Bảo Lâm dừng lại trước một ngôi nhà có mặt tiền rất rộng. Của rào được ngăn làm hai cánh, sau cánh cửa nhỏ là một dãy phòng có hành lang dẫn ra phía sau, còn sau cánh cửa lớn là ngôi nhà khang trang có vẻ là nơi ở của chủ nhân dãy phòng trọ. Sau vài giây ngập ngừng, Bảo Lâm bấm vào cái chuông được đặt phí bên cánh cổng rào lớn. Một người đàn bà có vẻ phúc hậu bước ra:
- Cậu tìm ai?
- Dạ chào dì. Cháu muốn tìm một người mấy năm trước có cho cháu địa chỉ trọ ở đây.
Người đàn bà mở cổng:
- Mời cậu vào trong này.
Bảo Lâm thất vọng, anh cho xe rẽ vào một quán nước mà không về nhà. Tâm trạng anh không được ổn sau cuộc trò chuyện. Bà chủ nhà xác nhận đúng cô Yến Hương là người trong bức ảnh mà anh đưa ra:
- Đúng cô gái này ở đây suốt thời gian 2 năm trời. Yến Hương rất hiền và rất dễ thương nên ai cũng mến. Khi cô mới đến ở độ chừng khoảng hai tháng sau thì bị té cầu thang trong cơ quan từ lầu một xuống....
- Trời! Có nặng lắm không dì?
- Không nặng lắm nhưng cái thai non ba tháng trong bụng đã bị sẩy.
- Ôi trời! Vậy mà cháu không biết gì cả...
- Vậy thì cậu là thế nào với cô ấy?
- Dạ, chồng sắp cưới. Chúng cháu định làm đám cưới nhưng ba mẹ hai bên không ai bằng lòng.
- Tại sao? Một cô gái hiền lành dễ thương như vậy mà sao lại không chịu?
- Chỉ vì cô ấy là con riêng của mẹ kế cháu dì ạ.
Bà chủ nhà tỏ vẻ bức xúc:
- Có cái gì đâu mà bắt người ta phải xa nhau. Đâu có dính dáng dây mơ rễ má gì với nhau...
- Cám ơn vì dì đã hiểu tui cháu, nhưng dì cho cháu biết sau đó thì thế nào? Bây giờ Yến Hương ở đâu dì có biết không chỉ dùm cháu với.
Người đàn bà chép miệng thở dài:
- Sau khi ở bệnh viện về, cô ấy suy sụp hẳn và khóc nhiều lắm, có vẻ không được khỏe và khong lúc nào người ta thấy cô ấy cười. Cho đến cách nay độ một tháng, cô ấy trả phòng nói là để vào viện chữa trị. Từ đó không còn thấy cô ấy trở về nữa...
... Mãi suy nghĩ mà tách cà phê đã nguội lạnh từ lúc nào. ... Cái thai non ba tháng trong bụng đã bị sẩy trời ơi! Lời nói của bà chủ nhà như xé ruột gan của Bảo Lâm! Vậy là em đã có thai sao Yến Hương? Thế mà anh đã quên lãng, không tìm gặp em lại lo đi cưới vợ. Vì những chuyện đó mà em không còn sức để chống chọi với những nghiệt ngã của cuộc đời đến đỗi cuối cùng em phải bỏ nhà trọ vào bệnh viện. Ôi! Nhưng em ở bệnh viện nào và bây giờ em ra sao thì không ai biết nữa! Trời ơi! Bây giờ anh biết tìm emở đâu đây em ơi! Hiện giờ em ra sao rồi? Và những gì anh thấy trong sân nhà mình có phải là em thật không?... Yến Hương ơi!...
Cho đến bây giờ, sau tất cả những gì xảy ra ình thì Bảo Lâm mới chợt nhận ra một điều, anh không hề yêu Quỳnh Hoa mà chỉ ngộ nhận trong lúc tâm hồn đang bị dao động vù tình yêu không được ai chấp nhận mà người yêu thì nhất định bỏ đi. Và Bảo Lâm khi đó lại bị giằng co giữa tình và hiếu, vì nếu như anh bỏ đi theo người yêu thì cha anh và mẹ của Yến Hương sẽ sống thế nào đây? Nếu như đã bước đi thì sẽ không còn cơ hội quay về!...
Trở về mái nhà xưa
Bảo Lâm kêu trả tiền cà phê, anh uể oải đứng lên lấy xe về nhà với tâm trạng chán trường đến cùng cực. Gặp cha mẹ và Quỳnh Hoa trong bữa cơm, Bảo Lâm vẫn không nói gì hơn là câu mời ba mẹ ăn cơm rồi cứ thế cúi mặt cố nuốt cho hết chén và... ráng nói thêm một câu con xin phép rồi lẳng lặng bước đi.
Tối hôm đó không hiểu sao Quỳnh Hoa lại đi ngủ sớm. Bảo Lâm lửng thửng bước ra ngoài sân ngồi một mình trong đêm tối. Anh cảm thấy ân hận và nhớ Yến Hương nhưng chưa biết đích xác thì anh chưa tin rằng nàng đã chết. Trong phút cảm xúc dâng trào, lần thứ hai sau ngày mẹ mất, Bảo Lâm đã để cho hai dòng lệ tự do tuôn chảy... âm thầm... lặng lẽ! Cảm nhận được chất mặn đắng trên đầu môi, Bảo Lâm chỉ muốn hét lên thật to cho vơi bớt những đắng cay tủi hận trong kiếp người, nhưng... bỗng nhiên cơn gió từ đâu ùa về như sắp có giông... và một bóng trắng theo cơn gió lạnh lững lờ bay về phái Bảo Lâm đang ngồi gục mặt trên đôi bàn tay nghe con tim rã rời mệt mỏi....
- Bảo Lâm!... bảo Lâm ngước lên nhìn em đi! Bảo Lâm ơi!...
Bảo Lâm giật mình ngẩng lên như thoát qua khỏi cơn mê khi nghe rõ giọng êm ái dịu dàng của Yến Hương gọi mình. Anh mở to mắt chưa kịp mừng thì đã nghe Yến Hương nói tiếp:
- Vào nhà đi anh. Khuya rồi. Theo em vào nhà. Ởđây lâu lạnh lắm!...
Bóng trắng vừa nói dứt câu đã quay đi... phút chốc đã biến mất vào trong nhà... Bảo Lâm đứng lên đi theo như người mộng du. Anh tự động đưa hai tay đóng cửa khóa lại cẩn thận như một cái máy. Vào tới phòng liếc thấy Quỳnh Hoa vẫn đang ngủ mê mệt. Bảo Lâm quay ra đóng chặt cửa phòng nhưng anh chưa quay lại thì một giọng em như ru rót vào tai anh từ phía sau:
- Em đây anh! Yến Hương đây! Vợ của anh đây mà Bảo Lâm!...
Yến Hương vừa nói vừa vòng tay ôm Bảo Lâm. bảo Lâm không tin vào tai mình, anh bán tính bán nghi xoay qua lếc nhìn lên chỗ Quỳnh Hoa nằm, nhưng cô đã biến mất!... Sát bên anh là Quỳnh Hoa với bộ đò ngủ lúc chiều cô đang mặc, nhưng... trời ơi! Rõ ràng là gương mặt hiền hậu của Yến Hương đang tươi cười với anh, mà giọng nói lúc nãy cũng là giọng của Yến Hương!... Bảo Lâm định thần nhìn kỹ lần nữa, nhưng dường như hiểu thấu tim gan Bảo Lâm, giọng Yến Hương nửa đùa nửa thật:
- Anh không tin là em về nhà với anh hả? Anh là chồng của em từ lâu mà không mừng khi gặp lại vợ sao?
Bảo Lâm chợt hiểu ra... đến lúc này thì anh đã tin rằng, bóng ma hôm trước anh gặp chính là Yến Hương của anh. Vì nặng tình với anh mà cũng vì bây giờ Bảo Lâm đã hối hận, đã biết lỗi, đã biết nuối tiếc những ngày tháng hoa mộng cũ nên cô đã trở về trong thân xác của Quỳnh Hoa!...
Trong lúc này đột nhiên Bảo Lâm quay về là một Bảo Lâm của cái thời đang sống chung một nhà với cô em gái và... cũng đang yêu cô đến vô cùng!... Bảo Lâm ôm siết cô vợ... ma thì thầm vào tai nàng:
- Anh mừng và cũng nhớ em lắm! Em trở về đây với anh thì đừng bao giờ bỏ anh mà đi nữa nhé, em yêu!
- Được rồi. Em sẽ trở về với anh bất cứ lúc nào có thể. Em cũng nhớ anh lắm! Chúng mình sẽ yêu nhau và em vẫn sẽ mãi mãi là vợ anh!...
Giọng Yến Hương - vẫn là của Yến Hương - nhẹ như gió thoảng bên tai Bảo Lâm khiến anh thấy mình hạnh phúc hơn bao giờ hết vì đã tìm lại được những giây phút êm đềm thơ mộng cũ!...
Buổi sáng trở dậy Yến Hương đã ra đi, và Quỳnh Hoa thì vẫn không biết gì về chuyện mỗi đêm, cô bạn gái mà mình đã phản bội đã mượn xác mình để trở về sống với những ước mơ ngày cũ cho tròn lời thề ước thuở ban đầu. Quỳnh Hoa vẫn sinh hoạt và đi làm bình thường. Và rồi... không những người vợ ma chỉ có mặt trong phòng ngủ với Bảo Lâm mà đêm đêm, họ còn bên nhau tay trong tay thủ thỉ những lời tình ngọt ngào ngay trong sân nhà.
- Cậu tìm ai?
- Dạ chào dì. Cháu muốn tìm một người mấy năm trước có cho cháu địa chỉ trọ ở đây.
Người đàn bà mở cổng:
- Mời cậu vào trong này.
Bảo Lâm thất vọng, anh cho xe rẽ vào một quán nước mà không về nhà. Tâm trạng anh không được ổn sau cuộc trò chuyện. Bà chủ nhà xác nhận đúng cô Yến Hương là người trong bức ảnh mà anh đưa ra:
- Đúng cô gái này ở đây suốt thời gian 2 năm trời. Yến Hương rất hiền và rất dễ thương nên ai cũng mến. Khi cô mới đến ở độ chừng khoảng hai tháng sau thì bị té cầu thang trong cơ quan từ lầu một xuống....
- Trời! Có nặng lắm không dì?
- Không nặng lắm nhưng cái thai non ba tháng trong bụng đã bị sẩy.
- Ôi trời! Vậy mà cháu không biết gì cả...
- Vậy thì cậu là thế nào với cô ấy?
- Dạ, chồng sắp cưới. Chúng cháu định làm đám cưới nhưng ba mẹ hai bên không ai bằng lòng.
- Tại sao? Một cô gái hiền lành dễ thương như vậy mà sao lại không chịu?
- Chỉ vì cô ấy là con riêng của mẹ kế cháu dì ạ.
Bà chủ nhà tỏ vẻ bức xúc:
- Có cái gì đâu mà bắt người ta phải xa nhau. Đâu có dính dáng dây mơ rễ má gì với nhau...
- Cám ơn vì dì đã hiểu tui cháu, nhưng dì cho cháu biết sau đó thì thế nào? Bây giờ Yến Hương ở đâu dì có biết không chỉ dùm cháu với.
Người đàn bà chép miệng thở dài:
- Sau khi ở bệnh viện về, cô ấy suy sụp hẳn và khóc nhiều lắm, có vẻ không được khỏe và khong lúc nào người ta thấy cô ấy cười. Cho đến cách nay độ một tháng, cô ấy trả phòng nói là để vào viện chữa trị. Từ đó không còn thấy cô ấy trở về nữa...
... Mãi suy nghĩ mà tách cà phê đã nguội lạnh từ lúc nào. ... Cái thai non ba tháng trong bụng đã bị sẩy trời ơi! Lời nói của bà chủ nhà như xé ruột gan của Bảo Lâm! Vậy là em đã có thai sao Yến Hương? Thế mà anh đã quên lãng, không tìm gặp em lại lo đi cưới vợ. Vì những chuyện đó mà em không còn sức để chống chọi với những nghiệt ngã của cuộc đời đến đỗi cuối cùng em phải bỏ nhà trọ vào bệnh viện. Ôi! Nhưng em ở bệnh viện nào và bây giờ em ra sao thì không ai biết nữa! Trời ơi! Bây giờ anh biết tìm emở đâu đây em ơi! Hiện giờ em ra sao rồi? Và những gì anh thấy trong sân nhà mình có phải là em thật không?... Yến Hương ơi!...
Cho đến bây giờ, sau tất cả những gì xảy ra ình thì Bảo Lâm mới chợt nhận ra một điều, anh không hề yêu Quỳnh Hoa mà chỉ ngộ nhận trong lúc tâm hồn đang bị dao động vù tình yêu không được ai chấp nhận mà người yêu thì nhất định bỏ đi. Và Bảo Lâm khi đó lại bị giằng co giữa tình và hiếu, vì nếu như anh bỏ đi theo người yêu thì cha anh và mẹ của Yến Hương sẽ sống thế nào đây? Nếu như đã bước đi thì sẽ không còn cơ hội quay về!...
Trở về mái nhà xưa
Bảo Lâm kêu trả tiền cà phê, anh uể oải đứng lên lấy xe về nhà với tâm trạng chán trường đến cùng cực. Gặp cha mẹ và Quỳnh Hoa trong bữa cơm, Bảo Lâm vẫn không nói gì hơn là câu mời ba mẹ ăn cơm rồi cứ thế cúi mặt cố nuốt cho hết chén và... ráng nói thêm một câu con xin phép rồi lẳng lặng bước đi.
Tối hôm đó không hiểu sao Quỳnh Hoa lại đi ngủ sớm. Bảo Lâm lửng thửng bước ra ngoài sân ngồi một mình trong đêm tối. Anh cảm thấy ân hận và nhớ Yến Hương nhưng chưa biết đích xác thì anh chưa tin rằng nàng đã chết. Trong phút cảm xúc dâng trào, lần thứ hai sau ngày mẹ mất, Bảo Lâm đã để cho hai dòng lệ tự do tuôn chảy... âm thầm... lặng lẽ! Cảm nhận được chất mặn đắng trên đầu môi, Bảo Lâm chỉ muốn hét lên thật to cho vơi bớt những đắng cay tủi hận trong kiếp người, nhưng... bỗng nhiên cơn gió từ đâu ùa về như sắp có giông... và một bóng trắng theo cơn gió lạnh lững lờ bay về phái Bảo Lâm đang ngồi gục mặt trên đôi bàn tay nghe con tim rã rời mệt mỏi....
- Bảo Lâm!... bảo Lâm ngước lên nhìn em đi! Bảo Lâm ơi!...
Bảo Lâm giật mình ngẩng lên như thoát qua khỏi cơn mê khi nghe rõ giọng êm ái dịu dàng của Yến Hương gọi mình. Anh mở to mắt chưa kịp mừng thì đã nghe Yến Hương nói tiếp:
- Vào nhà đi anh. Khuya rồi. Theo em vào nhà. Ởđây lâu lạnh lắm!...
Bóng trắng vừa nói dứt câu đã quay đi... phút chốc đã biến mất vào trong nhà... Bảo Lâm đứng lên đi theo như người mộng du. Anh tự động đưa hai tay đóng cửa khóa lại cẩn thận như một cái máy. Vào tới phòng liếc thấy Quỳnh Hoa vẫn đang ngủ mê mệt. Bảo Lâm quay ra đóng chặt cửa phòng nhưng anh chưa quay lại thì một giọng em như ru rót vào tai anh từ phía sau:
- Em đây anh! Yến Hương đây! Vợ của anh đây mà Bảo Lâm!...
Yến Hương vừa nói vừa vòng tay ôm Bảo Lâm. bảo Lâm không tin vào tai mình, anh bán tính bán nghi xoay qua lếc nhìn lên chỗ Quỳnh Hoa nằm, nhưng cô đã biến mất!... Sát bên anh là Quỳnh Hoa với bộ đò ngủ lúc chiều cô đang mặc, nhưng... trời ơi! Rõ ràng là gương mặt hiền hậu của Yến Hương đang tươi cười với anh, mà giọng nói lúc nãy cũng là giọng của Yến Hương!... Bảo Lâm định thần nhìn kỹ lần nữa, nhưng dường như hiểu thấu tim gan Bảo Lâm, giọng Yến Hương nửa đùa nửa thật:
- Anh không tin là em về nhà với anh hả? Anh là chồng của em từ lâu mà không mừng khi gặp lại vợ sao?
Bảo Lâm chợt hiểu ra... đến lúc này thì anh đã tin rằng, bóng ma hôm trước anh gặp chính là Yến Hương của anh. Vì nặng tình với anh mà cũng vì bây giờ Bảo Lâm đã hối hận, đã biết lỗi, đã biết nuối tiếc những ngày tháng hoa mộng cũ nên cô đã trở về trong thân xác của Quỳnh Hoa!...
Trong lúc này đột nhiên Bảo Lâm quay về là một Bảo Lâm của cái thời đang sống chung một nhà với cô em gái và... cũng đang yêu cô đến vô cùng!... Bảo Lâm ôm siết cô vợ... ma thì thầm vào tai nàng:
- Anh mừng và cũng nhớ em lắm! Em trở về đây với anh thì đừng bao giờ bỏ anh mà đi nữa nhé, em yêu!
- Được rồi. Em sẽ trở về với anh bất cứ lúc nào có thể. Em cũng nhớ anh lắm! Chúng mình sẽ yêu nhau và em vẫn sẽ mãi mãi là vợ anh!...
Giọng Yến Hương - vẫn là của Yến Hương - nhẹ như gió thoảng bên tai Bảo Lâm khiến anh thấy mình hạnh phúc hơn bao giờ hết vì đã tìm lại được những giây phút êm đềm thơ mộng cũ!...
Buổi sáng trở dậy Yến Hương đã ra đi, và Quỳnh Hoa thì vẫn không biết gì về chuyện mỗi đêm, cô bạn gái mà mình đã phản bội đã mượn xác mình để trở về sống với những ước mơ ngày cũ cho tròn lời thề ước thuở ban đầu. Quỳnh Hoa vẫn sinh hoạt và đi làm bình thường. Và rồi... không những người vợ ma chỉ có mặt trong phòng ngủ với Bảo Lâm mà đêm đêm, họ còn bên nhau tay trong tay thủ thỉ những lời tình ngọt ngào ngay trong sân nhà.
/11
|