Editor + Beta: Tiểu Hy.
Ngày hôm sau Thẩm Niệm Thâm phải đi làm, trời còn chưa sáng đã thức dậy. Tôn Điềm Điềm vốn chuẩn bị rời giường cùng anh vì cô định ra ngoài tìm việc, kết quả Thẩm Niệm Thâm thức dậy quá sớm, lúc anh rời giường, cô đưa mắt nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, mới 6 giờ. Giãy giụa ngồi dậy, chưa đến hai giây cô lại nằm xuống.
Thẩm Niệm Thâm rửa mặt xong đi ra, Tôn Điềm Điềm đang rúc trong chăn, đầu tóc lộn xộn xỏa ra trên gối, cô nghiêng người, lộ ra khuôn mặt buồn ngủ, nhìn Thẩm Niệm Thâm.
Thẩm Niệm Thâm ngồi vào mép giường, cúi đầu hôn xuống đôi mắt Tôn Điềm Điềm, sờ sờ đầu cô, ôn nhu nói: "Ngủ thêm một lát đi, còn sớm."
Tôn Điềm Điềm thật sự buồn ngủ, cô gật gật đầu, đôi mắt nhắm lại.
Tôn Điềm Điềm ngày thường ở trường có thói quen ngủ nướng, đặc biệt là năm tư cơ bản không có tiết học, cô thường ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh. Hiện giờ đột nhiên muốn dậy sớm, trong lúc nhất thời còn có chút không thích ứng được.
Lần nữa tỉnh lại đã gần 10 giờ.
Tôn Điềm Điềm nằm trên giường xoa nhẹ đôi mắt, giãy giụa một lát mới xuống giường.
Đến phòng tắm rửa mặt, cuối cùng cũng hoàn toàn thanh tỉnh.
Thẩm Niệm Thâm hơn 6 giờ ra cửa, đã chuẩn bị bữa sáng cho Tôn Điềm Điềm, bánh trôi đường đỏ được đựng trong hộp giữ nhiệt.
Tôn Điềm Điềm vào phòng bếp lấy chén, cô đổ bánh trôi vào trong chén, trước khi ăn còn chụp một tấm gửi qua WeChat cho Thẩm Niệm Thâm, "Cảm ơn chồng", phía sau còn gửi icon hôn.
Đầu kia điện thoại, Thẩm Niệm Thâm vừa mới rời khỏi phòng họp, nhận được tin nhắn, khuôn mặt vốn lãnh đạm lộ ra ý cười, trả lời cô,【Bây giờ mới dậy sao?】
Tôn Điềm Điềm:【Đúng vậy, em ngủ muộn quá, ăn sáng xong em sẽ ra ngoài tìm việc.】
Thẩm Niệm Thâm:【Trên đường chú ý an toàn, tới nơi thì phát định vị cho anh.】
Tôn Điềm Điềm đang ăn bánh trôi, nhận được tin nhắn, có chút nghi hoặc hỏi một câu:【Vì sao?】
Thẩm Niệm Thâm:【Sợ em đi lạc.】
Bánh trôi vừa mới cho vào miệng thiếu chút nữa đã phun ra, ngón trỏ ấn trên bàn phím, có chút ủy khuất: 【Em, cũng, không, phải, là, con, nít, ba, tuổi...】
Sao lại đi lạc chứ!
Qua vài giây, Thẩm Niệm Thâm nhắn lại:【Ừm, chính là bổn tuổi.】
Tôn Điềm Điềm: "..."
Cách màn hình, cô cảm giác được Thẩm Niệm Thâm đang cười nhạo cô.
Hừ, cô rất thông minh đấy nhé.
...
Tôn Điềm Điềm ăn cơm sáng xong, trang điểm nhẹ rồi ra cửa, nhưng bởi vì thức dậy quá muộn, thời điểm ra cửa đã là 11 giờ.
Đêm qua Tôn Điềm Điềm tìm thấy một trung tâm dạy mỹ thuật ở trên mạng, còn rất nổi danh, các nơi trên cả nước đều có chi nhánh. Sắp đến kỳ nghỉ đông, bởi vì các phụ huynh sẽ mang con mình đến trung tâm nên đang thiếu giáo viên.
Nhưng xem trên bản đồ trung tâm kia có chút xa, ngồi xe thì tốn hơn 40 phút, tàu điện ngầm phải đổi hai tuyến, tốn hơn một tiếng.
Tôn Điềm Điềm đứng ở ven đường có chút rối rắm, trên bản đồ hiển thị tiền gọi xe phải hơn 40 đồng, nói không chừng còn đắt hơn. Trước kia đi đâu cũng gọi xe, tiêu tiền ăn xài phung phí, hiện tại bị chặt đứt kinh tế, mỗi đồng mình kiếm được đều không nỡ dùng.
Do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn là đi vào trạm tàu điện ngầm, trong lòng yên lặng an ủi chính mình, từ giờ trở đi cô chính là một sinh viên nghèo khổ vừa bước ra xã hội, phải chịu khổ nhọc.
Chen chúc trong tàu điện ngầm cũng không có vị trí.
Tôn Điềm Điềm bị ép ở bên trong, một bước cũng không nhích được.
Quả nhiên ngồi tàu điện ngầm không thoát được kết cục bị ép thành bánh nhân thịt. Nhưng may mắn bây giờ không phải mùa hè, mùa hè một đám mồ hôi ướt đẫm ép sát nhau thảm khỏi nói, Tôn Điềm Điềm yên lặng nghĩ.
Nhưng ngồi tàu điện ngầm hơn một tiếng thật sự quá vất vả, cô nghĩ hôm nay phỏng vấn nên cố tình mang một đôi giày cao gót, thời điểm xuống trạm cảm giác như hai chân không còn là của mình, càng xui xẻo hơn là lúc xuống cô còn bị người phía sau đẩy một cái, cô nhất thời không đứng vững, trực tiếp ngã quỳ xuống đất.
Tôn Điềm Điềm mặc một chiếc áo khoác vàng nhạt, phía dưới là quần, quần không dày, lúc ngã quỳ trên đất, đầu gối bị đập xuống rất đau.
Cô đột nhiên té ngã, dòng người vội vã xuống xe ở phía sau cũng không kịp phanh lại, tay chống trên mặt đất lại bị người ta dẫm một cái, Tôn Điềm Điềm đau đến la lên một tiếng, người dẫm trúng cô cũng hoảng sợ, vội vàng rút chân ra, nâng cô dậy, "Tôi xin lỗi tôi xin lỗi, tôi không cố ý."
Tôn Điềm Điềm vừa rồi la to, tất cả mọi người trong trạm tàu đều nhìn sang hướng cô, cả khuôn mặt Tôn Điềm Điềm đỏ bừng, cô cảm thấy cực kỳ mất mặt, cũng không rảnh lo đầu gối với tay đau, từ trên mặt đất bò dậy, cúi đầu chạy ra bên ngoài.
Vừa bắt đầu đã gặp khó khăn!
Tôn Điềm Điềm thật gian nan mới ra khỏi trạm tàu điện ngầm, cô đi đến chỗ không có người, lúc này mới cúi đầu kiểm tra đầu gối của mình.
Vừa rồi bị người ta đẩy có chút mạnh bạo, lại dưới tình huống không có gì phòng bị, đầu gối đập xuống đất rất đau. Cô cau mày, xoa nhẹ một lát, nhưng vẫn rất lạc quan an ủi chính mình: May mắn quần của cô chất lượng tốt, không bị ngã rách, nếu không cô không còn mặt mũi đi phỏng vấn.
Chỗ phỏng vấn cách trạm tàu điện ngầm không xa, Tôn Điềm Điềm xoa nhẹ đầu gối một lát, xách túi khập khiễng đi về hướng trung tâm.
Tuy rằng ở trạm tàu điện ngầm đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng Tôn Điềm Điềm phỏng vấn cực kỳ thuận lợi. Cô mang theo một ít phác thảo của mình, người phỏng vấn hình như cực kỳ thích cô, hàn huyên một lát liền nhận cô vào làm, nhưng vì cô còn chưa tốt nghiệp, tiền lương một tháng chỉ có 3000.
Đối với Tôn Điềm Điềm trước kia, 3000 thật sự rất ít, dựa theo chi tiêu trước kia của cô, 3000 đồng còn chưa mua được chiếc áo khoác trên người cô.
Nhưng cô vẫn rất dễ thỏa mãn, dù sao cũng là công việc đầu tiên của mình, hơn nữa cô còn vẽ truyện tranh trên mạng, một tháng kiếm được 4000 đồng, rất nhiều! Cùng lắm thì tạm thời không mua quần áo.
Tôn Điềm Điềm tức khắc cong mắt, cúi người chào người phỏng vấn, "Cảm ơn cô, khi nào em tới làm ạ?"
"Ngày mai tới đi." Người phỏng vấn là một người phụ nữ 40 tuổi, Tôn Điềm Điềm ngoại trừ lúc bắt đầu thoạt nhìn có chút khẩn trương, nhưng sau đó liền chậm rãi thả lỏng, cô rất thích cười, cười rộ lên đôi mắt cong cong, khiến người ta nhìn liền cực kỳ thích, vẽ cũng không tồi.
Tôn Điềm Điềm vừa ra khỏi trung tâm liền gửi tin nhắn báo tin vui cho Thẩm Niệm Thâm.
Thẩm Niệm Thâm đang ra ngoài gặp khách hàng, anh ngồi ở trong xe gọi điện thoại cho Tôn Điềm Điềm.
Tôn Điềm Điềm ngồi trên bồn hoa ở ven đường, điện thoại vang một tiếng liền lập tức nghe máy.
Thanh âm Thẩm Niệm Thâm từ đầu kia truyền đến, mang theo chút ý cười, "Chúc mừng, cô Điềm Điềm."
Tôn Điềm Điềm vui vẻ bật cười khanh khách, "Lúc vừa bắt đầu em khẩn trương muốn chết, trước nay em chưa từng đi tìm việc.
Thẩm Niệm Thâm cười, "Điềm Điềm nhà chúng ta rất lợi hại."
Tôn Điềm Điềm tức khắc có chút kiêu ngạo, cười hì hì nói: "Đúng vậy, tìm việc cũng không phải việc gì khó." Lại hỏi: "Hiện tại anh đang ở đâu? Khi nào về nhà?"
Thẩm Niệm Thâm: "Hiện tại anh phải ra ngoài gặp khách hàng, đại khái phải đến tối mới về, cơm chiều em phải tự ăn rồi."
Tôn Điềm Điềm "ừm" một tiếng, "Em biết rồi, anh đừng uống rượu, chăm sóc bản thân thật tốt."
"Ừm, anh biết rồi."
...
Mười giờ tối Thẩm Niệm Thâm về nhà, đèn phòng khách đang mở, Tôn Điềm Điềm ngồi trên sô pha xem TV.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Tôn Điềm Điềm liền quay đầu lại, "Anh về rồi."
"Ừm, mua tôm hùm đất cho em."
"A! Tôm hùm đất!" Tôn Điềm Điềm vừa nghe thấy ăn, lập tức liền kích động, cũng không rảnh lo đến đầu gối đau, chạy từ trên sô pha xuống.
Cô mặc váy ngủ, Thẩm Niệm Thâm liếc mắt một cái liền thấy vết máu trên đầu gối cô, ấn đường nhăn lại, "Đầu gối làm sao vậy?"
Tôn Điềm Điềm một lòng nghĩ đến ăn, nhận lấy tôm hùm đất trong tay Thẩm Niệm Thâm, mở ra ngửi một chút, "Thơm quá, vừa rồi em có chút đói, anh liền mua đồ ăn khuya về."
Thẩm Niệm Thâm ngồi xổm xuống, kiểm tra đầu gối Tôn Điềm Điềm, vết thương rất lớn, máu đọng lại ở miệng vết thương.
Thẩm Niệm Thâm tức khắc nhíu chặt mày, "Em bị té sao?"
Tôn Điềm Điềm cúi đầu nhìn, đáp một tiếng, "Lúc xuống trạm bị người ta đẩy một cái, không đáng ngại."
"Bị trầy da, còn chảy máu nữa, đây gọi là không đáng ngại sao?" Ngữ khí của Thẩm Niệm Thâm đột nhiên nghiêm khắc, anh đứng lên, trực tiếp bế ngang Tôn Điềm Điềm đi về trước vài bước, đặt cô ngồi xuống sô pha.
Thẩm Niệm Thâm đột nhiên nghiêm khắc như vậy, Tôn Điềm Điềm bị dọa nhảy dựng, sửng sốt một lúc lâu không nói nên lời.
Chờ cô phản ứng lại, Thẩm Niệm Thâm đã đi đến cửa, cô vội quay đầu lại, "Anh đi đâu?"
Thẩm Niệm Thâm: "Mua thuốc cho em."
Thẩm Niệm Thâm rất nhanh liền mua một túi thuốc lớn trở về.
Anh đi đến trước sô pha ngồi xuống, trầm mặt, một câu không nói, trực tiếp đặt chân Tôn Điềm Điềm lên đầu gối.
Tôn Điềm Điềm ngồi ngoan ngoãn, thật cẩn thận quan sát biểu tình của Thẩm Niệm Thâm.
Bộ dáng trầm mặt không nói gì của Thẩm Niệm Thâm rất đáng sợ, Tôn Điềm Điềm rất ít khi thấy anh như vậy, kéo nhẹ ống tay áo anh, "A Niệm, anh đừng nóng giận, sau này em sẽ cẩn thận."
Thanh âm mềm mại, làm người ta không giận nổi.
Thẩm Niệm Thâm ngước mắt nhìn cô, sau một lúc lâu mới mềm giọng, "Không có tức giận, là đau lòng."
Ngày hôm sau Thẩm Niệm Thâm phải đi làm, trời còn chưa sáng đã thức dậy. Tôn Điềm Điềm vốn chuẩn bị rời giường cùng anh vì cô định ra ngoài tìm việc, kết quả Thẩm Niệm Thâm thức dậy quá sớm, lúc anh rời giường, cô đưa mắt nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, mới 6 giờ. Giãy giụa ngồi dậy, chưa đến hai giây cô lại nằm xuống.
Thẩm Niệm Thâm rửa mặt xong đi ra, Tôn Điềm Điềm đang rúc trong chăn, đầu tóc lộn xộn xỏa ra trên gối, cô nghiêng người, lộ ra khuôn mặt buồn ngủ, nhìn Thẩm Niệm Thâm.
Thẩm Niệm Thâm ngồi vào mép giường, cúi đầu hôn xuống đôi mắt Tôn Điềm Điềm, sờ sờ đầu cô, ôn nhu nói: "Ngủ thêm một lát đi, còn sớm."
Tôn Điềm Điềm thật sự buồn ngủ, cô gật gật đầu, đôi mắt nhắm lại.
Tôn Điềm Điềm ngày thường ở trường có thói quen ngủ nướng, đặc biệt là năm tư cơ bản không có tiết học, cô thường ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh. Hiện giờ đột nhiên muốn dậy sớm, trong lúc nhất thời còn có chút không thích ứng được.
Lần nữa tỉnh lại đã gần 10 giờ.
Tôn Điềm Điềm nằm trên giường xoa nhẹ đôi mắt, giãy giụa một lát mới xuống giường.
Đến phòng tắm rửa mặt, cuối cùng cũng hoàn toàn thanh tỉnh.
Thẩm Niệm Thâm hơn 6 giờ ra cửa, đã chuẩn bị bữa sáng cho Tôn Điềm Điềm, bánh trôi đường đỏ được đựng trong hộp giữ nhiệt.
Tôn Điềm Điềm vào phòng bếp lấy chén, cô đổ bánh trôi vào trong chén, trước khi ăn còn chụp một tấm gửi qua WeChat cho Thẩm Niệm Thâm, "Cảm ơn chồng", phía sau còn gửi icon hôn.
Đầu kia điện thoại, Thẩm Niệm Thâm vừa mới rời khỏi phòng họp, nhận được tin nhắn, khuôn mặt vốn lãnh đạm lộ ra ý cười, trả lời cô,【Bây giờ mới dậy sao?】
Tôn Điềm Điềm:【Đúng vậy, em ngủ muộn quá, ăn sáng xong em sẽ ra ngoài tìm việc.】
Thẩm Niệm Thâm:【Trên đường chú ý an toàn, tới nơi thì phát định vị cho anh.】
Tôn Điềm Điềm đang ăn bánh trôi, nhận được tin nhắn, có chút nghi hoặc hỏi một câu:【Vì sao?】
Thẩm Niệm Thâm:【Sợ em đi lạc.】
Bánh trôi vừa mới cho vào miệng thiếu chút nữa đã phun ra, ngón trỏ ấn trên bàn phím, có chút ủy khuất: 【Em, cũng, không, phải, là, con, nít, ba, tuổi...】
Sao lại đi lạc chứ!
Qua vài giây, Thẩm Niệm Thâm nhắn lại:【Ừm, chính là bổn tuổi.】
Tôn Điềm Điềm: "..."
Cách màn hình, cô cảm giác được Thẩm Niệm Thâm đang cười nhạo cô.
Hừ, cô rất thông minh đấy nhé.
...
Tôn Điềm Điềm ăn cơm sáng xong, trang điểm nhẹ rồi ra cửa, nhưng bởi vì thức dậy quá muộn, thời điểm ra cửa đã là 11 giờ.
Đêm qua Tôn Điềm Điềm tìm thấy một trung tâm dạy mỹ thuật ở trên mạng, còn rất nổi danh, các nơi trên cả nước đều có chi nhánh. Sắp đến kỳ nghỉ đông, bởi vì các phụ huynh sẽ mang con mình đến trung tâm nên đang thiếu giáo viên.
Nhưng xem trên bản đồ trung tâm kia có chút xa, ngồi xe thì tốn hơn 40 phút, tàu điện ngầm phải đổi hai tuyến, tốn hơn một tiếng.
Tôn Điềm Điềm đứng ở ven đường có chút rối rắm, trên bản đồ hiển thị tiền gọi xe phải hơn 40 đồng, nói không chừng còn đắt hơn. Trước kia đi đâu cũng gọi xe, tiêu tiền ăn xài phung phí, hiện tại bị chặt đứt kinh tế, mỗi đồng mình kiếm được đều không nỡ dùng.
Do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn là đi vào trạm tàu điện ngầm, trong lòng yên lặng an ủi chính mình, từ giờ trở đi cô chính là một sinh viên nghèo khổ vừa bước ra xã hội, phải chịu khổ nhọc.
Chen chúc trong tàu điện ngầm cũng không có vị trí.
Tôn Điềm Điềm bị ép ở bên trong, một bước cũng không nhích được.
Quả nhiên ngồi tàu điện ngầm không thoát được kết cục bị ép thành bánh nhân thịt. Nhưng may mắn bây giờ không phải mùa hè, mùa hè một đám mồ hôi ướt đẫm ép sát nhau thảm khỏi nói, Tôn Điềm Điềm yên lặng nghĩ.
Nhưng ngồi tàu điện ngầm hơn một tiếng thật sự quá vất vả, cô nghĩ hôm nay phỏng vấn nên cố tình mang một đôi giày cao gót, thời điểm xuống trạm cảm giác như hai chân không còn là của mình, càng xui xẻo hơn là lúc xuống cô còn bị người phía sau đẩy một cái, cô nhất thời không đứng vững, trực tiếp ngã quỳ xuống đất.
Tôn Điềm Điềm mặc một chiếc áo khoác vàng nhạt, phía dưới là quần, quần không dày, lúc ngã quỳ trên đất, đầu gối bị đập xuống rất đau.
Cô đột nhiên té ngã, dòng người vội vã xuống xe ở phía sau cũng không kịp phanh lại, tay chống trên mặt đất lại bị người ta dẫm một cái, Tôn Điềm Điềm đau đến la lên một tiếng, người dẫm trúng cô cũng hoảng sợ, vội vàng rút chân ra, nâng cô dậy, "Tôi xin lỗi tôi xin lỗi, tôi không cố ý."
Tôn Điềm Điềm vừa rồi la to, tất cả mọi người trong trạm tàu đều nhìn sang hướng cô, cả khuôn mặt Tôn Điềm Điềm đỏ bừng, cô cảm thấy cực kỳ mất mặt, cũng không rảnh lo đầu gối với tay đau, từ trên mặt đất bò dậy, cúi đầu chạy ra bên ngoài.
Vừa bắt đầu đã gặp khó khăn!
Tôn Điềm Điềm thật gian nan mới ra khỏi trạm tàu điện ngầm, cô đi đến chỗ không có người, lúc này mới cúi đầu kiểm tra đầu gối của mình.
Vừa rồi bị người ta đẩy có chút mạnh bạo, lại dưới tình huống không có gì phòng bị, đầu gối đập xuống đất rất đau. Cô cau mày, xoa nhẹ một lát, nhưng vẫn rất lạc quan an ủi chính mình: May mắn quần của cô chất lượng tốt, không bị ngã rách, nếu không cô không còn mặt mũi đi phỏng vấn.
Chỗ phỏng vấn cách trạm tàu điện ngầm không xa, Tôn Điềm Điềm xoa nhẹ đầu gối một lát, xách túi khập khiễng đi về hướng trung tâm.
Tuy rằng ở trạm tàu điện ngầm đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng Tôn Điềm Điềm phỏng vấn cực kỳ thuận lợi. Cô mang theo một ít phác thảo của mình, người phỏng vấn hình như cực kỳ thích cô, hàn huyên một lát liền nhận cô vào làm, nhưng vì cô còn chưa tốt nghiệp, tiền lương một tháng chỉ có 3000.
Đối với Tôn Điềm Điềm trước kia, 3000 thật sự rất ít, dựa theo chi tiêu trước kia của cô, 3000 đồng còn chưa mua được chiếc áo khoác trên người cô.
Nhưng cô vẫn rất dễ thỏa mãn, dù sao cũng là công việc đầu tiên của mình, hơn nữa cô còn vẽ truyện tranh trên mạng, một tháng kiếm được 4000 đồng, rất nhiều! Cùng lắm thì tạm thời không mua quần áo.
Tôn Điềm Điềm tức khắc cong mắt, cúi người chào người phỏng vấn, "Cảm ơn cô, khi nào em tới làm ạ?"
"Ngày mai tới đi." Người phỏng vấn là một người phụ nữ 40 tuổi, Tôn Điềm Điềm ngoại trừ lúc bắt đầu thoạt nhìn có chút khẩn trương, nhưng sau đó liền chậm rãi thả lỏng, cô rất thích cười, cười rộ lên đôi mắt cong cong, khiến người ta nhìn liền cực kỳ thích, vẽ cũng không tồi.
Tôn Điềm Điềm vừa ra khỏi trung tâm liền gửi tin nhắn báo tin vui cho Thẩm Niệm Thâm.
Thẩm Niệm Thâm đang ra ngoài gặp khách hàng, anh ngồi ở trong xe gọi điện thoại cho Tôn Điềm Điềm.
Tôn Điềm Điềm ngồi trên bồn hoa ở ven đường, điện thoại vang một tiếng liền lập tức nghe máy.
Thanh âm Thẩm Niệm Thâm từ đầu kia truyền đến, mang theo chút ý cười, "Chúc mừng, cô Điềm Điềm."
Tôn Điềm Điềm vui vẻ bật cười khanh khách, "Lúc vừa bắt đầu em khẩn trương muốn chết, trước nay em chưa từng đi tìm việc.
Thẩm Niệm Thâm cười, "Điềm Điềm nhà chúng ta rất lợi hại."
Tôn Điềm Điềm tức khắc có chút kiêu ngạo, cười hì hì nói: "Đúng vậy, tìm việc cũng không phải việc gì khó." Lại hỏi: "Hiện tại anh đang ở đâu? Khi nào về nhà?"
Thẩm Niệm Thâm: "Hiện tại anh phải ra ngoài gặp khách hàng, đại khái phải đến tối mới về, cơm chiều em phải tự ăn rồi."
Tôn Điềm Điềm "ừm" một tiếng, "Em biết rồi, anh đừng uống rượu, chăm sóc bản thân thật tốt."
"Ừm, anh biết rồi."
...
Mười giờ tối Thẩm Niệm Thâm về nhà, đèn phòng khách đang mở, Tôn Điềm Điềm ngồi trên sô pha xem TV.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Tôn Điềm Điềm liền quay đầu lại, "Anh về rồi."
"Ừm, mua tôm hùm đất cho em."
"A! Tôm hùm đất!" Tôn Điềm Điềm vừa nghe thấy ăn, lập tức liền kích động, cũng không rảnh lo đến đầu gối đau, chạy từ trên sô pha xuống.
Cô mặc váy ngủ, Thẩm Niệm Thâm liếc mắt một cái liền thấy vết máu trên đầu gối cô, ấn đường nhăn lại, "Đầu gối làm sao vậy?"
Tôn Điềm Điềm một lòng nghĩ đến ăn, nhận lấy tôm hùm đất trong tay Thẩm Niệm Thâm, mở ra ngửi một chút, "Thơm quá, vừa rồi em có chút đói, anh liền mua đồ ăn khuya về."
Thẩm Niệm Thâm ngồi xổm xuống, kiểm tra đầu gối Tôn Điềm Điềm, vết thương rất lớn, máu đọng lại ở miệng vết thương.
Thẩm Niệm Thâm tức khắc nhíu chặt mày, "Em bị té sao?"
Tôn Điềm Điềm cúi đầu nhìn, đáp một tiếng, "Lúc xuống trạm bị người ta đẩy một cái, không đáng ngại."
"Bị trầy da, còn chảy máu nữa, đây gọi là không đáng ngại sao?" Ngữ khí của Thẩm Niệm Thâm đột nhiên nghiêm khắc, anh đứng lên, trực tiếp bế ngang Tôn Điềm Điềm đi về trước vài bước, đặt cô ngồi xuống sô pha.
Thẩm Niệm Thâm đột nhiên nghiêm khắc như vậy, Tôn Điềm Điềm bị dọa nhảy dựng, sửng sốt một lúc lâu không nói nên lời.
Chờ cô phản ứng lại, Thẩm Niệm Thâm đã đi đến cửa, cô vội quay đầu lại, "Anh đi đâu?"
Thẩm Niệm Thâm: "Mua thuốc cho em."
Thẩm Niệm Thâm rất nhanh liền mua một túi thuốc lớn trở về.
Anh đi đến trước sô pha ngồi xuống, trầm mặt, một câu không nói, trực tiếp đặt chân Tôn Điềm Điềm lên đầu gối.
Tôn Điềm Điềm ngồi ngoan ngoãn, thật cẩn thận quan sát biểu tình của Thẩm Niệm Thâm.
Bộ dáng trầm mặt không nói gì của Thẩm Niệm Thâm rất đáng sợ, Tôn Điềm Điềm rất ít khi thấy anh như vậy, kéo nhẹ ống tay áo anh, "A Niệm, anh đừng nóng giận, sau này em sẽ cẩn thận."
Thanh âm mềm mại, làm người ta không giận nổi.
Thẩm Niệm Thâm ngước mắt nhìn cô, sau một lúc lâu mới mềm giọng, "Không có tức giận, là đau lòng."
/107
|