Cô chủ quán dẫn theo Phỉ Phỉ và Mộng Mộng đứng trước mặt nhân viên an ninh, tức giận nói: "Tôi nói cho anh thêm một lần nữa! Là tổng giám đốc Trang của các anh nói muốn ăn kem của Lục tỷ tôi! ! Anh ấy nói, muốn chính tôi đưa đến!"
"Đúng vậy, đúng vậy!" Phỉ Phỉ và Mộng Mộng mang theo một chiếc tủ lạnh nhỏ, lập tức gật gật đầu!
"Tổng giám đốc chúng tôi có chỉ thị, bất luận ai cũng không được đi vào quấy rầy! !" Nhân viên an ninh lập tức nghiêm mặt nói.
“Nhưng tổng giám đốc cũng có chỉ thị! Muốn tôi mang kem đến cho anh ấy! Anh mau nhìn tôi đi!” Cô chủ quán mặc chiếc váy ngắn xinh đẹp màu tím, lộ ra đôi chân dài gợi cảm, còn sửa sang mái tóc xoăn dài của mình một chút, điệu bộ giống như Trang phu nhân nói: "Hiện tại trang phục tôi giống như không chỉnh tề sao?"
Phỉ Phỉ cùng Mộng Mộng mặc váy dự tiệc nhỏ màu đen chuẩn bị cho buổi tiệc kem ngày mai, cũng đứng một bên, ngửa mặt lên nói: "Đúng vậy đấy! Bây giờ chúng tôi nào có trang phục không chỉnh tề chứ? Đẹp thế này mà!"
Nhân viên an ninh bất đắc dĩ nhìn các cô, vừa muốn lên tiếng ngăn cản, phía sau cửa chính phòng tiệc, cách một tiếng mở ra, Trang Hạo Nhiên bình tĩnh đi ra, nhìn người phía trước hỏi: "Chuyện gì?"
"Tổng giám đốc Trang!" Lục tỷ, Phỉ Phỉ và Mộng Mộng cùng nhau nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, ngọt ngào gọi!
Trang Hạo Nhiên vẻ mặt sững sờ liếc mắt nhìn cô chủ quán cùng nhân viên một cái, lập tức cười rộ lên nói: "Thì ra là các cô sao? Đã trễ thế này, sao còn chưa nghỉ ngơi?"
"Không phải anh gọi tôi mang kem cho anh sao? Tôi đã mang đến rồi! Anh quên rồi sao?" Lục tỷ lập tức có chút mất hứng hơi xoay vóc dáng xinh đẹp của mình.
Đường Khả Hinh lúc này mới ra đến, nhìn về phía các cô ấy, cô cũng nhịn cười không được.
"Này!" Trang Hạo Nhiên bỗng nhớ ra, lập tức xin lỗi cười nói: "Không quên không quên! Cám ơn cô còn nhớ đến, vậy mà cũng không nhớ thật ngại quá!"
"Không cần ngại ngùng! Tôi cố ý làm cho một mình anh ăn!" Lục tỷ nhìn thấy Đường Khả Hinh, vẫn không khách sáo, chỉ giương mắt nhìn Trang Hạo Nhiên, hai mắt đầy chân tình nói: "Hiện tại anh muốn ăn chưa? Tôi lấy cho anh?"
"À..." Trang Hạo Nhiên có chút xấu hổ cười nói: "Không cần, không cần làm phiền đến cô."
"Không phiền chút nào! Phỉ Phỉ, Mộng Mộng. Lấy kem ra đây!" Lục tỷ lập tức nói.
"Vâng!" Phỉ Phỉ và Mộng Mộng lập tức đặt chiếc tủ lạnh nhỏ xuống đất, từ bên trong bưng ra một ly có bảy viên kem, Lục tỷ nhanh chóng nhận lấy, cầm chiếc thìa nhỏ bên cạnh lên, muốn bước lên cho Trang Hạo Nhiên ăn...
"Chờ đã..." Trang Hạo Nhiên lập tức bật cười vươn tay, ngăn cản lại, mới nhìn cô nói: "À, để tự tôi ăn, cảm ơn các cô."
"Anh cứ đến đây..." Lục tỷ có chút mất mát.
"À, để tự tôi đến lấy..." Trang Hạo Nhiên chỉ đành vươn tay, nhận lấy ly kem kia, nhìn về phía Lục tỷ cười nói: "Đã trễ như vậy, các cô mau nghỉ ngơi sớm đi, tôi cho quản lý sắp xếp việc ăn uống ngày mai của các cô. Cám ơn các cô."
"Cái đó một mình anh ăn nhé! Không thể cho người khác ăn đâu!" Lục tỷ lập tức liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh một cái, nói.
Đường Khả Hinh nghe lời này, im lặng cúi đầu, mỉm cười.
"Được." Trang Hạo Nhiên cười rộ lên.
"Vậy chúng ta đi thôi..." Lục tỷ vẫn có chút luyến tiếc không muốn đi...
"Được... Đi thong thả..." Trang Hạo Nhiên lại bật cười nói.
"Được rồi..." Lục tỷ không còn cách nào, đành phải dẫn Phỉ Phỉ và Mộng Mộng rời khỏi, trước khi đi vẫn còn quyến luyến không muốn rời xa.
Đường Khả Hinh nhìn vẻ mặt này của bọn họ, đột nhiên cười.
Trang Hạo Nhiên cũng bưng ly kem, nhìn ba cô gái đáng yêu rời đi, cười, xoay người nhìn về phía Đường Khả Hinh...
Đường Khả Hinh cũng nhìn anh, ôn nhu bật cười nói: "Em có thể hiểu được, anh ăn một mình đi, em sẽ không quấy rầy anh..."
Cô nói xong, liền muốn xoay người rời khỏi, đi ra khỏi phòng tiệc.
Trang Hạo Nhiên lại chậm rãi nắm cánh tay cô, nhìn cô nói: "Cùng nhau ăn đi, không phải em nói vẫn nhớ nhung cái mùi vị kia sao?"
Đường Khả Hinh ngẩng đầu, nhìn anh, dịu dàng cười nói: "Mời em ăn sao..."
Trang Hạo Nhiên cũng nhìn cô, mỉm cười nói: "Mời em ăn..."
Cửa phòng tiệc, từ từ đóng lại.
P/s: nguồn thichdoctruyen.com
Những đóa hoa hồng sâm panh màu trắng, vẫn có chút mỏng manh yếu ớt lấp lánh dưới ánh đèn trắng như tuyết.
Trang Hạo Nhiên cùng Đường Khả Hinh hai người liền ngồi dưới ánh đèn trên bàn ăn, có chút ngượng ngùng nhìn nhau cười.
"Ăn đi..." Trang Hạo Nhiên cầm cái thìa màu hồng phấn, múc một ít kem, nhẹ nhàng đưa đến miệng Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, mới hơi nghiêng người về phía trước, há miệng ra ngậm lấy thìa kem, quả nhiên vừa vào miệng đã tan ra, mềm như tơ lụa, lại rất ngọt, giống như nụ hôn của những cặp tình nhân, lòng cô có chút ngọt ngào, cúi đầu ngượng ngùng cười.
Trang Hạo Nhiên trầm mặc nhìn cô một cái, lại cầm cái thìa, múc kem, đưa đến miệng cô.
"Anh cũng ăn đi..." Đôi mắt Đường Khả Hinh bộc lộ vài phần tình cảm, mỉm cười nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên cười ăn một thìa kem, khẽ mím môi, cảm nhận sự ngọt ngào kia, tựa như những quả nho, nhớ lại lúc trước, hai người dường như được đặt mình bên ngoài thế giới, không quan tâm đến những chuyện đời trần tục, chỉ có tâm tư sát lại gần nhau, ngọt ngào hôn môi, đôi mắt anh lại lấp lánh, nhẹ thở dốc một hơi.
"Ăn ngon không?" Đường Khả Hinh nhìn anh, mang theo vài phần kích động và hy vọng hỏi.
"Ừ..." Trong lòng Trang Hạo Nhiên có chút mất mát, lại dùng thìa múc kem, đưa đến miệng Đường Khả Hinh, cười nói: "Ăn đi..."
Đường Khả Hinh lại nhìn anh một cái, mới há miệng ra, ăn thìa kem, cũng khẽ mím môi, cảm giác được kem đang nhè nhẹ trượt trong miệng.
Đôi mắt Trang Hạo Nhiên khẽ lưu chuyển, nhớ lại quá khứ ngọt ngào cùng Khả Hinh, mới có chút xúc động, lại phát hiện đầu óc bỗng nhiên choáng váng, tinh thần anh chấn động, nhớ tới thuốc mê của Tiêu Hào Oánh, anh lập tức cố gắng dùng ý chí đè nén xuống, nhìn về phía Đường Khả Hinh nhanh chóng nói: "Khả Hinh! Kem này em tự ăn đi! Anh... Anh có chút việc, muốn đi trước. Lát nữa, gọi tài xế đưa em về, trở về cẩn thận một chút."
"Hả?" Đường Khả Hinh có chút mất mát ngẩng đầu nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên cảm giác toàn thân đang nóng lên, lập tức nặng nề nuốt một ngụm, cắn chặt răng, để cho ảo giác nhanh chóng biến mất, sắc mặt ngưng đọng, muốn đứng dậy rời đi.
"Anh đừng giận em! Em không phải cố ý muốn tổn thương anh!" Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên sắc mặt đột nhiên thay đổi, cô lập tức sốt ruột, rơi lệ nói: "Đừng đi... Tha thứ cho em... Anh trai... Em là..."
Trang Hạo Nhiên lập tức vươn tay, ngăn cản cô nói tiếp, dùng lực ấn trên trán, nặng nề khó chịu thở gấp, nói: "Không có việc gì, đột nhiên anh có chút không thoải mái. Muốn trở về nghỉ ngơi một chút."
"Hả? Anh chỗ nào không thoải mái?" Đường Khả Hinh thoáng cái đi qua, đỡ Trang Hạo Nhiên lo lắng hỏi.
"Không có việc gì..." Trang Hạo Nhiên muốn đẩy cô ra.
"Em đưa anh quay về..." Đường Khả Hinh lo lắng nắm chặt cánh tay Trang Hạo Nhiên, dùng lực chống đỡ thân thể nặng nề của anh, sốt ruột nói: "Đi thôi..."
Lúc này Trang Hạo Nhiên mê man mất hồn, không có cách nào, đành phải để Đường Khả Hinh đỡ về nhà.
Đêm, cơn mưa lạnh buốt mờ ảo.
Cửa phòng Tổng thống chợt mở ra, Đường Khả Hinh dùng hết sức đỡ Trang Hạo Nhiên thần trí đã mơ hồ đi vào nhà, quan tâm nhìn anh một cái, rồi cắn răng kéo cả người anh vào, nhanh chóng đóng cửa lại!
Trang Hạo Nhiên lại cảm thấy một đợt choáng váng, liền ngã xuống bên người Đường Khả Hinh.
"Ôi!" Đường Khả Hinh lập tức ôm anh.
"Xin lỗi... Em mau quay về đi, anh tự đi nghỉ ngơi!" Trang Hạo Nhiên nhanh chóng muốn đẩy Đường Khả Hinh ra, đè nén xuống toàn thân đang khô nóng, muốn lên lầu...
"Không được!" Đường Khả Hinh đi lên phía trước, lại đỡ lấy cả người anh, cùng nhau loạng choạng bước lên lầu, đi tới cánh cửa phòng ngủ đã được mở ra, mới bước
chưa được mấy bước, vì quá nặng chống đỡ hết nổi, hai người cùng nhau ngã xuống giường!
"A ————" Trang Hạo Nhiên ngã xuống giường, cắn chặt răng, áp chế từng đợt ảo giác xuất hiện trong đầu, đẩy Đường Khả Hinh ra, nói: "Đi mau! ! ! Tiêu Hào Oánh bỏ thuốc vào trong rượu! Đi mau! !"
"Hả?" Đường Khả Hinh lúc này ngồi dậy, kinh ngạc nhìn anh nói: "Anh nói cái gì? Bỏ thuốc? Thuốc gì chứ?"
"Đi mau! ! Anh sợ anh không khống chế được! Mau! !" Cả người Trang Hạo Nhiên nằm ngửa trên giường, nặng nề thở dốc, mặc kệ mồ hôi nóng tuôn ra đầm đìa nhưng vẫn cố hết sức đẩy Đường Khả Hinh ra, nuốt cổ họng khô cạn, nói: "Em đi đi!"
Đường Khả Hinh vẫn rất lo lắng ngồi bên giường, nhìn anh.
"Đi đi..." Trang Hạo Nhiên lại cắn chặt răng, muốn đẩy cô đi.
Đôi mắt Đường Khả Hinh lưu chuyển, đột nhiên cắn môi dưới, nói: "Không được! Anh như vậy làm em rất lo lắng. Nhanh, em quạt cho anh, giúp hạ nhiệt..."
Cô nói xong, đột nhiên vươn hai tay, muốn cởi bỏ nút áo sơ mi cho anh...
Trong nháy mắt, Trang Hạo Nhiên kéo cổ tay Đường Khả Hinh, đem cả người cô ngã trên giường, nặng nề áp sát lên người cô, đôi mắt nóng cháy, trên trán mồ hôi tuôn ra nhìn cô, hơi thở nặng nề nói: "Anh bảo em đi em không đi, em có ý gì?"
Đường Khả Hinh nằm trên giường, đôi mắt đột nhiên mơ màng, tim đập phịch phịch nhìn anh.
"Là do em không đi ..." Trang Hạo Nhiên vừa nói xong, trong nháy mắt cúi xuống dưới, hôn lên môi cô, sức nóng kịch liệt thoát ra từ đầu lưỡi anh, mạnh mẽ muốn cùng đầu lưỡi ngọt ngào của cô dây dưa cùng một chỗ...
"Này..." Đường Khả Hinh bị hơi thở mạnh mẽ nóng bỏng của anh ép sát trên người, làm cho tim cô dồn dập tai đỏ bừng, dựa vào một chút mơ hồ ấy, tim đập bịch bịch, hé mở đôi môi mỏng đón nhận nụ hôn của anh, thậm chí chủ động vươn đầu lưỡi mình ra cho anh mút...
Trang Hạo Nhiên cũng nặng nề thở dốc một hơi, thực sự hưởng thụ hôn môi cô, bàn tay đột nhiên đưa tới chiếc đèn cạnh bàn, lập tức tắt tất cả đèn trong phòng, chỉ còn lại chiếc đèn nhỏ trước giường, phản chiếu bóng hai người triền miên giao chồng lên nhau... Anh lập tức, ôm lấy thân thể cô, cho cô nằm nghiêng trên giường, vừa nửa quỳ cúi đầu cưng chiều tình cảm hôn lên môi cô, vừa nhanh chóng gỡ bỏ nút áo sơ mi của mình, nhanh chóng cởi áo ra, để lộ cơ ngực rắn chắc vạm vỡ, những đường vân da gợi cảm rõ ràng...
Khuôn mặt Đường Khả Hinh ửng hồng nhìn anh một cái, cuốn đôi chân lại, khẽ cắn môi dưới.
…
Sau khi cao trào qua đi, Đường Khả Hinh hơi thở nặng nề, nằm nghiêng trên giường, mồ hôi tuôn ra khắp mặt, lặng lẽ nhìn khuôn mặt Trang Hạo Nhiên đang kề sát trên chiếc gối trắng muốt, đôi mắt nhắm lại, vài sợi tóc rơi xuống khóe mắt, anh thực sự hoàn mỹ anh tuấn hệt như một bức tượng điêu khắc... . . . Cô liền rưng rưng sâu sắc nhìn anh, chậm rãi cúi người, nép vào bên cạnh anh, lưu luyến nhìn khuôn mặt đang ngủ say của anh... Cô lại nhẹ nhàng thở ra một hơi, mới đưa mặt về phía trước đặt trên
môi anh một nụ hôn, nước mắt lăn dài, trong lòng xót xa nghẹn ngào nói: "Em yêu anh..."
"Đúng vậy, đúng vậy!" Phỉ Phỉ và Mộng Mộng mang theo một chiếc tủ lạnh nhỏ, lập tức gật gật đầu!
"Tổng giám đốc chúng tôi có chỉ thị, bất luận ai cũng không được đi vào quấy rầy! !" Nhân viên an ninh lập tức nghiêm mặt nói.
“Nhưng tổng giám đốc cũng có chỉ thị! Muốn tôi mang kem đến cho anh ấy! Anh mau nhìn tôi đi!” Cô chủ quán mặc chiếc váy ngắn xinh đẹp màu tím, lộ ra đôi chân dài gợi cảm, còn sửa sang mái tóc xoăn dài của mình một chút, điệu bộ giống như Trang phu nhân nói: "Hiện tại trang phục tôi giống như không chỉnh tề sao?"
Phỉ Phỉ cùng Mộng Mộng mặc váy dự tiệc nhỏ màu đen chuẩn bị cho buổi tiệc kem ngày mai, cũng đứng một bên, ngửa mặt lên nói: "Đúng vậy đấy! Bây giờ chúng tôi nào có trang phục không chỉnh tề chứ? Đẹp thế này mà!"
Nhân viên an ninh bất đắc dĩ nhìn các cô, vừa muốn lên tiếng ngăn cản, phía sau cửa chính phòng tiệc, cách một tiếng mở ra, Trang Hạo Nhiên bình tĩnh đi ra, nhìn người phía trước hỏi: "Chuyện gì?"
"Tổng giám đốc Trang!" Lục tỷ, Phỉ Phỉ và Mộng Mộng cùng nhau nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, ngọt ngào gọi!
Trang Hạo Nhiên vẻ mặt sững sờ liếc mắt nhìn cô chủ quán cùng nhân viên một cái, lập tức cười rộ lên nói: "Thì ra là các cô sao? Đã trễ thế này, sao còn chưa nghỉ ngơi?"
"Không phải anh gọi tôi mang kem cho anh sao? Tôi đã mang đến rồi! Anh quên rồi sao?" Lục tỷ lập tức có chút mất hứng hơi xoay vóc dáng xinh đẹp của mình.
Đường Khả Hinh lúc này mới ra đến, nhìn về phía các cô ấy, cô cũng nhịn cười không được.
"Này!" Trang Hạo Nhiên bỗng nhớ ra, lập tức xin lỗi cười nói: "Không quên không quên! Cám ơn cô còn nhớ đến, vậy mà cũng không nhớ thật ngại quá!"
"Không cần ngại ngùng! Tôi cố ý làm cho một mình anh ăn!" Lục tỷ nhìn thấy Đường Khả Hinh, vẫn không khách sáo, chỉ giương mắt nhìn Trang Hạo Nhiên, hai mắt đầy chân tình nói: "Hiện tại anh muốn ăn chưa? Tôi lấy cho anh?"
"À..." Trang Hạo Nhiên có chút xấu hổ cười nói: "Không cần, không cần làm phiền đến cô."
"Không phiền chút nào! Phỉ Phỉ, Mộng Mộng. Lấy kem ra đây!" Lục tỷ lập tức nói.
"Vâng!" Phỉ Phỉ và Mộng Mộng lập tức đặt chiếc tủ lạnh nhỏ xuống đất, từ bên trong bưng ra một ly có bảy viên kem, Lục tỷ nhanh chóng nhận lấy, cầm chiếc thìa nhỏ bên cạnh lên, muốn bước lên cho Trang Hạo Nhiên ăn...
"Chờ đã..." Trang Hạo Nhiên lập tức bật cười vươn tay, ngăn cản lại, mới nhìn cô nói: "À, để tự tôi ăn, cảm ơn các cô."
"Anh cứ đến đây..." Lục tỷ có chút mất mát.
"À, để tự tôi đến lấy..." Trang Hạo Nhiên chỉ đành vươn tay, nhận lấy ly kem kia, nhìn về phía Lục tỷ cười nói: "Đã trễ như vậy, các cô mau nghỉ ngơi sớm đi, tôi cho quản lý sắp xếp việc ăn uống ngày mai của các cô. Cám ơn các cô."
"Cái đó một mình anh ăn nhé! Không thể cho người khác ăn đâu!" Lục tỷ lập tức liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh một cái, nói.
Đường Khả Hinh nghe lời này, im lặng cúi đầu, mỉm cười.
"Được." Trang Hạo Nhiên cười rộ lên.
"Vậy chúng ta đi thôi..." Lục tỷ vẫn có chút luyến tiếc không muốn đi...
"Được... Đi thong thả..." Trang Hạo Nhiên lại bật cười nói.
"Được rồi..." Lục tỷ không còn cách nào, đành phải dẫn Phỉ Phỉ và Mộng Mộng rời khỏi, trước khi đi vẫn còn quyến luyến không muốn rời xa.
Đường Khả Hinh nhìn vẻ mặt này của bọn họ, đột nhiên cười.
Trang Hạo Nhiên cũng bưng ly kem, nhìn ba cô gái đáng yêu rời đi, cười, xoay người nhìn về phía Đường Khả Hinh...
Đường Khả Hinh cũng nhìn anh, ôn nhu bật cười nói: "Em có thể hiểu được, anh ăn một mình đi, em sẽ không quấy rầy anh..."
Cô nói xong, liền muốn xoay người rời khỏi, đi ra khỏi phòng tiệc.
Trang Hạo Nhiên lại chậm rãi nắm cánh tay cô, nhìn cô nói: "Cùng nhau ăn đi, không phải em nói vẫn nhớ nhung cái mùi vị kia sao?"
Đường Khả Hinh ngẩng đầu, nhìn anh, dịu dàng cười nói: "Mời em ăn sao..."
Trang Hạo Nhiên cũng nhìn cô, mỉm cười nói: "Mời em ăn..."
Cửa phòng tiệc, từ từ đóng lại.
P/s: nguồn thichdoctruyen.com
Những đóa hoa hồng sâm panh màu trắng, vẫn có chút mỏng manh yếu ớt lấp lánh dưới ánh đèn trắng như tuyết.
Trang Hạo Nhiên cùng Đường Khả Hinh hai người liền ngồi dưới ánh đèn trên bàn ăn, có chút ngượng ngùng nhìn nhau cười.
"Ăn đi..." Trang Hạo Nhiên cầm cái thìa màu hồng phấn, múc một ít kem, nhẹ nhàng đưa đến miệng Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, mới hơi nghiêng người về phía trước, há miệng ra ngậm lấy thìa kem, quả nhiên vừa vào miệng đã tan ra, mềm như tơ lụa, lại rất ngọt, giống như nụ hôn của những cặp tình nhân, lòng cô có chút ngọt ngào, cúi đầu ngượng ngùng cười.
Trang Hạo Nhiên trầm mặc nhìn cô một cái, lại cầm cái thìa, múc kem, đưa đến miệng cô.
"Anh cũng ăn đi..." Đôi mắt Đường Khả Hinh bộc lộ vài phần tình cảm, mỉm cười nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên cười ăn một thìa kem, khẽ mím môi, cảm nhận sự ngọt ngào kia, tựa như những quả nho, nhớ lại lúc trước, hai người dường như được đặt mình bên ngoài thế giới, không quan tâm đến những chuyện đời trần tục, chỉ có tâm tư sát lại gần nhau, ngọt ngào hôn môi, đôi mắt anh lại lấp lánh, nhẹ thở dốc một hơi.
"Ăn ngon không?" Đường Khả Hinh nhìn anh, mang theo vài phần kích động và hy vọng hỏi.
"Ừ..." Trong lòng Trang Hạo Nhiên có chút mất mát, lại dùng thìa múc kem, đưa đến miệng Đường Khả Hinh, cười nói: "Ăn đi..."
Đường Khả Hinh lại nhìn anh một cái, mới há miệng ra, ăn thìa kem, cũng khẽ mím môi, cảm giác được kem đang nhè nhẹ trượt trong miệng.
Đôi mắt Trang Hạo Nhiên khẽ lưu chuyển, nhớ lại quá khứ ngọt ngào cùng Khả Hinh, mới có chút xúc động, lại phát hiện đầu óc bỗng nhiên choáng váng, tinh thần anh chấn động, nhớ tới thuốc mê của Tiêu Hào Oánh, anh lập tức cố gắng dùng ý chí đè nén xuống, nhìn về phía Đường Khả Hinh nhanh chóng nói: "Khả Hinh! Kem này em tự ăn đi! Anh... Anh có chút việc, muốn đi trước. Lát nữa, gọi tài xế đưa em về, trở về cẩn thận một chút."
"Hả?" Đường Khả Hinh có chút mất mát ngẩng đầu nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên cảm giác toàn thân đang nóng lên, lập tức nặng nề nuốt một ngụm, cắn chặt răng, để cho ảo giác nhanh chóng biến mất, sắc mặt ngưng đọng, muốn đứng dậy rời đi.
"Anh đừng giận em! Em không phải cố ý muốn tổn thương anh!" Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên sắc mặt đột nhiên thay đổi, cô lập tức sốt ruột, rơi lệ nói: "Đừng đi... Tha thứ cho em... Anh trai... Em là..."
Trang Hạo Nhiên lập tức vươn tay, ngăn cản cô nói tiếp, dùng lực ấn trên trán, nặng nề khó chịu thở gấp, nói: "Không có việc gì, đột nhiên anh có chút không thoải mái. Muốn trở về nghỉ ngơi một chút."
"Hả? Anh chỗ nào không thoải mái?" Đường Khả Hinh thoáng cái đi qua, đỡ Trang Hạo Nhiên lo lắng hỏi.
"Không có việc gì..." Trang Hạo Nhiên muốn đẩy cô ra.
"Em đưa anh quay về..." Đường Khả Hinh lo lắng nắm chặt cánh tay Trang Hạo Nhiên, dùng lực chống đỡ thân thể nặng nề của anh, sốt ruột nói: "Đi thôi..."
Lúc này Trang Hạo Nhiên mê man mất hồn, không có cách nào, đành phải để Đường Khả Hinh đỡ về nhà.
Đêm, cơn mưa lạnh buốt mờ ảo.
Cửa phòng Tổng thống chợt mở ra, Đường Khả Hinh dùng hết sức đỡ Trang Hạo Nhiên thần trí đã mơ hồ đi vào nhà, quan tâm nhìn anh một cái, rồi cắn răng kéo cả người anh vào, nhanh chóng đóng cửa lại!
Trang Hạo Nhiên lại cảm thấy một đợt choáng váng, liền ngã xuống bên người Đường Khả Hinh.
"Ôi!" Đường Khả Hinh lập tức ôm anh.
"Xin lỗi... Em mau quay về đi, anh tự đi nghỉ ngơi!" Trang Hạo Nhiên nhanh chóng muốn đẩy Đường Khả Hinh ra, đè nén xuống toàn thân đang khô nóng, muốn lên lầu...
"Không được!" Đường Khả Hinh đi lên phía trước, lại đỡ lấy cả người anh, cùng nhau loạng choạng bước lên lầu, đi tới cánh cửa phòng ngủ đã được mở ra, mới bước
chưa được mấy bước, vì quá nặng chống đỡ hết nổi, hai người cùng nhau ngã xuống giường!
"A ————" Trang Hạo Nhiên ngã xuống giường, cắn chặt răng, áp chế từng đợt ảo giác xuất hiện trong đầu, đẩy Đường Khả Hinh ra, nói: "Đi mau! ! ! Tiêu Hào Oánh bỏ thuốc vào trong rượu! Đi mau! !"
"Hả?" Đường Khả Hinh lúc này ngồi dậy, kinh ngạc nhìn anh nói: "Anh nói cái gì? Bỏ thuốc? Thuốc gì chứ?"
"Đi mau! ! Anh sợ anh không khống chế được! Mau! !" Cả người Trang Hạo Nhiên nằm ngửa trên giường, nặng nề thở dốc, mặc kệ mồ hôi nóng tuôn ra đầm đìa nhưng vẫn cố hết sức đẩy Đường Khả Hinh ra, nuốt cổ họng khô cạn, nói: "Em đi đi!"
Đường Khả Hinh vẫn rất lo lắng ngồi bên giường, nhìn anh.
"Đi đi..." Trang Hạo Nhiên lại cắn chặt răng, muốn đẩy cô đi.
Đôi mắt Đường Khả Hinh lưu chuyển, đột nhiên cắn môi dưới, nói: "Không được! Anh như vậy làm em rất lo lắng. Nhanh, em quạt cho anh, giúp hạ nhiệt..."
Cô nói xong, đột nhiên vươn hai tay, muốn cởi bỏ nút áo sơ mi cho anh...
Trong nháy mắt, Trang Hạo Nhiên kéo cổ tay Đường Khả Hinh, đem cả người cô ngã trên giường, nặng nề áp sát lên người cô, đôi mắt nóng cháy, trên trán mồ hôi tuôn ra nhìn cô, hơi thở nặng nề nói: "Anh bảo em đi em không đi, em có ý gì?"
Đường Khả Hinh nằm trên giường, đôi mắt đột nhiên mơ màng, tim đập phịch phịch nhìn anh.
"Là do em không đi ..." Trang Hạo Nhiên vừa nói xong, trong nháy mắt cúi xuống dưới, hôn lên môi cô, sức nóng kịch liệt thoát ra từ đầu lưỡi anh, mạnh mẽ muốn cùng đầu lưỡi ngọt ngào của cô dây dưa cùng một chỗ...
"Này..." Đường Khả Hinh bị hơi thở mạnh mẽ nóng bỏng của anh ép sát trên người, làm cho tim cô dồn dập tai đỏ bừng, dựa vào một chút mơ hồ ấy, tim đập bịch bịch, hé mở đôi môi mỏng đón nhận nụ hôn của anh, thậm chí chủ động vươn đầu lưỡi mình ra cho anh mút...
Trang Hạo Nhiên cũng nặng nề thở dốc một hơi, thực sự hưởng thụ hôn môi cô, bàn tay đột nhiên đưa tới chiếc đèn cạnh bàn, lập tức tắt tất cả đèn trong phòng, chỉ còn lại chiếc đèn nhỏ trước giường, phản chiếu bóng hai người triền miên giao chồng lên nhau... Anh lập tức, ôm lấy thân thể cô, cho cô nằm nghiêng trên giường, vừa nửa quỳ cúi đầu cưng chiều tình cảm hôn lên môi cô, vừa nhanh chóng gỡ bỏ nút áo sơ mi của mình, nhanh chóng cởi áo ra, để lộ cơ ngực rắn chắc vạm vỡ, những đường vân da gợi cảm rõ ràng...
Khuôn mặt Đường Khả Hinh ửng hồng nhìn anh một cái, cuốn đôi chân lại, khẽ cắn môi dưới.
…
Sau khi cao trào qua đi, Đường Khả Hinh hơi thở nặng nề, nằm nghiêng trên giường, mồ hôi tuôn ra khắp mặt, lặng lẽ nhìn khuôn mặt Trang Hạo Nhiên đang kề sát trên chiếc gối trắng muốt, đôi mắt nhắm lại, vài sợi tóc rơi xuống khóe mắt, anh thực sự hoàn mỹ anh tuấn hệt như một bức tượng điêu khắc... . . . Cô liền rưng rưng sâu sắc nhìn anh, chậm rãi cúi người, nép vào bên cạnh anh, lưu luyến nhìn khuôn mặt đang ngủ say của anh... Cô lại nhẹ nhàng thở ra một hơi, mới đưa mặt về phía trước đặt trên
môi anh một nụ hôn, nước mắt lăn dài, trong lòng xót xa nghẹn ngào nói: "Em yêu anh..."
/1388
|