Editor: Chi Misaki
Cửa lớn Trang gia trong nháy mắt được mở ra!!
Xa xa là mặt cỏ rộng thênh thang, một đoàn xe chậm lãi lái tới, dẫn đầu là một chiếc Rolls-Royce màu đen toát ra sự sang trọng mà trang nghiêm. Dì Lý dẫn đám người hầu dẫn đầu đi ra ngoài, Trang Tĩnh Vũ cũng đã mặc chính trang, cùng phu nhân bước ra nghênh đón, Trang Ngải Lâm cũng rảo bước đi ra khỏi cửa lớn.
Rolls-Royce cuối cùng cũng thong thả đỗ lại trước của lớn, tài xế nhanh chóng xuống xe mở cửa.
Ân Sĩ Hoa mặc âu phục màu đen, trước túi áo là một đóa bạch kim liên, bên trong là một mặt đồng hồ cổ, cả người toát ra phong thái của một bậc vương giả Ân thị. Nét mặt có chút tàn nhẫn nhưng lại cất giấu sự hiền từ, gần gũi mà không mất đi uy nghiêm của bậc trưởng bối, đảo mắt nhìn tất cả người hầu đều đang tôn kính khom người, ông không nói gì liền cùng phu nhân cất bước đi vào bên trong.
Bên trong tòa nhà Trang gia, vì có Ân Sĩ Hoa đến, mà trở nên nghiêm túc trang nghiêm hơn hẳn. Tất cả người hầu bước đi cũng đều cẩn thận, chỉ có Trang Ngải Lâm là gan lớn một chút, cùng ông ngoại bà ngoại đi vào trong phòng khách kiểu Âu, vừa đi vừa cười kể chuyện Đường khả Hinh tối hôm qua vừa mới qua cửa Trang gia, đêm tân hôn liền đi lạc đường, khiến cho hai lão nhân gia bật cười: "Đứa nhỏ này thế nào lại giống Nguyệt Dung như vậy? Con bé khi đó phải gả gấp cho Tĩnh Vũ, đếm tân hôn thiếu chút nữa còn ngã vào trong hồ."
Ân Nguyệt Dung đỡ mẹ ngồi xuống, trên mặt liền là biểu tình hờn dỗi, nhìn ba mình nói; "Ba, đã nói là không được đề cập đến chuyện này rồi cơ mà!"
"Không đề cập tới chuyện này? Lúc đó con trộm của cha một xe kim cương sau đó liền cùng Tĩnh Vũ bỏ trốn, thiếu chút nữa khiến cha phải điều dội Jun tới tìm con?" Ân Sĩ Hoa vô cùng cưng chiều cô con gái này, trên mặt liền nở nụ cười trêu tức nói: "Lúc đó con còn dọa mẹ con đến hôn mê đấy."
Mọi người lại một trận bật cười, Trang Hạo Nhiên cũng cất tiếng cười khoái trá, nhanh chóng cất bước xuống lầu, nhìn thấy ông bà ngoại tới liền tươi cười nhanh chân đi qua, có chút bất mãn nói: "Ông ngoại bà ngoại, hai người cũng thật khiến con đau lòng, hôm qua Hạo Nhiên cử hành hôn lễ, hai người thế nhưng không có đến! Làm hại Hạo Nhiên cả ngày mong hai người không thôi!"
Vợ chồng Ân Sĩ Hoa thấy cháu đích tôn, vĩnh viễn đều là mị lực bắn ra bốn phía, nhất là sau ngày hôm qua cử hành hôn lễ xong, trên người lại càng tăng thêm một phần phong thái thành thục, thật làm cho người đối diện không có cách nào không thích đứa nhỏ này. Nhất là đối với Ân Sĩ Hoa một trong những nhân vật chủ chốt của quốc gia, vô cùng yêu chiều đứa cháu trai tài năng có triển vọng này. Nghe thấy cháu trai cưới vợ, lại là con gái ân sư của ông, lại càng khiến cho ông muốn gặp mặt vị thiên kim danh môn đã bắt được trái tim của cháu trai ông.
Tào Bích Tinh giả ý nghiêm túc không nói gì, nhịn cười nhìn bộ dáng của cháu trai nói; "Đứa nhỏ này! Khó trách ba cháu mỗi ngày đều cầm gậy đuổi đánh cháu! Cái miệng này, thế mà dám đem sự việc này đổ hết lên đầu ông bà cháu!"
"Nào có? Cháu thực sự muốn gặp hai người mà!" Trang Hạo Nhiên nói xong, tức khắc tới trước mặt bà ngoại, nhìn bà ngoại hôm nay mặc một bộ sườn xám màu tím sậm, mặc dù tuổi đã gần 80, thế nhưng không hiểu sao bà vẫn trang dung cao quý xinh đẹp, anh liền xuýt xoa một tiếng thán phục lắc đầu; "Aizzz... Bà ngoại con thật đẹp! Lâu như vậy không gặp ngài, ngài vẫn làm người ta tim đạp thình thịch như cũ! Xin hãy tiếp nhận lời cầu hôn của tôi, phu nhân Tào Bích Tinh.”
Phốc! Lời này vừa nói ra, mọi người đều cười rộ lên, trong lòng Tào Bích Tinh như nở hoa rồi, ngay cả Trang Tĩnh Vũ cũng không nhịn được mà bật cười gọi: "Thằng nhãi này!"
"Con cũng đừng có suốt ngày không phải * thì lại thằng nhãi này với cả súc sinh kia!!" Ân Sĩ Hoa lập tức giả bộ bất mãn, nhìn con rể nói: "Đang êm đẹp thì sao không thể êm đẹp mà nói chuyện vậy."
"Vâng, vâng, vâng..." Trang Tĩnh Vũ nghe thấy nhạc phụ đại nhân mở miệng, ông liền xấu hổ cười nói.
"Ông ngoại! Ba vẫn luôn nói chuyện êm đẹp như thế mà!Là do cháu thường xuyên bất kính nên mới như vậy!" Trang Hạo Nhiên lập tức chen đến bên người ông ngoại, vươn tay ôm lấy ông, nói: "Nhà chúng ta làm gì có ai là phàm phu tục tử đâu! Người khác đều gọi lão nhân gia ngài là lão Thái sơn, cháu là tiểu Thái sơn! Chúng ta chính vì lấy điểm này mà kiêu ngạo tự hào, bọn họ đều nói cháu đẹp trai như vậy là di truyền ngài! Còn chị cháu là do mẹ nhặt được!"
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều cười ha ha, Trang Ngải Lâm liền muốn giơ chân đạp em trai, Ân Sĩ Hoa cũng không khỏi bật cười, xoay người nhìn cháu trai, cực độ cưng chiều nói: "Được rồi, cái miệng cháu này, toàn quét mật thôi, tiểu phu nhân hôm qua mới cưới của cháu đâu?.”
"Đây ạ!"
Dì Lý lập tức phân phó đám người hầu, mang bánh trà ra bồi các vị trưởng bối, bà vừa đi vừa nói; "Tiểu phu nhân đã tới, tiểu phu nhân tới kính trà các vị trưởng bối."
Lời vừa mới dứt, Đường Khả Hinh một thân váy ngắn phấn hồng, mái tóc được vấn cao, trên môi nở nụ cười ngọt ngào, ưu nhã đoan trang cất bước đi ra...
Vợ chồng Ân Sĩ Hoa lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía thiếu nữ thiện lương xinh đẹp trước mặt, linh khí bức người, có lẽ vẫn còn khá trẻ tuổi, ai cũng có thể nhìn ra được định lực cùng trí tuệ trong đôi mắt kia.Hai lão nhân gia vừa nhìn thấy đứa nhỏ, liền không khỏi yêu thích thầm nghĩ, ánh mắt Hạo Nhiên quả thật độc đáo, lấy được người con gái như vậy làm vợ là phúc khí của nó.
Trang Hạo Nhiên nhìn thấy Đường Khả Hinh xuất hiện ở trước mặt các bậc trưởng bối, trong tim anh chợt cảm thấy thật ấm áp, cả người như đắm chìm trong thế giới mật ngọt, không nhịn được có chút kích động.
Đường Khả Hinh vừa rồi còn có chút khẩn trương, lúc này nhìn về phía các bậc trưởng bối lập tức xuất ra tươi cười tôn kính, ngay lúc dì Lý đặt đệm quỳ màu tím kia xuống, cô cũng đã khiêm tốn mà đáng yêu khom người quỳ xuống trên đệm. Một bộ dáng ngọt ngào, tay bưng ấm trà, nhìn về phía vợ chồng Ân Sĩ Hoa, chân thành nói: "Ông ngoại bà ngoại, cháu gọi là Khả Hinh...Thật xin lỗi vì hôm qua cử hành hôn lễ, cháu không thể tự mình thăm hỏi hai lão nhân gia người được, mong hai người không trách cháu. Cháu vẫn thường nghe Hạo Nhiên kể chuyện về ông ngoại, bà ngoại, Khả Hinh cũng có thể tưởng tượng ra phong thái của hai người rồi. Mặc dù cháu luôn khao khát có thể ở bên gối hầu hạ ông ngoại bà ngoại, nhưng Khả Hinh mới vừa gả qua cửa, trong nhà còn rất nhiều chuyện cần cháu xử lý, cho nên tương lai, còn cần xin ông bà tha thứ cho Khả Hinh nhiều chút, chỉ điểm cho Khả Hinh nhiều chút. Nhất là mong bà ngoại có thể kể cho cháu nghe nhiều chuyện đáng yêu, lý thú hơn nữa về chuyện hồi bé của cha mẹ chồng cùng Hạo Nhiên. Như vậy cháu có thể tận trách làm một người con dâu phụng dưỡng, làm bạn bên người, chăm sóc họ. Có như thế, ông bà ngoại cũng sẽ cảm thấy yên tâm hơn..."
Đứa nhỏ này cư nhiên thế có thể nói được những lời như thế, Tào Bích Tinh có chút kinh ngạc, kinh hỉ nhìn đứa cháu dâu trước. Ân Sĩ Hoa nghe thấy câu cuối cùng, lại càng thêm hài lòng gật đầu, Ân Nguyệt Dung chỉ thiếu chút nữa thì rơi lệ khóc lên...
Trang Hạo Nhiên ngồi một bên, lắng nghe lời nói chân thành của vợ, trong lòng anh đầy ấm áp cùng hạnh phúc.
"Ông ngoại, mời người uống trà..." Đường Khả Hinh nói xong, liền nâng ly trà, ngoan ngoãn đưa đến trước mặt Ân Sĩ Hoa, trên mặt là nụ cười thật tâm thành kính.
"Ngoan! Đúng là đứa nhỏ ngoan, không hổ là con gái do chủ tịch Đường dạy dỗ." Ân Sĩ Hoa nói xong, liền hài lòng gật đầu cười, thong thả cầm lấy ly trà, vừa uống vừa thưởng thức...
"Ông ngoại cẩn thận nóng..." Đường Khả Hinh mỉm cười săn sóc nói.
Ân Sĩ Hoa nhìn Đường Khả Hinh, lại càng thêm hài lòng đứa cháu dâu này: "Được...Được, đứa trẻ ngoan..."
Đường Khả Hinh lại nhanh tay tiếp tục nhận lấy ly trà Dì Lý đưa qua, dâng đếm trước mặt Tào Bích Tinh, dịu dàng nói; "Bà ngoại...Mời người uống trà..."
Tào Bích Tinh cũng liếc nhìn đứa cháu dâu này một cái, trên mặt đầy ý cười vui vẻ hài lòng, vừa nhận ly trà Khả Hinh đưa tới, vừa nói; "Ngoan..."
"Bà ngoại cẩn thận nóng..." Đường Khả Hinh lại ngọt ngào cười nói.
"Được..." Tào Bích Tinh mỉm cười gật đầu...
Lúc này, hơn mười cô gái mặc váy đen, tay nâng lễ vật mà vợ chồng ân Sĩ Hoa muốn tặng cho vợ chồng cháu ngoại chậm rãi đi tới, bên trong là trang sức châu báu số lượng có hạn đặt trong bảo tàng của Ân Sĩ Hoa, 7 chiếc vương miệng hoàng gia bọn họ lấy từ 7 nước trên thế giới đến. Ngoài ra còn có văn kiện giấy tờ của những tòa nhà, siêu xe, công ty dầu mỏ, câu lạc bộ lớn nhất thế giới.... Sau cùng là một cô gái tay cầm hồng bao lì xì mang tới......
Đường Khả Hinh mắt thấy hai đại hồng bao kia, cũng phải mở lớn.
Vợ chồng Ân Sĩ Hoa mỉm cười cầm lấy hồng bao lì xì cỡ lớn kia lên, bên trong quả thật là chi phiếu với con số trên trời so với những thứ mà hai bậc trưởng bối vừa cho kia, chậm rãi đưa cho Đường Khả Hinh, nói; "Đến, Khả Hinh, đây là lì xì ông ngoại bà ngoại cho cháu..."
"Cảm ơn ông ngoại bà ngoại! Sau này cháu nhất định sẽ hiếu thuận đối với hai người.”Đường Khả Hinh tuyệt không khách khí vương tay, tiếp nhận lì xì vợ chồng Ân Sĩ Hoa đưa tới. Cô vui sướng cẩm trong tay, cười đến như hoa nở, khiến Trang Hạo Nhiên yêu thương không thôi.
"Đến đến đến...Cha mẹ chồng trước chưa cần kính trà, đến đây, đên bên bà ngoại,để bà ngoài nhìn rõ cháu nào..." Tào Bích Tình càng nhìn Đường Khả Hinh càng thấy thích, liền vội vàng vẫy tay muốn cô đến bên người.
"Vâng ạ!" Đường Khả Hinh lập tức mỉm cười, tay cầm hai phong lì xì, đang định đứng lên, lại không biết có phải vì đứng quá nhanh hay không mà một trận choáng váng ập đến khiến trước mặt cô tối sầm lại, cứ như vậy phịch một tiếng, tay chống lên bàn trà khiến nước trà nóng cứ như vậy đổ ra ngoài, mà cô cũng mất đi ý thức ngã sấp xuống!
Tất cả mọi người đều giật mình kêu lên, Trang Hạo Nhiên phi nhanh đến trước mặt bà xã, khẩn trương kêu to: "Khả Hinh
Cửa lớn Trang gia trong nháy mắt được mở ra!!
Xa xa là mặt cỏ rộng thênh thang, một đoàn xe chậm lãi lái tới, dẫn đầu là một chiếc Rolls-Royce màu đen toát ra sự sang trọng mà trang nghiêm. Dì Lý dẫn đám người hầu dẫn đầu đi ra ngoài, Trang Tĩnh Vũ cũng đã mặc chính trang, cùng phu nhân bước ra nghênh đón, Trang Ngải Lâm cũng rảo bước đi ra khỏi cửa lớn.
Rolls-Royce cuối cùng cũng thong thả đỗ lại trước của lớn, tài xế nhanh chóng xuống xe mở cửa.
Ân Sĩ Hoa mặc âu phục màu đen, trước túi áo là một đóa bạch kim liên, bên trong là một mặt đồng hồ cổ, cả người toát ra phong thái của một bậc vương giả Ân thị. Nét mặt có chút tàn nhẫn nhưng lại cất giấu sự hiền từ, gần gũi mà không mất đi uy nghiêm của bậc trưởng bối, đảo mắt nhìn tất cả người hầu đều đang tôn kính khom người, ông không nói gì liền cùng phu nhân cất bước đi vào bên trong.
Bên trong tòa nhà Trang gia, vì có Ân Sĩ Hoa đến, mà trở nên nghiêm túc trang nghiêm hơn hẳn. Tất cả người hầu bước đi cũng đều cẩn thận, chỉ có Trang Ngải Lâm là gan lớn một chút, cùng ông ngoại bà ngoại đi vào trong phòng khách kiểu Âu, vừa đi vừa cười kể chuyện Đường khả Hinh tối hôm qua vừa mới qua cửa Trang gia, đêm tân hôn liền đi lạc đường, khiến cho hai lão nhân gia bật cười: "Đứa nhỏ này thế nào lại giống Nguyệt Dung như vậy? Con bé khi đó phải gả gấp cho Tĩnh Vũ, đếm tân hôn thiếu chút nữa còn ngã vào trong hồ."
Ân Nguyệt Dung đỡ mẹ ngồi xuống, trên mặt liền là biểu tình hờn dỗi, nhìn ba mình nói; "Ba, đã nói là không được đề cập đến chuyện này rồi cơ mà!"
"Không đề cập tới chuyện này? Lúc đó con trộm của cha một xe kim cương sau đó liền cùng Tĩnh Vũ bỏ trốn, thiếu chút nữa khiến cha phải điều dội Jun tới tìm con?" Ân Sĩ Hoa vô cùng cưng chiều cô con gái này, trên mặt liền nở nụ cười trêu tức nói: "Lúc đó con còn dọa mẹ con đến hôn mê đấy."
Mọi người lại một trận bật cười, Trang Hạo Nhiên cũng cất tiếng cười khoái trá, nhanh chóng cất bước xuống lầu, nhìn thấy ông bà ngoại tới liền tươi cười nhanh chân đi qua, có chút bất mãn nói: "Ông ngoại bà ngoại, hai người cũng thật khiến con đau lòng, hôm qua Hạo Nhiên cử hành hôn lễ, hai người thế nhưng không có đến! Làm hại Hạo Nhiên cả ngày mong hai người không thôi!"
Vợ chồng Ân Sĩ Hoa thấy cháu đích tôn, vĩnh viễn đều là mị lực bắn ra bốn phía, nhất là sau ngày hôm qua cử hành hôn lễ xong, trên người lại càng tăng thêm một phần phong thái thành thục, thật làm cho người đối diện không có cách nào không thích đứa nhỏ này. Nhất là đối với Ân Sĩ Hoa một trong những nhân vật chủ chốt của quốc gia, vô cùng yêu chiều đứa cháu trai tài năng có triển vọng này. Nghe thấy cháu trai cưới vợ, lại là con gái ân sư của ông, lại càng khiến cho ông muốn gặp mặt vị thiên kim danh môn đã bắt được trái tim của cháu trai ông.
Tào Bích Tinh giả ý nghiêm túc không nói gì, nhịn cười nhìn bộ dáng của cháu trai nói; "Đứa nhỏ này! Khó trách ba cháu mỗi ngày đều cầm gậy đuổi đánh cháu! Cái miệng này, thế mà dám đem sự việc này đổ hết lên đầu ông bà cháu!"
"Nào có? Cháu thực sự muốn gặp hai người mà!" Trang Hạo Nhiên nói xong, tức khắc tới trước mặt bà ngoại, nhìn bà ngoại hôm nay mặc một bộ sườn xám màu tím sậm, mặc dù tuổi đã gần 80, thế nhưng không hiểu sao bà vẫn trang dung cao quý xinh đẹp, anh liền xuýt xoa một tiếng thán phục lắc đầu; "Aizzz... Bà ngoại con thật đẹp! Lâu như vậy không gặp ngài, ngài vẫn làm người ta tim đạp thình thịch như cũ! Xin hãy tiếp nhận lời cầu hôn của tôi, phu nhân Tào Bích Tinh.”
Phốc! Lời này vừa nói ra, mọi người đều cười rộ lên, trong lòng Tào Bích Tinh như nở hoa rồi, ngay cả Trang Tĩnh Vũ cũng không nhịn được mà bật cười gọi: "Thằng nhãi này!"
"Con cũng đừng có suốt ngày không phải * thì lại thằng nhãi này với cả súc sinh kia!!" Ân Sĩ Hoa lập tức giả bộ bất mãn, nhìn con rể nói: "Đang êm đẹp thì sao không thể êm đẹp mà nói chuyện vậy."
"Vâng, vâng, vâng..." Trang Tĩnh Vũ nghe thấy nhạc phụ đại nhân mở miệng, ông liền xấu hổ cười nói.
"Ông ngoại! Ba vẫn luôn nói chuyện êm đẹp như thế mà!Là do cháu thường xuyên bất kính nên mới như vậy!" Trang Hạo Nhiên lập tức chen đến bên người ông ngoại, vươn tay ôm lấy ông, nói: "Nhà chúng ta làm gì có ai là phàm phu tục tử đâu! Người khác đều gọi lão nhân gia ngài là lão Thái sơn, cháu là tiểu Thái sơn! Chúng ta chính vì lấy điểm này mà kiêu ngạo tự hào, bọn họ đều nói cháu đẹp trai như vậy là di truyền ngài! Còn chị cháu là do mẹ nhặt được!"
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều cười ha ha, Trang Ngải Lâm liền muốn giơ chân đạp em trai, Ân Sĩ Hoa cũng không khỏi bật cười, xoay người nhìn cháu trai, cực độ cưng chiều nói: "Được rồi, cái miệng cháu này, toàn quét mật thôi, tiểu phu nhân hôm qua mới cưới của cháu đâu?.”
"Đây ạ!"
Dì Lý lập tức phân phó đám người hầu, mang bánh trà ra bồi các vị trưởng bối, bà vừa đi vừa nói; "Tiểu phu nhân đã tới, tiểu phu nhân tới kính trà các vị trưởng bối."
Lời vừa mới dứt, Đường Khả Hinh một thân váy ngắn phấn hồng, mái tóc được vấn cao, trên môi nở nụ cười ngọt ngào, ưu nhã đoan trang cất bước đi ra...
Vợ chồng Ân Sĩ Hoa lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía thiếu nữ thiện lương xinh đẹp trước mặt, linh khí bức người, có lẽ vẫn còn khá trẻ tuổi, ai cũng có thể nhìn ra được định lực cùng trí tuệ trong đôi mắt kia.Hai lão nhân gia vừa nhìn thấy đứa nhỏ, liền không khỏi yêu thích thầm nghĩ, ánh mắt Hạo Nhiên quả thật độc đáo, lấy được người con gái như vậy làm vợ là phúc khí của nó.
Trang Hạo Nhiên nhìn thấy Đường Khả Hinh xuất hiện ở trước mặt các bậc trưởng bối, trong tim anh chợt cảm thấy thật ấm áp, cả người như đắm chìm trong thế giới mật ngọt, không nhịn được có chút kích động.
Đường Khả Hinh vừa rồi còn có chút khẩn trương, lúc này nhìn về phía các bậc trưởng bối lập tức xuất ra tươi cười tôn kính, ngay lúc dì Lý đặt đệm quỳ màu tím kia xuống, cô cũng đã khiêm tốn mà đáng yêu khom người quỳ xuống trên đệm. Một bộ dáng ngọt ngào, tay bưng ấm trà, nhìn về phía vợ chồng Ân Sĩ Hoa, chân thành nói: "Ông ngoại bà ngoại, cháu gọi là Khả Hinh...Thật xin lỗi vì hôm qua cử hành hôn lễ, cháu không thể tự mình thăm hỏi hai lão nhân gia người được, mong hai người không trách cháu. Cháu vẫn thường nghe Hạo Nhiên kể chuyện về ông ngoại, bà ngoại, Khả Hinh cũng có thể tưởng tượng ra phong thái của hai người rồi. Mặc dù cháu luôn khao khát có thể ở bên gối hầu hạ ông ngoại bà ngoại, nhưng Khả Hinh mới vừa gả qua cửa, trong nhà còn rất nhiều chuyện cần cháu xử lý, cho nên tương lai, còn cần xin ông bà tha thứ cho Khả Hinh nhiều chút, chỉ điểm cho Khả Hinh nhiều chút. Nhất là mong bà ngoại có thể kể cho cháu nghe nhiều chuyện đáng yêu, lý thú hơn nữa về chuyện hồi bé của cha mẹ chồng cùng Hạo Nhiên. Như vậy cháu có thể tận trách làm một người con dâu phụng dưỡng, làm bạn bên người, chăm sóc họ. Có như thế, ông bà ngoại cũng sẽ cảm thấy yên tâm hơn..."
Đứa nhỏ này cư nhiên thế có thể nói được những lời như thế, Tào Bích Tinh có chút kinh ngạc, kinh hỉ nhìn đứa cháu dâu trước. Ân Sĩ Hoa nghe thấy câu cuối cùng, lại càng thêm hài lòng gật đầu, Ân Nguyệt Dung chỉ thiếu chút nữa thì rơi lệ khóc lên...
Trang Hạo Nhiên ngồi một bên, lắng nghe lời nói chân thành của vợ, trong lòng anh đầy ấm áp cùng hạnh phúc.
"Ông ngoại, mời người uống trà..." Đường Khả Hinh nói xong, liền nâng ly trà, ngoan ngoãn đưa đến trước mặt Ân Sĩ Hoa, trên mặt là nụ cười thật tâm thành kính.
"Ngoan! Đúng là đứa nhỏ ngoan, không hổ là con gái do chủ tịch Đường dạy dỗ." Ân Sĩ Hoa nói xong, liền hài lòng gật đầu cười, thong thả cầm lấy ly trà, vừa uống vừa thưởng thức...
"Ông ngoại cẩn thận nóng..." Đường Khả Hinh mỉm cười săn sóc nói.
Ân Sĩ Hoa nhìn Đường Khả Hinh, lại càng thêm hài lòng đứa cháu dâu này: "Được...Được, đứa trẻ ngoan..."
Đường Khả Hinh lại nhanh tay tiếp tục nhận lấy ly trà Dì Lý đưa qua, dâng đếm trước mặt Tào Bích Tinh, dịu dàng nói; "Bà ngoại...Mời người uống trà..."
Tào Bích Tinh cũng liếc nhìn đứa cháu dâu này một cái, trên mặt đầy ý cười vui vẻ hài lòng, vừa nhận ly trà Khả Hinh đưa tới, vừa nói; "Ngoan..."
"Bà ngoại cẩn thận nóng..." Đường Khả Hinh lại ngọt ngào cười nói.
"Được..." Tào Bích Tinh mỉm cười gật đầu...
Lúc này, hơn mười cô gái mặc váy đen, tay nâng lễ vật mà vợ chồng ân Sĩ Hoa muốn tặng cho vợ chồng cháu ngoại chậm rãi đi tới, bên trong là trang sức châu báu số lượng có hạn đặt trong bảo tàng của Ân Sĩ Hoa, 7 chiếc vương miệng hoàng gia bọn họ lấy từ 7 nước trên thế giới đến. Ngoài ra còn có văn kiện giấy tờ của những tòa nhà, siêu xe, công ty dầu mỏ, câu lạc bộ lớn nhất thế giới.... Sau cùng là một cô gái tay cầm hồng bao lì xì mang tới......
Đường Khả Hinh mắt thấy hai đại hồng bao kia, cũng phải mở lớn.
Vợ chồng Ân Sĩ Hoa mỉm cười cầm lấy hồng bao lì xì cỡ lớn kia lên, bên trong quả thật là chi phiếu với con số trên trời so với những thứ mà hai bậc trưởng bối vừa cho kia, chậm rãi đưa cho Đường Khả Hinh, nói; "Đến, Khả Hinh, đây là lì xì ông ngoại bà ngoại cho cháu..."
"Cảm ơn ông ngoại bà ngoại! Sau này cháu nhất định sẽ hiếu thuận đối với hai người.”Đường Khả Hinh tuyệt không khách khí vương tay, tiếp nhận lì xì vợ chồng Ân Sĩ Hoa đưa tới. Cô vui sướng cẩm trong tay, cười đến như hoa nở, khiến Trang Hạo Nhiên yêu thương không thôi.
"Đến đến đến...Cha mẹ chồng trước chưa cần kính trà, đến đây, đên bên bà ngoại,để bà ngoài nhìn rõ cháu nào..." Tào Bích Tình càng nhìn Đường Khả Hinh càng thấy thích, liền vội vàng vẫy tay muốn cô đến bên người.
"Vâng ạ!" Đường Khả Hinh lập tức mỉm cười, tay cầm hai phong lì xì, đang định đứng lên, lại không biết có phải vì đứng quá nhanh hay không mà một trận choáng váng ập đến khiến trước mặt cô tối sầm lại, cứ như vậy phịch một tiếng, tay chống lên bàn trà khiến nước trà nóng cứ như vậy đổ ra ngoài, mà cô cũng mất đi ý thức ngã sấp xuống!
Tất cả mọi người đều giật mình kêu lên, Trang Hạo Nhiên phi nhanh đến trước mặt bà xã, khẩn trương kêu to: "Khả Hinh
/1388
|