định bệnh đến chết, hóa thành Oan Quỷ về tìm tôi báo thù sao?” Hắn bước về trước, kéo chăn bông xuống “ Tôi đã nói với cậu…”
“Cậu làm sao vậy? Sao mặt tái quá vậy?” Nghe lời này của hắn, khuôn mặt lạnh nhạt vừa rồi của cô chợt hóa thành tro.
Hắn đưa tay lên sờ trán cô, có lẽ rất nóng, hắn bất giác mắng cô: “Cậu biết là bị nóng sốt? Lại còn đem chăn bông đắp lên tận đầu, có phải muốn chết không vậy?”
Cô nhíu mày, khàn khàn giọng mở miệng: “Mạng này là của tôi, không cần cậu nhọc công quan tâm.”
“Cậu lại còn cáu với tôi?” Hắn tức giận hỏi: “Cậu còn muốn giận đến lúc nào?”
“Tôi không có.” Cô quay mặt, không muốn nhìn vào mắt hắn, lại càng không muốn mình thêm một lần trầm luân nơi đôi mắt xinh đẹp kia. “Cậu còn nói không có? Vậy cậu rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy?” Nếu không phải cô đang bị bệnh, thân thể suy nhược, hắn nhất định sẽ dạy dỗ cô một bữa. “Như vậy còn không phải là giận tôi lập tức mang đầu tôi cho cậu ngồi!”
“Tôi làm cái quái gì cùng cậu làm cái quái gì có liên quan sao? Tôi cần quái gì giận dỗi với cái đồ chết tiệt cậu?” Cô học lại giọng điệu của hắn.
“Cậu không cần bắt chước giọng điệu của tôi.”
“Đồng Liệt Lâm, cậu đừng tưởng là bạn của tôi hơn mười năm mà có thể quan tâm trông đông nom tây, tôi, Phương Tiểu Lương, là một độc lập thân thể, không cần phụ thuộc, hơn nữa, tôi cũng xin nhắc cho cậu nhớ, ngày hôm qua chúng ta đã chính thức cắt đứt quan hệ bạn bè…” Cô ho khan liên tục… cũng còn chưa nói xong, thiếu chút nữa có thể không thở nổi.
“Cậu không thể cho rằng những lời hôm qua là do vô tâm mà nói ra sao?” Hắn nhịn mà hỏi cô, hôm nay đã quyết tâm cùng cô giảng hòa, rốt cuộc cô vẫn còn giận hắn cái gì?
Cô nói theo hơi thở, nở một nụ cười yếu ớt “ Mời….”
“Đi ra ngoài…” Cô đưa ngón tay hướng ngoài cửa.
“Cái gì ?!” Hắn nổi trận lôi đình, “Cậu đuổi tôi?!”
“Đi ra ngoài, tôi thực sự không muốn gặp lại cậu!” Cô lặp lại lần nữa, cảm nhận rõ ràng trái tim mình đang tan nát—cô đang tự tay làm nó vỡ.
“Cậu!” Đồng Liệt Lâm dùng sức cắn răng, tránh nói ra những lời thô tục, hung hăng trừng mắt nhìn cô, “ Cậu muốn thế nào mới có thể tha thứ cho tôi?”
“A Đồng, ở trong lòng, cậu xem tôi là cái gì?”, Cô tuyệt vọng hỏi
Không chút nghĩ ngợi, hắn bật thốt lên,” Đương nhiên là anh em tốt cùng lớn lên”
“Anh em? Ha hả…”Cô cười khổ. Cô không nên có bất kì hi vọng nào, càng hi vọng càng rước thêm nhiều khả năng làm con tim tan nát.
“Này! Cậu …cậu làm sao vậy?” Nhìn cô bộ dạng này, hắn không nhịn được lo lắng hỏi: “Không phải là bệnh đến ấm đầu luôn rồi chứ?” Cô lắc đầu, ngậm chặt tiếng cười chua chát, thấp giọng bảo hắn: “Tôi mệt rồi, cậu đi về đi, cho tôi nghỉ ngơi một chút, được không?”
“Vậy cậu…nghỉ ngơi một chút.”
“Hẹn gặp lại.” Câu gặp lại vừa buông ra, có chút nhẹ khẫng.
“Cậu… giữ gìn sức khỏe.” Hắn trong lòng muốn nói gì đó, nhưng lại thôi, sau đó buông một câu rồi xoay người đi ra ngoài.
Nhìn bóng hắn rời đi, cô nhẹ nhàng thở ra nỗi đau đè nén ở ngực, và buông hơn một tiếng thở dài, cũng như rất nhiều nước mắt cứ bám ở khóe mắt nặng nề không chịu rớt xuống. “Chẳng qua chỉ là anh em thôi… Tôi căn bản cũng không muốn làm anh em tốt của cậu….” Cô lẩm bẩm nói.
“Tiểu Lương.” Phương mẹ đứng ở cửa, nói giọng lo âu.
Cô lạnh nhạt đến mức không thể lạnh hơn được nữa cười, “ Mẹ à, yên tâm, con không sao.” Chỉ là tan nát cõi lòng mà thôi. “Tiểu Lương, con thật muốn sang Mĩ tìm cậu con sao? Thư giãn một chút cũng tốt, đợi tâm tình khá hơn sẽ trở về…. Hay là con muốn ở lại đó lâu dài?” Phương mẹ không đành lòng nhìn con gái thống khổ như vậy, dịu dàng ôm cô vào trong lòng, “Dĩ nhiên, ba mẹ sẽ sang thăm con.”
Phương Tiểu Lương trầm mặc.
“Tiểu Lương?”
“Con nghĩ, chờ sau hết học kì này, con sẽ sang Mĩ với cậu, sau đó ở lại đó học vài năm, mở rộng tầm hiểu biết của mình.” Cô không muốn chỉ tồn tại dưới một bầu trời, làm một con ếch ngồi đáy giếng.
“Sau đó thì sao?” Phương mẹ hỏi
“Sau đo con sẽ về nước! Con không yên lòng nhìn ba mẹ ở đây.” Cô ôm lấy tay mẹ nói.
“Nhưng…” “Mẹ, con không việc gì. Hiện tại chỉ muốn yên ổn nghỉ ngơi một chút, nhanh chóng khôi phục sức khỏe để tiếp tục đến trường, sách vở đã bỏ nhiều buổi rồi.” Tiểu Lương cười cười, chậm rãi trở về giường, như một sự cự tuyệt nếu Phương mẹ còn hỏi bất kì điều gì.
Phương mẹ không thể làm gì đi khỏi phòng, để cho cô bình tĩnh một lúc.
Con gái là nợ ! Thật là khó khăn cho một người mẹ.
/10
|