Người Trong Lòng

Chương 10: Chỗ cao dễ thấy

/73


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Sau khi Chu Duyên Xuyên đi rồi, nửa ngày sau Hà An Nhiên vẫn chưa phản ứng lại. Trong phòng tối đen như mực, cô thẫn thờ ngồi trên sàn nhà, hoàn toàn không biết lạnh. Cô cảm thấy trái tim mình như bị người ta nắm chặt, đau đớn đến mức khiến cô không thở nổi. Vừa rồi anh hỏi cô, bảy năm này có từng nhớ anh không.

Cô rất muốn nói cho anh, sao cô có thể không nhớ anh đây, cô nhớ anh, nhớ đến phát điên lên. Đã không chỉ một lần cô muốn lén trở về tìm anh, cho dù chỉ nhìn anh một cái cũng được, nhưng cô không thể, cũng không dám.

Năm năm đó, Hà An Nhiên đã sớm quen có Chu Duyên Xuyên bên cạnh, người bệnh chính là như vậy, có được lâu rồi liền sẽ cho rằng đó là của mình. Cô chưa từng nghĩ đến có một ngày phải rời khỏi Chu Duyên Xuyên, đi đến một nơi không có anh, sống một cuộc sống không có anh.

Cô ngồi thẫn thờ trên mặt đất một lúc lâu mới từ từ vịn tường đứng dậy, bật đèn lên. Lúc đi ngang qua phòng bếp, cô nhìn thấy cửa sổ phòng bếp bị mở ra, cô nhớ rõ trước đó trời mưa, cô không mở cửa sổ, mà đối diện cửa sổ chính là chiếc bàn thủy tinh quen thuộc, nơi đó vừa rồi còn đặt nửa trái sầu riêng.

Cô đờ đẫn đứng đó, đột nhiên cảm thấy đôi mắt cay cay, như có thứ gì sắp trào ra.

...

Chu Duyên Xuyên xuống lầu cũng không vội vàng rời đi. Anh ngồi trong buồng xe tối tăm, đôi mắt sâu thẳm đen tối. Anh lấy một cái hộp nhỏ trong xe, rút một điếu thuốc, châm lửa. Trong chốc lát, làn khói trắng lượn lờ trong khoang xe.

Vừa rồi là anh quá sốt ruột, rốt cuộc thì anh vẫn không thể khống chế được mình. Đối mặt với cô, sự bình tĩnh, lý trí mà anh luôn tự hào, toàn bộ đều sụp đổ hết.

Bảy năm, rõ ràng là có thể khiến rất nhiều ký ức mất đi, nhưng Chu Duyên Xuyên lại không như vậy. Những ký ức liên quan đến Hà An Nhiên trong anh không những không theo thời gian trôi đi mà trở nên mơ hồ, ngược lại còn càng ngày càng rõ ràng, giống như bị người ta dùng đao khảm sâu vào xương cốt vậy.

Anh tìm cô, phát điên mà tìm cô, nhưng anh không tìm thấy. Mỗi khi đi qua một thành phố anh liền nhớ đến cô, có phải cô cũng đã từng ở đây không, hay là cô đang ở đây, có khi nào trong một cái lơ đãng xoay người, vừa quay đầu là có thể nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia không.

Thế nhưng sau này rốt cuộc anh cũng hiểu, thế giới lớn như thế, mỗi người lại nhỏ bé như vậy, nhỏ đến mức chỉ như một hạt cát nhỏ bé giữa biển rộng mênh mang, giữa biển rộng tìm một hạt cát, nói thì dễ hơn làm. Nếu không thể tìm thấy cô, vậy anh chỉ có thể chọn phương pháp ngu ngốc nhất, nhưng cũng thực dụng nhất.

Chờ.

Anh đi đến một thành phố khác, không tìm thấy cô, vậy anh sẽ ở thành phố đó chờ cô. Nếu muốn để cô nhìn thấy mình, vậy anh phải đứng ở trên cao, bởi vì khi đứng trên chỗ cao, cho dù anh không nhìn thấy cô, cô cũng sẽ nhìn thấy anh.

Sự thật chứng minh lựa chọn của anh là chính xác, anh chờ được rồi. Tuy quá trình này có hơi lâu nhưng kết quả vẫn như anh muốn, đối với anh mà nói như vậy là đủ rồi.

Thuốc lá nhanh chóng cháy hết, anh tắt tàn thuốc, sau đó khởi động xe, chiếc xe chạy ra tiểu khu trong nháy mắt.

...

“An Nhiên, An Nhiên.” Tôn Duyệt cầm Ipad trên tay, kéo ghế sang chỗ cô. Hà An Nhiên ngừng bút, khó hiểu nhìn cô ấy.

“Cậu không xem họp báo của 《Cẩm Tú Sơn Hà》 à?”

Hà An Nhiên lắc đầu.

“Rất nhiều người đều đang háo hức chờ, cậu thì lại thờ ơ như vậy.”

Hà An Nhiên không lên tiếng, nắm chặt bút chuẩn bị vẽ tranh tiếp.

“Bụp.” một tiếng, Tôn Duyệt đè Ipad lên giấy phác hoạ của cô. Ipad đang phát video trực tiếp cuộc họp báo của bộ phim điện ảnh《Cẩm Tú Sơn Hà 》.

Việc này cô đã sớm biết, đêm qua Tống Trân cũng đã nói với cô.

Giữa một đám diễn viên, cô liếc mắt một cái là đã nhìn thấy Chu Duyên Xuyên, anh mặc tây trang Lanvin [1], dáng người cao lớn rắn rỏi, khiến ánh mắt người ta không thể dời đi.

[1] Hãng thời trang của Pháp, được thành lập bởi nhà thiết kế thời trang Jeanne-Marie Lanvin.

Lúc này người chủ trì đang nói chuyện với anh. Anh nhìn người chủ trì, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa. Nếu người chủ trì này không phải là nam thì không biết sẽ có bao nhiêu fan ghen tị đây.

“Lần này anh đóng vai Tam Hoàng tử Lý Khoảnh, anh cảm thấy đó là một người như thế nào?”

Chu Duyên Xuyên nghiêng đầu suy nghĩ một lát: “Lý Khoảnh sao? Trong phim Lý Khoảnh là người nhìn bên ngoài thì ôn hòa vô hại nhưng bên trong lại nhìn thấu hết tất cả. Anh ta không muốn tranh giành, nhưng lại không thể không bị kéo vào cuộc tranh chấp ấy, giai đoạn trước và sau có sự thay đổi khiến nhân vật này càng thêm thâm trầm hơn.”

“Vậy anh thích Lý Khoảnh giai đoạn trước hay giai đoạn sau?”

Chu Duyên Xuyên thẳng thắn trả lời: “Sau khi Lý Khoảnh bị “hắc hóa” thì diễn thỏa mãn hơn.”

Nghe Chu Duyên Xuyên thẳng thắn trả lời như vậy, người chủ trì và mấy diễn viên khác đều bất giác bật cười, bầu không khí lúc này cũng vô cùng hòa hợp.

“Theo tôi được biết, ngoại trừ một bộ phim truyền hình thì dường như tất cả các bộ phim khác của anh đều là phim điện ảnh. Hình tượng của anh rõ ràng là hợp với phim truyền hình hơn, nhưng vì sao anh lại chấp nhất với phim điện ảnh như vậy?”

“Bởi vì đóng phim điện ảnh nổi tiếng nhanh hơn.” Chu Duyên Xuyên gần như là không hề suy xét đã nói thẳng.

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều sững người, tuy rằng trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ ràng chuyện này, nhưng đây lại là nói trắng ra không hề xuy xét.

“Vì sao lúc ấy anh lại muốn nổi tiếng nhanh như vậy?” Dù sao cũng đã lăn lộn trong giới một thời gian, người chủ trì nhanh chóng bắt lấy trọng điểm, nhân cơ hội hỏi.

Lấy điều kiện của Chu Duyên Xuyên, nổi tiếng tuyệt đối không phải là vấn đề. Giá trị nhan sắc, kỹ thuật diễn đều phù hợp, lúc trước sau khi 《Thanh Thành》được chiếu, rõ ràng là anh có cơ hội rất tốt để điều chỉnh, có được một đống tài nguyên từ phim truyền hình. Nhưng anh lại phá bỏ nhận định của mọi người sẽ đi diễn phim truyền hình, một lời không hợp liền quay lại phim điện ảnh.

Người trong giới giải trí hỗn độn này đều biết điện ảnh và truyền hình là hai khía cạnh hoàn toàn bất đồng, so với truyền hình, điện ảnh còn khảo nghiệm kỹ thuật diễn hơn. Một bộ phim điện ảnh nhiều lắm cũng chỉ chín mươi phút. Trong chín mươi phút này, diễn viên phải bộc lộ được kỹ thuật diễn cho người xem, khiến người xem tán thành, khâm phục. Không phải tất cả mọi người đều có thể làm được điều này, cho nên nếu không nắm chắc kỹ thuật diễn, tuyệt đối sẽ không dễ dàng thành công.

“Không hổ là anh Chu, thẳng thắn đến mức khiến người ta thán phục.” Tôn Duyệt tỏ vẻ bội phục.

Hà An Nhiên không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Ipad.

Người chủ trì hỏi câu đó đã gợi lên sự hiếu kỳ trong lòng mọi người, tất cả đều nhìn Chu Duyên Xuyên.

Chu Duyên Xuyên ngẫm nghĩ, đôi môi mỏng mấp máy: “Bởi vì…”

Dường như tất cả mọi người đều nín thở chờ Chu Duyên Xuyên trả lời.

“Chỗ cao dễ thấy.”

Chỗ cao dễ thấy, người chủ trì cảm nhận được rất rõ ràng những lời này của Chu Duyên Xuyên có ẩn ý, trực giác nói cho anh ta biết điều này tuyệt đối có tính giật gân, nhưng anh ta vẫn tự mình hiểu lấy, anh ta nhìn ra là Chu Duyên Xuyên không muốn nói rõ. Trong giới giải trí này, Chu Duyên Xuyên luôn khách khí lễ phép với truyền thông, cho nên anh ta cũng không khó xử anh, có được những lời này là đã đủ rồi, cư dân mạng tự có sức tưởng tượng phong phú, anh ta tùy tiện hỏi thêm vài câu rồi thôi.

“Kì lạ, kì lạ.” Tôn Duyệt lắc đầu lẩm bẩm.

“Mình cảm thấy anh Chu nói những lời này rất lạ nha, cậu nói xem có đúng không, An Nhiên.”

Hà An Nhiên đưa Ipad lại cho cô ấy, bình thản nói: “Chắc là vậy.”

...

Cuộc họp báo kết thúc, tất cả mọi người đều có công việc khác, lịch trình kín mít, cho nên hàn huyên vài câu xong liền vội vàng rời đi.

Hà Tụng Nghị nhìn Chu Duyên Xuyên đang đứng cách mình không xa, cô nhấc chân đi qua. Vừa rồi lúc ở trên bục, anh nói chỗ cao dễ thấy, người khác không hiểu hàm ý trong đó, nhưng cô lại rất rõ ràng. Chỉ khi anh đứng trên cao thì cho dù Hà An Nhiên đứng ở đâu cũng có thể nhìn thấy anh.

“Duyên Xuyên.”

“Hả?” Chu Duyên Xuyên quay đầu nhìn cô, đôi mắt trong veo, trên mặt vẫn có ý cười nhạt như cũ.

“Vừa rồi…”

Chu Duyên Xuyên thấy phía trước có một cô gái vừa đi ra khỏi phòng, đang ra cửa.

“Tụng Nghị, ngại quá, giờ mình có việc rồi, phải đi trước. Hôm khai máy gặp lại sau.” Nói xong, Chu Duyên Xuyên cũng không đợi cô trả lời, xoay người đuổi theo cô gái kia.

Hà Tụng Nghị ngơ ngác nhìn theo bóng dáng cô gái kia, có hơi quen mắt, cẩn thận nghĩ lại, không phải là nữ diễn viên vừa rồi đứng cùng bọn cô - Tống Trân sao?

“Chị Tụng Nghị.”

Nghe thấy có người kêu mình, Hà Tụng Nghị theo bản năng xoay người sang chỗ khác, cô nhớ cô gái này, vừa rồi trong cuộc họp, cô gái này là nữ số hai của《Cẩm Tú Sơn Hà》, đã giới thiệu qua, hình như là Bùi… Bùi gì đó, cô đúng là không nhớ nổi gì.

“Cô là…”

“Bùi Nhạc.” Bùi Nhạc cười nói, ánh mắt lướt qua Hà Tụng Nghị, nhìn về phía Chu Duyên Xuyên và Tống Trân phía sau.

“À, Bùi Nhạc, có việc gì sao?” Hà Tụng Nghị hỏi.

“Không có gì, chỉ là không phải Cẩm Tú đã sắp khai máy rồi sao, em chỉ muốn chào hỏi chị, mong chị chiếu cố nhiều hơn thôi.”

Hà Tụng Nghị không lập tức trả lời, chỉ thong dong đánh giá cô gái trước mặt. Nói thật, cô không thích cô gái này lắm, vẻ ngoài rất đẹp, nhìn cũng rất trong sáng nhưng trực giác nói cho cô biết, cô gái này không phải đèn đã cạn dầu, tuổi nhỏ không có nghĩa là tâm cơ nông cạn.

...

“Tống Trân.”

Tống Trân đang cúi đầu gửi tin nhắn cho Mục Phinh Đình, bỗng nhiên nghe được có người kêu tên mình, hơn nữa giọng còn rất quen.

“Anh… Anh Chu.” Tống Trân suýt chút nữa là cắn phải lưỡi.

Chu Duyên Xuyên “ừ” một tiếng, đi song song với cô.

“Đi đâu à?”

“Về công ty ạ.”

“Tôi cũng vậy, đi cùng đi.”

“Sao ạ?” Tống Trân ngây ngốc.

Chuyện… chuyện này không đúng nha, anh Chu muốn đưa cô về công ty? Cô không bị ảo giác chứ?

Tống Trân ngồi trong xe bảo mẫu của Chu Duyên Xuyên, dưới mông như có gì đó đâm vào, đứng ngồi không yên.

Triệu Miễn nhìn hai người phía sau qua kính chiếu hậu, Chu Duyên Xuyên đang xem báo, Tống Trân cứng đờ ngồi đối diện anh, không khí rất gượng gạo.

“Tống Trân.”

“Vâng?”

“Cô quen An Nhiên như thế nào?” Chu Duyên Xuyên vừa lật tờ báo vừa hỏi.

Chẳng lẽ anh Chu nói muốn đưa cô đi là vì muốn hỏi thăm chuyện của An Nhiên từ cô? Nghĩ đến đây, dây thần kinh não của Tống Trân mới thả lỏng lại.

“Em và An Nhiên là bạn học cao trung.” Tống Trân nói, thuận tiện lén nhéo đùi mình, chân cô tê mỏi luôn rồi.

“Thật ra cũng không tính là ba năm cao trung hoàn chỉnh, bởi vì khi em học năm ba, học kỳ sau mới quen cô ấy, khi đó cô ấy mới chuyển đến trường em.” Tống Trân suy nghĩ một lúc rồi bổ sung.

“Học kỳ sau của năm ba?” Năm ba là khoảng thời gian quan trọng như vậy, vậy mà lại chuyển trường sao.

“Vâng, nghe An Nhiên nói cô ấy đã chuyển nhà rất nhiều lần rồi. Mỗi lần chuyển nhà đều phải chuyển đến trường khác, nhưng mà sau khi lên đại học ở Chiết Giang thì cũng yên ổn, tốt nghiệp đại học mới đến Bắc Kinh.”

Chiết Giang, nơi này chỉ cách Bắc Kinh 1340 km, ngồi máy bay một tiếng rưỡi là đến thành phố.

Bốn năm đó anh đã từng đi qua Chiết Giang vô số lần, anh và cô đã từng hít chung bầu không khí của một tỉnh, một thành phố, một nẻo đường, rõ ràng là gần trong gang tấc nhưng lại chưa từng gặp được nhau.

______________

[1] Âu phục của Lanvin


/73

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status