Cô ta khựng người lại, nhưng cô ta không hề biếu lộ cảm xúc này ra ngoài, cô ta vừa uống nước trong cốc vừa đi đến bên cạnh Nam Cung Thiên Ân:
"Sao thế? Anh không định về à?”
Cô ta đặt cốc nước lên bàn, sau đó dùng hai tay ôm Nam Cung Thiên Ân từ phía sau, khuôn mặt áp vào má anh nói:
"Thiên Ân, anh quên lời bà đã dặn rồi sao? Không được đế cho bản thân mệt quá, bệnh của anh vừa mới hồi phục được chút".
Rõ ràng là có phụ nữ ở đây, nhưng lại không thấy bóng dáng đâu? Khả năng duy nhất chính là người phụ nữ đó đang nấp trong phòng nghỉ.
Chí
cần nghĩ đến Nam Cung Thiên Ân và người phụ nữ khác quấn lấy nhau trong phòng nghỉ là cô ta lại hận đến mức nghiến răng.
"Anh sẽ chú ý", Nam Cung Thiên Ân vỗ vào bàn tay cô ta nói.
"Vậy mau thu dọn rồi về nhà với em đi", Chu Chu đang nghĩ xem nên dùng lí do gì đế đi vào phòng nghỉ kiểm tra một lượt, khi ánh mắt cô ta lướt xuống dưới đất bất ngờ phát hiện một nửa bàn tay phụ nữ thò ra phía gầm bàn.
Lòng cô ta thắt lại, cứ thế cắn răng.
Nam Cung Thiên Ân kéo hai tay cô ta từ cổ xuống, nhìn cô ta nói:
"Chu Chu, em về trước đi, anh còn có chuyện phải làm".
"Anh lại định tăng ca à?”
Chu Chu nhếch miệng, từ sau lưng anh đi đến bên cạnh anh, sau đó dùng phần gót của dép cao gót giẫm mạnh vào mấy ngón tay kia.
Cô ta đi đôi dép cao gót đế thô đính đá, lại còn cố tình dùng lực đế giẫm.
Giẫm vào ngón tay thì gần như là đau thấu trời, Bạch Tinh Nhiên hít ngược một hơi, vội vàng dùng bàn tay còn lại bịt chặt miệng không để bản thân kêu lên.
Ngón tay đau tận vào tim, nước mắt cô lập tức rơi xuống.
Nam Cung Thiên Ân cảm nhận được nỗi đau của Bạch Tinh Nhiên, anh không nhìn xuống dưới mà đứng dậy khỏi chiếc ghế da, nhìn thẳng Chu Chu nói:
Cho đến khi Chu Chu đi ra ngoài rồi Nam Cung Thiên Ân mới lên tiếng:
"Ra đây đi".
Chờ một lúc không thấy Bạch Tinh Nhiên chui ra khỏi gầm bàn, thế là Nam Cung Thiên Ân cúi đầu xuống đã nhìn thấy luôn vết máu trên nền nhà.
Anh nghiêng người xuống nhìn gầm bàn mới thấy Bạch Tinh Nhiên đang ôm bàn tay phải bị thương của mình, hai hàng nước mắt chảy ra.
"Tay của cô sao rồi?”
Nam Cung Thiên Ân nhìn vẻ mặt tội nghiệp của cô.
"Không sao....”Nam Cung Thiên Ân nắm lấy cổ tay cô kéo một cái, nhìn vào hai ngón tay cô vừa bị giẫm vào rồi lại nhìn cô hỏi:
"Đã bị thương đến mức này rồi sao còn không kêu lên".
"Tôi không muốn vợ anh hiểu nhầm".
"Lẽ nào cô không biết trốn chui trốn lủi như thế này mới càng dễ khiến bị hiểu nhầm sao?”
Nam Cung Thiên Ân kéo cô ra khỏi gầm bàn.
Bạch Tinh Nhiên vẩy cái tay bị đau, rút một tờ giấy ăn trên bàn định bịt chặt vào vết thương, Nam Cung
Thiên Ân lại đột nhiên lên tiếng ngăn lại:
"Làm như vậy sẽ bị nhiễm trùng đó, đế tôi bôi thuốc giúp cô .
"Không cần đâu....”
Bạch Tinh Nhiên vội vàng nói, nhưng Nam Cung Thiên Ân đã đi đến chỗ phía dưới tủ sách, lấy ra hộp y tế bên trong rồi đi đến sofa ngồi, sau đó ngước mắt nhìn cô nói:
"Giờ vết thương của cô là ở tay phải, không chữa cho khỏi nhanh thì vẽ bản thảo kiểu gì?”
Bạch Tinh Nhiên cứng họng, lưỡng lự một lúc không biết nên làm thế nào.
"Lại đây", giọng nói của Nam Cung Thiên Ân mang vẻ mệnh lệnh.
Bạch Tinh Nhiên đành bước đến, ngồi đối diện với anh:
"Thôi đế tôi tự làm đi".
"Y tiểu thư, công việc của tôi rất bận, không có thời gian đôi co với cô ở đây đâu".
Nghe thấy giọng nói không vui của anh, Bạch Tinh Nhiên đành giơ bàn tay phải bị thương ra, Nam Cung Thiên Ân đón lấy bàn tay, rồi ngồi dịch về phía trước.
Khi anh nhìn rõ bàn tay cô, sắc mặt lập tức lộ vẻ kỳ lạ, tay của cô...
Ngón tay cô thon dài, ngón tay trỏ và ngón áp út bị giẫm đến mức hở cả thịt, ngoài vết thương mới này ra, trên mu bàn tay cô còn một vết sẹo lớn vì bỏng, cả bàn tay đáng ra rất đẹp này bây giờ nhìn lại thấy hơi đáng sợ.
Trong tình cảnh này mà cô vẫn có thể chịu đựng không kêu lên, khả năng chịu đựng đúng là không phải mạnh mẽ ở mức bình thường!
Bạch Tinh Nhiên cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc đến kỳ lạ của anh, nên cô cũng cảm thấy hơi ái ngại.
Nam Cung Thiên Ân cấn thận dùng thuốc sát trùng rửa vết thương cho cô, sau đó quấn băng gạc giúp cô.
Ngón tay áp út của cô có đeo một chiếc nhẫn đôi kiểu của nữ, rất vừa vặn, chắc là nhẫn cưới.
Vì có chiếc nhẫn này nên quấn gạc sẽ không được tiện lắm.
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô hỏi:
"Có thế tháo chiếc nhẫn ra không?”
"Được chứ", Bạch Tinh Nhiên gật đầu, giơ tay ra định tháo chiếc nhẫn xuống, Nam Cung Thiên Ân lại đột nhiên lên tiếng:
"Đừng cử động".
Sau đó, anh cấn thận tháo chiếc nhẫn cô ra, chiếc nhẫn sượt qua vết thương, Bạch Tinh Nhiên đau đến mức giọng nói rưng rưng:
"Anh nhẹ chút".
"Tôi còn tưởng cô không sợ đau chứ", Nam Cung Thiên Ân cười chế nhạo, rồi đặt chiếc nhẫn lên bàn trà.
"Làm gì có ai không sợ đau?”
Bạch Tinh Nhiên cạn lời.
"Vì cô chịu đựng rất giỏi", đổi lại là người khác thì đã khóc lóc hoặc kêu toáng lên rồi.
Quấn băng gạc xong, Nam Cung Thiên Ân lại vẫn chưa buông tay cô ra, cứ thế cầm tay cô trong tay mình không nỡ buông.
Không nỡ, đúng thế, bàn tay cô cứ như có ma lực vậy, khiến anh không nỡ buông ra...
"Thiên Ân thiếu gia, anh có thế bỏ tay tôi ra được không?”
một lúc sau, Bạch Tinh Nhiên cuối cùng không kìm được nhắc nhở.
Nam Cung Thiên Ân sực nhận ra sự thất lễ của mình, nhưng anh không hề buông tay ra ngay, mà chậm rãi nhìn vào vết sẹo trên mu bàn tay cô:
"Tay của cô... bị bỏng nước sôi à?”
Bạch Tinh Nhiên rụt tay ra khỏi lòng bàn tay anh, mím cười nói:
"Không phải là nước sôi, mà là bị cháy nhà nên mới bị bỏng".
Kiều Phong từng nói đại khái với cô, cô bị mất trí nhớ, bị hủy hoại dung nhan là vì cháy nhà, khi cô nhảy từ lan can xuống đế thoát đám cháy đã bị thương nặng.
Kiều Phong nói đây là nỗi đau của cô và cũng là của anh, cho nên không muốn cô hỏi nhiều, mà cô cũng quả thực không hỏi nhiều gì cả.
"Vậy nhất định là đau lắm", Nam Cung Thiên Ân nói nhỏ một câu, cũng không biết anh nói cho cô nghe hay là cho bản thân anh nghe nữa.
Trước đây khi anh nhìn thấy thi thể của Bạch Tinh Nhiên, cô cũng bị cháy đến mức máu thịt lẫn lộn không còn phân biệt được nữa.
Bạch Tinh Nhiên thấy anh im lặng như thế đang có tâm sự, nhất thời không biết nên nói chuyện với anh thế nào, thế là đứng dậy khỏi sofa:
"Thiên Ân thiếu gia, tôi về trước đây".
"Nhớ là đi thang máy xuống thầng hai, rồi đi theo lối cửa sau".
"Vì sao?”
Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên.
"Chẳng phải cô không muốn người khác hiếu nhầm sao?”
"Đây là con đường chuyên dùng cho việc ngoại tình của anh à?”
Bạch Tinh Nhiên bất giác hỏi lên một câu, hỏi xong mới nhận ra mình đã lỡ lời.
Quả nhiên, Nam Cung Thiên Ân sa sầm măt lai nhìn cô.
Tôi xin lôi, tôi vê đây, chào Thiên Ân thiếu gia", Bạch Tinh Nhiên không dám ở lại thêm một phút nào nữa, cô cúi người chào anh một cái rồi xách túi đi ra khỏi văn phòng.
"Sao thế? Anh không định về à?”
Cô ta đặt cốc nước lên bàn, sau đó dùng hai tay ôm Nam Cung Thiên Ân từ phía sau, khuôn mặt áp vào má anh nói:
"Thiên Ân, anh quên lời bà đã dặn rồi sao? Không được đế cho bản thân mệt quá, bệnh của anh vừa mới hồi phục được chút".
Rõ ràng là có phụ nữ ở đây, nhưng lại không thấy bóng dáng đâu? Khả năng duy nhất chính là người phụ nữ đó đang nấp trong phòng nghỉ.
Chí
cần nghĩ đến Nam Cung Thiên Ân và người phụ nữ khác quấn lấy nhau trong phòng nghỉ là cô ta lại hận đến mức nghiến răng.
"Anh sẽ chú ý", Nam Cung Thiên Ân vỗ vào bàn tay cô ta nói.
"Vậy mau thu dọn rồi về nhà với em đi", Chu Chu đang nghĩ xem nên dùng lí do gì đế đi vào phòng nghỉ kiểm tra một lượt, khi ánh mắt cô ta lướt xuống dưới đất bất ngờ phát hiện một nửa bàn tay phụ nữ thò ra phía gầm bàn.
Lòng cô ta thắt lại, cứ thế cắn răng.
Nam Cung Thiên Ân kéo hai tay cô ta từ cổ xuống, nhìn cô ta nói:
"Chu Chu, em về trước đi, anh còn có chuyện phải làm".
"Anh lại định tăng ca à?”
Chu Chu nhếch miệng, từ sau lưng anh đi đến bên cạnh anh, sau đó dùng phần gót của dép cao gót giẫm mạnh vào mấy ngón tay kia.
Cô ta đi đôi dép cao gót đế thô đính đá, lại còn cố tình dùng lực đế giẫm.
Giẫm vào ngón tay thì gần như là đau thấu trời, Bạch Tinh Nhiên hít ngược một hơi, vội vàng dùng bàn tay còn lại bịt chặt miệng không để bản thân kêu lên.
Ngón tay đau tận vào tim, nước mắt cô lập tức rơi xuống.
Nam Cung Thiên Ân cảm nhận được nỗi đau của Bạch Tinh Nhiên, anh không nhìn xuống dưới mà đứng dậy khỏi chiếc ghế da, nhìn thẳng Chu Chu nói:
Cho đến khi Chu Chu đi ra ngoài rồi Nam Cung Thiên Ân mới lên tiếng:
"Ra đây đi".
Chờ một lúc không thấy Bạch Tinh Nhiên chui ra khỏi gầm bàn, thế là Nam Cung Thiên Ân cúi đầu xuống đã nhìn thấy luôn vết máu trên nền nhà.
Anh nghiêng người xuống nhìn gầm bàn mới thấy Bạch Tinh Nhiên đang ôm bàn tay phải bị thương của mình, hai hàng nước mắt chảy ra.
"Tay của cô sao rồi?”
Nam Cung Thiên Ân nhìn vẻ mặt tội nghiệp của cô.
"Không sao....”Nam Cung Thiên Ân nắm lấy cổ tay cô kéo một cái, nhìn vào hai ngón tay cô vừa bị giẫm vào rồi lại nhìn cô hỏi:
"Đã bị thương đến mức này rồi sao còn không kêu lên".
"Tôi không muốn vợ anh hiểu nhầm".
"Lẽ nào cô không biết trốn chui trốn lủi như thế này mới càng dễ khiến bị hiểu nhầm sao?”
Nam Cung Thiên Ân kéo cô ra khỏi gầm bàn.
Bạch Tinh Nhiên vẩy cái tay bị đau, rút một tờ giấy ăn trên bàn định bịt chặt vào vết thương, Nam Cung
Thiên Ân lại đột nhiên lên tiếng ngăn lại:
"Làm như vậy sẽ bị nhiễm trùng đó, đế tôi bôi thuốc giúp cô .
"Không cần đâu....”
Bạch Tinh Nhiên vội vàng nói, nhưng Nam Cung Thiên Ân đã đi đến chỗ phía dưới tủ sách, lấy ra hộp y tế bên trong rồi đi đến sofa ngồi, sau đó ngước mắt nhìn cô nói:
"Giờ vết thương của cô là ở tay phải, không chữa cho khỏi nhanh thì vẽ bản thảo kiểu gì?”
Bạch Tinh Nhiên cứng họng, lưỡng lự một lúc không biết nên làm thế nào.
"Lại đây", giọng nói của Nam Cung Thiên Ân mang vẻ mệnh lệnh.
Bạch Tinh Nhiên đành bước đến, ngồi đối diện với anh:
"Thôi đế tôi tự làm đi".
"Y tiểu thư, công việc của tôi rất bận, không có thời gian đôi co với cô ở đây đâu".
Nghe thấy giọng nói không vui của anh, Bạch Tinh Nhiên đành giơ bàn tay phải bị thương ra, Nam Cung Thiên Ân đón lấy bàn tay, rồi ngồi dịch về phía trước.
Khi anh nhìn rõ bàn tay cô, sắc mặt lập tức lộ vẻ kỳ lạ, tay của cô...
Ngón tay cô thon dài, ngón tay trỏ và ngón áp út bị giẫm đến mức hở cả thịt, ngoài vết thương mới này ra, trên mu bàn tay cô còn một vết sẹo lớn vì bỏng, cả bàn tay đáng ra rất đẹp này bây giờ nhìn lại thấy hơi đáng sợ.
Trong tình cảnh này mà cô vẫn có thể chịu đựng không kêu lên, khả năng chịu đựng đúng là không phải mạnh mẽ ở mức bình thường!
Bạch Tinh Nhiên cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc đến kỳ lạ của anh, nên cô cũng cảm thấy hơi ái ngại.
Nam Cung Thiên Ân cấn thận dùng thuốc sát trùng rửa vết thương cho cô, sau đó quấn băng gạc giúp cô.
Ngón tay áp út của cô có đeo một chiếc nhẫn đôi kiểu của nữ, rất vừa vặn, chắc là nhẫn cưới.
Vì có chiếc nhẫn này nên quấn gạc sẽ không được tiện lắm.
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô hỏi:
"Có thế tháo chiếc nhẫn ra không?”
"Được chứ", Bạch Tinh Nhiên gật đầu, giơ tay ra định tháo chiếc nhẫn xuống, Nam Cung Thiên Ân lại đột nhiên lên tiếng:
"Đừng cử động".
Sau đó, anh cấn thận tháo chiếc nhẫn cô ra, chiếc nhẫn sượt qua vết thương, Bạch Tinh Nhiên đau đến mức giọng nói rưng rưng:
"Anh nhẹ chút".
"Tôi còn tưởng cô không sợ đau chứ", Nam Cung Thiên Ân cười chế nhạo, rồi đặt chiếc nhẫn lên bàn trà.
"Làm gì có ai không sợ đau?”
Bạch Tinh Nhiên cạn lời.
"Vì cô chịu đựng rất giỏi", đổi lại là người khác thì đã khóc lóc hoặc kêu toáng lên rồi.
Quấn băng gạc xong, Nam Cung Thiên Ân lại vẫn chưa buông tay cô ra, cứ thế cầm tay cô trong tay mình không nỡ buông.
Không nỡ, đúng thế, bàn tay cô cứ như có ma lực vậy, khiến anh không nỡ buông ra...
"Thiên Ân thiếu gia, anh có thế bỏ tay tôi ra được không?”
một lúc sau, Bạch Tinh Nhiên cuối cùng không kìm được nhắc nhở.
Nam Cung Thiên Ân sực nhận ra sự thất lễ của mình, nhưng anh không hề buông tay ra ngay, mà chậm rãi nhìn vào vết sẹo trên mu bàn tay cô:
"Tay của cô... bị bỏng nước sôi à?”
Bạch Tinh Nhiên rụt tay ra khỏi lòng bàn tay anh, mím cười nói:
"Không phải là nước sôi, mà là bị cháy nhà nên mới bị bỏng".
Kiều Phong từng nói đại khái với cô, cô bị mất trí nhớ, bị hủy hoại dung nhan là vì cháy nhà, khi cô nhảy từ lan can xuống đế thoát đám cháy đã bị thương nặng.
Kiều Phong nói đây là nỗi đau của cô và cũng là của anh, cho nên không muốn cô hỏi nhiều, mà cô cũng quả thực không hỏi nhiều gì cả.
"Vậy nhất định là đau lắm", Nam Cung Thiên Ân nói nhỏ một câu, cũng không biết anh nói cho cô nghe hay là cho bản thân anh nghe nữa.
Trước đây khi anh nhìn thấy thi thể của Bạch Tinh Nhiên, cô cũng bị cháy đến mức máu thịt lẫn lộn không còn phân biệt được nữa.
Bạch Tinh Nhiên thấy anh im lặng như thế đang có tâm sự, nhất thời không biết nên nói chuyện với anh thế nào, thế là đứng dậy khỏi sofa:
"Thiên Ân thiếu gia, tôi về trước đây".
"Nhớ là đi thang máy xuống thầng hai, rồi đi theo lối cửa sau".
"Vì sao?”
Bạch Tinh Nhiên ngạc nhiên.
"Chẳng phải cô không muốn người khác hiếu nhầm sao?”
"Đây là con đường chuyên dùng cho việc ngoại tình của anh à?”
Bạch Tinh Nhiên bất giác hỏi lên một câu, hỏi xong mới nhận ra mình đã lỡ lời.
Quả nhiên, Nam Cung Thiên Ân sa sầm măt lai nhìn cô.
Tôi xin lôi, tôi vê đây, chào Thiên Ân thiếu gia", Bạch Tinh Nhiên không dám ở lại thêm một phút nào nữa, cô cúi người chào anh một cái rồi xách túi đi ra khỏi văn phòng.
/540
|