Tiểu Mần đặt vé 2 giờ chiều, Bạch Tinh Nhiên và họ cùng đi ăn trưa xong thì về phòng bắt dầu dọn đò, cô đứng trước gương nhìn bản thân trong gương, dấu răng ở hõm vai mặc dù không sâu lắm, nhưng chí cần đế ý chút là có thể thấy được.
Vị trí nhạy cảm thế này, hình dáng vết thương nhạy cảm như vậy, cô không lo bị người khác chê cười, điều cô lo là Kiều Phong sẽ hiếu nhầm.
Mà váy hai hôm nay cô mặc lại dều không phải cao cổ, muốn che vết thương cũng không được.
Cô dùng phấn nền che vết thương, rồi cầm túi hành lý cỡ nhỏ ra ngoài.
Tổng giám đốc Trương và Tiểu Mần ngồi dính với nhau trên chiếc ghế phía trước, một mình Bạch Tinh Nhiên ngồi ở vị trí gần cửa sổ, đầu cô tựa vào lưng ghế, nhìn máy bay bên ngoài cửa sổ đang lên lên xuống xuống trên đường băng, trong dầu thế mà lại nghĩ... không biết Nam Cung Thiên Ân giờ thế nào rồi. Quay lại лhayho.com để cùng ŋhảy hố nhiều ţȓuyện hay nhé!
Tối qua anh bệnh nặng như vậy chắc sẽ không dễ khỏi nhí?Đến tận khi máy bay bắt đầu chạy trên đường băng, cô hơi xoay người, thì đuôi mắt bỗng bắt gặp một bóng người quen thuộc.
Cô sửng sốt mất một lúc, xoay dầu quan sát Nam Cung Thiên Ân không biết đã ngồi cạnh mình từ bao giờ."
"Sao, gặp tôi kinh ngạc thế à?",Nam Cung Thiên Ân chuyển mắt khỏi tờ tạp chí tài chính kinh tế trong tay, dừng ở mặt cô cười trêu chọc: "Trong lòng Y tiểu thư có phải đang nghĩ rõ ràng tối qua tôi bệnh nặng vậy, mà tại sao hôm nay lại bò dậy được không?"
Bạch Tinh Nhiên đúng là nghĩ vậy thật, cô cũng không tránh né mà nói thẳng: "Sức khỏe Thiên Ân thiếu gia không sao rồi à?"
Nam Cung Thiên Ân lắc đầu: "Không sao rồi."
"Ồ, vậy thì tốt..."
, Bạch Tinh Nhiên gật dầu, gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng nghĩ không biết anh còn nhớ việc tối qua anh đã làm với cô không? Mong là không nhớ, nếu không thì thực sự quá xấu hổ.
Cô vừa nghĩ xong, thì ánh mắt nhìn cô chăm chú của Nam Cung Thiên Ân bèn ánh lên vẻ áy náy, nhìn chằm chằm cô nói: "Tối qua thực sự rất xin lỗi, tôi thất lễ quá".
"Anh chỉ việc gì? Hôn cô hay là lúc cắn cô?Bạch Tinh Nhiên không kịp nghĩ kĩ, vội vàng lắc đầu: "Không sao, khi ấy Thiên Ân thiếu gia uống say, với lại còn bị bệnh nữa".
"Tối qua tôi coi cô là vợ cũ của tôi nên mới có hành động như vậy", Nam Cung Thiên Ân lại nói."
Tinh Nhiên là vợ cũ của anh? Là người ngày trước anh thích à?", Bạch Tinh Nhiên tò mò hỏi.
Nam Cung Thiên Ân gật đầu: "Ngày trước lúc tôi phát bệnh đều là cô ấy chăm sóc tôi, hơn nữa lần nào cũng bị tôi làm bị thương."
"Vậy cô ấy không sợ sao?”, Bạch Tinh Nhiên nhớ lại tình cảnh anh phát bệnh hôm qua, người bình thường đều sẽ sợ nhỉ? Nếu tối qua không phải lo anh làm tổn thương bản thân, thì cô cũng đã bỏ chạy vì sợ lâu rồi."
Cô ấy nói cô ấy không sợ, nhưng tôi biết cô ấy nhất định rất đau", ánh mắt Nam Cung Thiên Ân dịch xuống, dừng ở vết răng cô cố ý dùng phấn nền che đi, sau đó giơ tay lên nhẹ nhàng chạm ngón tay vào, áy náy mà dịu dàng hỏi: "Đau không?"
Khoảnh khắc ngón tay ấm ấp của anh đặt lên da cô, cô ngay lập tức như bị điện giật rụt người sang bên cạnh.
Lòng bàn tay Nam Cung Thiên Ân cứng đờ giữa không trung, hơi xấu hổ rụt về nói: "Xin lỗi..."
Bạch Tinh Nhiên cảm thấy phản ứng của mình mạnh quá, nên thầm hít một hơi rồi nói: "Tối qua đúng là hơi đau, nhưng giờ đã không còn đau nữa rồi, Thiên Ân thiếu gia không cần cảm thấy áy náy".
"Nam Cung Thiên Ân gật đầu, ngồi thẳng người.
Máy bay tiếp tục lên cao, hai người cũng bắt đầu chìm trong im lặng.
Nam Cung Thiên Ân cố tình bảo trợ lý Nhan đổi lịch bay thành chuyến này, chí đế xem thử cô, xem cô bị mình làm thương ở mức độ nào.
Giờ thấy vết răng trên cổ cô, anh không kiềm được lại nhớ lại Bạch Tinh Nhiên ngày trước bị anh cắn cho thương tích đầy mình, chí vết răng trên cổ tay cũng đã có mấy vết rồi.
Không biết xuất phát từ suy nghĩ gì, ánh mắt anh bất giác dừng ở cổ tay Bạch Tinh Nhiên, cổ tay và ngón tay cô dều bị bỏng và có vết bị giẫm, nhưng trên tay thì lại trống trơn, không có gì hết.
"Trên đời làm gì có nhiều chuyện thần bí như thế?."
"Nếu cô đọc được bài báo này trước, thì tối qua cô còn dám ờ lại phòng tôi giúp tôi không?"
Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Tôi không biết nữa, lúc ấy tôi chí cảm thấy nếu không giúp anh thì có thể anh sẽ cắn lưỡi tự tử, đó chỉ là phản ứng tự nhiên ngay lúc ấy củ Nam Cung Thiên Ân nhìn chằm chằm cô, nếu không phải cô không hiếu gì về mình, nếu không phải cô có gương mặt khác với Bạch Tinh Nhiên, nếu không phải lúc đầu anh tận mắt đi nhận xác, thì anh sẽ cảm thấy người trước mặt chính là người vợ anh luôn mong nhớ.
Vì suy nghĩ, hành động, lời nói của cô đều giống như Bạch Tinh Nhiên!"
"Cô thực sự... cứ như cùng một người với cô ấy", Nam Cung Thiên Ân như vừa tính mộng nói ra một câu như vậy.
Bạch Tinh Nhiên cười gượng, vì anh đã không chỉ một lần nói vậy rồi.
Buổi chiều Bạch Tinh Nhiên và Kiều Phong đến nhà trẻ đón Tiếu Vãn Nhiên tan học đúng giờ như thường lệ, vì là giờ tan học nên xung quanh nhà trẻ đỗ đầy xe.
Bạch Tinh Nhiên đỗ xe ở ven đường đối diện nhà trẻ, sau đó cầm một quyến tạp chí trên ghế phụ đưa cho Kiều Phong ngồi phía sau: "Anh ở đây đọc tạp chí một lúc, em hỏi cô Phương tình hình của Vãn Nhiên gần đây thế nào".
"Được, em đi đi", Kiều Phong nhận tạp chí.
Bạch Tinh Nhiên lao qua đường, đi vào trong nhà trẻ.
Kiều Phong tiện tay lật tạp chí đọc, chẳng có hứng thú lại buông xuống, đổi thành nhìn xe đi qua đi lại ngoài cửa sổ.
Ngồi một lúc, anh đột nhiên nhìn thấy đối diện đường có một chiếc xe quen thuộc đang từ từ đỗ ở ven đường, vì người lái Skyker ở Châu Thành không nhiều, nên anh đặc biệt chú ý, khi anh thấy biến số xe là của Nam Cung Thiên Ân thì trong lòng không nén nổi kinh ngạc.
Vị trí nhạy cảm thế này, hình dáng vết thương nhạy cảm như vậy, cô không lo bị người khác chê cười, điều cô lo là Kiều Phong sẽ hiếu nhầm.
Mà váy hai hôm nay cô mặc lại dều không phải cao cổ, muốn che vết thương cũng không được.
Cô dùng phấn nền che vết thương, rồi cầm túi hành lý cỡ nhỏ ra ngoài.
Tổng giám đốc Trương và Tiểu Mần ngồi dính với nhau trên chiếc ghế phía trước, một mình Bạch Tinh Nhiên ngồi ở vị trí gần cửa sổ, đầu cô tựa vào lưng ghế, nhìn máy bay bên ngoài cửa sổ đang lên lên xuống xuống trên đường băng, trong dầu thế mà lại nghĩ... không biết Nam Cung Thiên Ân giờ thế nào rồi. Quay lại лhayho.com để cùng ŋhảy hố nhiều ţȓuyện hay nhé!
Tối qua anh bệnh nặng như vậy chắc sẽ không dễ khỏi nhí?Đến tận khi máy bay bắt đầu chạy trên đường băng, cô hơi xoay người, thì đuôi mắt bỗng bắt gặp một bóng người quen thuộc.
Cô sửng sốt mất một lúc, xoay dầu quan sát Nam Cung Thiên Ân không biết đã ngồi cạnh mình từ bao giờ."
"Sao, gặp tôi kinh ngạc thế à?",Nam Cung Thiên Ân chuyển mắt khỏi tờ tạp chí tài chính kinh tế trong tay, dừng ở mặt cô cười trêu chọc: "Trong lòng Y tiểu thư có phải đang nghĩ rõ ràng tối qua tôi bệnh nặng vậy, mà tại sao hôm nay lại bò dậy được không?"
Bạch Tinh Nhiên đúng là nghĩ vậy thật, cô cũng không tránh né mà nói thẳng: "Sức khỏe Thiên Ân thiếu gia không sao rồi à?"
Nam Cung Thiên Ân lắc đầu: "Không sao rồi."
"Ồ, vậy thì tốt..."
, Bạch Tinh Nhiên gật dầu, gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng nghĩ không biết anh còn nhớ việc tối qua anh đã làm với cô không? Mong là không nhớ, nếu không thì thực sự quá xấu hổ.
Cô vừa nghĩ xong, thì ánh mắt nhìn cô chăm chú của Nam Cung Thiên Ân bèn ánh lên vẻ áy náy, nhìn chằm chằm cô nói: "Tối qua thực sự rất xin lỗi, tôi thất lễ quá".
"Anh chỉ việc gì? Hôn cô hay là lúc cắn cô?Bạch Tinh Nhiên không kịp nghĩ kĩ, vội vàng lắc đầu: "Không sao, khi ấy Thiên Ân thiếu gia uống say, với lại còn bị bệnh nữa".
"Tối qua tôi coi cô là vợ cũ của tôi nên mới có hành động như vậy", Nam Cung Thiên Ân lại nói."
Tinh Nhiên là vợ cũ của anh? Là người ngày trước anh thích à?", Bạch Tinh Nhiên tò mò hỏi.
Nam Cung Thiên Ân gật đầu: "Ngày trước lúc tôi phát bệnh đều là cô ấy chăm sóc tôi, hơn nữa lần nào cũng bị tôi làm bị thương."
"Vậy cô ấy không sợ sao?”, Bạch Tinh Nhiên nhớ lại tình cảnh anh phát bệnh hôm qua, người bình thường đều sẽ sợ nhỉ? Nếu tối qua không phải lo anh làm tổn thương bản thân, thì cô cũng đã bỏ chạy vì sợ lâu rồi."
Cô ấy nói cô ấy không sợ, nhưng tôi biết cô ấy nhất định rất đau", ánh mắt Nam Cung Thiên Ân dịch xuống, dừng ở vết răng cô cố ý dùng phấn nền che đi, sau đó giơ tay lên nhẹ nhàng chạm ngón tay vào, áy náy mà dịu dàng hỏi: "Đau không?"
Khoảnh khắc ngón tay ấm ấp của anh đặt lên da cô, cô ngay lập tức như bị điện giật rụt người sang bên cạnh.
Lòng bàn tay Nam Cung Thiên Ân cứng đờ giữa không trung, hơi xấu hổ rụt về nói: "Xin lỗi..."
Bạch Tinh Nhiên cảm thấy phản ứng của mình mạnh quá, nên thầm hít một hơi rồi nói: "Tối qua đúng là hơi đau, nhưng giờ đã không còn đau nữa rồi, Thiên Ân thiếu gia không cần cảm thấy áy náy".
"Nam Cung Thiên Ân gật đầu, ngồi thẳng người.
Máy bay tiếp tục lên cao, hai người cũng bắt đầu chìm trong im lặng.
Nam Cung Thiên Ân cố tình bảo trợ lý Nhan đổi lịch bay thành chuyến này, chí đế xem thử cô, xem cô bị mình làm thương ở mức độ nào.
Giờ thấy vết răng trên cổ cô, anh không kiềm được lại nhớ lại Bạch Tinh Nhiên ngày trước bị anh cắn cho thương tích đầy mình, chí vết răng trên cổ tay cũng đã có mấy vết rồi.
Không biết xuất phát từ suy nghĩ gì, ánh mắt anh bất giác dừng ở cổ tay Bạch Tinh Nhiên, cổ tay và ngón tay cô dều bị bỏng và có vết bị giẫm, nhưng trên tay thì lại trống trơn, không có gì hết.
"Trên đời làm gì có nhiều chuyện thần bí như thế?."
"Nếu cô đọc được bài báo này trước, thì tối qua cô còn dám ờ lại phòng tôi giúp tôi không?"
Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Tôi không biết nữa, lúc ấy tôi chí cảm thấy nếu không giúp anh thì có thể anh sẽ cắn lưỡi tự tử, đó chỉ là phản ứng tự nhiên ngay lúc ấy củ Nam Cung Thiên Ân nhìn chằm chằm cô, nếu không phải cô không hiếu gì về mình, nếu không phải cô có gương mặt khác với Bạch Tinh Nhiên, nếu không phải lúc đầu anh tận mắt đi nhận xác, thì anh sẽ cảm thấy người trước mặt chính là người vợ anh luôn mong nhớ.
Vì suy nghĩ, hành động, lời nói của cô đều giống như Bạch Tinh Nhiên!"
"Cô thực sự... cứ như cùng một người với cô ấy", Nam Cung Thiên Ân như vừa tính mộng nói ra một câu như vậy.
Bạch Tinh Nhiên cười gượng, vì anh đã không chỉ một lần nói vậy rồi.
Buổi chiều Bạch Tinh Nhiên và Kiều Phong đến nhà trẻ đón Tiếu Vãn Nhiên tan học đúng giờ như thường lệ, vì là giờ tan học nên xung quanh nhà trẻ đỗ đầy xe.
Bạch Tinh Nhiên đỗ xe ở ven đường đối diện nhà trẻ, sau đó cầm một quyến tạp chí trên ghế phụ đưa cho Kiều Phong ngồi phía sau: "Anh ở đây đọc tạp chí một lúc, em hỏi cô Phương tình hình của Vãn Nhiên gần đây thế nào".
"Được, em đi đi", Kiều Phong nhận tạp chí.
Bạch Tinh Nhiên lao qua đường, đi vào trong nhà trẻ.
Kiều Phong tiện tay lật tạp chí đọc, chẳng có hứng thú lại buông xuống, đổi thành nhìn xe đi qua đi lại ngoài cửa sổ.
Ngồi một lúc, anh đột nhiên nhìn thấy đối diện đường có một chiếc xe quen thuộc đang từ từ đỗ ở ven đường, vì người lái Skyker ở Châu Thành không nhiều, nên anh đặc biệt chú ý, khi anh thấy biến số xe là của Nam Cung Thiên Ân thì trong lòng không nén nổi kinh ngạc.
/540
|