Chín giờ tròn, diễn tập chính thức bắt đầu. Chỉ huy đưa xuống mệnh lệnh: Mưa lớn, nước tràn vào ngập hết đường xá, lập tức khởi động hệ thống thoát nước khẩn cấp. Hành động!
Trên sân, năm đội cứu hộ nghe lệnh mau chóng hành động, bắt đầu mở xe tải bơm nước.
Tất cả mọi người đều tập trung tinh thần theo dõi.
Tôi nhớ năm ngoái ngôi vị quán quân đã bị đội của Tần Vũ lấy đi, năm nay bọn họ chắc chắn sẽ bảo vệ chiến thắng của mình rồi.
Không nhất định, cô quên đội WIN rồi à?
Hứa Bác Diễn vừa đến, đội ngũ quá mới, cũng phải cần thời gian để phối hợp nhịp nhàng chứ, còn đằng kia bọn họ đã có từ rất lâu rồi.
Người kia cười cười: Chúng tôi có cá cược, tôi cá đội WIN sẽ thắng.
Được, mọi người đều tham gia, ai thua tối nay mời khách.
Năm đội cứu hộ vác bao cát sau đó chạy đua với nhau tiến về phía trước, bao nào bao nấy nặng trịch, bọn họ vẫn chạy băng băng.
Triều Vũ vẫn đang chăm chú quan sát, cô nhìn thấy Đại Hùng, nhìn thấy Từ Dật. Vận tốc của đội WIN vẫn đang dẫn đầu.
Đúng lúc này, một thành viên của đội WIN dột nhiên ngã xuống, cả người lao sấp về phía trước.
Hứa Bác Diễn chạy vội lên: Có việc gì không?
Cậu ta chống tay đứng dậy ngay lập tức: Không việc gì.
Hứa Bác Diễn: Tiếp tục, gia tăng tốc độ! Mặt trời chói chang, anh chớp mắt, mồ hôi từ trên trán lăn xuống, dưới khúc xạ của ánh nắng mặ trời, lại giống như những giọt sương lấp lánh.
Trong vài giây ngắn ngủi này, hai đội còn lại đang đuổi ngay sau ráo riết. Đội Tần Vũ đang tạm thời dẫn đầu.
Có vẻ như đội WIN không có cách nào thay đổi lịch sử được rồi.
Triều Vũ nắm chặt lòng bàn tay.
Người cuối cùng trên sân của đội WIN là Hứa Bác Diễn, có lẽ còn chưa thể khẳng định được điều gì.
Hứa Bác Diễn nhấc bao cát của mình đặt lên vai phải, sau đó một đường lao về phía trước. Trán anh đổ đầy mồ hôi, ra sức chạy, giống như một con sư tử đầu đàn.
Cứu người thật sự, sẽ không thể phạm bất cứ một chút sai lầm. Mỗi một giây đều vô cùng quan trọng.
Cuối cùng, đội Tần Vũ đã bảo toàn được ngôi vị quán quân với thời gian hai phút lẻ hai giây, còn đội WIN về nhì với thành tích hai phút 05.
Hứa Bác Diễn vẫn như cũ mỉm cười.
Anh thua rồi.
Diễn tập kết thúc, Triều Vũ nhanh chóng chụp ảnh viết bài. Hiện tại việc cô muốn làm chính là tìm Hứa Bác Diễn, đột nhiên muốn nghe suy nghĩ của anh.
Cô lôi điện thoại ra gọi vào số di động của Hứa Bác Diễn, tín hiệu ở bờ sông rất yếu, Triều Vũ cứ cầm điện thoại đi loanh quanh hứng sóng, thật không may, gọi mấy cuộc đều không có người nhận.
Triều Vũ đành phải đi tìm đại người để hỏi.
Mặt khác, thành viên đội WIN biểu hiện rất nghiêm túc, bọn họ đối với diễn tập lần này tràn đầy mong đợi, công tác chuẩn bị đều làm rất đầy đủ, ai cũng đều nghĩ đội mình sẽ thắng. Lý Hiểu Phong càng buồn hơn, khuôn mặt đen lại có phần ảo não, nói: Đội trưởng, tôi xin lỗi, hôm nay đều do sai lầm của tôi.
Hứa Bác Diễn nhìn cậu ta một cái: Lý Hiểu Phong ở lại, những người khác tự do di chuyển.
Hai người đứng ở trước xe.
Lý Hiểu Phong chỉ mới vừa tròn 20 tuổi, được chuyển từ đội cứu hỏa sang.
Hứa Bác Diễn mím môi, một lúc sau mới mở miệng: Ngày mai bắt đầu tăng cường cường độ luyện tập, mỗi ngày tăng một giờ.
Rõ!
Hứa Bác Diễn vẫy tay, ý là cậu có thể đi.
Lý Hiểu Phong: Đội trưởng, sao anh không trách em vài câu nữa à?
Hứa Bác Diễn nhướng mày: Biến nhanh. Mấy người còn muốn được ăn mắng à!!! Đến bệnh viện kiểm tra vết thương ở chân đi. Không có vấn đề gì, thì lập tức đi tập luyện cho tôi.
Lý Hiểu Phong ngay lập tức lủi mất.
Triều Vũ đứng đằng trước xe, thật sự là vô tình nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ. Cô giống như không tin vào tai mình, thế mà Hứa Bác Diễn lại không nổi giận mà mắng người.
Hứa Bác Diễn nhìn thấy bóng dài đổ trên mặt đất, anh thấp giọng ho nhẹ: Ra đây.
Triều Vũ đen mặt bước ra: Hứa đội, anh ở đây à? Có vài phóng viên đang tìm anh đấy.
Anh vẫn đang mặc bộ đồng phục cứu hộ màu cam khi nãy, dáng người cao ngất như cây dương mộc, to lớn mạnh mẽ.
Lần đầu tiên Triều Vũ cảm thấy có một người đàn ông mặc bộ đồ cứu hộ lại đẹp trai như này.
Hứa Bác Diễn quay sang liếc nhìn cô: Phía trước có xe sẽ đưa mấy người về.
Đợi một chút, Hứa đội. Tôi có một câu muốn hỏi anh. Tôi muốn viết vào trong chuyên mục. Cô nhìn anh không chớp mắt, cái nhìn mang đầy vẻ cố chấp.
Hứa Bác Diễn cho tay vào túi quần, lục tìm gì đó, nhưng tuyệt nhiên trong túi không hề có gì cả. Anh quên mất hôm nay mặc đồ khác, không bỏ thuốc vào. Có vấn đề gì?
Lần diễn tập này anh có để ý đến chuyện thắng hay thua không?
Hứa Bác Diễn liếc nhìn cô, khóe miệng hơi giật giật: Triều Vũ, cô đang trêu ngươi tôi đấy à? Anh nhếch môi mở miệng.
Triều Vũ không quan tâm đến phản ứng của anh, lại hỏi lại một lần: Hứa đội, anh để ý không?
Hứa Bác Diễn mím mím môi, thanh âm trầm bổng: Tôi để ý. Lần nào anh cũng để ý, bất luận là diễn tập hay hiện trường, anh đều muốn thắng. Không phải thắng trong một cuộc thi, không phải thắng để được ca tụng, mà là chiến thắng thời gian. Bọn họ chạy đua với thời gian, chỉ có thể thắng, họ mới có thể cứu được nhiều người.
Triều Vũ đứng im bất động, cô nghênh đón ánh nhìn của anh, ánh mắt anh giống như ngọn hải đăng trên biển xa, chiếu ra một luồng ánh sang dịu dàng ấm áp.
Cô cứ thế cuốn theo đôi mắt của anh, không có bất kỳ kháng cự.
Triều Vũ hơi chút ngẩn người, một lát sau mới định thần trở lại, còn muốn hỏi thêm vài câu.
Hứa Bác Diễn không hề cho cô cơ hội: Bây giờ tôi muốn hỏi cô một câu?
Được.
Thật là ngốc nghếch. Hứa Bác Diễn cười cười: Xem diễn tập xong rồi, bây giờ đã thay đổi cách nhìn với cục thủy lợi chưa?
Triều Vũ chau mày, thực sự suy nghĩ một phút đồng hồ, nói: Thay đổi cách nhìn với anh rồi.
Trên sân, năm đội cứu hộ nghe lệnh mau chóng hành động, bắt đầu mở xe tải bơm nước.
Tất cả mọi người đều tập trung tinh thần theo dõi.
Tôi nhớ năm ngoái ngôi vị quán quân đã bị đội của Tần Vũ lấy đi, năm nay bọn họ chắc chắn sẽ bảo vệ chiến thắng của mình rồi.
Không nhất định, cô quên đội WIN rồi à?
Hứa Bác Diễn vừa đến, đội ngũ quá mới, cũng phải cần thời gian để phối hợp nhịp nhàng chứ, còn đằng kia bọn họ đã có từ rất lâu rồi.
Người kia cười cười: Chúng tôi có cá cược, tôi cá đội WIN sẽ thắng.
Được, mọi người đều tham gia, ai thua tối nay mời khách.
Năm đội cứu hộ vác bao cát sau đó chạy đua với nhau tiến về phía trước, bao nào bao nấy nặng trịch, bọn họ vẫn chạy băng băng.
Triều Vũ vẫn đang chăm chú quan sát, cô nhìn thấy Đại Hùng, nhìn thấy Từ Dật. Vận tốc của đội WIN vẫn đang dẫn đầu.
Đúng lúc này, một thành viên của đội WIN dột nhiên ngã xuống, cả người lao sấp về phía trước.
Hứa Bác Diễn chạy vội lên: Có việc gì không?
Cậu ta chống tay đứng dậy ngay lập tức: Không việc gì.
Hứa Bác Diễn: Tiếp tục, gia tăng tốc độ! Mặt trời chói chang, anh chớp mắt, mồ hôi từ trên trán lăn xuống, dưới khúc xạ của ánh nắng mặ trời, lại giống như những giọt sương lấp lánh.
Trong vài giây ngắn ngủi này, hai đội còn lại đang đuổi ngay sau ráo riết. Đội Tần Vũ đang tạm thời dẫn đầu.
Có vẻ như đội WIN không có cách nào thay đổi lịch sử được rồi.
Triều Vũ nắm chặt lòng bàn tay.
Người cuối cùng trên sân của đội WIN là Hứa Bác Diễn, có lẽ còn chưa thể khẳng định được điều gì.
Hứa Bác Diễn nhấc bao cát của mình đặt lên vai phải, sau đó một đường lao về phía trước. Trán anh đổ đầy mồ hôi, ra sức chạy, giống như một con sư tử đầu đàn.
Cứu người thật sự, sẽ không thể phạm bất cứ một chút sai lầm. Mỗi một giây đều vô cùng quan trọng.
Cuối cùng, đội Tần Vũ đã bảo toàn được ngôi vị quán quân với thời gian hai phút lẻ hai giây, còn đội WIN về nhì với thành tích hai phút 05.
Hứa Bác Diễn vẫn như cũ mỉm cười.
Anh thua rồi.
Diễn tập kết thúc, Triều Vũ nhanh chóng chụp ảnh viết bài. Hiện tại việc cô muốn làm chính là tìm Hứa Bác Diễn, đột nhiên muốn nghe suy nghĩ của anh.
Cô lôi điện thoại ra gọi vào số di động của Hứa Bác Diễn, tín hiệu ở bờ sông rất yếu, Triều Vũ cứ cầm điện thoại đi loanh quanh hứng sóng, thật không may, gọi mấy cuộc đều không có người nhận.
Triều Vũ đành phải đi tìm đại người để hỏi.
Mặt khác, thành viên đội WIN biểu hiện rất nghiêm túc, bọn họ đối với diễn tập lần này tràn đầy mong đợi, công tác chuẩn bị đều làm rất đầy đủ, ai cũng đều nghĩ đội mình sẽ thắng. Lý Hiểu Phong càng buồn hơn, khuôn mặt đen lại có phần ảo não, nói: Đội trưởng, tôi xin lỗi, hôm nay đều do sai lầm của tôi.
Hứa Bác Diễn nhìn cậu ta một cái: Lý Hiểu Phong ở lại, những người khác tự do di chuyển.
Hai người đứng ở trước xe.
Lý Hiểu Phong chỉ mới vừa tròn 20 tuổi, được chuyển từ đội cứu hỏa sang.
Hứa Bác Diễn mím môi, một lúc sau mới mở miệng: Ngày mai bắt đầu tăng cường cường độ luyện tập, mỗi ngày tăng một giờ.
Rõ!
Hứa Bác Diễn vẫy tay, ý là cậu có thể đi.
Lý Hiểu Phong: Đội trưởng, sao anh không trách em vài câu nữa à?
Hứa Bác Diễn nhướng mày: Biến nhanh. Mấy người còn muốn được ăn mắng à!!! Đến bệnh viện kiểm tra vết thương ở chân đi. Không có vấn đề gì, thì lập tức đi tập luyện cho tôi.
Lý Hiểu Phong ngay lập tức lủi mất.
Triều Vũ đứng đằng trước xe, thật sự là vô tình nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ. Cô giống như không tin vào tai mình, thế mà Hứa Bác Diễn lại không nổi giận mà mắng người.
Hứa Bác Diễn nhìn thấy bóng dài đổ trên mặt đất, anh thấp giọng ho nhẹ: Ra đây.
Triều Vũ đen mặt bước ra: Hứa đội, anh ở đây à? Có vài phóng viên đang tìm anh đấy.
Anh vẫn đang mặc bộ đồng phục cứu hộ màu cam khi nãy, dáng người cao ngất như cây dương mộc, to lớn mạnh mẽ.
Lần đầu tiên Triều Vũ cảm thấy có một người đàn ông mặc bộ đồ cứu hộ lại đẹp trai như này.
Hứa Bác Diễn quay sang liếc nhìn cô: Phía trước có xe sẽ đưa mấy người về.
Đợi một chút, Hứa đội. Tôi có một câu muốn hỏi anh. Tôi muốn viết vào trong chuyên mục. Cô nhìn anh không chớp mắt, cái nhìn mang đầy vẻ cố chấp.
Hứa Bác Diễn cho tay vào túi quần, lục tìm gì đó, nhưng tuyệt nhiên trong túi không hề có gì cả. Anh quên mất hôm nay mặc đồ khác, không bỏ thuốc vào. Có vấn đề gì?
Lần diễn tập này anh có để ý đến chuyện thắng hay thua không?
Hứa Bác Diễn liếc nhìn cô, khóe miệng hơi giật giật: Triều Vũ, cô đang trêu ngươi tôi đấy à? Anh nhếch môi mở miệng.
Triều Vũ không quan tâm đến phản ứng của anh, lại hỏi lại một lần: Hứa đội, anh để ý không?
Hứa Bác Diễn mím mím môi, thanh âm trầm bổng: Tôi để ý. Lần nào anh cũng để ý, bất luận là diễn tập hay hiện trường, anh đều muốn thắng. Không phải thắng trong một cuộc thi, không phải thắng để được ca tụng, mà là chiến thắng thời gian. Bọn họ chạy đua với thời gian, chỉ có thể thắng, họ mới có thể cứu được nhiều người.
Triều Vũ đứng im bất động, cô nghênh đón ánh nhìn của anh, ánh mắt anh giống như ngọn hải đăng trên biển xa, chiếu ra một luồng ánh sang dịu dàng ấm áp.
Cô cứ thế cuốn theo đôi mắt của anh, không có bất kỳ kháng cự.
Triều Vũ hơi chút ngẩn người, một lát sau mới định thần trở lại, còn muốn hỏi thêm vài câu.
Hứa Bác Diễn không hề cho cô cơ hội: Bây giờ tôi muốn hỏi cô một câu?
Được.
Thật là ngốc nghếch. Hứa Bác Diễn cười cười: Xem diễn tập xong rồi, bây giờ đã thay đổi cách nhìn với cục thủy lợi chưa?
Triều Vũ chau mày, thực sự suy nghĩ một phút đồng hồ, nói: Thay đổi cách nhìn với anh rồi.
/72
|