Chương 12. 2: Tôi muốn cảm ơn anh
Lệ Cảnh Diễn về nhà buổi tối, trong nhà trống rỗng, người phụ nữ kia căn bản là không có nhà.
Đúng rồi, anh còn chờ mong cái gì, chờ mong lúc mình về nhà, người phụ nữ kia ở phòng khách chờ mình sao?
Suy nghĩ cẩn thận, sao có thể, Thi Hạ căn bản không phải người phụ nữ như vậy.
Cô có thể vì bản thân giữ đèn, trừ phi mặt trời mọc từ hướng tây.
Nhưng đối với Thi Hạ, Lệ Cảnh Diễn trước nay đều không nghĩ tới chiếm hữu.
Nhưng bây giờ thấy ngày tháng Thi Hạ sống thảnh thơi như vậy, giống như trước nay đều không để người chồng này trong mắt của mình.
Anh hơi không cam lòng.
Mỗi người phụ nữ xuất hiện bên cạnh anh đều vây lấy anh, xem anh là trung tâm.
Chỉ có một mình Thi Hạ, cô là vợ anh, nhưng coi người chồng này giống như hư không, đúng là quá đáng!
Bởi vì gần đây chuyện của Thi Nhuận Trân Châu hơi nhiều, cho nên mấy ngày nay Thi Hạ hình như không có về nhà.
Nhưng Lệ Cảnh Diễn mỗi ngày hình như đều rảnh rang, nói chính xác thì chắc là công việc của anh có thể xử lý ở nhà.
Vì thế, anh trở thành chủ tịch Lệ phòng không gối chiếc.
Lúc mới bắt đầu, anh còn cảm thấy khó chịu trong lòng, trăm phương nghìn kế muốn kéo Thi Hạ trở về.
Nhưng sau đó lại không thực hiện, kêu anh đi gọi người phụ nữ kia về nhà, nghĩ cũng đừng có mà nghĩ!
Ai cũng không ngờ tới, tối nay mẹ của Lệ Cảnh Diễn, bà Tô Giai Kỳ nữ sĩ lại tới đây.
Theo lời bà nói thì bà tới để đưa sủi cảo cho con trai và con dâu của mình!
Nhưng mẹ của anh nửa đêm đưa sủi cảo qua đây, trừ phi nói Lệ Cảnh Diễn là thiểu năng trí tuệ mới có thể tin chuyện này.
"Thi Hạ đâu, sao tối vậy mà không có ở nhà?"
Thấy con dâu buổi tối không ở nhà làm bà mẹ chồng lo lắng ngay.
Nhưng Lệ Cảnh Diễn lại hơi vui sướng khi thấy có người gặp họa.
Ai biểu ngày thường mẹ cứ thiên vị người phụ nữ Thi Hạ kia. Bây giờ tốt rồi, đúng lúc cho mẹ thấy rõ bộ mặt thật của người phụ nữ kia
Nhìn xem người phụ nữ kia rốt cuộc lo cho gia đình ra sao!
Nghĩ tới điều này, Lệ Cảnh Diễn nhịn không được nổi lên ý xấu.
"Mẹ nói Thi Hạ à, Thi Hạ đã ba ngày không có về nhà rồi."
Quả nhiên giống như Lệ Cảnh Diễn tưởng tượng!
Nghe con dâu của mình đã ba ngày không về nhà, Tô Giai Kỳ lập tức phát điên.
Nhưng đối tượng bà nhắm vào không phải là con dâu mà là con trai của mình.
"Cái tên xấu xa nhà con, con làm chồng người ta sao vậy, Thi Hạ trong công ty tăng ca vất vả như vậy, con không thể quan tâm cho người ta nhiều hơn được sao?"
Lệ Cảnh Diễn ngây ngốc nhìn mẹ của mình. Đây có phải mẹ ruột của anh không đây!
Làm sao mà chuyện Thi Hạ tăng ca không về nhà lại là lỗi của mình?
"Mẹ, mẹ nói có lý chút đi, bây giờ người phụ nữ tăng ca không về nhà là Thi Hạ, không phải con!"
Vẻ mặt Lệ Cảnh Diễn thiệt thòi, bây giờ anh cuối cùng cũng tin bản thân là con trai mà mẹ nhặt về nuôi!
Nhưng Tô Giai Kỳ lại cảm thấy lời mình nói rất có lý!
"Vậy cũng do con làm chồng không đủ chua đáo. Con nhìn mẹ đi, sau khi kết hôn, ba con chuyện gì cũng không để cho mẹ đi làm."
Tô Giai Kỳ vừa nói vừa liếc mắt khinh thường con tria mình, giống như con trai là phế vật không bằng.
Lệ Cảnh Diễn chỉ cảm thấy trong lòng đã chịu thương tổn một vạn điểm, bà là mẹ ruột của anh mà!
"Con nhìn con đi, con đã ép Thi Hạ thành người phụ nữ mạnh mẽ rồi." Tô Giai Kỳ rất bất mãn liếc mắt nhìn con trai của mình.
Nếu không phải con trai làm Thi Hạ quá mệt mỏi, một cô gái đáng yêu như Hạ Hạ sao có thể trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ được!
Lệ Cảnh Diễn cảm thấy bản thân rất oan uổng, sao anh lại trở thành người thua cuộc rồi.
"Là cô ấy tự nguyện người phụ nữ mạnh mẽ, mẹ, chuyện này không có liên quan gì tới con hết mẹ à!"
Tô Giai Kỳ liếc con trai mình một cái.
"Được được được, con không quản vợ mình, mẹ gọi cho Hạ Hạ."
Lệ Cảnh Diễn bất đắc dĩ thở dài một hơi, tiếp tục xem văn kiện trong tay. Chính mẹ ruột củng không thèm xem mình là con trai nữa rồi. Lệ Cảnh Diễn cũng không phải ngày đầu tiên mới biết chuyện này.
"Mẹ không phải nói là cô ấy đang tăng ca thì chắc không có thời gian nghe điện thoại của mẹ đâu." Lệ Cảnh Diễn thấp giọng lẩm bẩm.
Tô Giai Kỳ không lo nhiều tới vậy, dù sao trong lòng bà thì con dâu so với con trai mình ngoan hơn nhiều.
/1934
|