Hôm nay Chu Tiêu vô cùng mệt mỏi, sau khi về đến nhà không muốn làm chuyện gì cả. Trong phòng khách không bật đèn, ống đèn hồ cá lộ ra ánh sáng dịu. Anh ngây ngẩn một lúc, mới đi tới tủ lạnh lấy thức ăn cá, ném vài con cá tạp nhỏ vào trước. Cá sấu mõm dài rõ ràng đói lắm rồi, ngậm lấy một hơi. Cho cá ăn xong, anh đi ra sân, hai chiếc ghế mây trong góc sân đã bám bụi, dụng cụ tập thể dục từng dầm mưa, ướt sũng. Anh nhìn ban công lầu trên một cái, trống rỗng, tối đen, từng góc một hoàn toàn không có sức sống. Ngôi nhà này lại quay về trước tháng Tám năm ngoái, trời vừa tối, bốn bề vắng lặng, không có Phương Dĩ líu ríu chạy ngược xuôi, nơi đây yên lặng đến mức khiến người khác sợ hãi.
Anh lên giường nằm thật sớm, gửi một tin nhắn cho Phương Dĩ, hỏi cô có cần đến bệnh viện khám không, Phương Dĩ không trả lời. Có điện thoại đến, anh nhận máy, mẹ ở đầu bên kia nói: “Vẫn chưa ngủ à? Mẹ vừa ăn cơm tối xong.”
Chu Tiêu cười nói: “Hôm nay ăn sớm ạ.”
“Ông ngoại con kêu đói, bảo mẹ ăn cơm sớm một chút. Tiểu Phương nghỉ ngơi rồi sao?”
Chu Tiêu cười nói: “Dạ.”
“Bà ngoại con hỏi khi nào con quyết định, bà muốn bồng cháu lắm rồi.”
Trái tim Chu Tiêu co rút, nói: “Con cũng muốn.”
“Mẹ nghe giọng con mấy ngày nay khác lắm, có phải cãi nhau với Tiểu Phương rồi không? Con gái là phải dỗ đấy!”
Chu Tiêu hỏi: “Mẹ, lúc mẹ mang thai con, bao lâu mới biết mình có thai?”
“Sao hỏi tới chuyện này? Để mẹ nhớ thử, có lẽ là hai tháng.”
“Mẹ có từng xảy thai không?”
“Này, mấy câu con hỏi đều là câu hỏi gì thế, cái gì mà từng xảy thai, nếu mẹ từng xảy thai thì con đã sớm mất rồi. Lúc đó thực ra mẹ từng nghĩ tới chuyện phá thai, dù sao mẹ với bố con…” Dừng một chút, bà dừng lại, “Đợi chút, có phải Tiểu Phương có thai rồi không? Mất rồi?”
Mắt Chu Tiêu đau, không lên tiếng.
Hôm sau, bên ngoài vẫn ướt sũng, lá cây cỏ xanh đều đẫm sương, nước đọng trên đường đã khô, chỗ trũng vẫn còn một chút nước đọng. Chu Tiêu hẹn người đánh golf, địa điểm ở câu lạc bộ golf Thịnh Đình. Câu lạc bộ này có danh tiếng vang dội ở thành phố này, lão tổng tên Uông Lâm, tuổi ngoài năm mươi, dân bản địa thành phố Nam Giang, lập nghiệp dựa vào ngành giải trí, trải qua việc tương tự Âu Hải Bình. Chu Tiêu nhớ Phương Dĩ từng nhắc tới một chuyện cô bị người khác hãm hại, trước đây cô phác thảo phương án hoạt động, trong đó có một mục là danh sách khách quý, lãnh đạo cân nhắc liên tục, bảo Phương Dĩ gạch bỏ Uông Lâm, vì Âu Hải Bình không hợp với ông ta. Lúc đó tên “Uông Lâm” đã bị gạch bỏ lại xuất hiện trong danh sách khách quý, Thẩm Lệ Anh chất vấn Phương Dĩ ngay tại chỗ, sau khi về người quản lý của Phương Dĩ nổi trận lôi đình.
Còn trong hoạt động thương nghiệp ở thành phố ven biển lần trước, Uông Lâm nhận lời mời tham gia, Âu Hải Bình không hợp với ông ta là chuyện công khai từ lâu, hai người gặp mặt không hề giao lưu. Nhưng sau khi Chu Tiêu kêu người khác chú ý Âu Hải Bình và ba vị lão tổng, đầu kia truyền đến tin tức, buổi gặp mặt kết thúc, Âu Hải Bình và Uông Lâm đã gặp nhau trên đường núi.
Cao Đại Thiếu vung gậy golf, quái gở nói: “Sao muốn chạy đến đây đánh golf vậy? Nghe nói cậu với Âu Duy Diệu có chút quan hệ tế nhị, nói không chừng ngày nào đó sẽ gọi Âu Hải Bình một tiếng bố vợ. Cậu không biết người nhà họ Âu với nhà họ Uông chính là kẻ thù không đội trời chung à?”
Chu Tiêu nói: “Tôi là tới đánh golf với cậu, không phải quan hệ của nhà cậu với nhà họ Uông rất tốt sao? Đánh golf thì tập trung đánh golf đi, tài đánh bóng của cậu kém chính là do cậu chần chừ!”
“Tôi nói này, tài đánh bóng của tôi kém? Cậu tưởng là trước đây đánh bóng rổ tôi luôn thua cậu? Tới đây, hôm nay chúng ta so tài một trận!” Nói xong, Cao Đại Thiếu chợt cười rộ lên về phía sau Chu Tiêu, “Chú Uông, chú ở đây ạ?”
Chu Tiêu quay đầu lại, chỉ thấy Uông Lâm ưỡn bụng bia, dáng người ục ịch, mặt mũi hồng hào cười: “Sao tới mà không nói chú một tiếng, bố cháu đâu?”
“Bố cháu chỉ biết công việc, kéo ông ấy không nổi!”
Uông Lâm nhìn về phía Chu Tiêu, cười nói: “Vị này nhất định là Giám đốc Chu, Chu Tiêu!”
Chu Tiêu đưa tay bắt tay với ông ta, mỉm cười: “Giám đốc Uông, vinh hạnh gặp mặt.”
Lúc Chu Tiêu ăn cơm cùng Uông Lâm xong đã chín giờ tối, anh lái xe, đặc biệt đi vòng đường xa qua khách sạn Phương Dĩ vào ở. Bên ngoài khách sạn người đến người đi, anh chạy thẳng qua, đã lái cách xa một khoảng, đèn xanh chuyển sang đỏ, xe dừng lại, anh gõ tay lái. Sau khi đèn xanh chuyển, anh lái một quãng, lại rẽ sang một hướng, vòng lại con đường lúc tới, dừng ở chỗ đậu xe đối diện khách sạn. Đậu xe ở đây cũng không biết có thể làm những gì, Chu Tiêu vô cùng buồn chán nghịch gói thuốc lá, rút một điếu, lại bỏ vào. Hành hạ từng điếu thuốc một lần, anh mới ngẩng đầu nhìn khách sạn một cái, nheo mắt, đếm không rõ tầng Phương Dĩ ở. Ngay lần cuối cùng gần đếm rõ, chuông điện thoại di động cắt đứt mạch suy nghĩ của anh, anh không vui nhìn thoáng qua số trên màn hình, không nhận. Di động vang lên kéo dài rất lâu mới tự động cúp máy. Một lát sau, anh mới lái xe rời khỏi.
Trong nháy mắt một cánh cửa sổ ở tầng mười sáu khách sạn đẩy ra, chiếc xe đối diện con đường vừa vặn lái đi. Gió mát ùa vào mặt, Phương Dĩ dựa bên cửa sổ nhìn cảnh đêm. Di động của cô đã tắt máy, trước khi tắt máy cô đã gọi điện thoại với Đại Phương, lúc xác nhận về nhà, Đại Phương nhạy bén ở phương diện giác quan thứ sáu, hỏi có phải cô với Chu Tiêu xảy ra vấn đề tình cảm không. Phương Dĩ không muốn nói nhiều, nói qua loa mấy câu liền chuyển chủ đề.
“Bên ngoài ồn ào, toàn là xe.” Tưởng Dư Phi đi vào.
Phương Dĩ xoay người cười nói: “Hóng gió một lát, đợi lát nữa rồi đóng cửa sổ.”
“Hôm quanh tăng ca trễ, về đã khuya rồi, mấy ngày nay vì phải giao lại công việc nên hơi bận, tuần sau là anh có thể đi rồi.”
Phương Dĩ kinh ngạc: “Nhanh vậy sao?”
Tưởng Dư Phi gật đầu: “Vận may tốt, lần này có người thay lên đúng lúc. Có phải bên em không có chuyện gì không?”
Phương Dĩ nói: “Còn một số hành lý chưa lấy.”
“Anh đi lấy giúp em?”
Phương Dĩ suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái: “Không cần đâu. Anh phải đi làm cũng không có thời gian, mấy ngày nữa em tự đi lấy.”
Đầu bên kia Âu Duy Diệu để điện thoại di động xuống, nhìn chằm chằm số của Chu Tiêu, muốn gọi tiếp, ngón tay vừa định nhấn, đột nhiên thấy có một người đàn ông lén la lén lút vòng quanh xe cô ta nhìn. Cô ta nhíu mày đi tới, người đàn ông đó dừng bước, tò mò quan sát cô ta. Âu Duy Diệu không nói câu nào mở cửa xe, người đàn ông kia rốt cuộc mở miệng: “Đây là xe của Âu Hải Bình?”
Âu Duy Diệu nhướng mày: “Ông là ai?”
“Tôi tìm Âu Hải Bình.”
Hai ngày nay xe của Âu Duy Diệu đưa đi sửa, hôm nay lái một chiếc để không trong nhà đi làm, kiểu xe giống như chiếc của bố, còn chiếm dụng chỗ đậu xe riêng của bố, khó trách người khác sẽ nhận lầm. Âu Duy Diệu rất bình tĩnh nói: “Âu Hải Bình là bố tôi, xin hỏi ông là…”
Đối phương nói: “Cô là cô Âu? Xin chào cô Âu, tôi tên là Lưu Khôn!”
Cách một ngày, Phương Dĩ đi tới đường Bảo Hưng, không cố ý chọn thời gian, đi tới đó lại thấy cửa chính công ty đóng chặt, lúc này mới nhớ hôm nay là thứ Bảy. Cô đi lên lầu, đi mấy bước, đột nhiên nghe thấy tiếng khóa cửa xoay, bước chân không khỏi dừng lại, ngay sau đó lại bước lên một bước, tiếp theo cửa chính mở, có người đi ra, gọi: “Phương Dĩ?”
Phương Dĩ dừng lại, xoay người nói: “Tên Lửa, hôm nay thứ Bảy mà anh vẫn tăng ca sao?”
“Không sai, hôm nay thứ Bảy, tôi lại còn phải tới làm việc, lát nữa nhất định phải kêu ông chủ tăng lương cho tôi!” Tên Lửa chạy hai, ba bước lên bậc thang, hỏi: “Sao cô tới đây, đây là muốn dọn về sao?”
Phương Dĩ cười híp mắt giơ hai tay lên: “Anh nhìn thấy gì?”
Tên Lửa khó hiểu: “Tay mà, thế nào?”
“Đúng vậy, anh chỉ nhìn thấy tay tôi, tôi dọn về cái gì?”
Tên Lửa nói: “Người về là được, phải cầm lấy đồ sao!”
“Lúc đồng nghiệp của tôi thu dọn đồ giúp tôi anh cũng thấy được, anh còn lấy hình xăm dọa cô ấy, mấy hành lý đó không phải đồ à!”
Phương Dĩ xoay người lên lầu, Tên Lửa hỏi sau lưng cô: “Ông chủ biết không, cô có nói với ông chủ cô đã về không?”
“Tôi với ông chủ của anh đã chia tay rồi, tại sao về phải nói cho anh ta biết?”
“Tôi đã biết phụ nữ là tuyệt tình nhất mà, sao cô làm được, ôi ——”
Tên Lửa che mũi, cửa chính đụng làm mũi anh ta đau. Phương Dĩ cách cánh cửa nhà mình nói: “Ôi gì mà ôi, đừng tổn thương cửa chính, đến lúc cô Mã kiểm tra nếu phát hiện cửa chính bị hư hại, tôi sẽ bảo bà ấy tìm anh!”
Tên Lửa nói bằng giọng căm hận: “Coi như cô lợi hại!”
Hành lý của Phương Dĩ quá nhiều, chăn gối và hành lý lớn chỉ có thể gửi chuyển phát nhanh. Cô còn muốn gỡ kệ hàng trong phòng khách, lúc ngồi xổm ở đó nghiên cứu kệ hàng, có cuộc gọi tới, cô nhất thời trợt tay, lại lập tức nối được, âm lượng di động lớn, cô nghe thấy Chu Tiêu hỏi: “Em phải đi rồi?”
Phương Dĩ ngẩn người, mới để di động bên tai: “À, đúng.”
“Đang thu dọn hành lý?”
“Đúng vậy.”
“Thu dọn xong rồi?”
Phương Dĩ nói: “Tên Lửa mách lẻo cho anh mới mấy phút, tôi đâu có nhanh như vậy.”
Chu Tiêu bớt căng thẳng: “Em chờ ở đó, anh chạy về ngay lập tức.”
“Không cần đâu, thực ra tôi không có mấy thứ, mấy phút nữa đi ngay.”
“Khoan hãy đi, em chờ anh một chút.”
“Tôi không muốn chờ.”
Chu Tiêu ngẩn ra, một lúc mới nói: “Hôm nào bay?”
“Thứ Tư tuần sau.”
“Tại sao thứ Tư, quá sớm, quá vội.”
“Hôm đó vé máy bay rẻ hơn một chút.”
Chu Tiêu trầm mặc, một lát sau nói: “Dự báo thời tiết hôm đó không tốt, chi bằng đổi lại, chậm thêm hai ngày nữa?”
Phương Dĩ nói: “Thời tiết thành phố Nam Giang không tốt, thời tiết bên kia rất tốt.”
Đầu bên kia điện thoại có chút tạp âm trên đường, Chu Tiêu chắc đang lái xe. Anh không nói gì, ngược lại nhấn còi xe, nghe rất nôn nóng. Phương Dĩ nói: “Lái xe đừng gọi điện thoại.”
Chu Tiêu nói ngay: “Được.” Nhưng xe chạy như thường.
Phương Dĩ nhìn quanh phòng một cái, nói: “Tôi thực sự phải đi rồi, nhân viên chuyển phát nhanh chắc sắp đến, tôi phải xuống lầu chờ, mấy phút nữa là có thể đi.”
Chu Tiêu nói: “Khoảng mười lăm phút nữa anh về đến nhà.” Phương Dĩ không lên tiếng trả lời, Chu Tiêu đạp mạnh chân ga, lại đột nhiên thu lại, dừng xe ở ven đường, thấp giọng nói, “Ra ngoài đừng đi chỗ ít người, cố gắng hết sức kết bạn, buổi tối đừng ra ngoài làm bậy, nếu đói muốn ăn khuya, nhịn một chút, đừng giống như trước đây hơn nửa đêm ra ngoài chỉ để mua chút đồ ăn. Đừng vội tìm việc làm, anh biết trong sổ tiết kiệm của em còn bao nhiêu tiền, đủ cho em xài một khoảng thời gian, bồi dưỡng thân thể cho tốt trước.” Dừng một chút, anh lại nói, “Chờ anh, nhanh thôi.”
Phương Dĩ giơ điện thoại di động, nhìn mảnh ánh nắng vàng đổ xuống phòng ngủ, nghĩ thầm, sao trở nên thương cảm thế này. Ở đây rõ ràng đầy ắp tiếng cười nói, ở đây cô dùng bẫy chuột kẹp chân Chu Tiêu, ở đây cô đổ tinh dầu vào sữa tắm của Chu Tiêu, cũng ở đây, cô bày rõ quà vặt và đồ dùng hàng ngày trên kệ hàng này, chọc Chu Tiêu tức bốc khói. Cũng ở đây, Chu Tiêu hôn cô lần đầu tiên, hôn cô lần thứ hai, ở đây tặng cô một con gà và một con vịt, ở đây bị Bong Bóng nhổ lông chân hơn mấy ngày.
Xa nhau thực sự là một chuyện thương cảm, đặc biệt là họ không bỏ được, lại miễn cưỡng muốn làm ra vẻ đã bỏ được, không phải có nguyên nhân to lớn không thể vãn hồi, nhưng chính là có nguyên nhân thế này thế kia, khiến họ không thể vãn hồi.
Phương Dĩ vỗ tay một cái, lại bóp xương tay, “rắc rắc” hai tiếng tiếp thêm động lực cho mình, bỏ tay xuống, cô mở cửa phòng, gọi xuống lầu dưới: “Tên Lửa, anh có đó không? Lên đây chuyển hành lý xuống giúp tôi!”
“Hừ, tự chuyển đi!”
Ngoài miệng nói vậy, người lại đi lên, Tên Lửa bắt đầu làm cu-li.
Lúc Chu Tiêu về, Phương Dĩ đã đi rồi. Anh nhặt được một đoạn băng giấy nhỏ mà chuyển phát nhanh dùng để đóng thùng trên đất trống ở ngoài nhà, không biết Phương Dĩ đóng gói thứ gì. Chìa khóa lầu hai anh đã trả, Chu Tiêu chỉ có thể làm lại nghiệp cũ làm trộm leo tường. Leo tới ban công lầu hai, anh nhìn quét phòng ngủ, trống trơn, ngay cả một mẩu giấy vụn cũng không còn. Máy điều hòa và máy nước nóng không mang đi, Phương Dĩ quy thành tiền bán cho chủ nhà, bàn ghế trong phòng khách cũng để lại, kệ hàng dựa vào tường cũng chưa gỡ.
Lúc này, anh thực sự phải một mình rồi.
Chủ nhật, Chu Tiêu ăn một bữa cơm cùng Uông Lâm, sau khi về mang tới một món đồ. Vẫn trên chiếc xe tải đó, ba người bày tài liệu của Uông Lâm ra, nói: “Tuổi của Âu Hải Bình và Uông Lâm xấp xỉ nhau, từng là bạn học trung học. Âu Hải Bình thi đậu đại học, Uông Lâm tốt nghiệp trung học liền tham gia nghiệp vụ. Ban đầu Tưởng Quốc Dân làm ở ngân hàng, sau đó từ chức, giúp Âu Hải Bình làm việc. Đồng nghiệp bên kia chuyển tài liệu tới, lúc Tưởng Quốc Dân ở ngân hàng xét duyệt cho vay tiền rất có vấn đề, trên danh nghĩa là bản thân chủ động từ chức, thực tế là ông ta bị người ta xử. Còn Âu Hải Bình và Uông Lâm sở dĩ làm căng, là do một vụ làm ăn trước đây, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, sau khi làm ăn kết thúc mỗi người bọn họ phát triển, mấy năm nay qua lại rất ít. Nhưng có một số công trình rất lạ, ba người họ từng có rất nhiều tiếp xúc gián tiếp, vốn lưu động trong đó đặc biệt lớn, sau khi xoay một vòng, chia ra chảy vào túi từng người.”
Một người khác nói: “Nhưng chúng ta không có chứng cứ thực chất nhất.”
Chu Tiêu cúi đầu, chống lên bàn, suy nghĩ một chút, anh xoay người, nói: “Dựa vào sự tiếp xúc mấy ngày qua của tôi với họ, quan hệ của hai người Âu, Tưởng căng thẳng, cái này không phải giả, mà quan hệ của hai người Âu, Uông không tốt cũng không phải giả, nhưng họ vẫn có qua lại. Âu, Tưởng qua lại ngoài sáng, Âu, Uông qua lại trong tối, Tưởng và Uông cũng có qua lại trong việc làm ăn, cái này có phải có thể suy đoán không, ba người họ là đối tác, quan hệ đối tác căng thẳng, chỉ cần khơi lên một ngọn lửa, lúc nào cũng có thể làm nổ quan hệ của họ. Họ đều cần phải có vốn tự vệ của mình, cho nên ——”
Chu Tiêu ném một cái túi da lên bàn, “Vốn tự vệ chính là chứng cứ, chỉ về phía chứng cứ của đối phương.” Anh chỉ cái túi da, “Đây là tài liệu hội viên của sân golf.”
Người đàn ông hỏi: “Sao lấy ra được vậy?”
“Động tác mấy người chậm, tôi không muốn lãng phí thời gian nữa, chuyện có thể dùng tiền giải quyết tôi chỉ dùng tiền giải quyết.”
Ba người kia nhìn nhau một cái, không đón lời anh, hỏi: “Tài liệu hội viên có vấn đề gì?”
“Có một người, lúc câu lạc bộ này vừa khai trương đã là hội viên, một năm sau rút khỏi hội ra nước ngoài, nhưng chìa khóa tủ cất đồ của bà ấy vẫn chưa trả lại cho câu lạc bộ, ngăn tủ đó thành vật trang trí, nhân viên cũng đã không sợ khi thấy chuyện kì lạ.”
“Người nào?”
Chu Tiêu nhìn ba người họ, nói: “Vợ trước của Âu Hải Bình.”
Vợ trước của Âu Hải Bình đã sớm di dân, mấy năm nay chưa bao giờ về nước, tủ cất đồ lấy danh nghĩa của bà ấy niêm phong. Tuy tất cả người của câu lạc bộ là của Uông Lâm, nhưng đồ trong tủ cất đồ không hề chắc chắn là của Uông Lâm. Bất kể là của ai, trong đây nhất định có một phần chứng cứ quan trọng, có thể chỉ ngay một người trong họ, mà khơi mào một ngọn lửa, quan hệ của ba người sẽ nổ. Bây giờ, Chu Tiêu sẽ đi khơi ngọn lửa này!
Thứ Hai, Chu Tiêu lại hẹn Cao Đại Thiếu đi đánh golf. Trước tủ cất đồ luôn có một người đi tới, các góc đều cài đặt máy giám sát. Anh quan sát hoàn cảnh xong, cúi đầu nhìn chìa khóa tủ cất đồ của mình, lại nhìn về phía chìa khóa trong tay Cao Đại Thiếu. Cao Đại Thiếu hỏi: “Làm gì đó?”
Chu Tiêu cười nói: “Đi, hôm nay so tiếp!”
Thứ Ba, Chu Tiêu lại chiếu cố câu lạc bộ, đang định đi tới tủ cất đồ, Uông Lâm ở xa xa chào hỏi anh, đi cùng anh: “Gần đây Giám đốc Chu rất có hứng thú đánh golf sao? Tháng sau có một cuộc thi đấu nghiệp dư nho nhỏ, không biết Giám đốc Chu có hứng thú giam gia không?”
Đến khi Chu Tiêu đi tới sân bóng, Uông Lâm luôn đi cùng, nói chuyện làm ăn nói chuyện cuộc thi đấu nghiệp dư, nhân tiện hỏi vòng vo đời sống tình cảm của anh, cuối cùng nói: “Âu Hải Bình chính là một con cái già, con trai lão Tưởng thông minh, chọn ai cũng không thể chọn bố vợ như vậy, anh nói có đúng không?”
Đến thứ Tư, trước khi Chu Tiêu xuất phát gọi một cú điện thoại cho Phương Dĩ, hỏi: “Chuyến bay mấy giờ?”
“Ba giờ chiều.”
Chu Tiêu nói: “Bây giờ mới chín giờ, còn kịp.”
“Còn kịp cái gì?”
Chu Tiêu tăng tốc, cười nói: “Tóm lại còn kịp, em đừng cầm quá nhiều hành lý.”
Phương Dĩ nói: “Món lớn đều gửi chuyển phát nhanh, còn một số gửi vận chuyển.”
“Em còn sót rất nhiều đồ, bàn, máy điều hòa, máy nước nóng, còn có kệ hàng, đều không cần nữa sao?”
Phương Dĩ bỗng nói: “Công ty anh đóng cửa?”
Chu Tiêu ngẩn người, chậm tốc độ xe lại: “Em về sao?”
“Tôi tới lấy ít đồ.”
“Lấy cái gì?”
Phương Dĩ đi lên lầu, vào trong nhà, để chìa khóa lên bàn, sờ kệ hàng, nói: “Kệ hàng.”
Chu Tiêu cười, nói: “Em đừng đi, chờ anh, không bao lâu nữa là anh về rồi, đến lúc đó đưa em đến sân bay.”
Phương Dĩ cảm thấy anh đang cười, anh lại cười nói đưa cô đến sân bay. Cô kéo cái ghế qua ngồi xuống, nhìn chằm chằm kệ hàng, cúp điện thoại. Lúc ra ngoài Tưởng Dư Phi nhìn cô giống như nhìn người ngoài hành tinh: “Một cái kệ hàng…”
Phương Dĩ nói năng hùng hồn: “Kệ hàng cũng rất đắt!”
Lúc trước mua kệ hàng cũng mất hơn một trăm đồng, để lại đây chịu thiệt nhiều. Lần trước do dự, chưa kịp gỡ, lần này dư thời gian, cô có thể gỡ từ từ.
Bên kia, Âu Duy Diệu hẹn Thẩm Lệ Anh uống trà sáng, thời gian không sớm không muộn, trà và món điểm tâm mới vừa ra lò. Âu Duy Diệu gọi một lồng sủi cảo tôm cho Thẩm Lệ Anh, cười nói: “Cháu nhớ dì Thẩm thích ăn cái này. Dì Thẩm có thói quen uống trà sáng không?”
Thẩm Lệ Anh nói: “Sao dì có thể có thói quen này được.”
“Cũng đúng, người Hải Châu mới thích uống trà sáng. Cháu từng tới đây mấy lần, điểm tâm ở đây có mùi vị rất ngon.”
Thẩm Lệ Anh nhìn cô ta một cái, nếm thử một miếng sủi cảo tôm, khen: “Ăn rất ngon.”
Âu Duy Diệu nói: “Ngon thì dì ăn nhiều một chút. Lúc cháu ra ngoài muốn gọi bố đi cùng, nhưng dì biết thân thể bố rồi đấy, vừa gặp phải ngày không trăng thì cả người khó chịu. Chân bố có bệnh gout, không được ăn rất nhiều thứ. Suy cho cùng là lớn tuổi cả.”
Thẩm Lệ Anh cười nói: “Nếu bố cháu biết cháu nói ông ấy lớn tuổi, ông ấy nhất định không đồng ý.”
“Không đồng ý thì không đồng ý, cháu còn không đồng ý bố cứ kéo dài với dì đây. Hai người khi nào có thể ra hoa kết quả?”
“Cháu nói mò gì thế!”
Âu Duy Diệu cười cười: “Thực ra cháu luôn khó hiểu, dì Thẩm xinh đẹp, cũng trông trẻ tuổi, sao vẫn chưa từng kết hôn? Có phải đã lén lút kết hôn, sinh con, giấu không chịu nói không?”
Thẩm Lệ Anh để đũa xuống, rút một tờ giấy lau miệng, cụp mắt nói: “Con đó, sao hôm nay cứ nói bậy vậy.”
Âu Duy Diệu nhíu mày, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nói: “Đợi một chút.” Cô ta lấy di động ra, gọi một cú điện thoại, “Ở số 338 đường Bảo Hưng? Không có người khác? Vậy đi lên đi.”
Thẩm Lệ Anh giật mình. Âu Duy Diệu cúp điện thoại, nhìn về phía bà, cười nhạt nói: “Phương Dĩ, dì Thẩm còn nhớ cô ta không? Con nghĩ tới, trước đây sở dĩ Chu Tiêu không thích con là do Phương Dĩ luôn lượn lờ trước mặt anh ấy, không có người này, Chu Tiêu còn có thể nghĩ tới cô ta cả ngày không?”
Thẩm Lệ Anh hỏi: “Con đây là ý gì?”
Âu Duy Diệu nói: “Con cũng không biết, trói trước rồi nói.”
“Diệu Diệu!”
“Dì Thẩm, dì khẩn trương vậy làm gì? Cháu nhớ dì cũng rất ghét Phương Dĩ mà, dì sẽ không nói cho bố biết phải không?”
Thẩm Lệ Anh nhíu mày: “Diệu Diệu!”
Âu Duy Diệu nhàn nhã ăn một miếng sủi cảo tôm: “Có lẽ nói, cô ta là con gái bà, cho nên bà rất khẩn trương?”
Chu Tiêu đến câu lạc bộ, trong túi chứa dụng cụ mở khóa. Anh vui mừng vì mấy cái khóa này đều là khóa cũ, mấy năm nay cũng không thay mới. Anh đã nghiên cứu cẩn thận, chỉ cần cho anh chút thời gian, anh nhất định có thể mở khóa.
Thời gian còn sớm, xung quanh tủ cất đồ không có ai, máy giám sát còn mở. Anh liếc máy giám sát một cái, đi tới trước tủ cất đồ làm vật trang trí kia, lấy dụng cụ ra bắt đầu mở khóa. Thời gian eo hẹp, bất cứ lúc nào bảo vệ cũng có thể phát hiện hành động của anh trong máy giám sát, người khác cũng có thể đi tới đây bất cứ lúc nào, anh nhất định phải nắm chắc từng phút từng giây. Dụng cụ xoay trong lỗ, anh cẩn thận mò tới trước,biết đã qua mấy phút, trên tay chợt có cảm giác, ngay sau đó anh nghe thấy “rắc” một tiếng, Chu Tiêu ổn định hô hấp, giây tiếp theo, lập tức mở tủ cất đồ ra.
Tủ cất đồ trống trơn, chỉ có một cái thẻ nhớ.
Chu Tiêu cầm lấy thẻ nhớ, đóng cửa tủ cất đồ lại. Cửa đã không có cách nào đóng chặt, anh nhanh chóng đi tới cửa câu lạc bộ, người phục vụ đã nhận ra anh, chào hỏi anh: “Ngài Chu.”
Chu Tiêu gật đầu một cái, bước nhanh hơn. Anh vừa đi, lập tức có nhân viên phát hiện tủ cất đồ làm vật trang trí quanh năm mở rộng cửa, lập tức báo cấp trên.
Lúc Âu Hải Bình ở trong nhà nhận được điện thoại, bệnh gout hành hạ, chân vô cùng đau đớn, người giúp việc đưa điện thoại cho ông ta. Uông Lâm ở đầu bên kia cuống cuồng nói: “Cái tủ cất đồ kia của vợ ông bị người ta nạy rồi!”
Âu Hải Bình ngồi bật dậy: “Cái gì? Lập tức điều tra máy theo dõi, rồi lập tức phái người!”
“Máy theo dõi tra rồi, là Chu Tiêu!”
Lúc này Chu Tiêu đang chạy rất nhanh trên con đường tới Sở công an, hành trình tổng cộng bốn mươi phút. Anh gọi một cú điện thoại báo cho người khác biết mọi chuyện thuận lợi. Cúp điện thoại, anh lại gọi di động của Phương Dĩ, hỏi: “Còn ở đó chứ?”
Phương Dĩ nói: “Chuẩn bị đi rồi.”
Chu Tiêu xem giờ một cái: “Đợi thêm chút nữa, đợi ở đó đừng đi.”
Phương Dĩ nói: “Tôi phải đến sân bay.”
“Chuyến bay vào buổi chiều! Em ở đó chờ anh, anh về ngay lập tức.”
Phương Dĩ đang định nói gì đó, đột nhiên nghe thấy cửa truyền đến tiếng động, cô cầm di động đi tới mở cửa. Cửa vừa mở, lại thấy bốn người đàn ông cao thấp không đều đứng đó, không nói hai lời liền tới bắt cô. Phương Dĩ giật nảy mình, lập tức thét lên, la vào điện thoại: “Chu Tiêu!”
Chu Tiêu chỉ nghe thấy Phương Dĩ la to một tiếng, ngay sau đó vang lên tiếng đàn ông xa lạ.
“Lấy dây, mau lên!”
“Bịt miệng nó lại, nhanh lên một chút!”
Chu Tiêu la lớn: “Phương Dĩ! Phương Dĩ! Bọn mày là ai, Phương Dĩ!” Anh la từng tiếng dồn dập, tốc độ xe cũng theo đó tăng nhanh. Tốc độ xe anh nhanh, xe phía sau anh, tốc độ cũng tăng nhanh theo. Lúc này Chu Tiêu mới chú ý tới phía sau đột nhiên có thêm một chiếc xe, không chỉ một chiếc, phía sau thêm một chiếc nữa, còn có một chiếc!
Điện thoại bất thình lình bị người khác cúp máy, anh không nghe thấy tiếng đầu bên kia nữa. Chu Tiêu nhìn kính chiếu hậu một cái, đánh mạnh sang một hướng, ngược lại hướng Sở công an. Anh chạy tới hướng đường Bảo Hưng, một tay nắm tay lái, anh lập tức gọi điện thoại của Tên Lửa, không ai nghe. Anh lại lập tức gọi điện thoại liên lạc của ba người kia. Tốc độ xe càng lúc càng nhanh, tay anh trượt, xe phía sau đuổi theo tận cùng không buông, xe trên đường liên tục né tránh. Đột nhiên, một chiếc xe tải lớn chạy cắt ngang, Chu Tiêu chấn động, đánh mạnh tay lái, bánh xe ma sát với mặt đất bốc cháy, chiếc xe chạy nhanh đã mất khống chế, “ầm” một tiếng, giữa đường truyền đến tiếng vang lớn, xe tải lướt nghiêng mặt đất, dừng lại. Chiếc xe thể thao màu đen lật thân, khói từ từ bốc lên bầu trời từ thân xe. Đầu Chu Tiêu hướng xuống dưới, kẹt trong xe, máu chảy đầy mặt. Anh nuốt cổ họng, không thể động đậy, chỉ có đôi mắt luôn nhìn chằm chằm hướng đường Bảo Hưng.
Anh lên giường nằm thật sớm, gửi một tin nhắn cho Phương Dĩ, hỏi cô có cần đến bệnh viện khám không, Phương Dĩ không trả lời. Có điện thoại đến, anh nhận máy, mẹ ở đầu bên kia nói: “Vẫn chưa ngủ à? Mẹ vừa ăn cơm tối xong.”
Chu Tiêu cười nói: “Hôm nay ăn sớm ạ.”
“Ông ngoại con kêu đói, bảo mẹ ăn cơm sớm một chút. Tiểu Phương nghỉ ngơi rồi sao?”
Chu Tiêu cười nói: “Dạ.”
“Bà ngoại con hỏi khi nào con quyết định, bà muốn bồng cháu lắm rồi.”
Trái tim Chu Tiêu co rút, nói: “Con cũng muốn.”
“Mẹ nghe giọng con mấy ngày nay khác lắm, có phải cãi nhau với Tiểu Phương rồi không? Con gái là phải dỗ đấy!”
Chu Tiêu hỏi: “Mẹ, lúc mẹ mang thai con, bao lâu mới biết mình có thai?”
“Sao hỏi tới chuyện này? Để mẹ nhớ thử, có lẽ là hai tháng.”
“Mẹ có từng xảy thai không?”
“Này, mấy câu con hỏi đều là câu hỏi gì thế, cái gì mà từng xảy thai, nếu mẹ từng xảy thai thì con đã sớm mất rồi. Lúc đó thực ra mẹ từng nghĩ tới chuyện phá thai, dù sao mẹ với bố con…” Dừng một chút, bà dừng lại, “Đợi chút, có phải Tiểu Phương có thai rồi không? Mất rồi?”
Mắt Chu Tiêu đau, không lên tiếng.
Hôm sau, bên ngoài vẫn ướt sũng, lá cây cỏ xanh đều đẫm sương, nước đọng trên đường đã khô, chỗ trũng vẫn còn một chút nước đọng. Chu Tiêu hẹn người đánh golf, địa điểm ở câu lạc bộ golf Thịnh Đình. Câu lạc bộ này có danh tiếng vang dội ở thành phố này, lão tổng tên Uông Lâm, tuổi ngoài năm mươi, dân bản địa thành phố Nam Giang, lập nghiệp dựa vào ngành giải trí, trải qua việc tương tự Âu Hải Bình. Chu Tiêu nhớ Phương Dĩ từng nhắc tới một chuyện cô bị người khác hãm hại, trước đây cô phác thảo phương án hoạt động, trong đó có một mục là danh sách khách quý, lãnh đạo cân nhắc liên tục, bảo Phương Dĩ gạch bỏ Uông Lâm, vì Âu Hải Bình không hợp với ông ta. Lúc đó tên “Uông Lâm” đã bị gạch bỏ lại xuất hiện trong danh sách khách quý, Thẩm Lệ Anh chất vấn Phương Dĩ ngay tại chỗ, sau khi về người quản lý của Phương Dĩ nổi trận lôi đình.
Còn trong hoạt động thương nghiệp ở thành phố ven biển lần trước, Uông Lâm nhận lời mời tham gia, Âu Hải Bình không hợp với ông ta là chuyện công khai từ lâu, hai người gặp mặt không hề giao lưu. Nhưng sau khi Chu Tiêu kêu người khác chú ý Âu Hải Bình và ba vị lão tổng, đầu kia truyền đến tin tức, buổi gặp mặt kết thúc, Âu Hải Bình và Uông Lâm đã gặp nhau trên đường núi.
Cao Đại Thiếu vung gậy golf, quái gở nói: “Sao muốn chạy đến đây đánh golf vậy? Nghe nói cậu với Âu Duy Diệu có chút quan hệ tế nhị, nói không chừng ngày nào đó sẽ gọi Âu Hải Bình một tiếng bố vợ. Cậu không biết người nhà họ Âu với nhà họ Uông chính là kẻ thù không đội trời chung à?”
Chu Tiêu nói: “Tôi là tới đánh golf với cậu, không phải quan hệ của nhà cậu với nhà họ Uông rất tốt sao? Đánh golf thì tập trung đánh golf đi, tài đánh bóng của cậu kém chính là do cậu chần chừ!”
“Tôi nói này, tài đánh bóng của tôi kém? Cậu tưởng là trước đây đánh bóng rổ tôi luôn thua cậu? Tới đây, hôm nay chúng ta so tài một trận!” Nói xong, Cao Đại Thiếu chợt cười rộ lên về phía sau Chu Tiêu, “Chú Uông, chú ở đây ạ?”
Chu Tiêu quay đầu lại, chỉ thấy Uông Lâm ưỡn bụng bia, dáng người ục ịch, mặt mũi hồng hào cười: “Sao tới mà không nói chú một tiếng, bố cháu đâu?”
“Bố cháu chỉ biết công việc, kéo ông ấy không nổi!”
Uông Lâm nhìn về phía Chu Tiêu, cười nói: “Vị này nhất định là Giám đốc Chu, Chu Tiêu!”
Chu Tiêu đưa tay bắt tay với ông ta, mỉm cười: “Giám đốc Uông, vinh hạnh gặp mặt.”
Lúc Chu Tiêu ăn cơm cùng Uông Lâm xong đã chín giờ tối, anh lái xe, đặc biệt đi vòng đường xa qua khách sạn Phương Dĩ vào ở. Bên ngoài khách sạn người đến người đi, anh chạy thẳng qua, đã lái cách xa một khoảng, đèn xanh chuyển sang đỏ, xe dừng lại, anh gõ tay lái. Sau khi đèn xanh chuyển, anh lái một quãng, lại rẽ sang một hướng, vòng lại con đường lúc tới, dừng ở chỗ đậu xe đối diện khách sạn. Đậu xe ở đây cũng không biết có thể làm những gì, Chu Tiêu vô cùng buồn chán nghịch gói thuốc lá, rút một điếu, lại bỏ vào. Hành hạ từng điếu thuốc một lần, anh mới ngẩng đầu nhìn khách sạn một cái, nheo mắt, đếm không rõ tầng Phương Dĩ ở. Ngay lần cuối cùng gần đếm rõ, chuông điện thoại di động cắt đứt mạch suy nghĩ của anh, anh không vui nhìn thoáng qua số trên màn hình, không nhận. Di động vang lên kéo dài rất lâu mới tự động cúp máy. Một lát sau, anh mới lái xe rời khỏi.
Trong nháy mắt một cánh cửa sổ ở tầng mười sáu khách sạn đẩy ra, chiếc xe đối diện con đường vừa vặn lái đi. Gió mát ùa vào mặt, Phương Dĩ dựa bên cửa sổ nhìn cảnh đêm. Di động của cô đã tắt máy, trước khi tắt máy cô đã gọi điện thoại với Đại Phương, lúc xác nhận về nhà, Đại Phương nhạy bén ở phương diện giác quan thứ sáu, hỏi có phải cô với Chu Tiêu xảy ra vấn đề tình cảm không. Phương Dĩ không muốn nói nhiều, nói qua loa mấy câu liền chuyển chủ đề.
“Bên ngoài ồn ào, toàn là xe.” Tưởng Dư Phi đi vào.
Phương Dĩ xoay người cười nói: “Hóng gió một lát, đợi lát nữa rồi đóng cửa sổ.”
“Hôm quanh tăng ca trễ, về đã khuya rồi, mấy ngày nay vì phải giao lại công việc nên hơi bận, tuần sau là anh có thể đi rồi.”
Phương Dĩ kinh ngạc: “Nhanh vậy sao?”
Tưởng Dư Phi gật đầu: “Vận may tốt, lần này có người thay lên đúng lúc. Có phải bên em không có chuyện gì không?”
Phương Dĩ nói: “Còn một số hành lý chưa lấy.”
“Anh đi lấy giúp em?”
Phương Dĩ suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái: “Không cần đâu. Anh phải đi làm cũng không có thời gian, mấy ngày nữa em tự đi lấy.”
Đầu bên kia Âu Duy Diệu để điện thoại di động xuống, nhìn chằm chằm số của Chu Tiêu, muốn gọi tiếp, ngón tay vừa định nhấn, đột nhiên thấy có một người đàn ông lén la lén lút vòng quanh xe cô ta nhìn. Cô ta nhíu mày đi tới, người đàn ông đó dừng bước, tò mò quan sát cô ta. Âu Duy Diệu không nói câu nào mở cửa xe, người đàn ông kia rốt cuộc mở miệng: “Đây là xe của Âu Hải Bình?”
Âu Duy Diệu nhướng mày: “Ông là ai?”
“Tôi tìm Âu Hải Bình.”
Hai ngày nay xe của Âu Duy Diệu đưa đi sửa, hôm nay lái một chiếc để không trong nhà đi làm, kiểu xe giống như chiếc của bố, còn chiếm dụng chỗ đậu xe riêng của bố, khó trách người khác sẽ nhận lầm. Âu Duy Diệu rất bình tĩnh nói: “Âu Hải Bình là bố tôi, xin hỏi ông là…”
Đối phương nói: “Cô là cô Âu? Xin chào cô Âu, tôi tên là Lưu Khôn!”
Cách một ngày, Phương Dĩ đi tới đường Bảo Hưng, không cố ý chọn thời gian, đi tới đó lại thấy cửa chính công ty đóng chặt, lúc này mới nhớ hôm nay là thứ Bảy. Cô đi lên lầu, đi mấy bước, đột nhiên nghe thấy tiếng khóa cửa xoay, bước chân không khỏi dừng lại, ngay sau đó lại bước lên một bước, tiếp theo cửa chính mở, có người đi ra, gọi: “Phương Dĩ?”
Phương Dĩ dừng lại, xoay người nói: “Tên Lửa, hôm nay thứ Bảy mà anh vẫn tăng ca sao?”
“Không sai, hôm nay thứ Bảy, tôi lại còn phải tới làm việc, lát nữa nhất định phải kêu ông chủ tăng lương cho tôi!” Tên Lửa chạy hai, ba bước lên bậc thang, hỏi: “Sao cô tới đây, đây là muốn dọn về sao?”
Phương Dĩ cười híp mắt giơ hai tay lên: “Anh nhìn thấy gì?”
Tên Lửa khó hiểu: “Tay mà, thế nào?”
“Đúng vậy, anh chỉ nhìn thấy tay tôi, tôi dọn về cái gì?”
Tên Lửa nói: “Người về là được, phải cầm lấy đồ sao!”
“Lúc đồng nghiệp của tôi thu dọn đồ giúp tôi anh cũng thấy được, anh còn lấy hình xăm dọa cô ấy, mấy hành lý đó không phải đồ à!”
Phương Dĩ xoay người lên lầu, Tên Lửa hỏi sau lưng cô: “Ông chủ biết không, cô có nói với ông chủ cô đã về không?”
“Tôi với ông chủ của anh đã chia tay rồi, tại sao về phải nói cho anh ta biết?”
“Tôi đã biết phụ nữ là tuyệt tình nhất mà, sao cô làm được, ôi ——”
Tên Lửa che mũi, cửa chính đụng làm mũi anh ta đau. Phương Dĩ cách cánh cửa nhà mình nói: “Ôi gì mà ôi, đừng tổn thương cửa chính, đến lúc cô Mã kiểm tra nếu phát hiện cửa chính bị hư hại, tôi sẽ bảo bà ấy tìm anh!”
Tên Lửa nói bằng giọng căm hận: “Coi như cô lợi hại!”
Hành lý của Phương Dĩ quá nhiều, chăn gối và hành lý lớn chỉ có thể gửi chuyển phát nhanh. Cô còn muốn gỡ kệ hàng trong phòng khách, lúc ngồi xổm ở đó nghiên cứu kệ hàng, có cuộc gọi tới, cô nhất thời trợt tay, lại lập tức nối được, âm lượng di động lớn, cô nghe thấy Chu Tiêu hỏi: “Em phải đi rồi?”
Phương Dĩ ngẩn người, mới để di động bên tai: “À, đúng.”
“Đang thu dọn hành lý?”
“Đúng vậy.”
“Thu dọn xong rồi?”
Phương Dĩ nói: “Tên Lửa mách lẻo cho anh mới mấy phút, tôi đâu có nhanh như vậy.”
Chu Tiêu bớt căng thẳng: “Em chờ ở đó, anh chạy về ngay lập tức.”
“Không cần đâu, thực ra tôi không có mấy thứ, mấy phút nữa đi ngay.”
“Khoan hãy đi, em chờ anh một chút.”
“Tôi không muốn chờ.”
Chu Tiêu ngẩn ra, một lúc mới nói: “Hôm nào bay?”
“Thứ Tư tuần sau.”
“Tại sao thứ Tư, quá sớm, quá vội.”
“Hôm đó vé máy bay rẻ hơn một chút.”
Chu Tiêu trầm mặc, một lát sau nói: “Dự báo thời tiết hôm đó không tốt, chi bằng đổi lại, chậm thêm hai ngày nữa?”
Phương Dĩ nói: “Thời tiết thành phố Nam Giang không tốt, thời tiết bên kia rất tốt.”
Đầu bên kia điện thoại có chút tạp âm trên đường, Chu Tiêu chắc đang lái xe. Anh không nói gì, ngược lại nhấn còi xe, nghe rất nôn nóng. Phương Dĩ nói: “Lái xe đừng gọi điện thoại.”
Chu Tiêu nói ngay: “Được.” Nhưng xe chạy như thường.
Phương Dĩ nhìn quanh phòng một cái, nói: “Tôi thực sự phải đi rồi, nhân viên chuyển phát nhanh chắc sắp đến, tôi phải xuống lầu chờ, mấy phút nữa là có thể đi.”
Chu Tiêu nói: “Khoảng mười lăm phút nữa anh về đến nhà.” Phương Dĩ không lên tiếng trả lời, Chu Tiêu đạp mạnh chân ga, lại đột nhiên thu lại, dừng xe ở ven đường, thấp giọng nói, “Ra ngoài đừng đi chỗ ít người, cố gắng hết sức kết bạn, buổi tối đừng ra ngoài làm bậy, nếu đói muốn ăn khuya, nhịn một chút, đừng giống như trước đây hơn nửa đêm ra ngoài chỉ để mua chút đồ ăn. Đừng vội tìm việc làm, anh biết trong sổ tiết kiệm của em còn bao nhiêu tiền, đủ cho em xài một khoảng thời gian, bồi dưỡng thân thể cho tốt trước.” Dừng một chút, anh lại nói, “Chờ anh, nhanh thôi.”
Phương Dĩ giơ điện thoại di động, nhìn mảnh ánh nắng vàng đổ xuống phòng ngủ, nghĩ thầm, sao trở nên thương cảm thế này. Ở đây rõ ràng đầy ắp tiếng cười nói, ở đây cô dùng bẫy chuột kẹp chân Chu Tiêu, ở đây cô đổ tinh dầu vào sữa tắm của Chu Tiêu, cũng ở đây, cô bày rõ quà vặt và đồ dùng hàng ngày trên kệ hàng này, chọc Chu Tiêu tức bốc khói. Cũng ở đây, Chu Tiêu hôn cô lần đầu tiên, hôn cô lần thứ hai, ở đây tặng cô một con gà và một con vịt, ở đây bị Bong Bóng nhổ lông chân hơn mấy ngày.
Xa nhau thực sự là một chuyện thương cảm, đặc biệt là họ không bỏ được, lại miễn cưỡng muốn làm ra vẻ đã bỏ được, không phải có nguyên nhân to lớn không thể vãn hồi, nhưng chính là có nguyên nhân thế này thế kia, khiến họ không thể vãn hồi.
Phương Dĩ vỗ tay một cái, lại bóp xương tay, “rắc rắc” hai tiếng tiếp thêm động lực cho mình, bỏ tay xuống, cô mở cửa phòng, gọi xuống lầu dưới: “Tên Lửa, anh có đó không? Lên đây chuyển hành lý xuống giúp tôi!”
“Hừ, tự chuyển đi!”
Ngoài miệng nói vậy, người lại đi lên, Tên Lửa bắt đầu làm cu-li.
Lúc Chu Tiêu về, Phương Dĩ đã đi rồi. Anh nhặt được một đoạn băng giấy nhỏ mà chuyển phát nhanh dùng để đóng thùng trên đất trống ở ngoài nhà, không biết Phương Dĩ đóng gói thứ gì. Chìa khóa lầu hai anh đã trả, Chu Tiêu chỉ có thể làm lại nghiệp cũ làm trộm leo tường. Leo tới ban công lầu hai, anh nhìn quét phòng ngủ, trống trơn, ngay cả một mẩu giấy vụn cũng không còn. Máy điều hòa và máy nước nóng không mang đi, Phương Dĩ quy thành tiền bán cho chủ nhà, bàn ghế trong phòng khách cũng để lại, kệ hàng dựa vào tường cũng chưa gỡ.
Lúc này, anh thực sự phải một mình rồi.
Chủ nhật, Chu Tiêu ăn một bữa cơm cùng Uông Lâm, sau khi về mang tới một món đồ. Vẫn trên chiếc xe tải đó, ba người bày tài liệu của Uông Lâm ra, nói: “Tuổi của Âu Hải Bình và Uông Lâm xấp xỉ nhau, từng là bạn học trung học. Âu Hải Bình thi đậu đại học, Uông Lâm tốt nghiệp trung học liền tham gia nghiệp vụ. Ban đầu Tưởng Quốc Dân làm ở ngân hàng, sau đó từ chức, giúp Âu Hải Bình làm việc. Đồng nghiệp bên kia chuyển tài liệu tới, lúc Tưởng Quốc Dân ở ngân hàng xét duyệt cho vay tiền rất có vấn đề, trên danh nghĩa là bản thân chủ động từ chức, thực tế là ông ta bị người ta xử. Còn Âu Hải Bình và Uông Lâm sở dĩ làm căng, là do một vụ làm ăn trước đây, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, sau khi làm ăn kết thúc mỗi người bọn họ phát triển, mấy năm nay qua lại rất ít. Nhưng có một số công trình rất lạ, ba người họ từng có rất nhiều tiếp xúc gián tiếp, vốn lưu động trong đó đặc biệt lớn, sau khi xoay một vòng, chia ra chảy vào túi từng người.”
Một người khác nói: “Nhưng chúng ta không có chứng cứ thực chất nhất.”
Chu Tiêu cúi đầu, chống lên bàn, suy nghĩ một chút, anh xoay người, nói: “Dựa vào sự tiếp xúc mấy ngày qua của tôi với họ, quan hệ của hai người Âu, Tưởng căng thẳng, cái này không phải giả, mà quan hệ của hai người Âu, Uông không tốt cũng không phải giả, nhưng họ vẫn có qua lại. Âu, Tưởng qua lại ngoài sáng, Âu, Uông qua lại trong tối, Tưởng và Uông cũng có qua lại trong việc làm ăn, cái này có phải có thể suy đoán không, ba người họ là đối tác, quan hệ đối tác căng thẳng, chỉ cần khơi lên một ngọn lửa, lúc nào cũng có thể làm nổ quan hệ của họ. Họ đều cần phải có vốn tự vệ của mình, cho nên ——”
Chu Tiêu ném một cái túi da lên bàn, “Vốn tự vệ chính là chứng cứ, chỉ về phía chứng cứ của đối phương.” Anh chỉ cái túi da, “Đây là tài liệu hội viên của sân golf.”
Người đàn ông hỏi: “Sao lấy ra được vậy?”
“Động tác mấy người chậm, tôi không muốn lãng phí thời gian nữa, chuyện có thể dùng tiền giải quyết tôi chỉ dùng tiền giải quyết.”
Ba người kia nhìn nhau một cái, không đón lời anh, hỏi: “Tài liệu hội viên có vấn đề gì?”
“Có một người, lúc câu lạc bộ này vừa khai trương đã là hội viên, một năm sau rút khỏi hội ra nước ngoài, nhưng chìa khóa tủ cất đồ của bà ấy vẫn chưa trả lại cho câu lạc bộ, ngăn tủ đó thành vật trang trí, nhân viên cũng đã không sợ khi thấy chuyện kì lạ.”
“Người nào?”
Chu Tiêu nhìn ba người họ, nói: “Vợ trước của Âu Hải Bình.”
Vợ trước của Âu Hải Bình đã sớm di dân, mấy năm nay chưa bao giờ về nước, tủ cất đồ lấy danh nghĩa của bà ấy niêm phong. Tuy tất cả người của câu lạc bộ là của Uông Lâm, nhưng đồ trong tủ cất đồ không hề chắc chắn là của Uông Lâm. Bất kể là của ai, trong đây nhất định có một phần chứng cứ quan trọng, có thể chỉ ngay một người trong họ, mà khơi mào một ngọn lửa, quan hệ của ba người sẽ nổ. Bây giờ, Chu Tiêu sẽ đi khơi ngọn lửa này!
Thứ Hai, Chu Tiêu lại hẹn Cao Đại Thiếu đi đánh golf. Trước tủ cất đồ luôn có một người đi tới, các góc đều cài đặt máy giám sát. Anh quan sát hoàn cảnh xong, cúi đầu nhìn chìa khóa tủ cất đồ của mình, lại nhìn về phía chìa khóa trong tay Cao Đại Thiếu. Cao Đại Thiếu hỏi: “Làm gì đó?”
Chu Tiêu cười nói: “Đi, hôm nay so tiếp!”
Thứ Ba, Chu Tiêu lại chiếu cố câu lạc bộ, đang định đi tới tủ cất đồ, Uông Lâm ở xa xa chào hỏi anh, đi cùng anh: “Gần đây Giám đốc Chu rất có hứng thú đánh golf sao? Tháng sau có một cuộc thi đấu nghiệp dư nho nhỏ, không biết Giám đốc Chu có hứng thú giam gia không?”
Đến khi Chu Tiêu đi tới sân bóng, Uông Lâm luôn đi cùng, nói chuyện làm ăn nói chuyện cuộc thi đấu nghiệp dư, nhân tiện hỏi vòng vo đời sống tình cảm của anh, cuối cùng nói: “Âu Hải Bình chính là một con cái già, con trai lão Tưởng thông minh, chọn ai cũng không thể chọn bố vợ như vậy, anh nói có đúng không?”
Đến thứ Tư, trước khi Chu Tiêu xuất phát gọi một cú điện thoại cho Phương Dĩ, hỏi: “Chuyến bay mấy giờ?”
“Ba giờ chiều.”
Chu Tiêu nói: “Bây giờ mới chín giờ, còn kịp.”
“Còn kịp cái gì?”
Chu Tiêu tăng tốc, cười nói: “Tóm lại còn kịp, em đừng cầm quá nhiều hành lý.”
Phương Dĩ nói: “Món lớn đều gửi chuyển phát nhanh, còn một số gửi vận chuyển.”
“Em còn sót rất nhiều đồ, bàn, máy điều hòa, máy nước nóng, còn có kệ hàng, đều không cần nữa sao?”
Phương Dĩ bỗng nói: “Công ty anh đóng cửa?”
Chu Tiêu ngẩn người, chậm tốc độ xe lại: “Em về sao?”
“Tôi tới lấy ít đồ.”
“Lấy cái gì?”
Phương Dĩ đi lên lầu, vào trong nhà, để chìa khóa lên bàn, sờ kệ hàng, nói: “Kệ hàng.”
Chu Tiêu cười, nói: “Em đừng đi, chờ anh, không bao lâu nữa là anh về rồi, đến lúc đó đưa em đến sân bay.”
Phương Dĩ cảm thấy anh đang cười, anh lại cười nói đưa cô đến sân bay. Cô kéo cái ghế qua ngồi xuống, nhìn chằm chằm kệ hàng, cúp điện thoại. Lúc ra ngoài Tưởng Dư Phi nhìn cô giống như nhìn người ngoài hành tinh: “Một cái kệ hàng…”
Phương Dĩ nói năng hùng hồn: “Kệ hàng cũng rất đắt!”
Lúc trước mua kệ hàng cũng mất hơn một trăm đồng, để lại đây chịu thiệt nhiều. Lần trước do dự, chưa kịp gỡ, lần này dư thời gian, cô có thể gỡ từ từ.
Bên kia, Âu Duy Diệu hẹn Thẩm Lệ Anh uống trà sáng, thời gian không sớm không muộn, trà và món điểm tâm mới vừa ra lò. Âu Duy Diệu gọi một lồng sủi cảo tôm cho Thẩm Lệ Anh, cười nói: “Cháu nhớ dì Thẩm thích ăn cái này. Dì Thẩm có thói quen uống trà sáng không?”
Thẩm Lệ Anh nói: “Sao dì có thể có thói quen này được.”
“Cũng đúng, người Hải Châu mới thích uống trà sáng. Cháu từng tới đây mấy lần, điểm tâm ở đây có mùi vị rất ngon.”
Thẩm Lệ Anh nhìn cô ta một cái, nếm thử một miếng sủi cảo tôm, khen: “Ăn rất ngon.”
Âu Duy Diệu nói: “Ngon thì dì ăn nhiều một chút. Lúc cháu ra ngoài muốn gọi bố đi cùng, nhưng dì biết thân thể bố rồi đấy, vừa gặp phải ngày không trăng thì cả người khó chịu. Chân bố có bệnh gout, không được ăn rất nhiều thứ. Suy cho cùng là lớn tuổi cả.”
Thẩm Lệ Anh cười nói: “Nếu bố cháu biết cháu nói ông ấy lớn tuổi, ông ấy nhất định không đồng ý.”
“Không đồng ý thì không đồng ý, cháu còn không đồng ý bố cứ kéo dài với dì đây. Hai người khi nào có thể ra hoa kết quả?”
“Cháu nói mò gì thế!”
Âu Duy Diệu cười cười: “Thực ra cháu luôn khó hiểu, dì Thẩm xinh đẹp, cũng trông trẻ tuổi, sao vẫn chưa từng kết hôn? Có phải đã lén lút kết hôn, sinh con, giấu không chịu nói không?”
Thẩm Lệ Anh để đũa xuống, rút một tờ giấy lau miệng, cụp mắt nói: “Con đó, sao hôm nay cứ nói bậy vậy.”
Âu Duy Diệu nhíu mày, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nói: “Đợi một chút.” Cô ta lấy di động ra, gọi một cú điện thoại, “Ở số 338 đường Bảo Hưng? Không có người khác? Vậy đi lên đi.”
Thẩm Lệ Anh giật mình. Âu Duy Diệu cúp điện thoại, nhìn về phía bà, cười nhạt nói: “Phương Dĩ, dì Thẩm còn nhớ cô ta không? Con nghĩ tới, trước đây sở dĩ Chu Tiêu không thích con là do Phương Dĩ luôn lượn lờ trước mặt anh ấy, không có người này, Chu Tiêu còn có thể nghĩ tới cô ta cả ngày không?”
Thẩm Lệ Anh hỏi: “Con đây là ý gì?”
Âu Duy Diệu nói: “Con cũng không biết, trói trước rồi nói.”
“Diệu Diệu!”
“Dì Thẩm, dì khẩn trương vậy làm gì? Cháu nhớ dì cũng rất ghét Phương Dĩ mà, dì sẽ không nói cho bố biết phải không?”
Thẩm Lệ Anh nhíu mày: “Diệu Diệu!”
Âu Duy Diệu nhàn nhã ăn một miếng sủi cảo tôm: “Có lẽ nói, cô ta là con gái bà, cho nên bà rất khẩn trương?”
Chu Tiêu đến câu lạc bộ, trong túi chứa dụng cụ mở khóa. Anh vui mừng vì mấy cái khóa này đều là khóa cũ, mấy năm nay cũng không thay mới. Anh đã nghiên cứu cẩn thận, chỉ cần cho anh chút thời gian, anh nhất định có thể mở khóa.
Thời gian còn sớm, xung quanh tủ cất đồ không có ai, máy giám sát còn mở. Anh liếc máy giám sát một cái, đi tới trước tủ cất đồ làm vật trang trí kia, lấy dụng cụ ra bắt đầu mở khóa. Thời gian eo hẹp, bất cứ lúc nào bảo vệ cũng có thể phát hiện hành động của anh trong máy giám sát, người khác cũng có thể đi tới đây bất cứ lúc nào, anh nhất định phải nắm chắc từng phút từng giây. Dụng cụ xoay trong lỗ, anh cẩn thận mò tới trước,biết đã qua mấy phút, trên tay chợt có cảm giác, ngay sau đó anh nghe thấy “rắc” một tiếng, Chu Tiêu ổn định hô hấp, giây tiếp theo, lập tức mở tủ cất đồ ra.
Tủ cất đồ trống trơn, chỉ có một cái thẻ nhớ.
Chu Tiêu cầm lấy thẻ nhớ, đóng cửa tủ cất đồ lại. Cửa đã không có cách nào đóng chặt, anh nhanh chóng đi tới cửa câu lạc bộ, người phục vụ đã nhận ra anh, chào hỏi anh: “Ngài Chu.”
Chu Tiêu gật đầu một cái, bước nhanh hơn. Anh vừa đi, lập tức có nhân viên phát hiện tủ cất đồ làm vật trang trí quanh năm mở rộng cửa, lập tức báo cấp trên.
Lúc Âu Hải Bình ở trong nhà nhận được điện thoại, bệnh gout hành hạ, chân vô cùng đau đớn, người giúp việc đưa điện thoại cho ông ta. Uông Lâm ở đầu bên kia cuống cuồng nói: “Cái tủ cất đồ kia của vợ ông bị người ta nạy rồi!”
Âu Hải Bình ngồi bật dậy: “Cái gì? Lập tức điều tra máy theo dõi, rồi lập tức phái người!”
“Máy theo dõi tra rồi, là Chu Tiêu!”
Lúc này Chu Tiêu đang chạy rất nhanh trên con đường tới Sở công an, hành trình tổng cộng bốn mươi phút. Anh gọi một cú điện thoại báo cho người khác biết mọi chuyện thuận lợi. Cúp điện thoại, anh lại gọi di động của Phương Dĩ, hỏi: “Còn ở đó chứ?”
Phương Dĩ nói: “Chuẩn bị đi rồi.”
Chu Tiêu xem giờ một cái: “Đợi thêm chút nữa, đợi ở đó đừng đi.”
Phương Dĩ nói: “Tôi phải đến sân bay.”
“Chuyến bay vào buổi chiều! Em ở đó chờ anh, anh về ngay lập tức.”
Phương Dĩ đang định nói gì đó, đột nhiên nghe thấy cửa truyền đến tiếng động, cô cầm di động đi tới mở cửa. Cửa vừa mở, lại thấy bốn người đàn ông cao thấp không đều đứng đó, không nói hai lời liền tới bắt cô. Phương Dĩ giật nảy mình, lập tức thét lên, la vào điện thoại: “Chu Tiêu!”
Chu Tiêu chỉ nghe thấy Phương Dĩ la to một tiếng, ngay sau đó vang lên tiếng đàn ông xa lạ.
“Lấy dây, mau lên!”
“Bịt miệng nó lại, nhanh lên một chút!”
Chu Tiêu la lớn: “Phương Dĩ! Phương Dĩ! Bọn mày là ai, Phương Dĩ!” Anh la từng tiếng dồn dập, tốc độ xe cũng theo đó tăng nhanh. Tốc độ xe anh nhanh, xe phía sau anh, tốc độ cũng tăng nhanh theo. Lúc này Chu Tiêu mới chú ý tới phía sau đột nhiên có thêm một chiếc xe, không chỉ một chiếc, phía sau thêm một chiếc nữa, còn có một chiếc!
Điện thoại bất thình lình bị người khác cúp máy, anh không nghe thấy tiếng đầu bên kia nữa. Chu Tiêu nhìn kính chiếu hậu một cái, đánh mạnh sang một hướng, ngược lại hướng Sở công an. Anh chạy tới hướng đường Bảo Hưng, một tay nắm tay lái, anh lập tức gọi điện thoại của Tên Lửa, không ai nghe. Anh lại lập tức gọi điện thoại liên lạc của ba người kia. Tốc độ xe càng lúc càng nhanh, tay anh trượt, xe phía sau đuổi theo tận cùng không buông, xe trên đường liên tục né tránh. Đột nhiên, một chiếc xe tải lớn chạy cắt ngang, Chu Tiêu chấn động, đánh mạnh tay lái, bánh xe ma sát với mặt đất bốc cháy, chiếc xe chạy nhanh đã mất khống chế, “ầm” một tiếng, giữa đường truyền đến tiếng vang lớn, xe tải lướt nghiêng mặt đất, dừng lại. Chiếc xe thể thao màu đen lật thân, khói từ từ bốc lên bầu trời từ thân xe. Đầu Chu Tiêu hướng xuống dưới, kẹt trong xe, máu chảy đầy mặt. Anh nuốt cổ họng, không thể động đậy, chỉ có đôi mắt luôn nhìn chằm chằm hướng đường Bảo Hưng.
/66
|