Thang máy nhanh chóng đi lên, cho đến tầng trên cùng liền dừng lại.
Đinh! !
Cửa thang máy chậm chạp mở ra, Tưởng Thiên Lỗi mặc âu phục màu đen, vẻ mặt nghiêm nghị đứng bên trong thang máy, nhìn ra khung cảnh xa hoa bên ngoài. Giữa trung tâm là một chiếc đèn chùm bằng pha lê mờ ảo, thơ mộng, đối diện là hai cánh cửa thiết kế xa hoa theo phong cách châu Âu, dưới ánh đèn pha lê, vẫn khí thế như vậy. Lúc trước anh vì cô mà lựa chọn chỗ này, chính là vì có thể để cho cô có thể tiếp xúc với mây trên trời, sao trên trời, muốn cho cô tất cả.
Lúc này, tất cả những thứ này, toàn bộ như đang châm chọc anh !
Tưởng Thiên Lỗi thở gấp, lồng ngực phập phồng, hai tròng mắt lóe ra mãnh liệt, chậm rãi cất bước đi ra khỏi thang máy, đi dưới ánh đèn pha lê trong sảnh, chậm rãi hướng tới phía trước hai cánh cửa kia, đứng im nhìn một lúc lâu mới nhẹ nhàng vươn tay nhấn chuông cửa.
Leng keng! ! Leng keng! !
Chuông cửa vang lên lanh lảnh, khoảng một lúc sau, hai cánh cửa rốt cuộc được mở ra, Như Mạt mặc chiếc váy dài hở lưng màu trắng, tóc thắt bím bên trái, trên trán còn quấn một dây hạt trân trâu, cánh tay đeo một chiếc túi xách trân châu màu trắng, vô cùng thuần khiết ngẩng đầu, nhìn thấy trước mặt lại là Tưởng Thiên Lỗi, cô hiện ra mấy phần kinh ngạc, cười rộ lên nói: “Thiên Lỗi, anh tới rồi?”
Hai tròng mắt Tưởng Thiên Lỗi hiện ra ánh nhìn sâu xa, thấy Như Mạt một thân trang điểm, anh buộc phải kiềm chế sự tức giận nơi lồng ngực, chậm rãi nói: “Sao vậy? Muốn đi ra ngoài à?”
Như Mạt mỉm cười mà thâm tình nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, mềm giọng gật đầu, nói: “Vâng. Việc làm từ thiện lần này, đặc biệt rất lớn, các phu nhân chủ tịch rất vui vẻ, muốn mở một buổi tiệc tối nho nhỏ, hi vọng em có thể tham dự.”
Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, liền im lặng không lên tiếng, nhàn nhạt nhìn cô.
Như Mạt phát hiện ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi có chút kỳ quái, liền nghi ngờ bật cười hỏi: “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì ? Nhìn sắc mặt của anh không tốt cho lắm.”
Tưởng Thiên Lỗi không nói gì thêm, chỉ là lặng lẽ đi vào phòng, nhìn căn phòng xa hoa gần ba trăm mét vuông, còn có cầu thang xoắn ốc đi lên tầng, anh chậm rãi cởi bỏ âu phục.
Như Mạt vội vã đóng cửa lại, chậm rãi đi tới trước mặt anh, giống như thường ngày, dịu dàng tiếp nhận áo vét anh cởi ra, hai tay ôm chặt hưởng thụ thân thể ấm áp của anh, hai tròng mắt run rẩy kích động, vội vã hạnh phúc tươi cười nói: “Đã lâu rồi anh không tới nhà của em, em giúp anh treo áo lên, sau đó chuẩn bị cho anh một chút điểm tâm, trong quá khứ, anh thích ăn nhất là đồ ăn em làm cho anh.”
Cô nói xong, liền để túi xách cùng áo khoác đặt lên sô pha, chính mình muốn xoay người đi về phía phòng bếp..
“Không cần!” Tưởng Thiên Lỗi mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, chậm rãi ngồi trên sô pha, gương mặt căng ra, biểu lộ vẻ mặt thâm sâu cùng lạnh lùng.
Như Mạt xoay người, nhìn thật sâu vào dáng vẻ của Tưởng Thiên Lỗi như vậy, cũng thấy kì lạ, cô ôn nhu ngồi lên trên sô pha, cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía anh, khuôn mặt thuần khiết như một người phụ nữ thiện lương nhất trên thế giới này, mềm giọng hỏi: “Thiên Lỗi, anh làm sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tưởng Thiên Lỗi lặng lẽ ngồi trên sô pha màu trắng, hai tròng mắt thâm thúy không nhìn ra được chút cảm xúc nào, im lặng lúc lâu rốt cuộc mới nói: “Tôi có lỗi với cô….Rất nhiều chuyện tôi làm đều có lỗi với cô”
Như Mạt giật mình nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi ngồi trên sô pha, nhìn về phía bao nhiêu bình hoa đủ loại hình dáng nhưng đều chỉ cắm hoa hồ điệp, anh tiếp tục sâu xa nói: “Rơi vào tình yêu với một doanh nhân trẻ, một tổng giám đốc của cả một tập đoàn lại không dễ dàng, bởi vì tôi là của toàn bộ thế giới, chỉ có một góc là thuộc về cô. Bởi vì điểm này, tôi cảm thấy người yêu bên cạnh tôi, đã chịu thua thiệt rất nhiều. Cô mười tám tuổi đã cử hành hôn lễ, trở thành một người phụ nữ có vẻ đẹp khuynh nước khuynh thành, đều chỉ có thể thông qua sự nghiệp lớn mạnh, hướng về phía tôi biểu lộ tình yêu cùng quyết tâm của mình, cho nên cô cô độc cùng đau lòng là chuyện bình thường , bởi vì tôi là như vậy, không biết thế nào là yêu.”
Như Mạt lặng lẽ ngồi trên sô pha, đầu cúi xuống.
Tưởng Thiên Lỗi lộ ra mấy phần đau lòng, ngẩng đầu, hai tròng mắt lóe ra sự đau lòng nói: “Đều tại tôi, bởi vì tôi không biết thế nào là yêu, cho nên dẫn đến bộ dạng như ngày hôm nay của cô.”
Như Mạt lập tức ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi cũng chậm rãi quay đầu, hai tròng mắt lưu chuyển, thật sâu nhìn về phía Như Mạt vẫn luôn xinh đẹp như vậy, lại sâu xa nói; “Cô thực sự rất đẹp, rất đẹp...Cái đẹp luôn không chân thực, thậm chí cái đẹp chỉ có thể tồn tại trong mộng tưởng của người đàn ông mà không phải trong hiện thực, cho nên thời gian tôi có cô bên cạnh cảm giác vô cùng hạnh phúc và tự hào. Mặc dù biết thân thế cô đáng thương, để cho cô cảm thấy tự ái, nhưng tôi vẫn yêu cô mà không hề do dự....”
Đôi mắt Như Mạt ngấn lệ, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.
Lúc này Tưởng Thiên Lỗi có chút buồn bã, cười trừ, nhìn thật sâu về phía người phụ nữ trước mặt, chậm rãi nói: “Ngẫm lại con đường chúng ta yêu nhau, ngẫm lại cuối cùng cô bị ép gả cho Vĩ Nghiệp, lúc đó tôi vô cùng đau khổ cùng giày vò, mặc dù không oán trách cô nhưng lại oán giận chính mình, có lẽ khi đó , tôi đã yêu cô quá ít, để cho cô cảm thấy rằng việc bỏ rơi tôi là một chuyện dễ dàng như vậy.”
“Không phải như thế...” Như Mạt tâm tình luống cuống nhìn anh nói.
“Không phải như thế...” Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt lặp lại những lời này của cô, hai tròng mắt thoáng qua một tia phẫn nộ, lại cười rộ lên nói: “Vậy là như thế nào? Là cô nhu nhược, muốn tác thành cho những người khác trên thế giới này? Hay là nghĩ... Tưởng Thiên Lỗi tôi... Có bản lĩnh to lớn, nhận lấy tất cả sự phản bội và tổn thương mà cô gây ra? Sau đó bởi vì yêu cô mà phải tuyệt đối tha thứ cùng buông tha cho cô?”
Trong lòng Như Mạt phát lạnh, trái tim đột nhiên đau nhói nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi nặng nề thở gấp lộ ra mấy phần phẫn nộ, hai tròng mắt nhanh chóng nhắm lại, kiềm chế vẻ mặt băng lãnh, nhìn về phía cô nỗ lực nở nụ cười thống khổ, tiếp tục cắn răng từng câu từng chữ nói: “Bởi vì trong lòng tôi luôn cảm thấy mắc nợ cô cho nên vẫn luôn nhường nhịn cô, nhường nhịn cô, yêu cô đến trái tim tê dại, đã dưỡng thành một thói quen, dù đã bị trăm ngàn tổn thương nhưng vẫn như vậy cố chấp yêu cô. Loại thói quen này, bây giờ hồi tưởng lại, tôi đều cảm thấy thật đáng sợ! Nếu như không phải bởi vì Khả Hinh xuất hiện, thì từ quá khứ đến bây giờ tôi sẽ trở nên một người như thế nào?”
Sắc mặt Như Mạt trắng bệch, tay nắm chặt lấy sô pha, cố nén hơi thở, im lặng không lên tiếng.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn thật sâu về phía Như Mạt, lại rõ ràng nói: “Có lẽ tất cả điều này đều kéo dài! ! Nếu như tôi không có xoay người, dự đoán cô cũng sẽ không xoay người, bởi vì Tần Vĩ Nghiệp đã bị cô hạ dược, một người đàn ông tôn nghiêm như anh ta! ! Đầu tiên là phóng túng hủy diệt tôn nghiêm của chính mình, sau đó là hủy diệt tôn nghiêm của Tần Vĩ Nghiệp! Chỉ vì muốn đạt được mục đích mà nội tâm trở nên độc ác. Rốt vuộc con người cô là như thế nào? Như Mạt! !”
Như Mạt trong nháy mắt ngẩng đầu, hai mắt run rẩy, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, khẩn trương nói: “Thiên Lỗi! ! Anh nghe em giải thích ———— “
Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi yên lặng, từ trong túi áo lấy ra một tấm hình, giơ lên không trung, sâu xa nói với cô: “Vậy trước hết cô giải thích chuyện này đi. Thiếu chút nữa cô bị Tần Vĩ Nghiệp cường bạo, tại sao còn muốn cùng hắn ta ngủ trên một cái giường? Là cô thiện lương, có thể tha thứ cho một ác quỷ như vậy, hay là trái tim của mấy người đều màu đen, tư tưởng giống nhau cho nên muốn ôm nhau nhảy vào vòng xoáy sinh mệnh?
Hai tròng mắt Như Mạt nhất thời lóe ra, cúi đầu, nhìn tấm hình mình cùng Tần Vĩ Nghiệp ôm nhau, còn có tài khoản của mình ở ngân hàng Thụy Sĩ, thậm chí còn có những bức ảnh thân mật của mình cùng một số quan chức, đôi mắt cô ẩm ướt ngấn lệ, lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi khóc nói; “Anh vẫn không hiểu sao? Em làm như vậy đều là vì anh!”
“Vì tôi?” Tưởng Thiên Lỗi nhíu chặt mi tâm, không thể tưởng tượng ra bật cười nhìn cô! !
“Tần gia biết bí mật của Tưởng gia, nếu như em không giúp hắn tôi tham ô, em làm sao có thể ở bên cạnh anh, đỡ cho anh tất cả! ?” Như Mạt rơi lệ nhìn anh.
“... ... ...” Tưởng Thiên Lỗi không thể tưởng tượng nhìn người phụ nữ trước mặt, hai tròng mắt anh thoáng qua một tia lạnh lùng phẫn nộ, lại chế nhạo nói: “Cô vì tôi, hủy hoại Tần Vĩ Nghiệp làm hắn ta không thể làm một người đàn ông chân chính, làm cho hắn ta hận tôi. Cô vì tôi, sẵn sàng tiêu diệt một vài người, sau đó muốn đem trái tim của Khả Hinh moi ra, làm cho cô ấy hận tôi. Cô vì tôi, làm cho tôi thiếu chút nữa nghĩ rằng Hạo Nhiên có tâm tư cướp cô đi, làm cho cậu ấy hận tôi. Cô làm tôi trở thành đối tượng mà toàn thế giới mang hận, cô là vì tôi?”
Nước mắt Như Mạt chảy xuống, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi! !
Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Như Mạt, gương mặt tức giận căng ra, hai tròng mắt run rẩy kích động, nhìn về phía Như Mạt, rống giận: “Cô vì tôi! ! Thiếu chút nữa làm tôi trở thành kẻ đầu sỏ giết chết Khả Hinh! ! Cô vì muốn đoạt được trái tim của tôi, vì để cho tôi không thể vứt bỏ cô, làm cho bệnh tim viện trưởng ngày đó tái phát! ! Tất cả những việc đó, toàn bộ đều đã sắp xếp xong xuôi! ! Chính là vì muốn lấy trái tim của Khả Hinh —————— “
Anh bi phẫn nói xong, khó nhịn thân thể kích động, vươn tôiy đập một phát xuống mặt bàn thủy tinh, bịch một tiếng, thủy tinh vỡ văng khắp nơi, máu tươi nhễ nhại...
“Thiên Lỗi! !” Như Mạt nhất thời đau lòng rơi lệ đi qua, muốn cầm tôiy anh...
“Cút! ! !” Tưởng Thiên Lỗi trong nháy mắt đứng lên, nắm chặt tôiy cô, lại phẫn nộ nhìn cô, nhớ tới Khả Hinh, hai tròng mắt của anh không tránh khỏi đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nói! Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng! ! Trái tim của Khả Hinh, có phải là cô âm mưu muốn moi ra từ trước rồi phải không! ! Cô thậm chí còn nghĩ muốn tự tay tôi moi ra! ! Làm cho tôi vạn kiếp bất phục! ! Làm cho toàn thế giới khinh bỉ tôi, khinh bỉ tôi, phỉ nhổ tôi! ! Khi đó, tôi chỉ có cô ! ! Cô nghĩ như vậy nên mới làm như vậy phải không!”
(*) Vạn kiếp bất phục: Muôn đời muôn kiếp không thể trở lại được.
“Em... Em...” Cả người Như Mạt run rẩy, nước mắt tuôn ra, vội vã lắc đầu, nói: “Không phải như thế! ! Không phải như thế! !”
“Không phải như vậy! !” Cả người Tưởng Thiên Lỗi phẫn nộ giống như mãnh thú, rốt cuộc anh bắt đầu vô tình mà tàn nhẫn nói: “Vậy cô giải thích cho tôi! ! Vài tỷ trong tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ kia là chuyện gì xảy ra? Người đàn ông họ Từ kia, nhận tiền từ tài khoản của cô, vì sao vô duyên vô cớ lại chết ? Thậm chí còn bị trúng nọc ong giống hệt Khả Hinh? Vì sao thư kí của Tần Vĩ Nghiệp, lại xuất hiện trước cửa hàng bán hoa tôi mua tặng Khả Hinh! ! ? Cô giải thích cho tôi! ! Vì sao? ?”
Tiếng rống giận dường như thê lương mà trở thành cuồng phong bão táp, từng trận mưa lớn phả vào phía trước cửa sổ! !
“Thiên Lỗi...” Như Mạt khóc lóc cùng hoảng sợ ngẩng đầu, nhìn anh.
“Tần Như Mạt! !” Tưởng Thiên Lỗi xúc động phẫn nộ nhìn về phía cô, đau lòng tức giận nói: “Đến cuối cùng một chút hạnh phúc cô cũng không thể để lại cho tôi sao?”
Như Mạt nghe lời này, trong nháy mắt tức giận ngẩng đầu, thân thể run rẩy, cắn răng rơi lệ nhìn về phía anh, bi phẫn nói: “Toi làm tất cả điều này, đều là vì yêu anh! ! Anh đã nói, cả đời anh chỉ yêu một mình tôi ! Vì sao về sau anh lại yêu Khả Hinh? Vì sao! ! Cô ta đáng chết! ! Cô ta chính là đáng chết! ! Cô ta là kẻ thứ ba! Cô ta dựa vào cái gì mà muốn tranh giành người yêu với tôi! ? Ba năm trước đây, tôi hủy diệt gương mặt của cô ta, nhưng đến cuối cùng vẫn không biết xấu hổ mà xuất hiện ở trước mặt tôi! ! Cô ta dựa vào cái gì? Cô ta đáng chết! ! Cô ta mới là ma quỷ! ! Anh là của tôi! ! Anh mãi mãi là của tôi! !”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lập tức phẫn nộ trừng lớn, cảm thấy sau ót một trận đau nhức, mắt hoa lên, không thể tưởng tượng được nhìn về phía cô, nặng nề thở gấp, nghiến răng nghiến lợi, từng chữ từng chữ nói ra...”Cô nói cái gì... Cô nói... Má trái của Khả Hinh là do cô hủy ?”
Như Mạt thở gấp, ngẩng mặt lên, nước mắt tùy ý rơi xuống, trên gương mặt vẫ luôn duy trì vẻ thuần khiết kia, lập tức tràn đầy phẫn nộ, hơi co quắp và tức giận đến mất đi lý trí, nắm chặt bàn tay, ngón tay đâm sâu vào da thịt, cắn răng nói ra: “Đúng! ! Má trái của cô ta chính là do tôi hủy ! ! Bất kỳ kẻ nào thu nhận cô ta, đều phải chết!”
Tưởng Thiên Lỗi cực kì phẫn nộ, trong nháy mắt vung tay lên đem hết toàn lực hướng đến má trái của cô tát một cái !
“Bộp ——————”! ! Như Mạt bị cái tát mạnh mẽ này, cả người ngã xuống những mảnh thủy tinh vỡ, cô nhất thời cắn chặt khóe miệng đầy máu, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi! !
“Tôi lại có thể bởi vì tâm địa rắn rết của cô, mà mất đi Khả Hinh! ! !” Tưởng Thiên Lỗi nhất thời khó nhịn được tức giận, chỉ vào Như Mạt trên mặt đất, đau lòng nói: “Cô có biết tôi vô cùng quý trọng cô ấy không? Cô có biết sau khi mất đi cô ấy, tôi đau khổ như thế nào không? Mỗi buổi tối, bởi vì vô cùng nhớ cô, mà luôn cô độc, đau khổ! Mỗi lần tôi nếm hương vị của quả quýt, đều nghĩ rằng đã từng có một người rơi lê vì tôi! ! Nhớ lại có một người đến chết vẫn luôn yêu tôi. Có một người đến chết, vẫn vì hạnh phúc của tôi, mà dâng trái tim của mình! !”
Hai tròng mắt Tưởng Thiên Lỗi kích động lưu chuyển, lại bi thương nhìn về phía Như Mạt, trái tim đau đớn như bị xé ra, đau lòng nghẹn ngào nói: “Cô có biết trong cuộc đời mỗi người, có bao nhiêu khó khăn mới gặp được một người phụ nữ sẵn sang hi sinh vì tình yêu như vậy? Tôi cho rằng ông trời thương xót tôi yêu cô ấy nhiều năm như vậy, sẽ để Khả Hinh mang theo sự hoạt bát của chính mình bước vào thế giới của tôi! ! Tôi vì cô, nhiều lần đã làm tổn thương cô ấy, thậm chí hại cô ấy thiếu chút nữa mất đi sinh mệnh, cô ấy lại dùng hết sức lực cuối cùng đến tha thứ cho tôi! ! Cô có biết tôi nợ cô ấy nhiều đến thế nào không ? Tôi hận không thể đi tìm cái chết, để đền bù những tổn thương mà tôi gây ra cho cô ấy ! Thế nhưng cô lại một lần nữa nhẫn tâm mang cô ấy ra khỏi sinh mệnh của tôi rồi. !”
Tưởng Thiên Lỗi nói xong, lập tức bởi vì hối hận cùng đau thương, nước mắt không kìm chế được rơi xuống, hai tay không kịp lau đi, những giọt nước mắt đã dọc theo gương mặt kiên nghị mà rơi xuống. Nhớ tới ngày đó đứng ở trạm xe buýt trong mưa, cô ôm một bó hoa hồng, hai mắt ngấn lệ, cứ như vậy tha thứ cho anh, anh cúi đầu, cả người co quắp khóc rống lên, giọng nói khàn khàn: “Nếu như tôi còn có thể ở bên cạnh cô ấy, tôi tình nguyện trả giá cả đời bù đắp tình yêu của cô ấy, thế nhưng cô ấy không yêu tôi. Cô ấy không hề yêu tôi. Tôi thậm chí còn không thể tìm ra cơ hội để bù đắp cho cô ấy.”
Người đàn ông kiên nghị này, cô độc đứng tại chỗ, nhớ tới thời gian hạnh phúc của mình và Khả Hinh, vô cùng hối hận cúi đầu rơi lệ...
Như Mạt cũng nằm giữa những mảnh vỡ thủy tinh, cũng phẫn hận kích động rơi lệ, đôi tay xua mạnh vào những mảnh vụn thủy tinh, kêu to: “Cô ta đáng chết! ! Tôi nhất định phải giết cô ta! !”
Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, lập tức mạnh tay túm chặt lấy cổ Như Mạt, bắt cô đứng lên, phẫn nộ nghẹn ngào nước mắt chảy xuống, kích động bóp chặt cổ cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi muốn giết chết cô! ! Giết người phụ nữ tâm địa rắn rết như cô! Giết chết cô!”
Như Mạt cười lạnh, ngửa mặt nhìn về phía người đàn ông mà mình dành cả đời để yêu, gương mặt đỏ lên, lại vẫn giữ vẻ mặt run rẩy nhưng tàn nhẫn của mình, nước mắt chảy xuống nói: “Giết tôi đi! ! Tình yêu mà tôi không có được thì sẽ phá hủy nó ! Là anh phản bội tôi!”
Tưởng Thiên Lỗi phẫn nộ, trái tim như bị xé rách, giận giữ từng chút bóp chặt cổ Như Mạt, cắn răng gọi: “ Đã từng có thời gian, tôi đã thề, nếu như tôi phản bội cô, trời tru đất diệt. Tối nay tôi mang cô cùng đi! ! ! Kiếp sau nếu như gặp lại Khả Hinh, tôi sẽ cố gắng lướt qua cô ấy, không để cô ấy vì gặp tôi mà lại tổn thương! !”
Anh nói xong, bàn tay lại bóp chặt cổ Như Mạt.
Lúc này, Như Mạt đã sắp hít thở không thông, ngẩng đầu lên, thở hổn hển, nước mắt mãnh liệt chảy xuống.
Cửa bịch một tiếng mở ra, Thẩm Quân Dụ bỗng nhiên xông tới, nhìn Tưởng Thiên Lỗi tức giận bóp chặt cổ Như Mạt, lập tức kinh ngạc bước tới kéo tay anh ra, kêu to: “Tổng giám đốc! ! Không nên manh động! ! Bây giờ không phải là lúc để cô ta chết!”
Như Mạt lại một trận nặng nện ở thủy tinh tiền, run rẩy rơi lệ nặng thở phì phò tức!
Tưởng Thiên Lỗi tức giận run rẩy nhìn dáng vẻ của Như Mạt, từng đợt đau lòng cùng thống khổ phẫn nộ nói: “Đem cô ta đi cho tôi! ! Tôi muốn đem tội ác trên người cô ta, từng chút từng chút moi ra! Cho dù bay giờ sử dụng bất cứ trừng phạt nào với cô ta đều là nhẹ! !”
Anh nói xong, nắm đôi tay đầy máu bước ra ngoài.
Như Mạt nằm giữa vụn thủy tinh, nhìn về phía bong lưng vô tình tàn nhẫn của Tưởng Thiên Lỗi, cô lại cười lạnh, ngẩng đầu lên, vừa cười vừa run rẩy rơi lệ ————
Mưa to gió lớn.
Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng bước ra khỏi khách sạn, đón những trận mưa lớn đêm nay, nhớ tới tình yêu từng thề non hẹn biển của mình và Khả Hinh, lại bị mình do dự cùng tàn nhẫn, một lần rồi một lần bỏ qua, anh lập tức tùy ý để mưa gió dội vào người như lễ rửa tội, ngẩng mặt lên, lại tùy ý để cho nước mưa chảy xuống mặt mình hòa cùng những giọt nước mắt đang tuôn rơi.
Tất cả bi thương, tất cả hối hận, tất cả áy náy, toàn bộ hóa thành tình yêu thương sâu sắc với cô gái kia ...”Khả Hinh... ...”
Đinh! !
Cửa thang máy chậm chạp mở ra, Tưởng Thiên Lỗi mặc âu phục màu đen, vẻ mặt nghiêm nghị đứng bên trong thang máy, nhìn ra khung cảnh xa hoa bên ngoài. Giữa trung tâm là một chiếc đèn chùm bằng pha lê mờ ảo, thơ mộng, đối diện là hai cánh cửa thiết kế xa hoa theo phong cách châu Âu, dưới ánh đèn pha lê, vẫn khí thế như vậy. Lúc trước anh vì cô mà lựa chọn chỗ này, chính là vì có thể để cho cô có thể tiếp xúc với mây trên trời, sao trên trời, muốn cho cô tất cả.
Lúc này, tất cả những thứ này, toàn bộ như đang châm chọc anh !
Tưởng Thiên Lỗi thở gấp, lồng ngực phập phồng, hai tròng mắt lóe ra mãnh liệt, chậm rãi cất bước đi ra khỏi thang máy, đi dưới ánh đèn pha lê trong sảnh, chậm rãi hướng tới phía trước hai cánh cửa kia, đứng im nhìn một lúc lâu mới nhẹ nhàng vươn tay nhấn chuông cửa.
Leng keng! ! Leng keng! !
Chuông cửa vang lên lanh lảnh, khoảng một lúc sau, hai cánh cửa rốt cuộc được mở ra, Như Mạt mặc chiếc váy dài hở lưng màu trắng, tóc thắt bím bên trái, trên trán còn quấn một dây hạt trân trâu, cánh tay đeo một chiếc túi xách trân châu màu trắng, vô cùng thuần khiết ngẩng đầu, nhìn thấy trước mặt lại là Tưởng Thiên Lỗi, cô hiện ra mấy phần kinh ngạc, cười rộ lên nói: “Thiên Lỗi, anh tới rồi?”
Hai tròng mắt Tưởng Thiên Lỗi hiện ra ánh nhìn sâu xa, thấy Như Mạt một thân trang điểm, anh buộc phải kiềm chế sự tức giận nơi lồng ngực, chậm rãi nói: “Sao vậy? Muốn đi ra ngoài à?”
Như Mạt mỉm cười mà thâm tình nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, mềm giọng gật đầu, nói: “Vâng. Việc làm từ thiện lần này, đặc biệt rất lớn, các phu nhân chủ tịch rất vui vẻ, muốn mở một buổi tiệc tối nho nhỏ, hi vọng em có thể tham dự.”
Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, liền im lặng không lên tiếng, nhàn nhạt nhìn cô.
Như Mạt phát hiện ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi có chút kỳ quái, liền nghi ngờ bật cười hỏi: “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì ? Nhìn sắc mặt của anh không tốt cho lắm.”
Tưởng Thiên Lỗi không nói gì thêm, chỉ là lặng lẽ đi vào phòng, nhìn căn phòng xa hoa gần ba trăm mét vuông, còn có cầu thang xoắn ốc đi lên tầng, anh chậm rãi cởi bỏ âu phục.
Như Mạt vội vã đóng cửa lại, chậm rãi đi tới trước mặt anh, giống như thường ngày, dịu dàng tiếp nhận áo vét anh cởi ra, hai tay ôm chặt hưởng thụ thân thể ấm áp của anh, hai tròng mắt run rẩy kích động, vội vã hạnh phúc tươi cười nói: “Đã lâu rồi anh không tới nhà của em, em giúp anh treo áo lên, sau đó chuẩn bị cho anh một chút điểm tâm, trong quá khứ, anh thích ăn nhất là đồ ăn em làm cho anh.”
Cô nói xong, liền để túi xách cùng áo khoác đặt lên sô pha, chính mình muốn xoay người đi về phía phòng bếp..
“Không cần!” Tưởng Thiên Lỗi mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, chậm rãi ngồi trên sô pha, gương mặt căng ra, biểu lộ vẻ mặt thâm sâu cùng lạnh lùng.
Như Mạt xoay người, nhìn thật sâu vào dáng vẻ của Tưởng Thiên Lỗi như vậy, cũng thấy kì lạ, cô ôn nhu ngồi lên trên sô pha, cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía anh, khuôn mặt thuần khiết như một người phụ nữ thiện lương nhất trên thế giới này, mềm giọng hỏi: “Thiên Lỗi, anh làm sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tưởng Thiên Lỗi lặng lẽ ngồi trên sô pha màu trắng, hai tròng mắt thâm thúy không nhìn ra được chút cảm xúc nào, im lặng lúc lâu rốt cuộc mới nói: “Tôi có lỗi với cô….Rất nhiều chuyện tôi làm đều có lỗi với cô”
Như Mạt giật mình nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi ngồi trên sô pha, nhìn về phía bao nhiêu bình hoa đủ loại hình dáng nhưng đều chỉ cắm hoa hồ điệp, anh tiếp tục sâu xa nói: “Rơi vào tình yêu với một doanh nhân trẻ, một tổng giám đốc của cả một tập đoàn lại không dễ dàng, bởi vì tôi là của toàn bộ thế giới, chỉ có một góc là thuộc về cô. Bởi vì điểm này, tôi cảm thấy người yêu bên cạnh tôi, đã chịu thua thiệt rất nhiều. Cô mười tám tuổi đã cử hành hôn lễ, trở thành một người phụ nữ có vẻ đẹp khuynh nước khuynh thành, đều chỉ có thể thông qua sự nghiệp lớn mạnh, hướng về phía tôi biểu lộ tình yêu cùng quyết tâm của mình, cho nên cô cô độc cùng đau lòng là chuyện bình thường , bởi vì tôi là như vậy, không biết thế nào là yêu.”
Như Mạt lặng lẽ ngồi trên sô pha, đầu cúi xuống.
Tưởng Thiên Lỗi lộ ra mấy phần đau lòng, ngẩng đầu, hai tròng mắt lóe ra sự đau lòng nói: “Đều tại tôi, bởi vì tôi không biết thế nào là yêu, cho nên dẫn đến bộ dạng như ngày hôm nay của cô.”
Như Mạt lập tức ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi cũng chậm rãi quay đầu, hai tròng mắt lưu chuyển, thật sâu nhìn về phía Như Mạt vẫn luôn xinh đẹp như vậy, lại sâu xa nói; “Cô thực sự rất đẹp, rất đẹp...Cái đẹp luôn không chân thực, thậm chí cái đẹp chỉ có thể tồn tại trong mộng tưởng của người đàn ông mà không phải trong hiện thực, cho nên thời gian tôi có cô bên cạnh cảm giác vô cùng hạnh phúc và tự hào. Mặc dù biết thân thế cô đáng thương, để cho cô cảm thấy tự ái, nhưng tôi vẫn yêu cô mà không hề do dự....”
Đôi mắt Như Mạt ngấn lệ, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.
Lúc này Tưởng Thiên Lỗi có chút buồn bã, cười trừ, nhìn thật sâu về phía người phụ nữ trước mặt, chậm rãi nói: “Ngẫm lại con đường chúng ta yêu nhau, ngẫm lại cuối cùng cô bị ép gả cho Vĩ Nghiệp, lúc đó tôi vô cùng đau khổ cùng giày vò, mặc dù không oán trách cô nhưng lại oán giận chính mình, có lẽ khi đó , tôi đã yêu cô quá ít, để cho cô cảm thấy rằng việc bỏ rơi tôi là một chuyện dễ dàng như vậy.”
“Không phải như thế...” Như Mạt tâm tình luống cuống nhìn anh nói.
“Không phải như thế...” Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt lặp lại những lời này của cô, hai tròng mắt thoáng qua một tia phẫn nộ, lại cười rộ lên nói: “Vậy là như thế nào? Là cô nhu nhược, muốn tác thành cho những người khác trên thế giới này? Hay là nghĩ... Tưởng Thiên Lỗi tôi... Có bản lĩnh to lớn, nhận lấy tất cả sự phản bội và tổn thương mà cô gây ra? Sau đó bởi vì yêu cô mà phải tuyệt đối tha thứ cùng buông tha cho cô?”
Trong lòng Như Mạt phát lạnh, trái tim đột nhiên đau nhói nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi nặng nề thở gấp lộ ra mấy phần phẫn nộ, hai tròng mắt nhanh chóng nhắm lại, kiềm chế vẻ mặt băng lãnh, nhìn về phía cô nỗ lực nở nụ cười thống khổ, tiếp tục cắn răng từng câu từng chữ nói: “Bởi vì trong lòng tôi luôn cảm thấy mắc nợ cô cho nên vẫn luôn nhường nhịn cô, nhường nhịn cô, yêu cô đến trái tim tê dại, đã dưỡng thành một thói quen, dù đã bị trăm ngàn tổn thương nhưng vẫn như vậy cố chấp yêu cô. Loại thói quen này, bây giờ hồi tưởng lại, tôi đều cảm thấy thật đáng sợ! Nếu như không phải bởi vì Khả Hinh xuất hiện, thì từ quá khứ đến bây giờ tôi sẽ trở nên một người như thế nào?”
Sắc mặt Như Mạt trắng bệch, tay nắm chặt lấy sô pha, cố nén hơi thở, im lặng không lên tiếng.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn thật sâu về phía Như Mạt, lại rõ ràng nói: “Có lẽ tất cả điều này đều kéo dài! ! Nếu như tôi không có xoay người, dự đoán cô cũng sẽ không xoay người, bởi vì Tần Vĩ Nghiệp đã bị cô hạ dược, một người đàn ông tôn nghiêm như anh ta! ! Đầu tiên là phóng túng hủy diệt tôn nghiêm của chính mình, sau đó là hủy diệt tôn nghiêm của Tần Vĩ Nghiệp! Chỉ vì muốn đạt được mục đích mà nội tâm trở nên độc ác. Rốt vuộc con người cô là như thế nào? Như Mạt! !”
Như Mạt trong nháy mắt ngẩng đầu, hai mắt run rẩy, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, khẩn trương nói: “Thiên Lỗi! ! Anh nghe em giải thích ———— “
Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi yên lặng, từ trong túi áo lấy ra một tấm hình, giơ lên không trung, sâu xa nói với cô: “Vậy trước hết cô giải thích chuyện này đi. Thiếu chút nữa cô bị Tần Vĩ Nghiệp cường bạo, tại sao còn muốn cùng hắn ta ngủ trên một cái giường? Là cô thiện lương, có thể tha thứ cho một ác quỷ như vậy, hay là trái tim của mấy người đều màu đen, tư tưởng giống nhau cho nên muốn ôm nhau nhảy vào vòng xoáy sinh mệnh?
Hai tròng mắt Như Mạt nhất thời lóe ra, cúi đầu, nhìn tấm hình mình cùng Tần Vĩ Nghiệp ôm nhau, còn có tài khoản của mình ở ngân hàng Thụy Sĩ, thậm chí còn có những bức ảnh thân mật của mình cùng một số quan chức, đôi mắt cô ẩm ướt ngấn lệ, lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi khóc nói; “Anh vẫn không hiểu sao? Em làm như vậy đều là vì anh!”
“Vì tôi?” Tưởng Thiên Lỗi nhíu chặt mi tâm, không thể tưởng tượng ra bật cười nhìn cô! !
“Tần gia biết bí mật của Tưởng gia, nếu như em không giúp hắn tôi tham ô, em làm sao có thể ở bên cạnh anh, đỡ cho anh tất cả! ?” Như Mạt rơi lệ nhìn anh.
“... ... ...” Tưởng Thiên Lỗi không thể tưởng tượng nhìn người phụ nữ trước mặt, hai tròng mắt anh thoáng qua một tia lạnh lùng phẫn nộ, lại chế nhạo nói: “Cô vì tôi, hủy hoại Tần Vĩ Nghiệp làm hắn ta không thể làm một người đàn ông chân chính, làm cho hắn ta hận tôi. Cô vì tôi, sẵn sàng tiêu diệt một vài người, sau đó muốn đem trái tim của Khả Hinh moi ra, làm cho cô ấy hận tôi. Cô vì tôi, làm cho tôi thiếu chút nữa nghĩ rằng Hạo Nhiên có tâm tư cướp cô đi, làm cho cậu ấy hận tôi. Cô làm tôi trở thành đối tượng mà toàn thế giới mang hận, cô là vì tôi?”
Nước mắt Như Mạt chảy xuống, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi! !
Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Như Mạt, gương mặt tức giận căng ra, hai tròng mắt run rẩy kích động, nhìn về phía Như Mạt, rống giận: “Cô vì tôi! ! Thiếu chút nữa làm tôi trở thành kẻ đầu sỏ giết chết Khả Hinh! ! Cô vì muốn đoạt được trái tim của tôi, vì để cho tôi không thể vứt bỏ cô, làm cho bệnh tim viện trưởng ngày đó tái phát! ! Tất cả những việc đó, toàn bộ đều đã sắp xếp xong xuôi! ! Chính là vì muốn lấy trái tim của Khả Hinh —————— “
Anh bi phẫn nói xong, khó nhịn thân thể kích động, vươn tôiy đập một phát xuống mặt bàn thủy tinh, bịch một tiếng, thủy tinh vỡ văng khắp nơi, máu tươi nhễ nhại...
“Thiên Lỗi! !” Như Mạt nhất thời đau lòng rơi lệ đi qua, muốn cầm tôiy anh...
“Cút! ! !” Tưởng Thiên Lỗi trong nháy mắt đứng lên, nắm chặt tôiy cô, lại phẫn nộ nhìn cô, nhớ tới Khả Hinh, hai tròng mắt của anh không tránh khỏi đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nói! Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng! ! Trái tim của Khả Hinh, có phải là cô âm mưu muốn moi ra từ trước rồi phải không! ! Cô thậm chí còn nghĩ muốn tự tay tôi moi ra! ! Làm cho tôi vạn kiếp bất phục! ! Làm cho toàn thế giới khinh bỉ tôi, khinh bỉ tôi, phỉ nhổ tôi! ! Khi đó, tôi chỉ có cô ! ! Cô nghĩ như vậy nên mới làm như vậy phải không!”
(*) Vạn kiếp bất phục: Muôn đời muôn kiếp không thể trở lại được.
“Em... Em...” Cả người Như Mạt run rẩy, nước mắt tuôn ra, vội vã lắc đầu, nói: “Không phải như thế! ! Không phải như thế! !”
“Không phải như vậy! !” Cả người Tưởng Thiên Lỗi phẫn nộ giống như mãnh thú, rốt cuộc anh bắt đầu vô tình mà tàn nhẫn nói: “Vậy cô giải thích cho tôi! ! Vài tỷ trong tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ kia là chuyện gì xảy ra? Người đàn ông họ Từ kia, nhận tiền từ tài khoản của cô, vì sao vô duyên vô cớ lại chết ? Thậm chí còn bị trúng nọc ong giống hệt Khả Hinh? Vì sao thư kí của Tần Vĩ Nghiệp, lại xuất hiện trước cửa hàng bán hoa tôi mua tặng Khả Hinh! ! ? Cô giải thích cho tôi! ! Vì sao? ?”
Tiếng rống giận dường như thê lương mà trở thành cuồng phong bão táp, từng trận mưa lớn phả vào phía trước cửa sổ! !
“Thiên Lỗi...” Như Mạt khóc lóc cùng hoảng sợ ngẩng đầu, nhìn anh.
“Tần Như Mạt! !” Tưởng Thiên Lỗi xúc động phẫn nộ nhìn về phía cô, đau lòng tức giận nói: “Đến cuối cùng một chút hạnh phúc cô cũng không thể để lại cho tôi sao?”
Như Mạt nghe lời này, trong nháy mắt tức giận ngẩng đầu, thân thể run rẩy, cắn răng rơi lệ nhìn về phía anh, bi phẫn nói: “Toi làm tất cả điều này, đều là vì yêu anh! ! Anh đã nói, cả đời anh chỉ yêu một mình tôi ! Vì sao về sau anh lại yêu Khả Hinh? Vì sao! ! Cô ta đáng chết! ! Cô ta chính là đáng chết! ! Cô ta là kẻ thứ ba! Cô ta dựa vào cái gì mà muốn tranh giành người yêu với tôi! ? Ba năm trước đây, tôi hủy diệt gương mặt của cô ta, nhưng đến cuối cùng vẫn không biết xấu hổ mà xuất hiện ở trước mặt tôi! ! Cô ta dựa vào cái gì? Cô ta đáng chết! ! Cô ta mới là ma quỷ! ! Anh là của tôi! ! Anh mãi mãi là của tôi! !”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lập tức phẫn nộ trừng lớn, cảm thấy sau ót một trận đau nhức, mắt hoa lên, không thể tưởng tượng được nhìn về phía cô, nặng nề thở gấp, nghiến răng nghiến lợi, từng chữ từng chữ nói ra...”Cô nói cái gì... Cô nói... Má trái của Khả Hinh là do cô hủy ?”
Như Mạt thở gấp, ngẩng mặt lên, nước mắt tùy ý rơi xuống, trên gương mặt vẫ luôn duy trì vẻ thuần khiết kia, lập tức tràn đầy phẫn nộ, hơi co quắp và tức giận đến mất đi lý trí, nắm chặt bàn tay, ngón tay đâm sâu vào da thịt, cắn răng nói ra: “Đúng! ! Má trái của cô ta chính là do tôi hủy ! ! Bất kỳ kẻ nào thu nhận cô ta, đều phải chết!”
Tưởng Thiên Lỗi cực kì phẫn nộ, trong nháy mắt vung tay lên đem hết toàn lực hướng đến má trái của cô tát một cái !
“Bộp ——————”! ! Như Mạt bị cái tát mạnh mẽ này, cả người ngã xuống những mảnh thủy tinh vỡ, cô nhất thời cắn chặt khóe miệng đầy máu, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi! !
“Tôi lại có thể bởi vì tâm địa rắn rết của cô, mà mất đi Khả Hinh! ! !” Tưởng Thiên Lỗi nhất thời khó nhịn được tức giận, chỉ vào Như Mạt trên mặt đất, đau lòng nói: “Cô có biết tôi vô cùng quý trọng cô ấy không? Cô có biết sau khi mất đi cô ấy, tôi đau khổ như thế nào không? Mỗi buổi tối, bởi vì vô cùng nhớ cô, mà luôn cô độc, đau khổ! Mỗi lần tôi nếm hương vị của quả quýt, đều nghĩ rằng đã từng có một người rơi lê vì tôi! ! Nhớ lại có một người đến chết vẫn luôn yêu tôi. Có một người đến chết, vẫn vì hạnh phúc của tôi, mà dâng trái tim của mình! !”
Hai tròng mắt Tưởng Thiên Lỗi kích động lưu chuyển, lại bi thương nhìn về phía Như Mạt, trái tim đau đớn như bị xé ra, đau lòng nghẹn ngào nói: “Cô có biết trong cuộc đời mỗi người, có bao nhiêu khó khăn mới gặp được một người phụ nữ sẵn sang hi sinh vì tình yêu như vậy? Tôi cho rằng ông trời thương xót tôi yêu cô ấy nhiều năm như vậy, sẽ để Khả Hinh mang theo sự hoạt bát của chính mình bước vào thế giới của tôi! ! Tôi vì cô, nhiều lần đã làm tổn thương cô ấy, thậm chí hại cô ấy thiếu chút nữa mất đi sinh mệnh, cô ấy lại dùng hết sức lực cuối cùng đến tha thứ cho tôi! ! Cô có biết tôi nợ cô ấy nhiều đến thế nào không ? Tôi hận không thể đi tìm cái chết, để đền bù những tổn thương mà tôi gây ra cho cô ấy ! Thế nhưng cô lại một lần nữa nhẫn tâm mang cô ấy ra khỏi sinh mệnh của tôi rồi. !”
Tưởng Thiên Lỗi nói xong, lập tức bởi vì hối hận cùng đau thương, nước mắt không kìm chế được rơi xuống, hai tay không kịp lau đi, những giọt nước mắt đã dọc theo gương mặt kiên nghị mà rơi xuống. Nhớ tới ngày đó đứng ở trạm xe buýt trong mưa, cô ôm một bó hoa hồng, hai mắt ngấn lệ, cứ như vậy tha thứ cho anh, anh cúi đầu, cả người co quắp khóc rống lên, giọng nói khàn khàn: “Nếu như tôi còn có thể ở bên cạnh cô ấy, tôi tình nguyện trả giá cả đời bù đắp tình yêu của cô ấy, thế nhưng cô ấy không yêu tôi. Cô ấy không hề yêu tôi. Tôi thậm chí còn không thể tìm ra cơ hội để bù đắp cho cô ấy.”
Người đàn ông kiên nghị này, cô độc đứng tại chỗ, nhớ tới thời gian hạnh phúc của mình và Khả Hinh, vô cùng hối hận cúi đầu rơi lệ...
Như Mạt cũng nằm giữa những mảnh vỡ thủy tinh, cũng phẫn hận kích động rơi lệ, đôi tay xua mạnh vào những mảnh vụn thủy tinh, kêu to: “Cô ta đáng chết! ! Tôi nhất định phải giết cô ta! !”
Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, lập tức mạnh tay túm chặt lấy cổ Như Mạt, bắt cô đứng lên, phẫn nộ nghẹn ngào nước mắt chảy xuống, kích động bóp chặt cổ cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi muốn giết chết cô! ! Giết người phụ nữ tâm địa rắn rết như cô! Giết chết cô!”
Như Mạt cười lạnh, ngửa mặt nhìn về phía người đàn ông mà mình dành cả đời để yêu, gương mặt đỏ lên, lại vẫn giữ vẻ mặt run rẩy nhưng tàn nhẫn của mình, nước mắt chảy xuống nói: “Giết tôi đi! ! Tình yêu mà tôi không có được thì sẽ phá hủy nó ! Là anh phản bội tôi!”
Tưởng Thiên Lỗi phẫn nộ, trái tim như bị xé rách, giận giữ từng chút bóp chặt cổ Như Mạt, cắn răng gọi: “ Đã từng có thời gian, tôi đã thề, nếu như tôi phản bội cô, trời tru đất diệt. Tối nay tôi mang cô cùng đi! ! ! Kiếp sau nếu như gặp lại Khả Hinh, tôi sẽ cố gắng lướt qua cô ấy, không để cô ấy vì gặp tôi mà lại tổn thương! !”
Anh nói xong, bàn tay lại bóp chặt cổ Như Mạt.
Lúc này, Như Mạt đã sắp hít thở không thông, ngẩng đầu lên, thở hổn hển, nước mắt mãnh liệt chảy xuống.
Cửa bịch một tiếng mở ra, Thẩm Quân Dụ bỗng nhiên xông tới, nhìn Tưởng Thiên Lỗi tức giận bóp chặt cổ Như Mạt, lập tức kinh ngạc bước tới kéo tay anh ra, kêu to: “Tổng giám đốc! ! Không nên manh động! ! Bây giờ không phải là lúc để cô ta chết!”
Như Mạt lại một trận nặng nện ở thủy tinh tiền, run rẩy rơi lệ nặng thở phì phò tức!
Tưởng Thiên Lỗi tức giận run rẩy nhìn dáng vẻ của Như Mạt, từng đợt đau lòng cùng thống khổ phẫn nộ nói: “Đem cô ta đi cho tôi! ! Tôi muốn đem tội ác trên người cô ta, từng chút từng chút moi ra! Cho dù bay giờ sử dụng bất cứ trừng phạt nào với cô ta đều là nhẹ! !”
Anh nói xong, nắm đôi tay đầy máu bước ra ngoài.
Như Mạt nằm giữa vụn thủy tinh, nhìn về phía bong lưng vô tình tàn nhẫn của Tưởng Thiên Lỗi, cô lại cười lạnh, ngẩng đầu lên, vừa cười vừa run rẩy rơi lệ ————
Mưa to gió lớn.
Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng bước ra khỏi khách sạn, đón những trận mưa lớn đêm nay, nhớ tới tình yêu từng thề non hẹn biển của mình và Khả Hinh, lại bị mình do dự cùng tàn nhẫn, một lần rồi một lần bỏ qua, anh lập tức tùy ý để mưa gió dội vào người như lễ rửa tội, ngẩng mặt lên, lại tùy ý để cho nước mưa chảy xuống mặt mình hòa cùng những giọt nước mắt đang tuôn rơi.
Tất cả bi thương, tất cả hối hận, tất cả áy náy, toàn bộ hóa thành tình yêu thương sâu sắc với cô gái kia ...”Khả Hinh... ...”
/1388
|