Lúc trở về, Dịch Gia Ngôn hỏi Nam Kiều: “Sao lại đánh nhau thế?”.
“Nó mắng em”.
“Mắng gì?”.
“…”. Cô ngậm chặt miệng.
Dịch Gia Ngôn nghiêng đầu nhìn cô, phát hiện mu bàn tay cô bị trầy. Đã một lúc lâu rồi mà vết đỏ chưa vơi bớt, thậm chí bị sưng đỏ. Anh giật mình, bất chợt hiểu ra.
Hai anh em dùng bữa tối ở Pizza Hut. Vừa vào cửa, Nam Kiều đã tò mò ngó nghiêng khắp nơi, nhìn những món lạ lẫm trên bàn người khác. Dịch Gia Ngôn bật cười hỏi: “Trước kia chưa từng ăn à?”.
“Chưa ạ”. Cô dời mắt, mặt đỏ ửng.
Dịch Gia Ngôn cười đưa thực đơn cho cô: “Nhìn xem muốn ăn gì”.
Giá trên thực đơn khiến Nam Kiều giật mình, cô chưa từng ăn thứ gì đắt vậy cả. Thị trấn Ngô không có Pizza Hut, KFC và McDonald, cô chỉ từng đến một quán hamburger, một chiếc mất bốn đồng cô còn chê đắt. Nhưng ở đây, chiếc pizza nhỏ nhất đã hơn bốn mươi đồng rồi.
Nam Kiều đẩy thực đơn đi, khẽ nói: “Em không biết phải ăn gì cả”.
Dịch Gia Ngôn nhìn cô một lát, gật đầu, “Vậy anh chọn giúp em”.
Trong lúc đợi món, Dịch Gia Ngôn tán gẫu với cô, hỏi về món ăn yêu thích hồi ở thị trấn Ngô.
“Mì thịt bò”.
Câu trả lời của cô cũng khiến Dịch Gia Ngôn dở khóc dở cười.
“Tại sao là mì thịt bò?”.
“Hồi đó ba em hầu như không ở nhà vào ban ngày, em ăn cơm chỗ cô Ba. Cô Ba, cô Ba không thích con gái ăn nhiều, nói ăn thịt sẽ béo, nên mỗi bữa chỉ ăn nửa bát cơm, thịt ăn rất ít”.
Nụ cười của Dịch Gia Ngôn vơi bớt.
Nam Kiều nói tiếp: “Đầu ngõ có bà cụ bán mì thịt bò, là bà của Thẩm Thiến. Thẩm Thiến là bạn thân nhất của em. Có đôi khi Thẩm Thiến mời em đi ăn. Cận Viễn cũng thường mang đến trường mỗi khi em tự học buổi tối…”. Bất chợt nhắc về chuyện thị trấn Ngô, giọng Nam Kiều nhỏ dần.
Nửa tháng nay, cô thường nhớ về họ, nhớ về thị trấn Ngô vào mỗi đêm khuya yên tĩnh, nhưng chưa từng mơ về nơi ấy. Cô nhớ Sử Thiết Sinh từng viết đoạn văn thế này: “Mai này có ngày ta không thể không rời xa nó dài lâu, ta sẽ mơ về nó bởi bao nỗi nhớ khắc khoải, hoặc rằng có chiêm bao cũng không gặp lại nó bởi ta không dám tưởng niệm.” Hôm nay, xem như cô đã cảm nhận được.
Pizza được bưng lên cùng với nước trái cây lóng lánh. Dịch Gia Ngôn còn gọi mì Ý và món ăn vặt, hành tây chiên giòn, bê cuốn. Tất cả đều là những thứ Nam Kiều chưa từng thấy chứ đừng nói là thưởng thức. Cô cắn một miếng pizza Dịch Gia Ngôn đưa tới, uống hớp nước trái cây mát lành. Trên đầu là ánh đèn màu vàng ấm áp, bên cạnh là những người nói chuyện thân thiết, bầu không khí tràn ngập hương thức ăn. Hết thảy đều là những thứ trước giờ cô không dám nghĩ tới.
Nhưng vào giờ khắc này, cô đột nhiên nghĩ về ngày trước. Trước buổi tự học ngày trước, cô luôn nghe thấy có người gọi: “Nam Kiều, có người tìm ngoài cổng”.
Cô kéo Thẩm Thiến chạy ra cổng, Cận Viễn đứng đó, xách hộp cơm trong tay. Cậu cẩn thận chuyển hộp cơm cho cô qua thanh chắn: “Cẩn thận nóng”.
Thẩm Thiến cười hì hì nhận hộp, cúi người ngửi, vui vẻ cực kỳ: “Là mì thịt bò”.
Cận Viễn không nói gì, đứng ngoài cánh cửa nhìn hai cô gái, nụ cười rất nhạt. Những năm tháng ấy, một bát mì thịt bò đơn giản đã mang đến sự thỏa mãn lớn nhất cho Nam Kiều.
Nhưng hôm nay, một mình cô ngồi giữa thành thị phồn hoa ăn cơm ngon canh ngọt mà trước kia chưa từng nghĩ đến, thế mà bên cạnh không còn bạn thân xưa kia. Nam Kiều ăn một hồi, đột nhiên cảm thấy khó nuốt. Dịch Gia Ngôn nhận ra, hỏi: “Sao thế, khó ăn lắm à?”.
Cô lắc đầu nguầy nguậy, giọng nói nghẹn ngào: “Ngon lắm ạ”.
Pizza Hut rực rỡ ánh sáng, ngọn đèn trên đỉnh đầu soi rõ khuôn mặt chưa gột nét ngây thơ của Nam Kiều. Dịch Gia Ngôn nhìn cô bé vùi đầu ăn từng miếng, hình như cô có phần không hợp hoàn cảnh, ra sức giấu nỗi buồn thương thời niên thiếu, cố gắng dung nhập với nơi đây. Không biết bị thứ gì thúc giục, anh bỗng rất muốn giúp đỡ cô. Nghĩ vậy, anh thật sự vươn tay lau khóe môi cô, mỉm cười ôn hòa trong nhịp tim hỗn loạn của cô: “Ăn chậm thôi, phô mai dính vào khóe miệng rồi, đồ tham ăn”.
Nam Kiều nhìn anh mà không nói gì, nơi được anh chạm vào hơi nóng lên. Dịch Gia Ngôn đẩy cả chiếc pizza đến trước mặt cô: “Ăn từ từ thôi, không ai giành với em đâu. Nếu thích, hôm nào anh lại dẫn em đi”. Anh khẽ cười trêu cô: “Trước kia ăn bát mì thịt bò đã thỏa mãn, hôm nay có bao nhiêu món ngon ở trước mặt thế này, có phải cảm động đến sắp khóc không?”.
Mắt Nam Kiều nóng lên, cô nhận thấy Dịch Gia Ngôn cố gắng đối tốt với cô, như anh trai ruột vậy. Mà anh cười càng dịu dàng, cô càng muốn khóc. Sự thiếu thốn và niềm khát vọng tình cảm giao hòa luân phiên, cả trái tim như đang bị thiêu đốt.
Khi Dịch Gia Ngôn thấy rõ đôi mắt hoen đỏ của cô thì không cười nữa, thở hắt một hơi rồi lắc đầu: “Chỉ vài món đã làm em cảm động rơi nước mắt, sao lại không có tiền đồ thế chứ?”.
Nam Kiều lại mỉm cười, cúi đầu tiếp tục ăn pizza, cuối cùng khẽ nói: “Cảm ơn anh, anh Gia Ngôn”.
Thật ra cô rất ít gọi tên anh, cảm thấy như vậy quá thân mật nên thà rằng chào hỏi bằng nụ cười, có thể tránh thì cố gắng tránh. Vì vậy, lần đầu nghe cô gọi mình, Dịch Gia Ngôn còn ngẩn người.
Dưới ánh đèn, tuy cô cúi gằm nhưng gò má ửng màu hoa đào, như có ngọn lửa thiêu đốt dưới làn da mỏng manh. Anh không giấu được nụ cười: “Ồ, thì ra một bữa ăn ngon có thể đổi lấy một tiếng anh trai”. Âm cuối cao lên, anh buồn cười nói, “Xem ra sau này phải năng dẫn em đi ăn mới được”.
Sắc đào thêm tươi rói, đầu cúi xuống thấp hơn.
***
Cuối tháng Tư, ngay cả gió hoàng hôn cũng mang theo hơi nóng. Nam Kiều đi sau Dịch Gia Ngôn, đắm chìm trong màn đêm tiến về ánh sáng vàng ấm phía trước, ngẩng đầu nhìn bóng dáng cao cao kia. Nhận thấy những người đi qua đề bất giác liếc mắt nhìn anh, không biết sao cô lại có cảm giác vinh quang. Nam Kiều ưỡn thẳng lưng, khuôn mặt toát lên sự tự hào “Nhìn đi, đây là anh trai tôi đấy”..
Bóng lưng của nam sinh trẻ tuổi rắn rỏi cao ráo, áo sơ mi trắng bao phủ chiếc áo ba lỗ màu xám mỏng manh, chiếc quần Tây đen thẳng thớm phù hợp, toát lên vẻ sạch sẽ đơn giản của chủ nhân. Duy chỉ có chiếc cặp sách trên vai anh hơi cũ kỹ, phần viền màu vàng đã bạc màu khiến cô xấu hổ. Bởi vì chiếc cặp sách ấy là của cô, anh đeo giúp cô như việc đương nhiên.
Anh vừa đi vừa lấy máy điện thoại ra, cúi đầu xem đồng hồ, Nam Kiều chú ý thấy anh có bàn tay cực đẹp. Mười ngón tay thon dài, đốt ngón tay xương xương, mang cảm giác nghệ thuật, khiến người ta không thể bỏ qua. Nghĩ đến vừa rồi anh dùng bàn tay ấy lau phô mai bên khóe miệng cô, mặt Nam Kiều nóng ran, không tự chủ được mà cười ngây ngô.
Bỗng có tiếng “Dịch Gia Ngôn!” cất lên, Nam Kiều đứng sau lưng anh, thò đầu ra nhìn. Phía trước có hai nữ sinh tầm tuổi anh, một người búi tóc cao kiểu thịnh hành bấy giờ, một người có mái tóc xoăn bồng bềnh. Vẻ ngoài xinh xắn vô cùng, như nữ thần bước ra từ phim Hàn.
Dịch Gia Ngôn đứng lại chào họ: “Có duyên quá”. Khuôn mặt mang ý cười lịch sự tiêu chuẩn, không hề hớn hở như hai nữ sinh kia. Từ điểm này, Nam Kiều đoán được họ chỉ là bạn học bình thường.
“Sao cậu lại ở đây?”. Một người trong đó nhếch mày, “Trước đó không phải nói tối nay có hẹn, không thể tới tiệc sinh nhật của lớp trưởng ư? Sao lại chạy tới đây rồi?”. Giọng điệu ra chiều ghét bỏ, nhưng vẻ mặt trái ngược hoàn toàn, từ lông mày đến khóe miệng đều toát lên vẻ mừng vui đắc ý. Từ điểm này, Nam Kiều đoán được có lẽ họ không chỉ muốn làm bạn học bình thường của Dịch Gia Ngôn.
Người còn lại cười nói: “Ồ, chẳng lẽ định mang đến bất ngờ cho lớp trưởng à?”.
“Đúng là có hẹn, nhưng trùng hợp ở trung tâm thành phố”. Dịch Gia Ngôn nghiêng người cho họ thấy Nam Kiều, “Đây là em gái tớ, tối nay dẫn em ấy đi ăn Pizza Hut”.
Kỳ lạ thay, Nam Kiều vẫn đứng chênh chếch sau Dịch Gia Ngôn nhưng trước khi anh lên tiếng, không ai chú ý tới cô. Hai ánh mắt chợt liếc tới khiến Nam Kiều hơi lúng túng, nhưng cô vẫn cười lễ phép rồi nghiêng đầu nhìn Dịch Gia Ngôn đang cười với mình.
“Cậu có em gái à?”.
“Trông không giống gì cả!”.
“Không giống lắm”. Hai người quan sát Nam Kiều từ đầu đến chân, ánh mắt vô tình hay cố ý dừng lại trên bộ đồng phục của cô, còn găm chặt vào đôi giày thể thao giặt đến bạc màu của cô trong chốc lát.
Nam Kiều bất giác lùi ra sau, chỉ mong ống quần đồng phục rộng thùng thình có thể che kín giày mình. Cuối cùng người bên trái đưa ra kết luận: “Là bà con xa à?”.
Suy nghĩ của Nam Kiều khựng lại hai giây. Giây đầu tiên, cô nhớ tớ Lâm Đại Ngọc đến nương tựa Giả phủ trong Hồng lâu mộng, cô nương tính tình nhút nhát lần đầu đến chốn giàu sang. Giây thứ hai, cô hoàn hồn trở lại. Từ bà con xa này uyển chuyển biết mấy, khinh thường cô chỉ là người nhà ở quê ư?
Mặt cô nóng rát, cô kéo góc áo, lẳng lặng cúi đầu đứng cạnh Dịch Gia Ngôn. Một lát sau, cơn gió hoàng hồn chuyển câu trả lời của anh đến bên tai. “Không phải. Nam Kiều sống cùng nhà với tớ, là em gái mà tớ thương yêu nhất”.
Thân thể Nam Kiều cứng đờ, ngẩng phắt đầu lên nhìn anh, nhưng chỉ thấy tròng mắt tĩnh mịch sâu lắng. Đôi mắt tưởng chừng như ôn hòa ấy lại như khoác lên tầng sáng mỏng manh, trở thành hai ngọn đèn nho nhỏ rực sáng nhất giữa con phố hoàng hôn. Dịch Gia Ngôn kéo tay cô, chỉ nói tiếng “tạm biệt” rồi lướt qua hai người.
Phía sau truyền tới tiếng hô không cam lòng. “Này, sao lại đi chứ? Dù gì hai anh em đã ăn xong rồi, sao không cùng bọn này đến chỗ lớp trưởng hát hò?”.
“Dịch Gia Ngôn? Này, Dịch Gia Ngôn, sao cậu lại bơ bọn mình thế?!”.
Bàn tay Nam Kiều nhỏ xinh như con người cô, được Dịch Gia Ngôn nắm chặt, gần như bao trọn lấy. Cô hơi sợ lạnh, may mà bàn tay anh ấm áp đến kỳ lạ. Cô suy nghĩ vẩn vơ, thì ra bài truyền nhiệt trong môn hóa học không hề chính xác. Không phải chỉ có hai vật thể tiếp xúc với nhau mới truyền nhiệt, nếu không sao thứ tiếp xúc là tay, mà hơi ấm lại truyền tới trái tim đây?
“Nó mắng em”.
“Mắng gì?”.
“…”. Cô ngậm chặt miệng.
Dịch Gia Ngôn nghiêng đầu nhìn cô, phát hiện mu bàn tay cô bị trầy. Đã một lúc lâu rồi mà vết đỏ chưa vơi bớt, thậm chí bị sưng đỏ. Anh giật mình, bất chợt hiểu ra.
Hai anh em dùng bữa tối ở Pizza Hut. Vừa vào cửa, Nam Kiều đã tò mò ngó nghiêng khắp nơi, nhìn những món lạ lẫm trên bàn người khác. Dịch Gia Ngôn bật cười hỏi: “Trước kia chưa từng ăn à?”.
“Chưa ạ”. Cô dời mắt, mặt đỏ ửng.
Dịch Gia Ngôn cười đưa thực đơn cho cô: “Nhìn xem muốn ăn gì”.
Giá trên thực đơn khiến Nam Kiều giật mình, cô chưa từng ăn thứ gì đắt vậy cả. Thị trấn Ngô không có Pizza Hut, KFC và McDonald, cô chỉ từng đến một quán hamburger, một chiếc mất bốn đồng cô còn chê đắt. Nhưng ở đây, chiếc pizza nhỏ nhất đã hơn bốn mươi đồng rồi.
Nam Kiều đẩy thực đơn đi, khẽ nói: “Em không biết phải ăn gì cả”.
Dịch Gia Ngôn nhìn cô một lát, gật đầu, “Vậy anh chọn giúp em”.
Trong lúc đợi món, Dịch Gia Ngôn tán gẫu với cô, hỏi về món ăn yêu thích hồi ở thị trấn Ngô.
“Mì thịt bò”.
Câu trả lời của cô cũng khiến Dịch Gia Ngôn dở khóc dở cười.
“Tại sao là mì thịt bò?”.
“Hồi đó ba em hầu như không ở nhà vào ban ngày, em ăn cơm chỗ cô Ba. Cô Ba, cô Ba không thích con gái ăn nhiều, nói ăn thịt sẽ béo, nên mỗi bữa chỉ ăn nửa bát cơm, thịt ăn rất ít”.
Nụ cười của Dịch Gia Ngôn vơi bớt.
Nam Kiều nói tiếp: “Đầu ngõ có bà cụ bán mì thịt bò, là bà của Thẩm Thiến. Thẩm Thiến là bạn thân nhất của em. Có đôi khi Thẩm Thiến mời em đi ăn. Cận Viễn cũng thường mang đến trường mỗi khi em tự học buổi tối…”. Bất chợt nhắc về chuyện thị trấn Ngô, giọng Nam Kiều nhỏ dần.
Nửa tháng nay, cô thường nhớ về họ, nhớ về thị trấn Ngô vào mỗi đêm khuya yên tĩnh, nhưng chưa từng mơ về nơi ấy. Cô nhớ Sử Thiết Sinh từng viết đoạn văn thế này: “Mai này có ngày ta không thể không rời xa nó dài lâu, ta sẽ mơ về nó bởi bao nỗi nhớ khắc khoải, hoặc rằng có chiêm bao cũng không gặp lại nó bởi ta không dám tưởng niệm.” Hôm nay, xem như cô đã cảm nhận được.
Pizza được bưng lên cùng với nước trái cây lóng lánh. Dịch Gia Ngôn còn gọi mì Ý và món ăn vặt, hành tây chiên giòn, bê cuốn. Tất cả đều là những thứ Nam Kiều chưa từng thấy chứ đừng nói là thưởng thức. Cô cắn một miếng pizza Dịch Gia Ngôn đưa tới, uống hớp nước trái cây mát lành. Trên đầu là ánh đèn màu vàng ấm áp, bên cạnh là những người nói chuyện thân thiết, bầu không khí tràn ngập hương thức ăn. Hết thảy đều là những thứ trước giờ cô không dám nghĩ tới.
Nhưng vào giờ khắc này, cô đột nhiên nghĩ về ngày trước. Trước buổi tự học ngày trước, cô luôn nghe thấy có người gọi: “Nam Kiều, có người tìm ngoài cổng”.
Cô kéo Thẩm Thiến chạy ra cổng, Cận Viễn đứng đó, xách hộp cơm trong tay. Cậu cẩn thận chuyển hộp cơm cho cô qua thanh chắn: “Cẩn thận nóng”.
Thẩm Thiến cười hì hì nhận hộp, cúi người ngửi, vui vẻ cực kỳ: “Là mì thịt bò”.
Cận Viễn không nói gì, đứng ngoài cánh cửa nhìn hai cô gái, nụ cười rất nhạt. Những năm tháng ấy, một bát mì thịt bò đơn giản đã mang đến sự thỏa mãn lớn nhất cho Nam Kiều.
Nhưng hôm nay, một mình cô ngồi giữa thành thị phồn hoa ăn cơm ngon canh ngọt mà trước kia chưa từng nghĩ đến, thế mà bên cạnh không còn bạn thân xưa kia. Nam Kiều ăn một hồi, đột nhiên cảm thấy khó nuốt. Dịch Gia Ngôn nhận ra, hỏi: “Sao thế, khó ăn lắm à?”.
Cô lắc đầu nguầy nguậy, giọng nói nghẹn ngào: “Ngon lắm ạ”.
Pizza Hut rực rỡ ánh sáng, ngọn đèn trên đỉnh đầu soi rõ khuôn mặt chưa gột nét ngây thơ của Nam Kiều. Dịch Gia Ngôn nhìn cô bé vùi đầu ăn từng miếng, hình như cô có phần không hợp hoàn cảnh, ra sức giấu nỗi buồn thương thời niên thiếu, cố gắng dung nhập với nơi đây. Không biết bị thứ gì thúc giục, anh bỗng rất muốn giúp đỡ cô. Nghĩ vậy, anh thật sự vươn tay lau khóe môi cô, mỉm cười ôn hòa trong nhịp tim hỗn loạn của cô: “Ăn chậm thôi, phô mai dính vào khóe miệng rồi, đồ tham ăn”.
Nam Kiều nhìn anh mà không nói gì, nơi được anh chạm vào hơi nóng lên. Dịch Gia Ngôn đẩy cả chiếc pizza đến trước mặt cô: “Ăn từ từ thôi, không ai giành với em đâu. Nếu thích, hôm nào anh lại dẫn em đi”. Anh khẽ cười trêu cô: “Trước kia ăn bát mì thịt bò đã thỏa mãn, hôm nay có bao nhiêu món ngon ở trước mặt thế này, có phải cảm động đến sắp khóc không?”.
Mắt Nam Kiều nóng lên, cô nhận thấy Dịch Gia Ngôn cố gắng đối tốt với cô, như anh trai ruột vậy. Mà anh cười càng dịu dàng, cô càng muốn khóc. Sự thiếu thốn và niềm khát vọng tình cảm giao hòa luân phiên, cả trái tim như đang bị thiêu đốt.
Khi Dịch Gia Ngôn thấy rõ đôi mắt hoen đỏ của cô thì không cười nữa, thở hắt một hơi rồi lắc đầu: “Chỉ vài món đã làm em cảm động rơi nước mắt, sao lại không có tiền đồ thế chứ?”.
Nam Kiều lại mỉm cười, cúi đầu tiếp tục ăn pizza, cuối cùng khẽ nói: “Cảm ơn anh, anh Gia Ngôn”.
Thật ra cô rất ít gọi tên anh, cảm thấy như vậy quá thân mật nên thà rằng chào hỏi bằng nụ cười, có thể tránh thì cố gắng tránh. Vì vậy, lần đầu nghe cô gọi mình, Dịch Gia Ngôn còn ngẩn người.
Dưới ánh đèn, tuy cô cúi gằm nhưng gò má ửng màu hoa đào, như có ngọn lửa thiêu đốt dưới làn da mỏng manh. Anh không giấu được nụ cười: “Ồ, thì ra một bữa ăn ngon có thể đổi lấy một tiếng anh trai”. Âm cuối cao lên, anh buồn cười nói, “Xem ra sau này phải năng dẫn em đi ăn mới được”.
Sắc đào thêm tươi rói, đầu cúi xuống thấp hơn.
***
Cuối tháng Tư, ngay cả gió hoàng hôn cũng mang theo hơi nóng. Nam Kiều đi sau Dịch Gia Ngôn, đắm chìm trong màn đêm tiến về ánh sáng vàng ấm phía trước, ngẩng đầu nhìn bóng dáng cao cao kia. Nhận thấy những người đi qua đề bất giác liếc mắt nhìn anh, không biết sao cô lại có cảm giác vinh quang. Nam Kiều ưỡn thẳng lưng, khuôn mặt toát lên sự tự hào “Nhìn đi, đây là anh trai tôi đấy”..
Bóng lưng của nam sinh trẻ tuổi rắn rỏi cao ráo, áo sơ mi trắng bao phủ chiếc áo ba lỗ màu xám mỏng manh, chiếc quần Tây đen thẳng thớm phù hợp, toát lên vẻ sạch sẽ đơn giản của chủ nhân. Duy chỉ có chiếc cặp sách trên vai anh hơi cũ kỹ, phần viền màu vàng đã bạc màu khiến cô xấu hổ. Bởi vì chiếc cặp sách ấy là của cô, anh đeo giúp cô như việc đương nhiên.
Anh vừa đi vừa lấy máy điện thoại ra, cúi đầu xem đồng hồ, Nam Kiều chú ý thấy anh có bàn tay cực đẹp. Mười ngón tay thon dài, đốt ngón tay xương xương, mang cảm giác nghệ thuật, khiến người ta không thể bỏ qua. Nghĩ đến vừa rồi anh dùng bàn tay ấy lau phô mai bên khóe miệng cô, mặt Nam Kiều nóng ran, không tự chủ được mà cười ngây ngô.
Bỗng có tiếng “Dịch Gia Ngôn!” cất lên, Nam Kiều đứng sau lưng anh, thò đầu ra nhìn. Phía trước có hai nữ sinh tầm tuổi anh, một người búi tóc cao kiểu thịnh hành bấy giờ, một người có mái tóc xoăn bồng bềnh. Vẻ ngoài xinh xắn vô cùng, như nữ thần bước ra từ phim Hàn.
Dịch Gia Ngôn đứng lại chào họ: “Có duyên quá”. Khuôn mặt mang ý cười lịch sự tiêu chuẩn, không hề hớn hở như hai nữ sinh kia. Từ điểm này, Nam Kiều đoán được họ chỉ là bạn học bình thường.
“Sao cậu lại ở đây?”. Một người trong đó nhếch mày, “Trước đó không phải nói tối nay có hẹn, không thể tới tiệc sinh nhật của lớp trưởng ư? Sao lại chạy tới đây rồi?”. Giọng điệu ra chiều ghét bỏ, nhưng vẻ mặt trái ngược hoàn toàn, từ lông mày đến khóe miệng đều toát lên vẻ mừng vui đắc ý. Từ điểm này, Nam Kiều đoán được có lẽ họ không chỉ muốn làm bạn học bình thường của Dịch Gia Ngôn.
Người còn lại cười nói: “Ồ, chẳng lẽ định mang đến bất ngờ cho lớp trưởng à?”.
“Đúng là có hẹn, nhưng trùng hợp ở trung tâm thành phố”. Dịch Gia Ngôn nghiêng người cho họ thấy Nam Kiều, “Đây là em gái tớ, tối nay dẫn em ấy đi ăn Pizza Hut”.
Kỳ lạ thay, Nam Kiều vẫn đứng chênh chếch sau Dịch Gia Ngôn nhưng trước khi anh lên tiếng, không ai chú ý tới cô. Hai ánh mắt chợt liếc tới khiến Nam Kiều hơi lúng túng, nhưng cô vẫn cười lễ phép rồi nghiêng đầu nhìn Dịch Gia Ngôn đang cười với mình.
“Cậu có em gái à?”.
“Trông không giống gì cả!”.
“Không giống lắm”. Hai người quan sát Nam Kiều từ đầu đến chân, ánh mắt vô tình hay cố ý dừng lại trên bộ đồng phục của cô, còn găm chặt vào đôi giày thể thao giặt đến bạc màu của cô trong chốc lát.
Nam Kiều bất giác lùi ra sau, chỉ mong ống quần đồng phục rộng thùng thình có thể che kín giày mình. Cuối cùng người bên trái đưa ra kết luận: “Là bà con xa à?”.
Suy nghĩ của Nam Kiều khựng lại hai giây. Giây đầu tiên, cô nhớ tớ Lâm Đại Ngọc đến nương tựa Giả phủ trong Hồng lâu mộng, cô nương tính tình nhút nhát lần đầu đến chốn giàu sang. Giây thứ hai, cô hoàn hồn trở lại. Từ bà con xa này uyển chuyển biết mấy, khinh thường cô chỉ là người nhà ở quê ư?
Mặt cô nóng rát, cô kéo góc áo, lẳng lặng cúi đầu đứng cạnh Dịch Gia Ngôn. Một lát sau, cơn gió hoàng hồn chuyển câu trả lời của anh đến bên tai. “Không phải. Nam Kiều sống cùng nhà với tớ, là em gái mà tớ thương yêu nhất”.
Thân thể Nam Kiều cứng đờ, ngẩng phắt đầu lên nhìn anh, nhưng chỉ thấy tròng mắt tĩnh mịch sâu lắng. Đôi mắt tưởng chừng như ôn hòa ấy lại như khoác lên tầng sáng mỏng manh, trở thành hai ngọn đèn nho nhỏ rực sáng nhất giữa con phố hoàng hôn. Dịch Gia Ngôn kéo tay cô, chỉ nói tiếng “tạm biệt” rồi lướt qua hai người.
Phía sau truyền tới tiếng hô không cam lòng. “Này, sao lại đi chứ? Dù gì hai anh em đã ăn xong rồi, sao không cùng bọn này đến chỗ lớp trưởng hát hò?”.
“Dịch Gia Ngôn? Này, Dịch Gia Ngôn, sao cậu lại bơ bọn mình thế?!”.
Bàn tay Nam Kiều nhỏ xinh như con người cô, được Dịch Gia Ngôn nắm chặt, gần như bao trọn lấy. Cô hơi sợ lạnh, may mà bàn tay anh ấm áp đến kỳ lạ. Cô suy nghĩ vẩn vơ, thì ra bài truyền nhiệt trong môn hóa học không hề chính xác. Không phải chỉ có hai vật thể tiếp xúc với nhau mới truyền nhiệt, nếu không sao thứ tiếp xúc là tay, mà hơi ấm lại truyền tới trái tim đây?
/11
|