Tưởng Quốc Dân cũng không tham gia hoạt động lần này. Tuần trước ông ta ra nước ngoài giải quyết việc chung, tuần này sau khi về, luôn bận rộn xử lý công việc tập đoàn, tối qua ông ta tham dự một bữa tiệc, trong người ngồi cùng bàn có nhân viên chức cao trong bộ ngành chính phủ, thời gian dùng cơm từ bảy giờ tối kéo dài đến mười giờ, sau mười giờ do tài xế đưa ông ta về biệt thự, sau đó không hề ra ngoài nữa, cho đến chín giờ sáng nay ông ta rời khỏi biệt thự tới công ty, bây giờ ông ta vẫn ngồi trong phòng làm việc của mình.
“Trước mắt chỉ điều tra được như vậy.” Một người đàn ông nói.
“Có từng liên lạc với ai không?” Chu Tiêu hỏi.
“Một lúc sao có thể điều tra ra được.”
Chu Tiêu cắn chặt hàm răng, cơ mặt căng cứng, ánh mắt hung ác, thái độ thù địch khắp người. Ba người trong xe nhìn ra cảm xúc của anh bất thường, nói: “Tối qua anh đã đi đâu, dạ tiệc vẫn chưa kết thúc anh đã rời khỏi, cho tới bây giờ vẫn chưa xuất hiện ở khách sạn. Tối qua và sáng nay Âu Duy Diệu đã tới phòng anh tìm anh hai lần.”
Đôi mắt Chu Tiêu đỏ ngầu, anh nói: “Tối qua có người đẩy Phương Dĩ xuống biển.”
Phương Dĩ không thù không oán với người khác, vòng tròn sinh hoạt đơn giản, trừ Tưởng Quốc Dân muốn mạng của cô ra, Chu Tiêu không nghĩ ra còn ai khác.
Ba người nghe xong, suy nghĩ nói: “Hôm dự dạ tiệc từ thiện về, anh luôn lo lắng Tưởng Quốc Dân sẽ ra tay với Phương Dĩ. Tưởng Quốc Dân làm việc cẩn thận như vậy, mười năm trước ông ta còn chưa biết rốt cuộc Phương Chí Chiêu có vấn đề hay không, ông ta đã xuống tay giết, lần này con gái Phương Chí Chiêu đột nhiên xuất hiện ở đây, ông ta nhất định sẽ làm chút chuyện.”
Chu Tiêu ngồi trên ghế, cúi đầu không lên tiếng, một lát sau, Chu Tiêu mới mở miệng: “Là lỗi của tôi…”
Người phụ nữ duy nhất trong xe hỏi: “Bây giờ Phương Dĩ thế nào?” Dừng một chút, “Đừng tự trách mình nữa, bây giờ không phải lúc tự trách. Chu Tiêu, bình thường anh tỉnh táo nhất, rõ ràng biết mỗi bước đường nên đi như thế nào. Hiện nay chúng ta đã đi gần hết rồi, còn lại một bước cuối cùng, nếu lần này đi sai bước thì sẽ thất bại trong gang tấc, vậy mọi nỗ lực chúng ta làm trước đây đều sẽ uổng phí.”
Chu Tiêu chợt ngẩng đầu, nhìn về phía màn hình theo dõi. Âu Hải Bình trong màn hình đang ngồi trên sofa phòng khách xem ti vi, Âu Duy Diệu ngồi bên kia xem tạp chí. Lật vài tờ, Âu Duy Diệu ném tạp chí lên bàn trà, hình như oán trách mấy câu. Âu Hải Bình cười vỗ vỗ tay cô ta dỗ dành cô ta. Âu Duy Diệu lấy di động ra gọi, nhấn số không bao lâu, lại ném di động.
Người đàn ông luôn đeo tai nghe nói: “Chu Tiêu, di động của anh đâu? Âu Duy Diệu đang gọi điện thoại cho anh.”
Chu Tiêu trầm mặt, không trả lời mà hỏi lại: “Có tiến triển gì không?”
Người phụ nữ trả lời: “Tạm thời không có. Tối qua ông ta về phòng là ngủ ngay, sáng sớm hôm nay đã gọi ba cuộc điện thoại, một cuộc là phục vụ phòng, một cuộc gọi về công ty, một cuộc gọi cho Thẩm Lệ Anh.”
Chu Tiêu cười lạnh: “Thẩm Lệ Anh!”
“Lần này Thẩm Lệ Anh hoàn toàntham dự hoạt động, bà ấy tới đây nghỉ phép, đợi một lát Âu Hải Bình sẽ đi đến bờ biển cùng bà ấy. Âu Hải Bình làm việc rất cẩn thận, chúng ta phải nhẫn nại. Một năm qua thân thể ông ta sa sút, ngay cả công ty cũng rất ít tới, phần lớn công việc đều do Tưởng Quốc Dân đại diện thay ông ta. Lần này chúng ta có thể tìm được cơ hội tiếp cận ông ta, đã vô cùng không dễ dàng, chứ đừng nói chi là có thể ngồi đây theo dõi từng cử động của ông ta ở trong phòng, cho nên Chu Tiêu, bây giờ là thời điểm quan trọng nhất.”
Có điện thoại gọi tới, người đàn ông nghe xong, nói: “Đã điều tra ghi chép cuộc gọi nguyên ngày hôm qua của Tưởng Quốc Dân, không có bất kì khả nghi nào.”
Chu Tiêu nói: “Ông ta còn một số.”
“Anh nói…”
“Số liên lạc với Đồng Lập Đông.” Chu Tiêu thấp giọng nói.
Buổi trưa thời tiết đẹp, trên bãi cát có không ít người tụ tập. Tuy vẫn chưa tới mùa hè nóng bức, nhưng không hề ảnh hưởng việc mọi người bơi lội tắm nắng. Âu Duy Diệu mặc bikini nằm trên ghế, vừa thoa kem chống nắng vừa nhìn về phía Thẩm Lệ Anh, cười nói: “Dì Thẩm, tới giờ cháu chưa từng thấy dì mặc bikini, ra đây bơi dì cũng bảo thủ như vậy?”
Thẩm Lệ Anh uống một hớp đồ uống, cười nói: “Dì lớn tuổi rồi, không thể chỉ mặc hai mảnh vải giống như nữ sinh mấy cháu.”
Âu Duy Diệu ngoẹo đầu trêu: “Trước đây cháu rất tò mò bố thích dì cái gì, bây giờ ngẫm lại, chắc là dì rất khác. Trong công việc có thể giúp bố cháu, trong đời tư có thể tâm sự với bố cháu, trước ống kính tự tin rực rỡ, sau ống kính hòa nhã lịch sự an nhàn, có phải vậy không?”
“Có phải cái gì?” Âu Hải Bình mặc đồ thường, đeo kính mát đi tới, cười hỏi: “Nói nhỏ gì thế?”
Âu Duy Diệu nói: “Nói dì Thẩm quá bảo thủ, không mặc cả bikini.”
“Con nít thì biết cái gì.” Âu Hải Bình nhẹ nhàng ôm vai Thẩm Lệ Anh, “Có mệt không? Còn tưởng lần này em không muốn tới, tối qua chạy tới đây cũng không ngủ được mấy tiếng.”
Thẩm Lệ Anh để đồ uống xuống, thừa cơ tránh tay ông ta, cười nói: “Sao có thể mệt được, tới đây chính là để nghỉ mà.”
Âu Duy Diệu nói: “Đúng thế, tới đây chính là để nghỉ, nhưng cũng không biết một số người đi nghỉ tới nơi nào rồi.”
Thẩm Lệ Anh như cười như không: “Cháu vừa nói vậy thì dì liền nhớ ra, Chu Tiêu đâu?”
Âu Duy Diệu ngồi dậy, đang định nói, cấp dưới bên Âu Hải Bình đi tới, kề bên tai Âu Hải Bình nói mấy câu. Âu Hải Bình nghe xong, nói với Âu Duy Diệu: “Bây giờ chắc Chu Tiêu sẽ không có thời gian cùng với con.”
Âu Duy Diệu lập tức hỏi: “Anh ấy ở đâu?”
“Tối qua người bạn gái kia của cậu ta chạy tới đây, bây giờ bạn gái cậu ta đang ở bệnh viện, nghe nói cô ta ngã xuống biển.”
Mặt Thẩm Lệ Anh hơi biến sắc, nhưng không ai chú ý. Âu Duy Diệu nhíu mày: “Cô ta ngã xuống biển? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Tình huống cụ thể, người trong cuộc mới biết. Nhưng mà Diệu Diệu, cậu ta có bạn gái, con phải chú ý lời nói và hành động của mình.”
Âu Duy Diệu nói: “Lời nói và hành động của con thế nào.”
Âu Hải Bình không vui: “Con vẫn còn cùng với Dư Phi thì phải chú ý lời nói và hành động của mình, đừng để người ta bắt được thóp!”
“Chính Dư Phi cũng chưa chắc đã chú ý.”
“Vậy cứ để mình cậu ta bị người ta bắt được thóp đi. Tóm lại con là con gái bố, con đại diện cho thể diện nhà họ Âu!”
Thẩm Lệ Anh giảng hòa: “Được rồi, được rồi, mấy lần gần đây hai bố con đều thế này, nói chưa được mấy câu đã muốn cãi nhau rồi.”
Âu Duy Diệu nổi giận đùng đùng quay lại khách sạn, lại nhìn thấy người phục vụ đẩy xe thức ăn ra từ phòng Chu Tiêu. Cô ta vui vẻ chạy ào vào phòng Chu Tiêu, vừa vặn thấy Chu Tiêu đang nhìn thức ăn trên bàn.
“Chu Tiêu, tối qua anh đi đâu thế, tôi tìm khắp nơi cũng không tìm được anh.”
Chu Tiêu liếc cô ta một cái, nhàn nhạt nói: “Tối qua Phương Dĩ tới, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.”
“Phương Dĩ tới sao?” Âu Duy Diệu kinh ngạc, “Xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì?”
Chu Tiêu thoạt nhìn có chút mệt mỏi, nói: “Cô ấy không cẩn thận ngã xuống biển, bây giờ đã không sao rồi.”
Âu Duy Diệu nhìn hộp thức ăn nhanh gói kĩ trên bàn, hỏi: “Bây giờ cô ấy ở bệnh viện? Anh muốn đi thăm cô ấy sao?”
Chu Tiêu gật đầu, Âu Duy Diệu nhỏ giọng nói: “Tôi cũng muốn đi thăm cô ấy, có thể không?”
“Cơ thể cô ấy còn rất yếu, không thích hợp người khác tới thăm bệnh.”
Âu Duy Diệu mím môi, hiểu lòng người nói: “Cũng đúng, vậy anh gửi lời hỏi thăm tới cô ấy giúp tôi.”
Ra khỏi phòng Chu Tiêu, Âu Duy Diệu thu nụ cười, mặt không biểu lộ cảm xúc gì gọi thông điện thoại: “Dư Phi, có một chuyện, em không biết có nên nói cho anh biết không.”
Chu Tiêu mất tích cả đêm, chuyện Phương Dĩ ngã xuống biển chắc chắn không giấu nổi người khác, dứt khoát tự mình nói rõ toàn bộ. Anh xách thức ăn rời khỏi khách sạn, trầm mặt quay lại xe tải. Người đàn ông đang nghe lén nói: “Vừa rồi Âu Duy Diệu nói với Âu Hải Bình anh đến bệnh viện thăm Phương Dĩ. Âu Hải Bình đã sớm biết chuyện tối qua, may mà chiêu này đi đúng, anh không nói dối.”
Chu Tiêu cười khẩy, dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, nói: “Buổi tối Âu Hải Bình hẹn ba người đi ăn.” Anh báo tên họ và thân phận của ba người, người đàn ông ghi lại xong, hỏi anh: “Sao còn không đến bệnh viện?”
Chu Tiêu không trả lời, người phụ nữ trong xe do dự, nói: “Chu Tiêu, tình hình bây giờ, có một cách tốt cho tất cả mọi người.” Người phụ nữ nói ra cái gọi là cách, chậm chạp không thấy Chu Tiêu trả lời, cô ấy nhíu mày, “Chu Tiêu!”
Chu Tiêu mở mắt, lạnh lùng nói: “Tuyệt đối không thể!”
Phương Dĩ không biết mình phải nằm trên giường bệnh bao lâu, di động của cô rơi bên bờ biển, sợ Đại Phương và luật sư Phương sẽ lo lắng, đành phải mượn điện thoại của Tên Lửa. Tên Lửa đi ra ngoài một chuyến, lúc quay lại mang di động của Phương Dĩ về, nói: “Người khác không nhặt của rơi, buổi sáng có người đưa tới đồn cảnh sát.”
Phương Dĩ còn cắm máy thở, kiểm tra di động, một chuỗi dài cuộc gọi chưa nhận của Chu Tiêu, cô nhanh chóng kéo qua, lại nhìn thấy trưa hôm nay Thẩm Lệ Anh gọi tới hơn mười cuộc điện thoại cho cô, đang suy nghĩ, tiếng chuông chợt reo, cô nhận máy, giật mình nói: “Tưởng Dư Phi?”
Tưởng Dư Phi sốt ruột hỏi: “Em ở chỗ nào, anh tới ngay lập tức.”
Phương Dĩ nói chuyện vô cùng yếu: “Sao anh…”
“Đừng nói gì cả, mau nói cho anh biết em ở chỗ nào!”
Từ đầu đến cuối Phương Dĩ không nói ra bệnh viện, điện thoại vừa cúp lại lập tức có điện thoại gọi đến. Cô liếc Tên Lửa một cái, Tên Lửa cắn táo, đảo con ngươi giơ hai tay lên: “Tôi lập tức ra ngoài!”
Chờ Tên Lửa đi, Phương Dĩ mới nhận điện thoại. Thẩm Lệ Anh ở đầu bên kia điện thoại, giọng nói giống như Tưởng Dư Phi vừa rồi, “Tiểu Dĩ, con có sao không?”
Trong nháy mắt Phương Dĩ rơi nước mắt, miệng đã thành hình, chữ “mẹ” này lại không thốt ra, Thẩm Lệ Anh sốt ruột: “Con mau nói chuyện đi, Tiểu Dĩ?”
“Tôi không sao…”
Thẩm Lệ Anh thở phào nhẹ nhõm, giọng lập tức khôi phục như cũ: “Không sao thì tốt rồi, mẹ… mẹ hơi bận, không tiện tới thăm con. Sao con lại ngã xuống biển?”
Phương Dĩ cũng lập tức khôi phục như cũ: “Có người đẩy tôi.”
“Có người đẩy con?”
“Tôi đã báo cảnh sát.”
Lúc Chu Tiêu chạy tới, Phương Dĩ đã ngủ, canh gà vẫn còn ấm. Anh nhìn cô, ra ngoài hỏi y tá: “Bị sẩy thai nên ăn những thứ gì?”
Y tá nói: “Giống như sinh con vậy, nhất định phải bồi bổ, có điều cô ấy bị phù phổi cấp tính, mấy ngày này chỉ có thể cho cô ấy ăn chút đồ lạt, cơ thể nhất định phải điều dưỡng tốt. Anh phải giúp vợ anh thật nhiều, quan tâm cô ấy thật nhiều.”
Chu Tiêu gật gật đầu, rón rén quay lại phòng bệnh. Trước đây Phương Dĩ ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn luôn hồng hào, mở mắt thì sẽ cười, nhào lên người anh nhích tới nhích lui. Bây giờ sắc mặt cô lại trắng bệch, môi khô, cô chưa từng tiều tụy như vậy. Chu Tiêu đau lòng, kề vào mặt cô. Phương Dĩ trên giường khẽ cử động, Chu Tiêu nghe thấy cô nói: “Tên Lửa ở cùng tôi là đủ rồi.”
Chu Tiêu ngồi dậy, sờ mặt cô: “Anh đánh thức em sao?”
Phương Dĩ lắc đầu: “Lúc anh tới thì tôi đã biết rồi.”
Chu Tiêu cười: “Lại giả vờ ngủ?”
“Không phải, tôi chỉ không muốn nhìn thấy anh.”
Chu Tiêu không cười được nữa, nụ cười cứng ngắc: “Có đói không? Anh bảo người ta hầm canh gà, y tá nói em phải ăn lạt một chút, may mà canh này anh bảo người ta nấu rất lạt, không có dầu.”
Phương Dĩ nói: “Tôi không đói.”
“Vậy em đói thì anh sẽ đút cho em ăn.”
“Anh không cần làm việc sao?” Phương Dĩ nhìn về phía anh, “Anh tới đây chính là để làm việc, đừng làm lỡ chuyện quan trọng.”
“Em chính là chuyện quan trọng của anh.”
“Đừng nói bùi tai như vậy, anh đi làm việc đi.”
Chu Tiêu cầu xin: “Phương Dĩ, em đừng như thế.”
“Tôi không biết tôi còn có thể thế nào, tôi đã nằm đây rồi, tôi còn có thể thế nào?”
Chu Tiêu ra ngoài hút thuốc, đạp tường mấy cái. Y tá đi qua, nhắc nhở anh: “Thưa anh, ở đây không được phép hút thuốc!”
Chu Tiêu hỏi: “Bệnh nhân bị phù phổi cấp tính và sẩy thai có thể ăn tôm hùm, chân gà và cá không?”
Y tá ngẩn người: “Canh… canh cá được.”
Chu Tiêu hỏi: “Nhà hàng tốt nhất gần đây ở đâu?”
Phương Dĩ không ngủ được, cô nhìn hộp đồ ăn trên tủ đầu giường một cái, thấp thoáng có thể ngửi được mùi canh gà. Cô nhớ tới tối qua tỉnh lại bên bờ biển, cái nhìn đầu tiên liền thấy được Chu Tiêu với vẠmặt hốt hoảng, còn tưởng đang nằm mơ, sáng nay cô tỉnh lại, đầu tiên lại nhìn thấy Chu Tiêu râu ria lởm chởm, rốt cuộc xác định đây không phải nằm mơ, nhưng nếu như đây là một giấc mơ thì tốt biết bao. Tay cô đặt lên bụng mình, nơi đó trơn tuột bằng phẳng, không có bất kì dấu vết sinh mạng nào. Cửa truyền đến động tĩnh, Phương Dĩ nói: “Anh đi đi…” Nói xong sững sờ, kinh ngạc nói, “Tưởng Dư Phi?”
Tưởng Dư Phi hai tay trống không đi tới: “Cho rằng em không nói anh biết em ở bệnh viện nào thì anh không tra ra được sao?”
Anh tới vô cùng vội, vất vả mệt mỏi, không mặc áo khoác, cà vạt không thắt chặt, tay áo còn xắn lên, quan sát Phương Dĩ, hỏi: “Sao biến thành thế này?”
Phương Dĩ mỉm cười: “Em không sao, em đỡ hơn rồi.”
Tưởng Dư Phi thấy cô lộ ra nụ cười, giọng lại khẽ và mệt mỏi, không đành lòng nói: “Chu Tiêu chính là chăm sóc em thế này?”
Phương Dĩ nói: “Em thực sự không sao, mấy ngày nữa là có thể xuất viện rồi.”
“Phương Dĩ!” Tưởng Dư Phi không nhịn được, “Anh đã hỏi y tá rồi, anh đã biết tất cả!”
Phương Dĩ không vui: “Sao y tá có thể tiết lộ việc riêng của em!”
Tưởng Dư Phi đi tới trước, cúi người ôm cô, ấm áp giống như ánh mặt trời ấm áp, tựa như thời đại học, một cái ôm thuần khiết nhất không buồn không lo nhất. Phương Dĩ nắm lấy cổ áo anh, nghẹn ngào nói: “Tưởng Dư Phi, em muốn về nhà…”
“Anh dẫn em về.”
“Không về được nữa.”
“Sao có thể không về được.” Tưởng Dư Phi sờ tóc cô, hôn lên đỉnh đầu cô, “Anh có thể dẫn em về, không quản gì cả. Chúng ta về, xem như vẫn ở Giáng sinh năm đó, em bày tỏ với anh, anh không từ chối em, anh đáp lại em, có được không?”
Phương Dĩ rơi nước mắt: “Tại sao khi đó anh không đáp lại em…”
“Anh xin lỗi, Phương Dĩ, anh xin lỗi!” Tưởng Dư Phi dùng sức ôm chặt cô, “Anh thích em, rất thích rất thích em, anh không muốn nhìn thấy em ở cùng Chu Tiêu!”
Tưởng Dư Phi ở trong phòng bệnh rất lâu, sau khi ra ngoài cầm lấy canh gà Phương Dĩ uống còn dư vào toilet đổ sạch, còn chưa đổ xong, anh ta đột nhiên bị người khác nắm lấy cổ áo, hất mạnh vào tường, còn chưa kịp phản ứng, một nắm đấm đã vung tới mặt anh ta. Anh ta tránh không kịp, bị người khác đánh trúng, lập tức đau đến mức ngã xuống đất.
Chu Tiêu xách cổ áo anh ta, lại đánh một cái. Tưởng Dư Phi đánh lại, nhưng sức không chống nổi anh, Chu Tiêu nghiêm giọng nói: “Cậu muốn làm gì, hả?”
Tưởng Dư Phi lau tơ máu ở khóe miệng, nói: “Anh làm ăn gì tôi mặc kệ, tôi cũng không can thiệp được, nhưng anh không cho Phương Dĩ hạnh phúc được.”
Chu Tiêu cười lên: “Cậu có thể cho?”
“Tôi có thể.” Tưởng Dư Phi nói như đinh đóng cột.
“Bố cậu giết bố cô ấy, cậu có thể cho?”
Tưởng Dư Phi giật mình, Chu Tiêu đứng lên, sửa lại quần áo của mình, nói: “Việc làm ăn tôi làm có lẽ không thấy được ánh sáng, nhưng cậu càng không thấy được ánh sáng hơn tôi. Tôi không có tư cách nói cho Phương Dĩ hạnh phúc, cậu càng không có tư cách hơn!”
Phương Dĩ không nói cho Chu Tiêu Tưởng Dư Phi từng tới, Chu Tiêu cũng không hỏi cô canh gà uống ngon hay không. Anh đổ canh cá đặc biệt kêu người chế biến, gọi điện thoại tới nhà hàng đó, bảo họ sáng mai lại nấu một bình canh cá mới. Buổi tối anh ngủ trong phòng bệnh, di động tắt máy, không làm việc cũng không gặp bất kì ai, cứ nhìn chằm chằm Phương Dĩ trên giường bệnh, cứ nhìn đến khi trong màn đêm lộ ra ánh sáng, ánh mắt anh từ đầu đến cuối rơi trên giường bệnh. Phương Dĩ vừa tỉnh lại liền thấy Chu Tiêu nắm tay cô, từ từ buông ra, hỏi cô: “Ngủ có ngon không?”
“Ừ.”
“Tối qua em nói mớ.”
Phương Dĩ nói: “Không có.”
“Có nói, em gọi tên anh.”
“Không có khả năng.”
Chu Tiêu không tranh cãi với cô, thấy đã gần tới giờ, anh lái xe đi lấy canh cá trước. Phương Dĩ nằm trên giường bệnh, bác sĩ y tá tới một lúc, làm kiểm tra cho cô xong lại đi. Chu Tiêu còn chưa trở lại, cửa phòng bệnh mở ra, một bó hoa lộ ra trước, Phương Dĩ nhíu mày, tiếp theo nhìn thấy một đôi giày cao gót, tầm mắt đi lên, cô nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của Âu Duy Diệu.
Âu Duy Diệu cười nói: “Phương Dĩ, cô thực sự ở đây!”
Phương Dĩ ngẩn người, Âu Duy Diệu nói: “Hôm qua tôi đã muốn tới thăm cô, nhưng Chu Tiêu nói cô cần nghỉ ngơi. Bây giờ cơ thể cô thế nào? Sau khi sẩy thai nhất định phải chú ý điều dưỡng. Đúng rồi, canh gà của khách sạn nấu chẳng ngon, tôi bảo người mua nguyên liệu khác nấu cho cô được không?”
Lồng ngực Phương Dĩ phập phồng, cô siết nắm đấm nhắm mắt lại. Lúc Chu Tiêu trở về, Âu Duy Diệu đã rời khỏi, để lại một bó hoa trên tủ đầu giường. Anh nhíu mày, muốn vứt bó hoa, Phương Dĩ nói: “Anh hỏi cũng không hỏi đã ném rồi? Là Âu Duy Diệu mang tới.”
Chu Tiêu ngẩn ra, sắc mặt trong nháy mắt cực kì khó coi. Phương Dĩ nói: “Chu Tiêu, tôi thực sự không muốn nhìn thấy anh, anh đi đi!”
“Phương Dĩ…”
“Tôi van xin anh, anh đi đi!”
Tâm trạng Phương Dĩ bị kích động, y táChu Tiêu ra khỏi phòng bệnh, chỉ trích anh một trận, không cho anh vào nữa: “Tôi bảo anh chăm sóc vợ anh thật tốt, không phải bảo anh chọc tức cô ấy. Mỗi lần anh đến, cảm xúc của vợ anh liền bất thường. Hai ngày nay cô ấy chưa ăn thứ gì đàng hoàng, chỉ hôm qua lúc anh không có ở đây cô uống qua một chén canh gà. Tôi không biết chuyện giữa hai vợ chồng anh, nhưng thời điểm này, anh có thể thông cảm cho vợ anh một chút không?”
Trong đầu Chu Tiêu nghĩ hết lần này đến lần khác câu nói kia của y tá, “Mỗi lần anh đến, cảm xúc của vợ anh liền bất thường”. Tất cả đau khổ của Phương Dĩ đều là anh mang đến cho cô, người khỏe mạnh và năng động không có sinh khí nằm trên giường bệnh. Chu Tiêu không thể mang đến cho cô vui vẻ, cũng không thể bảo vệ cô bình an. Anh hại cô khóc hại cô giận, cô luôn miệng nói muốn “về nhà”, cô muốn Chu Tiêu cút càng xa càng tốt. Sự đau đớn của cô không có cách nào xóa sạch nữa. Gần như chính là trong một đêm, tất cả đều thay đổi, Chu Tiêu trở nên hoảng hốt, không phân biệt rõ cảnh trong mơ hay hiện thực, luôn cảm thấy anh vẫn ở hai ngày trước, lúc ra ngoài Phương Dĩ giúp anh thắt chặt cà vạt, khen anh đẹp trai anh tuấn. Anh bảo Phương Dĩ đàng hoàng chờ anh, ba ngày sau anh sẽ về, nhưng không về được nữa.
Sau khi Phương Dĩ ngủ, Chu Tiêu mới quay lại phòng bệnh. Anh lại ở cùng Phương Dĩ cả đêm, di động tắt máy, không làm việc cũng không gặp bất kì ai. Sáng hôm sau Phương Dĩ tỉnh lại, trên tủ đầu giường đã để một chén canh cá, Chu Tiêu nói một câu bên tai cô, Phương Dĩ ngẩn người.
Chu Tiêu cười, sờ mặt cô: “Em giúp anh giấu bí mật, chịu đựng áp lực, là lỗi của anh; mẹ em nhiều lần lợi dụng em, cũng là lỗi của anh; em bị người ta đẩy xuống biển, là anh tạo thành; Âu Duy Diệu chạy đến tìm em, cũng là do anh.” Anh nâng mặt Phương Dĩ lên, nước mắt rơi xuống cổ cô, “Con mất, em có bao nhiêu đau khổ, hửm? Phương Dĩ, anh xin lỗi, đều là lỗi của anh. Chúng ta chia tay đi.”
“Chờ anh làm xong tất cả mọi chuyện, chờ đến lúc em không cần chịu đựng áp lực nữa, không thể bị uy hiếp nữa, anh sẽ đoạt em về.” Chu Tiêu gần như dùng hết sức hôn cô, Phương Dĩ đã khóc không thành tiếng. Anh nói, “Em không có bất kì quan hệ gì với anh nữa, mẹ em sẽ không lợi dụng em nữa, Âu Duy Diệu sẽ không tới tìm nữa, không ai có thể tổn thương em. Phương Dĩ, bây giờ chúng ta chính thức chia tay!”
“Trước mắt chỉ điều tra được như vậy.” Một người đàn ông nói.
“Có từng liên lạc với ai không?” Chu Tiêu hỏi.
“Một lúc sao có thể điều tra ra được.”
Chu Tiêu cắn chặt hàm răng, cơ mặt căng cứng, ánh mắt hung ác, thái độ thù địch khắp người. Ba người trong xe nhìn ra cảm xúc của anh bất thường, nói: “Tối qua anh đã đi đâu, dạ tiệc vẫn chưa kết thúc anh đã rời khỏi, cho tới bây giờ vẫn chưa xuất hiện ở khách sạn. Tối qua và sáng nay Âu Duy Diệu đã tới phòng anh tìm anh hai lần.”
Đôi mắt Chu Tiêu đỏ ngầu, anh nói: “Tối qua có người đẩy Phương Dĩ xuống biển.”
Phương Dĩ không thù không oán với người khác, vòng tròn sinh hoạt đơn giản, trừ Tưởng Quốc Dân muốn mạng của cô ra, Chu Tiêu không nghĩ ra còn ai khác.
Ba người nghe xong, suy nghĩ nói: “Hôm dự dạ tiệc từ thiện về, anh luôn lo lắng Tưởng Quốc Dân sẽ ra tay với Phương Dĩ. Tưởng Quốc Dân làm việc cẩn thận như vậy, mười năm trước ông ta còn chưa biết rốt cuộc Phương Chí Chiêu có vấn đề hay không, ông ta đã xuống tay giết, lần này con gái Phương Chí Chiêu đột nhiên xuất hiện ở đây, ông ta nhất định sẽ làm chút chuyện.”
Chu Tiêu ngồi trên ghế, cúi đầu không lên tiếng, một lát sau, Chu Tiêu mới mở miệng: “Là lỗi của tôi…”
Người phụ nữ duy nhất trong xe hỏi: “Bây giờ Phương Dĩ thế nào?” Dừng một chút, “Đừng tự trách mình nữa, bây giờ không phải lúc tự trách. Chu Tiêu, bình thường anh tỉnh táo nhất, rõ ràng biết mỗi bước đường nên đi như thế nào. Hiện nay chúng ta đã đi gần hết rồi, còn lại một bước cuối cùng, nếu lần này đi sai bước thì sẽ thất bại trong gang tấc, vậy mọi nỗ lực chúng ta làm trước đây đều sẽ uổng phí.”
Chu Tiêu chợt ngẩng đầu, nhìn về phía màn hình theo dõi. Âu Hải Bình trong màn hình đang ngồi trên sofa phòng khách xem ti vi, Âu Duy Diệu ngồi bên kia xem tạp chí. Lật vài tờ, Âu Duy Diệu ném tạp chí lên bàn trà, hình như oán trách mấy câu. Âu Hải Bình cười vỗ vỗ tay cô ta dỗ dành cô ta. Âu Duy Diệu lấy di động ra gọi, nhấn số không bao lâu, lại ném di động.
Người đàn ông luôn đeo tai nghe nói: “Chu Tiêu, di động của anh đâu? Âu Duy Diệu đang gọi điện thoại cho anh.”
Chu Tiêu trầm mặt, không trả lời mà hỏi lại: “Có tiến triển gì không?”
Người phụ nữ trả lời: “Tạm thời không có. Tối qua ông ta về phòng là ngủ ngay, sáng sớm hôm nay đã gọi ba cuộc điện thoại, một cuộc là phục vụ phòng, một cuộc gọi về công ty, một cuộc gọi cho Thẩm Lệ Anh.”
Chu Tiêu cười lạnh: “Thẩm Lệ Anh!”
“Lần này Thẩm Lệ Anh hoàn toàntham dự hoạt động, bà ấy tới đây nghỉ phép, đợi một lát Âu Hải Bình sẽ đi đến bờ biển cùng bà ấy. Âu Hải Bình làm việc rất cẩn thận, chúng ta phải nhẫn nại. Một năm qua thân thể ông ta sa sút, ngay cả công ty cũng rất ít tới, phần lớn công việc đều do Tưởng Quốc Dân đại diện thay ông ta. Lần này chúng ta có thể tìm được cơ hội tiếp cận ông ta, đã vô cùng không dễ dàng, chứ đừng nói chi là có thể ngồi đây theo dõi từng cử động của ông ta ở trong phòng, cho nên Chu Tiêu, bây giờ là thời điểm quan trọng nhất.”
Có điện thoại gọi tới, người đàn ông nghe xong, nói: “Đã điều tra ghi chép cuộc gọi nguyên ngày hôm qua của Tưởng Quốc Dân, không có bất kì khả nghi nào.”
Chu Tiêu nói: “Ông ta còn một số.”
“Anh nói…”
“Số liên lạc với Đồng Lập Đông.” Chu Tiêu thấp giọng nói.
Buổi trưa thời tiết đẹp, trên bãi cát có không ít người tụ tập. Tuy vẫn chưa tới mùa hè nóng bức, nhưng không hề ảnh hưởng việc mọi người bơi lội tắm nắng. Âu Duy Diệu mặc bikini nằm trên ghế, vừa thoa kem chống nắng vừa nhìn về phía Thẩm Lệ Anh, cười nói: “Dì Thẩm, tới giờ cháu chưa từng thấy dì mặc bikini, ra đây bơi dì cũng bảo thủ như vậy?”
Thẩm Lệ Anh uống một hớp đồ uống, cười nói: “Dì lớn tuổi rồi, không thể chỉ mặc hai mảnh vải giống như nữ sinh mấy cháu.”
Âu Duy Diệu ngoẹo đầu trêu: “Trước đây cháu rất tò mò bố thích dì cái gì, bây giờ ngẫm lại, chắc là dì rất khác. Trong công việc có thể giúp bố cháu, trong đời tư có thể tâm sự với bố cháu, trước ống kính tự tin rực rỡ, sau ống kính hòa nhã lịch sự an nhàn, có phải vậy không?”
“Có phải cái gì?” Âu Hải Bình mặc đồ thường, đeo kính mát đi tới, cười hỏi: “Nói nhỏ gì thế?”
Âu Duy Diệu nói: “Nói dì Thẩm quá bảo thủ, không mặc cả bikini.”
“Con nít thì biết cái gì.” Âu Hải Bình nhẹ nhàng ôm vai Thẩm Lệ Anh, “Có mệt không? Còn tưởng lần này em không muốn tới, tối qua chạy tới đây cũng không ngủ được mấy tiếng.”
Thẩm Lệ Anh để đồ uống xuống, thừa cơ tránh tay ông ta, cười nói: “Sao có thể mệt được, tới đây chính là để nghỉ mà.”
Âu Duy Diệu nói: “Đúng thế, tới đây chính là để nghỉ, nhưng cũng không biết một số người đi nghỉ tới nơi nào rồi.”
Thẩm Lệ Anh như cười như không: “Cháu vừa nói vậy thì dì liền nhớ ra, Chu Tiêu đâu?”
Âu Duy Diệu ngồi dậy, đang định nói, cấp dưới bên Âu Hải Bình đi tới, kề bên tai Âu Hải Bình nói mấy câu. Âu Hải Bình nghe xong, nói với Âu Duy Diệu: “Bây giờ chắc Chu Tiêu sẽ không có thời gian cùng với con.”
Âu Duy Diệu lập tức hỏi: “Anh ấy ở đâu?”
“Tối qua người bạn gái kia của cậu ta chạy tới đây, bây giờ bạn gái cậu ta đang ở bệnh viện, nghe nói cô ta ngã xuống biển.”
Mặt Thẩm Lệ Anh hơi biến sắc, nhưng không ai chú ý. Âu Duy Diệu nhíu mày: “Cô ta ngã xuống biển? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Tình huống cụ thể, người trong cuộc mới biết. Nhưng mà Diệu Diệu, cậu ta có bạn gái, con phải chú ý lời nói và hành động của mình.”
Âu Duy Diệu nói: “Lời nói và hành động của con thế nào.”
Âu Hải Bình không vui: “Con vẫn còn cùng với Dư Phi thì phải chú ý lời nói và hành động của mình, đừng để người ta bắt được thóp!”
“Chính Dư Phi cũng chưa chắc đã chú ý.”
“Vậy cứ để mình cậu ta bị người ta bắt được thóp đi. Tóm lại con là con gái bố, con đại diện cho thể diện nhà họ Âu!”
Thẩm Lệ Anh giảng hòa: “Được rồi, được rồi, mấy lần gần đây hai bố con đều thế này, nói chưa được mấy câu đã muốn cãi nhau rồi.”
Âu Duy Diệu nổi giận đùng đùng quay lại khách sạn, lại nhìn thấy người phục vụ đẩy xe thức ăn ra từ phòng Chu Tiêu. Cô ta vui vẻ chạy ào vào phòng Chu Tiêu, vừa vặn thấy Chu Tiêu đang nhìn thức ăn trên bàn.
“Chu Tiêu, tối qua anh đi đâu thế, tôi tìm khắp nơi cũng không tìm được anh.”
Chu Tiêu liếc cô ta một cái, nhàn nhạt nói: “Tối qua Phương Dĩ tới, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.”
“Phương Dĩ tới sao?” Âu Duy Diệu kinh ngạc, “Xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì?”
Chu Tiêu thoạt nhìn có chút mệt mỏi, nói: “Cô ấy không cẩn thận ngã xuống biển, bây giờ đã không sao rồi.”
Âu Duy Diệu nhìn hộp thức ăn nhanh gói kĩ trên bàn, hỏi: “Bây giờ cô ấy ở bệnh viện? Anh muốn đi thăm cô ấy sao?”
Chu Tiêu gật đầu, Âu Duy Diệu nhỏ giọng nói: “Tôi cũng muốn đi thăm cô ấy, có thể không?”
“Cơ thể cô ấy còn rất yếu, không thích hợp người khác tới thăm bệnh.”
Âu Duy Diệu mím môi, hiểu lòng người nói: “Cũng đúng, vậy anh gửi lời hỏi thăm tới cô ấy giúp tôi.”
Ra khỏi phòng Chu Tiêu, Âu Duy Diệu thu nụ cười, mặt không biểu lộ cảm xúc gì gọi thông điện thoại: “Dư Phi, có một chuyện, em không biết có nên nói cho anh biết không.”
Chu Tiêu mất tích cả đêm, chuyện Phương Dĩ ngã xuống biển chắc chắn không giấu nổi người khác, dứt khoát tự mình nói rõ toàn bộ. Anh xách thức ăn rời khỏi khách sạn, trầm mặt quay lại xe tải. Người đàn ông đang nghe lén nói: “Vừa rồi Âu Duy Diệu nói với Âu Hải Bình anh đến bệnh viện thăm Phương Dĩ. Âu Hải Bình đã sớm biết chuyện tối qua, may mà chiêu này đi đúng, anh không nói dối.”
Chu Tiêu cười khẩy, dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, nói: “Buổi tối Âu Hải Bình hẹn ba người đi ăn.” Anh báo tên họ và thân phận của ba người, người đàn ông ghi lại xong, hỏi anh: “Sao còn không đến bệnh viện?”
Chu Tiêu không trả lời, người phụ nữ trong xe do dự, nói: “Chu Tiêu, tình hình bây giờ, có một cách tốt cho tất cả mọi người.” Người phụ nữ nói ra cái gọi là cách, chậm chạp không thấy Chu Tiêu trả lời, cô ấy nhíu mày, “Chu Tiêu!”
Chu Tiêu mở mắt, lạnh lùng nói: “Tuyệt đối không thể!”
Phương Dĩ không biết mình phải nằm trên giường bệnh bao lâu, di động của cô rơi bên bờ biển, sợ Đại Phương và luật sư Phương sẽ lo lắng, đành phải mượn điện thoại của Tên Lửa. Tên Lửa đi ra ngoài một chuyến, lúc quay lại mang di động của Phương Dĩ về, nói: “Người khác không nhặt của rơi, buổi sáng có người đưa tới đồn cảnh sát.”
Phương Dĩ còn cắm máy thở, kiểm tra di động, một chuỗi dài cuộc gọi chưa nhận của Chu Tiêu, cô nhanh chóng kéo qua, lại nhìn thấy trưa hôm nay Thẩm Lệ Anh gọi tới hơn mười cuộc điện thoại cho cô, đang suy nghĩ, tiếng chuông chợt reo, cô nhận máy, giật mình nói: “Tưởng Dư Phi?”
Tưởng Dư Phi sốt ruột hỏi: “Em ở chỗ nào, anh tới ngay lập tức.”
Phương Dĩ nói chuyện vô cùng yếu: “Sao anh…”
“Đừng nói gì cả, mau nói cho anh biết em ở chỗ nào!”
Từ đầu đến cuối Phương Dĩ không nói ra bệnh viện, điện thoại vừa cúp lại lập tức có điện thoại gọi đến. Cô liếc Tên Lửa một cái, Tên Lửa cắn táo, đảo con ngươi giơ hai tay lên: “Tôi lập tức ra ngoài!”
Chờ Tên Lửa đi, Phương Dĩ mới nhận điện thoại. Thẩm Lệ Anh ở đầu bên kia điện thoại, giọng nói giống như Tưởng Dư Phi vừa rồi, “Tiểu Dĩ, con có sao không?”
Trong nháy mắt Phương Dĩ rơi nước mắt, miệng đã thành hình, chữ “mẹ” này lại không thốt ra, Thẩm Lệ Anh sốt ruột: “Con mau nói chuyện đi, Tiểu Dĩ?”
“Tôi không sao…”
Thẩm Lệ Anh thở phào nhẹ nhõm, giọng lập tức khôi phục như cũ: “Không sao thì tốt rồi, mẹ… mẹ hơi bận, không tiện tới thăm con. Sao con lại ngã xuống biển?”
Phương Dĩ cũng lập tức khôi phục như cũ: “Có người đẩy tôi.”
“Có người đẩy con?”
“Tôi đã báo cảnh sát.”
Lúc Chu Tiêu chạy tới, Phương Dĩ đã ngủ, canh gà vẫn còn ấm. Anh nhìn cô, ra ngoài hỏi y tá: “Bị sẩy thai nên ăn những thứ gì?”
Y tá nói: “Giống như sinh con vậy, nhất định phải bồi bổ, có điều cô ấy bị phù phổi cấp tính, mấy ngày này chỉ có thể cho cô ấy ăn chút đồ lạt, cơ thể nhất định phải điều dưỡng tốt. Anh phải giúp vợ anh thật nhiều, quan tâm cô ấy thật nhiều.”
Chu Tiêu gật gật đầu, rón rén quay lại phòng bệnh. Trước đây Phương Dĩ ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn luôn hồng hào, mở mắt thì sẽ cười, nhào lên người anh nhích tới nhích lui. Bây giờ sắc mặt cô lại trắng bệch, môi khô, cô chưa từng tiều tụy như vậy. Chu Tiêu đau lòng, kề vào mặt cô. Phương Dĩ trên giường khẽ cử động, Chu Tiêu nghe thấy cô nói: “Tên Lửa ở cùng tôi là đủ rồi.”
Chu Tiêu ngồi dậy, sờ mặt cô: “Anh đánh thức em sao?”
Phương Dĩ lắc đầu: “Lúc anh tới thì tôi đã biết rồi.”
Chu Tiêu cười: “Lại giả vờ ngủ?”
“Không phải, tôi chỉ không muốn nhìn thấy anh.”
Chu Tiêu không cười được nữa, nụ cười cứng ngắc: “Có đói không? Anh bảo người ta hầm canh gà, y tá nói em phải ăn lạt một chút, may mà canh này anh bảo người ta nấu rất lạt, không có dầu.”
Phương Dĩ nói: “Tôi không đói.”
“Vậy em đói thì anh sẽ đút cho em ăn.”
“Anh không cần làm việc sao?” Phương Dĩ nhìn về phía anh, “Anh tới đây chính là để làm việc, đừng làm lỡ chuyện quan trọng.”
“Em chính là chuyện quan trọng của anh.”
“Đừng nói bùi tai như vậy, anh đi làm việc đi.”
Chu Tiêu cầu xin: “Phương Dĩ, em đừng như thế.”
“Tôi không biết tôi còn có thể thế nào, tôi đã nằm đây rồi, tôi còn có thể thế nào?”
Chu Tiêu ra ngoài hút thuốc, đạp tường mấy cái. Y tá đi qua, nhắc nhở anh: “Thưa anh, ở đây không được phép hút thuốc!”
Chu Tiêu hỏi: “Bệnh nhân bị phù phổi cấp tính và sẩy thai có thể ăn tôm hùm, chân gà và cá không?”
Y tá ngẩn người: “Canh… canh cá được.”
Chu Tiêu hỏi: “Nhà hàng tốt nhất gần đây ở đâu?”
Phương Dĩ không ngủ được, cô nhìn hộp đồ ăn trên tủ đầu giường một cái, thấp thoáng có thể ngửi được mùi canh gà. Cô nhớ tới tối qua tỉnh lại bên bờ biển, cái nhìn đầu tiên liền thấy được Chu Tiêu với vẠmặt hốt hoảng, còn tưởng đang nằm mơ, sáng nay cô tỉnh lại, đầu tiên lại nhìn thấy Chu Tiêu râu ria lởm chởm, rốt cuộc xác định đây không phải nằm mơ, nhưng nếu như đây là một giấc mơ thì tốt biết bao. Tay cô đặt lên bụng mình, nơi đó trơn tuột bằng phẳng, không có bất kì dấu vết sinh mạng nào. Cửa truyền đến động tĩnh, Phương Dĩ nói: “Anh đi đi…” Nói xong sững sờ, kinh ngạc nói, “Tưởng Dư Phi?”
Tưởng Dư Phi hai tay trống không đi tới: “Cho rằng em không nói anh biết em ở bệnh viện nào thì anh không tra ra được sao?”
Anh tới vô cùng vội, vất vả mệt mỏi, không mặc áo khoác, cà vạt không thắt chặt, tay áo còn xắn lên, quan sát Phương Dĩ, hỏi: “Sao biến thành thế này?”
Phương Dĩ mỉm cười: “Em không sao, em đỡ hơn rồi.”
Tưởng Dư Phi thấy cô lộ ra nụ cười, giọng lại khẽ và mệt mỏi, không đành lòng nói: “Chu Tiêu chính là chăm sóc em thế này?”
Phương Dĩ nói: “Em thực sự không sao, mấy ngày nữa là có thể xuất viện rồi.”
“Phương Dĩ!” Tưởng Dư Phi không nhịn được, “Anh đã hỏi y tá rồi, anh đã biết tất cả!”
Phương Dĩ không vui: “Sao y tá có thể tiết lộ việc riêng của em!”
Tưởng Dư Phi đi tới trước, cúi người ôm cô, ấm áp giống như ánh mặt trời ấm áp, tựa như thời đại học, một cái ôm thuần khiết nhất không buồn không lo nhất. Phương Dĩ nắm lấy cổ áo anh, nghẹn ngào nói: “Tưởng Dư Phi, em muốn về nhà…”
“Anh dẫn em về.”
“Không về được nữa.”
“Sao có thể không về được.” Tưởng Dư Phi sờ tóc cô, hôn lên đỉnh đầu cô, “Anh có thể dẫn em về, không quản gì cả. Chúng ta về, xem như vẫn ở Giáng sinh năm đó, em bày tỏ với anh, anh không từ chối em, anh đáp lại em, có được không?”
Phương Dĩ rơi nước mắt: “Tại sao khi đó anh không đáp lại em…”
“Anh xin lỗi, Phương Dĩ, anh xin lỗi!” Tưởng Dư Phi dùng sức ôm chặt cô, “Anh thích em, rất thích rất thích em, anh không muốn nhìn thấy em ở cùng Chu Tiêu!”
Tưởng Dư Phi ở trong phòng bệnh rất lâu, sau khi ra ngoài cầm lấy canh gà Phương Dĩ uống còn dư vào toilet đổ sạch, còn chưa đổ xong, anh ta đột nhiên bị người khác nắm lấy cổ áo, hất mạnh vào tường, còn chưa kịp phản ứng, một nắm đấm đã vung tới mặt anh ta. Anh ta tránh không kịp, bị người khác đánh trúng, lập tức đau đến mức ngã xuống đất.
Chu Tiêu xách cổ áo anh ta, lại đánh một cái. Tưởng Dư Phi đánh lại, nhưng sức không chống nổi anh, Chu Tiêu nghiêm giọng nói: “Cậu muốn làm gì, hả?”
Tưởng Dư Phi lau tơ máu ở khóe miệng, nói: “Anh làm ăn gì tôi mặc kệ, tôi cũng không can thiệp được, nhưng anh không cho Phương Dĩ hạnh phúc được.”
Chu Tiêu cười lên: “Cậu có thể cho?”
“Tôi có thể.” Tưởng Dư Phi nói như đinh đóng cột.
“Bố cậu giết bố cô ấy, cậu có thể cho?”
Tưởng Dư Phi giật mình, Chu Tiêu đứng lên, sửa lại quần áo của mình, nói: “Việc làm ăn tôi làm có lẽ không thấy được ánh sáng, nhưng cậu càng không thấy được ánh sáng hơn tôi. Tôi không có tư cách nói cho Phương Dĩ hạnh phúc, cậu càng không có tư cách hơn!”
Phương Dĩ không nói cho Chu Tiêu Tưởng Dư Phi từng tới, Chu Tiêu cũng không hỏi cô canh gà uống ngon hay không. Anh đổ canh cá đặc biệt kêu người chế biến, gọi điện thoại tới nhà hàng đó, bảo họ sáng mai lại nấu một bình canh cá mới. Buổi tối anh ngủ trong phòng bệnh, di động tắt máy, không làm việc cũng không gặp bất kì ai, cứ nhìn chằm chằm Phương Dĩ trên giường bệnh, cứ nhìn đến khi trong màn đêm lộ ra ánh sáng, ánh mắt anh từ đầu đến cuối rơi trên giường bệnh. Phương Dĩ vừa tỉnh lại liền thấy Chu Tiêu nắm tay cô, từ từ buông ra, hỏi cô: “Ngủ có ngon không?”
“Ừ.”
“Tối qua em nói mớ.”
Phương Dĩ nói: “Không có.”
“Có nói, em gọi tên anh.”
“Không có khả năng.”
Chu Tiêu không tranh cãi với cô, thấy đã gần tới giờ, anh lái xe đi lấy canh cá trước. Phương Dĩ nằm trên giường bệnh, bác sĩ y tá tới một lúc, làm kiểm tra cho cô xong lại đi. Chu Tiêu còn chưa trở lại, cửa phòng bệnh mở ra, một bó hoa lộ ra trước, Phương Dĩ nhíu mày, tiếp theo nhìn thấy một đôi giày cao gót, tầm mắt đi lên, cô nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của Âu Duy Diệu.
Âu Duy Diệu cười nói: “Phương Dĩ, cô thực sự ở đây!”
Phương Dĩ ngẩn người, Âu Duy Diệu nói: “Hôm qua tôi đã muốn tới thăm cô, nhưng Chu Tiêu nói cô cần nghỉ ngơi. Bây giờ cơ thể cô thế nào? Sau khi sẩy thai nhất định phải chú ý điều dưỡng. Đúng rồi, canh gà của khách sạn nấu chẳng ngon, tôi bảo người mua nguyên liệu khác nấu cho cô được không?”
Lồng ngực Phương Dĩ phập phồng, cô siết nắm đấm nhắm mắt lại. Lúc Chu Tiêu trở về, Âu Duy Diệu đã rời khỏi, để lại một bó hoa trên tủ đầu giường. Anh nhíu mày, muốn vứt bó hoa, Phương Dĩ nói: “Anh hỏi cũng không hỏi đã ném rồi? Là Âu Duy Diệu mang tới.”
Chu Tiêu ngẩn ra, sắc mặt trong nháy mắt cực kì khó coi. Phương Dĩ nói: “Chu Tiêu, tôi thực sự không muốn nhìn thấy anh, anh đi đi!”
“Phương Dĩ…”
“Tôi van xin anh, anh đi đi!”
Tâm trạng Phương Dĩ bị kích động, y táChu Tiêu ra khỏi phòng bệnh, chỉ trích anh một trận, không cho anh vào nữa: “Tôi bảo anh chăm sóc vợ anh thật tốt, không phải bảo anh chọc tức cô ấy. Mỗi lần anh đến, cảm xúc của vợ anh liền bất thường. Hai ngày nay cô ấy chưa ăn thứ gì đàng hoàng, chỉ hôm qua lúc anh không có ở đây cô uống qua một chén canh gà. Tôi không biết chuyện giữa hai vợ chồng anh, nhưng thời điểm này, anh có thể thông cảm cho vợ anh một chút không?”
Trong đầu Chu Tiêu nghĩ hết lần này đến lần khác câu nói kia của y tá, “Mỗi lần anh đến, cảm xúc của vợ anh liền bất thường”. Tất cả đau khổ của Phương Dĩ đều là anh mang đến cho cô, người khỏe mạnh và năng động không có sinh khí nằm trên giường bệnh. Chu Tiêu không thể mang đến cho cô vui vẻ, cũng không thể bảo vệ cô bình an. Anh hại cô khóc hại cô giận, cô luôn miệng nói muốn “về nhà”, cô muốn Chu Tiêu cút càng xa càng tốt. Sự đau đớn của cô không có cách nào xóa sạch nữa. Gần như chính là trong một đêm, tất cả đều thay đổi, Chu Tiêu trở nên hoảng hốt, không phân biệt rõ cảnh trong mơ hay hiện thực, luôn cảm thấy anh vẫn ở hai ngày trước, lúc ra ngoài Phương Dĩ giúp anh thắt chặt cà vạt, khen anh đẹp trai anh tuấn. Anh bảo Phương Dĩ đàng hoàng chờ anh, ba ngày sau anh sẽ về, nhưng không về được nữa.
Sau khi Phương Dĩ ngủ, Chu Tiêu mới quay lại phòng bệnh. Anh lại ở cùng Phương Dĩ cả đêm, di động tắt máy, không làm việc cũng không gặp bất kì ai. Sáng hôm sau Phương Dĩ tỉnh lại, trên tủ đầu giường đã để một chén canh cá, Chu Tiêu nói một câu bên tai cô, Phương Dĩ ngẩn người.
Chu Tiêu cười, sờ mặt cô: “Em giúp anh giấu bí mật, chịu đựng áp lực, là lỗi của anh; mẹ em nhiều lần lợi dụng em, cũng là lỗi của anh; em bị người ta đẩy xuống biển, là anh tạo thành; Âu Duy Diệu chạy đến tìm em, cũng là do anh.” Anh nâng mặt Phương Dĩ lên, nước mắt rơi xuống cổ cô, “Con mất, em có bao nhiêu đau khổ, hửm? Phương Dĩ, anh xin lỗi, đều là lỗi của anh. Chúng ta chia tay đi.”
“Chờ anh làm xong tất cả mọi chuyện, chờ đến lúc em không cần chịu đựng áp lực nữa, không thể bị uy hiếp nữa, anh sẽ đoạt em về.” Chu Tiêu gần như dùng hết sức hôn cô, Phương Dĩ đã khóc không thành tiếng. Anh nói, “Em không có bất kì quan hệ gì với anh nữa, mẹ em sẽ không lợi dụng em nữa, Âu Duy Diệu sẽ không tới tìm nữa, không ai có thể tổn thương em. Phương Dĩ, bây giờ chúng ta chính thức chia tay!”
/66
|