Ngươi Tốt Nhất

Chương 71

/107


Editor: Tiểu Hy.

Beta: Seen Me.

Thẩm Niệm Thâm mở cửa bế Tôn Điềm Điềm vào nhà.

Anh giơ tay bật công tắc đèn sau lưng, phòng khách tức khắc sáng trưng.

Thẩm Niệm Thâm thay giày, bế Tôn Điềm Điềm hướng vào phòng khách rồi đặt cô lên sô pha, nhịn không được cười, "Em nâng chân lên chút đi."

Cô ngoan ngoãn nâng chân lên, không dám đặt xuống đất. Anh lại ngồi xổm xuống, giúp cô cởi giày.

Tôn Điềm Điềm sửng sốt, theo bản năng muốn rụt chân về sau.

Thẩm Niệm Thâm giữ cổ chân cô lại, nói: "Đừng nhúc nhích, để anh cởi giày giúp em."

Tôn Điềm Điềm có chút ngượng ngùng: "Hôi lắm."

Thẩm Niệm Thâm cười, "Là rất hôi mới đúng, sao lại giẫm trúng vậy?"

Tôn Điềm Điềm nhỏ giọng nói: "Ngõ nhỏ không có đèn, em cũng không chú ý lắm."

Chỗ Thẩm Niệm Thâm ở hoàn cảnh không tốt lắm, thậm chí còn kém hơn chỗ lúc trước, vừa dơ vừa loạn.

Nghe thấy Tôn Điềm Điềm nói, anh đột nhiên thấy rất tự trách. Nếu anh có điều kiện tốt một chút thì cô sẽ không phải chịu ủy khuất như vậy, cô sẽ không cần đi tới nơi vừa dơ vừa loạn thế này.

Đôi mắt bỗng nhiên có chút đau rát, anh cúi đầu giúp Tôn Điềm Điềm cởi giày, hàm răng cắn chặt hơn nửa ngày không nói gì.

Tôn Điềm Điềm thấy Thẩm Niệm Thâm bỗng nhiên không nói gì, rũ mắt nhìn anh, "A Niệm, anh làm sao vậy?"

Cổ họng Thẩm Niệm Thâm khô khốc, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: "Không có gì, anh đi lau sạch giày giúp em, em ngồi nghỉ một lát đi."

Nói xong anh liền đứng lên, cầm giày đi vào phòng vệ sinh.

Tôn Điềm Điềm ngồi trên sô pha, theo bản năng đánh giá một chút chỗ ở mới của Thẩm Niệm Thâm.

Căn phòng rất nhỏ, vách tường sơn trắng đã có chút chỗ bị bong tróc, là một căn phòng rất cũ kĩ.

Cô ở trong phòng tìm một vòng, nhưng cuối cùng lại không thấy điều hòa.

Trên bàn trà trước mặt có đặt một cây quạt loại nhỏ, cô cúi người bật quạt đến số mạnh nhất.

Gió thổi trực diện tới, cuối cùng cũng miễn cưỡng cảm thấy mát mẻ hơn một chút.

Cô theo bản năng kéo cổ áo ra nhìn, thoáng qua bên trong một cái liền thấy nội y đều đã ướt.

Chỉ một lát Thẩm Niệm Thâm đã giúp Tôn Điềm Điềm đem giày lau sạch sẽ, anh phơi giày trên ban công sau đó mới đi tới, "Em ăn cơm chưa?"

"Em ăn trên máy bay rồi, nhưng hiện tại thấy rất đói." Tôn Điềm Điềm sờ sờ bụng.

Lúc này đã gần 12 giờ, những thức ăn trên máy bay đã sớm bị tiêu hóa lúc đi đường rồi.

Mấy ngày nay Thẩm Niệm Thâm đều ăn ở công ty, trong nhà không có thứ gì có thể ăn, anh nói: "Em chờ anh một lát, anh đi xuống mua đồ ăn cho em."

"Bây giờ bên ngoài còn bán sao?"

"Còn, cách đây không xa có cửa hàng tiện lợi 24h, anh mua chút bánh cho em. Em ăn tạm trước, sáng mai anh dẫn em đi ăn cái khác."

Tôn Điềm Điềm gật đầu, "Vậy anh đi cẩn thận nha, mua nhanh rồi về."

"Ừm."

Thẩm Niệm Thâm cầm di động cùng chìa khóa ra khỏi nhà.

Anh đi rồi, Tôn Điềm Điềm bước xuống sô pha, đi chân trần đến cạnh cửa, mở vali của mình ra lấy quần lót cùng áo ngủ để đi tắm.

Chiếc váy trên người cô không biết đã bị ướt đẫm mồ hôi bao nhiêu lần rồi, dính ở trên người cực kì khó chịu.

Tôn Điềm Điềm lấy quần áo ra rồi đi đến tủ giày tìm dép lê, kết quả tìm nửa ngày cũng chỉ phát hiện một đôi của Thẩm Niệm Thâm.

Thẩm Niệm Thâm ở một mình cũng không nghĩ tới Tôn Điềm Điềm đến đây nhanh như vậy nên anh chỉ mua một đôi dép lê, không chuẩn bị nhiều.

Cô không tìm thấy dép liền mang của anh.

Dép của anh rất lớn, bàn chân nhỏ của Tôn Điềm Điềm như lọt thỏm vào bên trong, một bước giẫm một bước rớt.

Cô cầm quần áo, mang đôi dép lớn đến phòng vệ sinh, cởi váy cùng nội y xuống rồi treo trên móc ở phía sau cửa.

Phòng vệ sinh rất nhỏ, chỉ có một cái chậu rửa mặt và một cái bồn cầu, bên cạnh chính là vòi hoa sen tắm rửa.

Tôn Điềm Điềm lấy vòi sen xuống điều chỉnh nước ấm rồi treo lên lại, cô đứng dưới vòi hoa sen, để dòng nước ấm từ trên đầu chảy xuống.

Cả người cô từ trên xuống dưới đến cả tóc cũng dính đầy mồ hôi.

Thời điểm Thẩm Niệm Thâm trở về, Tôn Điềm Điềm vừa vặn từ phòng vệ sinh đi ra, cô mặc một chiếc váy ngủ hình vịt con màu vàng trông rất đáng yêu.

Dưới chân mang dép lê của Thẩm Niệm Thâm, cô nghiêng đầu cầm khăn lông lau tóc.

Thẩm Niệm Thâm thấy Tôn Điềm Điềm mang dép của mình thì nhịn không được cười, nói: "Anh mua đôi dép mới cho em này, lại đây đổi đi."

Tôn Điềm Điềm cười hì hì chạy tới.

Dép lê quá lớn, trên mặt đất phát ra tiếng lạch xạch.

Thẩm Niệm Thâm mua cho Tôn Điềm Điềm đôi dép màu hồng nhạt rất vừa vặn với cô.

Thay giày xong, Thẩm Niệm Thâm dẫn Tôn Điềm Điềm vào nhà.

Trên tóc Tôn Điềm Điềm vẫn còn đọng nước, Thẩm Niệm Thâm vào phòng lấy máy sấy ra, nói: "Anh sấy tóc cho em, em ăn một chút đi."

Thẩm Niệm Thâm mua cho cô bánh mì cùng bánh quy, còn có sữa chua.

Anh để Tôn Điềm Điềm ngồi trên sô pha dựa lưng vào tay vịn bên trái, còn mình thì đứng ở phía sau sấy tóc cho cô.

Tôn Điềm Điềm chăm sóc tóc rất tốt, tóc vừa mềm vừa mượt, Thẩm Niệm Thâm nhẹ nhàng xoa đầu cô, nhẹ giọng hỏi: "Có nóng không?"

Tôn Điềm Điềm lắc đầu, "Không."

Cô ngồi trên sô pha, hai chân duỗi thẳng, trong tay cầm một hộp bánh quy, cắn từng miếng một.

Cô đột nhiên lấy ra một cái, quay đầu lại, "A Niệm, cái này ăn rất ngon, anh nếm thử đi."

Thẩm Niệm Thâm nhìn một cái, cười, "Buổi tối anh ăn cơm rồi, không đói bụng, em ăn đi."

"Anh nếm một chút thôi." Tôn Điềm Điềm đột nhiên xoay người quỳ trên sô pha, một tay đặt trên vai Thẩm Niệm Thâm, một tay đút bánh quy cho anh, "Nếm thử đi."

Thẩm Niệm Thâm không có biện pháp đành phải cắn một miếng.

Tôn Điềm Điềm cong cong mắt, "Có phải ăn rất ngon không?"

Thẩm Niệm Thâm "ừm" một tiếng, "Rất ngon, nếu em thích thì sau này lại mua cho em ăn."

Tôn Điềm Điềm vui vẻ cười, "Được."

Thẩm Niệm Thâm nhìn nụ cười sáng lạn trên mặt Tôn Điềm Điềm, nghĩ đến trời nóng như vậy mà cô lại một mình ngồi máy bay tới tìm anh, vừa bị hoãn chuyến bay vừa bị kẹt xe phải ngồi tàu điện ngầm, lăn lộn thật lâu mới tìm thấy nhà anh.

Từ nhỏ đến lớn, sợ là Tôn Điềm Điềm chưa từng chịu nhiều ủy khuất như vậy.

Chỗ của anh vừa nhỏ vừa cũ, đến điều hòa cũng không có. Thậm chí anh còn không thể dẫn cô đi ăn ở một chỗ tốt một chút.

Thẩm Niệm Thâm nhìn hộp bánh quy cô cầm trên tay, cổ họng đột nhiên trướng đau.

Tôn Điềm Điềm còn cười khanh khách, thấy Thẩm Niệm Thâm bỗng nhiên không nói lời nào liền vòng tay ôm lấy cổ anh, cười hỏi: "Làm sao vậy?"

Nụ cười sáng lạn của Tôn Điềm Điềm phản chiếu trong ánh mắt Thẩm Niệm Thâm, cổ họng anh khô khốc, lắc đầu nói: "Không sao."

Tôn Điềm Điềm cười, hôn lên môi Thẩm Niệm Thâm một cái.

Cô nhìn anh, qua một lát ý cười trong mắt dần dần thu hồi, trong ánh mắt chứa đầy lệ quang, "Chồng à, em rất nhớ anh."

Thẩm Niệm Thâm không phải cũng vậy sao.

Anh nhìn đôi mắt cô lóe lệ quang, lòng đau như cắt. Thẩm Niệm Thâm cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt cô, lại chậm rãi đi xuống hôn má, cuối cùng dừng ở bên môi, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: "Anh cũng rất nhớ em."

...

Thẩm Niệm Thâm sấy khô tóc cho Tôn Điềm Điềm, cô ở một bên ăn bánh xong lại uống ly sữa chua, sau đó chạy tới phòng vệ sinh đánh răng.

Đánh răng xong, Thẩm Niệm Thâm dẫn cô đến phòng ngủ, "Em lên giường trước đi, anh ra ngoài đem quạt vào."

Nói xong anh liền xoay người đi ra ngoài, thời điểm trở về trong tay xách theo chiếc quạt ở ngoài phòng khách.

Trong nhà chỉ có một cây quạt.

Anh để quạt lên chiếc ghế đặt ở mép giường, "Dùng quạt không thoải mái bằng điều hòa nhưng vẫn khá ổn, buổi tối bật số hai sẽ không nóng."

Tôn Điềm Điềm cười, "ừm" một tiếng, "Em không nóng."

Thẩm Niệm Thâm đi đến mép giường, cúi người đưa tay giữ đầu Tôn Điềm Điềm hôn cô một chút, sau đó mới buông ra thấp giọng nói: "Anh đi tắm, nếu mệt thì em ngủ trước đi."

Tôn Điềm Điềm gật đầu, cong cong khóe mắt, "Em chờ anh."

Thẩm Niệm Thâm cười cười xoa đầu cô.

Từ lúc trở về đến bây giờ Thẩm Niệm Thâm còn chưa có nghỉ ngơi một chút nào.

Áo sơ mi sớm đã ướt đẫm mồ hôi rất nhiều lần, anh cởi áo ra rồi tiện tay ném lên chiếc ghế bên cạnh, xoay người đến tủ quần áo lấy áo thun cùng quần mặc ngủ.

Thẩm Niệm Thâm cầm quần áo đi ra ngoài, chỉ một lát sau trong phòng vệ sinh liền truyền đến tiếng nước chảy rào rào.

Tôn Điềm Điềm nằm trên giường, chiếc quạt bên mép giường sức gió cũng không nhỏ, thổi tới trên người cũng rất mát mẻ.

Cô cùng Thẩm Niệm Thâm tách ra đã một tháng, rốt cuộc cũng gặp mặt lại rồi.

Cô gối đầu lên chiếc gối của Thẩm Niệm Thâm, ngửi hương bạc hà thanh đạm trên gối anh, khóe miệng bất giác cong lên.

Thẩm Niệm Thâm tắm rửa xong, mặc chiếc áo thun màu trắng cùng quần đùi đen có chiều dài vừa vặn ở trên đầu gối một chút.

Tôn Điềm Điềm còn chưa ngủ, thấy Thẩm Niệm Thâm đi tới thì nhích vào trong vách tường, chừa một vị trí rộng rãi cho anh.

Thẩm Niệm Thâm vốn còn có một chút công việc chưa làm xong, nhưng thật sự là quá mệt mỏi rồi, hơn nữa Tôn Điềm Điềm đã ở đây, anh phải ở bên cô.

Anh cởi dép lên giường, vừa nằm xuống liền duỗi tay ôm Tôn Điềm Điềm vào lòng.

Cô bật cười, nghiêng người đưa tay ôm lấy eo Thẩm Niệm Thâm, sau đó lại ngẩng đầu hôn lên cằm anh.

Thẩm Niệm Thâm rũ mắt nhìn cô, khóe miệng câu lấy ý cười, "Đổi tư thế đi."

Dứt lời, anh đột nhiên xoay người đè Tôn Điềm Điềm ở dưới thân, hôn thật mạnh lên môi cô.

Một tháng không gặp, nỗi nhớ của Thẩm Niệm Thâm cũng không kém Tôn Điềm Điềm là bao, thậm chí còn nhiều hơn cô.

Chỉ cần không làm việc, trong đầu Thẩm Niệm Thâm đều là bóng dáng Tôn Điềm Điềm.

Anh hôn rất sâu, đầu lưỡi cạy hàm răng cô ra, gần như thô bạo mà đấu đá lung tung trong khoang miệng cô, giống như muốn đem nỗi nhớ một tháng nay phát tiết ở nụ hôn cửu biệt này.

Anh gắt gao đè nặng môi Tôn Điềm Điềm, dùng sức mút lấy đầu lưỡi cô.

Tôn Điềm Điềm bị Thẩm Niệm Thâm mút đến nỗi đầu lưỡi tê dại, thở không nổi liền nhịn không được đẩy bả vai anh.

Thẩm Niệm Thâm lại cảm thấy dường như hoàn toàn không đủ, càng dùng sức hôn xuống, môi lưỡi ướt át dây dưa bên nhau, lại qua một khoảng thời gian thật lâu mới buông cô ra.

Anh ôm cô thật chặt, vùi đầu ở cổ cô mà thở dốc.

Thân thể Thẩm Niệm Thâm nóng như quả cầu lửa, Tôn Điềm Điềm cảm nhận được, đến cả một cử động nhỏ cũng không dám.

Thẩm Niệm Thâm cứ ôm cô chặt như vậy, không biết qua bao lâu mới từ trên người cô đi xuống.

Anh duỗi cánh tay chặt chẽ giữ cô trong ngực, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô một cái, nói: "Ngủ đi."

Tôn Điềm Điềm "ừm" một tiếng rồi rúc vào lòng Thẩm Niệm Thâm, tay ôm lấy eo anh.

Lăn lộn cả ngày Tôn Điềm Điềm cũng mệt mỏi, nhắm mắt lại một lát liền chậm rãi tiến vào mộng đẹp.

Trong lúc mơ ngủ, cô dường như cảm giác được Thẩm Niệm Thâm đang hôn lên trán cô, thanh âm nhẹ nhàng giống từ nơi xa xôi truyền đến, "Em cho anh thêm một chút thời gian nữa, anh nhất định sẽ làm em hạnh phúc."

/107

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status