Editor + Beta: Tiểu Hy.
Đầu tháng sáu, thời tiết bắt đầu nóng lên.
Xe taxi ngừng ở bên ngoài một cái ngõ nhỏ đường Lăng Cẩm, Hứa Lệ từ trên xe bước xuống, trong tay xách theo một túi đồ lớn.
Hứa Lệ đi vào, hai bên con ngõ là những căn nhà gạch cũ kĩ ba bốn tầng lầu. Phòng ở đã nhiều năm chưa tu sửa, thoạt nhìn khá rách nát, cảm giác có chút nguy hiểm.
Giữa trưa đúng là thời gian nóng nhất, ánh nắng chói chang như lửa nóng rọi xuống con ngõ nhỏ, con ngõ vừa buồn chán vừa nóng nực, quả thật là khiến người ta cực kì khó chịu.
Hứa Lệ mồ hôi ướt đẫm, bực bội kéo cổ áo xuống, đi đến một căn nhà nhỏ trong ngõ, bỗng nhiên quẹo sang trái, lập tức lên lầu.
Lần trước Thẩm Niệm Thâm bán căn nhà cũ mười vạn rồi đến con ngõ nhỏ đường Lăng Cẩm này thuê một căn phòng, tuy vừa nhỏ vừa cũ nhưng tiền thuê rất ổn.
Hứa Lệ tới lầu ba, đứng ở cửa gõ, “A Niệm, là tớ.”
Bên trong truyền đến tiếng bước chân, cửa mở ra, Thẩm Niệm Thâm đứng ở bên trong.
Anh vừa mới tắm rửa một cái, đang lau tóc, thân trên không mặc áo, phía dưới mặc một cái quần dài đen.
Thẩm Niệm Thâm đen hơn lúc trước, thân trên cường tráng hơn. Trên vai, trước ngực, eo bụng, vết thương lớn lớn bé bé, vết bầm chi chít chỗ xanh chỗ tím, nơi khóe mắt bị thương nghiêm trọng nhất, nứt ra một lỗ, còn chưa khép lại.
Hứa Lệ vừa nhìn thấy Thẩm Niệm Thâm, tức khắc nhăn mày, “Cậu lại đi tắm à? Ôi trời, không phải bác sĩ kêu cậu mấy ngày nay đừng đụng vào nước sao?”
“Không sao.” Thẩm Niệm Thâm thấp giọng, xoay người đi vào trong.
Hứa Lệ đi theo vào nhà, đóng cửa phòng lại, nhịn không được nhắc anh, “Cậu có thể nghe lời bác sĩ không, thật sự không muốn sống nữa à?”
Thẩm Niệm Thâm tùy tiện lau vài cái, sau đó ném khăn lông lên bàn trà, khom người cầm lấy áo thun trắng trên sô pha tròng vào đầu, rất nhanh đã mặc xong.
Trên bàn trà có rất nhiều sách chuyên ngành, trong đó có một quyển đang mở ra, mặt trên chi chít chữ viết.
Hứa Lệ đi tới, đặt túi đang cầm trong tay lên bàn trà, thuận tiện giúp Thẩm Niệm Thâm xếp đống sách chồng chất trên bàn sang một bên, “Có phải tối qua cậu lại thức đêm không? Không phải đã nói mấy ngày nay phải nghỉ ngơi đàng hoàng sao, liều mạng cũng không phải cách tốt đâu.”
Thẩm Niệm Thâm không nói gì, anh đến phòng bếp lấy một cái ly sạch để rót nước cho Hứa Lệ.
Hứa Lệ ngồi xổm trước bàn trà, mở túi lấy đồ ăn bên trong ra, “Tớ mua cho cậu một ít thức ăn, mì gói sủi cảo còn có sữa bò bánh mì, cậu muốn tiết kiệm tiền nhưng cũng đừng gặm bánh bao miết.”
Cổ họng Thẩm Niệm Thâm khô khốc, anh đưa ly nước cho Hứa Lệ.
Nhìn đồ ăn trên bàn, thanh âm có chút nghẹn lại, “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Hứa Lệ nhận lấy ly, thuận thế ngồi xuống đất.
Cậu ngẩng đầu, tầm mắt dừng ở vết thương bên khóe mắt Thẩm Niệm Thâm, không khỏi thở dài, “Nếu Điềm Điềm thấy cậu như bây giờ, chắc là sẽ khóc đến chết luôn.”
Ngực Thẩm Niệm Thâm bỗng dưng run lên, nhìn Hứa Lệ, “Đừng nói với cô ấy.”
“Tớ biết rồi.” Dừng một chút, lại nói: “Nhưng gần đây cô ấy tìm cậu khắp nơi, cậu thật sự không định liên hệ với cô ấy sao?”
Thẩm Niệm Thâm yết hầu trướng đau, trầm mặc thật lâu, mới mở miệng nói: “Sớm muộn gì cũng sẽ quên thôi.”
Hứa Lệ nhìn Thẩm Niệm Thâm, bỗng nhiên không biết nên nói cái gì.
Cậu không nhớ rõ từng xem câu này ở đâu, ở độ tuổi bất lực nhất lại gặp được người muốn bảo vệ cả đời.
Muốn hái cả bầu trời sao cho em, nhưng hiện thực là nhà chỉ có bốn bức tường, con đường phía trước mênh mang.
Thẩm Niệm Thâm hơi rũ mắt, thấp giọng nói: “Rời khỏi tớ, cô ấy có thể tìm được một người khác tốt hơn tớ vạn lần.”
…
Tập đoàn Hằng Tịch.
Văn phòng tổng tài.
Lâm Cảnh vừa kết thúc cuộc họp, mới đẩy cửa ra thì thấy Tôn Điềm Điềm ngồi trên sô pha.
Anh hơi ngẩn người một chút, cười nói: “Hôm nay sao lại có thời gian đến chỗ anh vậy.”
Tôn Điềm Điềm vội vàng từ trên sô pha đứng lên, “Anh.”
Lâm Cảnh lập tức đi đến sau bàn làm việc, vừa mở máy tính ra xử lý văn kiện, vừa thuận miệng hỏi: “Khi nào nghỉ?”
Tôn Điềm Điềm trả lời: “Trung tuần[1] tháng sáu.”
[1] Trung tuần: Khoảng thời gian mười ngày giữa tháng.
“Thời gian nghỉ hè rất dài, sau khi nghỉ anh dẫn em ra ngoài chơi một chuyến.” Lâm Cảnh biết chuyện Tôn Điềm Điềm với Thẩm Niệm Thâm chia tay, biết tâm tình cô không tốt, định nghỉ sẽ mang cả nhà ra ngoài chơi một chuyến, thuận tiện để Tôn Điềm Điềm ra ngoài giải sầu.
Tôn Điềm Điềm lại không chịu, cô đến trước mặt Lâm Cảnh, mím môi, một bộ dáng muốn nói lại thôi.
Lúc này Lâm Cảnh mới phát hiện có chút không thích hợp, ngước mắt mới phát hiện sắc mặt Tôn Điềm Điềm có chút ngưng trọng, giống như có chuyện muốn nói.
Lâm Cảnh không khỏi kỳ quái. Em gái của anh, anh hiểu nó hơn người khác. Cả ngày hi hi ha ha, hoàn toàn không có một chút phiền não, lần đầu thấy bộ dáng cô trầm trọng như thế.
“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
Hai tay Tôn Điềm Điềm gắt gao nhéo váy, rốt cuộc cũng lấy hết dũng khí, nhìn Lâm Cảnh, “Anh, có thể cho em mượn một chút tiền không?”
Lâm Cảnh sửng sốt một chút, sau đó không nhịn được cười, “Còn tưởng là chuyện gì, không có tiền dùng thì nói với anh, ấp úng nửa ngày, còn tưởng em phạm sai chuyện gì.”
Nói xong liền trực tiếp lấy ví tiền trong túi quần ra, lấy toàn bộ tiền bên trong, “Chỗ này có hai vạn, em cầm trước đi.”
Tôn Điềm Điềm mím môi, không nhận.
Lâm Cảnh nhướng mày, “Không đủ?”
Tôn Điềm Điềm gắt gao nhéo váy, do dự thật lâu mới mở miệng, “Anh, có thể cho em mượn hai mươi vạn không?”
Tuy rằng trong nhà có tiền, nhưng cũng đều là anh trai vất vả đem về, Tôn Điềm Điềm thật sự rất ngượng ngùng, cô vội nói tiếp: “Anh cho em mượn đi, chờ em đi làm rồi trả cho anh.”
Lâm Cảnh nhìn chằm chằm Tôn Điềm Điềm nửa ngày, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Tôn Điềm Điềm như muốn nhìn thấu suy nghĩ cô.
Qua một hồi lâu mới nói: “Tiền không phải là vấn đề, nhưng anh phải biết được em lấy nhiều tiền như vậy làm gì?”
Đôi mắt Tôn Điềm Điềm bỗng nhiên ửng đỏ, nói: “Bà ngoại của Thẩm Niệm Thâm bị bệnh, phải làm phẫu thuật.”
Lâm Cảnh nghe lời này, tức khắc nhíu mày, “Không phải hai đứa chia tay rồi sao?”
Tôn Điềm Điềm lắc đầu, “Không phải, anh ấy…”
Đôi mắt cô đau xót, đột nhiên nước mắt rơi xuống, “Anh, giúp anh ấy được không?”
…
Hứa Lệ ở chỗ Thẩm Niệm Thâm đến hơn bốn giờ chiều thì về trường, về đến nơi đã là sáu giờ.
Hẹn Trình Đóa đi ăn cơm, kết quả tới cổng trường lại phát hiện Tôn Điềm Điềm cũng ở đó.
Trình Đóa liếc mắt một cái liền thấy Hứa Lệ, kéo Tôn Điềm Điềm chạy tới.
Hai người thế tới rào rạt, Hứa Lệ đột nhiên cảm thấy có chút không lành, cười gượng, “Ha ha, Điềm Điềm, đã lâu không gặp em.”
Trình Đóa trừng mắt Hứa Lệ, “Đừng nhiều lời! Mau nói cho Điềm Điềm biết nơi ở của Thẩm Niệm Thâm!”
Hứa Lệ lập tức nói: “Anh đâu có biết, cậu ấy… chắc là đang bận, đã xin nghỉ với nhà trường rồi, có khả năng vài ngày nữa sẽ về…”
“Mau khai ra! Bằng không tôi chia tay với anh!” Trình Đóa uy hiếp Hứa Lệ.
Hứa Lệ đột nhiên trừng lớn mắt, “Trời ơi, sao em lại giận anh chứ!”
“Anh dám không khai báo!”
Hứa Lệ: “…”
Hứa Lệ rối rắm nửa ngày, gãi gãi đầu nhìn về phía Tôn Điềm Điềm: “… Anh thật sự không biết, có lẽ, em có thể đến bệnh viện tìm cậu ấy, bà ngoại A Niệm ở tại bệnh viện mà.”
“Em đến rồi, mỗi lần đến đều không gặp được anh ấy, có chờ cũng không gặp được, anh ấy cố ý trốn em.”
Hứa Lệ: “… Cái này…”
Tôn Điềm Điềm nói: “Không phải bà ngoại phải làm phẫu thuật sao, em hỏi mượn tiền anh trai em rồi, em muốn đưa cho anh ấy.”
Hứa Lệ nghe thấy lời này, đôi mắt bỗng chốc sáng lên, cậu không khỏi mím môi dưới, rối rắm một lát, rốt cuộc cũng nói: “Anh dẫn em đi.”
…
Trên đường đi tìm Thẩm Niệm Thâm, Tôn Điềm Điềm mới biết được thì ra anh đã bán nhà rồi.
“Nhưng dù có bán đi cũng chưa được hơn mười vạn.” Trình Đóa nói.
Hứa Lệ đáp, “Cậu ấy còn đang suy nghĩ biện pháp.”
Cậu có chút chột dạ nhìn về phía ngoài cửa sổ, không dám nói cho Tôn Điềm Điềm biết Thẩm Niệm Thâm kiếm tiền như thế nào, sợ cô chịu không nổi.
Tới ngõ nhỏ đường Lăng Cẩm, Tôn Điềm Điềm phát hiện nơi này còn cũ nát hơn nhà trước của Thẩm Niệm Thâm, trong lòng khó chịu, “Sao dạo này anh ấy không đến trường?”
Hứa Lệ nói: “Cậu ấy đang bận, chờ bận xong sẽ trở về.”
Hứa Lệ dẫn Tôn Điềm Điềm cùng Trình Đóa lên lầu.
Vừa chuẩn bị gõ cửa, cửa phòng đã từ bên trong mở ra.
Thẩm Niệm Thâm mặc chiếc áo thun trắng và quần dài đen, một bên vai vác cặp sách đen, chuẩn bị ra cửa.
Thấy Tôn Điềm Điềm, trong nháy mắt cả người anh bỗng dưng cứng đờ, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Hứa Lệ.
Anh đã dặn dò Hứa Lệ không được nói cho Tôn Điềm Điềm biết anh đang ở đâu.
Hứa Lệ trong lòng biết mình làm sai, không dám nhìn Thẩm Niệm Thâm, “Cái kia… A Niệm, Điềm Điềm tìm cậu có chút việc, chúng tớ đi trước.”
Nói xong cậu liền kéo Trình Đóa chạy xuống lầu.
Tôn Điềm Điềm đứng ở cửa, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Thẩm Niệm Thâm.
Đã ba tháng không gặp, cô nhìn anh, đôi mắt dần đỏ, nức nở nói: “Vì sao anh lại không có tin tức gì chứ?”
Thẩm Niệm Thâm cổ họng căng cứng, nhìn cô, thanh âm lại lạnh nhạt, “Có việc gì sao?
Ánh mắt Tôn Điềm Điềm dừng ở miệng vết thương ngay khóe mắt Thẩm Niệm Thâm, trong lòng cô căng thẳng, theo bản năng giơ tay sờ, “Anh làm sao vậy? Đụng vào chỗ nào sao?”
Thẩm Niệm Thâm nghiêng đầu né tránh, không cho cô chạm vào.
Tôn Điềm Điềm còn chưa kịp chạm vào, tay phải xấu hổ rơi vào khoảng không.
Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, lại hỏi một lần, “Tìm tôi có việc gì sao?”
Tôn Điềm Điềm buông tay, gật gật đầu, nhìn anh hỏi: “Có thể đi vào rồi nói không?”
“Cứ nói ở đây đi.” Anh đứng ở cửa, không có ý muốn cho Tôn Điềm Điềm vào trong.
Tôn Điềm Điềm ngơ ngác đứng đó, có chút khó có thể tin.
Cô nhìn Thẩm Niệm Thâm, có ý muốn tìm sự nhu tình từ trong mắt anh, nhưng mà không có, trong mắt anh không có một chút cảm xúc, ánh mắt nhìn cô giống như nhìn một người xa lạ.
Mới ba tháng mà thôi, anh đã quên cô rồi sao?
“Thẩm Niệm Thâm, vì sao anh…”
“Nếu không có việc gì thì tôi đi trước.” Thẩm Niệm Thâm ngắt lời cô, đóng cửa phòng lại rồi xoay người đi xuống lầu.
Tôn Điềm Điềm giữ chặt cánh tay anh, “Thẩm Niệm Thâm, không mệt sao?”
Thân thể Thẩm Niệm Thâm cứng đờ, đôi mắt căng cứng, gắt gao nhìn chằm chằm phía trước.
Tôn Điềm Điềm có rất nhiều lời muốn nói với Thẩm Niệm Thâm nhưng hiện tại không phải là thời điểm nói chuyện yêu đương.
Cô hít một hơi thật sâu, lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra, ngẩng đầu nhìn Thẩm Niệm Thâm, “Trong này có hai mươi vạn, là em hỏi mượn anh trai, anh cầm đi, phẫu thuật cho bà ngoại trước, chờ chuyện này qua, chúng ta nói chuyện sau.”
Thẩm Niệm Thâm hơi rũ mắt, tầm mắt dừng ở tấm thẻ ngân hàng trong tay Tôn Điềm Điềm, thật lâu sau, khóe miệng bỗng nhiên gợi lên một nụ cười tự giễu, anh rút tay ra khỏi Tôn Điềm Điềm, “Cảm ơn, không cần.”
Nói xong liền lập tức đi xuống dưới lầu.
Tôn Điềm Điềm trố mắt đứng ở kế bên cầu thang, bàn tay cầm thẻ ngân hàng bỗng nhiên có chút run rẩy.
Ngực giống như bị thứ gì chặn lại, khó chịu đến không thở nổi.
Cô đứng ngơ ngác một hồi lâu, sau đó phục hồi tinh thần lại, vội vàng chạy xuống dưới.
Thẩm Niệm Thâm đã đi đến đầu ngõ, Tôn Điềm Điềm nhanh chóng đuổi theo anh.
Cô chạy đến trước mặt Thẩm Niệm Thâm, gắt gao túm chặt lấy cánh tay anh, “Thẩm Niệm Thâm vì sao anh lại luôn như vậy?! Chỉ là em muốn giúp anh mà thôi! Vì sao lần nào anh cũng phải đẩy em ra xa, vì sao anh chịu nhận sự giúp đỡ của người khác nhưng lại không chịu nhận từ em?! Em là bạn gái anh, em không phải người ngoài, anh có biết anh luôn như vậy làm em thật sự rất vất vả…”
Tôn Điềm Điềm đột nhiên kích động, cảm xúc mấy ngày nay đè ở trong lòng bỗng nhiên không chịu khống chế mà bộc phát, hai mắt cô đỏ bừng, nước mắt từng giọt lớn lăn dài trên khuôn mặt.
Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, thật lâu thật lâu sau mới nhẹ nhàng nói một câu, “Rất xin lỗi, hại em phải vất vả như vậy.”
Tôn Điềm Điềm: “…”
“Về sau sẽ không.”
...
Thời điểm Lâm Cảnh về nhà, mẹ Tôn bưng một cái bánh kem từ trên lầu đi xuống, vẻ mặt u sầu.
Lâm Cảnh hỏi: “Làm sao vậy mẹ?”
Mẹ Tôn thở dài, đi đến trước sô pha ngồi xuống, “Điềm Điềm buổi tối về nhà liền nhốt mình trong phòng, ai gõ cửa cũng không mở, vẫn luôn ở bên trong khóc, cơm chiều cũng không ăn, thật là làm mẹ lo chết đi được.”
Lâm Cảnh sửng sốt, theo bản năng nhìn thoáng qua hướng trên lầu.
Ánh mắt dừng ở chiếc bánh kem trong tay mẹ, dừng vài giây rồi nói, “Chìa khóa phòng con bé đâu?”
Lâm Cảnh mở cửa, thời điểm bưng bánh kem đi vào liền thấy Tôn Điềm Điềm ngồi rúc ở góc tường khóc, một đôi mắt xinh đẹp nay đã sưng như hai quả đào.
Anh đứng ở cửa một lát rồi đi tới, đặt bánh kem lên tủ đầu giường, sau đó ngồi xổm xuống, giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu Tôn Điềm Điềm, “Làm sao vậy?”
Tôn Điềm Điềm khóc không ngừng, ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn Lâm Cảnh, “Vì sao anh ấy cứ luôn như vậy, vì sao anh ấy không chịu để em giúp…”
Lâm Cảnh dừng lại, tầm mắt đặt ở chiếc thẻ ngân hàng trên đầu giường, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Có nhớ anh đã từng nói với em không, môn đăng hộ đối rất quan trọng.”
Tôn Điềm Điềm không ngừng chảy nước mắt, vùi mặt vào cánh tay.
Lâm Cảnh nhìn chằm chằm cô một lát rồi xoa đầu, “Đừng khóc nữa, ra đây ăn một chút rồi đi ngủ một giấc.”
Nói xong Lâm Cảnh đứng lên, xoay người đi ra ngoài.
…
Mấy ngày sau, Tôn Điềm Điềm đi học vẽ tranh, Trình Đóa bỗng nhiên nói với cô: “Hứa Lệ nói, Thẩm Niệm Thâm đã tìm đủ tiền rồi, một tuần sau bà ngoại anh ấy có thể làm phẫu thuật.”
Tôn Điềm Điềm rất nỗ lực muốn quên đi Thẩm Niệm Thâm, nhưng khi nghe thấy tên anh, ngực vẫn không khống chế được mà run lên.
Cô trầm mặc một lát, nhàn nhạt ‘ừ’ một tiếng rồi lại tiếp tục vẽ tranh.
Trình Đóa nhìn Tôn Điềm Điềm, mím môi, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Trình Đóa nhớ tới buổi tối hôm trước nhìn thấy Thẩm Niệm Thâm, anh từ trên đài quyền anh đi xuống, người đầy máu, Hứa Lệ đỡ anh, cả người anh lung lay sắp đổ giống như giây tiếp theo sẽ ngã xuống.
(Tiểu Hy: ಥヘಥ... Ôii, anh Thẩm nhà tôi.)
Anh nhìn rồi gian nan kêu Trình Đóa đi tới, mở miệng nói một câu, “Đừng nói cho Điềm Điềm.”
Một khắc đó, Trình Đóa bỗng nhiên cảm thấy, người sống ở trên đời này thật là không dễ dàng, không phải ai cũng có thể vô ưu vô lo như Tôn Điềm Điềm.
…
Lâm Cảnh họp xong, trở lại văn phòng, thư ký ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa.
Anh cởi tây trang treo trên giá áo bên cạnh, “Vào đi.”
Anh đến trước bàn làm việc, kéo ghế ngồi xuống.
Trương Lộ đẩy cửa tiến vào, trong tay cầm một túi giấy, hai tay đưa cho Lâm Cảnh, “Lâm tổng, đây là toàn bộ tư liệu về Thẩm Niệm Thâm mà ngài muốn.”
Lâm Cảnh duỗi tay nhận lấy, mở túi lấy văn kiện ở bên trong ra.
Anh cúi đầu nhìn, nhìn đến cuối cùng ấn đường không khỏi nhíu lại.
Trương Lộ quan sát biểu tình của Lâm Cảnh, nhẹ giọng nói: “Tuổi thơ thật sự quá bất hạnh, nhưng vẫn luôn rất nỗ lực sống.”
Lâm Cảnh xem xong tư liệu, trầm mặc một hồi lâu, sau đó cất tư liệu vào lại túi giấy, “Quả thật rất bất hạnh, bà ngoại sống nương tựa vào cũng bị bệnh.”
Lâm Cảnh kéo ngăn kéo bên phải ra, ném túi giấy vào rồi hỏi: “Bà ngoại cậu ta thế nào rồi?”
“Nghe nói tuần sau sẽ phẫu thuật.”
Lâm Cảnh ngước mắt, “Có tiền không?”
Trương Lộ gật đầu, trả lời nói: “Hình như đã tìm đủ rồi.”
Lâm Cảnh có chút kinh ngạc, “Từ đâu ra?”
“Bán căn nhà cũ được mười vạn, mười vạn còn lại là…”
“Làm sao?”
Trương Lộ nhìn Lâm Cảnh, sắc mặt có chút ngưng trọng, “Đấu thắng chợ đen quyền anh.”
Lâm Cảnh sửng sốt vài giây, mày gắt gao nhăn lại, “Không muốn sống nữa sao?”
Trương Lộ cúi đầu, không dám hé răng.
Lâm Cảnh hơn nửa ngày không nói gì, qua một lát mới nhìn về phía Trương Lộ, “Thân thể rhì sao? Không sao chứ?”
Trương Lộ gật đầu, “Bị thương không nhẹ, nhưng vẫn còn ổn.”
Lâm Cảnh nghe lời này, bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhíu mày nói: “Tuổi không lớn, xương cốt cứng thật.”
Anh ngẩng đầu phân phó Trương Lộ, “Đi mời giáo sư Trương, lấy danh nghĩa giao lưu mời ông ấy cẩn thận hỗ trợ kiểm tra, nếu có khả năng thì mời mổ chính luôn. Còn nữa, dùng thuốc tốt nhất, tốn bao nhiêu tiền cũng không sao cả.” Dừng một chút, phá lệ cường điệu, “Đừng cho Thẩm Niệm Thâm biết.”
“Được, tôi đi sắp xếp ngay đây.”
…
Nghỉ hè, Tôn Điềm Điềm đến hải đảo một chuyến, ở hải đảo hóng gió phơi nắng vẽ tranh, những ngày tháng ở đây cực kì vui vẻ.
Đến tháng chín khai giảng, cô mang rất nhiều quà từ hải đảo về cho nhóm bạn cùng phòng, không chỉ quà lưu niệm mà còn đủ loại thức ăn.
Trình Đóa bóc một viên kẹo dừa, ăn ngon đến độ kêu lên, “Ôi trời, kẹo này ăn quá ngon!”
Tôn Điềm Điềm cười, “Vậy cậu ăn nhiều một chút.”
Trình Đóa lấy vài viên, “Tớ lấy mấy viên cho Hứa Lệ nếm thử.”
“Ừm, lấy nhiều một chút, còn có nước dừa này uống cũng rất ngon, cậu lấy một ít qua cho anh ấy đi.” Lại lấy thêm mấy cái quạt cổ từ túi ra, “Mấy cây quạt này cũng rất đẹp, cậu đưa cho Hứa Lệ và bạn cùng phòng của anh ấy đi.”
Trình Đóa cúi đầu nhìn nhìn, “… Ừm… Ba cái?”
Tôn Điềm Điềm ‘ừ’ một tiếng, cúi đầu lấy thêm những thứ khác.
…
Thời điểm Thẩm Niệm Thâm từ thư viện về ký túc xá, Hứa Lệ đang chia kẹo cho bạn cùng phòng, thấy Thẩm Niệm Thâm trở về liền hét to một tiếng, “Này, cậu về vừa đúng lúc, về trễ sẽ không còn phần cho cậu.”
Thẩm Niệm Thâm đi tới, nhìn thoáng qua trên bàn, “Cái gì vậy?”
“Kẹo, nước dừa! Cực kì ngon!” Hứa Lệ nói, đưa cho Thẩm Niệm Thâm một viên kẹo.
Thẩm Niệm Thâm nhận lấy, “Cảm ơn.”
Anh bóc ra ăn.
Khống giống với kẹo dừa bình thường, không hề ngán, ăn rất ngon.
Theo bản năng hỏi một câu, “Mua ở đâu vậy?”
Hứa Lệ liếc mắt nhìn anh một cái, “Điềm Điềm đi hải đảo chơi, mang về cho chúng ta.”
Thẩm Niệm Thâm ngẩn ra, viên kẹo trong miệng đột nhiên bỗng biến đắng.
Hứa Lệ lấy cây quạt trên bàn tới, tiêu sái ném ra, “Nè, còn có quạt nữa, cũng là Điềm Điềm cho chúng ta đó, đẹp chứ?”
Thẩm Niệm Thâm nhìn thoáng qua, sau một lúc lâu mới ‘ừ’ một tiếng.
Hứa Lệ cười, “Chúng ta ai cũng có.”
Thẩm Niệm Thâm ngực run lên, theo bản năng nhìn thoáng qua bàn mình.
Còn chưa nhìn thấy quạt thì Hứa Lệ bổ sung một câu, “Nhưng cậu không có.”
Thẩm Niệm Thâm: “…”
Đầu tháng sáu, thời tiết bắt đầu nóng lên.
Xe taxi ngừng ở bên ngoài một cái ngõ nhỏ đường Lăng Cẩm, Hứa Lệ từ trên xe bước xuống, trong tay xách theo một túi đồ lớn.
Hứa Lệ đi vào, hai bên con ngõ là những căn nhà gạch cũ kĩ ba bốn tầng lầu. Phòng ở đã nhiều năm chưa tu sửa, thoạt nhìn khá rách nát, cảm giác có chút nguy hiểm.
Giữa trưa đúng là thời gian nóng nhất, ánh nắng chói chang như lửa nóng rọi xuống con ngõ nhỏ, con ngõ vừa buồn chán vừa nóng nực, quả thật là khiến người ta cực kì khó chịu.
Hứa Lệ mồ hôi ướt đẫm, bực bội kéo cổ áo xuống, đi đến một căn nhà nhỏ trong ngõ, bỗng nhiên quẹo sang trái, lập tức lên lầu.
Lần trước Thẩm Niệm Thâm bán căn nhà cũ mười vạn rồi đến con ngõ nhỏ đường Lăng Cẩm này thuê một căn phòng, tuy vừa nhỏ vừa cũ nhưng tiền thuê rất ổn.
Hứa Lệ tới lầu ba, đứng ở cửa gõ, “A Niệm, là tớ.”
Bên trong truyền đến tiếng bước chân, cửa mở ra, Thẩm Niệm Thâm đứng ở bên trong.
Anh vừa mới tắm rửa một cái, đang lau tóc, thân trên không mặc áo, phía dưới mặc một cái quần dài đen.
Thẩm Niệm Thâm đen hơn lúc trước, thân trên cường tráng hơn. Trên vai, trước ngực, eo bụng, vết thương lớn lớn bé bé, vết bầm chi chít chỗ xanh chỗ tím, nơi khóe mắt bị thương nghiêm trọng nhất, nứt ra một lỗ, còn chưa khép lại.
Hứa Lệ vừa nhìn thấy Thẩm Niệm Thâm, tức khắc nhăn mày, “Cậu lại đi tắm à? Ôi trời, không phải bác sĩ kêu cậu mấy ngày nay đừng đụng vào nước sao?”
“Không sao.” Thẩm Niệm Thâm thấp giọng, xoay người đi vào trong.
Hứa Lệ đi theo vào nhà, đóng cửa phòng lại, nhịn không được nhắc anh, “Cậu có thể nghe lời bác sĩ không, thật sự không muốn sống nữa à?”
Thẩm Niệm Thâm tùy tiện lau vài cái, sau đó ném khăn lông lên bàn trà, khom người cầm lấy áo thun trắng trên sô pha tròng vào đầu, rất nhanh đã mặc xong.
Trên bàn trà có rất nhiều sách chuyên ngành, trong đó có một quyển đang mở ra, mặt trên chi chít chữ viết.
Hứa Lệ đi tới, đặt túi đang cầm trong tay lên bàn trà, thuận tiện giúp Thẩm Niệm Thâm xếp đống sách chồng chất trên bàn sang một bên, “Có phải tối qua cậu lại thức đêm không? Không phải đã nói mấy ngày nay phải nghỉ ngơi đàng hoàng sao, liều mạng cũng không phải cách tốt đâu.”
Thẩm Niệm Thâm không nói gì, anh đến phòng bếp lấy một cái ly sạch để rót nước cho Hứa Lệ.
Hứa Lệ ngồi xổm trước bàn trà, mở túi lấy đồ ăn bên trong ra, “Tớ mua cho cậu một ít thức ăn, mì gói sủi cảo còn có sữa bò bánh mì, cậu muốn tiết kiệm tiền nhưng cũng đừng gặm bánh bao miết.”
Cổ họng Thẩm Niệm Thâm khô khốc, anh đưa ly nước cho Hứa Lệ.
Nhìn đồ ăn trên bàn, thanh âm có chút nghẹn lại, “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Hứa Lệ nhận lấy ly, thuận thế ngồi xuống đất.
Cậu ngẩng đầu, tầm mắt dừng ở vết thương bên khóe mắt Thẩm Niệm Thâm, không khỏi thở dài, “Nếu Điềm Điềm thấy cậu như bây giờ, chắc là sẽ khóc đến chết luôn.”
Ngực Thẩm Niệm Thâm bỗng dưng run lên, nhìn Hứa Lệ, “Đừng nói với cô ấy.”
“Tớ biết rồi.” Dừng một chút, lại nói: “Nhưng gần đây cô ấy tìm cậu khắp nơi, cậu thật sự không định liên hệ với cô ấy sao?”
Thẩm Niệm Thâm yết hầu trướng đau, trầm mặc thật lâu, mới mở miệng nói: “Sớm muộn gì cũng sẽ quên thôi.”
Hứa Lệ nhìn Thẩm Niệm Thâm, bỗng nhiên không biết nên nói cái gì.
Cậu không nhớ rõ từng xem câu này ở đâu, ở độ tuổi bất lực nhất lại gặp được người muốn bảo vệ cả đời.
Muốn hái cả bầu trời sao cho em, nhưng hiện thực là nhà chỉ có bốn bức tường, con đường phía trước mênh mang.
Thẩm Niệm Thâm hơi rũ mắt, thấp giọng nói: “Rời khỏi tớ, cô ấy có thể tìm được một người khác tốt hơn tớ vạn lần.”
…
Tập đoàn Hằng Tịch.
Văn phòng tổng tài.
Lâm Cảnh vừa kết thúc cuộc họp, mới đẩy cửa ra thì thấy Tôn Điềm Điềm ngồi trên sô pha.
Anh hơi ngẩn người một chút, cười nói: “Hôm nay sao lại có thời gian đến chỗ anh vậy.”
Tôn Điềm Điềm vội vàng từ trên sô pha đứng lên, “Anh.”
Lâm Cảnh lập tức đi đến sau bàn làm việc, vừa mở máy tính ra xử lý văn kiện, vừa thuận miệng hỏi: “Khi nào nghỉ?”
Tôn Điềm Điềm trả lời: “Trung tuần[1] tháng sáu.”
[1] Trung tuần: Khoảng thời gian mười ngày giữa tháng.
“Thời gian nghỉ hè rất dài, sau khi nghỉ anh dẫn em ra ngoài chơi một chuyến.” Lâm Cảnh biết chuyện Tôn Điềm Điềm với Thẩm Niệm Thâm chia tay, biết tâm tình cô không tốt, định nghỉ sẽ mang cả nhà ra ngoài chơi một chuyến, thuận tiện để Tôn Điềm Điềm ra ngoài giải sầu.
Tôn Điềm Điềm lại không chịu, cô đến trước mặt Lâm Cảnh, mím môi, một bộ dáng muốn nói lại thôi.
Lúc này Lâm Cảnh mới phát hiện có chút không thích hợp, ngước mắt mới phát hiện sắc mặt Tôn Điềm Điềm có chút ngưng trọng, giống như có chuyện muốn nói.
Lâm Cảnh không khỏi kỳ quái. Em gái của anh, anh hiểu nó hơn người khác. Cả ngày hi hi ha ha, hoàn toàn không có một chút phiền não, lần đầu thấy bộ dáng cô trầm trọng như thế.
“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
Hai tay Tôn Điềm Điềm gắt gao nhéo váy, rốt cuộc cũng lấy hết dũng khí, nhìn Lâm Cảnh, “Anh, có thể cho em mượn một chút tiền không?”
Lâm Cảnh sửng sốt một chút, sau đó không nhịn được cười, “Còn tưởng là chuyện gì, không có tiền dùng thì nói với anh, ấp úng nửa ngày, còn tưởng em phạm sai chuyện gì.”
Nói xong liền trực tiếp lấy ví tiền trong túi quần ra, lấy toàn bộ tiền bên trong, “Chỗ này có hai vạn, em cầm trước đi.”
Tôn Điềm Điềm mím môi, không nhận.
Lâm Cảnh nhướng mày, “Không đủ?”
Tôn Điềm Điềm gắt gao nhéo váy, do dự thật lâu mới mở miệng, “Anh, có thể cho em mượn hai mươi vạn không?”
Tuy rằng trong nhà có tiền, nhưng cũng đều là anh trai vất vả đem về, Tôn Điềm Điềm thật sự rất ngượng ngùng, cô vội nói tiếp: “Anh cho em mượn đi, chờ em đi làm rồi trả cho anh.”
Lâm Cảnh nhìn chằm chằm Tôn Điềm Điềm nửa ngày, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Tôn Điềm Điềm như muốn nhìn thấu suy nghĩ cô.
Qua một hồi lâu mới nói: “Tiền không phải là vấn đề, nhưng anh phải biết được em lấy nhiều tiền như vậy làm gì?”
Đôi mắt Tôn Điềm Điềm bỗng nhiên ửng đỏ, nói: “Bà ngoại của Thẩm Niệm Thâm bị bệnh, phải làm phẫu thuật.”
Lâm Cảnh nghe lời này, tức khắc nhíu mày, “Không phải hai đứa chia tay rồi sao?”
Tôn Điềm Điềm lắc đầu, “Không phải, anh ấy…”
Đôi mắt cô đau xót, đột nhiên nước mắt rơi xuống, “Anh, giúp anh ấy được không?”
…
Hứa Lệ ở chỗ Thẩm Niệm Thâm đến hơn bốn giờ chiều thì về trường, về đến nơi đã là sáu giờ.
Hẹn Trình Đóa đi ăn cơm, kết quả tới cổng trường lại phát hiện Tôn Điềm Điềm cũng ở đó.
Trình Đóa liếc mắt một cái liền thấy Hứa Lệ, kéo Tôn Điềm Điềm chạy tới.
Hai người thế tới rào rạt, Hứa Lệ đột nhiên cảm thấy có chút không lành, cười gượng, “Ha ha, Điềm Điềm, đã lâu không gặp em.”
Trình Đóa trừng mắt Hứa Lệ, “Đừng nhiều lời! Mau nói cho Điềm Điềm biết nơi ở của Thẩm Niệm Thâm!”
Hứa Lệ lập tức nói: “Anh đâu có biết, cậu ấy… chắc là đang bận, đã xin nghỉ với nhà trường rồi, có khả năng vài ngày nữa sẽ về…”
“Mau khai ra! Bằng không tôi chia tay với anh!” Trình Đóa uy hiếp Hứa Lệ.
Hứa Lệ đột nhiên trừng lớn mắt, “Trời ơi, sao em lại giận anh chứ!”
“Anh dám không khai báo!”
Hứa Lệ: “…”
Hứa Lệ rối rắm nửa ngày, gãi gãi đầu nhìn về phía Tôn Điềm Điềm: “… Anh thật sự không biết, có lẽ, em có thể đến bệnh viện tìm cậu ấy, bà ngoại A Niệm ở tại bệnh viện mà.”
“Em đến rồi, mỗi lần đến đều không gặp được anh ấy, có chờ cũng không gặp được, anh ấy cố ý trốn em.”
Hứa Lệ: “… Cái này…”
Tôn Điềm Điềm nói: “Không phải bà ngoại phải làm phẫu thuật sao, em hỏi mượn tiền anh trai em rồi, em muốn đưa cho anh ấy.”
Hứa Lệ nghe thấy lời này, đôi mắt bỗng chốc sáng lên, cậu không khỏi mím môi dưới, rối rắm một lát, rốt cuộc cũng nói: “Anh dẫn em đi.”
…
Trên đường đi tìm Thẩm Niệm Thâm, Tôn Điềm Điềm mới biết được thì ra anh đã bán nhà rồi.
“Nhưng dù có bán đi cũng chưa được hơn mười vạn.” Trình Đóa nói.
Hứa Lệ đáp, “Cậu ấy còn đang suy nghĩ biện pháp.”
Cậu có chút chột dạ nhìn về phía ngoài cửa sổ, không dám nói cho Tôn Điềm Điềm biết Thẩm Niệm Thâm kiếm tiền như thế nào, sợ cô chịu không nổi.
Tới ngõ nhỏ đường Lăng Cẩm, Tôn Điềm Điềm phát hiện nơi này còn cũ nát hơn nhà trước của Thẩm Niệm Thâm, trong lòng khó chịu, “Sao dạo này anh ấy không đến trường?”
Hứa Lệ nói: “Cậu ấy đang bận, chờ bận xong sẽ trở về.”
Hứa Lệ dẫn Tôn Điềm Điềm cùng Trình Đóa lên lầu.
Vừa chuẩn bị gõ cửa, cửa phòng đã từ bên trong mở ra.
Thẩm Niệm Thâm mặc chiếc áo thun trắng và quần dài đen, một bên vai vác cặp sách đen, chuẩn bị ra cửa.
Thấy Tôn Điềm Điềm, trong nháy mắt cả người anh bỗng dưng cứng đờ, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Hứa Lệ.
Anh đã dặn dò Hứa Lệ không được nói cho Tôn Điềm Điềm biết anh đang ở đâu.
Hứa Lệ trong lòng biết mình làm sai, không dám nhìn Thẩm Niệm Thâm, “Cái kia… A Niệm, Điềm Điềm tìm cậu có chút việc, chúng tớ đi trước.”
Nói xong cậu liền kéo Trình Đóa chạy xuống lầu.
Tôn Điềm Điềm đứng ở cửa, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Thẩm Niệm Thâm.
Đã ba tháng không gặp, cô nhìn anh, đôi mắt dần đỏ, nức nở nói: “Vì sao anh lại không có tin tức gì chứ?”
Thẩm Niệm Thâm cổ họng căng cứng, nhìn cô, thanh âm lại lạnh nhạt, “Có việc gì sao?
Ánh mắt Tôn Điềm Điềm dừng ở miệng vết thương ngay khóe mắt Thẩm Niệm Thâm, trong lòng cô căng thẳng, theo bản năng giơ tay sờ, “Anh làm sao vậy? Đụng vào chỗ nào sao?”
Thẩm Niệm Thâm nghiêng đầu né tránh, không cho cô chạm vào.
Tôn Điềm Điềm còn chưa kịp chạm vào, tay phải xấu hổ rơi vào khoảng không.
Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, lại hỏi một lần, “Tìm tôi có việc gì sao?”
Tôn Điềm Điềm buông tay, gật gật đầu, nhìn anh hỏi: “Có thể đi vào rồi nói không?”
“Cứ nói ở đây đi.” Anh đứng ở cửa, không có ý muốn cho Tôn Điềm Điềm vào trong.
Tôn Điềm Điềm ngơ ngác đứng đó, có chút khó có thể tin.
Cô nhìn Thẩm Niệm Thâm, có ý muốn tìm sự nhu tình từ trong mắt anh, nhưng mà không có, trong mắt anh không có một chút cảm xúc, ánh mắt nhìn cô giống như nhìn một người xa lạ.
Mới ba tháng mà thôi, anh đã quên cô rồi sao?
“Thẩm Niệm Thâm, vì sao anh…”
“Nếu không có việc gì thì tôi đi trước.” Thẩm Niệm Thâm ngắt lời cô, đóng cửa phòng lại rồi xoay người đi xuống lầu.
Tôn Điềm Điềm giữ chặt cánh tay anh, “Thẩm Niệm Thâm, không mệt sao?”
Thân thể Thẩm Niệm Thâm cứng đờ, đôi mắt căng cứng, gắt gao nhìn chằm chằm phía trước.
Tôn Điềm Điềm có rất nhiều lời muốn nói với Thẩm Niệm Thâm nhưng hiện tại không phải là thời điểm nói chuyện yêu đương.
Cô hít một hơi thật sâu, lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra, ngẩng đầu nhìn Thẩm Niệm Thâm, “Trong này có hai mươi vạn, là em hỏi mượn anh trai, anh cầm đi, phẫu thuật cho bà ngoại trước, chờ chuyện này qua, chúng ta nói chuyện sau.”
Thẩm Niệm Thâm hơi rũ mắt, tầm mắt dừng ở tấm thẻ ngân hàng trong tay Tôn Điềm Điềm, thật lâu sau, khóe miệng bỗng nhiên gợi lên một nụ cười tự giễu, anh rút tay ra khỏi Tôn Điềm Điềm, “Cảm ơn, không cần.”
Nói xong liền lập tức đi xuống dưới lầu.
Tôn Điềm Điềm trố mắt đứng ở kế bên cầu thang, bàn tay cầm thẻ ngân hàng bỗng nhiên có chút run rẩy.
Ngực giống như bị thứ gì chặn lại, khó chịu đến không thở nổi.
Cô đứng ngơ ngác một hồi lâu, sau đó phục hồi tinh thần lại, vội vàng chạy xuống dưới.
Thẩm Niệm Thâm đã đi đến đầu ngõ, Tôn Điềm Điềm nhanh chóng đuổi theo anh.
Cô chạy đến trước mặt Thẩm Niệm Thâm, gắt gao túm chặt lấy cánh tay anh, “Thẩm Niệm Thâm vì sao anh lại luôn như vậy?! Chỉ là em muốn giúp anh mà thôi! Vì sao lần nào anh cũng phải đẩy em ra xa, vì sao anh chịu nhận sự giúp đỡ của người khác nhưng lại không chịu nhận từ em?! Em là bạn gái anh, em không phải người ngoài, anh có biết anh luôn như vậy làm em thật sự rất vất vả…”
Tôn Điềm Điềm đột nhiên kích động, cảm xúc mấy ngày nay đè ở trong lòng bỗng nhiên không chịu khống chế mà bộc phát, hai mắt cô đỏ bừng, nước mắt từng giọt lớn lăn dài trên khuôn mặt.
Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, thật lâu thật lâu sau mới nhẹ nhàng nói một câu, “Rất xin lỗi, hại em phải vất vả như vậy.”
Tôn Điềm Điềm: “…”
“Về sau sẽ không.”
...
Thời điểm Lâm Cảnh về nhà, mẹ Tôn bưng một cái bánh kem từ trên lầu đi xuống, vẻ mặt u sầu.
Lâm Cảnh hỏi: “Làm sao vậy mẹ?”
Mẹ Tôn thở dài, đi đến trước sô pha ngồi xuống, “Điềm Điềm buổi tối về nhà liền nhốt mình trong phòng, ai gõ cửa cũng không mở, vẫn luôn ở bên trong khóc, cơm chiều cũng không ăn, thật là làm mẹ lo chết đi được.”
Lâm Cảnh sửng sốt, theo bản năng nhìn thoáng qua hướng trên lầu.
Ánh mắt dừng ở chiếc bánh kem trong tay mẹ, dừng vài giây rồi nói, “Chìa khóa phòng con bé đâu?”
Lâm Cảnh mở cửa, thời điểm bưng bánh kem đi vào liền thấy Tôn Điềm Điềm ngồi rúc ở góc tường khóc, một đôi mắt xinh đẹp nay đã sưng như hai quả đào.
Anh đứng ở cửa một lát rồi đi tới, đặt bánh kem lên tủ đầu giường, sau đó ngồi xổm xuống, giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu Tôn Điềm Điềm, “Làm sao vậy?”
Tôn Điềm Điềm khóc không ngừng, ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn Lâm Cảnh, “Vì sao anh ấy cứ luôn như vậy, vì sao anh ấy không chịu để em giúp…”
Lâm Cảnh dừng lại, tầm mắt đặt ở chiếc thẻ ngân hàng trên đầu giường, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Có nhớ anh đã từng nói với em không, môn đăng hộ đối rất quan trọng.”
Tôn Điềm Điềm không ngừng chảy nước mắt, vùi mặt vào cánh tay.
Lâm Cảnh nhìn chằm chằm cô một lát rồi xoa đầu, “Đừng khóc nữa, ra đây ăn một chút rồi đi ngủ một giấc.”
Nói xong Lâm Cảnh đứng lên, xoay người đi ra ngoài.
…
Mấy ngày sau, Tôn Điềm Điềm đi học vẽ tranh, Trình Đóa bỗng nhiên nói với cô: “Hứa Lệ nói, Thẩm Niệm Thâm đã tìm đủ tiền rồi, một tuần sau bà ngoại anh ấy có thể làm phẫu thuật.”
Tôn Điềm Điềm rất nỗ lực muốn quên đi Thẩm Niệm Thâm, nhưng khi nghe thấy tên anh, ngực vẫn không khống chế được mà run lên.
Cô trầm mặc một lát, nhàn nhạt ‘ừ’ một tiếng rồi lại tiếp tục vẽ tranh.
Trình Đóa nhìn Tôn Điềm Điềm, mím môi, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Trình Đóa nhớ tới buổi tối hôm trước nhìn thấy Thẩm Niệm Thâm, anh từ trên đài quyền anh đi xuống, người đầy máu, Hứa Lệ đỡ anh, cả người anh lung lay sắp đổ giống như giây tiếp theo sẽ ngã xuống.
(Tiểu Hy: ಥヘಥ... Ôii, anh Thẩm nhà tôi.)
Anh nhìn rồi gian nan kêu Trình Đóa đi tới, mở miệng nói một câu, “Đừng nói cho Điềm Điềm.”
Một khắc đó, Trình Đóa bỗng nhiên cảm thấy, người sống ở trên đời này thật là không dễ dàng, không phải ai cũng có thể vô ưu vô lo như Tôn Điềm Điềm.
…
Lâm Cảnh họp xong, trở lại văn phòng, thư ký ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa.
Anh cởi tây trang treo trên giá áo bên cạnh, “Vào đi.”
Anh đến trước bàn làm việc, kéo ghế ngồi xuống.
Trương Lộ đẩy cửa tiến vào, trong tay cầm một túi giấy, hai tay đưa cho Lâm Cảnh, “Lâm tổng, đây là toàn bộ tư liệu về Thẩm Niệm Thâm mà ngài muốn.”
Lâm Cảnh duỗi tay nhận lấy, mở túi lấy văn kiện ở bên trong ra.
Anh cúi đầu nhìn, nhìn đến cuối cùng ấn đường không khỏi nhíu lại.
Trương Lộ quan sát biểu tình của Lâm Cảnh, nhẹ giọng nói: “Tuổi thơ thật sự quá bất hạnh, nhưng vẫn luôn rất nỗ lực sống.”
Lâm Cảnh xem xong tư liệu, trầm mặc một hồi lâu, sau đó cất tư liệu vào lại túi giấy, “Quả thật rất bất hạnh, bà ngoại sống nương tựa vào cũng bị bệnh.”
Lâm Cảnh kéo ngăn kéo bên phải ra, ném túi giấy vào rồi hỏi: “Bà ngoại cậu ta thế nào rồi?”
“Nghe nói tuần sau sẽ phẫu thuật.”
Lâm Cảnh ngước mắt, “Có tiền không?”
Trương Lộ gật đầu, trả lời nói: “Hình như đã tìm đủ rồi.”
Lâm Cảnh có chút kinh ngạc, “Từ đâu ra?”
“Bán căn nhà cũ được mười vạn, mười vạn còn lại là…”
“Làm sao?”
Trương Lộ nhìn Lâm Cảnh, sắc mặt có chút ngưng trọng, “Đấu thắng chợ đen quyền anh.”
Lâm Cảnh sửng sốt vài giây, mày gắt gao nhăn lại, “Không muốn sống nữa sao?”
Trương Lộ cúi đầu, không dám hé răng.
Lâm Cảnh hơn nửa ngày không nói gì, qua một lát mới nhìn về phía Trương Lộ, “Thân thể rhì sao? Không sao chứ?”
Trương Lộ gật đầu, “Bị thương không nhẹ, nhưng vẫn còn ổn.”
Lâm Cảnh nghe lời này, bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhíu mày nói: “Tuổi không lớn, xương cốt cứng thật.”
Anh ngẩng đầu phân phó Trương Lộ, “Đi mời giáo sư Trương, lấy danh nghĩa giao lưu mời ông ấy cẩn thận hỗ trợ kiểm tra, nếu có khả năng thì mời mổ chính luôn. Còn nữa, dùng thuốc tốt nhất, tốn bao nhiêu tiền cũng không sao cả.” Dừng một chút, phá lệ cường điệu, “Đừng cho Thẩm Niệm Thâm biết.”
“Được, tôi đi sắp xếp ngay đây.”
…
Nghỉ hè, Tôn Điềm Điềm đến hải đảo một chuyến, ở hải đảo hóng gió phơi nắng vẽ tranh, những ngày tháng ở đây cực kì vui vẻ.
Đến tháng chín khai giảng, cô mang rất nhiều quà từ hải đảo về cho nhóm bạn cùng phòng, không chỉ quà lưu niệm mà còn đủ loại thức ăn.
Trình Đóa bóc một viên kẹo dừa, ăn ngon đến độ kêu lên, “Ôi trời, kẹo này ăn quá ngon!”
Tôn Điềm Điềm cười, “Vậy cậu ăn nhiều một chút.”
Trình Đóa lấy vài viên, “Tớ lấy mấy viên cho Hứa Lệ nếm thử.”
“Ừm, lấy nhiều một chút, còn có nước dừa này uống cũng rất ngon, cậu lấy một ít qua cho anh ấy đi.” Lại lấy thêm mấy cái quạt cổ từ túi ra, “Mấy cây quạt này cũng rất đẹp, cậu đưa cho Hứa Lệ và bạn cùng phòng của anh ấy đi.”
Trình Đóa cúi đầu nhìn nhìn, “… Ừm… Ba cái?”
Tôn Điềm Điềm ‘ừ’ một tiếng, cúi đầu lấy thêm những thứ khác.
…
Thời điểm Thẩm Niệm Thâm từ thư viện về ký túc xá, Hứa Lệ đang chia kẹo cho bạn cùng phòng, thấy Thẩm Niệm Thâm trở về liền hét to một tiếng, “Này, cậu về vừa đúng lúc, về trễ sẽ không còn phần cho cậu.”
Thẩm Niệm Thâm đi tới, nhìn thoáng qua trên bàn, “Cái gì vậy?”
“Kẹo, nước dừa! Cực kì ngon!” Hứa Lệ nói, đưa cho Thẩm Niệm Thâm một viên kẹo.
Thẩm Niệm Thâm nhận lấy, “Cảm ơn.”
Anh bóc ra ăn.
Khống giống với kẹo dừa bình thường, không hề ngán, ăn rất ngon.
Theo bản năng hỏi một câu, “Mua ở đâu vậy?”
Hứa Lệ liếc mắt nhìn anh một cái, “Điềm Điềm đi hải đảo chơi, mang về cho chúng ta.”
Thẩm Niệm Thâm ngẩn ra, viên kẹo trong miệng đột nhiên bỗng biến đắng.
Hứa Lệ lấy cây quạt trên bàn tới, tiêu sái ném ra, “Nè, còn có quạt nữa, cũng là Điềm Điềm cho chúng ta đó, đẹp chứ?”
Thẩm Niệm Thâm nhìn thoáng qua, sau một lúc lâu mới ‘ừ’ một tiếng.
Hứa Lệ cười, “Chúng ta ai cũng có.”
Thẩm Niệm Thâm ngực run lên, theo bản năng nhìn thoáng qua bàn mình.
Còn chưa nhìn thấy quạt thì Hứa Lệ bổ sung một câu, “Nhưng cậu không có.”
Thẩm Niệm Thâm: “…”
/107
|