Editor: Yang Hy.
Tối nay, Thẩm Niệm Thâm rốt cuộc cũng biết được Tôn Điềm Điềm lúc uống say sẽ phát điên thành bộ dáng thế nào.
Anh nằm ở trên giường, nhìn nha đầu điên nào đó đang cưỡi trên người mình, con người đen nhánh đang hừng hực ánh lửa.
Lúc về, trong lòng anh thầm nghĩ sau này tuyệt đối sẽ không cho nha đầu này uống rượu nữa.
Nhưng lúc này bỗng nhiên anh lại cảm thấy… Hình như nha đầu này uống say cũng không tồi.
Tôn Điềm Điềm đỏ bừng khuôn mặt, mái tóc dài đen nhánh nằm hỗn loạn trên vai, cô nhắm mắt lại, ngẩng đầu, đang phập phồng trên người Thẩm Niệm Thâm.
Thẩm Niệm Thâm ánh mắt thật sâu nhìn chằm chằm cô, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Cực kỳ gợi cảm.
…
Tối qua Tôn Điềm Điềm uống quá nhiều rượu, lại thêm cả đêm phát điên nên ngày hôm sau ngủ đến chiều mới tỉnh lại.
Cô vừa mới tỉnh dậy, còn chưa mở to mắt liền cảm giác đầu đau muốn nổ tung. Cô nhíu chặt mày, dùng sức rúc cái đầu đau như búa bổ vào trong chăn.
Thẩm Niệm Thâm bưng canh giải rượu vào, liền thấy Tôn Điềm Điềm đang cong lưng, mông ở bên ngoài, còn đầu ở trong chăn.
Thẩm Niệm Thâm thấy thế liền nhịn không được cười, anh bưng ly đi qua, ngồi ở mép giường, giơ tay kéo chăn ra.
Tôn Điềm Điềm dán mặt vào khăn trải giường, nâng đôi mắt lên, vừa nhìn thấy Thẩm Niệm Thâm, cô liền ủy khuất chu môi, “Đầu em đau quá.”
Thẩm Niệm Thâm không biết nên cười hay là nên nổi giận, anh duỗi tay kéo cô dậy, “Uống nhiều rượu như vậy, em không đau thì ai đau.”
Anh đưa ly cho cô, “Uống hết cái nào sẽ đỡ hơn một chút.”
Tôn Điềm Điềm ôm lấy cái ly bằng hai tay, ngửa đầu một hơi uống hết, vô cùng đáng thương nhìn Thẩm Niệm Thâm, “Em vẫn thấy đau.”
“…” Thẩm Niệm Thâm đau đầu mà xoa nhẹ ấn đường, bất đắc dĩ nói: “… Đây cũng không phải thuốc tiên, nào có nhanh như vậy.”
Tôn Điềm Điềm mếu máo, kéo kéo cổ họng, “Sao em cảm giác cổ họng của mình cũng đau vậy.”
Thẩm Niệm Thâm liếc nhìncôo một cái, “Ở KTV gào cả một đêm, có thể không đau sao?”
Tôn Điềm Điềm: “…”
Thẩm Niệm Thâm lấy khăn giấy lau miệng cho cô, “Đi rửa mặt đánh răng rồi ra ăn cơm.”
Tôn Điềm Điềm đáp một tiếng, ngoan ngoãn xuống giường, mang dép đi đến phòng tắm.
Cô đỡ eo, buồn bực nói thầm, “Sao eo của em cũng đau vậy chứ.”
Thẩm Niệm Thâm: “…”
Tôn Điềm Điềm rửa mặt xong liền ra khỏi phòng ngủ, Thẩm Niệm Thâm đã đặt cơm trưa trên bàn.
Tôn Điềm Điềm vẫn còn duy trì động tác đỡ eo, cô đi qua, rất là nghiêm túc nói với Thẩm Niệm Thâm: “Về sau em sẽ không bao giờ uống rượu nữa.” Thẩm Niệm Thâm ngước mắt liếc nhìn cô một cái, đáy mắt nổi lên vài phần ý cười, “Làm sao vậy?”
Tôn Điềm Điềm không mấy cao hứng, nói: “Uống rượu xong cả người đều khó chịu, đau đầu, cổ họng đau, còn đau eo mỏi lưng nữa.”
Tối qua Tôn Điềm Điềm uống quá say, đầu óc mơ màng, cái gì cũng không muốn không đứng dậy, ký ức cuối cùng còn sót lại là lúc đi hát ở KTV.
Thẩm Niệm Thâm liếc nhìn cô một cái rồi cười khẽ, vừa bới cơm cho Tôn Điềm vừa cực kỳ đứng đắn mà nói: “Sau này ở bên ngoài thì đừng uống rượu, nhưng lúc hai người chúng ta ở nhà, em có thể uống.”
Tôn Điềm Điềm chớp chớp mắt, nghiêng mặt nhìn Thẩm Niệm Thâm, “Không phải anh không thích em uống rượu sao?”
Thẩm Niệm Thâm cười, trong mắt cất giấu một tia cười ý vị thâm trường, “Uống ở trước mặt anh, anh thích. “
Tôn Điềm Điềm cắn đũa, kỳ quái liếc anh một cái, “Sao em cảm thấy anh cứ quái quái sao á?”
Thẩm Niệm Thâm nhướng mày, sau một lúc lâu, vẫn là không nhịn được hỏi vô, “Chuyện tối hôm qua em thật sự một chút cũng không nhớ ra sao?”
Tôn Điềm Điềm vẻ mặt mờ mịt, “Tối hôm qua?”
Thẩm Niệm Thâm bất đắc dĩ cười cười, “Không nhớ nổi thì đừng nghĩ nữa, ăn cơm thôi.”
Tuy Thẩm Niệm Thâm nói như vậy, nhưng Tôn Điềm Điềm vẫn nỗ lực hồi tưởng lại một chút, sau đó lúc cô ăn được một nửa liền nhớ ra.
Thẩm Niệm Thâm đang ăn cơm, phát hiện người bên cạnh đột nhiên bất động, anh nghiêng đầu, cả khuôn mặt Tôn Điềm Điềm đỏ như quả táo, đến cổ cô cũng đỏ lên.
Anh hơi ngẩn ra, ngay sau đó trong mắt liền nhiễm ý cười, “Nhớ ra rồi sao?”
Tôn Điềm Điềm: “…”
Tôn Điềm Điềm hoàn toàn không còn mặt mũi nhìn Thẩm Niệm Thâm, cô ăn hết một chén cơm, sau đó bụm mặt chạy về phòng ngủ.
Vừa vào phòng, cả người đều nhào lên giường, đầu chôn chặt trong chăn, cô muốn giấu mình đi.
Tối hôm qua… cô đè Thẩm Niệm Thâm??
Uống rượu hại người uống rượu hại người!!
Hu hu, cô không còn mặt mũi để gặp người ta nữa.
Thẩm Niệm Thâm thu dọn chén đũa xong, vừa vào phòng liền thấy Tôn Điềm Điềm trốn ở trong chăn như đà điểu.
Máy điều hoà trong phòng bật rất thấp, lạnh căm căm, Tôn Điềm Điềm trốn ở trong chăn, thấy Thẩm Niệm Thâm tiến vào, cô nhanh chóng kéo chăn đến trên mặt, chỉ lộ ra đôi mắt ở bên ngoài, lặng lẽ nhìn anh.
Thẩm Niệm Thâm bị bộ dáng đáng yêu này của Tôn Điềm Điềm chọc cười, anh đi qua, kéo người ra khỏi chăn, “Em thẹn thùng cái gì chứ.”
Tôn Điềm Điềm: “…”
Thẩm Niệm Thâm nhéo mặt cô, “Anh rất thích, không ngừng cố gắng nhé.”
Tôn Điềm Điềm đột nhiên trợn tròn đôi mắt, há miệng muốn nói cái gì đó.
Thẩm Niệm Thâm nhướng mày, cười hỏi: “Làm sao vậy?”
Tôn Điềm Điềm: “… Lưu… Lưu manh!”
Thẩm Niệm Thâm đáp một tiếng, cười cực kỳ hư hỏng, “Tối hôm qua ai lưu manh hơn vậy?”
Tôn Điềm Điềm: “…”
Thẩm Niệm Thâm sờ sờ đầu cô, “Được rồi, không trêu em nữa, em nghỉ ngơi thêm một lát đi, anh sang phòng làm việc.”
Nói xong anh liền đứng dậy đi đến phòng tắm.
Anh đi vào, định đánh răng rửa mặt, kết quả chân trước mới vừa bước vào, Tôn Điềm Điềm liền đi đến sau lưng anh.
Anh quay đầu lại nhìn cô, Tôn Điềm Điềm cong cong đôi mắt, nói: “Em cũng đi với anh.”
…
Tuần trước Tôn Điềm Điềm vẫn đang bận việc ở trường, phòng làm việc cô đã đến hai lần, nhưng vẫn chưa chính thức bắt đầu làm việc, hôm nay đi qua mới phát hiện lại nhiều thêm hai người.
Thẩm Niệm Thâm giới thiệu với cô, “Đây là Triệu lộc, phụ trách phần chương trình, đây là Chung Vân, hiệu ứng âm thanh.”
Tôn Điềm Điềm cười chào hỏi, “Xin chào, tôi là Tôn Điềm Điềm.”
Triệu Lộc: “Oa, bà chủ!”
Tôn Điềm Điềm: “…”
Chung Vân cũng cười chào hỏi, “Chị thật xinh đẹp.”
Tôn Điềm Điềm ngượng ngùng, “Cô cũng rất xinh.”
Sau khi làm quen với nhau, mọi người bắt đầu làm việc.
Tôn Điềm Điềm ngồi vào vị trí của mình, khoảng thời gian trước đã xác định phong cách cụ thể của trò chơi. Hai ngày nay cô ở nhà vẽ người vật, nhưng Thẩm Niệm Thâm cảm thấy còn muốn sửa lại một chút. Cô ngồi trước máy tính sửa chữa nhân vật, vừa ngồi xuống chính là vài tiếng đồng hồ.
Phòng làm việc an an tĩnh tĩnh, mỗi người đều bận rộn với phần mà mình phụ trách.
Công việc của mọi mọi người đều không dễ dàng, Lương Kì muốn tiếp tục hoàn thiện lối chơi, nhưng mọi thứ trong trò chơi đều phải có chương trình để hoàn thành.
Giai đoạn khởi nghiệp là gian nan nhất, trên thực tế, áp lực của Thẩm Niệm Thâm lớn nhất. Bất luận khởi động một cái dự án nào cũng cần phải có đầu tư, Thẩm Niệm Thâm đã đầu tư rất nhiều tiền vào, Lưu Hạ cũng tham gia và chiếm một số cổ phần.
Tuy Thẩm Niệm Thâm nắm chắc bảy phần dự án này có thể thành công, nhưng không thể loại trừ ba phần còn chưa xác định kia.
Khởi nghiệp là có nguy hiểm, bất luận kẻ nào cũng biết rất rõ.
Chín giờ tối, mọi người đều lục tục về nhà, Thẩm Niệm Thâm và Tôn Điềm Điềm ở trong tiểu khu nên ở lại làm thêm một chút.
Thẩm Niệm Thâm viết chương trình viết đến gần mười giờ, quay đầu lại liền thấy Tôn Điềm Điềm còn ghé vào trước máy tính, cúi đầu, rất nghiêm túc vẽ tranh.
Bình thường tuy Tôn Điềm Điềm khá tùy tiện, lại rất ham chơi, nhưng lúc làm việc lại cực kỳ nghiêm túc.
“Em có đói bụng không?” Thẩm Niệm Thâm hỏi.
Lúc này Tôn Điềm Điềm mới ngẩng đầu, “Anh không nói em cũng không thấy gì, anh vừa nói em liền thấy đói rồi.”
Thẩm Niệm Thâm cười cười, “Đi thôi, đi ăn một chút gì đi.”
Nói xong anh liền khép máy tính lại.
Tôn Điềm Điềm thừa dịp Thẩm Niệm Thâm đến phòng vệ sinh lại vẽ thêm vài nét.
Thẩm Niệm Thâm đi ra, thấy cô còn ở đàng kia làm việc liền không khỏi bật cười, anh đi qua, giơ tay lấy cây bút trong tay cô rồi đặt lên bàn, “Đi thôi, không phải em thường hay nói với anh, không được gây áp lực cho mình sao.”
Thẩm Niệm Thâm dẫn Tôn Điềm Điềm ra khỏi tiểu khu, phía đối diện đó còn một quán đang mở cửa.
Hai người ngồi ở bên ngoài và gọi hai bát mỳ.
Trời tháng sáu, gió đêm mang theo hơi nóng.
Tôn Điềm Điềm ngồi trên ghế, ngửa đầu nhìn trời, bầu trời đêm đầy sao, đặc biệt sáng.
“Ngày mai khẳng định lại là một ngày nắng to.”
Thẩm Niệm Thâm đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua cho Tôn Điềm Điềm một hộp sữa chua, nghe thấy câu cảm thán của cô, anh không khỏi bật cười, “Từ khi đến tháng sáu, có ngày nào không phải nắng to sao?”
Anh xé bịch đựng ống hút, cắm vào hộp sữa chua rồi đưa cho Tôn Điềm Điềm.
Tôn Điềm Điềm vui mừng nhận lấy, uống vào hai ngụm.
Có lẽ là đêm nay quá mức an tĩnh, Tôn Điềm Điềm bỗng nhiên có chút cảm khái, “Thời gian trôi thật là nhanh, em đã tốt nghiệp rồi.”
Thẩm Niệm Thâm gật đầu tán đồng.
Anh nhớ tới lúc vừa quen biết Tôn Điềm Điềm, cô mới năm nhất, vẫn là một cô bé mười tám tuổi ngây thơ hồn nhiên.
Dừng lại một chút, anh bỗng nhiên nhớ tới tối hôm qua nha đầu nào đó uống say rồi phát điên, tắm rửa cho cô, cô cười hì hì vẫy bọt xà phòng lên mặt anh, lên quần áo của anh, toàn bộ phòng tắm đều là tiếng cười vui vẻ của cô.
Anh không khỏi cảm thấy có chút may mắn, bốn năm qua, Điềm Điềm vì anh mà chịu nhiều ủy khuất, chịu nhiều khổ cực, cô vẫn không một chút thay đổi, vẫn như cũ là cô bé mười tám tuổi ngây thơ hồn nhiên kia.
Tôn Điềm Điềm ngửa đầu, nhìn bầu trời đầy sao, khóe miệng cong cong, cười rất vui vẻ.
Tôn Điềm Điềm ngồi ở bên cạnh Thẩm Niệm Thâm, anh chằm chằm nhìn cô thật lâu, bỗng nhiên, anh vươn tay, chặt chẽ nắm tay cô trong lòng bàn tay của mình.
Tôn Điềm Điềm cúi đầu, vui vẻ nhìn Thẩm Niệm Thâm, “Làm sao vậy?”
Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, ánh mắt một mảnh đen nhánh, bên trong giống như chất chứa hàng nghìn hàng vạn chữ, anh trầm ngâm một lát, cuối cùng hóa thành một câu, “Cảm ơn em, Điềm Điềm.”
Tôn Điềm Điềm cong cong mi mắt, thò đầu lại gần hôn lên mặt Thẩm Niệm Thâm một cái, “Cũng cảm ơn anh, đã yêu em như vậy.”
Thật ra Thẩm Niệm Thâm không phải là một người lãng mạn, nhưng tất cả tình yêu của anh đều được biểu hiện qua các chi tiết trong cuộc sống, đôi mắt không biết nói dối, anh nhìn cô ánh mắt vĩnh viễn ôn nhu như vậy, nó không giấu được tình yêu anh dành cho cô. Ở bên Thẩm Niệm Thâm, nội tâm cô tràn ngập cảm giác an toàn.
Không biết Tôn Điềm Điềm nghĩ tới cái gì, đôi mắt sáng lên, bỗng nhiên nói: “Anh biết không, Trình Đóa và Hứa Lệ đã đi lãnh chứng nhận kết hôn rồi.”
Ngày hôm qua trong buổi liên hoan tốt nghiệp, Trình Đóa cười tủm tỉm lấy quyển sổ màu đỏ ra, mặt trên viết ba chữ “Giấy hôn thú” màu vàng.
Tôn Điềm Điềm lấy xem qua, mở ra bên trong, giấy hôn thú có một bức ảnh, Trình Đóa và Hứa Lệ vai dựa vai, hai người đều cười rất hạnh phúc.
Tôn Điềm Điềm rất hâm mộ, lúc ấy liền nói: “Hôm nào tớ cũng sẽ đi lãnh chứng nhận kết hôn với A Niệm.”
Nghĩ vậy, cô liền nói, “A Niệm, chúng ta cũng đi lãnh chứng nhận kết hôn đi.”
Thẩm Niệm Thâm sửng sốt, “Khi nào?”
Tôn Điềm Điềm đôi sáng rực, đột nhiên rất kích động, “Ngày mai, ngay ngày mai đi!”
Thẩm Niệm Thâm không khỏi bật cười, “Chờ một chút đã.”
Tôn Điềm Điềm kinh ngạc, “Anh không muốn kết hôn với em sao?”
“Đương nhiên muốn.” Nằm mơ cũng muốn, nhưng không phải bây giờ.
Anh nắm tay Tôn Điềm Điềm, nhìn cô, ánh mắt bỗng nhiên vô cùng nghiêm túc, thấp giọng nói: “Điềm Điềm, cho anh thêm một chút thời gian.”
Anh muốn cho cô một cái hôn lễ thật long trọng, muốn cô vẻ vang mà gả cho anh.
Tối nay, Thẩm Niệm Thâm rốt cuộc cũng biết được Tôn Điềm Điềm lúc uống say sẽ phát điên thành bộ dáng thế nào.
Anh nằm ở trên giường, nhìn nha đầu điên nào đó đang cưỡi trên người mình, con người đen nhánh đang hừng hực ánh lửa.
Lúc về, trong lòng anh thầm nghĩ sau này tuyệt đối sẽ không cho nha đầu này uống rượu nữa.
Nhưng lúc này bỗng nhiên anh lại cảm thấy… Hình như nha đầu này uống say cũng không tồi.
Tôn Điềm Điềm đỏ bừng khuôn mặt, mái tóc dài đen nhánh nằm hỗn loạn trên vai, cô nhắm mắt lại, ngẩng đầu, đang phập phồng trên người Thẩm Niệm Thâm.
Thẩm Niệm Thâm ánh mắt thật sâu nhìn chằm chằm cô, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Cực kỳ gợi cảm.
…
Tối qua Tôn Điềm Điềm uống quá nhiều rượu, lại thêm cả đêm phát điên nên ngày hôm sau ngủ đến chiều mới tỉnh lại.
Cô vừa mới tỉnh dậy, còn chưa mở to mắt liền cảm giác đầu đau muốn nổ tung. Cô nhíu chặt mày, dùng sức rúc cái đầu đau như búa bổ vào trong chăn.
Thẩm Niệm Thâm bưng canh giải rượu vào, liền thấy Tôn Điềm Điềm đang cong lưng, mông ở bên ngoài, còn đầu ở trong chăn.
Thẩm Niệm Thâm thấy thế liền nhịn không được cười, anh bưng ly đi qua, ngồi ở mép giường, giơ tay kéo chăn ra.
Tôn Điềm Điềm dán mặt vào khăn trải giường, nâng đôi mắt lên, vừa nhìn thấy Thẩm Niệm Thâm, cô liền ủy khuất chu môi, “Đầu em đau quá.”
Thẩm Niệm Thâm không biết nên cười hay là nên nổi giận, anh duỗi tay kéo cô dậy, “Uống nhiều rượu như vậy, em không đau thì ai đau.”
Anh đưa ly cho cô, “Uống hết cái nào sẽ đỡ hơn một chút.”
Tôn Điềm Điềm ôm lấy cái ly bằng hai tay, ngửa đầu một hơi uống hết, vô cùng đáng thương nhìn Thẩm Niệm Thâm, “Em vẫn thấy đau.”
“…” Thẩm Niệm Thâm đau đầu mà xoa nhẹ ấn đường, bất đắc dĩ nói: “… Đây cũng không phải thuốc tiên, nào có nhanh như vậy.”
Tôn Điềm Điềm mếu máo, kéo kéo cổ họng, “Sao em cảm giác cổ họng của mình cũng đau vậy.”
Thẩm Niệm Thâm liếc nhìncôo một cái, “Ở KTV gào cả một đêm, có thể không đau sao?”
Tôn Điềm Điềm: “…”
Thẩm Niệm Thâm lấy khăn giấy lau miệng cho cô, “Đi rửa mặt đánh răng rồi ra ăn cơm.”
Tôn Điềm Điềm đáp một tiếng, ngoan ngoãn xuống giường, mang dép đi đến phòng tắm.
Cô đỡ eo, buồn bực nói thầm, “Sao eo của em cũng đau vậy chứ.”
Thẩm Niệm Thâm: “…”
Tôn Điềm Điềm rửa mặt xong liền ra khỏi phòng ngủ, Thẩm Niệm Thâm đã đặt cơm trưa trên bàn.
Tôn Điềm Điềm vẫn còn duy trì động tác đỡ eo, cô đi qua, rất là nghiêm túc nói với Thẩm Niệm Thâm: “Về sau em sẽ không bao giờ uống rượu nữa.” Thẩm Niệm Thâm ngước mắt liếc nhìn cô một cái, đáy mắt nổi lên vài phần ý cười, “Làm sao vậy?”
Tôn Điềm Điềm không mấy cao hứng, nói: “Uống rượu xong cả người đều khó chịu, đau đầu, cổ họng đau, còn đau eo mỏi lưng nữa.”
Tối qua Tôn Điềm Điềm uống quá say, đầu óc mơ màng, cái gì cũng không muốn không đứng dậy, ký ức cuối cùng còn sót lại là lúc đi hát ở KTV.
Thẩm Niệm Thâm liếc nhìn cô một cái rồi cười khẽ, vừa bới cơm cho Tôn Điềm vừa cực kỳ đứng đắn mà nói: “Sau này ở bên ngoài thì đừng uống rượu, nhưng lúc hai người chúng ta ở nhà, em có thể uống.”
Tôn Điềm Điềm chớp chớp mắt, nghiêng mặt nhìn Thẩm Niệm Thâm, “Không phải anh không thích em uống rượu sao?”
Thẩm Niệm Thâm cười, trong mắt cất giấu một tia cười ý vị thâm trường, “Uống ở trước mặt anh, anh thích. “
Tôn Điềm Điềm cắn đũa, kỳ quái liếc anh một cái, “Sao em cảm thấy anh cứ quái quái sao á?”
Thẩm Niệm Thâm nhướng mày, sau một lúc lâu, vẫn là không nhịn được hỏi vô, “Chuyện tối hôm qua em thật sự một chút cũng không nhớ ra sao?”
Tôn Điềm Điềm vẻ mặt mờ mịt, “Tối hôm qua?”
Thẩm Niệm Thâm bất đắc dĩ cười cười, “Không nhớ nổi thì đừng nghĩ nữa, ăn cơm thôi.”
Tuy Thẩm Niệm Thâm nói như vậy, nhưng Tôn Điềm Điềm vẫn nỗ lực hồi tưởng lại một chút, sau đó lúc cô ăn được một nửa liền nhớ ra.
Thẩm Niệm Thâm đang ăn cơm, phát hiện người bên cạnh đột nhiên bất động, anh nghiêng đầu, cả khuôn mặt Tôn Điềm Điềm đỏ như quả táo, đến cổ cô cũng đỏ lên.
Anh hơi ngẩn ra, ngay sau đó trong mắt liền nhiễm ý cười, “Nhớ ra rồi sao?”
Tôn Điềm Điềm: “…”
Tôn Điềm Điềm hoàn toàn không còn mặt mũi nhìn Thẩm Niệm Thâm, cô ăn hết một chén cơm, sau đó bụm mặt chạy về phòng ngủ.
Vừa vào phòng, cả người đều nhào lên giường, đầu chôn chặt trong chăn, cô muốn giấu mình đi.
Tối hôm qua… cô đè Thẩm Niệm Thâm??
Uống rượu hại người uống rượu hại người!!
Hu hu, cô không còn mặt mũi để gặp người ta nữa.
Thẩm Niệm Thâm thu dọn chén đũa xong, vừa vào phòng liền thấy Tôn Điềm Điềm trốn ở trong chăn như đà điểu.
Máy điều hoà trong phòng bật rất thấp, lạnh căm căm, Tôn Điềm Điềm trốn ở trong chăn, thấy Thẩm Niệm Thâm tiến vào, cô nhanh chóng kéo chăn đến trên mặt, chỉ lộ ra đôi mắt ở bên ngoài, lặng lẽ nhìn anh.
Thẩm Niệm Thâm bị bộ dáng đáng yêu này của Tôn Điềm Điềm chọc cười, anh đi qua, kéo người ra khỏi chăn, “Em thẹn thùng cái gì chứ.”
Tôn Điềm Điềm: “…”
Thẩm Niệm Thâm nhéo mặt cô, “Anh rất thích, không ngừng cố gắng nhé.”
Tôn Điềm Điềm đột nhiên trợn tròn đôi mắt, há miệng muốn nói cái gì đó.
Thẩm Niệm Thâm nhướng mày, cười hỏi: “Làm sao vậy?”
Tôn Điềm Điềm: “… Lưu… Lưu manh!”
Thẩm Niệm Thâm đáp một tiếng, cười cực kỳ hư hỏng, “Tối hôm qua ai lưu manh hơn vậy?”
Tôn Điềm Điềm: “…”
Thẩm Niệm Thâm sờ sờ đầu cô, “Được rồi, không trêu em nữa, em nghỉ ngơi thêm một lát đi, anh sang phòng làm việc.”
Nói xong anh liền đứng dậy đi đến phòng tắm.
Anh đi vào, định đánh răng rửa mặt, kết quả chân trước mới vừa bước vào, Tôn Điềm Điềm liền đi đến sau lưng anh.
Anh quay đầu lại nhìn cô, Tôn Điềm Điềm cong cong đôi mắt, nói: “Em cũng đi với anh.”
…
Tuần trước Tôn Điềm Điềm vẫn đang bận việc ở trường, phòng làm việc cô đã đến hai lần, nhưng vẫn chưa chính thức bắt đầu làm việc, hôm nay đi qua mới phát hiện lại nhiều thêm hai người.
Thẩm Niệm Thâm giới thiệu với cô, “Đây là Triệu lộc, phụ trách phần chương trình, đây là Chung Vân, hiệu ứng âm thanh.”
Tôn Điềm Điềm cười chào hỏi, “Xin chào, tôi là Tôn Điềm Điềm.”
Triệu Lộc: “Oa, bà chủ!”
Tôn Điềm Điềm: “…”
Chung Vân cũng cười chào hỏi, “Chị thật xinh đẹp.”
Tôn Điềm Điềm ngượng ngùng, “Cô cũng rất xinh.”
Sau khi làm quen với nhau, mọi người bắt đầu làm việc.
Tôn Điềm Điềm ngồi vào vị trí của mình, khoảng thời gian trước đã xác định phong cách cụ thể của trò chơi. Hai ngày nay cô ở nhà vẽ người vật, nhưng Thẩm Niệm Thâm cảm thấy còn muốn sửa lại một chút. Cô ngồi trước máy tính sửa chữa nhân vật, vừa ngồi xuống chính là vài tiếng đồng hồ.
Phòng làm việc an an tĩnh tĩnh, mỗi người đều bận rộn với phần mà mình phụ trách.
Công việc của mọi mọi người đều không dễ dàng, Lương Kì muốn tiếp tục hoàn thiện lối chơi, nhưng mọi thứ trong trò chơi đều phải có chương trình để hoàn thành.
Giai đoạn khởi nghiệp là gian nan nhất, trên thực tế, áp lực của Thẩm Niệm Thâm lớn nhất. Bất luận khởi động một cái dự án nào cũng cần phải có đầu tư, Thẩm Niệm Thâm đã đầu tư rất nhiều tiền vào, Lưu Hạ cũng tham gia và chiếm một số cổ phần.
Tuy Thẩm Niệm Thâm nắm chắc bảy phần dự án này có thể thành công, nhưng không thể loại trừ ba phần còn chưa xác định kia.
Khởi nghiệp là có nguy hiểm, bất luận kẻ nào cũng biết rất rõ.
Chín giờ tối, mọi người đều lục tục về nhà, Thẩm Niệm Thâm và Tôn Điềm Điềm ở trong tiểu khu nên ở lại làm thêm một chút.
Thẩm Niệm Thâm viết chương trình viết đến gần mười giờ, quay đầu lại liền thấy Tôn Điềm Điềm còn ghé vào trước máy tính, cúi đầu, rất nghiêm túc vẽ tranh.
Bình thường tuy Tôn Điềm Điềm khá tùy tiện, lại rất ham chơi, nhưng lúc làm việc lại cực kỳ nghiêm túc.
“Em có đói bụng không?” Thẩm Niệm Thâm hỏi.
Lúc này Tôn Điềm Điềm mới ngẩng đầu, “Anh không nói em cũng không thấy gì, anh vừa nói em liền thấy đói rồi.”
Thẩm Niệm Thâm cười cười, “Đi thôi, đi ăn một chút gì đi.”
Nói xong anh liền khép máy tính lại.
Tôn Điềm Điềm thừa dịp Thẩm Niệm Thâm đến phòng vệ sinh lại vẽ thêm vài nét.
Thẩm Niệm Thâm đi ra, thấy cô còn ở đàng kia làm việc liền không khỏi bật cười, anh đi qua, giơ tay lấy cây bút trong tay cô rồi đặt lên bàn, “Đi thôi, không phải em thường hay nói với anh, không được gây áp lực cho mình sao.”
Thẩm Niệm Thâm dẫn Tôn Điềm Điềm ra khỏi tiểu khu, phía đối diện đó còn một quán đang mở cửa.
Hai người ngồi ở bên ngoài và gọi hai bát mỳ.
Trời tháng sáu, gió đêm mang theo hơi nóng.
Tôn Điềm Điềm ngồi trên ghế, ngửa đầu nhìn trời, bầu trời đêm đầy sao, đặc biệt sáng.
“Ngày mai khẳng định lại là một ngày nắng to.”
Thẩm Niệm Thâm đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua cho Tôn Điềm Điềm một hộp sữa chua, nghe thấy câu cảm thán của cô, anh không khỏi bật cười, “Từ khi đến tháng sáu, có ngày nào không phải nắng to sao?”
Anh xé bịch đựng ống hút, cắm vào hộp sữa chua rồi đưa cho Tôn Điềm Điềm.
Tôn Điềm Điềm vui mừng nhận lấy, uống vào hai ngụm.
Có lẽ là đêm nay quá mức an tĩnh, Tôn Điềm Điềm bỗng nhiên có chút cảm khái, “Thời gian trôi thật là nhanh, em đã tốt nghiệp rồi.”
Thẩm Niệm Thâm gật đầu tán đồng.
Anh nhớ tới lúc vừa quen biết Tôn Điềm Điềm, cô mới năm nhất, vẫn là một cô bé mười tám tuổi ngây thơ hồn nhiên.
Dừng lại một chút, anh bỗng nhiên nhớ tới tối hôm qua nha đầu nào đó uống say rồi phát điên, tắm rửa cho cô, cô cười hì hì vẫy bọt xà phòng lên mặt anh, lên quần áo của anh, toàn bộ phòng tắm đều là tiếng cười vui vẻ của cô.
Anh không khỏi cảm thấy có chút may mắn, bốn năm qua, Điềm Điềm vì anh mà chịu nhiều ủy khuất, chịu nhiều khổ cực, cô vẫn không một chút thay đổi, vẫn như cũ là cô bé mười tám tuổi ngây thơ hồn nhiên kia.
Tôn Điềm Điềm ngửa đầu, nhìn bầu trời đầy sao, khóe miệng cong cong, cười rất vui vẻ.
Tôn Điềm Điềm ngồi ở bên cạnh Thẩm Niệm Thâm, anh chằm chằm nhìn cô thật lâu, bỗng nhiên, anh vươn tay, chặt chẽ nắm tay cô trong lòng bàn tay của mình.
Tôn Điềm Điềm cúi đầu, vui vẻ nhìn Thẩm Niệm Thâm, “Làm sao vậy?”
Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, ánh mắt một mảnh đen nhánh, bên trong giống như chất chứa hàng nghìn hàng vạn chữ, anh trầm ngâm một lát, cuối cùng hóa thành một câu, “Cảm ơn em, Điềm Điềm.”
Tôn Điềm Điềm cong cong mi mắt, thò đầu lại gần hôn lên mặt Thẩm Niệm Thâm một cái, “Cũng cảm ơn anh, đã yêu em như vậy.”
Thật ra Thẩm Niệm Thâm không phải là một người lãng mạn, nhưng tất cả tình yêu của anh đều được biểu hiện qua các chi tiết trong cuộc sống, đôi mắt không biết nói dối, anh nhìn cô ánh mắt vĩnh viễn ôn nhu như vậy, nó không giấu được tình yêu anh dành cho cô. Ở bên Thẩm Niệm Thâm, nội tâm cô tràn ngập cảm giác an toàn.
Không biết Tôn Điềm Điềm nghĩ tới cái gì, đôi mắt sáng lên, bỗng nhiên nói: “Anh biết không, Trình Đóa và Hứa Lệ đã đi lãnh chứng nhận kết hôn rồi.”
Ngày hôm qua trong buổi liên hoan tốt nghiệp, Trình Đóa cười tủm tỉm lấy quyển sổ màu đỏ ra, mặt trên viết ba chữ “Giấy hôn thú” màu vàng.
Tôn Điềm Điềm lấy xem qua, mở ra bên trong, giấy hôn thú có một bức ảnh, Trình Đóa và Hứa Lệ vai dựa vai, hai người đều cười rất hạnh phúc.
Tôn Điềm Điềm rất hâm mộ, lúc ấy liền nói: “Hôm nào tớ cũng sẽ đi lãnh chứng nhận kết hôn với A Niệm.”
Nghĩ vậy, cô liền nói, “A Niệm, chúng ta cũng đi lãnh chứng nhận kết hôn đi.”
Thẩm Niệm Thâm sửng sốt, “Khi nào?”
Tôn Điềm Điềm đôi sáng rực, đột nhiên rất kích động, “Ngày mai, ngay ngày mai đi!”
Thẩm Niệm Thâm không khỏi bật cười, “Chờ một chút đã.”
Tôn Điềm Điềm kinh ngạc, “Anh không muốn kết hôn với em sao?”
“Đương nhiên muốn.” Nằm mơ cũng muốn, nhưng không phải bây giờ.
Anh nắm tay Tôn Điềm Điềm, nhìn cô, ánh mắt bỗng nhiên vô cùng nghiêm túc, thấp giọng nói: “Điềm Điềm, cho anh thêm một chút thời gian.”
Anh muốn cho cô một cái hôn lễ thật long trọng, muốn cô vẻ vang mà gả cho anh.
/107
|