Bệnh viện! !
Ba bác sĩ, khoa tim mạch căng thẳng đi vào phòng cấp cứu, viện trưởng bảo cho y tá trưởng nhanh chóng đi tìm Tô Thụy Kỳ!
Y tá trưởng đáp lời, lập tức đi gọi điện thoại!
Tưởng Thiên Lỗi kích động gấp gáp đứng ở trước cửa phòng cấp cứu, căng thẳng nhìn vào bên trong, sợ xảy ra chuyện không may, vẻ mặt Đường Khả Hinh đau lòng đi khỏi, trong lòng giống như dao cắt, đang lúc nóng nảy, Đông Anh chạy vào, anh lập tức nhìn cô, hỏi: “Thông báo cho người nhà họ Tần chưa?”
“Báo rồi! !” Đông Anh lập tức gật đầu.
Tưởng Thiên Lỗi không nói gì thêm, lại nhìn chằm chằm phòng cấp cứu. . . . . . Một loạt tiếng bước chân truyền đến, anh lập tức quay mặt sang. . . . . .
Tô Thụy Kỳ lạnh lùng đi vào, nhanh chóng mặc vào bác sĩ áo, muốn đi vào phòng cấp cứu. . . . . .
“Cậu chủ Tô! Khả Hinh. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi biết anh mới vừa đuổi theo Khả Hinh đi ra ngoài, lập tức đi lên trước, nhìn anh muốn hỏi. . . . . .
Hai mắt Tô Thụy Kỳ giận dữ, trong chớp mắt, giống như lưỡi kiếm bén nhọn nhìn Tưởng Thiên Lỗi, giọng tức tối nói: “Anh không có tư cách nhắc tới tên của cô ấy! !”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn anh!
“Tôi tin lầm anh rồi ! ! Tưởng Thiên Lỗi, anh quả thật đối với tình yêu không đủ kiên định! !” Tô Thụy Kỳ lửa giận ngút trời đi vào phòng cấp cứu, phịch một tiếng đóng cửa lại! !
Tưởng Thiên Lỗi ngây ngô đứng ở một bên.
Đèn Phòng cấp cứu chợt sáng lên.
Lúc này Đông Anh mới xoay người, nhìn vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi căng thẳng, trong lòng đang suy nghĩ có phải anh và Khả Hinh đã xảy ra chuyện hay không? Trong lòng đánh trống một lát, liền tự quyết định, gọi điện thoại của Đường Khả Hinh. . . . . .
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi không lien lạc được.” Cô sững sờ, cầm điện thoại di động, lại nhìn Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi gấp gáp nhìn ánh đèn nhỏ màu đỏ, nắm chặt quả đấm! !
Trái tim Đông Anh đột nhiên căng thẳng, giống như có một thứ gì đó sắp sửa vỡ vụn.
Ngôi lầu nhỏ.
Phía dưới lầu dừng một chiếc tải lớn.
Nhã Tuệ bận rộn trông coi công nhân, đồ đạc trong nhà không nhiều lắm, phần lớn đều dời trống.
Tiểu Nhu trực tiếp ngồi vào trong xe vận tải, chuyển tủ treo quần áo công nhân mang tới, đưa lên.
Trần Mạn Hồng khó được mặc áo len màu trắng, quần jean màu xanh dương, đứng ở bên cạnh xa tải, đầu tiên bảo công nhân khuân đồ cẩn thận chút, lại nhìn Nhã Tuệ, mệt mỏi nói: “Tôi nói, những thứ đồ này, phòng trọ nhỏ đều có, không cần mang đi nữa!”
“Còn có thể dùng, liền cố gắng giữ đi.” Nhã Tuệ buộc tóc lên, mặc áo len màu đen, váy ngắn màu đen, đầu đầy mồ hôi, xách một chậu Kiếm Lan ngoài ban công để trong xe vận tải, lúc quay lại, thấy Đường Khả Hinh đau lòng không nở rời nhà, khóc thật đau lòng, trái tim của cô cũng vỡ ra, suy nghĩ ở chỗ này giữ lại quá nhiều kí ức không tốt, lập tức gọi điện thoại cho Mạn Hồng, hỏi khu chung cư nhà cô có căn nhà trọ nhỏ hay không, bao nhiêu tiền đều chấp nhận trả.
Trần Mạn Hồng nghe vậy, liền căng thẳng gọi điện thoại đến Ban Quản lý, mới biết khu biệt thự bên kia, có một phòng trọ nhỏ, hai tầng, phía trước có vườn hoa nhỏ, giá thuê 7.000 tháng, loại giá tiền này, lương tháng của Nhã Tuệ mới 20 ngàn, chưa bao giờ nghĩ đến, hiện tại cũng cắn răng nhanh chóng thuê lại, làm thủ tục, liền tìm công ty chuyển nhà, nhanh chóng dọn nhà.
“Khả Hinh đâu? Tại sao không xuống?” Tiểu Nhu ngồi ở trong xe vận tải, thò đầu ra, ngạc nhiên hỏi.
Nhã Tuệ thở gấp, đứng ở dưới lầu, nhìn ban công nhỏ trống không, nhớ tới Khả Hinh từ lúc trở về, chỉ thật im lặng, không còn hơi sức ngồi ở trên sô pha nhỏ, sắc mặt tái nhợt khổ sở rơi lệ. . . . . . Cô nghĩ tới đây, liền xoay người đi lên ngôi lầu nhỏ, đi đến trước cửa, thấy Đường Khả Hinh mặc quần áo thể thao màu trắng, ngồi ở trên ghế sa lon, sắc mặt tái nhợt, hai mắt mờ mịt, nước mắt không ngừng, nhìn phía trước, im lặng không lên tiếng. . . . . .
Trong lòng của Nhã Tuệ đau nhói, chậm rãi đi tới, cúi người xuống, ngẩng đầu nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn cô.
Nhã Tuệ khẽ mỉm cười, ngồi xổm người xuống, thương tiếc và đau lòng nói: “Có phải. . . . . . Có chút không nở hay không?”
Đường Khả Hinh không lên tiếng, hai mắt rời rạc, không có chút ánh sáng, như ngủ say mấy ngàn năm, giờ phút này mới tỉnh lại, rất mệt mỏi, buồn bã không còn hơi sức nói: “Chúng ta ở chỗ này. . . . . . mấy năm rồi?”
Nhã Tuệ nghe vậy, liền quay đầu nhìn không gian nhỏ xung quanh, cũ kỹ nhưng êm đềm, hai mắt đỏ bừng, nghẹn ngào nói: “Năm năm rồi. . . . . . Lúc cô mười tám tuổi, tôi đã dắt cô vào. . . . . .”
Hai mắt Đường Khả Hinh nổi lên hơi nước, nhìn tình huống xung quanh, trái tim đang từng chút buộc chặt.
“Cái này tủ rượu này, có phải của các cô hay không?” Người công nhân muốn chuyển tủ kính cuối cùng, nhìn bọn họ hỏi.
Nhã Tuệ quay đầu, nhìn bọn họ, lập tức nói: “Vâng!”
“Vậy chúng tôi mang nhé! !” Công nhân muốn khom người.
“Chờ một chút. . . . . .” Đường Khả Hinh đột nhiên đứng lên, đi tới trước tủ rượu, cầm chìa khóa, mở cửa thủy tinh, nhẹ nhàng đẩy ra, từ bên trong lấy ra chai rượu đỏ bị mình dán lên nhãn giả, nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, cảm thấy sức sống của nó ở bên trong bắt đầu khởi động, không nhịn được nhớ tới người đàn ông trong bóng tối, vì bảo vệ một chai rượu đỏ, mà mất đi sinh mạng, có lẽ chính vì phần cực hạn nhiệt tình này, cảm động mình.
“Có thể chưa? Vậy chúng tôi mang à?” Công nhân rút ổ điện tủ rượu, hỏi tiếp.
Đường Khả Hinh khẽ gật đầu.
Công nhân liền cắn răng, khiêng tủ rượu đi ra ngoài.
Căn phòng này thật trống rỗng, ngoại trừ ghế sa lon, hai người đứng ở bên cửa, cùng xoay người, nhìn căn phòng nhỏ trống trơn, trống trơn từ phòng khách, đến phòng ngủ, đến phòng bếp, mỗi nơi cũng nổi trôi hơi thở sinh hoạt hàng ngày, muốn lập tức vứt bỏ những ký ức đau lòng này.
“Đi thôi. . . . . . Lưu luyến nữa cũng vô ích, chúng ta phải bắt đầu cuộc sống mới. . . . . .” Nhã Tuệ nhìn Đường Khả Hinh, đau lòng mỉm cười nói.
Hai mắt Đường Khả Hinh dịu dàng, nhìn tất cả xung quanh, có một bóng dáng nhàn nhạt, lơ lửng ở trong đầu, nước mắt lập tức lăn xuống, lại không nói nữa, ôm chặt chai rượu đỏ, cùng Nhã Tuệ đi ra khỏi căn phòng nhỏ đã sống năm năm, dọc theo cầu thang nhỏ tối om đi xuống, ngọn đèn nhỏ màu vàng phát ra ánh sáng mờ nhạt. . . . . .
Hai người dừng lại, nhìn nó một cái, nhưng vẫn im lặng đẩy cửa ra, đi ra ngoài.
Một cơn gió lạnh nhào tới.
Nhã Tuệ ôm chặt Khả Hinh, hai người cùng đi về phía xe Trần Mạn Hồng.
Tiểu Nhu cũng muốn leo xuống, lên chiếc BMW!
“Cô ở lại xe tải! ! Trông nom đồ! !” Trần Mạn Hồng quát một tiếng.
Tiểu Nhu không lên tiếng, chỉ đành phải núp ở trong xe vận tải.
Trần Mạn Hồng lập tức mở cửa xe cho Khả Hinh và Nhã Tuệ. . . . . .
Nhã Tuệ nói một câu cám ơn, liền đỡ Khả Hinh ngồi vào ghế sau xe, mình cũng ngồi xuống, đóng cửa xe lại, Trần Mạn Hồng ngồi vào ghế lái, cầm tay lái, dừng lại một lát, mới thật lòng nói: “Nếu như mọi người thu dọn xong, vậy chúng ta đi . . . . . .”
Hai người đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn ngôi lầu nhỏ, cùng nhau im lặng không muốn gật đầu.
Trần Mạn Hồng gật đầu, liền nổ máy, cầm chặt tay lái, cho xe chạy thẳng đi phía trước.
Nhã Tuệ và Khả Hinh, hai người ôm nhau, cùng khóc, nhưng vẫn kiên cường mỉm cười.
Chiếc BMW màu vàng chậm rãi chạy phía sau xe tải lớn, lái rời khỏi con đường lớn Mộc Lan, hướng về phía phố xá sầm uất, chạy đi. . . . . .
Một cơn gió rét mãnh liệt thổi tới, cây Mộc Lan xào xạc lay động, ngôi lầu nhỏ, rốt cuộc cũng tối xuống.
Chân trời hồng cuối cùng mờ đi! !
Trung thu không khí rất ấm áp, ở hai bên con đường trong trung tâm thành phố, đèn lồng đỏ thật to đã chiếu sáng lấp lóe, khắp nơi có người bán vòng phản quang thiên sứ.
Chiếc BMW và xe tải lớn cùng nhau chạy qua trung tâm mua sắm, sau đó chạy vào một con đường cây ngô đồng yên tĩnh, lại chuyển vào con đường lớn cây ngô đồng, chạy về phía cửa khu chung cư.
Đường Khả Hinh ở trong ngực Nhã Tuệ chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn cửa khu chung cư đã mở ra, Trần Mạn Hồng lái xe vào, vòng qua một con đường nhỏ cây ngô đồng, lái vào khu ba, dừng ở trước phòng trọ nhỏ màu trắng đầu tiên.
Đường Khả Hinh nhìn căn nhà nhỏ phía ngoài cửa sổ, dùng rào chắn màu trắng rào xung quanh vườn hoa nho nhỏ, một xích đu màu trắng dừng ở trên mảnh cỏ bằng phẳng, hết sức xinh đẹp, cô sững sờ, quay đầu nhìn Nhã Tuệ. . . . . .
Nhã Tuệ tháo dây nịt an toàn, nhìn cô, mỉm cười nói: “Ngôi nhà này, mặc dù so với ngôi nhà thật to của cô trước kia kém một chút, vườn hoa nhỏ một chút, nhưng có không khí của ngày xưa. . . . .”
Hai mắt Đường Khả Hinh nổi lệ nhìn cô.
“Sẽ khá hơn. . . . . .” Nhã Tuệ đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng ôm Đường Khả Hinh, nghẹn ngào lại nói: “Sẽ khá hơn. . . . . .”
Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực Nhã Tuệ, nước mắt rơi xuống.
“Đi ra đi, xem ngôi nhà nhỏ của các người, nơi này chủ cho thuê nhà đi Nhật Bản rồi, đoán chừng ba năm rưỡi sẽ không trở về, nếu như tương lai các người được kiếm tiền, còn có thể suy xét mua lại nó. . . . . .” Trần Mạn Hồng đi ra xe, nói.
Nhã Tuệ và Đường Khả Hinh đi ra xe, nhìn nhà trọ màu trắng hai tầng lầu ở trước mặt, nóc tầng hai, phong cách hết sức kiểu Anh, trong vườn hoa nhỏ trồng mấy loại hoa không biết tên, có con đường nhỏ nối thẳng tới cửa nhà, một cánh cửa màu trắng nhẹ nhàng đóng lại chặt kín, hai bên cửa sổ, mở ra, rèm cửa sổ màu trắng rũ xuống. . . . . .
Ánh mắt Đường Khả Hinh lại rơi trên xích đu, nhớ tới lời cha dạy và kỳ vọng nhiều năm, nước mắt của cô lại rơi. Trái tim bị bóp chặt
Hai mắt Nhã Tuệ cũng chợt đỏ bừng.
“Rồi cũng sẽ tốt thôi! !” Trần Mạn Hồng đứng ở trước rào chắn nhỏ, mỉm cười nói: “Đi về phía cuộc sống mới, sẽ có hy vọng mới.”
Bệnh viện, ánh đèn phòng cấp cứu tối xuống.
Người nhà họ Tần cùng Tưởng Thiên Lỗi căng thẳng đi lên trước, thấy Tô Thụy Kỳ tháo khẩu trang, bước ra ngoài, nhìn Tần Vĩ Nghiệp, thở phào nhẹ nhõm nói: “Thị Trưởng phu nhân qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng ống dẫn máu đến tim và cơ tim dần dần co lại, phải nhanh chóng tìm được trái tim thích hợp mới được!”
Người nhà họ Tần thở phào nhẹ nhõm, mới gấp gáp đồng ý với Tô Thụy Kỳ.
Tô Thụy Kỳ lạnh lùng nhìn Tưởng Thiên Lỗi một cái, mới nén lửa giận đi khỏi.
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở một bên, thấy Như Mạt tạm thời chưa có nguy hiểm được đẩy nhẹ ra ngoài, trong lòng của anh căng thẳng. . . . . .
Như Mạt hơi mở mắt, nhìn người nhà họ Tần lo lắng, hơi hé ánh mắt, nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi cũng đứng tại chỗ nhìn cô, sau khi xác định cô an toàn, đột nhiên lui về phía sau một bước, lui về phía sau một bước nữa, thấy Như Mạt bị đẩy đi càng xa, anh lập tức xoay người, chạy như bay ra ngoài bệnh viện, căn dặn Đông Anh theo sát, nói: “Mau chuẩn bị xe! Tôi muốn đi nhà của Khả Hinh! !”
“Vâng!” Đông Anh gật đầu! !
Tưởng Thiên Lỗi đi thật nhanh ra đại sảnh bệnh viện, nhắc cổ tay, nhìn thời gian đã rạng sáng, suy nghĩ cô cũng đã về nhà, liền nhanh chóng ngồi lên chiếc Rolls-Royce mới vừa lái tới, vội nói: “Lái xe! ! Mau!”
Tài xế đáp lời, lập tức lái xe, cho xe chạy thẳng phía trước! ! !
Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở sau xe, quay mặt sang nhìn phía ngoài cửa sổ, hai mắt lộ ra đau lòng, nhớ tới Đường Khả Hinh nói câu: “Hôm nay, coi như là em bị báo ứng! ! Em yêu anh, sâu hơn, tình cảm sâu hơn, cũng không sánh bằng một chút thiếu sót của chị ấy! ! Một chút thiếu sót này chôn giấu tình yêu của em! ! Cái tên khốn kiếp này! ! Từ nay về sau chúng ta đoạn tuyệt! ! Nếu như em cho anh cơ hội nữa, em không phải là người! !”
Tim của anh, chợt đau nhói, căn dặn tài xế: “Lái nhanh một chút! !”
Tài xế nghe vậy, lập tức đạp hết chân ga, chạy thẳng đi phía trước! ! !
Một cơn gió lạnh buốt, cuồng loạn quét qua thành thị! !
Đèn rực rỡ, thật sự không xua tan hết bóng tối.
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở ngôi lầu nhỏ, không thể tin nổi, nghe được chủ cho thuê nhà mới vừa xuống lầu thu lại chìa khóa , nói: ” Hai cô gái trong phòng này đã chuyển đi rồi. . . . . . Bà dì bán báo thất vọng, còn muốn Khả Hinh gả con trai cả của bà, aiz, bọn họ rất tốt, tôi rất thích, vừa chịu khó, vừa hiền lành, thật không nỡ. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi lui bước về phía sau một bước, trái tim chợt đau nhói, ngẩng đầu lên, nhìn ban công tối tăm, giống như thấy có một cô gái mặc quần áo thể thao màu trắng, đội mũ, đứng ở nơi đó, nhìn mình, vừa chờ đợi, vừa cười ngọt ngào. . . . . .
Một cảm giác gấp gáp, anh chớp mắt xoay người, nhìn không gian yên tĩnh xung quanh, gọi nhỏ: “Khả Hinh. . . . . .”
Ba bác sĩ, khoa tim mạch căng thẳng đi vào phòng cấp cứu, viện trưởng bảo cho y tá trưởng nhanh chóng đi tìm Tô Thụy Kỳ!
Y tá trưởng đáp lời, lập tức đi gọi điện thoại!
Tưởng Thiên Lỗi kích động gấp gáp đứng ở trước cửa phòng cấp cứu, căng thẳng nhìn vào bên trong, sợ xảy ra chuyện không may, vẻ mặt Đường Khả Hinh đau lòng đi khỏi, trong lòng giống như dao cắt, đang lúc nóng nảy, Đông Anh chạy vào, anh lập tức nhìn cô, hỏi: “Thông báo cho người nhà họ Tần chưa?”
“Báo rồi! !” Đông Anh lập tức gật đầu.
Tưởng Thiên Lỗi không nói gì thêm, lại nhìn chằm chằm phòng cấp cứu. . . . . . Một loạt tiếng bước chân truyền đến, anh lập tức quay mặt sang. . . . . .
Tô Thụy Kỳ lạnh lùng đi vào, nhanh chóng mặc vào bác sĩ áo, muốn đi vào phòng cấp cứu. . . . . .
“Cậu chủ Tô! Khả Hinh. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi biết anh mới vừa đuổi theo Khả Hinh đi ra ngoài, lập tức đi lên trước, nhìn anh muốn hỏi. . . . . .
Hai mắt Tô Thụy Kỳ giận dữ, trong chớp mắt, giống như lưỡi kiếm bén nhọn nhìn Tưởng Thiên Lỗi, giọng tức tối nói: “Anh không có tư cách nhắc tới tên của cô ấy! !”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn anh!
“Tôi tin lầm anh rồi ! ! Tưởng Thiên Lỗi, anh quả thật đối với tình yêu không đủ kiên định! !” Tô Thụy Kỳ lửa giận ngút trời đi vào phòng cấp cứu, phịch một tiếng đóng cửa lại! !
Tưởng Thiên Lỗi ngây ngô đứng ở một bên.
Đèn Phòng cấp cứu chợt sáng lên.
Lúc này Đông Anh mới xoay người, nhìn vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi căng thẳng, trong lòng đang suy nghĩ có phải anh và Khả Hinh đã xảy ra chuyện hay không? Trong lòng đánh trống một lát, liền tự quyết định, gọi điện thoại của Đường Khả Hinh. . . . . .
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi không lien lạc được.” Cô sững sờ, cầm điện thoại di động, lại nhìn Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi gấp gáp nhìn ánh đèn nhỏ màu đỏ, nắm chặt quả đấm! !
Trái tim Đông Anh đột nhiên căng thẳng, giống như có một thứ gì đó sắp sửa vỡ vụn.
Ngôi lầu nhỏ.
Phía dưới lầu dừng một chiếc tải lớn.
Nhã Tuệ bận rộn trông coi công nhân, đồ đạc trong nhà không nhiều lắm, phần lớn đều dời trống.
Tiểu Nhu trực tiếp ngồi vào trong xe vận tải, chuyển tủ treo quần áo công nhân mang tới, đưa lên.
Trần Mạn Hồng khó được mặc áo len màu trắng, quần jean màu xanh dương, đứng ở bên cạnh xa tải, đầu tiên bảo công nhân khuân đồ cẩn thận chút, lại nhìn Nhã Tuệ, mệt mỏi nói: “Tôi nói, những thứ đồ này, phòng trọ nhỏ đều có, không cần mang đi nữa!”
“Còn có thể dùng, liền cố gắng giữ đi.” Nhã Tuệ buộc tóc lên, mặc áo len màu đen, váy ngắn màu đen, đầu đầy mồ hôi, xách một chậu Kiếm Lan ngoài ban công để trong xe vận tải, lúc quay lại, thấy Đường Khả Hinh đau lòng không nở rời nhà, khóc thật đau lòng, trái tim của cô cũng vỡ ra, suy nghĩ ở chỗ này giữ lại quá nhiều kí ức không tốt, lập tức gọi điện thoại cho Mạn Hồng, hỏi khu chung cư nhà cô có căn nhà trọ nhỏ hay không, bao nhiêu tiền đều chấp nhận trả.
Trần Mạn Hồng nghe vậy, liền căng thẳng gọi điện thoại đến Ban Quản lý, mới biết khu biệt thự bên kia, có một phòng trọ nhỏ, hai tầng, phía trước có vườn hoa nhỏ, giá thuê 7.000 tháng, loại giá tiền này, lương tháng của Nhã Tuệ mới 20 ngàn, chưa bao giờ nghĩ đến, hiện tại cũng cắn răng nhanh chóng thuê lại, làm thủ tục, liền tìm công ty chuyển nhà, nhanh chóng dọn nhà.
“Khả Hinh đâu? Tại sao không xuống?” Tiểu Nhu ngồi ở trong xe vận tải, thò đầu ra, ngạc nhiên hỏi.
Nhã Tuệ thở gấp, đứng ở dưới lầu, nhìn ban công nhỏ trống không, nhớ tới Khả Hinh từ lúc trở về, chỉ thật im lặng, không còn hơi sức ngồi ở trên sô pha nhỏ, sắc mặt tái nhợt khổ sở rơi lệ. . . . . . Cô nghĩ tới đây, liền xoay người đi lên ngôi lầu nhỏ, đi đến trước cửa, thấy Đường Khả Hinh mặc quần áo thể thao màu trắng, ngồi ở trên ghế sa lon, sắc mặt tái nhợt, hai mắt mờ mịt, nước mắt không ngừng, nhìn phía trước, im lặng không lên tiếng. . . . . .
Trong lòng của Nhã Tuệ đau nhói, chậm rãi đi tới, cúi người xuống, ngẩng đầu nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn cô.
Nhã Tuệ khẽ mỉm cười, ngồi xổm người xuống, thương tiếc và đau lòng nói: “Có phải. . . . . . Có chút không nở hay không?”
Đường Khả Hinh không lên tiếng, hai mắt rời rạc, không có chút ánh sáng, như ngủ say mấy ngàn năm, giờ phút này mới tỉnh lại, rất mệt mỏi, buồn bã không còn hơi sức nói: “Chúng ta ở chỗ này. . . . . . mấy năm rồi?”
Nhã Tuệ nghe vậy, liền quay đầu nhìn không gian nhỏ xung quanh, cũ kỹ nhưng êm đềm, hai mắt đỏ bừng, nghẹn ngào nói: “Năm năm rồi. . . . . . Lúc cô mười tám tuổi, tôi đã dắt cô vào. . . . . .”
Hai mắt Đường Khả Hinh nổi lên hơi nước, nhìn tình huống xung quanh, trái tim đang từng chút buộc chặt.
“Cái này tủ rượu này, có phải của các cô hay không?” Người công nhân muốn chuyển tủ kính cuối cùng, nhìn bọn họ hỏi.
Nhã Tuệ quay đầu, nhìn bọn họ, lập tức nói: “Vâng!”
“Vậy chúng tôi mang nhé! !” Công nhân muốn khom người.
“Chờ một chút. . . . . .” Đường Khả Hinh đột nhiên đứng lên, đi tới trước tủ rượu, cầm chìa khóa, mở cửa thủy tinh, nhẹ nhàng đẩy ra, từ bên trong lấy ra chai rượu đỏ bị mình dán lên nhãn giả, nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, cảm thấy sức sống của nó ở bên trong bắt đầu khởi động, không nhịn được nhớ tới người đàn ông trong bóng tối, vì bảo vệ một chai rượu đỏ, mà mất đi sinh mạng, có lẽ chính vì phần cực hạn nhiệt tình này, cảm động mình.
“Có thể chưa? Vậy chúng tôi mang à?” Công nhân rút ổ điện tủ rượu, hỏi tiếp.
Đường Khả Hinh khẽ gật đầu.
Công nhân liền cắn răng, khiêng tủ rượu đi ra ngoài.
Căn phòng này thật trống rỗng, ngoại trừ ghế sa lon, hai người đứng ở bên cửa, cùng xoay người, nhìn căn phòng nhỏ trống trơn, trống trơn từ phòng khách, đến phòng ngủ, đến phòng bếp, mỗi nơi cũng nổi trôi hơi thở sinh hoạt hàng ngày, muốn lập tức vứt bỏ những ký ức đau lòng này.
“Đi thôi. . . . . . Lưu luyến nữa cũng vô ích, chúng ta phải bắt đầu cuộc sống mới. . . . . .” Nhã Tuệ nhìn Đường Khả Hinh, đau lòng mỉm cười nói.
Hai mắt Đường Khả Hinh dịu dàng, nhìn tất cả xung quanh, có một bóng dáng nhàn nhạt, lơ lửng ở trong đầu, nước mắt lập tức lăn xuống, lại không nói nữa, ôm chặt chai rượu đỏ, cùng Nhã Tuệ đi ra khỏi căn phòng nhỏ đã sống năm năm, dọc theo cầu thang nhỏ tối om đi xuống, ngọn đèn nhỏ màu vàng phát ra ánh sáng mờ nhạt. . . . . .
Hai người dừng lại, nhìn nó một cái, nhưng vẫn im lặng đẩy cửa ra, đi ra ngoài.
Một cơn gió lạnh nhào tới.
Nhã Tuệ ôm chặt Khả Hinh, hai người cùng đi về phía xe Trần Mạn Hồng.
Tiểu Nhu cũng muốn leo xuống, lên chiếc BMW!
“Cô ở lại xe tải! ! Trông nom đồ! !” Trần Mạn Hồng quát một tiếng.
Tiểu Nhu không lên tiếng, chỉ đành phải núp ở trong xe vận tải.
Trần Mạn Hồng lập tức mở cửa xe cho Khả Hinh và Nhã Tuệ. . . . . .
Nhã Tuệ nói một câu cám ơn, liền đỡ Khả Hinh ngồi vào ghế sau xe, mình cũng ngồi xuống, đóng cửa xe lại, Trần Mạn Hồng ngồi vào ghế lái, cầm tay lái, dừng lại một lát, mới thật lòng nói: “Nếu như mọi người thu dọn xong, vậy chúng ta đi . . . . . .”
Hai người đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn ngôi lầu nhỏ, cùng nhau im lặng không muốn gật đầu.
Trần Mạn Hồng gật đầu, liền nổ máy, cầm chặt tay lái, cho xe chạy thẳng đi phía trước.
Nhã Tuệ và Khả Hinh, hai người ôm nhau, cùng khóc, nhưng vẫn kiên cường mỉm cười.
Chiếc BMW màu vàng chậm rãi chạy phía sau xe tải lớn, lái rời khỏi con đường lớn Mộc Lan, hướng về phía phố xá sầm uất, chạy đi. . . . . .
Một cơn gió rét mãnh liệt thổi tới, cây Mộc Lan xào xạc lay động, ngôi lầu nhỏ, rốt cuộc cũng tối xuống.
Chân trời hồng cuối cùng mờ đi! !
Trung thu không khí rất ấm áp, ở hai bên con đường trong trung tâm thành phố, đèn lồng đỏ thật to đã chiếu sáng lấp lóe, khắp nơi có người bán vòng phản quang thiên sứ.
Chiếc BMW và xe tải lớn cùng nhau chạy qua trung tâm mua sắm, sau đó chạy vào một con đường cây ngô đồng yên tĩnh, lại chuyển vào con đường lớn cây ngô đồng, chạy về phía cửa khu chung cư.
Đường Khả Hinh ở trong ngực Nhã Tuệ chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn cửa khu chung cư đã mở ra, Trần Mạn Hồng lái xe vào, vòng qua một con đường nhỏ cây ngô đồng, lái vào khu ba, dừng ở trước phòng trọ nhỏ màu trắng đầu tiên.
Đường Khả Hinh nhìn căn nhà nhỏ phía ngoài cửa sổ, dùng rào chắn màu trắng rào xung quanh vườn hoa nho nhỏ, một xích đu màu trắng dừng ở trên mảnh cỏ bằng phẳng, hết sức xinh đẹp, cô sững sờ, quay đầu nhìn Nhã Tuệ. . . . . .
Nhã Tuệ tháo dây nịt an toàn, nhìn cô, mỉm cười nói: “Ngôi nhà này, mặc dù so với ngôi nhà thật to của cô trước kia kém một chút, vườn hoa nhỏ một chút, nhưng có không khí của ngày xưa. . . . .”
Hai mắt Đường Khả Hinh nổi lệ nhìn cô.
“Sẽ khá hơn. . . . . .” Nhã Tuệ đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng ôm Đường Khả Hinh, nghẹn ngào lại nói: “Sẽ khá hơn. . . . . .”
Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực Nhã Tuệ, nước mắt rơi xuống.
“Đi ra đi, xem ngôi nhà nhỏ của các người, nơi này chủ cho thuê nhà đi Nhật Bản rồi, đoán chừng ba năm rưỡi sẽ không trở về, nếu như tương lai các người được kiếm tiền, còn có thể suy xét mua lại nó. . . . . .” Trần Mạn Hồng đi ra xe, nói.
Nhã Tuệ và Đường Khả Hinh đi ra xe, nhìn nhà trọ màu trắng hai tầng lầu ở trước mặt, nóc tầng hai, phong cách hết sức kiểu Anh, trong vườn hoa nhỏ trồng mấy loại hoa không biết tên, có con đường nhỏ nối thẳng tới cửa nhà, một cánh cửa màu trắng nhẹ nhàng đóng lại chặt kín, hai bên cửa sổ, mở ra, rèm cửa sổ màu trắng rũ xuống. . . . . .
Ánh mắt Đường Khả Hinh lại rơi trên xích đu, nhớ tới lời cha dạy và kỳ vọng nhiều năm, nước mắt của cô lại rơi. Trái tim bị bóp chặt
Hai mắt Nhã Tuệ cũng chợt đỏ bừng.
“Rồi cũng sẽ tốt thôi! !” Trần Mạn Hồng đứng ở trước rào chắn nhỏ, mỉm cười nói: “Đi về phía cuộc sống mới, sẽ có hy vọng mới.”
Bệnh viện, ánh đèn phòng cấp cứu tối xuống.
Người nhà họ Tần cùng Tưởng Thiên Lỗi căng thẳng đi lên trước, thấy Tô Thụy Kỳ tháo khẩu trang, bước ra ngoài, nhìn Tần Vĩ Nghiệp, thở phào nhẹ nhõm nói: “Thị Trưởng phu nhân qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng ống dẫn máu đến tim và cơ tim dần dần co lại, phải nhanh chóng tìm được trái tim thích hợp mới được!”
Người nhà họ Tần thở phào nhẹ nhõm, mới gấp gáp đồng ý với Tô Thụy Kỳ.
Tô Thụy Kỳ lạnh lùng nhìn Tưởng Thiên Lỗi một cái, mới nén lửa giận đi khỏi.
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở một bên, thấy Như Mạt tạm thời chưa có nguy hiểm được đẩy nhẹ ra ngoài, trong lòng của anh căng thẳng. . . . . .
Như Mạt hơi mở mắt, nhìn người nhà họ Tần lo lắng, hơi hé ánh mắt, nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi cũng đứng tại chỗ nhìn cô, sau khi xác định cô an toàn, đột nhiên lui về phía sau một bước, lui về phía sau một bước nữa, thấy Như Mạt bị đẩy đi càng xa, anh lập tức xoay người, chạy như bay ra ngoài bệnh viện, căn dặn Đông Anh theo sát, nói: “Mau chuẩn bị xe! Tôi muốn đi nhà của Khả Hinh! !”
“Vâng!” Đông Anh gật đầu! !
Tưởng Thiên Lỗi đi thật nhanh ra đại sảnh bệnh viện, nhắc cổ tay, nhìn thời gian đã rạng sáng, suy nghĩ cô cũng đã về nhà, liền nhanh chóng ngồi lên chiếc Rolls-Royce mới vừa lái tới, vội nói: “Lái xe! ! Mau!”
Tài xế đáp lời, lập tức lái xe, cho xe chạy thẳng phía trước! ! !
Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở sau xe, quay mặt sang nhìn phía ngoài cửa sổ, hai mắt lộ ra đau lòng, nhớ tới Đường Khả Hinh nói câu: “Hôm nay, coi như là em bị báo ứng! ! Em yêu anh, sâu hơn, tình cảm sâu hơn, cũng không sánh bằng một chút thiếu sót của chị ấy! ! Một chút thiếu sót này chôn giấu tình yêu của em! ! Cái tên khốn kiếp này! ! Từ nay về sau chúng ta đoạn tuyệt! ! Nếu như em cho anh cơ hội nữa, em không phải là người! !”
Tim của anh, chợt đau nhói, căn dặn tài xế: “Lái nhanh một chút! !”
Tài xế nghe vậy, lập tức đạp hết chân ga, chạy thẳng đi phía trước! ! !
Một cơn gió lạnh buốt, cuồng loạn quét qua thành thị! !
Đèn rực rỡ, thật sự không xua tan hết bóng tối.
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở ngôi lầu nhỏ, không thể tin nổi, nghe được chủ cho thuê nhà mới vừa xuống lầu thu lại chìa khóa , nói: ” Hai cô gái trong phòng này đã chuyển đi rồi. . . . . . Bà dì bán báo thất vọng, còn muốn Khả Hinh gả con trai cả của bà, aiz, bọn họ rất tốt, tôi rất thích, vừa chịu khó, vừa hiền lành, thật không nỡ. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi lui bước về phía sau một bước, trái tim chợt đau nhói, ngẩng đầu lên, nhìn ban công tối tăm, giống như thấy có một cô gái mặc quần áo thể thao màu trắng, đội mũ, đứng ở nơi đó, nhìn mình, vừa chờ đợi, vừa cười ngọt ngào. . . . . .
Một cảm giác gấp gáp, anh chớp mắt xoay người, nhìn không gian yên tĩnh xung quanh, gọi nhỏ: “Khả Hinh. . . . . .”
/1388
|