Tòa nhà Trang gia theo canh giờ đến, cuối cùng chậm rãi mở, mười mấy người hầu mặc váy đồng phục màu bạc, bên hông quấn đai lưng đỏ thẫm, tóc búi cao, nhanh chóng dưới sự hướng dẫn của quản gia, trước đội ngũ quay phim, mặt bộc lộ nụ cười ngọt ngào mà nghiêm túc, đứng hai bên tòa nhà, theo thời gian trôi qua, một chiếc Rolls-Royce màu bạc cuối cùng chậm rãi từ tòa nhà chạy ra, chiếc Rolls-Royce vô giá số lượng có hạn này giá trị mười hai triệu, bất luận từ động cơ đến thân xe đều thuộc vật liệu hàng không, đường nét thân xe gần như một tác phẩm nghệ thuật, triển lộ ở trên đời này, đều lóe ra ánh sáng tôn quý như hoàng gia, chỉ thấy chiếc Rolls-Royce dẫn đầu chậm rãi chạy ra, trước xe treo biểu tượng hôn lễ, thu hút sự chú ý của mọi người.
Biểu tượng hôn lễ được từng mảnh kim cương nhỏ chế tạo mà thành, chói mắt lóe ra dưới ánh nắng, mê người nhất chính là một đôi thiên sứ nhỏ “ Hôn nhân” trước thân xe, do Ân Sĩ Hoa cung cấp 210 Karla kim cương xanh chế tạo mà thành, trước đó, viên kim cương lớn thứ bảy thế giới này được đặt trưng bày ở bảo tàng Ân gia, nay thấy đại hôn của cháu trai, liền dốc toàn bộ tác thành mỹ mãn cùng hạnh phúc của cháu trai.
Chiếc Rolls-Royce dưới sự chờ mong của mọi người, chậm rãi chạy ra khỏi tòa nhà Trang gia, theo tuyến đường đã được nghiên cứu từ trước, phía trước chạy tới, tức khắc từng đợt tiếng động cơ lại truyền đến, Lâm Sở Nhai cùng Tô Lạc Hoành, Tào Anh Kiệt, Lãnh Mặc Hàn toàn bộ mở ra chiếc xe con của mình, theo sát xe hoa này đi về phía trước, sau đó mới thong thả đi ra mười phù rể, mỗi người đều là công tử đa tài, gồm cả Tưởng Văn Phong, toàn bộ mặc âu phục màu đen, cài khâm hoa hoa hồng sâm panh trước ngực, đều trầm mặc mà chỉnh tề theo thứ tự tiến lên, sau đó mới là mười hai nam hoa đồng, dưới sự giúp đỡ của người hầu, từ từ lên xe...
Gần trăm chiếc xe con màu đen tập đoàn Hoàn Cầu, cũng chậm rãi đi phía trước, bên trong ngồi toàn là cán bộ cấp cao của Hoàn Cầu, đại diện cho cả tập đoàn hướng Chủ tịch Đường cùng thiên kim biểu đạt thành ý tối cao.
Đoàn xe cứ như vậy thong thả mà long trọng chạy về phía trước, mà tòa nhà Trang gia như cung điện, cũng là nhân thanh đính phí, vô số khách xem lễ Trang gia cùng Ân gia, đều tụ tập ở phòng khách kiểu Âu xa hoa, trái phải sảnh thờ, đặt vật cát tường tối nay cô dâu chú rể thành lễ chính thức trở về phòng, Ân Nguyệt Dung khó có được mặc váy lễ phục màu tím sậm, tóc thắt bím thập phần ưu nhã, giữa cánh tay khoác áo choàng, đi qua đi lại, lúc thì phân phó chồng xem lúc lễ cần chuẩn bị cái gì, lúc lại thông báo người hầu, vẫn là sớm mời cha mẹ nhập tọa, bởi vì đến lúc đó khách quý xem lễ sẽ rất nhiều, tiếng bước chân giày cao gót, truyền đến rất ồn ào.
Trang Ngải Lâm mặc váy dài cúp ngực màu lam nhạt, búi tóc ưu nhã, đeo vòng cổ kim cương gần trăm triệu, trang điểm tinh xảo, mặt bộc lộ tư thái nữ vương, một mình cất bước đi xuống câu fthang xoắn ốc trắng sữa mạ vàng, nhìn về phía ba ngã hành lang xa hoa như cung điện, cô trực tiếp đi về phía hành lang thứ nhất phía bên trái, trải qua tầng tầng cổng vòm, rốt cuộc đạp chân lên thảm, đi tới trước hai cánh cửa màu trắng sữa mạ vàng nào đó, trong nháy mắt vươn tay đẩy ra...
Bên trong phòng khách xa hoa kiểu Âu, màn hình LCD lớn, đang phát hình thảm đỏ trước khách sạn Á Châu, vô số khách quý đã nhao nhao đến, mặc dù Ủy viên Trương cùng Tô Triệu Thần vẫn chưa tới, nhưng vợ chồng Ân Sĩ Hoa cũng đã tới trước khách sạn Á Châu, chuẩn bị cùng bạn cũ Tô Triệu Thần tụ hội một phen, ngay lúc nhân vật như núi Thái Sơn này xuất hiện, tức khắc dẫn tới ký giả nhao nhao chụp ảnh, sau đó Nhâm Tử Hiền cùng công tử tiểu thư hai giới chính thương, mỗi người mặc hoa phục, đứng trước ống kính đang lóe lên, mặt mỉm cười ngọt ngào, theo người chủ trì cao giọng hô hoán, một chiếc Rolls-Royce màu đen cuối cùng chậm rãi dừng trước thảm đỏ vườn hồng, vẫn được chờ mong nhất là diễn viên quốc tế Hạ Tuyết, mặc váy dài lệch vai màu bạc, chiếc nhẫn khí phách cài vào một dải lụa mỏng nối với đuôi váy, tay cầm túi xách trân châu, mặt bộc lộ nụ cười đẹp nhất màn ảnh, hướng về mọi người phất tay, mà cùng cô đến đây, lại là ảnh đế quốc tế Hàn Văn Vũ, chỉ thấy anh chiều cao 1m87, mặc âu phục màu đen, đeo khâm hoa màu đỏ, thời thượng mị lực hướng ký giả truyền thông phất tay một cái, sau đó mới tiêu sái cùng phong độ nhẹ kéo bên hông Hạ Tuyết, cùng nhau hướng ống kính, lúc tiếp nhận phỏng vấn, đều cùng chúc phúc cho đôi cô dâu chú rể, trăm năm hòa hợp, bách niên giai lão...
Một chiếc Rolls-Royce màu bạc khác cũng chậm rãi đến, Hi Văn làm trưởng nữ Hàn gia, cùng mẹ mặc váy ngắn màu bạc, búi tóc thành thục như mỹ nữ, trên trán lại đeo chiếc mũ dạ nhỏ kiểu Anh, mặt bộc lộ nụ cười đáng yêu đúng mực, tay cầm túi xách trân châu, mang giày cao gót nho nhỏ, một mình đi tới bên cạnh mẹ..."Một nhà ba người" cứ như vậy tiếp thu quay chụp của mọi người, Hàn Văn Vũ nhớ lời anh trai, chỉ có thể nhẹ kéo hông chị dâu, không thể đụng vào cánh tay, không thể tay cầm tay, chỉ đành mặt bộc lộ nụ cười đẹp trai, hướng ống kính phất tay chào hỏi...
Trang Ngải Lâm lẳng lặng nhìn về phía khách quý có mặt giữa màn ảnh truyền hình, mặt bộc lộ vẻ nhàn nhạt mà có phần kích động, chậm rãi lưu chuyển hai tròng mắt, rốt cuộc nhìn thấy em trai mặc âu phục màu trắng, để hở cổ áo, hai tay nhẹ chống trước cửa sổ sát đất, hơi cúi đầu, vẻ mặt thâm trầm không biết đang suy nghĩ gì, hai tròng mắt lóe ra tia nhìn cường liệt, nhưng chính tư thái nhàn nhạt này, cũng đã thê rhiện vẻ tiêu sái mị lực, em trai lúc nào thoạt nhìn đều là đẹp trai nhất, cô bộc lộ tươi cười, một mình cất bước đi tới trước mặt em trai...
Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt đứng thẳng người, hai tròng mắt nhiệt liệt nhìn về phía chị, thật tình khẩn trương thấp thỏm nói: "Chị! Em thật sự căng thẳng a! Đây có phải là nằm mơ hay không?"
Trang Ngải Lâm lại mỉm cười, im lặng không lên tiếng từ bên sofa lấy ra khâm hoa thần điểu màu vàng nhạt, cài lên cho em trai, lại vươn tay hơi chỉnh sửa cô áo sơ mi anh, cầm lên cà vạt màu trắng bạc một lần cuối cùng so sánh, mới nói: "Mơ cũng không được tốt đẹp như thế. Em và Khả Hinh khó khăn như vậy đi tới, đáng giá được mọi người chúc phúc..."
Trang Hạo Nhiên nghe lời chị, tâm lập tức lướt qua một dòng nước ấm, mặt bộc lộ kích động tươi cười, nhìn về phía chị.
Trang Ngải Lâm khó có được tâm tình vui mừng, lại chỉnh sửa âu phục em trai chon ngay ngắn, hài lòng liếc mắt nhìn, mới ngẩng đầu nhìn về phía anh, thật tình nói: "Cố lên!! Đợi một lát, biểu hiện thật tốt."
Trang Hạo Nhiên thật sâu nhìn về phía chị, hai tròng mắt lóe lên tia nhìn đầy mị lực, mỉm cười gật gật đầu.
Xe hoa cứ như vậy hạo hạo đãng đãng hướng Đường gia chạy tới, Đường Khả Hinh còn đang theo nghi thức quỳ lạy tiến hành, trừ ba quỳ chín bái, sau khi tiếp thu huấn thị của tổ tông, mới rốt cuộc tiếp nhận một đôi chim nhạn tượng trưng ngụ ý cát tường thả giữa bầu trời xanh thẳm, bà Chu nghe nói xe hoa cũng sắp đến Đường gia, tức khắc lệnh cho người hầu mang đồ cưới của Đường Khả Hinh ra, cùng mười hai bộ bảo vật vô giá của Tô gia, một tòa nhà nghỉ mát tư nhân trên đảo nhỏ, Trương gia lại cho bình phượng hoàng bằng gỗ lim tượng trưng cho thân phận tôn quý tỏng tương lai, ngụ ý hôm nay thiên chi kiều nữ sẽ nhận được tình yêu thương lớn nhất của nhân vật chí tôn, mà Đường Chí Long thì đem 30% cổ phần Hoàn cầu theo di ngôn Tưởng lão, làm đồ cưới cho con gái coi như là quý nhất trong lịch sử.
Chúng ký giả nghe danh mục quà tặng cùng đồ cưới này, nhao nhao kinh ngạc kêu lên.
Bà Chu lại dưới bầu không khí long trọng này, lệnh cho người hầu từ trước bàn vuông mở thảm đỏ ra, thẳng hết đoạn đường “Hôn đăng”, ngay khi xe hoa chậm rãi tới, bà lại tự tay kéo cánh tay Đường Khả Hinh, dùng ngữ khí thập phần uy nghiêm nói: "Đường tiểu thư, cô là con gái sắp sửa xuất giá, tự nhiên hiểu được rằng chín mươi chín bước này, ngụ ý một mình bước đi, nhớ sau khi nghe ta cùng bà mối nói, nghi thức lúc mới bắt đầu, ngẩng đầu mà bước đi ra ngoài, tượng trưng cho hôn nhân tỏng tương lai, thân phận cô dâu cẩn trọng cao quý, hơn nữa phải ghi nhớ kỹ, từ giờ trở đi, mặc kệ cô có bao nhiêu lưu luyến, cô cũng không thể quay đầu lại, bởi vì từ giờ khắc này trở đi, ngôi nhà phía sau lưng cô, không bao giờ là nhà của cô nữa..."
Đường Khả Hinh nghe lời này, hai tròng mắt rưng rưng, nhưng vẫn là đón gió, theo hồ điệp nhẹ nhàng kia, cách tầng khăn đỏ mộng ảo mà mông lung kia, nhìn về phía đoàn xe cũng đã tới, nhất là chiếc Rolls-Royce màu bạc kia, lóe ra ánh sáng tôn quý như thế, dường như có thể cảm giác ngụ ý thân phận long trọng, chậm rãi tới gần, cô cuối cùng cảm xúc sôi trào, kích động gật gật đầu...
"Đi thôi! Xe hoa đã tới! Ghi nhớ kỹ không thể quay đầu lại!" Bà Chu không nói hai lời, liền để cho hai người săn sóc đỡ Đường Khả Hinh độc bước ngẩng đầu, từng bước một niệm lời ngụ ý cát tường, thập phần thong thả đi về phía trước...
Ký giả nhao nhao tranh nhau giơ máy ảnh, quay chụp bóng hình xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Đường Khả Hinh.
Đường Chí Long cùng Lý Tú Dung, vì người lớn không thể xem lễ, liền một mình đứng trong nhà, len lén lau nước mắt, mấy người Tô Linh cùng Tô Thụy Kỳ, thì hết sức kích động đi về phía trước, nhìn theo bóng lưng Đường Khả Hinh...
Đường Khả Hinh hai tròng mắt rưng rưng, trải qua sự tôn kính của nhân viên cấp cao Hoàn Cầu, rốt cuộc cất bước lên thảm đỏ thật dài, kích động đi hướng xe hoa, nhìn tài xế mặc đồng phục màu trắng, tôn kính mở cửa xe cho mình, cô ngưng suy nghĩ nửa khắc, cuối cùng gần như khẩn trương hít thở không thông ngồi vào xe hoa, lúc đuôi váy dài quét nhẹ trong buồng xe hoa, cả người cô dường như dâng lên một cảm giác thiêng liêng, lại nhịn không được muốn xoay người quay đầu lại, nhìn cha mẹ...
"Tiểu thư! Đừng quay đầu lại!" Thi Ngữ ngăn cản Đường Khả Hinh nói; "Ngàn vạn lần... Không được quay đầu lại! Đây là con đường mà cô vô cùng khó khăn mới đi tới... Đừng quay đầu lại..."
Đường Khả Hinh nước mắt trận trận lăn dài, lại kích động nghẹn ngào khóc, thanh âm “ Khốc giá” nức nở kia, lại êm tai, dường như hồ điệp mộng ảo nhẹ nhàng bay...
Biểu tượng hôn lễ được từng mảnh kim cương nhỏ chế tạo mà thành, chói mắt lóe ra dưới ánh nắng, mê người nhất chính là một đôi thiên sứ nhỏ “ Hôn nhân” trước thân xe, do Ân Sĩ Hoa cung cấp 210 Karla kim cương xanh chế tạo mà thành, trước đó, viên kim cương lớn thứ bảy thế giới này được đặt trưng bày ở bảo tàng Ân gia, nay thấy đại hôn của cháu trai, liền dốc toàn bộ tác thành mỹ mãn cùng hạnh phúc của cháu trai.
Chiếc Rolls-Royce dưới sự chờ mong của mọi người, chậm rãi chạy ra khỏi tòa nhà Trang gia, theo tuyến đường đã được nghiên cứu từ trước, phía trước chạy tới, tức khắc từng đợt tiếng động cơ lại truyền đến, Lâm Sở Nhai cùng Tô Lạc Hoành, Tào Anh Kiệt, Lãnh Mặc Hàn toàn bộ mở ra chiếc xe con của mình, theo sát xe hoa này đi về phía trước, sau đó mới thong thả đi ra mười phù rể, mỗi người đều là công tử đa tài, gồm cả Tưởng Văn Phong, toàn bộ mặc âu phục màu đen, cài khâm hoa hoa hồng sâm panh trước ngực, đều trầm mặc mà chỉnh tề theo thứ tự tiến lên, sau đó mới là mười hai nam hoa đồng, dưới sự giúp đỡ của người hầu, từ từ lên xe...
Gần trăm chiếc xe con màu đen tập đoàn Hoàn Cầu, cũng chậm rãi đi phía trước, bên trong ngồi toàn là cán bộ cấp cao của Hoàn Cầu, đại diện cho cả tập đoàn hướng Chủ tịch Đường cùng thiên kim biểu đạt thành ý tối cao.
Đoàn xe cứ như vậy thong thả mà long trọng chạy về phía trước, mà tòa nhà Trang gia như cung điện, cũng là nhân thanh đính phí, vô số khách xem lễ Trang gia cùng Ân gia, đều tụ tập ở phòng khách kiểu Âu xa hoa, trái phải sảnh thờ, đặt vật cát tường tối nay cô dâu chú rể thành lễ chính thức trở về phòng, Ân Nguyệt Dung khó có được mặc váy lễ phục màu tím sậm, tóc thắt bím thập phần ưu nhã, giữa cánh tay khoác áo choàng, đi qua đi lại, lúc thì phân phó chồng xem lúc lễ cần chuẩn bị cái gì, lúc lại thông báo người hầu, vẫn là sớm mời cha mẹ nhập tọa, bởi vì đến lúc đó khách quý xem lễ sẽ rất nhiều, tiếng bước chân giày cao gót, truyền đến rất ồn ào.
Trang Ngải Lâm mặc váy dài cúp ngực màu lam nhạt, búi tóc ưu nhã, đeo vòng cổ kim cương gần trăm triệu, trang điểm tinh xảo, mặt bộc lộ tư thái nữ vương, một mình cất bước đi xuống câu fthang xoắn ốc trắng sữa mạ vàng, nhìn về phía ba ngã hành lang xa hoa như cung điện, cô trực tiếp đi về phía hành lang thứ nhất phía bên trái, trải qua tầng tầng cổng vòm, rốt cuộc đạp chân lên thảm, đi tới trước hai cánh cửa màu trắng sữa mạ vàng nào đó, trong nháy mắt vươn tay đẩy ra...
Bên trong phòng khách xa hoa kiểu Âu, màn hình LCD lớn, đang phát hình thảm đỏ trước khách sạn Á Châu, vô số khách quý đã nhao nhao đến, mặc dù Ủy viên Trương cùng Tô Triệu Thần vẫn chưa tới, nhưng vợ chồng Ân Sĩ Hoa cũng đã tới trước khách sạn Á Châu, chuẩn bị cùng bạn cũ Tô Triệu Thần tụ hội một phen, ngay lúc nhân vật như núi Thái Sơn này xuất hiện, tức khắc dẫn tới ký giả nhao nhao chụp ảnh, sau đó Nhâm Tử Hiền cùng công tử tiểu thư hai giới chính thương, mỗi người mặc hoa phục, đứng trước ống kính đang lóe lên, mặt mỉm cười ngọt ngào, theo người chủ trì cao giọng hô hoán, một chiếc Rolls-Royce màu đen cuối cùng chậm rãi dừng trước thảm đỏ vườn hồng, vẫn được chờ mong nhất là diễn viên quốc tế Hạ Tuyết, mặc váy dài lệch vai màu bạc, chiếc nhẫn khí phách cài vào một dải lụa mỏng nối với đuôi váy, tay cầm túi xách trân châu, mặt bộc lộ nụ cười đẹp nhất màn ảnh, hướng về mọi người phất tay, mà cùng cô đến đây, lại là ảnh đế quốc tế Hàn Văn Vũ, chỉ thấy anh chiều cao 1m87, mặc âu phục màu đen, đeo khâm hoa màu đỏ, thời thượng mị lực hướng ký giả truyền thông phất tay một cái, sau đó mới tiêu sái cùng phong độ nhẹ kéo bên hông Hạ Tuyết, cùng nhau hướng ống kính, lúc tiếp nhận phỏng vấn, đều cùng chúc phúc cho đôi cô dâu chú rể, trăm năm hòa hợp, bách niên giai lão...
Một chiếc Rolls-Royce màu bạc khác cũng chậm rãi đến, Hi Văn làm trưởng nữ Hàn gia, cùng mẹ mặc váy ngắn màu bạc, búi tóc thành thục như mỹ nữ, trên trán lại đeo chiếc mũ dạ nhỏ kiểu Anh, mặt bộc lộ nụ cười đáng yêu đúng mực, tay cầm túi xách trân châu, mang giày cao gót nho nhỏ, một mình đi tới bên cạnh mẹ..."Một nhà ba người" cứ như vậy tiếp thu quay chụp của mọi người, Hàn Văn Vũ nhớ lời anh trai, chỉ có thể nhẹ kéo hông chị dâu, không thể đụng vào cánh tay, không thể tay cầm tay, chỉ đành mặt bộc lộ nụ cười đẹp trai, hướng ống kính phất tay chào hỏi...
Trang Ngải Lâm lẳng lặng nhìn về phía khách quý có mặt giữa màn ảnh truyền hình, mặt bộc lộ vẻ nhàn nhạt mà có phần kích động, chậm rãi lưu chuyển hai tròng mắt, rốt cuộc nhìn thấy em trai mặc âu phục màu trắng, để hở cổ áo, hai tay nhẹ chống trước cửa sổ sát đất, hơi cúi đầu, vẻ mặt thâm trầm không biết đang suy nghĩ gì, hai tròng mắt lóe ra tia nhìn cường liệt, nhưng chính tư thái nhàn nhạt này, cũng đã thê rhiện vẻ tiêu sái mị lực, em trai lúc nào thoạt nhìn đều là đẹp trai nhất, cô bộc lộ tươi cười, một mình cất bước đi tới trước mặt em trai...
Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt đứng thẳng người, hai tròng mắt nhiệt liệt nhìn về phía chị, thật tình khẩn trương thấp thỏm nói: "Chị! Em thật sự căng thẳng a! Đây có phải là nằm mơ hay không?"
Trang Ngải Lâm lại mỉm cười, im lặng không lên tiếng từ bên sofa lấy ra khâm hoa thần điểu màu vàng nhạt, cài lên cho em trai, lại vươn tay hơi chỉnh sửa cô áo sơ mi anh, cầm lên cà vạt màu trắng bạc một lần cuối cùng so sánh, mới nói: "Mơ cũng không được tốt đẹp như thế. Em và Khả Hinh khó khăn như vậy đi tới, đáng giá được mọi người chúc phúc..."
Trang Hạo Nhiên nghe lời chị, tâm lập tức lướt qua một dòng nước ấm, mặt bộc lộ kích động tươi cười, nhìn về phía chị.
Trang Ngải Lâm khó có được tâm tình vui mừng, lại chỉnh sửa âu phục em trai chon ngay ngắn, hài lòng liếc mắt nhìn, mới ngẩng đầu nhìn về phía anh, thật tình nói: "Cố lên!! Đợi một lát, biểu hiện thật tốt."
Trang Hạo Nhiên thật sâu nhìn về phía chị, hai tròng mắt lóe lên tia nhìn đầy mị lực, mỉm cười gật gật đầu.
Xe hoa cứ như vậy hạo hạo đãng đãng hướng Đường gia chạy tới, Đường Khả Hinh còn đang theo nghi thức quỳ lạy tiến hành, trừ ba quỳ chín bái, sau khi tiếp thu huấn thị của tổ tông, mới rốt cuộc tiếp nhận một đôi chim nhạn tượng trưng ngụ ý cát tường thả giữa bầu trời xanh thẳm, bà Chu nghe nói xe hoa cũng sắp đến Đường gia, tức khắc lệnh cho người hầu mang đồ cưới của Đường Khả Hinh ra, cùng mười hai bộ bảo vật vô giá của Tô gia, một tòa nhà nghỉ mát tư nhân trên đảo nhỏ, Trương gia lại cho bình phượng hoàng bằng gỗ lim tượng trưng cho thân phận tôn quý tỏng tương lai, ngụ ý hôm nay thiên chi kiều nữ sẽ nhận được tình yêu thương lớn nhất của nhân vật chí tôn, mà Đường Chí Long thì đem 30% cổ phần Hoàn cầu theo di ngôn Tưởng lão, làm đồ cưới cho con gái coi như là quý nhất trong lịch sử.
Chúng ký giả nghe danh mục quà tặng cùng đồ cưới này, nhao nhao kinh ngạc kêu lên.
Bà Chu lại dưới bầu không khí long trọng này, lệnh cho người hầu từ trước bàn vuông mở thảm đỏ ra, thẳng hết đoạn đường “Hôn đăng”, ngay khi xe hoa chậm rãi tới, bà lại tự tay kéo cánh tay Đường Khả Hinh, dùng ngữ khí thập phần uy nghiêm nói: "Đường tiểu thư, cô là con gái sắp sửa xuất giá, tự nhiên hiểu được rằng chín mươi chín bước này, ngụ ý một mình bước đi, nhớ sau khi nghe ta cùng bà mối nói, nghi thức lúc mới bắt đầu, ngẩng đầu mà bước đi ra ngoài, tượng trưng cho hôn nhân tỏng tương lai, thân phận cô dâu cẩn trọng cao quý, hơn nữa phải ghi nhớ kỹ, từ giờ trở đi, mặc kệ cô có bao nhiêu lưu luyến, cô cũng không thể quay đầu lại, bởi vì từ giờ khắc này trở đi, ngôi nhà phía sau lưng cô, không bao giờ là nhà của cô nữa..."
Đường Khả Hinh nghe lời này, hai tròng mắt rưng rưng, nhưng vẫn là đón gió, theo hồ điệp nhẹ nhàng kia, cách tầng khăn đỏ mộng ảo mà mông lung kia, nhìn về phía đoàn xe cũng đã tới, nhất là chiếc Rolls-Royce màu bạc kia, lóe ra ánh sáng tôn quý như thế, dường như có thể cảm giác ngụ ý thân phận long trọng, chậm rãi tới gần, cô cuối cùng cảm xúc sôi trào, kích động gật gật đầu...
"Đi thôi! Xe hoa đã tới! Ghi nhớ kỹ không thể quay đầu lại!" Bà Chu không nói hai lời, liền để cho hai người săn sóc đỡ Đường Khả Hinh độc bước ngẩng đầu, từng bước một niệm lời ngụ ý cát tường, thập phần thong thả đi về phía trước...
Ký giả nhao nhao tranh nhau giơ máy ảnh, quay chụp bóng hình xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Đường Khả Hinh.
Đường Chí Long cùng Lý Tú Dung, vì người lớn không thể xem lễ, liền một mình đứng trong nhà, len lén lau nước mắt, mấy người Tô Linh cùng Tô Thụy Kỳ, thì hết sức kích động đi về phía trước, nhìn theo bóng lưng Đường Khả Hinh...
Đường Khả Hinh hai tròng mắt rưng rưng, trải qua sự tôn kính của nhân viên cấp cao Hoàn Cầu, rốt cuộc cất bước lên thảm đỏ thật dài, kích động đi hướng xe hoa, nhìn tài xế mặc đồng phục màu trắng, tôn kính mở cửa xe cho mình, cô ngưng suy nghĩ nửa khắc, cuối cùng gần như khẩn trương hít thở không thông ngồi vào xe hoa, lúc đuôi váy dài quét nhẹ trong buồng xe hoa, cả người cô dường như dâng lên một cảm giác thiêng liêng, lại nhịn không được muốn xoay người quay đầu lại, nhìn cha mẹ...
"Tiểu thư! Đừng quay đầu lại!" Thi Ngữ ngăn cản Đường Khả Hinh nói; "Ngàn vạn lần... Không được quay đầu lại! Đây là con đường mà cô vô cùng khó khăn mới đi tới... Đừng quay đầu lại..."
Đường Khả Hinh nước mắt trận trận lăn dài, lại kích động nghẹn ngào khóc, thanh âm “ Khốc giá” nức nở kia, lại êm tai, dường như hồ điệp mộng ảo nhẹ nhàng bay...
/1388
|