Editor + Beta: Tiểu Hy.
Gần giữa trưa, Thẩm Niệm Thâm đi làm cơm, Tôn Điềm Điềm một mình ở trong phòng soi gương nhìn chiếc vòng trên cổ.
Hơn mười một giờ, mẹ gọi điện thoại tới hỏi cô tối hôm qua sao lại không về nhà, Tôn Điềm Điềm nói: “Con ở lại trường.”
Ngày hôm qua Tôn Điềm Điềm kích động chạy từ trong nhà ra, mẹ Tôn biết cô đi tìm Thẩm Niệm Thâm liền hỏi một câu, “A Niệm không sao chứ?”
Tôn Điềm Điềm lại nghĩ tới Thẩm Niệm Thâm phải một mình trải qua những chuyện đó, hơi rũ mắt, thấp giọng nói: “Đã không sao rồi ạ.”
Thời điểm gian nan nhất đã qua rồi, chỉ là nghĩ đến lúc ấy một mình anh phải chịu đựng những chuyện đó, chắc hẳn anh phải rất khổ sở.
Mẹ Tôn ở đầu kia thở dài, trầm mặc một lát mới hỏi: “Hôm nay con có về không? Các bác các dì đều đến rồi.”
“Buổi tối con sẽ về.”
Mẹ Tôn cười, “Được rồi, vậy con tự nói với anh con đi.”
“Vâng.”
Tôn Điềm Điềm cùng mẹ cúp điện thoại, sau đó liền gọi cho anh trai.
Lúc cô gọi đến, Lâm Cảnh còn đang ở công ty, nghe thấy Tôn Điềm Điềm nói buổi tối sẽ về, anh ‘ừ’ một tiếng, dù sao anh cũng phải buổi tối mới trở về được.
Tôn Điềm Điềm cúp máy, ra khỏi phòng, chuẩn bị đi tìm Thẩm Niệm Thâm.
Mới từ phòng đi ra, ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ.
Tôn Điềm Điềm sửng sốt một chút, hỏi: “Ai vậy?”
Lương Kì cùng Lâm Lị đang đứng ngoài cửa, nghe thấy tiếng hỏi, cả người Lương Kì liền chấn động, đôi mắt trừng lớn.
“Ai thế?” Trong cửa lại truyền ra tiếng hỏi.
Lúc này Lương Kì mới phản ứng lại, vội đáp, “Là em, Lương Kì.”
Tôn Điềm Điềm vội tiến lên mở cửa, cửa mở ra, Lương Kì thấy Tôn Điềm Điềm, tròng mắt đều muốn rơi xuống, theo bản năng xoa nhẹ đôi mắt, “Ôi trời… Em không nhìn lầm chứ? Chị... chị dâu?”
Tôn Điềm Điềm cười cười, “Là tôi.”
Tầm mắt cô dừng trên người Lâm Lị ở phía sau Lương Kì, Lâm Lị cũng nhìn cô chằm chằm, ánh mắt mang theo sự căm thù rất rõ ràng.
Lâm Lị này, Tôn Điềm Điềm nhớ rõ, là hàng xóm trước đây của Thẩm Niệm Thâm, cô ta rất thích Thẩm Niệm Thâm nên mỗi lần thấy Tôn Điềm Điềm, ánh mắt đều hận không thể đem cô nuốt xuống.
Tình địch gặp mặt, hết sức đỏ mắt, hai người ai cũng không nói gì.
Lương Kì bị kẹp ở giữa, cảm thấy không khí thật là có chút không ổn, vì thế hô lớn, “Anh! Bà ngoại! Con tới rồi!”
Chỉ trong chốc lát, Thẩm Niệm Thâm liền từ phòng bếp đi ra, nhìn thoáng qua cửa một cái, thời điểm thấy Lâm Lị liền hơi dừng một chút, theo bản năng nhìn qua hướng Tôn Điềm Điềm.
Tôn Điềm Điềm cũng đang nhìn Thẩm Niệm Thâm, thấy anh nhìn tới, ánh mắt sâu kín liếc nhìn anh một cái, sau đó trực tiếp xoay người, đi đến trước sô pha với bà ngoại.
Thẩm Niệm Thâm vừa thấy ánh mắt kia của Tôn Điềm Điềm, trong lòng tức khắc lộp bộp: Hỏng rồi.
Lâm Lị vừa nhìn thấy Thẩm Niệm Thâm, trên mặt liền lộ ra tươi cười, kêu một tiếng, “A Niệm.”
Thẩm Niệm Thâm gật đầu, “Vào trong đi.”
Chào hỏi một tiếng rồi lại xoay người đi vào phòng bếp.
Lương Kì tiến vào phòng, vội vàng chạy tới phòng bếp thỉnh tội, đè nặng thanh âm, “Anh, anh với chị dâu làm hòa rồi sao?”
Thẩm Niệm Thâm ngước mắt, ánh mắt sâu thẳm mà liếc cậu ta một cái.
Lương Kì sửng sốt, ngay sau đó lập tức nhấc tay giải thích, “Em xin thanh minh trước, Lâm Lị không phải do em dẫn đến, em gặp được cô ấy ở dưới lầu, cô ấy tới thăm bà ngoại.”
Thẩm Niệm Thâm liếc Lương Kì một cái, ném cho cậu ta một búp cải trắng, “Cầm đi rửa sạch.”
Lương Kì nhận lấy cải trắng, đi đến trước bồn rửa, vặn vòi nước ra, vừa rửa rau vừa hỏi: “Anh với chị dâu làm hòa từ khi nào vậy?”
“Hôm lễ Giáng Sinh.”
Lương Kì bừng tỉnh, sau một lúc lâu lại nói: “Em còn tưởng rằng hai người bọn anh thật sự xong rồi, làm hòa là tốt rồi, sau này em không cần nửa đêm đi uống rượu với anh nữa.”
Thẩm Niệm Thâm liếc cậu ta một cái, “Câm miệng đi.”
“Vâng, em câm miệng liền.” Lương Kì tấm tắc hai tiếng, ngữ khí ai oán, “Quả nhiên có bạn gái liền thay đổi, không cần đứa em trai uống rượu chung này nữa.”
Thẩm Niệm Thâm lại liếc cậu ta một cái, “Sao cậu nói nhiều thế?”
Lương Kì: “…”
…
Hai người đàn ông ở trong bếp bận rộn một lát, không bao lâu liền bưng đồ ăn ra.
Tôn Điềm Điềm vốn muốn đi giúp đỡ, kết quả Lâm Lị lại nhanh chân hơn cô, “A Niệm, đưa cho em đi.”
Nói xong liền nhận lấy cái dĩa trong tay Thẩm Niệm Thâm.
Thẩm Niệm Thâm theo bản năng nhìn về phía Tôn Điềm Điềm, cô mím môi, không cao hứng mà trừng mắt liếc anh một cái, sau đó cúi đầu, đỡ bà ngoại, “Bà ngoại, con đỡ bà qua đó.”
“Được.” Bà ngoại mặt đầy vẻ tươi cười, tâm tình rất tốt.
Tôn Điềm Điềm đỡ bà ngoại đến trước bàn ăn, sau khi để bà ngồi xuống, cô mới kéo ghế ngồi xuống.
Thẩm Niệm Thâm đem tất cả đồ ăn lên, sau đó rất tự giác mà ngồi ở bên cạnh Tôn Điềm Điềm.
Vừa mới ngồi xuống, anh liền lặng lẽ ở dưới bàn nắm tay Tôn Điềm Điềm.
Tôn Điềm Điềm rút tay ra, anh lại lặng lẽ nắm lấy, lần này nắm rất chặt, không cho cô rút ra nữa.
Tôn Điềm Điềm mím môi, ánh mắt nói: Buông em ra. Thẩm Niệm Thâm trong mắt nhiễm ý cười, mặt dày: Không bỏ đấy.
Tôn Điềm Điềm lại dùng sức rút tay ra, rút không được, cô từ bỏ, để mặc cho anh nắm, trong lòng nghĩ, người này mặt đã dày hơn trước nhiều rồi.
Ăn xong bữa cơm, Tôn Điềm Điềm đặt bàn tay bị Thẩm Niệm Thâm nắm chặt lên bàn.
Hai người tay trong tay đặt trên bàn, người sáng suốt liếc mắt một cái liền biết đây là chuyện gì.
Lương Kì trong lòng cười không ngừng, nhìn không ra anh Niệm nhà cậu ta còn rất dính người, ăn một bữa cơm cũng phải nắm tay.
Lâm Lị nhìn Tôn Điềm Điềm, trong ánh mắt như đang chứa nghìn con dao nhỏ.
Cơm nước xong, Lương Kì giúp Thẩm Niệm Thâm cầm chén đi rửa.
Tôn Điềm Điềm vốn muốn đến giúp đỡ lại bị Thẩm Niệm Thâm đuổi ra, cô bèn ngồi ở bên ngoài với bà ngoại.
Bà ngoại tuổi lớn, lại vừa mới làm cuộc phẫu thuật lớn nên còn chưa hoàn toàn khôi phục, tinh thần cũng không phải đặc biệt tốt, ngồi một lát liền có chút mệt rã rời, Tôn Điềm Điềm liền đỡ bà ngoại về phòng ngủ trưa.
Lương Kì từ phòng bếp đi ra, thấy bà đã đi nghỉ ngơi, lập tức rất thức thời mà túm Lâm Lị rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Tôn Điềm Điềm cùng Thẩm Niệm Thâm.
Tôn Điềm Điềm liếc Thẩm Niệm Thâm một cái, từ trên sô pha đứng lên, xoay người đi về phòng.
Thẩm Niệm Thâm đi theo sau, sau khi vào phòng liền đóng cửa lại, ngay sau đó anh tiến lên một bước, từ phía sau ôm lấy Tôn Điềm Điềm, mặt chôn ở cổ cô, nhỏ giọng hỏi: “Em giận à?”
Tôn Điềm Điềm hừ hừ.
“Đừng giận mà.”
Tôn Điềm Điềm mím môi, lúc này mới hỏi: “Khoảng thời gian em không ở đây, cô ấy thường xuyên tới sao?”
Cô ấy chính là Lâm Lị.
Thẩm Niệm Thâm cúi đầu, hôn lên gáy Tôn Điềm Điềm, thấp giọng nói: “Không có, sau khi bà ngoại xuất viện, cô ấy chỉ mới tới đây với mẹ được hai lần.”
Tôn Điềm Điềm nghe vậy liền quay đầu lại, nhìn Thẩm Niệm Thâm, “Thật sao? Cô ấy không có ở bên anh vào thời điểm anh khó khăn nhất sao?”
Tôn Điềm Điềm sau khi biết chuyện lúc đó Thẩm Niệm Thâm phải trải qua, cô vẫn luôn cảm thấy áy náy, canh cánh trong lòng vì khi ấy không ở bên anh.
Thẩm Niệm Thâm nhìn Tôn Điềm Điềm, thấp giọng thở dài, sau đó tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, “Suy nghĩ vớ vẩn, ngoại trừ em, ai anh cũng không cần.”
Mặt Tôn Điềm Điềm áp vào ngực Thẩm Niệm Thâm, nghe thấy những lời này, trong lòng rất khó chịu.
Thẩm Niệm Thâm là thật sự chỉ có cô, nhưng khi đó cô lại cố tình không biết.
Tôn Điềm Điềm vẫn không nói gì, Thẩm Niệm Thâm tựa như biết cô nghĩ gì, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng cô, ôn nhu nói: “Chuyện quá khứ không cần suy nghĩ, em hãy quên đi.”
Cả đời này con người phải trải qua rất nhiều rất nhiều trắc trở. Có lẽ là khi còn nhỏ trải qua đã nhiều, Thẩm Niệm Thâm biết khắc chế bản thân để không mải vướng bận những chuyện cũ. Không bị chuyện cũ dây dưa, mới có thể luôn đi về phía trước.
Huống chi hiện tại anh có Tôn Điềm Điềm, sinh mệnh có rất nhiều ký ức tốt đẹp, nhớ kỹ những ký ức này là được rồi.
Tôn Điềm Điềm ‘ừm’ một tiếng, ôm lấy eo Thẩm Niệm Thâm, cô không biết nên nói gì, cứ như vậy mà ôm lấy anh không nói gì.
Hai người cứ ôm nhau như vậy một lát, Thẩm Niệm Thâm đột nhiên hỏi: “Hiện tại em có muốn anh đưa em về nhà không?”
Tôn Điềm Điềm từ trong lòng Thẩm Niệm Thâm ngẩng đầu lên, gật gật đầu, “Được.”
Hôm nay là sinh nhật anh trai, dù thế nào cô vẫn phải về nhà.
Thẩm Niệm Thâm thay quần áo xong, lại giúp Tôn Điềm Điềm mặc áo khoác vào, thời điểm ra cửa đã gần hai giờ chiều.
Thẩm Niệm Thâm nắm tay Tôn Điềm Điềm từ trên lầu đi xuống, vừa mới đi đến dưới lầu, vừa lúc đụng phải hàng xóm muốn lên lầu.
Dì hàng xóm nhìn chằm chằm Tôn Điềm Điềm vài giây, vẻ mặt kinh ngạc, “A Niệm, đây là bạn gái của cháu sao?”
Thẩm Niệm Thâm cười cười, “Đúng vậy dì Trương.”
Dì Trương lại nhìn chằm chằm Tôn Điềm Điềm đánh giá vài lần, cười nói: “Thật xinh đẹp.”
Nói xong bà lại lộ ra vẻ tiếc nuối, “Vậy dì phải quay về nói với con gái là cháu đã có bạn gái rồi.”
Thẩm Niệm Thâm cười cười, gật đầu.
“Dì lên trên đây.”
“Vâng, dì đi thong thả.”
Dì Trương gật gật đầu, vừa đi lên lầu vừa quay đầu nhìn lại, trong miệng còn thở dài, “Đáng tiếc đáng tiếc.”
Tôn Điềm Điềm là con gái, đối với loại chuyện này cực kì mẫn cảm, cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Niệm Thâm, đôi mắt hơi hơi híp lại, “Con gái? Đó là ai?”
Thẩm Niệm Thâm cười, vừa nắm tay Tôn Điềm Điềm tiếp tục đi về phía trước, vừa giải thích, “Là con gái của dì ấy, lúc trước vẫn luôn hỏi thăm bà ngoại xem anh có bạn gái chưa, hình như là muốn giới thiệu con gái cho anh.”
Tôn Điềm Điềm biết ngay là vậy, cô thở phì phì mà ‘hừ’ một tiếng, đôi tay đột nhiên ôm chặt cánh tay Thẩm Niệm Thâm.
Thẩm Niệm Thâm nhất thời sửng sốt, cười hỏi: “Làm sao vậy?”
Tôn Điềm Điềm gắt gao dựa đầu vào vai Thẩm Niệm Thâm, rất tức giận nói: “Ôm chặt một chút, miễn cho anh lại bị người khác nhớ thương!”
Thẩm Niệm Thâm dở khóc dở cười, xoa xoa đầu cô, “Yên tâm đi, anh là của em.”
[Tiểu Hy: Crushy mà nói câu này với Hy là Hy đồng ý gả liền đó. (≧∇≦)/]
Tôn Điềm Điềm nghe thấy câu này, hơi dừng lại rồi ngẩng đầu lên, Thẩm Niệm Thâm đang nhìn cô, đuôi lông mày khóe mắt đều là ý cười ôn nhu.
Tôn Điềm Điềm không khỏi bị mê đắm, sau một lúc lâu, cô bỗng nhiên nói: “A Niệm, ở bên ngoài đừng cười như vậy.”
Thẩm Niệm Thâm hơi giật mình, “Làm sao vậy?”
Tôn Điềm Điềm nhìn anh, “Quá đẹp, em sợ người khác đoạt anh đi.”
Gần giữa trưa, Thẩm Niệm Thâm đi làm cơm, Tôn Điềm Điềm một mình ở trong phòng soi gương nhìn chiếc vòng trên cổ.
Hơn mười một giờ, mẹ gọi điện thoại tới hỏi cô tối hôm qua sao lại không về nhà, Tôn Điềm Điềm nói: “Con ở lại trường.”
Ngày hôm qua Tôn Điềm Điềm kích động chạy từ trong nhà ra, mẹ Tôn biết cô đi tìm Thẩm Niệm Thâm liền hỏi một câu, “A Niệm không sao chứ?”
Tôn Điềm Điềm lại nghĩ tới Thẩm Niệm Thâm phải một mình trải qua những chuyện đó, hơi rũ mắt, thấp giọng nói: “Đã không sao rồi ạ.”
Thời điểm gian nan nhất đã qua rồi, chỉ là nghĩ đến lúc ấy một mình anh phải chịu đựng những chuyện đó, chắc hẳn anh phải rất khổ sở.
Mẹ Tôn ở đầu kia thở dài, trầm mặc một lát mới hỏi: “Hôm nay con có về không? Các bác các dì đều đến rồi.”
“Buổi tối con sẽ về.”
Mẹ Tôn cười, “Được rồi, vậy con tự nói với anh con đi.”
“Vâng.”
Tôn Điềm Điềm cùng mẹ cúp điện thoại, sau đó liền gọi cho anh trai.
Lúc cô gọi đến, Lâm Cảnh còn đang ở công ty, nghe thấy Tôn Điềm Điềm nói buổi tối sẽ về, anh ‘ừ’ một tiếng, dù sao anh cũng phải buổi tối mới trở về được.
Tôn Điềm Điềm cúp máy, ra khỏi phòng, chuẩn bị đi tìm Thẩm Niệm Thâm.
Mới từ phòng đi ra, ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ.
Tôn Điềm Điềm sửng sốt một chút, hỏi: “Ai vậy?”
Lương Kì cùng Lâm Lị đang đứng ngoài cửa, nghe thấy tiếng hỏi, cả người Lương Kì liền chấn động, đôi mắt trừng lớn.
“Ai thế?” Trong cửa lại truyền ra tiếng hỏi.
Lúc này Lương Kì mới phản ứng lại, vội đáp, “Là em, Lương Kì.”
Tôn Điềm Điềm vội tiến lên mở cửa, cửa mở ra, Lương Kì thấy Tôn Điềm Điềm, tròng mắt đều muốn rơi xuống, theo bản năng xoa nhẹ đôi mắt, “Ôi trời… Em không nhìn lầm chứ? Chị... chị dâu?”
Tôn Điềm Điềm cười cười, “Là tôi.”
Tầm mắt cô dừng trên người Lâm Lị ở phía sau Lương Kì, Lâm Lị cũng nhìn cô chằm chằm, ánh mắt mang theo sự căm thù rất rõ ràng.
Lâm Lị này, Tôn Điềm Điềm nhớ rõ, là hàng xóm trước đây của Thẩm Niệm Thâm, cô ta rất thích Thẩm Niệm Thâm nên mỗi lần thấy Tôn Điềm Điềm, ánh mắt đều hận không thể đem cô nuốt xuống.
Tình địch gặp mặt, hết sức đỏ mắt, hai người ai cũng không nói gì.
Lương Kì bị kẹp ở giữa, cảm thấy không khí thật là có chút không ổn, vì thế hô lớn, “Anh! Bà ngoại! Con tới rồi!”
Chỉ trong chốc lát, Thẩm Niệm Thâm liền từ phòng bếp đi ra, nhìn thoáng qua cửa một cái, thời điểm thấy Lâm Lị liền hơi dừng một chút, theo bản năng nhìn qua hướng Tôn Điềm Điềm.
Tôn Điềm Điềm cũng đang nhìn Thẩm Niệm Thâm, thấy anh nhìn tới, ánh mắt sâu kín liếc nhìn anh một cái, sau đó trực tiếp xoay người, đi đến trước sô pha với bà ngoại.
Thẩm Niệm Thâm vừa thấy ánh mắt kia của Tôn Điềm Điềm, trong lòng tức khắc lộp bộp: Hỏng rồi.
Lâm Lị vừa nhìn thấy Thẩm Niệm Thâm, trên mặt liền lộ ra tươi cười, kêu một tiếng, “A Niệm.”
Thẩm Niệm Thâm gật đầu, “Vào trong đi.”
Chào hỏi một tiếng rồi lại xoay người đi vào phòng bếp.
Lương Kì tiến vào phòng, vội vàng chạy tới phòng bếp thỉnh tội, đè nặng thanh âm, “Anh, anh với chị dâu làm hòa rồi sao?”
Thẩm Niệm Thâm ngước mắt, ánh mắt sâu thẳm mà liếc cậu ta một cái.
Lương Kì sửng sốt, ngay sau đó lập tức nhấc tay giải thích, “Em xin thanh minh trước, Lâm Lị không phải do em dẫn đến, em gặp được cô ấy ở dưới lầu, cô ấy tới thăm bà ngoại.”
Thẩm Niệm Thâm liếc Lương Kì một cái, ném cho cậu ta một búp cải trắng, “Cầm đi rửa sạch.”
Lương Kì nhận lấy cải trắng, đi đến trước bồn rửa, vặn vòi nước ra, vừa rửa rau vừa hỏi: “Anh với chị dâu làm hòa từ khi nào vậy?”
“Hôm lễ Giáng Sinh.”
Lương Kì bừng tỉnh, sau một lúc lâu lại nói: “Em còn tưởng rằng hai người bọn anh thật sự xong rồi, làm hòa là tốt rồi, sau này em không cần nửa đêm đi uống rượu với anh nữa.”
Thẩm Niệm Thâm liếc cậu ta một cái, “Câm miệng đi.”
“Vâng, em câm miệng liền.” Lương Kì tấm tắc hai tiếng, ngữ khí ai oán, “Quả nhiên có bạn gái liền thay đổi, không cần đứa em trai uống rượu chung này nữa.”
Thẩm Niệm Thâm lại liếc cậu ta một cái, “Sao cậu nói nhiều thế?”
Lương Kì: “…”
…
Hai người đàn ông ở trong bếp bận rộn một lát, không bao lâu liền bưng đồ ăn ra.
Tôn Điềm Điềm vốn muốn đi giúp đỡ, kết quả Lâm Lị lại nhanh chân hơn cô, “A Niệm, đưa cho em đi.”
Nói xong liền nhận lấy cái dĩa trong tay Thẩm Niệm Thâm.
Thẩm Niệm Thâm theo bản năng nhìn về phía Tôn Điềm Điềm, cô mím môi, không cao hứng mà trừng mắt liếc anh một cái, sau đó cúi đầu, đỡ bà ngoại, “Bà ngoại, con đỡ bà qua đó.”
“Được.” Bà ngoại mặt đầy vẻ tươi cười, tâm tình rất tốt.
Tôn Điềm Điềm đỡ bà ngoại đến trước bàn ăn, sau khi để bà ngồi xuống, cô mới kéo ghế ngồi xuống.
Thẩm Niệm Thâm đem tất cả đồ ăn lên, sau đó rất tự giác mà ngồi ở bên cạnh Tôn Điềm Điềm.
Vừa mới ngồi xuống, anh liền lặng lẽ ở dưới bàn nắm tay Tôn Điềm Điềm.
Tôn Điềm Điềm rút tay ra, anh lại lặng lẽ nắm lấy, lần này nắm rất chặt, không cho cô rút ra nữa.
Tôn Điềm Điềm mím môi, ánh mắt nói: Buông em ra. Thẩm Niệm Thâm trong mắt nhiễm ý cười, mặt dày: Không bỏ đấy.
Tôn Điềm Điềm lại dùng sức rút tay ra, rút không được, cô từ bỏ, để mặc cho anh nắm, trong lòng nghĩ, người này mặt đã dày hơn trước nhiều rồi.
Ăn xong bữa cơm, Tôn Điềm Điềm đặt bàn tay bị Thẩm Niệm Thâm nắm chặt lên bàn.
Hai người tay trong tay đặt trên bàn, người sáng suốt liếc mắt một cái liền biết đây là chuyện gì.
Lương Kì trong lòng cười không ngừng, nhìn không ra anh Niệm nhà cậu ta còn rất dính người, ăn một bữa cơm cũng phải nắm tay.
Lâm Lị nhìn Tôn Điềm Điềm, trong ánh mắt như đang chứa nghìn con dao nhỏ.
Cơm nước xong, Lương Kì giúp Thẩm Niệm Thâm cầm chén đi rửa.
Tôn Điềm Điềm vốn muốn đến giúp đỡ lại bị Thẩm Niệm Thâm đuổi ra, cô bèn ngồi ở bên ngoài với bà ngoại.
Bà ngoại tuổi lớn, lại vừa mới làm cuộc phẫu thuật lớn nên còn chưa hoàn toàn khôi phục, tinh thần cũng không phải đặc biệt tốt, ngồi một lát liền có chút mệt rã rời, Tôn Điềm Điềm liền đỡ bà ngoại về phòng ngủ trưa.
Lương Kì từ phòng bếp đi ra, thấy bà đã đi nghỉ ngơi, lập tức rất thức thời mà túm Lâm Lị rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Tôn Điềm Điềm cùng Thẩm Niệm Thâm.
Tôn Điềm Điềm liếc Thẩm Niệm Thâm một cái, từ trên sô pha đứng lên, xoay người đi về phòng.
Thẩm Niệm Thâm đi theo sau, sau khi vào phòng liền đóng cửa lại, ngay sau đó anh tiến lên một bước, từ phía sau ôm lấy Tôn Điềm Điềm, mặt chôn ở cổ cô, nhỏ giọng hỏi: “Em giận à?”
Tôn Điềm Điềm hừ hừ.
“Đừng giận mà.”
Tôn Điềm Điềm mím môi, lúc này mới hỏi: “Khoảng thời gian em không ở đây, cô ấy thường xuyên tới sao?”
Cô ấy chính là Lâm Lị.
Thẩm Niệm Thâm cúi đầu, hôn lên gáy Tôn Điềm Điềm, thấp giọng nói: “Không có, sau khi bà ngoại xuất viện, cô ấy chỉ mới tới đây với mẹ được hai lần.”
Tôn Điềm Điềm nghe vậy liền quay đầu lại, nhìn Thẩm Niệm Thâm, “Thật sao? Cô ấy không có ở bên anh vào thời điểm anh khó khăn nhất sao?”
Tôn Điềm Điềm sau khi biết chuyện lúc đó Thẩm Niệm Thâm phải trải qua, cô vẫn luôn cảm thấy áy náy, canh cánh trong lòng vì khi ấy không ở bên anh.
Thẩm Niệm Thâm nhìn Tôn Điềm Điềm, thấp giọng thở dài, sau đó tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, “Suy nghĩ vớ vẩn, ngoại trừ em, ai anh cũng không cần.”
Mặt Tôn Điềm Điềm áp vào ngực Thẩm Niệm Thâm, nghe thấy những lời này, trong lòng rất khó chịu.
Thẩm Niệm Thâm là thật sự chỉ có cô, nhưng khi đó cô lại cố tình không biết.
Tôn Điềm Điềm vẫn không nói gì, Thẩm Niệm Thâm tựa như biết cô nghĩ gì, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng cô, ôn nhu nói: “Chuyện quá khứ không cần suy nghĩ, em hãy quên đi.”
Cả đời này con người phải trải qua rất nhiều rất nhiều trắc trở. Có lẽ là khi còn nhỏ trải qua đã nhiều, Thẩm Niệm Thâm biết khắc chế bản thân để không mải vướng bận những chuyện cũ. Không bị chuyện cũ dây dưa, mới có thể luôn đi về phía trước.
Huống chi hiện tại anh có Tôn Điềm Điềm, sinh mệnh có rất nhiều ký ức tốt đẹp, nhớ kỹ những ký ức này là được rồi.
Tôn Điềm Điềm ‘ừm’ một tiếng, ôm lấy eo Thẩm Niệm Thâm, cô không biết nên nói gì, cứ như vậy mà ôm lấy anh không nói gì.
Hai người cứ ôm nhau như vậy một lát, Thẩm Niệm Thâm đột nhiên hỏi: “Hiện tại em có muốn anh đưa em về nhà không?”
Tôn Điềm Điềm từ trong lòng Thẩm Niệm Thâm ngẩng đầu lên, gật gật đầu, “Được.”
Hôm nay là sinh nhật anh trai, dù thế nào cô vẫn phải về nhà.
Thẩm Niệm Thâm thay quần áo xong, lại giúp Tôn Điềm Điềm mặc áo khoác vào, thời điểm ra cửa đã gần hai giờ chiều.
Thẩm Niệm Thâm nắm tay Tôn Điềm Điềm từ trên lầu đi xuống, vừa mới đi đến dưới lầu, vừa lúc đụng phải hàng xóm muốn lên lầu.
Dì hàng xóm nhìn chằm chằm Tôn Điềm Điềm vài giây, vẻ mặt kinh ngạc, “A Niệm, đây là bạn gái của cháu sao?”
Thẩm Niệm Thâm cười cười, “Đúng vậy dì Trương.”
Dì Trương lại nhìn chằm chằm Tôn Điềm Điềm đánh giá vài lần, cười nói: “Thật xinh đẹp.”
Nói xong bà lại lộ ra vẻ tiếc nuối, “Vậy dì phải quay về nói với con gái là cháu đã có bạn gái rồi.”
Thẩm Niệm Thâm cười cười, gật đầu.
“Dì lên trên đây.”
“Vâng, dì đi thong thả.”
Dì Trương gật gật đầu, vừa đi lên lầu vừa quay đầu nhìn lại, trong miệng còn thở dài, “Đáng tiếc đáng tiếc.”
Tôn Điềm Điềm là con gái, đối với loại chuyện này cực kì mẫn cảm, cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Niệm Thâm, đôi mắt hơi hơi híp lại, “Con gái? Đó là ai?”
Thẩm Niệm Thâm cười, vừa nắm tay Tôn Điềm Điềm tiếp tục đi về phía trước, vừa giải thích, “Là con gái của dì ấy, lúc trước vẫn luôn hỏi thăm bà ngoại xem anh có bạn gái chưa, hình như là muốn giới thiệu con gái cho anh.”
Tôn Điềm Điềm biết ngay là vậy, cô thở phì phì mà ‘hừ’ một tiếng, đôi tay đột nhiên ôm chặt cánh tay Thẩm Niệm Thâm.
Thẩm Niệm Thâm nhất thời sửng sốt, cười hỏi: “Làm sao vậy?”
Tôn Điềm Điềm gắt gao dựa đầu vào vai Thẩm Niệm Thâm, rất tức giận nói: “Ôm chặt một chút, miễn cho anh lại bị người khác nhớ thương!”
Thẩm Niệm Thâm dở khóc dở cười, xoa xoa đầu cô, “Yên tâm đi, anh là của em.”
[Tiểu Hy: Crushy mà nói câu này với Hy là Hy đồng ý gả liền đó. (≧∇≦)/]
Tôn Điềm Điềm nghe thấy câu này, hơi dừng lại rồi ngẩng đầu lên, Thẩm Niệm Thâm đang nhìn cô, đuôi lông mày khóe mắt đều là ý cười ôn nhu.
Tôn Điềm Điềm không khỏi bị mê đắm, sau một lúc lâu, cô bỗng nhiên nói: “A Niệm, ở bên ngoài đừng cười như vậy.”
Thẩm Niệm Thâm hơi giật mình, “Làm sao vậy?”
Tôn Điềm Điềm nhìn anh, “Quá đẹp, em sợ người khác đoạt anh đi.”
/107
|