Đới Tư Dĩnh ngồi trên ghế sô pha, hai ngày nay cô đã bình tĩnh suy nghĩ rất nhiều, thì ra đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, chuyện đứa con đã không còn ông trời còn tàn nhẫn tước đoạt quyền làm mẹ của cô, Phỉ cũng không phải thật lòng yêu cô, như vậy đã đến lúc cô nên rời đi.
Đới Tư Dĩnh bận rộn trong nhà bếp, cô không có gì báo đáp lòng tốt của Jack liền làm một vài món ăn theo kiểu Trung Quốc cho bữa tối, coi như báo đáp đi.
Jack tan sở về nhà, vừa mở cửa ra liền nghe thấy từng đợt mùi thơm.
“Thơm quá, Tư Dĩnh đây đều là do cô làm đúng không ?” Jack nhìn thấy trên bàn có mấy món ăn khéo léo ngon miệng, có rất nhiều màu sắc hương vị, kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy Jack, ngồi đi nếm thử một chút xem có thích ăn hay không?” Đới Tư Dĩnh mời anh ngồi xuống thuận tiện bỏ thêm một miếng sườn cho anh.
“Trời ơi , ăn ngon quá, Tư Dĩnh quả thực cô là thiên tài về nấu ăn, tôi phải ăn sạch toàn bộ mới được”. Jack ăn một miếng sợ hãi than, tình cảm cũng biểu lộ.
“Jack, cảm ơn anh hai ngày nay đã chăm sóc tôi, tôi phải đi rồi, bữa cơm này coi như là tôi tạ lỗi với anh, nhân tiện cũng báo đáp ân tình của anh đã cho tôi ở lại đây.” Nhìn thấy Jack ăn không ngừng miệng, Đới Tư Dĩnh rốt cuộc cũng mở miệng nói.
“Cái gì cơ? Cô phải đi, đi đâu? Về nhà sao?” Jack buông đôi đũa đang cầm trong tay thân thiết hỏi.
Đới Tư Dĩnh lắc đầu cười khổ : “Tôi cũng không biết , đi đến đâu tính đến đấy, tôi chỉ nghĩ là đi đâu đó một chút để giải tỏa nỗi buồn”.
“Tư Dĩnh, nếu như vậy thì cô cứ ở lại chỗ này đi, cô nấu ăn rất ngon, tôi sẽ trả tiền lương cho cô được không?” Jack thành tâm giữ cô ở lại.
“Cám ơn anh Jack, nhưng ngày mai tôi phải đi, cho dù như vậy tôi thật sự rất vui mừng vì có thể quen biết một người bạn tốt như anh.”Đới Tư Dĩnh từ chối , anh thật sự có ý tốt, cô nghĩ thầm nên một mình ra đi lặng lẽ.
“Vậy thật đáng tiếc, tôi không có lộc ăn mà, Tư Dĩnh cho dù như vậy nhưng lúc nào tôi cũng hoan nghênh cô trở về, bất cứ lúc nào cũng có thể tới nơi này của tôi”. Người ngoại quốc không thích ép buộc người khác, Jack cũng vậy.
“Tư Dĩnh, đây là số điện thoại của tôi, cô có chuyện gì cần có thể liên hệ với tôi, tôi nhất định sẽ giúp cô”. Hai tay Jack cầm tấm danh thiếp đưa qua.
“Tôi sẽ làm như vậy, Jack”. Đới Tư Dĩnh cẩn thận tiếp nhận tấm danh thiếp.
*************
“Tư Dĩnh, cái này cho cô, có lẽ cô sẽ cần”. Ăn xong điểm tâm, tay Jack cầm tấm chi phiếu đưa về phía cô.
“Jack, cảm ơn anh, nhưng không cần đâu, tôi có tiền”. Đới Tư Dĩnh đẩy tấm chi phiếu trở về, cô rất cảm kích ý tốt của Jack.
“Tư Dĩnh, cô nên cầm đi, nếu không cần dùng thì sau này trả lại cho tôi”. Jack lại đẩy qua.
“Thật sự không cần, Jack”. Đới Tư Dĩnh đang muốn đẩy trở lại, ngay thời điểm đó chuông cửa vang lên.
“Anh là ai? Có chuyện gì không?”. Jack mở cửa ra thấy một người đàn ông không biết là ai đứng bên ngoài, có điều toàn thân của người đó phát ra khí lạnh, đang nhìn chằm chằm anh.
“Tránh ra”. Người đàn ông một phen đẩy Jack ra rồi tự mình đi vào .
“Anh làm gì? Ngang ngược xông vào nhà dân, tôi phải đi báo cảnh sát để họ đến bắt anh”. Jack đứng không vững dựa vào cửa ở phía sau uy hiếp.
“Jack, anh làm sao vậy?” Nghe thấy có tiếng la, Đới Tư Dĩnh từ nhà ăn đi ra , khi nhìn người đàn ông đứng trước mắt đột nhiên hoảng sợ, sao mới có hai ngày không nhìn thấy anh trở nên tiều tụy như vậy: “ Phỉ, tại sao anh lại tới đây?”
“Theo anh về nhà, anh sẽ giải thích với em”. Khuôn mặt Long Ngạo Phỉ tái xanh, bắt lấy cánh tay cô kéo ra ngoài.
“Cái người dã man này, anh muốn làm gì? Buông cô ấy ra ngay nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.” Jack nhìn thấy anh giữ chặt Tư Dĩnh vội vàng tiến tới ngăn cản, anh kéo cô qua để cô tránh phía sau lưng mình.
“Cút ngay, nếu không đừng trách tôi không khách sáo”. Long Ngạo Phỉ nổi giận, khuôn mặt ngăm đen, đôi mắt đẹp nheo lại một nửa.
“Jack, anh tránh ra đi”. Đới Tư Dĩnh từ phía sau anh bước ra.
“Tư Dĩnh, cô đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cô”. Jack một lần nữa kéo Tư Dĩnh ra phía sau mình.
“Jack, anh ấy sẽ không thương tổn đến tôi”. Đới Tư Dĩnh lại đi ra.
“Tư Dĩnh, cô quen biết anh ta sao?” Jack nhìn cô nghi hoặc hỏi.
“Vâng, tôi có quen, anh ấy là….”. Đới Tư Dĩnh nhìn sang Long Ngạo Phỉ không biết nên giới thiệu như thế nào.
“Tôi là chồng của cô ấy, bây giờ tôi muốn dẫn cô ấy đi”. Long Ngạo Phỉ tiếp lời cô, đồng thời giữ chặt cánh tay Đới Tư Dĩnh, tuy trong lòng có áy náy nhưng cô mất tích thật sự làm cho anh phẫn nộ.
“Anh là chồng của cô ấy? Tư Dĩnh, phải không?” Jack nhìn Tư Dĩnh không biết có nên tin không.
Đới Tư Dĩnh cười khổ một chút, không gật đầu cũng không lắc đầu, cô cũng không biết anh có được tính là chồng của cô không.
“Jack, tôi rất cảm ơn anh hai ngày nay đã chăm sóc vợ của tôi”. Long Ngạo Phỉ nói với Jack xong liền ôm lấy Đới Tư Dĩnh đi ra ngoài.
Đới Tư Dĩnh rất muốn giãy dụa nhưng cô không nghĩ sẽ lôi kéo Jack vào chuyện này, sự tình đã đủ rối loạn rồi nên đành để anh tùy ý ôm mình rời khỏi nhà Jack.
Jack liền ngơ ngẩn nhìn thấy Tư Dĩnh bị người ta ôm đi, biến mất ở cửa.
—
Về nhà
“Thả em xuống, em không muốn trở về.” Lúc đi xuống dưới lầu, Đới Tư Dĩnh vẫn cố gắng giãy dụa.
“Im lặng đi.” Long Ngạo Phỉ đột nhiên la lớn một tiếng, sau đó giọng điệu hòa hoãn nói “Nghe anh giải thích.” Nói xong, mở cửa xe, đặt cô vào trong xe.
“Không muốn, em không muốn quay về cùng với anh, em không muốn nhìn thấy anh, cũng không muốn nghe anh giải thích”. Đới Tư Dĩnh bị tiếng quát của Long Ngạo Phỉ dọa đến sững sờ, sau khi vừa muốn mở cửa xe bước xuống.
“Em bình tĩnh một chút, nghe lời anh trở về nhà anh sẽ giải thích với em, được không?” ” Long Ngạo Phỉ dùng sức ôm lấy cô, nói lớn tiếng bên tai cô.
“Giải thích cái gì? Giải thích vì sao đứa nhỏ đã không còn, hay là giải thích chuyện từ nay về sau em không thể sinh con được nữa, hay là giải thích muốn nói anh hoàn toàn không hề yêu thương em?” Đới Tư Dĩnh lớn tiếng kêu lên, trong lòng ấm ức dâng trào, nước mắt trong khoảnh khắc tràn ra ướt đẫm khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp và thon thả của cô.
“Về nhà.” giọng chất vất của cô đánh thật mạnh vào lòng của Long Ngạo Phỉ, nước mắt cô trước hết khiến anh đau lòng và áy náy, ôm chặt cô vào ngực, thật mạnh thốt ra hai chữ.
“Em không có nhà, em không muốn trở về.”
Mặc cho sự phản kháng bằng mọi cách không muốn về của cô, cô vẫn bị Long Ngạo đưa về nhà.
***********************************************************
Người làm mở hai mắt thật lớn nhìn thiếu phu nhân bị thiếu gia mang vào phòng, trong lòng họ thở phào. Coi như thiếu phu nhân đã trở lại, cuối cùng không cần nhìn sắc mặt dọa người của thiếu gia nữa.
“Cho dù anh mang em về nhà, nhưng em sẽ bỏ đi nữa.” Đới Tư Dĩnh ngồi trên giường, nhìn Long Ngạo Phỉ cứng rắn nói, tuy rằng hiện tại nhìn anh khiến cô cảm thấy thật đau lòng.
“Tư Dĩnh, anh yêu em”. Long Ngạo Phỉ đột nhiên ôm lấy cô, ở bên tai cô dịu dàng nói
Nước mắt Đới Tư Dĩnh lại rơi đầy mặt, hiện tại anh còn lừa dối cô, cô không cần anh áy náy, cô càng không cần anh dùng tình yêu để bù đắp cho mình, bởi vì anh căn bản không thương cô, tội gì phải làm vậy, hiện tại cô đã biết chân tướng sự thật, sẽ không ngu ngốc hy vọng xa vời được anh yêu.
“Tư dĩnh, em sao vậy? Em vẫn không tin anh phải không? Anh thừa nhận ngay từ đầu anh đối với em chỉ có áy náy, nhưng hiện tại anh thật sự yêu em. Em mất tích hai ngày khiến lòng anh muốn điên lên. Anh nhớ em lắm, lo lắng cho em, em biết không?” Long Ngạo Phỉ nhìn thấy cô lại rơi nước mắt, khẩn trương bày tỏ tâm ý của mình.
“Phỉ, anh đừng nói nữa, em tin anh.” Đới Tư Dĩnh đột nhiên ngừng khóc, ngẩng đầu lên, nở nụ cười tựa đầu vào ngực anh nói.
“Tư Dĩnh, là thật chứ.” Long Ngạo Phỉ không biết vì sao? Mặc dù cô nói tin, những trong lòng anh luôn luôn cảm thấy bất an.
“Phải.” Đới Tư Dĩnh nhẹ nhàng gật đầu, thật xin lỗi, Phỉ, tha thứ cho em, em biết anh không thật sự yêu em, vì thế không cần phải cảm thấy áy náy với em, tất cả đều do em tự nguyện, cho dù sự việc nghiêm trọng có xảy ra một lần nữa, em tình nguyện mất đi tất cả, cũng muốn anh bình yên không có chuyện gì, cho dù anh thật sự yêu em, em cũng sẽ không thể ở bên anh, yêu anh, bởi vì em không thể sinh con cho anh”.
“Tư Dĩnh, sau này em không được đột nhiên biến mất nữa, anh sẽ lo lắng, sẽ phát điên, sẽ nghĩ tất cả biện pháp để tìm em….” Long Ngạo Phỉ nói xong, đã cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào nhỏ xinh của cô, chân thành ôm cô vào ngực, anh mới phát hiện, không biết từ lúc nào, cô đã chiếm lấy trái tim anh.
Đới Tư Dĩnh cũng nhiệt tình đáp lại , nhưng trong lòng rơi lệ, nhủ thầm thật xin lỗi Phỉ, em không thể đồng ý với anh… (T_T khổ thân TD wá……)
Đới Tư Dĩnh bận rộn trong nhà bếp, cô không có gì báo đáp lòng tốt của Jack liền làm một vài món ăn theo kiểu Trung Quốc cho bữa tối, coi như báo đáp đi.
Jack tan sở về nhà, vừa mở cửa ra liền nghe thấy từng đợt mùi thơm.
“Thơm quá, Tư Dĩnh đây đều là do cô làm đúng không ?” Jack nhìn thấy trên bàn có mấy món ăn khéo léo ngon miệng, có rất nhiều màu sắc hương vị, kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy Jack, ngồi đi nếm thử một chút xem có thích ăn hay không?” Đới Tư Dĩnh mời anh ngồi xuống thuận tiện bỏ thêm một miếng sườn cho anh.
“Trời ơi , ăn ngon quá, Tư Dĩnh quả thực cô là thiên tài về nấu ăn, tôi phải ăn sạch toàn bộ mới được”. Jack ăn một miếng sợ hãi than, tình cảm cũng biểu lộ.
“Jack, cảm ơn anh hai ngày nay đã chăm sóc tôi, tôi phải đi rồi, bữa cơm này coi như là tôi tạ lỗi với anh, nhân tiện cũng báo đáp ân tình của anh đã cho tôi ở lại đây.” Nhìn thấy Jack ăn không ngừng miệng, Đới Tư Dĩnh rốt cuộc cũng mở miệng nói.
“Cái gì cơ? Cô phải đi, đi đâu? Về nhà sao?” Jack buông đôi đũa đang cầm trong tay thân thiết hỏi.
Đới Tư Dĩnh lắc đầu cười khổ : “Tôi cũng không biết , đi đến đâu tính đến đấy, tôi chỉ nghĩ là đi đâu đó một chút để giải tỏa nỗi buồn”.
“Tư Dĩnh, nếu như vậy thì cô cứ ở lại chỗ này đi, cô nấu ăn rất ngon, tôi sẽ trả tiền lương cho cô được không?” Jack thành tâm giữ cô ở lại.
“Cám ơn anh Jack, nhưng ngày mai tôi phải đi, cho dù như vậy tôi thật sự rất vui mừng vì có thể quen biết một người bạn tốt như anh.”Đới Tư Dĩnh từ chối , anh thật sự có ý tốt, cô nghĩ thầm nên một mình ra đi lặng lẽ.
“Vậy thật đáng tiếc, tôi không có lộc ăn mà, Tư Dĩnh cho dù như vậy nhưng lúc nào tôi cũng hoan nghênh cô trở về, bất cứ lúc nào cũng có thể tới nơi này của tôi”. Người ngoại quốc không thích ép buộc người khác, Jack cũng vậy.
“Tư Dĩnh, đây là số điện thoại của tôi, cô có chuyện gì cần có thể liên hệ với tôi, tôi nhất định sẽ giúp cô”. Hai tay Jack cầm tấm danh thiếp đưa qua.
“Tôi sẽ làm như vậy, Jack”. Đới Tư Dĩnh cẩn thận tiếp nhận tấm danh thiếp.
*************
“Tư Dĩnh, cái này cho cô, có lẽ cô sẽ cần”. Ăn xong điểm tâm, tay Jack cầm tấm chi phiếu đưa về phía cô.
“Jack, cảm ơn anh, nhưng không cần đâu, tôi có tiền”. Đới Tư Dĩnh đẩy tấm chi phiếu trở về, cô rất cảm kích ý tốt của Jack.
“Tư Dĩnh, cô nên cầm đi, nếu không cần dùng thì sau này trả lại cho tôi”. Jack lại đẩy qua.
“Thật sự không cần, Jack”. Đới Tư Dĩnh đang muốn đẩy trở lại, ngay thời điểm đó chuông cửa vang lên.
“Anh là ai? Có chuyện gì không?”. Jack mở cửa ra thấy một người đàn ông không biết là ai đứng bên ngoài, có điều toàn thân của người đó phát ra khí lạnh, đang nhìn chằm chằm anh.
“Tránh ra”. Người đàn ông một phen đẩy Jack ra rồi tự mình đi vào .
“Anh làm gì? Ngang ngược xông vào nhà dân, tôi phải đi báo cảnh sát để họ đến bắt anh”. Jack đứng không vững dựa vào cửa ở phía sau uy hiếp.
“Jack, anh làm sao vậy?” Nghe thấy có tiếng la, Đới Tư Dĩnh từ nhà ăn đi ra , khi nhìn người đàn ông đứng trước mắt đột nhiên hoảng sợ, sao mới có hai ngày không nhìn thấy anh trở nên tiều tụy như vậy: “ Phỉ, tại sao anh lại tới đây?”
“Theo anh về nhà, anh sẽ giải thích với em”. Khuôn mặt Long Ngạo Phỉ tái xanh, bắt lấy cánh tay cô kéo ra ngoài.
“Cái người dã man này, anh muốn làm gì? Buông cô ấy ra ngay nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.” Jack nhìn thấy anh giữ chặt Tư Dĩnh vội vàng tiến tới ngăn cản, anh kéo cô qua để cô tránh phía sau lưng mình.
“Cút ngay, nếu không đừng trách tôi không khách sáo”. Long Ngạo Phỉ nổi giận, khuôn mặt ngăm đen, đôi mắt đẹp nheo lại một nửa.
“Jack, anh tránh ra đi”. Đới Tư Dĩnh từ phía sau anh bước ra.
“Tư Dĩnh, cô đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cô”. Jack một lần nữa kéo Tư Dĩnh ra phía sau mình.
“Jack, anh ấy sẽ không thương tổn đến tôi”. Đới Tư Dĩnh lại đi ra.
“Tư Dĩnh, cô quen biết anh ta sao?” Jack nhìn cô nghi hoặc hỏi.
“Vâng, tôi có quen, anh ấy là….”. Đới Tư Dĩnh nhìn sang Long Ngạo Phỉ không biết nên giới thiệu như thế nào.
“Tôi là chồng của cô ấy, bây giờ tôi muốn dẫn cô ấy đi”. Long Ngạo Phỉ tiếp lời cô, đồng thời giữ chặt cánh tay Đới Tư Dĩnh, tuy trong lòng có áy náy nhưng cô mất tích thật sự làm cho anh phẫn nộ.
“Anh là chồng của cô ấy? Tư Dĩnh, phải không?” Jack nhìn Tư Dĩnh không biết có nên tin không.
Đới Tư Dĩnh cười khổ một chút, không gật đầu cũng không lắc đầu, cô cũng không biết anh có được tính là chồng của cô không.
“Jack, tôi rất cảm ơn anh hai ngày nay đã chăm sóc vợ của tôi”. Long Ngạo Phỉ nói với Jack xong liền ôm lấy Đới Tư Dĩnh đi ra ngoài.
Đới Tư Dĩnh rất muốn giãy dụa nhưng cô không nghĩ sẽ lôi kéo Jack vào chuyện này, sự tình đã đủ rối loạn rồi nên đành để anh tùy ý ôm mình rời khỏi nhà Jack.
Jack liền ngơ ngẩn nhìn thấy Tư Dĩnh bị người ta ôm đi, biến mất ở cửa.
—
Về nhà
“Thả em xuống, em không muốn trở về.” Lúc đi xuống dưới lầu, Đới Tư Dĩnh vẫn cố gắng giãy dụa.
“Im lặng đi.” Long Ngạo Phỉ đột nhiên la lớn một tiếng, sau đó giọng điệu hòa hoãn nói “Nghe anh giải thích.” Nói xong, mở cửa xe, đặt cô vào trong xe.
“Không muốn, em không muốn quay về cùng với anh, em không muốn nhìn thấy anh, cũng không muốn nghe anh giải thích”. Đới Tư Dĩnh bị tiếng quát của Long Ngạo Phỉ dọa đến sững sờ, sau khi vừa muốn mở cửa xe bước xuống.
“Em bình tĩnh một chút, nghe lời anh trở về nhà anh sẽ giải thích với em, được không?” ” Long Ngạo Phỉ dùng sức ôm lấy cô, nói lớn tiếng bên tai cô.
“Giải thích cái gì? Giải thích vì sao đứa nhỏ đã không còn, hay là giải thích chuyện từ nay về sau em không thể sinh con được nữa, hay là giải thích muốn nói anh hoàn toàn không hề yêu thương em?” Đới Tư Dĩnh lớn tiếng kêu lên, trong lòng ấm ức dâng trào, nước mắt trong khoảnh khắc tràn ra ướt đẫm khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp và thon thả của cô.
“Về nhà.” giọng chất vất của cô đánh thật mạnh vào lòng của Long Ngạo Phỉ, nước mắt cô trước hết khiến anh đau lòng và áy náy, ôm chặt cô vào ngực, thật mạnh thốt ra hai chữ.
“Em không có nhà, em không muốn trở về.”
Mặc cho sự phản kháng bằng mọi cách không muốn về của cô, cô vẫn bị Long Ngạo đưa về nhà.
***********************************************************
Người làm mở hai mắt thật lớn nhìn thiếu phu nhân bị thiếu gia mang vào phòng, trong lòng họ thở phào. Coi như thiếu phu nhân đã trở lại, cuối cùng không cần nhìn sắc mặt dọa người của thiếu gia nữa.
“Cho dù anh mang em về nhà, nhưng em sẽ bỏ đi nữa.” Đới Tư Dĩnh ngồi trên giường, nhìn Long Ngạo Phỉ cứng rắn nói, tuy rằng hiện tại nhìn anh khiến cô cảm thấy thật đau lòng.
“Tư Dĩnh, anh yêu em”. Long Ngạo Phỉ đột nhiên ôm lấy cô, ở bên tai cô dịu dàng nói
Nước mắt Đới Tư Dĩnh lại rơi đầy mặt, hiện tại anh còn lừa dối cô, cô không cần anh áy náy, cô càng không cần anh dùng tình yêu để bù đắp cho mình, bởi vì anh căn bản không thương cô, tội gì phải làm vậy, hiện tại cô đã biết chân tướng sự thật, sẽ không ngu ngốc hy vọng xa vời được anh yêu.
“Tư dĩnh, em sao vậy? Em vẫn không tin anh phải không? Anh thừa nhận ngay từ đầu anh đối với em chỉ có áy náy, nhưng hiện tại anh thật sự yêu em. Em mất tích hai ngày khiến lòng anh muốn điên lên. Anh nhớ em lắm, lo lắng cho em, em biết không?” Long Ngạo Phỉ nhìn thấy cô lại rơi nước mắt, khẩn trương bày tỏ tâm ý của mình.
“Phỉ, anh đừng nói nữa, em tin anh.” Đới Tư Dĩnh đột nhiên ngừng khóc, ngẩng đầu lên, nở nụ cười tựa đầu vào ngực anh nói.
“Tư Dĩnh, là thật chứ.” Long Ngạo Phỉ không biết vì sao? Mặc dù cô nói tin, những trong lòng anh luôn luôn cảm thấy bất an.
“Phải.” Đới Tư Dĩnh nhẹ nhàng gật đầu, thật xin lỗi, Phỉ, tha thứ cho em, em biết anh không thật sự yêu em, vì thế không cần phải cảm thấy áy náy với em, tất cả đều do em tự nguyện, cho dù sự việc nghiêm trọng có xảy ra một lần nữa, em tình nguyện mất đi tất cả, cũng muốn anh bình yên không có chuyện gì, cho dù anh thật sự yêu em, em cũng sẽ không thể ở bên anh, yêu anh, bởi vì em không thể sinh con cho anh”.
“Tư Dĩnh, sau này em không được đột nhiên biến mất nữa, anh sẽ lo lắng, sẽ phát điên, sẽ nghĩ tất cả biện pháp để tìm em….” Long Ngạo Phỉ nói xong, đã cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào nhỏ xinh của cô, chân thành ôm cô vào ngực, anh mới phát hiện, không biết từ lúc nào, cô đã chiếm lấy trái tim anh.
Đới Tư Dĩnh cũng nhiệt tình đáp lại , nhưng trong lòng rơi lệ, nhủ thầm thật xin lỗi Phỉ, em không thể đồng ý với anh… (T_T khổ thân TD wá……)
/84
|