Editor + Beta: Tiểu Hy.
Thẩm Niệm Thâm ở bệnh viện mấy ngày, hôm xuất viện, Lưu Hạ lái xe tới đón anh. Sau khi Lưu Hạ từ chức liền về nhà tiếp quản nhà hàng của ba hắn, so với những ngày tháng đi làm ở công ty, hiện giờ có thể nói là vô cùng tiêu sái.
Trên đường về nhà, Thẩm Niệm Thâm ngồi ở ghế sau, dựa lưng vào lót ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Lưu Hạ ở phía trước dong dài, "Sớm đã nói với anh rồi, kiếm tiền quan trọng hơn sức khỏe sao, thân thể là tiền vốn của cách mạng, bây giờ thì tốt rồi, ra vấn đề rồi chứ? Không phải tôi nói anh, anh thật sự cũng quá liều mạng, quả thực là không muốn sống nữa, vị trí hôm nay của anh, người thường ít nhất phải hai ba năm mới có thể lên tới, anh đem chuyện phải làm trong hai ba năm của người ta làm xong trong một năm, thân thể sao có thể chịu nổi."
Lưu Hạ không ngừng nói chuyện, Thẩm Niệm Thâm mở to mắt, ghé mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, sau một lúc lâu mới đáp một tiếng, "Không nghiêm trọng, bác sĩ nói, nghỉ ngơi tốt sẽ không có việc gì."
Lưu Hạ ha ha một tiếng, "Vậy cũng phải nghỉ ngơi tốt mới được, cái loại cuồng công việc như anh có thể nghỉ ngơi sao? Lần sau vợ anh tới, tôi sẽ nói với cô ấy, để cô ấy khuyên nhủ anh thật tốt."
Thẩm Niệm Thâm nghe vậy, tức khắc nghiêng đầu, "Đừng nói với Điềm Điềm."
Lưu Hạ cười nhạo, "Cũng chỉ có vợ mới hù được anh."
Thẩm Niệm Thâm: "..."
Lưu Hạ: "Nhưng mà tôi nói thật, anh thật sự nên dừng lại, không thể ỷ vào mình còn trẻ mà không kiêng nể gì, khỏe mạnh quan trọng hơn tất cả."
Thẩm Niệm Thâm "ừ" một tiếng, "Tôi biết rồi."
...
Sau khi Thẩm Niệm Thâm về nhà, anh lại xin công ty nửa tháng nghỉ bệnh, định sẽ nghỉ ngơi một chút, thuận tiện ngẫm lại con đường kế tiếp.
Buổi tối gọi điện thoại cho Tôn Điềm Điềm, điện thoại vang lên hơn nửa ngày mới tiếp, anh nằm trên sô pha, di động dán ở bên tai, thấp giọng hỏi: "Em đang làm gì vậy?"
Ở đầu kia điện thoại, Tôn Điềm Điềm đang viết luận văn tốt nghiệp, nghe thấy giọng Thẩm Niệm Thâm, lập tức ủy khuất tố khổ, "Em đang viết luận văn tốt nghiệp, chuyên ngành của chúng em thật biến thái, phải viết luận văn tốt nghiệp còn phải giao đề cương luận văn."
Thẩm Niệm Thâm nghe thấy giọng nói đáng thương của Tôn Điềm Điềm, khóe miệng gợi lên một tia cười sủng nịch, "Sao em bắt đầu viết luận văn sớm vậy?"
Tôn Điềm Điềm nói: "Không phải em muốn chuẩn bị sớm một chút rồi tới tìm anh sao."
Tôn Điềm Điềm vốn cho rằng kết thúc năm ba liền có thể lập tức đi tìm Thẩm Niệm Thâm, nào biết năm tư còn có rất nhiều chuyện linh tinh như vậy.
Thẩm Niệm Thâm cười, "Nhất thời không cần vội, tương lai còn dài."
Tôn Điềm Điềm: "Không muốn, em muốn tới gặp anh sớm một chút, mỗi ngày ở trường học rất nhàm chán."
Thẩm Niệm Thâm: "Anh trở về gặp em."
Tôn Điềm Điềm ngẩn người, rất kinh ngạc, "Thật hay giả vậy?"
Nhưng vừa mới hỏi xong, chính cô cũng không tin, ngữ khí thất vọng, "Anh đừng làm em mừng hụt, công việc của anh bận rộn như vậy, sao lại có thời gian trở về gặp em."
Tôn Điềm Điềm mới không tin Thẩm Niệm Thâm sẽ trở về, hai ngày trước cô gọi tới, anh còn đang bận làm hạng mục.
Ở phòng ngủ viết báo cáo đến 9 giờ tối, bụng sôi lên mới nhớ tới mình còn chưa ăn cơm chiều.
Hiện tại năm tư, Tạ Nghiên cùng Gì Miêu, một người muốn thi lên thạc sĩ, một người muốn thi nhân viên công vụ, mỗi ngày chôn mặt trong thư viện. Tháng sáu năm trước Hứa Lệ tốt nghiệp, Trình Đóa cũng dọn ra ngoài ở cùng Hứa Lệ.
Phòng ngủ trống rỗng chỉ có mình cô.
Trước đây thường nghe các học tỷ nói đến năm tư, nhóm bạn cùng phòng cơ bản đều là ai bận việc nấy, bởi vì mỗi người đều có tiền đồ muốn lao tới. Lúc ấy còn không quá tin tưởng, hiện giờ cô đến năm tư, cuối cùng cũng trải nghiệm được.
Tôn Điềm Điềm định một lát lại trở về tiếp tục vẽ tranh, nghĩ tùy tiện mua một ít đồ ăn ven đường ở cổng sau, vì thế quần áo cũng không thay, mặt cũng không rửa, tóc cũng không chải, cô đeo kính đen, mặc bộ đồ ngủ hồng nhạt, thay đôi giày vải, cầm tiền và chìa khóa ra ngoài.
Thẩm Niệm Thâm vừa mới xuống máy bay liền lập tức gọi xe tới trường học, giờ phút này đang đứng bên ngoài ký túc xá nữ gọi điện thoại cho Tôn Điềm Điềm.
Anh đứng bên ngoài ký túc xá, áo sơ mi trắng quần tây đen, áo sơ mi cởi hai cúc, ống tay áo cuốn lên hai vòng lộ ra cánh tay rắn chắc. Anh đứng ở đó, thon dài đĩnh bạt, cực kỳ gây chú ý.
Lúc này đúng ngay thời điểm có rất nhiều nữ sinh từ bên ngoài trở về, gần như mỗi nữ sinh đi ngang qua Thẩm Niệm Thâm đều sẽ nhịn không được mà quay đầu nhìn anh.
Thẩm Niệm Thâm cầm di động trong tay, hơi cúi đầu, mắt nhìn thẳng.
Tôn Điềm Điềm đã năm tư, phần lớn là sinh viên mới, rất nhiều người đều không biết Thẩm Niệm Thâm, chỉ cảm thấy đẹp trai đến bùng nổ, hỏi thăm khắp nơi là ai.
Có một số người biết Thẩm Niệm Thâm, thấy anh đứng ở cửa ký túc xá, không cần phải nói cũng biết là chờ Tôn Điềm Điềm.
Có nữ sinh đột nhiên cảm khái, "Thật không nghĩ tới Thẩm Niệm Thâm cùng Tôn Điềm Điềm lại có thể quen lâu như vậy, yêu xa nhưng vẫn còn bên nhau."
"Mấy người biết cái gì, theo tôi được biết tình cảm của hai người bọn họ đặc biệt tốt, nói không chừng chờ Tôn Điềm Điềm tốt nghiệp liền đi lãnh giấy kết hôn."
"Tớ thật sự rất hâm mộ Tôn Điềm Điềm, có thể tìm được anh bạn trai đẹp trai như vậy, không chỉ đẹp trai mà còn là học bá, nghe nói hiện tại anh ấy đang làm việc ở ngân hàng, lương một năm trên trăm vạn, mấu chốt là người ta còn chuyên nhất, loại đàn ông tốt thế này, đốt đèn lồng cũng khó tìm thấy."
Thẩm Niệm Thâm gọi cho Tôn Điềm Điềm vài cuộc điện thoại nhưng cô không nghe máy.
Anh đang buồn bực, nâng mắt lên, ánh mắt dừng trên bóng dáng hồng nhạt ở xa xa.
Tôn Điềm Điềm với mái tóc rối tung, đeo kính đen, mặc áo ngủ, hai tay cắm trong túi áo, đang đi ra bên ngoài.
Cô giống như chưa tỉnh ngủ, ánh mắt nhìn vào khoảng không.
Thẩm Niệm Thâm vừa thấy Tôn Điềm Điềm, mặt mày liền nổi lên ý cười. Anh đứng ở chỗ đó, chờ cô đi tới.
Kết quả Tôn Điềm Điềm đầu óc mơ màng, ánh mắt ngốc ngốc, cũng không liếc mắt về hướng Thẩm Niệm Thâm, vừa ra khỏi cửa cô liền lập tức quẹo phải. Trong đầu chỉ nghĩ đến ăn bánh chiên hay là bánh hành chiên.
Thẩm Niệm Thâm bị xem nhẹ, dở khóc dở cười, đi đến hướng Tôn Điềm Điềm nắm lấy cổ tay cô.
Trong lúc mờ mịt Tôn Điềm Điềm cảm giác được hơi ấm quen thuộc từ cổ tay, trong lòng cô nhảy dựng, ý thức nháy mắt liền thu hồi. Cô đột nhiên quay đầu lại, vừa lúc đối diện với ánh mắt Thẩm Niệm Thâm, con ngươi đen nhánh mang theo ý cười đang nhìn cô.
Tôn Điềm Điềm choáng váng, cả kinh đến nói không nên lời, cô cứ ngây ngốc như vậy mà nhìn Thẩm Niệm Thâm.
Thẩm Niệm Thâm nhướng mày, khóe miệng câu lấy tia cười, "Như thế nào? Chồng cũng không quen sao?"
Tôn Điềm Điềm trố mắt vài giây, Thẩm Niệm Thâm nói chuyện mới đột nhiên lấy lại tinh thần, kích động nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy anh, "Ôi trời! Anh thật sự đã trở về!"
Cô ngửa đầu, cười đến không khép miệng được.
Thẩm Niệm Thâm cười, cúi đầu hôn cô một cái, "Anh đã khi nào lừa gạt em đâu."
Kinh hỉ tới quá đột nhiên, Tôn Điềm Điềm kích động không biết nói gì, che mặt Thẩm Niệm Thâm lại, vui vẻ hôn anh vài cái.
Bên cạnh không ngừng có nữ sinh nhìn, Tôn Điềm Điềm cũng không rảnh để lo thẹn thùng, quá ngoài ý muốn. Ban ngày Thẩm Niệm Thâm gọi điện nói sẽ trở về gặp cô, cô còn tưởng là anh đang nói giỡn.
Lần cuối hai người gặp mặt là hai tháng trước, cô nghỉ hè năm ba, nhưng công việc của Thẩm Niệm Thâm quá bận, cũng không có nhiều thời gian ở bên cô.
Đắm chìm trong niềm vui sướng khi gặp lại, Tôn Điềm Điềm hơn nửa ngày mới nhớ tới mình còn chưa thay quần áo đã đi ra đây.
Cô sờ sờ mặt, "Anh thật xấu, tới cũng không nói với em một tiếng, làm hại em cứ như vậy mà đi ra."
Thẩm Niệm Thâm cười, giúp cô vuốt tóc, "Có gì đâu, Điềm Điềm của chúng ta xinh đẹp như vậy, dù thế nào cũng đẹp."
Tôn Điềm Điềm vùi đầu trong lòng Thẩm Niệm Thâm, bật cười thành tiếng, "Anh đây là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi."
"Thật sự rất xinh đẹp." Thẩm Niệm Thâm chân thành nói.
Ở trong lòng Thẩm Niệm Thâm, dù Tôn Điềm Điềm là bộ dáng gì cũng là người phụ nữ xinh đẹp nhất thiên hạ.
Tôn Điềm Điềm ôm Thẩm Niệm Thâm một lát mới ngẩng đầu, nói: "Anh chờ em một chút, em trở về thay quần áo, sau đó chúng ta lại chậm rãi nói."
"Ừm, đi đi."
Tôn Điềm Điềm thấy Thẩm Niệm Thâm, kích động đến không đói bụng nữa, cô trở lại ký túc xá rửa mặt chải đầu thay quần áo, còn lấy một cái túi lớn để đựng sữa rửa mặt, mỹ phẩm dưỡng da, còn có quần áo, áo ngủ và nội y.
Tôn Điềm Điềm rất nhanh liền đi ra, cô cột tóc đuôi ngựa, áo thun trắng, quần đùi xanh lam, dưới chân là đôi giày vải đen, trên lưng đeo chiếc cặp màu hồng nhạt.
Thẩm Niệm Thâm thấy Tôn Điềm Điềm đeo cặp sách, anh giơ tay gỡ xuống, "Để anh."
Cặp sách đựng đồ đến căng phồng, Thẩm Niệm Thâm theo bản năng đè đè, "Em đựng gì vậy?"
Tôn Điềm Điềm cong mắt cười, "Quần áo của em." Nói xong cô khoác tay Thẩm Niệm Thâm, ngẩng đầu nhìn anh, cười hì hì nói: "Buổi tối em ngủ với anh."
Thẩm Niệm Thâm cười nhẹ, hơi cúi đầu, thuận thế đặt một nụ hôn lên môi cô, sau đó nắm lấy tay cô, "Đi thôi."
Thẩm Niệm Thâm dẫn Tôn Điềm Điềm đi ăn cơm chiều trước, sau đó mới dẫn về nhà.
Thẩm Niệm Thâm là lâm thời muốn về nên chưa nói với bà ngoại, lúc trở về, bà ngoại với dì đều đang ngủ.
Mở cửa, phòng khách tối đen như mực, Thẩm Niệm Thâm cũng không bật đèn, sờ soạng lấy dép từ tủ giày cho Tôn Điềm Điềm.
Tôn Điềm Điềm thay giày, ôm cánh tay Thẩm Niệm Thâm, khẽ khàng nói: "Bà ngoại ngủ rồi."
Thẩm Niệm Thâm cười, "Ừm, chúng ta rửa mặt trước, sau đó trở về phòng chậm rãi nói."
Tôn Điềm Điềm thả nhẹ bước chân đi theo Thẩm Niệm Thâm trở về phòng.
Tới phòng ngủ, Thẩm Niệm Thâm mới bật đèn lên.
Tôn Điềm Điềm vừa mới đi vào, Thẩm Niệm Thâm bỗng nhiên xoay người, ấn cô vào cánh cửa phía sau, cúi đầu hôn mạnh xuống.
Đột nhiên bị hôn không kịp phản ứng, Tôn Điềm Điềm sửng sốt hai giây, sau đó liền giơ tay ôm cổ Thẩm Niệm Thâm, dùng sức hôn anh.
Mấy ngày hôm trước Thẩm Niệm Thâm một mình nằm ở bệnh viện, trong đầu đều là khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Tôn Điềm Điềm, đến khi ngủ, trong mộng cũng là hình bóng Tôn Điềm Điềm.
Mấy ngày nay cực kì cô độc, cực kì nhớ Tôn Điềm Điềm.
Thẩm Niệm Thâm hôn Tôn Điềm Điềm thật lâu, thẳng đến khi cô thở không nổi mới hơi hơi buông cô ra.
Hai tay anh nâng mặt cô, ánh mắt thật sâu mà nhìn cô chăm chú.
Tôn Điềm Điềm khẽ há miệng thở dốc, cô nâng mắt, đôi mắt ngập nước đối diện với Thẩm Niệm Thâm.
Thẩm Niệm Thâm nhìn cô chằm chằm một hồi lâu mới lại cúi đầu ôn nhu hôn cô một cái, "Anh rất nhớ em."
Tôn Điềm Điềm cong cong môi, "Em cảm nhận được."
Lúc vừa mới hôn cô, cô cảm thấy Thẩm Niệm Thâm hận không thể khảm cô vào người mình.
Tôn Điềm Điềm đã tắm trước nên nằm ở trên giường Thẩm Niệm Thâm chờ anh về.
Tâm tình cô rất tốt, nằm thẳng ở trên giường, hai tay gối sau gáy, bắt chéo chân lắc lư trong không trung, khóe miệng cong cong, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm trần nhà.
Thẩm Niệm Thâm tắm rửa xong trở về, thấy Tôn Điềm Điềm nằm trên giường bắt chéo chân, không khỏi cười một chút, anh kéo chiếc ghế bên mép giường ra rồi ngồi xuống, cầm khăn lông lau tóc "Luận văn làm xong rồi sao?"
Tôn Điềm Điềm vừa nghe thấy luận văn, vốn đang cao hứng khuôn mặt nhỏ tức khắc suy sụp, dẩu dẩu cái miệng nhỏ, "Nào có nhanh như vậy."
Nói xong cô đột nhiên nghiêng người, ghé vào trên giường, đôi mắt sáng rực nhìn Thẩm Niệm Thâm, "Hay là anh giúp em viết đi?"
Thẩm Niệm Thâm: "Chuyên ngành của em, anh lại không hiểu."
Tôn Điềm Điềm ngồi dậy, xuống giường, rất tự nhiên ngồi lên đùi Thẩm Niệm Thâm, vừa lấy chiếc khăn lông lau tóc giúp anh vừa nói: "Anh thông minh như vậy, khẳng định nhìn một cái liền biết, giúp em đi, được không?" Nói xong cô ôm cổ Thẩm Niệm Thâm, nhìn anh, vô cùng đáng thương mà làm nũng.
Dù Tôn Điềm Điềm muốn gì, chỉ cần làm nũng, Thẩm Niệm Thâm lập tức mềm lòng, "Được, anh giúp em xem thử."
"Thật không?! Ôi trời, có chồng là học bá thật tuyệt!" Tôn Điềm Điềm vui vẻ cúi đầu hôn Thẩm Niệm Thâm.
Thẩm Niệm Thâm nhướng mày, "Tuyệt ư? Em chỉ phương diện kia sao?"
Tôn Điềm Điềm cong cong mắt, "Phương diện nào cũng rất tuyệt."
Nghe được lời này Thẩm Niệm Thâm cực kỳ hưởng thụ, sủng nịch nhéo nhéo khuôn mặt Tôn Điềm Điềm, "Ừm, không uổng công thương em."
Tôn Điềm Điềm: "..."
Tôn Điềm Điềm nhìn ánh mắt ái muội của Thẩm Niệm Thâm liền biết lời của tên gia hỏa này có ý vị thâm trường, nhịn không được xoa khuôn mặt anh tuấn của anh, "Lưu manh."
Vừa dứt lời, Thẩm Niệm Thâm bỗng nhiên bế cô lên, Tôn Điềm Điềm sợ tới mức vội vàng ôm cổ anh, cười hì hì, "Làm gì vậy?"
"Lưu manh cho em xem."
Tôn Điềm Điềm bật cười, vùi đầu vào lòng Thẩm Niệm Thâm, thẹn thùng mà phát ra tiếng cười rầu rĩ, "Anh đừng làm bậy, bà ngoại ở bên ngoài đấy."
Thẩm Niệm Thâm đặt Tôn Điềm Điềm lên giường, sau đó anh cũng nghiêng người nằm xuống, kéo Tôn Điềm Điềm vào trong lòng, "Vậy trò chuyện đi."
Tối nay, Thẩm Niệm Thâm cùng Tôn Điềm Điềm nằm ở trên giường không làm gì, cả hai chỉ trò chuyện cho tới nửa đêm hơn ba giờ sáng.
Nói về nhân sinh, nói về lý tưởng, lại nói về tương lai.
Trò chuyện một lúc, Tôn Điềm Điềm liền nghĩ đến công việc có cường độ cao kia của Thẩm Niệm Thâm, cô nghiêng người, lo lắng nhìn Thẩm Niệm Thâm, "Em thật lo lắng cho thân thể của anh."
Thẩm Niệm Thâm cũng nghiêng người, nhéo nhéo mặt cô, trầm mặc một lát, trong mắt nổi lên vài phần ý cười, "Vậy anh từ chức được không?"
Tôn Điềm Điềm ánh mắt sáng lên, kích động đến độ ngồi dậy, "Thật không?!"
Thẩm Niệm Thâm khóe miệng cong cong, "Nhưng anh chưa nghĩ ra sẽ làm cái gì."
Tôn Điềm Điềm kích động đến nhào vào trong lòng anh, ôm chặt anh, "Vậy nghỉ ngơi trước đi, hơn một năm nay anh thật sự quá vất vả, em sợ anh làm việc đến hỏng người mất."
Thẩm Niệm Thâm cười cười, "Anh nghĩ lại đã."
Anh quả thật có ý định từ chức, nhưng sau khi từ chức làm cái gì, còn phải từ từ ngẫm lại.
Thẩm Niệm Thâm ở bệnh viện mấy ngày, hôm xuất viện, Lưu Hạ lái xe tới đón anh. Sau khi Lưu Hạ từ chức liền về nhà tiếp quản nhà hàng của ba hắn, so với những ngày tháng đi làm ở công ty, hiện giờ có thể nói là vô cùng tiêu sái.
Trên đường về nhà, Thẩm Niệm Thâm ngồi ở ghế sau, dựa lưng vào lót ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Lưu Hạ ở phía trước dong dài, "Sớm đã nói với anh rồi, kiếm tiền quan trọng hơn sức khỏe sao, thân thể là tiền vốn của cách mạng, bây giờ thì tốt rồi, ra vấn đề rồi chứ? Không phải tôi nói anh, anh thật sự cũng quá liều mạng, quả thực là không muốn sống nữa, vị trí hôm nay của anh, người thường ít nhất phải hai ba năm mới có thể lên tới, anh đem chuyện phải làm trong hai ba năm của người ta làm xong trong một năm, thân thể sao có thể chịu nổi."
Lưu Hạ không ngừng nói chuyện, Thẩm Niệm Thâm mở to mắt, ghé mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, sau một lúc lâu mới đáp một tiếng, "Không nghiêm trọng, bác sĩ nói, nghỉ ngơi tốt sẽ không có việc gì."
Lưu Hạ ha ha một tiếng, "Vậy cũng phải nghỉ ngơi tốt mới được, cái loại cuồng công việc như anh có thể nghỉ ngơi sao? Lần sau vợ anh tới, tôi sẽ nói với cô ấy, để cô ấy khuyên nhủ anh thật tốt."
Thẩm Niệm Thâm nghe vậy, tức khắc nghiêng đầu, "Đừng nói với Điềm Điềm."
Lưu Hạ cười nhạo, "Cũng chỉ có vợ mới hù được anh."
Thẩm Niệm Thâm: "..."
Lưu Hạ: "Nhưng mà tôi nói thật, anh thật sự nên dừng lại, không thể ỷ vào mình còn trẻ mà không kiêng nể gì, khỏe mạnh quan trọng hơn tất cả."
Thẩm Niệm Thâm "ừ" một tiếng, "Tôi biết rồi."
...
Sau khi Thẩm Niệm Thâm về nhà, anh lại xin công ty nửa tháng nghỉ bệnh, định sẽ nghỉ ngơi một chút, thuận tiện ngẫm lại con đường kế tiếp.
Buổi tối gọi điện thoại cho Tôn Điềm Điềm, điện thoại vang lên hơn nửa ngày mới tiếp, anh nằm trên sô pha, di động dán ở bên tai, thấp giọng hỏi: "Em đang làm gì vậy?"
Ở đầu kia điện thoại, Tôn Điềm Điềm đang viết luận văn tốt nghiệp, nghe thấy giọng Thẩm Niệm Thâm, lập tức ủy khuất tố khổ, "Em đang viết luận văn tốt nghiệp, chuyên ngành của chúng em thật biến thái, phải viết luận văn tốt nghiệp còn phải giao đề cương luận văn."
Thẩm Niệm Thâm nghe thấy giọng nói đáng thương của Tôn Điềm Điềm, khóe miệng gợi lên một tia cười sủng nịch, "Sao em bắt đầu viết luận văn sớm vậy?"
Tôn Điềm Điềm nói: "Không phải em muốn chuẩn bị sớm một chút rồi tới tìm anh sao."
Tôn Điềm Điềm vốn cho rằng kết thúc năm ba liền có thể lập tức đi tìm Thẩm Niệm Thâm, nào biết năm tư còn có rất nhiều chuyện linh tinh như vậy.
Thẩm Niệm Thâm cười, "Nhất thời không cần vội, tương lai còn dài."
Tôn Điềm Điềm: "Không muốn, em muốn tới gặp anh sớm một chút, mỗi ngày ở trường học rất nhàm chán."
Thẩm Niệm Thâm: "Anh trở về gặp em."
Tôn Điềm Điềm ngẩn người, rất kinh ngạc, "Thật hay giả vậy?"
Nhưng vừa mới hỏi xong, chính cô cũng không tin, ngữ khí thất vọng, "Anh đừng làm em mừng hụt, công việc của anh bận rộn như vậy, sao lại có thời gian trở về gặp em."
Tôn Điềm Điềm mới không tin Thẩm Niệm Thâm sẽ trở về, hai ngày trước cô gọi tới, anh còn đang bận làm hạng mục.
Ở phòng ngủ viết báo cáo đến 9 giờ tối, bụng sôi lên mới nhớ tới mình còn chưa ăn cơm chiều.
Hiện tại năm tư, Tạ Nghiên cùng Gì Miêu, một người muốn thi lên thạc sĩ, một người muốn thi nhân viên công vụ, mỗi ngày chôn mặt trong thư viện. Tháng sáu năm trước Hứa Lệ tốt nghiệp, Trình Đóa cũng dọn ra ngoài ở cùng Hứa Lệ.
Phòng ngủ trống rỗng chỉ có mình cô.
Trước đây thường nghe các học tỷ nói đến năm tư, nhóm bạn cùng phòng cơ bản đều là ai bận việc nấy, bởi vì mỗi người đều có tiền đồ muốn lao tới. Lúc ấy còn không quá tin tưởng, hiện giờ cô đến năm tư, cuối cùng cũng trải nghiệm được.
Tôn Điềm Điềm định một lát lại trở về tiếp tục vẽ tranh, nghĩ tùy tiện mua một ít đồ ăn ven đường ở cổng sau, vì thế quần áo cũng không thay, mặt cũng không rửa, tóc cũng không chải, cô đeo kính đen, mặc bộ đồ ngủ hồng nhạt, thay đôi giày vải, cầm tiền và chìa khóa ra ngoài.
Thẩm Niệm Thâm vừa mới xuống máy bay liền lập tức gọi xe tới trường học, giờ phút này đang đứng bên ngoài ký túc xá nữ gọi điện thoại cho Tôn Điềm Điềm.
Anh đứng bên ngoài ký túc xá, áo sơ mi trắng quần tây đen, áo sơ mi cởi hai cúc, ống tay áo cuốn lên hai vòng lộ ra cánh tay rắn chắc. Anh đứng ở đó, thon dài đĩnh bạt, cực kỳ gây chú ý.
Lúc này đúng ngay thời điểm có rất nhiều nữ sinh từ bên ngoài trở về, gần như mỗi nữ sinh đi ngang qua Thẩm Niệm Thâm đều sẽ nhịn không được mà quay đầu nhìn anh.
Thẩm Niệm Thâm cầm di động trong tay, hơi cúi đầu, mắt nhìn thẳng.
Tôn Điềm Điềm đã năm tư, phần lớn là sinh viên mới, rất nhiều người đều không biết Thẩm Niệm Thâm, chỉ cảm thấy đẹp trai đến bùng nổ, hỏi thăm khắp nơi là ai.
Có một số người biết Thẩm Niệm Thâm, thấy anh đứng ở cửa ký túc xá, không cần phải nói cũng biết là chờ Tôn Điềm Điềm.
Có nữ sinh đột nhiên cảm khái, "Thật không nghĩ tới Thẩm Niệm Thâm cùng Tôn Điềm Điềm lại có thể quen lâu như vậy, yêu xa nhưng vẫn còn bên nhau."
"Mấy người biết cái gì, theo tôi được biết tình cảm của hai người bọn họ đặc biệt tốt, nói không chừng chờ Tôn Điềm Điềm tốt nghiệp liền đi lãnh giấy kết hôn."
"Tớ thật sự rất hâm mộ Tôn Điềm Điềm, có thể tìm được anh bạn trai đẹp trai như vậy, không chỉ đẹp trai mà còn là học bá, nghe nói hiện tại anh ấy đang làm việc ở ngân hàng, lương một năm trên trăm vạn, mấu chốt là người ta còn chuyên nhất, loại đàn ông tốt thế này, đốt đèn lồng cũng khó tìm thấy."
Thẩm Niệm Thâm gọi cho Tôn Điềm Điềm vài cuộc điện thoại nhưng cô không nghe máy.
Anh đang buồn bực, nâng mắt lên, ánh mắt dừng trên bóng dáng hồng nhạt ở xa xa.
Tôn Điềm Điềm với mái tóc rối tung, đeo kính đen, mặc áo ngủ, hai tay cắm trong túi áo, đang đi ra bên ngoài.
Cô giống như chưa tỉnh ngủ, ánh mắt nhìn vào khoảng không.
Thẩm Niệm Thâm vừa thấy Tôn Điềm Điềm, mặt mày liền nổi lên ý cười. Anh đứng ở chỗ đó, chờ cô đi tới.
Kết quả Tôn Điềm Điềm đầu óc mơ màng, ánh mắt ngốc ngốc, cũng không liếc mắt về hướng Thẩm Niệm Thâm, vừa ra khỏi cửa cô liền lập tức quẹo phải. Trong đầu chỉ nghĩ đến ăn bánh chiên hay là bánh hành chiên.
Thẩm Niệm Thâm bị xem nhẹ, dở khóc dở cười, đi đến hướng Tôn Điềm Điềm nắm lấy cổ tay cô.
Trong lúc mờ mịt Tôn Điềm Điềm cảm giác được hơi ấm quen thuộc từ cổ tay, trong lòng cô nhảy dựng, ý thức nháy mắt liền thu hồi. Cô đột nhiên quay đầu lại, vừa lúc đối diện với ánh mắt Thẩm Niệm Thâm, con ngươi đen nhánh mang theo ý cười đang nhìn cô.
Tôn Điềm Điềm choáng váng, cả kinh đến nói không nên lời, cô cứ ngây ngốc như vậy mà nhìn Thẩm Niệm Thâm.
Thẩm Niệm Thâm nhướng mày, khóe miệng câu lấy tia cười, "Như thế nào? Chồng cũng không quen sao?"
Tôn Điềm Điềm trố mắt vài giây, Thẩm Niệm Thâm nói chuyện mới đột nhiên lấy lại tinh thần, kích động nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy anh, "Ôi trời! Anh thật sự đã trở về!"
Cô ngửa đầu, cười đến không khép miệng được.
Thẩm Niệm Thâm cười, cúi đầu hôn cô một cái, "Anh đã khi nào lừa gạt em đâu."
Kinh hỉ tới quá đột nhiên, Tôn Điềm Điềm kích động không biết nói gì, che mặt Thẩm Niệm Thâm lại, vui vẻ hôn anh vài cái.
Bên cạnh không ngừng có nữ sinh nhìn, Tôn Điềm Điềm cũng không rảnh để lo thẹn thùng, quá ngoài ý muốn. Ban ngày Thẩm Niệm Thâm gọi điện nói sẽ trở về gặp cô, cô còn tưởng là anh đang nói giỡn.
Lần cuối hai người gặp mặt là hai tháng trước, cô nghỉ hè năm ba, nhưng công việc của Thẩm Niệm Thâm quá bận, cũng không có nhiều thời gian ở bên cô.
Đắm chìm trong niềm vui sướng khi gặp lại, Tôn Điềm Điềm hơn nửa ngày mới nhớ tới mình còn chưa thay quần áo đã đi ra đây.
Cô sờ sờ mặt, "Anh thật xấu, tới cũng không nói với em một tiếng, làm hại em cứ như vậy mà đi ra."
Thẩm Niệm Thâm cười, giúp cô vuốt tóc, "Có gì đâu, Điềm Điềm của chúng ta xinh đẹp như vậy, dù thế nào cũng đẹp."
Tôn Điềm Điềm vùi đầu trong lòng Thẩm Niệm Thâm, bật cười thành tiếng, "Anh đây là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi."
"Thật sự rất xinh đẹp." Thẩm Niệm Thâm chân thành nói.
Ở trong lòng Thẩm Niệm Thâm, dù Tôn Điềm Điềm là bộ dáng gì cũng là người phụ nữ xinh đẹp nhất thiên hạ.
Tôn Điềm Điềm ôm Thẩm Niệm Thâm một lát mới ngẩng đầu, nói: "Anh chờ em một chút, em trở về thay quần áo, sau đó chúng ta lại chậm rãi nói."
"Ừm, đi đi."
Tôn Điềm Điềm thấy Thẩm Niệm Thâm, kích động đến không đói bụng nữa, cô trở lại ký túc xá rửa mặt chải đầu thay quần áo, còn lấy một cái túi lớn để đựng sữa rửa mặt, mỹ phẩm dưỡng da, còn có quần áo, áo ngủ và nội y.
Tôn Điềm Điềm rất nhanh liền đi ra, cô cột tóc đuôi ngựa, áo thun trắng, quần đùi xanh lam, dưới chân là đôi giày vải đen, trên lưng đeo chiếc cặp màu hồng nhạt.
Thẩm Niệm Thâm thấy Tôn Điềm Điềm đeo cặp sách, anh giơ tay gỡ xuống, "Để anh."
Cặp sách đựng đồ đến căng phồng, Thẩm Niệm Thâm theo bản năng đè đè, "Em đựng gì vậy?"
Tôn Điềm Điềm cong mắt cười, "Quần áo của em." Nói xong cô khoác tay Thẩm Niệm Thâm, ngẩng đầu nhìn anh, cười hì hì nói: "Buổi tối em ngủ với anh."
Thẩm Niệm Thâm cười nhẹ, hơi cúi đầu, thuận thế đặt một nụ hôn lên môi cô, sau đó nắm lấy tay cô, "Đi thôi."
Thẩm Niệm Thâm dẫn Tôn Điềm Điềm đi ăn cơm chiều trước, sau đó mới dẫn về nhà.
Thẩm Niệm Thâm là lâm thời muốn về nên chưa nói với bà ngoại, lúc trở về, bà ngoại với dì đều đang ngủ.
Mở cửa, phòng khách tối đen như mực, Thẩm Niệm Thâm cũng không bật đèn, sờ soạng lấy dép từ tủ giày cho Tôn Điềm Điềm.
Tôn Điềm Điềm thay giày, ôm cánh tay Thẩm Niệm Thâm, khẽ khàng nói: "Bà ngoại ngủ rồi."
Thẩm Niệm Thâm cười, "Ừm, chúng ta rửa mặt trước, sau đó trở về phòng chậm rãi nói."
Tôn Điềm Điềm thả nhẹ bước chân đi theo Thẩm Niệm Thâm trở về phòng.
Tới phòng ngủ, Thẩm Niệm Thâm mới bật đèn lên.
Tôn Điềm Điềm vừa mới đi vào, Thẩm Niệm Thâm bỗng nhiên xoay người, ấn cô vào cánh cửa phía sau, cúi đầu hôn mạnh xuống.
Đột nhiên bị hôn không kịp phản ứng, Tôn Điềm Điềm sửng sốt hai giây, sau đó liền giơ tay ôm cổ Thẩm Niệm Thâm, dùng sức hôn anh.
Mấy ngày hôm trước Thẩm Niệm Thâm một mình nằm ở bệnh viện, trong đầu đều là khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Tôn Điềm Điềm, đến khi ngủ, trong mộng cũng là hình bóng Tôn Điềm Điềm.
Mấy ngày nay cực kì cô độc, cực kì nhớ Tôn Điềm Điềm.
Thẩm Niệm Thâm hôn Tôn Điềm Điềm thật lâu, thẳng đến khi cô thở không nổi mới hơi hơi buông cô ra.
Hai tay anh nâng mặt cô, ánh mắt thật sâu mà nhìn cô chăm chú.
Tôn Điềm Điềm khẽ há miệng thở dốc, cô nâng mắt, đôi mắt ngập nước đối diện với Thẩm Niệm Thâm.
Thẩm Niệm Thâm nhìn cô chằm chằm một hồi lâu mới lại cúi đầu ôn nhu hôn cô một cái, "Anh rất nhớ em."
Tôn Điềm Điềm cong cong môi, "Em cảm nhận được."
Lúc vừa mới hôn cô, cô cảm thấy Thẩm Niệm Thâm hận không thể khảm cô vào người mình.
Tôn Điềm Điềm đã tắm trước nên nằm ở trên giường Thẩm Niệm Thâm chờ anh về.
Tâm tình cô rất tốt, nằm thẳng ở trên giường, hai tay gối sau gáy, bắt chéo chân lắc lư trong không trung, khóe miệng cong cong, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm trần nhà.
Thẩm Niệm Thâm tắm rửa xong trở về, thấy Tôn Điềm Điềm nằm trên giường bắt chéo chân, không khỏi cười một chút, anh kéo chiếc ghế bên mép giường ra rồi ngồi xuống, cầm khăn lông lau tóc "Luận văn làm xong rồi sao?"
Tôn Điềm Điềm vừa nghe thấy luận văn, vốn đang cao hứng khuôn mặt nhỏ tức khắc suy sụp, dẩu dẩu cái miệng nhỏ, "Nào có nhanh như vậy."
Nói xong cô đột nhiên nghiêng người, ghé vào trên giường, đôi mắt sáng rực nhìn Thẩm Niệm Thâm, "Hay là anh giúp em viết đi?"
Thẩm Niệm Thâm: "Chuyên ngành của em, anh lại không hiểu."
Tôn Điềm Điềm ngồi dậy, xuống giường, rất tự nhiên ngồi lên đùi Thẩm Niệm Thâm, vừa lấy chiếc khăn lông lau tóc giúp anh vừa nói: "Anh thông minh như vậy, khẳng định nhìn một cái liền biết, giúp em đi, được không?" Nói xong cô ôm cổ Thẩm Niệm Thâm, nhìn anh, vô cùng đáng thương mà làm nũng.
Dù Tôn Điềm Điềm muốn gì, chỉ cần làm nũng, Thẩm Niệm Thâm lập tức mềm lòng, "Được, anh giúp em xem thử."
"Thật không?! Ôi trời, có chồng là học bá thật tuyệt!" Tôn Điềm Điềm vui vẻ cúi đầu hôn Thẩm Niệm Thâm.
Thẩm Niệm Thâm nhướng mày, "Tuyệt ư? Em chỉ phương diện kia sao?"
Tôn Điềm Điềm cong cong mắt, "Phương diện nào cũng rất tuyệt."
Nghe được lời này Thẩm Niệm Thâm cực kỳ hưởng thụ, sủng nịch nhéo nhéo khuôn mặt Tôn Điềm Điềm, "Ừm, không uổng công thương em."
Tôn Điềm Điềm: "..."
Tôn Điềm Điềm nhìn ánh mắt ái muội của Thẩm Niệm Thâm liền biết lời của tên gia hỏa này có ý vị thâm trường, nhịn không được xoa khuôn mặt anh tuấn của anh, "Lưu manh."
Vừa dứt lời, Thẩm Niệm Thâm bỗng nhiên bế cô lên, Tôn Điềm Điềm sợ tới mức vội vàng ôm cổ anh, cười hì hì, "Làm gì vậy?"
"Lưu manh cho em xem."
Tôn Điềm Điềm bật cười, vùi đầu vào lòng Thẩm Niệm Thâm, thẹn thùng mà phát ra tiếng cười rầu rĩ, "Anh đừng làm bậy, bà ngoại ở bên ngoài đấy."
Thẩm Niệm Thâm đặt Tôn Điềm Điềm lên giường, sau đó anh cũng nghiêng người nằm xuống, kéo Tôn Điềm Điềm vào trong lòng, "Vậy trò chuyện đi."
Tối nay, Thẩm Niệm Thâm cùng Tôn Điềm Điềm nằm ở trên giường không làm gì, cả hai chỉ trò chuyện cho tới nửa đêm hơn ba giờ sáng.
Nói về nhân sinh, nói về lý tưởng, lại nói về tương lai.
Trò chuyện một lúc, Tôn Điềm Điềm liền nghĩ đến công việc có cường độ cao kia của Thẩm Niệm Thâm, cô nghiêng người, lo lắng nhìn Thẩm Niệm Thâm, "Em thật lo lắng cho thân thể của anh."
Thẩm Niệm Thâm cũng nghiêng người, nhéo nhéo mặt cô, trầm mặc một lát, trong mắt nổi lên vài phần ý cười, "Vậy anh từ chức được không?"
Tôn Điềm Điềm ánh mắt sáng lên, kích động đến độ ngồi dậy, "Thật không?!"
Thẩm Niệm Thâm khóe miệng cong cong, "Nhưng anh chưa nghĩ ra sẽ làm cái gì."
Tôn Điềm Điềm kích động đến nhào vào trong lòng anh, ôm chặt anh, "Vậy nghỉ ngơi trước đi, hơn một năm nay anh thật sự quá vất vả, em sợ anh làm việc đến hỏng người mất."
Thẩm Niệm Thâm cười cười, "Anh nghĩ lại đã."
Anh quả thật có ý định từ chức, nhưng sau khi từ chức làm cái gì, còn phải từ từ ngẫm lại.
/107
|