Nhà họ Tưởng.
Tưởng Thiên Lỗi đêm qua xem tài liệu đến khuya, sáng dậy muộn hơn thường lệ. Lúc này, trên người mặc áo sơ mi trắng cùng âu phục màu đen, mệt mỏi đứng ở trước gương, đang nắn nắn cổ tay bên trái, nhẹ nhàng đóng cúc ...
“Thiếu gia...” Người giúp việc đứng ở cạnh cửa, gọi.
“Uh?” Tưởng Thiên Lỗi xoay người, trầm mặc nhìn về phía nữ giúp việc, hỏi: “Có chuyện gì?”
Nữ giúp việc có một chút lúng túng, nhưng đành phải nói: “Cậu xuống gặp phu nhân một chút đi, tâm tình bà ấy không tốt...”
“... ...” Tưởng Thiên Lỗi hơi nghi ngờ nhìn nhìn, không rõ có chuyện gì, nhưng vẫn gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”
***
Tại vườn hoa.
Diệp Mạn Nghi mặc áo ren màu trắng, chân váy dài màu đen, tóc búi cao, đang ngồi tựa vào ghế, tay chống lên trán, nhìn về phía trước ao hoa sen có một đám chuồn chuồn đang bay, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó.
Một loạt tiếng bước chân nặng nề truyền đến.
Tưởng Thiên Lỗi tay cầm tờ báo, bước lên bãi cỏ xanh, đi tới trước mặt mẹ, đem tờ báo kia để xuống, đột nhiên cười trừ, bất đắc dĩ gọi: “Mẹ? Đã xẩy ra chuyện gì? Mẹ và chú Trang...”
Diệp Mạn Nghi im lặng không lên tiếng, tiếp tục nhìn về phía mấy con chuồn chuồn.
“Mẹ...” Tưởng Thiên Lỗi chậm chạp ngồi xuống bên cạnh Diệp Mạn Nghi, có phần hơi lo lắng nhìn mẹ, nhẹ nhàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Mạn Nghi vẫn lạnh lùng nhìn về phía trước ao hoa sen, một lúc lâu, mới nói: “Không có gì, chuyện hôm qua chỉ là trùng hợp mà thôi.”
“... ...” Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn về mẹ.
Diệp Mạn Nghi hơi quay mặt sang, cũng im lặng ngắm con trai, vẫn đẹp trai, phong độ, nghiêm nghị, vì tập đoàn mà phải trả giá rất nhiều thứ, bà nhàn nhạt cười, nói; “Kỳ thực sau này... Mẹ rất thích Khả Hinh...”
Tưởng Thiên Lỗi nghe thấy mẹ chuyển đề tài, có phần miễn cưỡng cười, nói: “Sao tự nhiên lại nhắc tới cô ấy?”
Diệp Mạn Nghi thở dài một cái, mới thong thả nói; “Lúc trước mẹ muốn con chọn Tử Hiền, cũng là bởi vì con bé đó có tính cách giống mẹ, mẹ rất thích. Thế nhưng... Đột nhiên có một ngày, nhìn con cùng Khả Hinh ở một chỗ, thấy con vui vẻ như vậy, mẹ mới nhớ lại. Nhiều năm qua, chú Trang và Dì Ân ở cùng một chỗ cũng rất vui vẻ, hai đứa nhỏ hoạt bát, tốt bụng, trái lại nhà của chúng ta nặng nề, im ắng. Nếu như con và Khả Hinh cùng một chỗ, có lẽ sẽ đỡ hơn một chút, ít nhất không cảm thấy ngột ngạt.”
Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn về phía trước bàn gỗ lim, sau đó nhẹ nhàng nói: “Mọi chuyện đều đã qua...”
Diệp Mạn Nghi quay đầu, nhìn thấy sự thất vọng xuất hiện trên gương mặt con trai, xin lỗi nói: “Xin lỗi, nhiều năm như vậy, làm cho con mệt mỏi.”
Tưởng Thiên Lỗi quay mặt lại, cười nói: “Sao mẹ lại nói vậy?”
Diệp Mạn Nghi chậm chạp nắm tay con trai và để yên ở trong lòng bàn tay mình, mới nặng nề, đau lòng nói: “Sau khi sinh con, thêm một đứa nhỏ, cuối cùng sinh em gái con... Mà em gái con lại như vậy, không giống Ngải Lâm mạnh mẽ, kiên cường, vì muốn bù đắp cho ba mẹ đỡ đau lòng, con luôn luôn nỗ lực... Mẹ rất xin lỗi...”
“Mẹ...” Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nói: “Không nên nói Tuyết Nhi như vậy, ở trong lòng con, là em gái tuyệt vời nhất trên thế giới này, tính con giống ba sống hơi khép kín, nên muốn có nhiều em gái bên cạnh...”
“... ...” Diệp Mạn Nghi nghe thấy con trai nói vậy lại càng đau lòng.
“Thực sự...” Tưởng Thiên Lỗi an ủi mẹ, mỉm cười nói.
Nếu như còn có thêm một em trai hoặc em gái nữa thì càng tốt...” Diệp Mạn Nghi trầm mặc ngồi tại chỗ, nặng nề thở dốc, không nóigì.
“... ...” Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn mẹ, biết bà lại đang nhớ đứa nhỏ đã qua đời kia, liền nghiêng người, ôm mẹ vào trong lòng, nhẹ nắm bả vai của bà, thì thầm nói: “Mẹ, con sẽ hạnh phúc ... Tương lai sẽ hạnh phúc hơn... Cũng sẽ để cho mẹ và ba yên tâm an hưởng tuổi già, con yêu hai người...”
Diệp Mạn Nghi nghe nhi tử nói như vậy, mỉm cười, hai tròng mắt rưng rưng, lại thở dài một cái.
***
Một chiếc xe Rolls-Royce màu trắng thắng gấp ở trước cửa biệt thự tổng thống! !
Trang Tĩnh Vũ nhanh chóng xuống xe, vừa đi vừa cài cúc áo, sốt ruột đi vào biệt thự, kêu to: “Nguyệt Dung?”
Bên trong phòng ngủ chính!
“Mẹ! ! Mẹ đừng như vậy! ! Đùa thật a?” Trang Ngải Lâm đứng ở một bên, nhìn về mẹ đang quỳ gối trước tủ quần áo, đem một đống y phục nhét vào vali màu hồng, cô thực sự bất lực kêu lên! !
“Mẹ, bình tĩnh một chút đi...” Trang Hạo Nhiên cũng liền ngồi xổm xuống, sốt ruột nắm lấy hai tay của bà, khẩn trương kêu! !
Ân Nguyệt Dung không để ý, chỉ là tức giận gỡ tay con ra, tiếp tục ôm lấy một đống quần áo, nhét toàn bộ vào vali! !
“Nguyệt Dung! !” Trang Tĩnh Vũ lo lắng đi vào phòng, nhìn thấy bà xã đang quỳ trên mặt đất, vừa khóc vừa tức giận thu dọn quần áo, ông lập tức chạy lại gọi: “Bà xã! !”
Trang Hạo Nhiên cùng Trang Ngải Lâm đồng thời xoay người nhìn cha, vẻ mặt cũng lộ rõ vẻ khẩn trương! !
Ân Nguyệt Dung tức giận ngẩng đầu nhìn chồng, nước mắt lại rơi, kích động kêu to: “Ông không biết xấu hổ mà còn quay trở về? Tôi không muốn nhìn thấy ông, tôi sẽ về nhà! !”
“Bà xã, đừng như vậy! Nghe tôi giải thích! Sự tình không phải như thế!” Trang Tĩnh Vũ vội vã phất tay, ý bảo hai con đi ra ngoài!
Trang Ngải Lâm cùng Trang Hạo Nhiên thấy thế, liền im lặng xoay người đi ra.
Bác Dịch lúc này, vừa mới đi vào, thấy cảnh này, nghi ngờ nhìn hai chị em!
Trang Ngải Lâm liếc anh một cái, liền nhanh chóng bỏ đi!
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu, nhìn anh, nặng nề thở dài.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Bác Dịch nhỏ giọng hỏi.
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, im lặng đóng cửa...
***
“Bà xã, đừng như vậy, đây thật sự là hiểu lầm...” Trang Tĩnh Vũ nắm chặt hai vai Ân Nguyệt Dung,vội vàng muốn đỡ bà dậy, tiếp tục giải thích: “Bà không nên hiểu lầm!”
Ân Nguyệt Dung giãy giụa, thoát khỏi hai tay của chồng, đứng lên nói: “Tôi không có hiểu lầm! Ông vẫn thích Mạn Nghi, không phải sao? Tôi và bà ấy cùng các ông ra ngoài, ánh mắt của ông chưa bao giờ ngừng nhìn bà ấy!”
“Bà xã! Chuyện đã qua nhiều năm rồi?” Trang Tĩnh Vũ nói.
“Ông cơ bản không quan tâm đến tôi?” Ân Nguyệt Dung khổ sở nói: “Nếu như ông quan tâm đến tôi, nên hiểu rõ, đêm hôm đó tôi cùng ông uống say, mới xẩy ra chuyện như vậy, ông hồ đồ đồng ý lấy tôi, tôi liền tin tưởng ông! Mà thật ra tôi không có tin ông, nhưng vì tôi muốn lấy ông!”
“... ...” Trang Tĩnh Vũ đau lòng nhìn vợ.
Ân Nguyệt Dung buồn bã đứng ở một bên, trong tay còn đang nắm một dây chuyền kim cương, hiếm khi bộc lộ cảm xúc thật của mình, nghẹn ngào nói: “Qua nhiều năm như vậy, tôi luôn sống ở trong giấc mơ, có đôi khi tôi nghĩ ông yêu tôi, có đôi khi lại không tin! Bởi vì ông đối với ai cũng tốt như vậy!”
Trang Tĩnh Vũ bất lực nói: “Mấy chục năm là vợ chồng! Bà còn hoài nghi gì nữa? Biết bà luôn không có cảm giác an toàn, nhiều năm như vậy, tôi có bao giờ ra ngoài làm việc, để bà ở một mình đâu? Tôi vẫn luôn thành thực đối diện với bà...”
Ân Nguyệt Dung nghe được lời này, nhịn không được hai mắt tràn đầy nước mắt, nhanh chóng hỏi: “Được! Ông nói luôn thành thực với tôi! Vậy ông nói cho tôi biết, hôm qua ông và Mạn Nghi ở cùng với nhau, nhìn bà ấy uống rượu đau khổ, thương tâm như vậy, ông có đau lòng không?”
“... ...” Trang Tĩnh Vũ lo lắng nói; “Bà không nên nhắc đến vấn đề này nữa, hãy luôn luôn vui vẻ là được!”
“Đó là bởi vì ông không nhìn thấy nỗi đau của tôi! Nhiều năm gả cho ông như vậy, cố gắng không đề cập tới quá khứ, ông nghĩ rằng trái tim tôi không đau sao?” Ân Nguyệt Dung khổ sở, lại hỏi: “Nói cho tôi biết! Ông có đau lòng khi thấy bà ấy như vậy không?”
Trang Tĩnh Vũ do dự một hồi...
Trang Hạo Nhiên cùng Trang Ngải Lâm đứng ở ngoài cửa, lo lắng cho cha, ngàn vạn lần đừng nhận, ngàn vạn ngàn vạn lần đừng nhận a! !
“... ...” Trang Tĩnh Vũ khó xử đứng ở một bên, thở dài không lên tiếng.
“... ...” Ân Nguyệt Dung im lặng nhìn chồng, nước mắt rơi xuống, giận dữ cúi người xuống, đóng va li lại, nói: “Tôi thực sự gả cho một con trâu! !”
Bà không nói hai lời, lập tức kéo vali nhanh chóng đi ra ngoài.
“Bà xã, đừng như vậy!” Trang Tĩnh Vũ vội vàng nắm chặt tay vợ: “Coi như là trong lòng tôi có đau, cũng không thể hiện điều gì?”
“Tôi cố gắng cả đời không đề cập tới bà ấy, chính là vì không muốn làm cho ông đau lòng!” Ân Nguyệt Dung xoay người, tức giận, khóc nói: “Tôi muốn bảo vệ tốt tình cảm của ông, nhưng ông đặt tôi ở chỗ nào? Ông cơ bản không quan tâm đến cảm xúc của tôi! Tôi thật sự quá thất vọng về ông! Tôi muốn ly hôn! !”
Sau đó, nhanh chóng kéo vali ra ngoài! !
“Nguyệt Dung!” Trang Tĩnh Vũ khẩn trương, vội vàng kéo tay vợ lại.
“Buông tay!” Ân Nguyệt Dung vừa nói xong, liền đẩy ông ra, mở cửa, kêu to: “Điệp Y!”
Điệp Y lạnh lùng xuất hiện.
Trang Hạo Nhiên cùng Trang Ngải Lâm căng thẳng nhìn gương mặt đầy nước mắt và đau khổ của mẹ, liền thuyết phục; “Mẹ, đừng đi! Chừng này tuổi rồi, còn tính toán làm gì? Nếu như Dì Diệp và mẹ rơi xuống nước, ba nhất định sẽ cứu mẹ!”
“Ông ấy đương nhiên sẽ cứu mẹ! Bởi vì Mạn Nghi biết bơi! Năm ấy ông ấy đã bị hấp dẫn bởi dáng rất đẹp của Mạn Nghi ở trong nước! Thế nhưng mẹ vẫn không có cách nào học để biết bơi!” Ân Nguyệt Dung nói xong, vừa khóc vừa kéo vali bỏ đi!
“Bà xã!” Trang Tĩnh Vũ muốn tiến đến, kéo lại...
“Buông tay!” Ân Nguyệt Dung vượt qua tay của chồng, lại tránh khỏi hai đứa con, theo Điệp Y mở đường, nhanh chóng đi ra ngoài! !
“Nguyệt Dung! !” Trang Tĩnh Vũ không có cách nào đứng ở tại chỗ, nhìn theo bóng lưng vợ, khổ sở gọi; “Mấy chục năm làm vợ chồng, đừng giở tính trẻ con ra nữa!”
“Mấy chục năm vợ chồng, cũng không sánh một giọt nước mắt của bà ấy!” Ân Nguyệt Dung vừa đi vừa nói!
“Mẹ! !” Trang Hạo Nhiên cùng Trang Ngải Lâm khổ sở kêu lên.
Ân Nguyệt Dung nhanh chóng ngồi vào Rolls-Royce, bảo tài xe lái đi!
Xe con nhanh chóng chạy ra khỏi vườn hoa, hướng đại lộ Đồng Du đi tới!
Bên trong phòng còn ba người, vắng vẻ, im lặng không lên tiếng...
***
Mười giờ đúng!
Sảnh khách sạn Á Châu!
Một chiếc Rolls-Royce màu bạc chậm chạp dừng ở trước sảnh khách sạn!
Trang Hạo Nhiên khó chịu, mệt mỏi đi ra từ ghế sau xe, vừa đi vừa đóng cúc áo, bất lực nói: “Thật muốn tìm người xứng đáng gả đi thôi.”
Một chiếc xe Rolls-Royce màu đen cũng chậm chạp dừng ở trước sảnh khách sạn, nhân viên tiếp tân liền bước tới mở cửa xe!
Tưởng Thiên Lỗi cũng lộ vẻ mệt mỏi bước xuống xe, cũng vừa đi vừa đóng cúc áo, nhìn xung quanh nhân viên, nghĩ tới tờ báo hôm nay, rốt cuộc làm kinh sợ bao nhiêu người, gây ra bao nhiêu rắc rối... Anh nặng nề thở dài, định đi về phía trước... Lại nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đi ở trước mặt, anh hơi giật mình.
Trang Hạo Nhiên xoay người, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi, sắc mặt có phần khó chịu.
Tưởng Thiên Lỗi bước đi qua, lạnh lùng nói; “Ba cậu đã làm chuyện gì thế hả?”
“Tôi còn muốn hỏi rốt cuộc mẹ anh xảy ra chuyện gì?” Trang Hạo Nhiên nhìn về phía anh, bật cười nói: “Không có việc gì làm sao lại đến khách sạn uống rượu?”
Tưởng Thiên Lỗi lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nghiêm túc nói: “Mẹ tôi uống rượu liên quan gì đến ba cậu?”
“Ba tôi rất đàn ông, nên thấy chuyện như vậy nhất định sẽ quan tâm a!” Trang Hạo Nhiên một tay đút túi quần, cười rộ lên nói.
Tưởng Thiên Lỗi cũng mỉm cười, nhìn nói: “Ba cậu nếu như nghĩ sâu hơn một chút, nên thông báo cho ba tôi biết, chứ không phải ở lại với mẹ tôi, nếu như bọn họ trẻ lại mấy chục tuổi, mọi người thường nói đó là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn... Cậu và ba cậu đều có thói quen này...”
Tức giận đến thế này rồi cơ ah!
Trang Hạo Nhiên nhíu mày nhìn Tưởng Thiên Lỗi, bật cười nói: “Lời anh nói có ý gì? Tôi giậu đổ bìm leo? Thời gian ở Anh quốc, vợ chưa cưới cũ của anh mỗi ngày đều ôm rượu đỏ đến đập cửa nhà tôi, nhưng tôi chưa từng chạm qua cô ấy a!”
Tưởng Thiên Lỗi hé mắt nhìn Trang Hạo Nhiên, im lặng một lúc, đột nhiên bật cười nói; “Tôi rốt cuộc cũng đã biết, tại sao có thời điểm tôi thua cậu!”
Trang Hạo Nhiên trầm mặc nhìn anh.
“Cậu không phải do ba mẹ cậu sinh ra! Họ cậu là vô lại! !” Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nói; “Cậu cướp Khả Hinh ở trong tay tôi, chuyện này dường như trên phim cũng không có! Lại nói đến chuyện vợ chưa cưới cũ của tôi! Sao cậu không đề cập tới mấy chị ở nhà trẻ?”
“Tại sao tôi phải nói về Khả Hinh?” Trang Hạo Nhiên cảm thấy người này thật kỳ quái, cười rộ lên nói; “Cô ấy luôn là của tôi! Từ trước đến nay đều là người của tôi! Anh và cô ấy quan hệ tốt sao? Thế nào mà tôi không nhớ rõ!”
“...” Tưởng Thiên Lỗi tức giận nói: “Sớm biết như vậy! ! Buổi tối kia, thừa dịp cậu uống say tôi cho cậu một dao chết luôn!”
Trang Hạo Nhiên phì cười: “Anh đừng như vậy! Tôi sinh ra là người của anh, chết là quỷ của anh...”
Tưởng Thiên Lỗi nghe xong lời này, chịu không nổi, muốn đánh tên này...
“Tổng giám đốc!” Tiêu đồng cùng Đông Anh lúc này nhanh chóng xuất hiện, sốt ruột nhìn về phía bọn họ! !
Tưởng Thiên Lỗi đêm qua xem tài liệu đến khuya, sáng dậy muộn hơn thường lệ. Lúc này, trên người mặc áo sơ mi trắng cùng âu phục màu đen, mệt mỏi đứng ở trước gương, đang nắn nắn cổ tay bên trái, nhẹ nhàng đóng cúc ...
“Thiếu gia...” Người giúp việc đứng ở cạnh cửa, gọi.
“Uh?” Tưởng Thiên Lỗi xoay người, trầm mặc nhìn về phía nữ giúp việc, hỏi: “Có chuyện gì?”
Nữ giúp việc có một chút lúng túng, nhưng đành phải nói: “Cậu xuống gặp phu nhân một chút đi, tâm tình bà ấy không tốt...”
“... ...” Tưởng Thiên Lỗi hơi nghi ngờ nhìn nhìn, không rõ có chuyện gì, nhưng vẫn gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”
***
Tại vườn hoa.
Diệp Mạn Nghi mặc áo ren màu trắng, chân váy dài màu đen, tóc búi cao, đang ngồi tựa vào ghế, tay chống lên trán, nhìn về phía trước ao hoa sen có một đám chuồn chuồn đang bay, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó.
Một loạt tiếng bước chân nặng nề truyền đến.
Tưởng Thiên Lỗi tay cầm tờ báo, bước lên bãi cỏ xanh, đi tới trước mặt mẹ, đem tờ báo kia để xuống, đột nhiên cười trừ, bất đắc dĩ gọi: “Mẹ? Đã xẩy ra chuyện gì? Mẹ và chú Trang...”
Diệp Mạn Nghi im lặng không lên tiếng, tiếp tục nhìn về phía mấy con chuồn chuồn.
“Mẹ...” Tưởng Thiên Lỗi chậm chạp ngồi xuống bên cạnh Diệp Mạn Nghi, có phần hơi lo lắng nhìn mẹ, nhẹ nhàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Mạn Nghi vẫn lạnh lùng nhìn về phía trước ao hoa sen, một lúc lâu, mới nói: “Không có gì, chuyện hôm qua chỉ là trùng hợp mà thôi.”
“... ...” Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn về mẹ.
Diệp Mạn Nghi hơi quay mặt sang, cũng im lặng ngắm con trai, vẫn đẹp trai, phong độ, nghiêm nghị, vì tập đoàn mà phải trả giá rất nhiều thứ, bà nhàn nhạt cười, nói; “Kỳ thực sau này... Mẹ rất thích Khả Hinh...”
Tưởng Thiên Lỗi nghe thấy mẹ chuyển đề tài, có phần miễn cưỡng cười, nói: “Sao tự nhiên lại nhắc tới cô ấy?”
Diệp Mạn Nghi thở dài một cái, mới thong thả nói; “Lúc trước mẹ muốn con chọn Tử Hiền, cũng là bởi vì con bé đó có tính cách giống mẹ, mẹ rất thích. Thế nhưng... Đột nhiên có một ngày, nhìn con cùng Khả Hinh ở một chỗ, thấy con vui vẻ như vậy, mẹ mới nhớ lại. Nhiều năm qua, chú Trang và Dì Ân ở cùng một chỗ cũng rất vui vẻ, hai đứa nhỏ hoạt bát, tốt bụng, trái lại nhà của chúng ta nặng nề, im ắng. Nếu như con và Khả Hinh cùng một chỗ, có lẽ sẽ đỡ hơn một chút, ít nhất không cảm thấy ngột ngạt.”
Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn về phía trước bàn gỗ lim, sau đó nhẹ nhàng nói: “Mọi chuyện đều đã qua...”
Diệp Mạn Nghi quay đầu, nhìn thấy sự thất vọng xuất hiện trên gương mặt con trai, xin lỗi nói: “Xin lỗi, nhiều năm như vậy, làm cho con mệt mỏi.”
Tưởng Thiên Lỗi quay mặt lại, cười nói: “Sao mẹ lại nói vậy?”
Diệp Mạn Nghi chậm chạp nắm tay con trai và để yên ở trong lòng bàn tay mình, mới nặng nề, đau lòng nói: “Sau khi sinh con, thêm một đứa nhỏ, cuối cùng sinh em gái con... Mà em gái con lại như vậy, không giống Ngải Lâm mạnh mẽ, kiên cường, vì muốn bù đắp cho ba mẹ đỡ đau lòng, con luôn luôn nỗ lực... Mẹ rất xin lỗi...”
“Mẹ...” Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nói: “Không nên nói Tuyết Nhi như vậy, ở trong lòng con, là em gái tuyệt vời nhất trên thế giới này, tính con giống ba sống hơi khép kín, nên muốn có nhiều em gái bên cạnh...”
“... ...” Diệp Mạn Nghi nghe thấy con trai nói vậy lại càng đau lòng.
“Thực sự...” Tưởng Thiên Lỗi an ủi mẹ, mỉm cười nói.
Nếu như còn có thêm một em trai hoặc em gái nữa thì càng tốt...” Diệp Mạn Nghi trầm mặc ngồi tại chỗ, nặng nề thở dốc, không nóigì.
“... ...” Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn mẹ, biết bà lại đang nhớ đứa nhỏ đã qua đời kia, liền nghiêng người, ôm mẹ vào trong lòng, nhẹ nắm bả vai của bà, thì thầm nói: “Mẹ, con sẽ hạnh phúc ... Tương lai sẽ hạnh phúc hơn... Cũng sẽ để cho mẹ và ba yên tâm an hưởng tuổi già, con yêu hai người...”
Diệp Mạn Nghi nghe nhi tử nói như vậy, mỉm cười, hai tròng mắt rưng rưng, lại thở dài một cái.
***
Một chiếc xe Rolls-Royce màu trắng thắng gấp ở trước cửa biệt thự tổng thống! !
Trang Tĩnh Vũ nhanh chóng xuống xe, vừa đi vừa cài cúc áo, sốt ruột đi vào biệt thự, kêu to: “Nguyệt Dung?”
Bên trong phòng ngủ chính!
“Mẹ! ! Mẹ đừng như vậy! ! Đùa thật a?” Trang Ngải Lâm đứng ở một bên, nhìn về mẹ đang quỳ gối trước tủ quần áo, đem một đống y phục nhét vào vali màu hồng, cô thực sự bất lực kêu lên! !
“Mẹ, bình tĩnh một chút đi...” Trang Hạo Nhiên cũng liền ngồi xổm xuống, sốt ruột nắm lấy hai tay của bà, khẩn trương kêu! !
Ân Nguyệt Dung không để ý, chỉ là tức giận gỡ tay con ra, tiếp tục ôm lấy một đống quần áo, nhét toàn bộ vào vali! !
“Nguyệt Dung! !” Trang Tĩnh Vũ lo lắng đi vào phòng, nhìn thấy bà xã đang quỳ trên mặt đất, vừa khóc vừa tức giận thu dọn quần áo, ông lập tức chạy lại gọi: “Bà xã! !”
Trang Hạo Nhiên cùng Trang Ngải Lâm đồng thời xoay người nhìn cha, vẻ mặt cũng lộ rõ vẻ khẩn trương! !
Ân Nguyệt Dung tức giận ngẩng đầu nhìn chồng, nước mắt lại rơi, kích động kêu to: “Ông không biết xấu hổ mà còn quay trở về? Tôi không muốn nhìn thấy ông, tôi sẽ về nhà! !”
“Bà xã, đừng như vậy! Nghe tôi giải thích! Sự tình không phải như thế!” Trang Tĩnh Vũ vội vã phất tay, ý bảo hai con đi ra ngoài!
Trang Ngải Lâm cùng Trang Hạo Nhiên thấy thế, liền im lặng xoay người đi ra.
Bác Dịch lúc này, vừa mới đi vào, thấy cảnh này, nghi ngờ nhìn hai chị em!
Trang Ngải Lâm liếc anh một cái, liền nhanh chóng bỏ đi!
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu, nhìn anh, nặng nề thở dài.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Bác Dịch nhỏ giọng hỏi.
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, im lặng đóng cửa...
***
“Bà xã, đừng như vậy, đây thật sự là hiểu lầm...” Trang Tĩnh Vũ nắm chặt hai vai Ân Nguyệt Dung,vội vàng muốn đỡ bà dậy, tiếp tục giải thích: “Bà không nên hiểu lầm!”
Ân Nguyệt Dung giãy giụa, thoát khỏi hai tay của chồng, đứng lên nói: “Tôi không có hiểu lầm! Ông vẫn thích Mạn Nghi, không phải sao? Tôi và bà ấy cùng các ông ra ngoài, ánh mắt của ông chưa bao giờ ngừng nhìn bà ấy!”
“Bà xã! Chuyện đã qua nhiều năm rồi?” Trang Tĩnh Vũ nói.
“Ông cơ bản không quan tâm đến tôi?” Ân Nguyệt Dung khổ sở nói: “Nếu như ông quan tâm đến tôi, nên hiểu rõ, đêm hôm đó tôi cùng ông uống say, mới xẩy ra chuyện như vậy, ông hồ đồ đồng ý lấy tôi, tôi liền tin tưởng ông! Mà thật ra tôi không có tin ông, nhưng vì tôi muốn lấy ông!”
“... ...” Trang Tĩnh Vũ đau lòng nhìn vợ.
Ân Nguyệt Dung buồn bã đứng ở một bên, trong tay còn đang nắm một dây chuyền kim cương, hiếm khi bộc lộ cảm xúc thật của mình, nghẹn ngào nói: “Qua nhiều năm như vậy, tôi luôn sống ở trong giấc mơ, có đôi khi tôi nghĩ ông yêu tôi, có đôi khi lại không tin! Bởi vì ông đối với ai cũng tốt như vậy!”
Trang Tĩnh Vũ bất lực nói: “Mấy chục năm là vợ chồng! Bà còn hoài nghi gì nữa? Biết bà luôn không có cảm giác an toàn, nhiều năm như vậy, tôi có bao giờ ra ngoài làm việc, để bà ở một mình đâu? Tôi vẫn luôn thành thực đối diện với bà...”
Ân Nguyệt Dung nghe được lời này, nhịn không được hai mắt tràn đầy nước mắt, nhanh chóng hỏi: “Được! Ông nói luôn thành thực với tôi! Vậy ông nói cho tôi biết, hôm qua ông và Mạn Nghi ở cùng với nhau, nhìn bà ấy uống rượu đau khổ, thương tâm như vậy, ông có đau lòng không?”
“... ...” Trang Tĩnh Vũ lo lắng nói; “Bà không nên nhắc đến vấn đề này nữa, hãy luôn luôn vui vẻ là được!”
“Đó là bởi vì ông không nhìn thấy nỗi đau của tôi! Nhiều năm gả cho ông như vậy, cố gắng không đề cập tới quá khứ, ông nghĩ rằng trái tim tôi không đau sao?” Ân Nguyệt Dung khổ sở, lại hỏi: “Nói cho tôi biết! Ông có đau lòng khi thấy bà ấy như vậy không?”
Trang Tĩnh Vũ do dự một hồi...
Trang Hạo Nhiên cùng Trang Ngải Lâm đứng ở ngoài cửa, lo lắng cho cha, ngàn vạn lần đừng nhận, ngàn vạn ngàn vạn lần đừng nhận a! !
“... ...” Trang Tĩnh Vũ khó xử đứng ở một bên, thở dài không lên tiếng.
“... ...” Ân Nguyệt Dung im lặng nhìn chồng, nước mắt rơi xuống, giận dữ cúi người xuống, đóng va li lại, nói: “Tôi thực sự gả cho một con trâu! !”
Bà không nói hai lời, lập tức kéo vali nhanh chóng đi ra ngoài.
“Bà xã, đừng như vậy!” Trang Tĩnh Vũ vội vàng nắm chặt tay vợ: “Coi như là trong lòng tôi có đau, cũng không thể hiện điều gì?”
“Tôi cố gắng cả đời không đề cập tới bà ấy, chính là vì không muốn làm cho ông đau lòng!” Ân Nguyệt Dung xoay người, tức giận, khóc nói: “Tôi muốn bảo vệ tốt tình cảm của ông, nhưng ông đặt tôi ở chỗ nào? Ông cơ bản không quan tâm đến cảm xúc của tôi! Tôi thật sự quá thất vọng về ông! Tôi muốn ly hôn! !”
Sau đó, nhanh chóng kéo vali ra ngoài! !
“Nguyệt Dung!” Trang Tĩnh Vũ khẩn trương, vội vàng kéo tay vợ lại.
“Buông tay!” Ân Nguyệt Dung vừa nói xong, liền đẩy ông ra, mở cửa, kêu to: “Điệp Y!”
Điệp Y lạnh lùng xuất hiện.
Trang Hạo Nhiên cùng Trang Ngải Lâm căng thẳng nhìn gương mặt đầy nước mắt và đau khổ của mẹ, liền thuyết phục; “Mẹ, đừng đi! Chừng này tuổi rồi, còn tính toán làm gì? Nếu như Dì Diệp và mẹ rơi xuống nước, ba nhất định sẽ cứu mẹ!”
“Ông ấy đương nhiên sẽ cứu mẹ! Bởi vì Mạn Nghi biết bơi! Năm ấy ông ấy đã bị hấp dẫn bởi dáng rất đẹp của Mạn Nghi ở trong nước! Thế nhưng mẹ vẫn không có cách nào học để biết bơi!” Ân Nguyệt Dung nói xong, vừa khóc vừa kéo vali bỏ đi!
“Bà xã!” Trang Tĩnh Vũ muốn tiến đến, kéo lại...
“Buông tay!” Ân Nguyệt Dung vượt qua tay của chồng, lại tránh khỏi hai đứa con, theo Điệp Y mở đường, nhanh chóng đi ra ngoài! !
“Nguyệt Dung! !” Trang Tĩnh Vũ không có cách nào đứng ở tại chỗ, nhìn theo bóng lưng vợ, khổ sở gọi; “Mấy chục năm làm vợ chồng, đừng giở tính trẻ con ra nữa!”
“Mấy chục năm vợ chồng, cũng không sánh một giọt nước mắt của bà ấy!” Ân Nguyệt Dung vừa đi vừa nói!
“Mẹ! !” Trang Hạo Nhiên cùng Trang Ngải Lâm khổ sở kêu lên.
Ân Nguyệt Dung nhanh chóng ngồi vào Rolls-Royce, bảo tài xe lái đi!
Xe con nhanh chóng chạy ra khỏi vườn hoa, hướng đại lộ Đồng Du đi tới!
Bên trong phòng còn ba người, vắng vẻ, im lặng không lên tiếng...
***
Mười giờ đúng!
Sảnh khách sạn Á Châu!
Một chiếc Rolls-Royce màu bạc chậm chạp dừng ở trước sảnh khách sạn!
Trang Hạo Nhiên khó chịu, mệt mỏi đi ra từ ghế sau xe, vừa đi vừa đóng cúc áo, bất lực nói: “Thật muốn tìm người xứng đáng gả đi thôi.”
Một chiếc xe Rolls-Royce màu đen cũng chậm chạp dừng ở trước sảnh khách sạn, nhân viên tiếp tân liền bước tới mở cửa xe!
Tưởng Thiên Lỗi cũng lộ vẻ mệt mỏi bước xuống xe, cũng vừa đi vừa đóng cúc áo, nhìn xung quanh nhân viên, nghĩ tới tờ báo hôm nay, rốt cuộc làm kinh sợ bao nhiêu người, gây ra bao nhiêu rắc rối... Anh nặng nề thở dài, định đi về phía trước... Lại nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đi ở trước mặt, anh hơi giật mình.
Trang Hạo Nhiên xoay người, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi, sắc mặt có phần khó chịu.
Tưởng Thiên Lỗi bước đi qua, lạnh lùng nói; “Ba cậu đã làm chuyện gì thế hả?”
“Tôi còn muốn hỏi rốt cuộc mẹ anh xảy ra chuyện gì?” Trang Hạo Nhiên nhìn về phía anh, bật cười nói: “Không có việc gì làm sao lại đến khách sạn uống rượu?”
Tưởng Thiên Lỗi lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nghiêm túc nói: “Mẹ tôi uống rượu liên quan gì đến ba cậu?”
“Ba tôi rất đàn ông, nên thấy chuyện như vậy nhất định sẽ quan tâm a!” Trang Hạo Nhiên một tay đút túi quần, cười rộ lên nói.
Tưởng Thiên Lỗi cũng mỉm cười, nhìn nói: “Ba cậu nếu như nghĩ sâu hơn một chút, nên thông báo cho ba tôi biết, chứ không phải ở lại với mẹ tôi, nếu như bọn họ trẻ lại mấy chục tuổi, mọi người thường nói đó là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn... Cậu và ba cậu đều có thói quen này...”
Tức giận đến thế này rồi cơ ah!
Trang Hạo Nhiên nhíu mày nhìn Tưởng Thiên Lỗi, bật cười nói: “Lời anh nói có ý gì? Tôi giậu đổ bìm leo? Thời gian ở Anh quốc, vợ chưa cưới cũ của anh mỗi ngày đều ôm rượu đỏ đến đập cửa nhà tôi, nhưng tôi chưa từng chạm qua cô ấy a!”
Tưởng Thiên Lỗi hé mắt nhìn Trang Hạo Nhiên, im lặng một lúc, đột nhiên bật cười nói; “Tôi rốt cuộc cũng đã biết, tại sao có thời điểm tôi thua cậu!”
Trang Hạo Nhiên trầm mặc nhìn anh.
“Cậu không phải do ba mẹ cậu sinh ra! Họ cậu là vô lại! !” Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nói; “Cậu cướp Khả Hinh ở trong tay tôi, chuyện này dường như trên phim cũng không có! Lại nói đến chuyện vợ chưa cưới cũ của tôi! Sao cậu không đề cập tới mấy chị ở nhà trẻ?”
“Tại sao tôi phải nói về Khả Hinh?” Trang Hạo Nhiên cảm thấy người này thật kỳ quái, cười rộ lên nói; “Cô ấy luôn là của tôi! Từ trước đến nay đều là người của tôi! Anh và cô ấy quan hệ tốt sao? Thế nào mà tôi không nhớ rõ!”
“...” Tưởng Thiên Lỗi tức giận nói: “Sớm biết như vậy! ! Buổi tối kia, thừa dịp cậu uống say tôi cho cậu một dao chết luôn!”
Trang Hạo Nhiên phì cười: “Anh đừng như vậy! Tôi sinh ra là người của anh, chết là quỷ của anh...”
Tưởng Thiên Lỗi nghe xong lời này, chịu không nổi, muốn đánh tên này...
“Tổng giám đốc!” Tiêu đồng cùng Đông Anh lúc này nhanh chóng xuất hiện, sốt ruột nhìn về phía bọn họ! !
/1388
|